Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 103: Hung ác ép Tề Lăng Phong, ngư ông đắc lợi
“Nhưng cậu không nghĩ xem, con người là động vật ở chung, cho nên chung ta phải đi thích ứng với người chung quanh, thuận theo bọn họ mới có thể ở chung một chỗ, cậu cứ khư khư cố chấp như vậy, cậu có từng nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày bị cô lập không?" Kiều Tịch Hoàn ngước mắt hỏi.
“Nữ thần, tôi nói cho chị đi. Trước khi tôi đặc biệt bội phục một người, tên là Hoắc Tiểu Khê, không biết chị có biết không?! Từ nhỏ tôi đã thích cô ấy, tôi yêu chết vô câu vô thúc của cô ấy, làm bất cứ chuyện gì chỉ cần mình nghĩ là được. Dù không hề có dấu hiệu nào đột nhiên đánh tôi, tôi cũng cảm thấy cô ấy soái đến không xong, cho nên từ khi còn rất nhỏ tôi đã quyết định, tôi muốn giống như Hoắc Tiểu Khê, sống đến bản thân phấn khích." Diêu Bối Khôn hăng hái nói.
Kiều Tịch Hoàn nghe, càng ngày càng xấu hổ.
Cô không biết rằng mình đã từng, vẫn có thể dạy hư đứa bé như vậy!
Cô nhíu chân mày, “Nhưng mà Hoắc Tiểu Khê chết rồi, bị chết khi trẻ tuổi như vậy, điều này nói rõ, phương thức sống của cô ấy có vấn đề."
“Ông trời đố kỵ thiên tài, điều này cũng bình thường. Tôi không cảm thấy phương thức sống của cô ấy có vấn đề. Hơn nữa cũng bởi vì Hoắc Tiểu Khê chết, càng thêm kiên định quyết tâm của tôi. Con người không chừng ngày nào đó liền không giải thích được mà ô hô, nếu như mà tôi đến lúc chết còn không bước ra được bước chân cuộc đời của tôi, tôi nhất định hối hận đến chết." Diêu Bối Khôn nói lời đương nhiên, nói không oán không hối như thế.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu.
Cô nghĩ, Diêu Bối Khôn coi như thật không cứu được.
Đột nhiên trong lòng hơi cảm thấy áy náy, giống như mình khiến Diêu Bối Khôn đi lệch như vậy.
Xe rất nhanh đã đến thị chính.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đi vào đại sảnh.
Vừa đi vào thang máy.
Một người đàn ông đi tới, giày Tây, giày da sáng bóng, tóc chỉnh tề, gương mặt tuấn mỹ, cả người nhìn qua khí thế hiên ngang.
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn anh ta.
Trong thang máy đã chật chội rất nhiều nhân viên công vụ của thị chính.
Có mấy nữ thanh niên trẻ tuổi chút nhìn người đàn ông kia, cũng không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, mặt đỏ tim đập rộn.
Mà người đàn ông kia, chẳng những không cảm thấy gì, ngược lại lịch sự nở nụ cười, nụ cười đó khiến mấy nữ thanh niên hơi sôi trào, khi người đàn ông kia đã đi ra khỏi thang máy thì bên tai dường như nghe được âm thanh có người oán trách, “Đáng ghét, thang máy đã qua."
Người đàn ông cười đến càng thêm rõ ràng, không hề che giấu.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, cười lạnh một tiếng đi vào phòng họp chỉ định.
Bây giờ vẫn còn sớm, bọn họ đến trước hẹn hai mươi phút, bên trong phòng họp không có ai, bọn họ ngồi bên trong chờ.
Tề Lăng Phong vẫn nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn từ đầu đến cuối đều có vẻ mặt nhìn qua không quen nhìn anh, anh nhận lấy nước trà nhân viên làm việc đưa đến, nói với Kiều Tịch Hoàn, “Cần gì phải biểu hiện bài xích tôi như vậy?"
“Có sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, mình cũng cầm nước trà nhân viên làm việc đưa tới nhấp một ngụm, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
“Kiều Tịch Hoàn, em biết em càng như vậy, càng khiến cho lòng tôi ngứa ngáy."
“Có lẽ đây chính là mục đích của tôi, cũng nói không nhất định." Khóe mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ nhếch, nụ cười nơi khóe miệng, quyến rũ mà xinh đẹp.
Tề Lăng Phong xấu xa cười một tiếng.
Người phụ nữ này, lời trong miệng nói ra, không có mấy câu là thật.
Hai người ngồi đối diện theo đuổi tâm tư của mình, thỉnh thoảng nói một vài lời râu ria lại hiểu lầm lẫn nhau, rất nhanh chủ nhiệm Dương mang theo thư ký của ông ta xuất hiện ở trong phòng làm việc, ngồi vào chỗ của mình, hàn huyên mấy câu, mở miệng nói, “Cân nhắc đến hai nhà công ty hai người đều tồn tại ưu thế tuyệt đối của mình, cho nên hôm nay tới làm một lần đàm phán mang tính cạnh tranh, hy vọng không trì hoãn quá nhiều thời gian của hai người."
“Dĩ nhiên sẽ không, chủ nhiệm Dương khách khí." Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng.
Khóe miệng Tề Lăng Phong cũng kéo ra một đường cong đẹp mắt, nói, “Chủ nhiệm Dương vì công việc tẫn chức tẫn trách, chúng tôi dĩ nhiên toàn lực phối hợp."
“Đã như vậy, thế tôi cũng không nhiều lời nữa." Chủ nhiệm Dương gật đầu, gọn gàng dứt khoát, “Trải qua lần đầu tiên bỏ thầu, đến đàm phán thương vụ rồi đến quyết sách lần đầu tiên của chúng tôi, trải qua một đoạn thời gian dài suy tính như vậy, chúng tôi cuối cùng đặt ánh mắt lên Cố thị và Hoàn Vũ hai người, hai nhà công ty hai người mỗi người một vẻ, quả thật khiến cho chúng tôi khó có thể lấy hay bỏ. Vốn phương án của Cố thị khiến cho hai mắt chúng tôi tỏa sáng, nhưng bởi vì thời điểm gần đây xuất hiện không ít tin tức không tốt khiến tầng quyết sách hơi do dự, mà mặc dù về phương án Hoàn Vũ hơi thấp hơn một chút, nhưng phương diện tư chất và phương diện phối hợp lại là chỗ chúng tôi rất coi trọng, dù thế nào cũng là hạng mục kiến thiết chủ đạo trong phạm vi quản lý của chúng tôi, một chút thời hạn công trình hoặc kiến thiết bất lợi đều không thể xuất hiện, bằng không hiện giờ truyền thông ra ánh sáng, chúng tôi ai cũng không thể cam đoan có thể ngồi trên vị trí này lâu dài."
Chủ nhiệm Dương nói rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong đều hơi trầm mặc, hoặc cũng đang nói, đang yên lặng theo dõi biến hóa.
Có lúc không phải nói nhiều ưu thế càng lớn, ngược lại cần quan sát sắc mặt, tùy cơ ứng biến.
Điểm này, Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong đều biết rõ ràng.
“Chủ nhiệm Dương." Một hồi lâu, Kiều Tịch Hoàn mở miệng.
“Cô nói."
“Tôi biết rõ gần đây Cố thị chúng tôi xuất hiện một chút tin tức không tốt, nhưng chúng tôi quả thật vô cùng coi trọng hạng mục này, gần như trên dưới toàn bộ công ty một lòng, một mực hoàn thiện và cùng cố gắng, hơn nữa tất cả công trình hậu kỳ cũng đã chuẩn bị dư thừa nhân viên nhất. Nếu như mất đi hạng mục này, tôi nghĩ công ty chúng tôi sẽ cực kỳ tiếc nuối, hơn nữa tôi tự nhận là, phương án hạng mục của chúng tôi vô cùng chuẩn mực, nếu như lần này không thể có chút công dụng nào, không chỉ là tiếc nuối của chúng tôi, cũng sẽ là tiếc nuối của thị chính." Kiều Tịch Hoàn nói, tiếc hận như vậy.
Chủ nhiệm Dương hình như cũng rất đồng ý gật đầu.
“Mặc dù tôi không từng nhìn thấy phương án của Cố thị, nhưng cũng có nghe nói, về phương diện phưng án Kiều tiểu thư viết rất có trình độ của mình. Chẳng qua tôi cho là, hạng mục của thị chính không phải chỉ đơn giản là một hạng mục, là một hạng mục mà cả dân chúng đều đang nhìn. Bản thân hạng mục quyết định danh tiếng trong lòng dân chúng. Đối với công ty cạnh tranh mà nói, tôi nghĩ tôi cũng sẽ tiếc nuối không thể để cho hạng mục của quý công ty lưu danh hậu thế, dù thế nào hạng mục tốt cũng có thể trở thành phương thức để cho chúng ta tham khảo, tăng cường năng lực phát triển của xí nghiệp, nhưng tôi cảm tháy, rất nhiều chuyện không nên nóng vội nhất thời, cơ hội luôn xuất hiện không định trước, chỉ cần yên tâm chờ đợi có thể. Cho nên cá nhân tôi cảm tháy, hạng mục của công ty Cố thị có thể giữ lại chờ về sau, cũng không phải đơn thuần vứt bỏ. Nghe nói thị chính không chỉ quy hoạch cải tạo một thành thị như vậy, chờ Cố thị đi qua đoạn thời kỳ đặc biệt này, một lần nữa bắt đầu. Như vậy, liền có thể song toàn." Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, nói mạnh mẽ hào hùng.
Vừa bảo đảm lợi ích của mình cũng không quên cho thị chính một ý kiến giải quyết.
Không nói chuyện khác, năng lực xử sự của Tề Lăng Phong, quả thật không kém hơn bất cứ ai.
Không nhìn ra được một chút đối đầu không ai nhường ai, ngược lại còn có không khí cạnh tranh lành mạnh giữa công ty, cùng với hiểu nhau “Giữa nhân tài" không cần nói.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Lăng Phong.
Tề Lăng Phong mím môi, cười nhạt.
Chủ nhiệm Dương dường như đang suy nghĩ sâu xa, một hồi lâu sau nói, “Tôi làm hạng mục, từ trước tới nay luôn là người theo đuổi hoàn mỹ. Chưa từng nhìn thấy phương án của Cố thị thì thôi, nhưng bây giờ thấy được, cũng không cam tâm sử dụng vào lần sau, ở ngay trước mặt hai người, tôi cũng không giữ lại mà nói thẳng, hạng mục tiếp theo có lẽ sẽ không phải do tôi phụ trách rồi, cho nên trong lòng dĩ nhiên có một vướng mắc không tháo gỡ được, vướng mắc không tháo gỡ được này cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến giá trị mong đợi về hạng mục này, dù Hoàn Vũ các người thắng, nhưng trong quá trình xây dựng khai phá, ít nhiều sẽ gia tăng chút mâu thuẫn. Đây đều bất lợi cho tất cả chúng ta."
Tề Lăng Phong mím môi, một khắc kia có phản bác vô lực trong nháy mắt.
Tài nghệ không bằng người?!
Anh thật ra thì cũng rất tò mò, phương án của Cố thị rốt cuộc có bao nhiêu ưu tú, mà khiến cho người của thị chính không buông ra được như vậy.
Mà phương án đó của mình, anh tin chắc cũng không kém, ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, liền thay đổi thành không đáng một đồng sao?!
Tròng mắt hơi lạnh.
Trước kia Hoắc Tiểu Khê cũng rất biết làm hạng mục, hoạch định thiết kế, số liệu chuẩn xác hoàn thiện, chi tiết nắm trong tay, anh và Hoắc Tiểu Khê nhiều năm như vậy, trừ ý tưởng của bản thân ra, cũng hấp thụ được không ít phương thức tính toán công việc của Hoắc Tiểu Khê, mà ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, vẫn là, lấy trứng chọi đá?!
“Nữ thần, tôi nói cho chị đi. Trước khi tôi đặc biệt bội phục một người, tên là Hoắc Tiểu Khê, không biết chị có biết không?! Từ nhỏ tôi đã thích cô ấy, tôi yêu chết vô câu vô thúc của cô ấy, làm bất cứ chuyện gì chỉ cần mình nghĩ là được. Dù không hề có dấu hiệu nào đột nhiên đánh tôi, tôi cũng cảm thấy cô ấy soái đến không xong, cho nên từ khi còn rất nhỏ tôi đã quyết định, tôi muốn giống như Hoắc Tiểu Khê, sống đến bản thân phấn khích." Diêu Bối Khôn hăng hái nói.
Kiều Tịch Hoàn nghe, càng ngày càng xấu hổ.
Cô không biết rằng mình đã từng, vẫn có thể dạy hư đứa bé như vậy!
Cô nhíu chân mày, “Nhưng mà Hoắc Tiểu Khê chết rồi, bị chết khi trẻ tuổi như vậy, điều này nói rõ, phương thức sống của cô ấy có vấn đề."
“Ông trời đố kỵ thiên tài, điều này cũng bình thường. Tôi không cảm thấy phương thức sống của cô ấy có vấn đề. Hơn nữa cũng bởi vì Hoắc Tiểu Khê chết, càng thêm kiên định quyết tâm của tôi. Con người không chừng ngày nào đó liền không giải thích được mà ô hô, nếu như mà tôi đến lúc chết còn không bước ra được bước chân cuộc đời của tôi, tôi nhất định hối hận đến chết." Diêu Bối Khôn nói lời đương nhiên, nói không oán không hối như thế.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu.
Cô nghĩ, Diêu Bối Khôn coi như thật không cứu được.
Đột nhiên trong lòng hơi cảm thấy áy náy, giống như mình khiến Diêu Bối Khôn đi lệch như vậy.
Xe rất nhanh đã đến thị chính.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đi vào đại sảnh.
Vừa đi vào thang máy.
Một người đàn ông đi tới, giày Tây, giày da sáng bóng, tóc chỉnh tề, gương mặt tuấn mỹ, cả người nhìn qua khí thế hiên ngang.
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn anh ta.
Trong thang máy đã chật chội rất nhiều nhân viên công vụ của thị chính.
Có mấy nữ thanh niên trẻ tuổi chút nhìn người đàn ông kia, cũng không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, mặt đỏ tim đập rộn.
Mà người đàn ông kia, chẳng những không cảm thấy gì, ngược lại lịch sự nở nụ cười, nụ cười đó khiến mấy nữ thanh niên hơi sôi trào, khi người đàn ông kia đã đi ra khỏi thang máy thì bên tai dường như nghe được âm thanh có người oán trách, “Đáng ghét, thang máy đã qua."
Người đàn ông cười đến càng thêm rõ ràng, không hề che giấu.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, cười lạnh một tiếng đi vào phòng họp chỉ định.
Bây giờ vẫn còn sớm, bọn họ đến trước hẹn hai mươi phút, bên trong phòng họp không có ai, bọn họ ngồi bên trong chờ.
Tề Lăng Phong vẫn nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn từ đầu đến cuối đều có vẻ mặt nhìn qua không quen nhìn anh, anh nhận lấy nước trà nhân viên làm việc đưa đến, nói với Kiều Tịch Hoàn, “Cần gì phải biểu hiện bài xích tôi như vậy?"
“Có sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, mình cũng cầm nước trà nhân viên làm việc đưa tới nhấp một ngụm, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
“Kiều Tịch Hoàn, em biết em càng như vậy, càng khiến cho lòng tôi ngứa ngáy."
“Có lẽ đây chính là mục đích của tôi, cũng nói không nhất định." Khóe mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ nhếch, nụ cười nơi khóe miệng, quyến rũ mà xinh đẹp.
Tề Lăng Phong xấu xa cười một tiếng.
Người phụ nữ này, lời trong miệng nói ra, không có mấy câu là thật.
Hai người ngồi đối diện theo đuổi tâm tư của mình, thỉnh thoảng nói một vài lời râu ria lại hiểu lầm lẫn nhau, rất nhanh chủ nhiệm Dương mang theo thư ký của ông ta xuất hiện ở trong phòng làm việc, ngồi vào chỗ của mình, hàn huyên mấy câu, mở miệng nói, “Cân nhắc đến hai nhà công ty hai người đều tồn tại ưu thế tuyệt đối của mình, cho nên hôm nay tới làm một lần đàm phán mang tính cạnh tranh, hy vọng không trì hoãn quá nhiều thời gian của hai người."
“Dĩ nhiên sẽ không, chủ nhiệm Dương khách khí." Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng.
Khóe miệng Tề Lăng Phong cũng kéo ra một đường cong đẹp mắt, nói, “Chủ nhiệm Dương vì công việc tẫn chức tẫn trách, chúng tôi dĩ nhiên toàn lực phối hợp."
“Đã như vậy, thế tôi cũng không nhiều lời nữa." Chủ nhiệm Dương gật đầu, gọn gàng dứt khoát, “Trải qua lần đầu tiên bỏ thầu, đến đàm phán thương vụ rồi đến quyết sách lần đầu tiên của chúng tôi, trải qua một đoạn thời gian dài suy tính như vậy, chúng tôi cuối cùng đặt ánh mắt lên Cố thị và Hoàn Vũ hai người, hai nhà công ty hai người mỗi người một vẻ, quả thật khiến cho chúng tôi khó có thể lấy hay bỏ. Vốn phương án của Cố thị khiến cho hai mắt chúng tôi tỏa sáng, nhưng bởi vì thời điểm gần đây xuất hiện không ít tin tức không tốt khiến tầng quyết sách hơi do dự, mà mặc dù về phương án Hoàn Vũ hơi thấp hơn một chút, nhưng phương diện tư chất và phương diện phối hợp lại là chỗ chúng tôi rất coi trọng, dù thế nào cũng là hạng mục kiến thiết chủ đạo trong phạm vi quản lý của chúng tôi, một chút thời hạn công trình hoặc kiến thiết bất lợi đều không thể xuất hiện, bằng không hiện giờ truyền thông ra ánh sáng, chúng tôi ai cũng không thể cam đoan có thể ngồi trên vị trí này lâu dài."
Chủ nhiệm Dương nói rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong đều hơi trầm mặc, hoặc cũng đang nói, đang yên lặng theo dõi biến hóa.
Có lúc không phải nói nhiều ưu thế càng lớn, ngược lại cần quan sát sắc mặt, tùy cơ ứng biến.
Điểm này, Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong đều biết rõ ràng.
“Chủ nhiệm Dương." Một hồi lâu, Kiều Tịch Hoàn mở miệng.
“Cô nói."
“Tôi biết rõ gần đây Cố thị chúng tôi xuất hiện một chút tin tức không tốt, nhưng chúng tôi quả thật vô cùng coi trọng hạng mục này, gần như trên dưới toàn bộ công ty một lòng, một mực hoàn thiện và cùng cố gắng, hơn nữa tất cả công trình hậu kỳ cũng đã chuẩn bị dư thừa nhân viên nhất. Nếu như mất đi hạng mục này, tôi nghĩ công ty chúng tôi sẽ cực kỳ tiếc nuối, hơn nữa tôi tự nhận là, phương án hạng mục của chúng tôi vô cùng chuẩn mực, nếu như lần này không thể có chút công dụng nào, không chỉ là tiếc nuối của chúng tôi, cũng sẽ là tiếc nuối của thị chính." Kiều Tịch Hoàn nói, tiếc hận như vậy.
Chủ nhiệm Dương hình như cũng rất đồng ý gật đầu.
“Mặc dù tôi không từng nhìn thấy phương án của Cố thị, nhưng cũng có nghe nói, về phương diện phưng án Kiều tiểu thư viết rất có trình độ của mình. Chẳng qua tôi cho là, hạng mục của thị chính không phải chỉ đơn giản là một hạng mục, là một hạng mục mà cả dân chúng đều đang nhìn. Bản thân hạng mục quyết định danh tiếng trong lòng dân chúng. Đối với công ty cạnh tranh mà nói, tôi nghĩ tôi cũng sẽ tiếc nuối không thể để cho hạng mục của quý công ty lưu danh hậu thế, dù thế nào hạng mục tốt cũng có thể trở thành phương thức để cho chúng ta tham khảo, tăng cường năng lực phát triển của xí nghiệp, nhưng tôi cảm tháy, rất nhiều chuyện không nên nóng vội nhất thời, cơ hội luôn xuất hiện không định trước, chỉ cần yên tâm chờ đợi có thể. Cho nên cá nhân tôi cảm tháy, hạng mục của công ty Cố thị có thể giữ lại chờ về sau, cũng không phải đơn thuần vứt bỏ. Nghe nói thị chính không chỉ quy hoạch cải tạo một thành thị như vậy, chờ Cố thị đi qua đoạn thời kỳ đặc biệt này, một lần nữa bắt đầu. Như vậy, liền có thể song toàn." Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, nói mạnh mẽ hào hùng.
Vừa bảo đảm lợi ích của mình cũng không quên cho thị chính một ý kiến giải quyết.
Không nói chuyện khác, năng lực xử sự của Tề Lăng Phong, quả thật không kém hơn bất cứ ai.
Không nhìn ra được một chút đối đầu không ai nhường ai, ngược lại còn có không khí cạnh tranh lành mạnh giữa công ty, cùng với hiểu nhau “Giữa nhân tài" không cần nói.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Lăng Phong.
Tề Lăng Phong mím môi, cười nhạt.
Chủ nhiệm Dương dường như đang suy nghĩ sâu xa, một hồi lâu sau nói, “Tôi làm hạng mục, từ trước tới nay luôn là người theo đuổi hoàn mỹ. Chưa từng nhìn thấy phương án của Cố thị thì thôi, nhưng bây giờ thấy được, cũng không cam tâm sử dụng vào lần sau, ở ngay trước mặt hai người, tôi cũng không giữ lại mà nói thẳng, hạng mục tiếp theo có lẽ sẽ không phải do tôi phụ trách rồi, cho nên trong lòng dĩ nhiên có một vướng mắc không tháo gỡ được, vướng mắc không tháo gỡ được này cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến giá trị mong đợi về hạng mục này, dù Hoàn Vũ các người thắng, nhưng trong quá trình xây dựng khai phá, ít nhiều sẽ gia tăng chút mâu thuẫn. Đây đều bất lợi cho tất cả chúng ta."
Tề Lăng Phong mím môi, một khắc kia có phản bác vô lực trong nháy mắt.
Tài nghệ không bằng người?!
Anh thật ra thì cũng rất tò mò, phương án của Cố thị rốt cuộc có bao nhiêu ưu tú, mà khiến cho người của thị chính không buông ra được như vậy.
Mà phương án đó của mình, anh tin chắc cũng không kém, ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, liền thay đổi thành không đáng một đồng sao?!
Tròng mắt hơi lạnh.
Trước kia Hoắc Tiểu Khê cũng rất biết làm hạng mục, hoạch định thiết kế, số liệu chuẩn xác hoàn thiện, chi tiết nắm trong tay, anh và Hoắc Tiểu Khê nhiều năm như vậy, trừ ý tưởng của bản thân ra, cũng hấp thụ được không ít phương thức tính toán công việc của Hoắc Tiểu Khê, mà ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, vẫn là, lấy trứng chọi đá?!
Tác giả :
Ân Ngận Trạch