Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 2 - Chương 7-8: Cuộc chiến giao chiến (8) Mở đầu thắng lợi (tt)

Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 7-8: Cuộc chiến giao chiến (8) Mở đầu thắng lợi (tt)

Editor: Puck

Cô không thích phong cách làm việc trên thương trường của Cố Diệu, sợ hãi rụt rè, không muốn thua thiệt, chuyện gì cũng đều mơ tưởng đến chiếm tiện nghi. Có lúc cách làm việc cũng không quang minh lỗi lạc. Cô luôn không thích giao thiệp với những người như vậy, cho nên khi Cố thị nói chuyện muốn hợp tác, cô thậm chí không chút suy nghĩ đã một lời từ chối, cô hung ác nói như chặt đinh chém sắt, tất cả các hạng mục của Cố thị, từ chối tất cả, không cần báo lại cho cô...

Cũng tốt.

Hiện giờ mũi nhọn của Cố Diệu đều nhằm vào Tề Lăng Phong, về sau cô muốn đối phó với Tề Lăng Phong, rõ ràng còn có chỗ tốt!

Chịu tiếng xấu thay người khác, Tề Lăng Phong người này sẽ xử sự như thế nào, khéo đưa đẩy người như vậy, hẳn không nghĩ ra đi!

Cô cắn môi, nhìn Cố Diệu, hỏi nghiêm túc, “Cha, nếu hợp đồng đã lấy được, có phải cha nên thực hiện cam kết của mình rồi không."

Cố Diệu thật ra vẫn đang thoải mái, giọng tự nhiên cực kỳ hiền hòa, lông mày khẽ nhíu lên, “Con thật sự muốn đi làm ở Cố thị?"

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, “Rất muốn."

Cố Diệu nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn là nhân tài, dễ hiểu.

Cho dù có phải có người nào đó đang âm thầm giúp cô hay không, nhưng mà cô thật sự lấy được thưởng thức của ông. Cố thị cần nhân tài tới đổi mới, Kiều Tịch Hoàn chính là người tồn tại như vậy.

Chỉ có điều, ông khẽ nhíu mày một cái.

Công ty Cố thị là sản nghiệp gia tộc người nhà họ Cố truyền xuống, ông vẫn coi nó như mạng.

Hơn nữa năm đó vì lấy được Cố thị mà ông đã làm rất nhiều chuyện không từ thủ đoạn nào, lấy được cũng vô cùng khổ cực, đương nhiên không muốn để cho người khác dòm ngó nửa phần, nếu Kiều Tịch Hoàn có lòng khác, vụng trộm động tay động chân gì đó với Cố thị...

Ông trầm mặc, vẫn không mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ của Cố Diệu, không nhịn được nữa mở miệng nói, “Cha, con chỉ đơn thuần muốn đi làm thôi. Khi ở trong ngục con đã nghĩ rất nhiều, trước kia không hiểu chuyện lắm, luôn khiến cho cha và mẹ tức giận, bây giờ ra tù, con muốn sống tốt qua ngày, cống hiến vì nhà họ Cố. Nhưng trong nhà, có mẹ và em dâu, chuyện họ quản lý chuyện trong nhà đã là đạo lý rõ ràng, con không chỉ không thể giúp một tay, ngược lại có lúc sẽ biến thành khéo quá hóa vụng. Cho nên bây giờ con có thể nghĩ tới duy nhất, chính là đến công ty làm việc. Hơn nữa Tử Thần cũng đã nói, nếu như có thể, anh hy vọng con đi làm trước, anh ấy nói anh ấy không hy vọng con đây ngày ngày vây lấy anh ấy, cả hai thiếu rất nhiều cảm giác mới mẻ."

Kiều Tịch Hoàn nói rất xúc động, còn kéo cả Cố Tử Thần vào, thật ra thì Cố Tử Thần người kia mới sẽ không quản sống chết của cô.

Nhưng cho dù như thế nào, Cố Tử Thần là con ruột của Cố Diệu, cho dù con ruột nói như thế nào, cũng phải tham khảo một chút thôi. Ý tưởng của cô chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng không nghĩ đến, câu nói kia lại thành mấu chốt!

Cố Diệu chau mày, lời Kiều Tịch Hoàn nói rất êm tai, ông nghe trong lòng cũng thoải mái, nhưng tuyệt đối không phải là nguyên nhân quan trọng khiến cho ông đồng ý cho Kiều Tịch Hoàn đến công ty làm, ông chỉ nghe Kiều Tịch Hoàn nói đến Cố Tử Thần.

Từ lần đầu tiên khi Kiều Tịch Hoàn nói muốn vào công ty làm, ông đã trưng cầu ý kiến của Cố Tử Thần, lúc ấy Cố Tử Thần nói, tùy ông.

Tùy ông, thật ra chính là ngầm cho phép.

Nếu như không đồng ý, Cố Tử Thần sẽ một lời phản đối. Mà nó không phản đối, đã chứng mình Kiều Tịch Hoàn ít nhất sẽ không tồn tại uy hiếp.

Cố Diệu thở dài, nói với Kiều Tịch Hoàn, “Con đã nói đến mức này rồi, nếu cha không đồng ý con, thì có thể cha thật sự không có nhân tình. Vốn đi làm cũng không phải chuyện lớn gì, hơn nữa con cũng có hứng thú, cha cũng không có ý kiến."

“Cám ơn cha, con nhất định sẽ làm việc tốt, nhất định!" Kiều Tịch Hoàn vội vàng cảm tạ, thành khẩn đó.

Cố Diệu nở nụ cười, “Con muốn làm cái gì? Chức vụ gì?"

“Con có thể tự mình chọn lựa?"

“Con có thể nói một chút ý tưởng của con, cha có thể suy tính."

“Con vẫn có hứng thú với lập kế hoạch thị trường, cho nên vẫn muốn ở phòng thị trường. Con nghe nói Tần Văn phòng thị trường đã được thăng chức làm quản lý, lấy cương vị của ông ta theo lý cần bố trí một trợ lý quản lý phòng thị trường, vị trí này còn trống, con hy vọng có thể ngồi vào làm việc ở đó."

Khoảnh khắc kia Cố Diệu hình như hơi vui mừng, Kiều Tịch Hoàn không đòi cho mình một vị trí quyền lợi đặc biệt lớn, ví dụ như trợ lý tổng giám đốc, hoặc phó tổng giám đốc, những chức vụ này đều còn trống. Con bé có thể bắt đầu lại từ đầu như vậy, chứng minh con bé không phải là một kẻ kiêu ngạo, cũng không phải người có dã tâm lớn, hơn nữa chức vụ kia, ông đã từng cân nhắc, nếu như Kiều Tịch Hoàn thật sự lấy được hợp đồng, ông sẽ để cho con bé ngồi ở đó.

Chuyện đó cũng không có ảnh hưởng gì đến công ty, có thể phát huy năng lực tiềm tàng của con bé, ông định vị trí cho.

Người con dâu này, thật sự càng ngày càng khiến cho ông hài lòng.

Ông gật đầu một cái, “Được, cha đồng ý con."

“Cám ơn cha." Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói, vẻ vui mừng hiện ra trên mặt.

“Làm rất tốt, đừng phụ kỳ vọng của cha với con."

“Vâng, con nhất định sẽ làm tốt." Kiều Tịch Hoàn bảo đảm.

“Nội trong ngày hôm nay cha sẽ gửi tài liệu nội bộ về việc con nhậm chức cho bộ phận, trong khoảng thời gian này con cũng cực khổ, cha cho con nghỉ một buổi chiều, trở về nghỉ ngơi thật khỏe, dưỡng sức một chút." Cố Diệu thân thiện mở miệng.

“Cha, con còn có một yêu cầu quá đáng." Kiều Tịch Hoàn nhìn ông.

“Hả?"

“Trong khoảng thời gian này cực khổ không chỉ có một mình con, bao gồm tất cả thành viên trọng tổ hạng mục. Con đã từng vì khích lệ tính tích cực của bọn họ, trừ phần thưởng nói trên công văn ra, còn đồng ý một chút yêu cầu của bọn họ. Hy vọng cha nể con mới đến công ty vì để ổn định lòng người, thực hiện cam kết của con với bọn họ."

Cố Diệu ngược lại cảm thấy không sao cả, tiền lẻ này vốn không đáng giá nhắc đến khi so sánh với một bao lớn tiền hạng mục, cho nên vô cùng khảng khái nói, “Con nói đi."

“Lần trước phòng tài vụ theo cha phát một khoản tiền cho con, còn dư một chút, con muốn dùng số tiền kia làm phần thưởng cho các thành viên trong tổ. Mặt khắc, con cam kết cho Doãn Tường thăng chức, để a Miêu nghỉ phép có lương."

“Có thể, con trực tiếp báo cáo cho các phòng ban có nhân viên liên quan là được, nên thưởng, một người cũng không được thiếu."

“Mặt khác, nửa ngày nay con muốn xin nghỉ cho các thành viên trong tổ, buổi chiều con muốn mang bọn họ đi ăn mừng một chút." Kiều Tịch Hoàn nói.

“Phê." Cố Diệu vô cùng dứt khoát.

Kiều Tịch Hoàn cười thật ngọt ngào, “Rất cám ơn cha, vậy con không quấy rầy ngài, con đi trước."

“Đi đi. Đừng uống nhiều quá, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến hình tượng Cố thị."

“Con biết rõ."

Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Diệu, chờ thang máy.

Cô cầm điện thoại, gọi, “Milk."

“Trưởng ban Kiều, em nghe Doãn Tường nói rồi, bây giờ không phải chị mang em đi Hongkong shopping sao?" Milk là người tương đối sáng sủa, rất thích nói giỡn với cô, đặc biệt là chuyện “Hỉ đại phổ bôn" *.

(*) Hỉ đại phổ bôn: là từ ngữ mạng. Chỉ hình thức “Thích nghe ngóng, làm vui lòng người, vui mừng khắp chốn, thông báo khắp nơi", tỏ vẻ là chuyện khiến mọi người vui vẻ, mọi người muốn chia sẻ ra, báo cho nhau biết. (Theo baike) Hiểu nôm na là thích làm bà tám.

“Đừng nóng lòng. Chuyện đáp ứng với em một phần cũng sẽ không thiếu, bây giờ em báo cho tất cả thành viên trong tổ chúng ta tập hợp dưới lầu, buổi chiều mang mọi người đi chơi." Tâm tình của Kiều Tịch Hoàn cũng rất tốt.

Trước kia cũng thế, hễ xong một hạng mục, đều muốn khao bản thân một chút, khao người hỗ trợ một chút. Như vậy, mới có thể kích thích tất cả mọi người đều phấn đấu! Cô nhất định thích kích thích ý chí chiến đấu như vậy!

“Buổi chiều tụi em có việc phải làm mà." Milk nói, “Em không muốn toàn bộ tiền thưởng chuyên cần tháng này mất đi như vậy."

“Chị vừa mới xin chủ tịch cho nghỉ buổi chiều, ngài sảng khoái phê duyệt, cho nên cho dù chơi, tiền chuyên cần của tất cả mọi người đều còn đó. Lại nói, em không cần nhỏ cái mũi nhỏ tròng mắt như vậy được không? Tiền thưởng của hạng mục này lấy xuống, cũng hơn toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của em đến gấp một trăm lần đi!"

“..." Milk trầm mặc một lúc, đột nhiên bộc phát, “Hình như là thế! Em lập tức thông báo những người khác, năm phút sau tuyệt đối có mặt đúng giờ."

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn hạ xuống, “Được."

Đúng lúc này thang máy đến.

Cô cúp điện thoại, nụ cười trên mặt vẫn còn.

Bên trong thang máy có một người đàn ông đi ra, Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn nhìn nét mặt còn tươi cười như hoa của cô, tròng mắt căng thẳng.

Kiều Tịch Hoàn hoàn toàn không quan tâm, cười đến hào phóng vui vẻ.

“Kiều Tịch Hoàn, lần này diễu võ dương oai rồi hả?" Giọng Cố Tử Hàn châm chọc từng câu từng chữ.

“Chỉ có vận khí tốt mà thôi. Nhưng mà thành công cuối cùng là chuyện đáng để cao hứng." Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên.

Cố Tử Hàn cười lạnh, “Không phải mỗi lần đều có vận khí tốt, tự giải quyết cho tốt.’

Bỏ lại những lời này, bỗng nhiên rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng cậu ta, xoay người đi vào thang máy.

Cô nhất định tự biết mình! Không tự biết mình, không phải là cậu sao?! Cố Tử Hàn!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại