Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 2 - Chương 7-7: Cuộc chiến giao chiến (8) Mở đầu thắng lợi (tt)
Editor: Puck -
Ánh mắt của Hoắc Tiểu Khê không sai?
Kiều Tịch Hoàn nghe James tiên sinh nói, cười đến vô cùng châm chọc.
Ánh mắt Hoắc Tiểu Khê không sai, chỉ không nhìn rõ ràng Tề Lăng Phong!
“Cho dù lần này không hợp tác cùng James tiên sinh, tuy rằng tiếc nuối, nhưng có thể nhận được tán thành của ngài tôi đã cảm thấy mỹ mãn. Trên thương trường còn có rất nhiều cơ hội, hy vọng về sau có thể hợp tác vui vẻ." Tề Lăng Phong đứng lên, rất lễ độ chủ động bắt tay James.
James nắm lấy, vỗ vỗ bả vai Tề Lăng Phong, “Cố gắng lên."
“Cám ơn." Tề Lăng Phong cười, buông tay James tiên sinh ra,quay đầu nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, “Chúc mừng cô."
“Đa tạ." Kiều Tịch Hoàn cười gật đầu một cái, tay không hề có bất kỳ động tĩnh nào.
Tề Lăng Phong khựng lại, nhưng không lộ vẻ gì khác, tự nhiên buông xuống.
“Buổi đấu thầu ngày hôm nay kết thúc, Kiều Tịch Hoàn, ba ngày sau soạn lại hợp đồng, mang theo luật sư, chúng ta hoàn thiện thủ tục." James tuyên bố kết quả cuối cùng.
“Được, cám ơn James tiên sinh." Kiều Tịch Hoàn chủ động đưa tay.
James cầm lấy, cười nói, “Hy vọng cô vẫn có thể mang đến cho tôi nhiều vui mừng hơn."
“Dĩ nhiên, tôi nhất định vậy." Kiều Tịch Hoàn tự tin gật đầu.
Tề Lăng Phong nhìn James và Kiều Tịch Hoàn bắt tay. Nhíu chặt chân mày, Kiều Tịch Hoàn rất bài xích anh?
Bài xích đến, rõ ràng như vậy?!
Theo mấy lần biểu hiện của Kiều Tịch Hoàn, cô hẳn không phải là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc bản thân trên mặt như vậy, đối với mình như vậy, là che giấu cái gì?!
“Thời gian không còn sớm, tôi trở về chuẩn bị chuyện hợp đồng, cũng không trì hoãn James tiên sinh." Kiều Tịch Hoàn mở miệng nói.
“Được. Hôm nào chúng ta ăn chung bữa cơm, cũng nên ăn mừng." James nói với Kiều Tịch Hoàn, rất nhiệt tình.
“Nhất định."
Kiều Tịch Hoàn mang theo Doãn Tường rời đi.
Tề Lăng Phong cũng mang theo Sở Dĩ Hoan rời đi cùng.
Mọi người cùng nhau đi vào thang máy, bốn người, một không gian yên tĩnh.
“Kiều Tịch Hoàn, cô một lần nữa khiến cho tôi lau mắt mà nhìn." Tề Lăng Phong gằn từng câu từng chữ, thậm chí cắn răng nghiến lợi.
Kiều Tịch Hoàn không hề để ý nở nụ cười, “Có lẽ chỉ là một cái ngoài ý muốn, tôi đã sớm hoài nghi tôi không thể thuận lợi chạy đến. Tôi vẫn nghĩ, có lẽ vận khí của tôi tốt hơn của người khác một chút mà thôi."
“Vận khí?" Tề Lăng Phong xì mũi coi thường.
“Cho dù như thế nào, tất cả thành quả này tôi đều phải trở về cảm tạ Cố Tử Hàn." Kiều Tịch Hoàn nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Tề Lăng Phong, anh đã nói sẽ có hạng mục khác hợp tác với Cố thị, đừng quên tìm tôi, anh đã nói."
“Được." Tề Lăng Phong hung hăng cắn môi, ánh mắt lạnh đến phát rét.
Tức giận chứ?!
Bị người đùa giỡn như vậy tính kế như vậy, không cam lòng đi!
Như vậy.
Anh có từng nghĩ đến năm ngoái Hoắc Tiểu Khê bị anh hãm hại bị anh làm cho thảm như vậy không? Anh có từng nghĩ đến tất cả cảm nhận của cô, cô khó chịu, cô không cam lòng, cô sỉ nhục, cô tự trách, cô hận không thể thắt cổ anh giết chết anh không?!
Sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng mà không sao.
Không quan trọng, Tề Lăng Phong! Tôi sẽ để cho anh, tự trải nghiệm!
...
Không gian đột nhiên trầm mặc, thang máy một đường đi xuống, khoảnh khắc khi cửa mở, Tề Lăng Phong đã sải bước ra ngoài. Tốc độ rất nhanh, vẻ mặt như vậy, chắc giận đến phát run đi.
Sở Dĩ Huân mang giày cao gót, rất ra sức đuổi theo bước tiến của anh.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, mang theo Doãn Tường đi theo hướng khác.
Hai người ngồi trên xe, Doãn Tường hỏi, “Về công ty sao?"
“Đi đội cảnh sát giao thông trước." Kiều Tịch Hoàn mở miệng.
“Hả?" Doãn Tường buồn bực, theo lý, đàm phán thành công một vụ làm ăn như vậy, không nên lập tức trở về tranh công sao?
Suy nghĩ của Kiều Tịch Hoàn hoàn toàn khác với người bình thường.
“Đi đội cảnh sát giao thông, có một số việc." Kiều Tịch Hoàn mở miệng lần nữa.
Doãn Tường gật đầu, lái xe về phía đội cảnh sát giao thông.
“Cậu ở trên xe chờ tôi." Ném lại một câu, Kiều Tịch Hoàn đi vào đội cảnh sát giao thông.
Cô đi đến từng phòng làm việc, bước chân dừng ở cửa phòng lấy khẩu cung, Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, đi vào, hỏi một nhân viên làm việc, “Xin hỏi vụ án giao thông ở ngã tư Hoàn thị sáng nay xử lý như thế nào?"
“Cô hỏi cái này làm gì?" Cảnh sát nhân dân nhíu mày, hơi nhẫn nhịn.
“Tôi là người gọi 110 báo án, bởi vì lúc ấy có việc gấp nên vội vàng rời đi, tôi muốn hỏi, hiện trường xử lý có người thương vong không, tài xế như thế nào? Cho dù như thế nào, lúc ấy mình báo cảnh sát rồi rời đi, cảm giác hơi lo lắng." Kiều Tịch Hoàn nói xong, trên mặt còn tỏ vẻ áy náy.
“Ô, hiện giờ dân thành thị nhiệt tình như vậy thật sự hiếm thấy rồi." Nhân viên cảnh sát cảm thán, lật xem tài liệu vụ án hôm nay, “Bây giờ công dân cũng lạnh lùng, giống như chỉ sợ gắp than lên người mình, rất ít khi ra tay tương trợ. Cô chờ một chút, tôi xem giúp cô, chắc cũng đã giải quyết, tôi cũng có ấn tượng."
“Vậy làm phiền anh." Kiều Tịch Hoàn cười, giống như vì lôi kéo làm quen với cảnh sát, nói tiếp, “Thật ra thì vẫn có nhiệt tình, chỉ có điều tất cả mọi người đều hơi sợ mà thôi, trên internet sự kiện người giả vờ bị tai nạn ra ánh sáng quá nhiều."
“Cũng đúng. Nhưng mà, cảnh sát chúng tôi cũng không phải đồ ngốc, người có phải giả vờ bị đụng hay không còn không điều tra ra được hay sao... A, tôi tìm được rồi." Nhân viên cảnh sát vừa nói, vừa nhìn tài liệu, lấy ra, mở ra nhìn một chút, “Là vụ án giao thông bình thường, tài xế không có chất cồn, nói là lúc ấy thắng xe không ăn nên va chạm phải, xe hư hỏng khá nhiều, nhưng người không bị tổn thương. Đã đưa công ty bảo hiểm rồi."
“A, như vậy thì tốt." Kiều Tịch Hoàn cười cười, nhìn qua như vô ý nghịch điện thoại di động, nhưng thật ra thì dùng di động chụp được bản sao bằng lái của tài xế, phía trên bằng lái có tình hình cơ bản của tài xế, có thể có được điểm này, tìm người sẽ dễ dàng hơn.
Chụp xong, Kiều Tịch Hoàn không để lại dấu vết bỏ vào trong túi xách, khóe miệng vẫn còn cười nói, “Khổ cực các anh, tôi đi về trước."
“Ừ." Nhân viên cảnh sát gật đầu. Trong lòng vẫn còn cảm thán, cô gái này không chỉ có dáng dấp đẹp, tấm lòng còn lương thiện, thật sự là một cô gái tốt khó tìm!
Kiều Tịch Hoàn không biết nhân viên cảnh sát nghĩ cái gì, bây giờ cô lấy được đồ của mình là được rồi.
Cô nắm chặt tay, trở lại trong xe con, quay đầu nói với Doãn Tường, “Về công ty."
“Được." Doãn Tường lái xe.
Hai người đi thẳng tới tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn đi tới phòng làm việc của chủ tịch Cố thị - Cố Diệu.
Cố Diệu nhìn cô, hỏi, “Như thế nào?"
Cho dù trên mặt không có vẻ mặt đặc biệt gì, nhưng từ trong ánh mắt cũng có thể nhìn ra vẻ nóng nảy của ông.
“Lấy được hạng mục, James tiên sinh cuối cùng lựa chọn hợp tác với chúng ta." Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.
Cố Diệu thở phào một hơi, cả người trong nháy mắt vui mừng trở lại, ông đứng lên từ trên ghế làm việc bằng da, “Làm tốt lắm Kiều Tịch Hoàn, con thật sự vượt ra khỏi sự tưởng tượng của cha."
Kiều Tịch Hoàn cười gật đầu, “Cám ơn cha."
“Phương án hợp đồng cuối cùng như thế nào?"
“Vốn không có thay đổi gì khác, James tiên sinh hoàn toàn hiểu phương án của chúng ta, ba ngày sau để cho con soạn lại hợp đồng mang theo luật sư đi ký tên. Nếu ông ấy nói như vậy, là thi hành theo phương án của chúng ta."
“Rất tốt." Cố Diệu vui mừng không ngậm được miệng, trong miệng còn không ngừng lặp lại, “Rất tốt, rất tốt."
Kiều Tịch Hoàn phụ họa mỉm cười.
Cố Diệu người tung hoành hàng năm trên thương trường, cũng có lúc không che giấu tâm tình mình chút nào. Nghĩ đến, thật sự vượt qua dự liệu của mình, hơn nữa còn rất nhiều!
“Đúng rồi, còn Tề Lăng Phong?" Cố Diệu đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi.
“Anh ta? Đi về rồi."
“Có rất không kiềm chế được không?"
“Chắc có chứ, anh ta tỏ vẻ không sao cả. Chỉ có điều theo lẽ thường, hạng mục mình theo lâu như vậy, hơn nữa còn là hạng mục lớn bị người cướp đi, tâm tình cũng không tốt được!" Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Diệu cười càng thêm thoải mái, “Thật đáng đời, nhớ năm đó khi cha tìm nó hợp tác, nó lại không nể thâm tình, hoàn toàn từ chối cha. Bây giờ đáng đời nhận được kết cục này! Một nhân vật nhỏ, cha còn không để nó vào trong mắt, nó ngược lại thật sự coi trọng bản thân! Về sau, xem nó có còn dám trong mắt không có người nữa không!"
Kiều Tịch Hoàn cười cười, không nói gì.
Người đã từng không hợp tác với Cố thị là cô, Hoắc Tiểu Khê.
Ánh mắt của Hoắc Tiểu Khê không sai?
Kiều Tịch Hoàn nghe James tiên sinh nói, cười đến vô cùng châm chọc.
Ánh mắt Hoắc Tiểu Khê không sai, chỉ không nhìn rõ ràng Tề Lăng Phong!
“Cho dù lần này không hợp tác cùng James tiên sinh, tuy rằng tiếc nuối, nhưng có thể nhận được tán thành của ngài tôi đã cảm thấy mỹ mãn. Trên thương trường còn có rất nhiều cơ hội, hy vọng về sau có thể hợp tác vui vẻ." Tề Lăng Phong đứng lên, rất lễ độ chủ động bắt tay James.
James nắm lấy, vỗ vỗ bả vai Tề Lăng Phong, “Cố gắng lên."
“Cám ơn." Tề Lăng Phong cười, buông tay James tiên sinh ra,quay đầu nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, “Chúc mừng cô."
“Đa tạ." Kiều Tịch Hoàn cười gật đầu một cái, tay không hề có bất kỳ động tĩnh nào.
Tề Lăng Phong khựng lại, nhưng không lộ vẻ gì khác, tự nhiên buông xuống.
“Buổi đấu thầu ngày hôm nay kết thúc, Kiều Tịch Hoàn, ba ngày sau soạn lại hợp đồng, mang theo luật sư, chúng ta hoàn thiện thủ tục." James tuyên bố kết quả cuối cùng.
“Được, cám ơn James tiên sinh." Kiều Tịch Hoàn chủ động đưa tay.
James cầm lấy, cười nói, “Hy vọng cô vẫn có thể mang đến cho tôi nhiều vui mừng hơn."
“Dĩ nhiên, tôi nhất định vậy." Kiều Tịch Hoàn tự tin gật đầu.
Tề Lăng Phong nhìn James và Kiều Tịch Hoàn bắt tay. Nhíu chặt chân mày, Kiều Tịch Hoàn rất bài xích anh?
Bài xích đến, rõ ràng như vậy?!
Theo mấy lần biểu hiện của Kiều Tịch Hoàn, cô hẳn không phải là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc bản thân trên mặt như vậy, đối với mình như vậy, là che giấu cái gì?!
“Thời gian không còn sớm, tôi trở về chuẩn bị chuyện hợp đồng, cũng không trì hoãn James tiên sinh." Kiều Tịch Hoàn mở miệng nói.
“Được. Hôm nào chúng ta ăn chung bữa cơm, cũng nên ăn mừng." James nói với Kiều Tịch Hoàn, rất nhiệt tình.
“Nhất định."
Kiều Tịch Hoàn mang theo Doãn Tường rời đi.
Tề Lăng Phong cũng mang theo Sở Dĩ Hoan rời đi cùng.
Mọi người cùng nhau đi vào thang máy, bốn người, một không gian yên tĩnh.
“Kiều Tịch Hoàn, cô một lần nữa khiến cho tôi lau mắt mà nhìn." Tề Lăng Phong gằn từng câu từng chữ, thậm chí cắn răng nghiến lợi.
Kiều Tịch Hoàn không hề để ý nở nụ cười, “Có lẽ chỉ là một cái ngoài ý muốn, tôi đã sớm hoài nghi tôi không thể thuận lợi chạy đến. Tôi vẫn nghĩ, có lẽ vận khí của tôi tốt hơn của người khác một chút mà thôi."
“Vận khí?" Tề Lăng Phong xì mũi coi thường.
“Cho dù như thế nào, tất cả thành quả này tôi đều phải trở về cảm tạ Cố Tử Hàn." Kiều Tịch Hoàn nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Tề Lăng Phong, anh đã nói sẽ có hạng mục khác hợp tác với Cố thị, đừng quên tìm tôi, anh đã nói."
“Được." Tề Lăng Phong hung hăng cắn môi, ánh mắt lạnh đến phát rét.
Tức giận chứ?!
Bị người đùa giỡn như vậy tính kế như vậy, không cam lòng đi!
Như vậy.
Anh có từng nghĩ đến năm ngoái Hoắc Tiểu Khê bị anh hãm hại bị anh làm cho thảm như vậy không? Anh có từng nghĩ đến tất cả cảm nhận của cô, cô khó chịu, cô không cam lòng, cô sỉ nhục, cô tự trách, cô hận không thể thắt cổ anh giết chết anh không?!
Sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng mà không sao.
Không quan trọng, Tề Lăng Phong! Tôi sẽ để cho anh, tự trải nghiệm!
...
Không gian đột nhiên trầm mặc, thang máy một đường đi xuống, khoảnh khắc khi cửa mở, Tề Lăng Phong đã sải bước ra ngoài. Tốc độ rất nhanh, vẻ mặt như vậy, chắc giận đến phát run đi.
Sở Dĩ Huân mang giày cao gót, rất ra sức đuổi theo bước tiến của anh.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, mang theo Doãn Tường đi theo hướng khác.
Hai người ngồi trên xe, Doãn Tường hỏi, “Về công ty sao?"
“Đi đội cảnh sát giao thông trước." Kiều Tịch Hoàn mở miệng.
“Hả?" Doãn Tường buồn bực, theo lý, đàm phán thành công một vụ làm ăn như vậy, không nên lập tức trở về tranh công sao?
Suy nghĩ của Kiều Tịch Hoàn hoàn toàn khác với người bình thường.
“Đi đội cảnh sát giao thông, có một số việc." Kiều Tịch Hoàn mở miệng lần nữa.
Doãn Tường gật đầu, lái xe về phía đội cảnh sát giao thông.
“Cậu ở trên xe chờ tôi." Ném lại một câu, Kiều Tịch Hoàn đi vào đội cảnh sát giao thông.
Cô đi đến từng phòng làm việc, bước chân dừng ở cửa phòng lấy khẩu cung, Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, đi vào, hỏi một nhân viên làm việc, “Xin hỏi vụ án giao thông ở ngã tư Hoàn thị sáng nay xử lý như thế nào?"
“Cô hỏi cái này làm gì?" Cảnh sát nhân dân nhíu mày, hơi nhẫn nhịn.
“Tôi là người gọi 110 báo án, bởi vì lúc ấy có việc gấp nên vội vàng rời đi, tôi muốn hỏi, hiện trường xử lý có người thương vong không, tài xế như thế nào? Cho dù như thế nào, lúc ấy mình báo cảnh sát rồi rời đi, cảm giác hơi lo lắng." Kiều Tịch Hoàn nói xong, trên mặt còn tỏ vẻ áy náy.
“Ô, hiện giờ dân thành thị nhiệt tình như vậy thật sự hiếm thấy rồi." Nhân viên cảnh sát cảm thán, lật xem tài liệu vụ án hôm nay, “Bây giờ công dân cũng lạnh lùng, giống như chỉ sợ gắp than lên người mình, rất ít khi ra tay tương trợ. Cô chờ một chút, tôi xem giúp cô, chắc cũng đã giải quyết, tôi cũng có ấn tượng."
“Vậy làm phiền anh." Kiều Tịch Hoàn cười, giống như vì lôi kéo làm quen với cảnh sát, nói tiếp, “Thật ra thì vẫn có nhiệt tình, chỉ có điều tất cả mọi người đều hơi sợ mà thôi, trên internet sự kiện người giả vờ bị tai nạn ra ánh sáng quá nhiều."
“Cũng đúng. Nhưng mà, cảnh sát chúng tôi cũng không phải đồ ngốc, người có phải giả vờ bị đụng hay không còn không điều tra ra được hay sao... A, tôi tìm được rồi." Nhân viên cảnh sát vừa nói, vừa nhìn tài liệu, lấy ra, mở ra nhìn một chút, “Là vụ án giao thông bình thường, tài xế không có chất cồn, nói là lúc ấy thắng xe không ăn nên va chạm phải, xe hư hỏng khá nhiều, nhưng người không bị tổn thương. Đã đưa công ty bảo hiểm rồi."
“A, như vậy thì tốt." Kiều Tịch Hoàn cười cười, nhìn qua như vô ý nghịch điện thoại di động, nhưng thật ra thì dùng di động chụp được bản sao bằng lái của tài xế, phía trên bằng lái có tình hình cơ bản của tài xế, có thể có được điểm này, tìm người sẽ dễ dàng hơn.
Chụp xong, Kiều Tịch Hoàn không để lại dấu vết bỏ vào trong túi xách, khóe miệng vẫn còn cười nói, “Khổ cực các anh, tôi đi về trước."
“Ừ." Nhân viên cảnh sát gật đầu. Trong lòng vẫn còn cảm thán, cô gái này không chỉ có dáng dấp đẹp, tấm lòng còn lương thiện, thật sự là một cô gái tốt khó tìm!
Kiều Tịch Hoàn không biết nhân viên cảnh sát nghĩ cái gì, bây giờ cô lấy được đồ của mình là được rồi.
Cô nắm chặt tay, trở lại trong xe con, quay đầu nói với Doãn Tường, “Về công ty."
“Được." Doãn Tường lái xe.
Hai người đi thẳng tới tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn đi tới phòng làm việc của chủ tịch Cố thị - Cố Diệu.
Cố Diệu nhìn cô, hỏi, “Như thế nào?"
Cho dù trên mặt không có vẻ mặt đặc biệt gì, nhưng từ trong ánh mắt cũng có thể nhìn ra vẻ nóng nảy của ông.
“Lấy được hạng mục, James tiên sinh cuối cùng lựa chọn hợp tác với chúng ta." Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.
Cố Diệu thở phào một hơi, cả người trong nháy mắt vui mừng trở lại, ông đứng lên từ trên ghế làm việc bằng da, “Làm tốt lắm Kiều Tịch Hoàn, con thật sự vượt ra khỏi sự tưởng tượng của cha."
Kiều Tịch Hoàn cười gật đầu, “Cám ơn cha."
“Phương án hợp đồng cuối cùng như thế nào?"
“Vốn không có thay đổi gì khác, James tiên sinh hoàn toàn hiểu phương án của chúng ta, ba ngày sau để cho con soạn lại hợp đồng mang theo luật sư đi ký tên. Nếu ông ấy nói như vậy, là thi hành theo phương án của chúng ta."
“Rất tốt." Cố Diệu vui mừng không ngậm được miệng, trong miệng còn không ngừng lặp lại, “Rất tốt, rất tốt."
Kiều Tịch Hoàn phụ họa mỉm cười.
Cố Diệu người tung hoành hàng năm trên thương trường, cũng có lúc không che giấu tâm tình mình chút nào. Nghĩ đến, thật sự vượt qua dự liệu của mình, hơn nữa còn rất nhiều!
“Đúng rồi, còn Tề Lăng Phong?" Cố Diệu đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi.
“Anh ta? Đi về rồi."
“Có rất không kiềm chế được không?"
“Chắc có chứ, anh ta tỏ vẻ không sao cả. Chỉ có điều theo lẽ thường, hạng mục mình theo lâu như vậy, hơn nữa còn là hạng mục lớn bị người cướp đi, tâm tình cũng không tốt được!" Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Diệu cười càng thêm thoải mái, “Thật đáng đời, nhớ năm đó khi cha tìm nó hợp tác, nó lại không nể thâm tình, hoàn toàn từ chối cha. Bây giờ đáng đời nhận được kết cục này! Một nhân vật nhỏ, cha còn không để nó vào trong mắt, nó ngược lại thật sự coi trọng bản thân! Về sau, xem nó có còn dám trong mắt không có người nữa không!"
Kiều Tịch Hoàn cười cười, không nói gì.
Người đã từng không hợp tác với Cố thị là cô, Hoắc Tiểu Khê.
Tác giả :
Ân Ngận Trạch