Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 2 - Chương 62: Ma cao một thước, đạo cao một trượng (2)

Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 62: Ma cao một thước, đạo cao một trượng (2)

Tòa nhà của Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trong phòng làm việc.

Cả người vẫn còn trong trạng thái mệt mỏi. 

Hai con mắt cô híp lại, giống như đang suy nghĩ điều gì, cũng giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi

Bên ngoài phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi." – Kiều Tịch Hoàn nói. 

Milk đẩy cửa phòng ra, trực tiếp nói: “Giám đốc Kiều, em gái cô lại bắt đầu tranh luận với Trương Kiều Ân rồi."

“Cái gì?" – Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

“Cô ra ngoài xem thử đi." – Milk cũng không biết nói gì. 

Kiều Tịch Hoàn nhấc chân, đứng dậy khỏi ghế làm việc, bước nhanh ra ngoài.

Trương Kiều Ân bây giờ được đưa vào phòng kinh doanh, Dụ Lạc Vi được sắp xếp ở phòng tiêu thụ, mỗi người làm tính toán, một người làm tiêu thụ, như vậy cũng có thể cãi nhau?

Kiều Tịch Hoàn sắc mặt có chút khó coi xuất hiện ngoài văn phòng lớn, mọi người nhìn thấy cô, đều ngậm miệng lại. 

Kiều Tịch Hoàn nheo mắt, nhìn Trương Kiều Ân cầm một xấp tài liệu, Dụ Lạc Vi xấu hổ cúi đầu, hình như đang lau nước mắt, những người khác cũng có vẻ đang khuyên bảo, trên sàn vẫn còn vết màu nâu của ly cà phê bị đổ.

“Chuyện gì vậy?" – Kiều Tịch Hoàn cau mày, khí thế hung dữ.

Trương Kiều Ân nhìn Kiều Tịch Hoàn, há miệng không nói gì. 

Dụ Lạc Vi thì vẫn cúi đầu, đang nức nở.

“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?" – Kiều Tịch Hoàn nói, giọng to hơn một chút.

“Đều do tôi không tốt, tôi không nên bảo chị Kiều Ân đưa bản thảo cho mình, tôi không nên đòi lấy làm phương án tiêu thụ khi chị Kiều An chưa làm xong hoàn toàn, đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi…" – Dụ Lạc Vi nước mắt dàn dụa, nhìn có vẻ rất đáng thương. 

Đối với Dụ Lạc Vi, Kiều Tịch Hoàn âm thầm cắn răng.

Người phụ nữ này, rốt cuộc là ai chỉ cô ta, chỉ cô tha đi tranh thủ sự đồng tình vậy chứ!

Trong lòng tức giận, mặt không cảm xúc, quay đầu: “Trương Kiều Ân, cô nói xem có chuyện gì?" 

“Tôi cảm thấy phương án hiện tại của tôi còn chưa đủ hoàn thiện, bộ phận kế hoạch đang phối hợp tôi sửa chữa, trước khi chưa hoàn thành, tôi cảm thấy bộ phận tiêu thụ bây giờ không cần thiết lấy làm phương án tiêu thụ, vì vậy tôi có quyền không đưa." – Trương Kiều Ân nói.

“Nếu đã như vậy, mấy người không thể nói rõ ràng được sao? Nhất thiết phải làm ầm lên như vậy?" – Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Trương Kiều Ân không nói gì. 

Cô chính là không quen nhìn dáng vẻ thân thiện đến không chịu nổi của Dụ Lạc Vi, không quen nhìn biểu cảm cô ta đối với bất kì nam nhân viên nào cũng đều nũng nịu đến không chịu nổi, không quen nhìn cô ta ỷ là em gái của Kiều Tịch Hoàn, mọi việc đều thuận lợi, chỗ nào cũng đắc ý, cô ở chỗ làm việc cũng có bảy tám năm kinh nghiệm, loại bông trắng này, một người dựa vào lưng một người, cô rất khinh thường.

Cho nên lúc Dụ Lạc Vi tới gần cô, dùng giọng nói nhỏ nhẹ kêu cô đưa phương án cho cô ta, cô một mực từ chối.

Thứ nhất là vì phương án thực sự không thành thục, hơn nữa phương án tiêu thụ vốn dĩ không cần gấp gáp như vậy, Dụ Lạc Vi rõ ràng là cố ý. 

Thứ hai vì cô thực sự không quen nhìn cách Dụ Lạc Vi nịnh nọt thân mật, cả người cô đều nổi da gà, vì vậy trực tiếp từ chối, cầm cốc cà phê chuẩn bị đi đến phòng trà hít thở không khí, kết quả vừa quay người, Dụ Lạc Vi và cô đụng phải nhau, mới trở nên dáng vẻ như bây giờ.

Dụ Lạc Vi khóc đến lê hoa đái vũ.

Bất kì ai cũng cảm thấy cô ta vô cùng đáng thương. 

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa, chị đừng tức giận nữa." – Dụ Lạc Vi ngẩng đầu, nước mắt dàn dụa nói: “Sau này tôi sẽ chú ý, nhất định chị Kiều Ân là giám đốc của hạng mục này, tôi chỉ là một thành viên phối hợp, tôi nên nghe theo sự phân phó. Đều là lỗi của tôi. Tôi không nên nghe chị nói tính toán phương án và phương án tiêu thụ muốn cùng xuất hiện liền vội vàng muốn làm tốt công việc của mình, không cân nhắc đến ý thức của toàn đội, đều tại tôi không tốt, chị đừng giận nữa, sau này tôi sẽ chú ý."

Trương Kiều Ân nhìn thấy bộ dạng này của Dụ Lạc Vi, càng thêm tức giận.

Loại phụ nữ này, nên đem xé thành mấy mảnh, thực sự khiến người khác tức giận không chịu nổi! 

Cô thực sự nghi ngờ bản thân đã tiếp xúc người phụ nữ này lâu, bệnh tim sẽ bị tái phát mất.

“Cô làm việc của cô, không có ai nói cô sai cả." – Kiều Tịch Hoàn nghiêm mặt: “Có điều Trương Kiều Ân chính là giám đốc của hạng mục này, cô ấy có nguyên tắc làm việc của mình, mấy người đều nên phối hợp với cô ấy. Mặt khác, phương án tiêu thụ và tình hình tính toán phương án hoàn thiện, nếu tình hình tính toán đều có vấn đề, phương án tiêu thụ chắc chắn sẽ càng có vấn đề, đây là thời gian lãng phí tiêu thụ."

“Vâng, tôi biết rồi, tôi đã suy nghĩ quá phiến diện rồi." – Dụ Lạc Vi vội vàng gật đầu xin lỗi: “Chị Kiều Ân, tôi xin lỗi, tôi không nên làm như vậy, tôi chỉ cảm thấy chị Kiều Ân rất lợi hại, phương án làm giỏi như vậy, chủ tịch đã lựa chọn cẩn thận như vậy, phương án nhất định sẽ không có sai sót gì. Là tôi không nghĩ chu toàn. Tôi biết đã đem đến phiền phức cho mọi người rồi, xin lỗi, thực sự xin lỗi." 

Trường Kiều Ân đang nén tức giận.

Cô cảm thấy bản thân lúc này nếu như nói thêm một lời nào nữa, sẽ nổi trận lôi đình không thể kiềm chế nổi.

Đương nhiên, đây là điều nơi làm việc cấm kỵ. 

Cô nhẫn nhịn rồi nhẫn nhịn.

Dụ Lạc Vi thấy bọn họ không nói gì, lại mềm mại nói: “Hay là tối nay tôi mời mọi người ăn một bữa được không? Coi như là tôi chuộc lỗi được không?"

Mấy đồng nghiệp vẫn luôn có chút sôi nổi vừa nghe buổi tối có bữa tiệc, còn là một cô gái dễ thương ngoan ngoãn mời ăn cơm, lập tức rất hào hứng, vội vàng nói: “Đều là một vụ hiểu lầm, mọi người đều là đồng nghiệp, trong công việc có sự va chạm mới có thể xúc tiến nghiệp vụ phát triển, tăng thêm năng lực của bản thân, cô nói xem có phải không giám đốc Kiều?" 

Kiều Tịch Hoàn nhìn mấy người nhân viên nam, khẽ mím môi gật đầu.

“Thấy chưa, giám đốc Kiều đã gật đầu rồi. Hơn nữa cô gái dễ thương của chúng ta muốn mời cơm tối, Kiều Ân cô đừng so đo nữa. Cô dù sao cũng là chị, cô ấy còn nhỏ, tối nay uống hai cốc là qua rồi." – Nhân viên nam tiếp tục nói.

Trương Kiều Ân nhẫn nhịn, cuối cùng cũng gật đầu. 

“Được, vậy quyết định vậy đi, cô gái dễ thương, tối nay có phải đều có phần không?" – Nhân viên nam cười hỏi.

“Đương nhiên, mọi người đều có phần. Nhưng mà tiền của tôi không nhiều, không thể ăn những thứ đắt được đâu." – Dụ Lạc Vi nũng nịu nói.

“Cô mời, chúng tôi ăn gì cũng được." 

Sau đó, mấy đồng nghiệp liền an ủi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn thấy bên ngoài phòng làm việc đã trở lại trạng thái ban đầu, mới nói với Trương Kiều Ân: “Cô đến phòng làm việc của tôi."

Trương Kiều Ân đi theo Kiều Tịch Hoàn vào. 

Kiều Tịch Hoàn nói thẳng với Trương Kiều Ân: “Với Dụ Lạc Vi cô nên khiên nhẫn một chút."

Trương Kiều Ân nhìn cô, cười mỉa mai: “Giám đốc Kiều cũng công tư không phân minh như vậy sao."

“Tôi là vì muốn tốt cho cô." – Kiều Tịch Hoàn nói: “Phương án thiết kế của Dụ Lạc Vi giống với phương án thiết kế của cô, một chút sơ suất, cô sẽ bị thay thế." 

Trương Kiều Ân giật giật môi, có chút kích động nói: “Nếu như cảm thấy tôi làm không đủ tốt, thì có thể tùy ý thay thế."

“Trương Kiều Ân, cô làm việc cũng không phải ngày một ngày hai rồi, mấy lời này, cô chắc là mình nên nói với tôi chứ?" – Kiều Tịch Hoàn cau mày.

“Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy có câu châm ngôn, nói là gì, trong triều có người tốt làm việc, quả là thế!" – Trương Kiều Ân nói. 

“Cô biết cô vì sao bị Hoàn Vũ từ chối không?" – Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

Trương Kiều Ân giận dữ nhìn Kiều Tịch Hoàn. các

“Bởi vì cô không biết kiến phong sử đà, không biết thuận thế mà đi." – Kiều Tịch Hoàn nói trắng ra: “Hoàn Vũ nhiều nhân viên như vậy, tại sao chỉ sa thải mấy người cô, cô đã từng nghĩ đến chưa? Cô cảm thấy cô thể hiện sự trung thành, thực ra người ngoài nhìn vào, cô là một kẻ ngốc, hưởng thụ đãi ngộ công việc tốt như vậy, nhất định phải có sự kiêu ngạo của mình, cuối cùng chịu thiệt là ai? Cô bây giờ đến Cố thị, cái gì cũng phải làm lại từ đầu, cô không cảm thấy hối hận sao?" 

Trương Kiều Ân nhìn Kiều Tịch Hoàn, cả mặt đỏ bừng lên, không nói được lời nào.

“Trước kia cô làm bất cứ điều gì tôi cũng không nói, nhưng từ bây giờ trở đi, từ lúc cô đến Cố thị, từ lúc cô làm việc là cấp dưới của tôi, cô nên thay đổi tính tình của mình đi, không phải khiến cô vì công việc mà không còn chút tự tôn chà đạp chính mình, tôi chỉ kêu cô làm cho rõ ràng, người có năng lực, có thể biến hóa được năng lực của mình, mới là người có năng lực!" – Kiều Tịch Hoàn nói.

Trương Kiều Ân chắn môi, bị Kiều Tịch Hoàn nói có chút ngại ngùng. 

Nhưng lại rất rõ ràng, Kiều Tịch Hoàn là vì tốt cho cô.

Cho dù lúc bắt đầu cũng rất nghi ngờ cô ta vì em gái của mình, Kiều Tịch Hoàn là thực sự xuất phát từ nội tâm mà chỉ bảo cho cô cách xử sự.

Năm đó lúc ở Hoàn Vũ, bản thân thực sự mọi mặt đều tốt, mới 30 tuổi đã leo lên chức vị cao như vậy vốn dĩ hưởng thụ vận khí tốt, bây giờ sau khi đột nhiên bị từ chức, thực sự cũng có một khoảng thời gian oán trách, mặc dù ngoài miệng ngông nghênh như vậy, trong lòng cũng có chút hối hận, lúc xem lại những áo quần đồ trang điểm đắt tiền, thì sẽ không hiểu có chút mất bình tĩnh, suy nghĩ rốt cuộc mình có phải không hợp với môi trường làm việc không, bắt đầu có chút chối bỏ bản thân mình. 

Cô cắn môi, nói với Kiều Tịch Hoàn: “Phải, giám đốc Kiều, tôi biết rồi."

“Hi vọng nói với cô nhiều như vậy, có ích cho cô. Trương Kiều Ân, cô là một người có năng lực, có tài hoa, chúng tôi đều không thể phủ nhận. Nhưng vàng muốn sáng hay không, thì phải xem bản thân cô có lấy cơ hội tôi cho đặt bản thân mình dưới ánh mặt trời không."

“Tôi sẽ cố gắng." – Trương Kiều Ân nói. 

“Quay về suy nghĩ lại thật kĩ, cô ra ngoài đi."

“Vâng."

Trương Kiều Ân gật đầu. 

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng Trương Kiều Ân.

Cô không muốn một ngày nào đó đột nhiên mình không ở Cố thị nữa, người phụ nữ này lại vô cớ bị sa thải.

Cô chớp mắt một cái. 

Người phụ nữ Dụ Lạc Vi này, sớm muộn cũng trở mặt.

Cô cắn môi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi." 

“Chị, là tôi." – Dụ Lạc Vi cười hì hì xuất hiện trước cửa, có chút vui vẻ nhảy chân sáo vào.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta: “Có chuyện gì?"

“Tối nay cùng ăn cơm đi." 

“Không cần đầu, tối nầy tôi có việc rồi."

“Chị, mọi người đều muốn đi, chị không đi, tôi sẽ rất xấu hổ đó." – Dụ Lạc Vi ra sức nịnh nọt.

“Tại sao cô phải xấu hổ?" – Kiều Tịch Hoàn nhướng mày. 

“Không tại sao cả, bởi vì chị là chị của tôi, tôi mời cơm chị không tham gia, như vậy không thể hiện mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta sao?" – Dụ Lạc Vi nháy mắt, nhìn có vẻ rất vô hại.

Kiều Tịch Hoàn cau mày: “Đi mới là làm ra vẻ. Dụ Lạc Vi, tôi không biết mục đích cô đến đây là gì, lại bị người khác xúi giục như thế nào rồi, nhưng quan hệ của hai người chúng ta bản thân cô biết rõ, tôi không rảnh làm những chuyện giả dối đó với cô, cô muốn gì thì tùy cô, nhắc nhở cô một câu, đừng có gây sự với tôi!"

Nụ cười trên mặt Dụ Lạc Vi thoáng cứng ngắc, lập tức cười nói: “Chị không thích tôi thì thôi đi, tôi không có mục đích gì cả, nếu chị thực sự không đi thì tôi cũng không ép chị đi nữa, sắp tan làm rồi, chị đừng hành hạ bản thân nữa." 

Nói xong, quay người bỏ đi.

Sau khi quay người, mặt liền biến sắc.

Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp hiền lành giờ phút này lộ ra nụ cười dữ tợn vô cùng. 

Kiều Tịch Hoàn, cô không cho tôi gây sự với cô, tôi cứ thích gây sự với cô!

Hừ, chúng ta chờ xem!

Tôi mới không tin, cô thực sự có thể một tay che trời! 



Buổi chiều, lúc tan làm.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe Vũ Đại, quay về. 

Cô hơi mệt dựa trên ghế.

Hạng mục này nhìn có vẻ rất đơn thuần, chính là một hạng mục đấu thầu thị chính, thực ra số tiền(kim ngạch) của hạng mục cũng không nhiều lắm, nhưng lại khiến Kiều Tịch Hoàn cảm thấy vô cùng hao tâm tổn trí.

Cô tính một chút, hạng mục lần này người cần đối mặt bao gồm cả Tề Lăng Phong, với tư cách người cạnh tranh, chắc chắn không thể tránh được nhiều lần đấu tranh với nhau! Bao gồm cả Cố Tử Hàn vẫn luôn âm thầm muốn kéo cô xuống nước, người đàn ông này dùng thủ đoạn chắc chắn sẽ không thua kém người khác, còn có cả Dụ Lạc Vi nữa. 

Dụ Lạc Vi là một quả bom hẹn giờ, không biết là bom hẹn giờ của ai, nhưng không biết được lúc nào phát nổ!

Cô nhếch môi, muốn đồng thời khiêu chiến ba người, cũng có thể, trong đó còn sẽ xuất hiện người khác nữa, ví dụ như Diệp Mị, Ngôn Hân Đồng, Tề Tuệ Phân, như… Cô cười miễn cưỡng, lần đầu tiên cô thực sư không xác định được bản thân có thể làm thành thạo được.

“Nhìn cô có vẻ như rất mệt." – Vũ Đại nhìn qua gương chiếu hậu hỏi. 

“Hơi mệt thôi."

“Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?"

“Vì không có cách nào nghỉ ngơi." – Kiều Tịch Hoàn nói. 

“Sao vậy?" – Vũ Đại chăm chú lái xe.

“Rất nhiều chuyện, có nói cô cũng không hiểu."

“Cô cảm thấy tôi rất ngốc sao?" – Đại Vũ không thoải mái nhíu mày. 

“Cũng được, không tính là thông minh." – Kiều Tịch Hoàn mỉm cười.

Vũ Đại mặt có chút biến sắc.

Cảm giác bản thân mình chủ động đi quan tâm cô gái này, hoàn toàn là tự tìm rắc rối. 

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt, cười thực sự không nhìn ra được, dường như cũng chỉ là một biểu cảm rất đơn giản, với vì giai đoạn này, cô thực sự không có tâm trạng để cười.

Khóe miệng lại lần nữa nhếch lên, để bản thận thư giãn một chút.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. 

Quan tâm anh ta làm gì!

Dù sao, cô chính là muốn, gặp ma trảm ma! Giết không tha!

Xe chạy thẳng đến sân lớn của Cố gia. 

Kiều Tịch Hoàn xuống xe.

Vũ Đại nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, đột nhiên cầm điện thoại lên bấm gọi: “Người phụ nữ của anh anh tự chăm sóc đi, tôi không có khả năng lớn như vậy."

“…" 

“Hình như trong khoảng thời gian  này, cô ấy rất mệt." – Nói xong, Vũ Đại cúp máy.

Miệng cười một cái, chuyển động tay lái, đi khỏi biệt thự Cố gia.

Cô đang lái xe, mặc dù đã quen một mình rồi, nhưng vẫn có lúc cảm thấy cô đơn. 

Tại sao lại đột nhiên cảm thấy cô đơn?

Từ nhỏ đến lớn, không phải đã quen với cuộc sống lẻ loi trơ trọi rồi sao?

Cô cau mày, bất đắc dĩ nhún vai. 

Có lẽ người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này, quá dễ lây cho người khác rồi, khiến người ta không thể chịu được mà tự động du nhập vào thế giới của cô ấy, phong sinh thủy khởi.

Cô cầm điện thoại lên, bấm gọi: “Này Doãn Tường."

“Ừ." – Bên kia nghe máy. 

“Anh đang làm gì?"

“Tối nay có một cuộc đua xe trên đỉnh núi, cô muốn đi xem không?"

“Được, tôi sẽ tới ngay. Ở đâu?" 

“Núi Phượng Dương Hi." – Doãn Tường nói.

“Tôi sẽ tới tìm anh." – Vũ Đại chuẩn bị cúp điện thoại.

“Đúng rồi." – Doãn Tường đột nhiên nói. 

“Ừ?"

“Mạc Sơ, cô có liên lạc không?" – Doãn Tường nói.

“Không có, tôi không liên lạc với bất cứ ai." – Vũ Đại nói: “Ngoại trừ đụng phải anh." 

“Tối nay tôi gọi Mạc Sơ cùng đến, chúng ta tụ họp."

“Mạc Sơ cũng ở Thượng Hải."

“Đương nhiên, tôi cũng vô tình gặp. Lời nói cô nên tin vào sự sắp xếp của lão đại của chúng tôi, luôn ngoài dự đoán của mọi người." – Nói xong, Doãn Tường vẫn rất khâm phục. 

“Tôi chưa từng nghi ngờ, tôi lập tức tới ngay." – Vũ Đại cúp máy.

Mạc Sơ, cũng ở đây.

Vũ Đại đột nhiên cười cười, cảm giác người bên cạnh hình như, càng ngày càng nhiều rồi. 



Kiều Tịch Hoàn về đến sân lớn Cố gia.

Hôm nay còn rất sớm, tiểu hầu tử hình như cũng mới tan học, lưng đeo cặp sách nhỏ gặp Kiều Tịch Hoàn ở sảnh lớn. 

“Mẹ." – Tiều hầu tử  ngoan ngoãn gọi cô.

Kiều Tịch Hoàn xoa đầu tiều hầu tử: “Hôm nay không học thêm sao?"

“Hôm nay không có." – Tiểu hầu tử vội càng nói. 

“Ồ." – Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Thời gian này sự quan tâm của cô cho tiểu hầu tử hầu như càng ngày càng ít.

Cô nhếch môi, có chút áy náy. 

“Mẹ, con về phòng trước làm bài tập."

“Đợi một chút." – Kiều Tịch Hoàn kéo cậu lại: “Hay là, tối nay mẹ đưa con đi ăn cơm, gọi cha con cùng đi nữa."

“Thật sao mẹ?" – Tiểu hầu tử hai mắt sáng rực. 

“Đương nhiên là thật rồi." – Kiều Tịch Hoàn nói: “Mẹ đã bao giờ lừa con đâu."

“Mẹ thật tốt." – Tiểu hầu tử nói từ tận đáy lòng.

“Nói nhảm." – Kiều Tịch Hoàn trợn mắt: “Về phòng cất cặp sách đi, mẹ đi gọi cha con." 

“Được." – Tiểu hầu tử bước rời đi.

Kiều Tịch Hoàn cười cười, đi về phía phòng ngủ của Cố Tử Thần.

Phòng mở ra. 

Ngón tay Cố Tử Thần đang lướt trên bàn phím.

Lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này dùng máy tính, lúc trước vẫn luôn cảm thấy máy tính này chỉ để trang trí, mặc dù bày trí có vẻ hơi cao, nhưng chính là một vật trang trí hỏng.

Nhìn dáng vẻ anh ta dùng máy tính như vậy, ngón tay thon dài không ngừng di chuyển. 

Đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ người đàn ông lúc say mê làm việc, thực sự rất có sức hút.

Cô đứng ở cửa ra vào nhìn như vậy một lúc.

Cố Tử Thần tự nhiên tắt chương trình, tắt các ghi chú, bình tĩnh xoay người, nhìn Kiều Tịch Hoàn. 

Kiều Tịch Hoàn lúc này mới định thần lại, vì bản thân vừa nãy không hiểu bị làm sao, cô rất nhanh bình thường lại, nói: “Thay đồ đi, đã đồng ý đưa tiểu hầu tử đi ra ngoài ăn cơm rồi."

“Không phải cô mệt lắm sao?" – Cố Tử Thần nói.

“Mệt hơn nữa cũng phải đem con trai đi." – Kiều Tịch Hoàn bất đắc dĩ nhún vai, đứa con mình sinh ra, bản thân đã không chăm sóc được rồi, đứa trẻ không phải sẽ rất đau lòng sao, cô không thể ích kỉ như vậy được, nói xong, liền chuẩn bị đi thay một bộ đồ tương đối thoải mái, không muốn mang giày cao gót, toàn thân đều không thoải mái. Như vậy đi đến phòng thay đồ, đột nhiên nghĩ ra điều gì, ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn Cố Tử Thần: “Sao anh biết tôi rất mệt?" 

Người này có ba mắt sao?

Sắc mặt Cố Tử Thần có chút thay đổi, biểu cảm rất nhanh bình thường lại, giọng nói không có chút ấm áp nào: “Nhìn cô thấy rất rõ."

Thật sự rõ như vậy sao? 

Cô đi vào phòng thay đồ, nhìn bộ dạng của mình trong gương.

Thần sắc trên mặt vẫn tốt, son môi răng trắng, hơn nữa vì quay về Cố gia, không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng có chút tiều tụy của mình, cố ý lấy lại tinh thần! Cố Tử Thần này, rốt cuộc đôi mắt đó nhìn thấy cô rất mệt sao!

Có điều cái thứ Cố Tử Thần kia cũng không thể dùng ánh mắt của người bình thường xem được, làm không tốt nói không chừng con mắt thứ ba cũng không nói rõ. 

Cô nghĩ như vậy, thay một chiếc ác T-shirt trắng, một chiếc quần jean, hay là kiểu phá cách đó, một đôi giày thể thao, nhìn vô cùng trẻ trung.

Cô đứng trước gương nhéo nhéo mặt mình, nhéo nhéo thịt trên người mình, nói đến người phụ nữ trong gương, làm gì giống đã sinh con chứ, làm gì giống bà mẹ của một cái bánh bao 5 tuổi chứ?

Cô xoay xoay người, nhảy hai cái. 

Lại nhảy thêm hai cái.

Càng cảm giác mình vô cùng “thanh xuân".

Đang nhảy rất vui vẻ, cửa phòng thay đồ bị mở ra. 

Cố Tử Thần ngồi trước cửa, nhìn người phụ nữ trước mặt, cả người hoàn toàn không chút biểu cảm.

Người phụ nữ này hành vi cử chỉ, khác hẳn với người thường?

Kiều Tịch Hoàn nhìn qua gương thấy Cố Tử Thần, nhìn thấy vẻ mặt như “cương thi", trong lòng có chút bực bội. Cô kéo lại một chút áo quần của mình, khiến bản thân chỉnh chu hơn nhiều: “Anh không biết, tôi vừa hay Phương Hoa(芳华)?" 

Cô Tử Thần nhíu mày.

Không cảm thấy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn biểu cảm của Cố Tử Thần, khó chịu nói thầm: “Người đàn ông không hiểu phong tình." 

Cố Tử Thần vẫn không có chút biểu cảm.

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt nói: “Nghe nói nhảy nhảy như vậy có thể cao lên, anh có thể thử xem."

Cố Tử Thần tối sầm mặt. 

“Đúng rồi, anh nhảy không lên." – Kiều Tịch Hoàn nhìn chân anh ta, biểu cảm rất rõ.

Cố Tử Thần cắn răng.

Người phụ này, từ trước đến nay chỉ biết xát muối vào vết thương của người khác sao? 

“Anh tranh thủ thay đồ đi, tôi và tiểu hầu tử đợi anh ở cửa lớn."

Nói xong, liền đi ra cửa phòng.

Nghênh ngang, không có chút áy náy. 

Cố Tử Thần tức giận nhếch môi, sắc mặt tối sầm lại.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại