Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 2 - Chương 51: Anh thích Diêu Bối Địch 3
“Tôi sợ mình quá ngốc, sau đó mọi người không thoải mái, sau đó cũng sẽ ngượng ngùng." Diêu Bối Địch nói.
“Vậy bà chuẩn bị đợi đến lúc nào?" Kiều Tịch Hoàn hỏi cô.
“Không biết, thuận theo tự nhiên thôi."
“Cẩn thận bà thuận theo tự nhiên, lại trở thành cơ hội cho người khác tận dụng mọi thứ."
“…" Bên kia không nói.
Mắt Kiều Tịch Hoàn trợn trắng.
“Được rồi, tôi không nói, tránh cho bà bị đả kích."
“Bye bye." Hình như Diêu Bối Địch thật sự bị đả kích rồi, nghe Kiều Tịch Hoàn vừa nói như thế, vội vàng cúp điện thoại.
Cô đảo mắt, nhìn Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon ngoài phòng khách.
Mới vừa Tiêu Dạ gọi điện thoại cho a Bưu, nói rằng buổi trưa phải đi Đỉnh Hạo Hãn, chắc phải xử lý một số chuyện.
Cô mím môi, từ ngoài phòng khách đi ra ban công.
Trên người Tiêu Dạ còn quấn băng vải bó thạch cao, nhưng rõ ràng tốt hơn khoảng thời gian trước nhiều, tự mình chống gậy chậm rãi đi lại đã không có vấn đề gì.
Diêu Bối Địch ngồi trên ghế sa lon bên cạnh Tiêu Dạ, nói với anh, “Kiều Tịch Hoàn mới vừa gọi điện thoại cho em, nói rằng buổi trưa muốn đi Đỉnh Hạo Hãn tìm anh, chắc có chuyện gì."
“Ừ." Tiêu Dạ xem ti vi, không chút để ý gật đầu một cái.
Diêu Bối Địch dường như cũng không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút, “Buổi trưa anh muốn ăn cái gì, trong nhà không có thức ăn gì, em đi mua một chút."
“Thịt kho." Tiêu Dạ nói.
“Rau dưa gì?"
“Tôi không ăn rau dưa."
“Nhưng không ăn rau dưa sao được, khoảng thời gian không phải anh bị táo bón sao?" Diêu Bối Địch nói.
Mặt Tiêu Dạ thoáng một cái liền đỏ.
Anh mím chặt môi, giống như đang cố hết sức khống chế tâm tình của mình.
Anh vẫn đặt tầm mắt ở trên ti vi, cũng không nhìn Diêu Bối Địch nói, “Tôi không bị táo bón!"
“…" Diêu Bối Địch nhìn anh.
Rõ ràng buổi sáng, ở trong toilet một lúc lâu vẫn không ra ngoài.
“Còn không mau đi ra ngoài mua thức ăn, chết đói!" Tiêu Dạ bị Diêu Bối Địch nhìn đến khó chịu, cau mày phân phó.
Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ.
Không phải nửa giờ trước mới ăn điểm tâm sao?!
Hệ tiêu hoá của người đàn ông này… Cũng quá mạnh!
“Nhìn cái gì vậy, nhanh đi!" Tiêu Dạ càng thêm khó chịu.
Diêu Bối Địch cắn môi, đi lên lầu thay một bộ đồ đi ra ngoài, cầm túi xách lên ra cửa.
Tiêu Dạ nhìn phương hướng Diêu Bối Địch rời đi.
Cho nên nói hai người quá thân mật chính là nhiều chuyện phiền toái như vậy, chuyện gì cũng bị biết được rất rõ ràng.
Phiền toái!
Diêu Bối Địch đi về phía siêu thị lầu dưới.
Như thế nào cũng cảm thấy mình bị đuổi ra khỏi cửa nhà.
Cô lại không làm gì, Tiêu Dạ người đàn ông này thay đổi sắc mặt sao mà nhanh như vậy?!
Mấy ngày này hai người chung đụng rõ ràng giống như đã khá nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn có chút hành động thân mật, ví dụ như mỗi đêm trước khi ngủ cũng sẽ gần gũi, sau đó khi cô giúp anh rửa sạch thân thể, cũng sẽ gần gũi, còn có thể sờ sờ…
Cô cảm thấy cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
Việc làm mỗi ngày này, thật sự sẽ không xấu hổ sao?!
Tại sao cô chỉ cần nghĩ tới, mặt sẽ đỏ giống như mông khỉ, ngay cả suy nghĩ giống như cũng có chút hỗn loạn không rõ.
Cô cắn môi, cố hết sức khống chế cảm xúc.
Tiêu Dạ thích ăn thịt kho.
Cô đi về phía khu để thịt, cẩn thận chọn lựa từng chút một.
Chọn lựa chất thịt ngon, chọn lựa nạc mỡ thích hợp, chọn xong một hồi lâu, cầm một phần, lại đi mua chút rau dưa, Tiêu Dạ rõ ràng táo bón còn không thừa nhận, cô phải để cho anh ăn chút rau dưa giàu chất xơ mới được.
Nghĩ như vậy, mua nhiều hơn chút, nhìn qua đủ thức ăn cho bọn họ ít nhất hai ngày, cô đi về phía quầy thanh toán tiền, cô đặt đồ mình mua ở trên quầy, nhìn nhân viên phục vụ quét mã vạch, cô không có chuyện gì làm chờ thanh toán tiền, tròng mắt đột nhiên nhìn thấy bao cao su ở trên kệ.
Cô mím môi, một khắc kia cảm thấy nhịp tim hơi nhanh.
Bên tai truyền tới giọng Kiều Tịch Hoàn nói, nói gì mà cô thuận theo tự nhiên sẽ biến thành cơ hội cho người khác tận dụng mọi thứ.
Hô hấp của cô.
Hô hấp càng ngày càng nặng.
“Tiểu thư, tổng cộng 386.3 đồng." Nữ nhân viên phục vụ đột nhiên mở miệng.
Diêu Bối Địch giống như bị sợ hết hồn, cô hít sâu, ép xuống, sau đó khóe miệng khẽ cắn, tiện tay cầm lấy một hộp bao cao su từ trên kệ, “Cái này, cái này cùng thanh toán."
Nữ nhân viên phục vụ ngầm hiểu gật đầu, sau đó nhìn Diêu Bối Địch đầy thâm ý, quét mã vạch, bỏ vào trong túi mua hàng của cô.
Diêu Bối Địch vội vàng trả tiền.
Luôn cảm giác giống như có người nhìn cô, mặt của cô khẳng định cũng đã đỏ hết.
Nhanh chóng rời khỏi siêu thị, đi về phía tầng lầu nhà mình, đi vào thang máy, mới hít sâu.
Bản thân cô đã là người trưởng thành rồi, còn là phụ nữ đã lập gia đình, đã sinh đứa bé, mua thứ này hẳn là bình thường đi, bình thường.
Cô luôn không ngừng an ủi mình như vậy, chậm rãi điều chỉnh cảm xúc.
Thang máy đạt tới tầng lầu, mở ra.
Diêu Bối Địch cởi giày ra, nhìn cửa trước nơi thả khác một đôi kiểu nam giày da, ngước mắt cứ nhìn A Bưu ở phòng khách ngồi, ở cung kính đối với Tiêu Dạ hồi báo chuyện gì.
A Bưu nhìn Diêu Bối Địch, rất quy củ gọi, “Chị dâu."
Diêu Bối Địch khẽ mỉm cười, cởi giày ra đi vào.
Tiêu Dạ giống như đang nói gì đó bên tai A Bưu, A Bưu liền vội vàng đứng lên, đi về phía cửa tới trước Diêu Bối Địch, “Chị dâu, em tới giúp chị."
“Không cần, không phải rất nặng."
“Nhiều đồ như vậy làm sao có thể không nặng, em giúp chị xách tới phòng bếp bên kia đi. Em khí lực lớn." A Bưu kiên trì nói.
Mới vừa rồi lão đại đã để ý, anh cũng không muốn bị ánh mắt của lão đại hành hạ chết.
“Thật không cần." Diêu Bối Địch vẫn từ chối.
Bên trong còn có bao cao su, nếu như bị A Bưu thấy được…
Cô còn không bằng đập đầu chết.
“Chị dâu chị cũng không cần khách khí, em giúp chị xách tới đi." A Bưu mãnh liệt kiên trì.
Diêu Bối Địch chết sống không buông.
Hai người giằng co như vậy, sau đó “Roẹt" một tiếng, túi mua hàng nylon liền bị rách thành hai nửa, đồ vật bên trong rào rào rớt đầy đất.
“A." Diêu Bối Địch kinh hô lên.
A Bưu vội vàng ngồi chồm hổm xuống giúp cô nhặt lên.
Sau đó.
Liền thấy hộp, bao cao su này.
A Bưu hình như cố ý giơ giơ lên.
Sau đó Tiêu Dạ cũng nhìn thấy.
Tiêu Dạ vẫn nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo, sắc mặt vốn không quá tốt, giờ phút này…
Sắc mặt ngược lại, tốt lên chút.
Diêu Bối Địch ngồi thụp xuống đất, mặt cũng đã đỏ hết.
Cô cũng biết mình làm cái gì cũng ngốc.
Thật vất vả lén lén lút lút làm chuyện, liền bị người phát hiện.
A Bưu nén cười, sau đó vô cùng quy củ để bao ngừa cao su xuống, rất thức thời nói, “Đại ca, chị dâu, em còn có chuyện, đi trước. Cái đó, buổi chiều em lại tới đón anh."
Tiêu Dạ gật đầu.
A Bưu xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Dạ và Diêu Bối Địch.
Tiêu Dạ vẫn ngồi trên ghế salon, Diêu Bối Địch vẫn ngồi dưới đất.
Diêu Bối Địch cắn môi, giống như một đứa bé phạm sai lầm, vẻ mặt không biết làm sao.
Tiêu Dạ đứng lên từ trên ghế salon, từng bước từng bước đi về phía Diêu Bối Địch, rất ra sức mới để cho mình thuận lợi ngồi chồm hổm xuống, nhặt hộp bao cao sư từ trên mặt đất lên.
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ cầm bao cao su, nhìn khóe miệng hắn hình như có một nét cười, mặt càng đỏ hơn.
“Em mua?" Tiêu Dạ nói.
Mặt Diêu Bối Địch đỏ đến độ có thể rỉ máu, cô gật đầu, “Em chính là, tùy tiện mua, cảm thấy rất đẹp mắt liền mua…"
Cảm thấy mình lấy cớ thật tệ.
Diêu Bối Địch không đất dung thân.
“Ừ." Tiêu Dạ nhàn nhạt đáp một tiếng, cầm hộp bao cao su này rời đi.
Liền đi, đi lên lầu hai.
Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng Tiêu Dạ.
Anh…
Có ý tứ gì?!
Có thể cảm thấy cô quá tự cho là đúng không?!
Cảm giác thật bực bội.
Nếu như cô có tính tình của Hoắc Tiểu Khê, chắc sẽ dám lớn tiếng hỏi anh, “Anh có dùng không?!"
Cô cắn môi.
Tiêu Dạ sẽ không cầm đi ném chứ?!
Cô che mặt của mình, không để cho mình nếu suy nghĩ lung tung, vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, nhanh chóng nhặt đồ vật trên mặt đất lên, đi tới phòng bếp kiểu mở.
Tiêu Dạ lên lầu, lại xuống lầu, sau đó ngồi trên ghế salon xem tivi.
Lúc xem truyền hình, khó chịu gõ chân bó thạch cao của mình một cái, giống như đang cảm nhận cảm giác trên đùi.
Anh cau mày, trong quá trình xem tivi có vẻ hơi phiền não.
Diêu Bối Địch làm xong thức ăn.
Hai người ngồi đối diện, cũng không nói chuyện.
Tiêu Dạ chỉ ăn thịt kho, chiếc đũa tuyệt đối không đặt trên đồ ăn khác.
Diêu Bối Địch cau mày, không nhịn được gắp một gắp rau cải đặt trong chén Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ nhìn món rau xanh biếc này, cả khuôn mặt cũng không tốt, “Tôi nói rồi tôi không ăn cái này."
“Nhưng mà anh đang bị táo bón." Diêu Bối Địch nhỏ giọng nói.
“Tôi không bị táo bón." Tiêu Dạ gằn từng tiếng, chết sống không thừa nhận.
“Vậy bà chuẩn bị đợi đến lúc nào?" Kiều Tịch Hoàn hỏi cô.
“Không biết, thuận theo tự nhiên thôi."
“Cẩn thận bà thuận theo tự nhiên, lại trở thành cơ hội cho người khác tận dụng mọi thứ."
“…" Bên kia không nói.
Mắt Kiều Tịch Hoàn trợn trắng.
“Được rồi, tôi không nói, tránh cho bà bị đả kích."
“Bye bye." Hình như Diêu Bối Địch thật sự bị đả kích rồi, nghe Kiều Tịch Hoàn vừa nói như thế, vội vàng cúp điện thoại.
Cô đảo mắt, nhìn Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon ngoài phòng khách.
Mới vừa Tiêu Dạ gọi điện thoại cho a Bưu, nói rằng buổi trưa phải đi Đỉnh Hạo Hãn, chắc phải xử lý một số chuyện.
Cô mím môi, từ ngoài phòng khách đi ra ban công.
Trên người Tiêu Dạ còn quấn băng vải bó thạch cao, nhưng rõ ràng tốt hơn khoảng thời gian trước nhiều, tự mình chống gậy chậm rãi đi lại đã không có vấn đề gì.
Diêu Bối Địch ngồi trên ghế sa lon bên cạnh Tiêu Dạ, nói với anh, “Kiều Tịch Hoàn mới vừa gọi điện thoại cho em, nói rằng buổi trưa muốn đi Đỉnh Hạo Hãn tìm anh, chắc có chuyện gì."
“Ừ." Tiêu Dạ xem ti vi, không chút để ý gật đầu một cái.
Diêu Bối Địch dường như cũng không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút, “Buổi trưa anh muốn ăn cái gì, trong nhà không có thức ăn gì, em đi mua một chút."
“Thịt kho." Tiêu Dạ nói.
“Rau dưa gì?"
“Tôi không ăn rau dưa."
“Nhưng không ăn rau dưa sao được, khoảng thời gian không phải anh bị táo bón sao?" Diêu Bối Địch nói.
Mặt Tiêu Dạ thoáng một cái liền đỏ.
Anh mím chặt môi, giống như đang cố hết sức khống chế tâm tình của mình.
Anh vẫn đặt tầm mắt ở trên ti vi, cũng không nhìn Diêu Bối Địch nói, “Tôi không bị táo bón!"
“…" Diêu Bối Địch nhìn anh.
Rõ ràng buổi sáng, ở trong toilet một lúc lâu vẫn không ra ngoài.
“Còn không mau đi ra ngoài mua thức ăn, chết đói!" Tiêu Dạ bị Diêu Bối Địch nhìn đến khó chịu, cau mày phân phó.
Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ.
Không phải nửa giờ trước mới ăn điểm tâm sao?!
Hệ tiêu hoá của người đàn ông này… Cũng quá mạnh!
“Nhìn cái gì vậy, nhanh đi!" Tiêu Dạ càng thêm khó chịu.
Diêu Bối Địch cắn môi, đi lên lầu thay một bộ đồ đi ra ngoài, cầm túi xách lên ra cửa.
Tiêu Dạ nhìn phương hướng Diêu Bối Địch rời đi.
Cho nên nói hai người quá thân mật chính là nhiều chuyện phiền toái như vậy, chuyện gì cũng bị biết được rất rõ ràng.
Phiền toái!
Diêu Bối Địch đi về phía siêu thị lầu dưới.
Như thế nào cũng cảm thấy mình bị đuổi ra khỏi cửa nhà.
Cô lại không làm gì, Tiêu Dạ người đàn ông này thay đổi sắc mặt sao mà nhanh như vậy?!
Mấy ngày này hai người chung đụng rõ ràng giống như đã khá nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn có chút hành động thân mật, ví dụ như mỗi đêm trước khi ngủ cũng sẽ gần gũi, sau đó khi cô giúp anh rửa sạch thân thể, cũng sẽ gần gũi, còn có thể sờ sờ…
Cô cảm thấy cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
Việc làm mỗi ngày này, thật sự sẽ không xấu hổ sao?!
Tại sao cô chỉ cần nghĩ tới, mặt sẽ đỏ giống như mông khỉ, ngay cả suy nghĩ giống như cũng có chút hỗn loạn không rõ.
Cô cắn môi, cố hết sức khống chế cảm xúc.
Tiêu Dạ thích ăn thịt kho.
Cô đi về phía khu để thịt, cẩn thận chọn lựa từng chút một.
Chọn lựa chất thịt ngon, chọn lựa nạc mỡ thích hợp, chọn xong một hồi lâu, cầm một phần, lại đi mua chút rau dưa, Tiêu Dạ rõ ràng táo bón còn không thừa nhận, cô phải để cho anh ăn chút rau dưa giàu chất xơ mới được.
Nghĩ như vậy, mua nhiều hơn chút, nhìn qua đủ thức ăn cho bọn họ ít nhất hai ngày, cô đi về phía quầy thanh toán tiền, cô đặt đồ mình mua ở trên quầy, nhìn nhân viên phục vụ quét mã vạch, cô không có chuyện gì làm chờ thanh toán tiền, tròng mắt đột nhiên nhìn thấy bao cao su ở trên kệ.
Cô mím môi, một khắc kia cảm thấy nhịp tim hơi nhanh.
Bên tai truyền tới giọng Kiều Tịch Hoàn nói, nói gì mà cô thuận theo tự nhiên sẽ biến thành cơ hội cho người khác tận dụng mọi thứ.
Hô hấp của cô.
Hô hấp càng ngày càng nặng.
“Tiểu thư, tổng cộng 386.3 đồng." Nữ nhân viên phục vụ đột nhiên mở miệng.
Diêu Bối Địch giống như bị sợ hết hồn, cô hít sâu, ép xuống, sau đó khóe miệng khẽ cắn, tiện tay cầm lấy một hộp bao cao su từ trên kệ, “Cái này, cái này cùng thanh toán."
Nữ nhân viên phục vụ ngầm hiểu gật đầu, sau đó nhìn Diêu Bối Địch đầy thâm ý, quét mã vạch, bỏ vào trong túi mua hàng của cô.
Diêu Bối Địch vội vàng trả tiền.
Luôn cảm giác giống như có người nhìn cô, mặt của cô khẳng định cũng đã đỏ hết.
Nhanh chóng rời khỏi siêu thị, đi về phía tầng lầu nhà mình, đi vào thang máy, mới hít sâu.
Bản thân cô đã là người trưởng thành rồi, còn là phụ nữ đã lập gia đình, đã sinh đứa bé, mua thứ này hẳn là bình thường đi, bình thường.
Cô luôn không ngừng an ủi mình như vậy, chậm rãi điều chỉnh cảm xúc.
Thang máy đạt tới tầng lầu, mở ra.
Diêu Bối Địch cởi giày ra, nhìn cửa trước nơi thả khác một đôi kiểu nam giày da, ngước mắt cứ nhìn A Bưu ở phòng khách ngồi, ở cung kính đối với Tiêu Dạ hồi báo chuyện gì.
A Bưu nhìn Diêu Bối Địch, rất quy củ gọi, “Chị dâu."
Diêu Bối Địch khẽ mỉm cười, cởi giày ra đi vào.
Tiêu Dạ giống như đang nói gì đó bên tai A Bưu, A Bưu liền vội vàng đứng lên, đi về phía cửa tới trước Diêu Bối Địch, “Chị dâu, em tới giúp chị."
“Không cần, không phải rất nặng."
“Nhiều đồ như vậy làm sao có thể không nặng, em giúp chị xách tới phòng bếp bên kia đi. Em khí lực lớn." A Bưu kiên trì nói.
Mới vừa rồi lão đại đã để ý, anh cũng không muốn bị ánh mắt của lão đại hành hạ chết.
“Thật không cần." Diêu Bối Địch vẫn từ chối.
Bên trong còn có bao cao su, nếu như bị A Bưu thấy được…
Cô còn không bằng đập đầu chết.
“Chị dâu chị cũng không cần khách khí, em giúp chị xách tới đi." A Bưu mãnh liệt kiên trì.
Diêu Bối Địch chết sống không buông.
Hai người giằng co như vậy, sau đó “Roẹt" một tiếng, túi mua hàng nylon liền bị rách thành hai nửa, đồ vật bên trong rào rào rớt đầy đất.
“A." Diêu Bối Địch kinh hô lên.
A Bưu vội vàng ngồi chồm hổm xuống giúp cô nhặt lên.
Sau đó.
Liền thấy hộp, bao cao su này.
A Bưu hình như cố ý giơ giơ lên.
Sau đó Tiêu Dạ cũng nhìn thấy.
Tiêu Dạ vẫn nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo, sắc mặt vốn không quá tốt, giờ phút này…
Sắc mặt ngược lại, tốt lên chút.
Diêu Bối Địch ngồi thụp xuống đất, mặt cũng đã đỏ hết.
Cô cũng biết mình làm cái gì cũng ngốc.
Thật vất vả lén lén lút lút làm chuyện, liền bị người phát hiện.
A Bưu nén cười, sau đó vô cùng quy củ để bao ngừa cao su xuống, rất thức thời nói, “Đại ca, chị dâu, em còn có chuyện, đi trước. Cái đó, buổi chiều em lại tới đón anh."
Tiêu Dạ gật đầu.
A Bưu xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Dạ và Diêu Bối Địch.
Tiêu Dạ vẫn ngồi trên ghế salon, Diêu Bối Địch vẫn ngồi dưới đất.
Diêu Bối Địch cắn môi, giống như một đứa bé phạm sai lầm, vẻ mặt không biết làm sao.
Tiêu Dạ đứng lên từ trên ghế salon, từng bước từng bước đi về phía Diêu Bối Địch, rất ra sức mới để cho mình thuận lợi ngồi chồm hổm xuống, nhặt hộp bao cao sư từ trên mặt đất lên.
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ cầm bao cao su, nhìn khóe miệng hắn hình như có một nét cười, mặt càng đỏ hơn.
“Em mua?" Tiêu Dạ nói.
Mặt Diêu Bối Địch đỏ đến độ có thể rỉ máu, cô gật đầu, “Em chính là, tùy tiện mua, cảm thấy rất đẹp mắt liền mua…"
Cảm thấy mình lấy cớ thật tệ.
Diêu Bối Địch không đất dung thân.
“Ừ." Tiêu Dạ nhàn nhạt đáp một tiếng, cầm hộp bao cao su này rời đi.
Liền đi, đi lên lầu hai.
Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng Tiêu Dạ.
Anh…
Có ý tứ gì?!
Có thể cảm thấy cô quá tự cho là đúng không?!
Cảm giác thật bực bội.
Nếu như cô có tính tình của Hoắc Tiểu Khê, chắc sẽ dám lớn tiếng hỏi anh, “Anh có dùng không?!"
Cô cắn môi.
Tiêu Dạ sẽ không cầm đi ném chứ?!
Cô che mặt của mình, không để cho mình nếu suy nghĩ lung tung, vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, nhanh chóng nhặt đồ vật trên mặt đất lên, đi tới phòng bếp kiểu mở.
Tiêu Dạ lên lầu, lại xuống lầu, sau đó ngồi trên ghế salon xem tivi.
Lúc xem truyền hình, khó chịu gõ chân bó thạch cao của mình một cái, giống như đang cảm nhận cảm giác trên đùi.
Anh cau mày, trong quá trình xem tivi có vẻ hơi phiền não.
Diêu Bối Địch làm xong thức ăn.
Hai người ngồi đối diện, cũng không nói chuyện.
Tiêu Dạ chỉ ăn thịt kho, chiếc đũa tuyệt đối không đặt trên đồ ăn khác.
Diêu Bối Địch cau mày, không nhịn được gắp một gắp rau cải đặt trong chén Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ nhìn món rau xanh biếc này, cả khuôn mặt cũng không tốt, “Tôi nói rồi tôi không ăn cái này."
“Nhưng mà anh đang bị táo bón." Diêu Bối Địch nhỏ giọng nói.
“Tôi không bị táo bón." Tiêu Dạ gằn từng tiếng, chết sống không thừa nhận.
Tác giả :
Ân Ngận Trạch