Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 2 - Chương 13-3: Cứ việc chơi, chỉ sợ không đủ thảm thiết! (3)
Editor: Puck
Nhưng lãnh đạo Cố thị cứ muốn mở rộng hạng mục kinh doanh của Cố thị, cô cũng chỉ có thể làm theo.
Chỉnh lại phương án này như vậy, một lần nữa làm kế hoạch chi tiết, tắt ultrabook * xuống lầu.
(*) ultrabook: dòng laptop mỏng, nhẹ, hiệu suất tốt và pin kéo dài.
Cả tòa nhà đã yên tĩnh.
Thật ra thì Cố thị giống như một công ty tương đối chính quy, gần như không nói để nhân viên làm thêm giờ, hơn nữa là điển hình của sáng chín chiều năm, nghỉ cuối tuần, hơn nữa tiền lương làm thêm giờ, sắp xếp nhân sự vô cùng hợp lý hóa, dường như càng có tính người hơn Hoàn Vũ.
Thật ra thì sau khi công ty đi vào quỹ đạo, việc làm thêm giờ ngược lại sẽ làm chậm trễ nhiệt tình làm việc của công nhân, điểm ấy, cô không thể không tán thành cách làm của Cố thị.
Nhất định là do có lịch sử đã lâu lại vẫn luôn là công ty xã hội thượng lưu, về phương diện quản lý mà nói, quả thật có chỗ độc đáo của nó.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe Vũ Đại lái chạy về đại viện nhà họ Cố.
Điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị gọi tới, không hề có chút vẻ mặt nào.
Có thể có một buổi chiều yên tĩnh như vậy cũng cảm thấy là kỳ tích, cô vẫn cho rằng với năng lực phá hoại của Dụ Lạc Vi, với tính tình của Kiều Vu Huy và Dụ Tĩnh, đã sớm gọi điện thoại tới.
Cô không hề để ý bắt máy, chờ đối phương nói chuyện.
“Kiều Tịch Hoàn, hôm nay mày làm chuyện gì tốt!" Bên kia là giọng chất vấn của Kiều Vu Huy.
Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng nói, “Không phải Dụ Lạc Vi đã nói với cha sao?"
Cô tin tưởng, tuyệt đối nói thêm mắm thêm muối sinh động như thật.
“Để cho em gái mày tới công ty làm, sẽ làm khó như vậy cho mày sao?! Cho dù mày không đồng ý, cũng không đáng đối xử với con bé như vậy! Mày rốt cuộc có dụng ý gì, hận không thể khiến tất cả mọi người sống kém hơn mày sao?!" Kiều Vu Huy gằn từng tiếng.
“Cha thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó đi." Kiều Tịch Hoàn không có tâm tình nói những chuyện này với ông ta. dieendaanleequuydonn
Dù sao thì ở trong lòng trong mắt người nhà họ Kiều, cô chính là kẻ vô cùng độc ác như vậy!
“Kiều Tịch Hoàn, bây giờ mày lập tức trở về nhà cho tao!" Kiều Vu Huy tức giận nói.
Kiều Tịch Hoàn không nói gì.
“Lập tức trở về!" Kiều Vu Huy mở miệng lần nữa.
Kiều Tịch Hoàn khẽ thở dài, có một số việc nói rõ tốt nhất, tròng mắt cô hơi đổi, “Được."
Kiều Vu Huy cúp luôn điện thoại.
Trong lòng Kiều Tịch Hoàn cũng không hề phập phồng, đảo mắt về phía Vũ Đại nói, “Đi biệt thự nhà họ Kiều."
“Ừ." Vũ Đại gật đầu.
Xe vòng một vòng lớn.
Kiều Tịch Hoàn gọi một cú điện thoại cho Tề Tuệ Phân, nói về nhà mẹ đẻ một chuyến, trong nhà có một số chuyện.
Tề Tuệ Phân không nói gì, chỉ dặn dò một câu trở về sớm một chút.
Kiều Tịch Hoàn dĩ nhiên đáp ứng.
Bây giờ ở nhà họ Cố, hình như càng ngày Kiều Tịch Hoàn càng có địa vị.
Xe rất nhanh tới nhà họ Kiều.
“Cô đi vào cùng tôi." Kiều Tịch Hoàn nói.
Vũ Đại hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng không hỏi mà khẽ gật đầu, đi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Vu Huy, Dụ Tĩnh và Dụ Lạc Vi ngồi trong sảnh chính.
Hốc mắt Dụ Lạc Vi đều đỏ, chắc là kết quả khóc một buổi chiều.
Ai không biết giả bộ đáng thương?!
Cô chỉ xem thường mà thôi.
Đôi mắt khẽ chuyển, tiêu sái tự nhiên ngồi ở vị trí đối diện bọn họ, “Cha, cha có chuyện gì cứ nói, con còn chưa ăn cơm, không muốn để mình đói bụng."
“Bây giờ mày càng lúc càng không biết lớn nhỏ rồi! Không có một chút tôn trọng nào với tao?!" Kiều Vu Huy lạnh lùng nói.
“Cha, con nói con đói bụng rồi, con không tôn trọng cha chỗ nào, huống chi, cha biết rõ giờ này là giờ ăn cơm, không nói để cho con ăn cơm trước, đã trực tiếp kêu con qua đây, đây cũng là phương thức thương yêu con gái?" Từng câu từng chữ của Kiều Tịch Hoàn, vô cùng châm chọc.
Sắc mặt Kiều Vu Huy càng thêm khó coi, nhưng lại không nói một chữ.
“Con có thể ăn cơm rồi tới, không ai để cho con đói bụng." Dụ Tĩnh chen miệng.
“A, tôi đây nếu như ăn cơm sẽ trì hoãn thời gian một nhà mấy người, vậy không phải tôi càng thêm nghiệp chướng nặng nề?!" Kiều Tịch Hoàn châm chọc cười một tiếng. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Dụ Tĩnh bị Kiều Tịch Hoàn chặn á khẩu không trả lời được, quay đầu về phía Kiều Vu Huy, hơi tức giận, “Ông xem một chút lòng tốt của con gái ông đi, lời nói không tha cho người ta, làm sao có thể trao đổi tử tế với nó."
Trao đổi tử tế?!
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
“Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc mày biến thành dáng vẻ như thế nào từ lúc nào?!" Kiều Vu Huy giống như có dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Con biến thành dáng vẻ này từ khi nào không quan trọng, quan trọng là, cha, hôm nay cha kêu con trở lại rốt cuộc có chuyện gì?" Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tịch Hoàn lóe lên, “Con thật sự không muốn trì hoãn thời gian của mọi người."
“Mày... “ Kiều Vu Huy tức hộc máu.
Từ lúc nào, Kiều Tịch Hoàn không để ông vào trong mắt như vậy!
Ông nhịn tức, “Hôm nay mày làm chuyện gì quá phận như vậy, nói xin lỗi với Vi Vi."
“Sau đó thì sao?" Kiều Tịch Hoàn nhướn mày.
“Sắp xếp một chức vụ cho Vi Vi. Nó thiên về phát triển thị trường." Kiều Vu Huy tiếp tục nói.
Kiều Tịch Hoàn cười nói, “Có phải cho nó hai vạn tiền lương?"
“Tạm thời hai vạn trước, về sau từ từ tăng lên." Kiều Vu Huy nhìn qua có vẻ khảng khái.
Kiều Tịch Hoàn đổi một tư thế ngồi.
Người nhà này sao làm bất cứ chuyện gì đều có vẻ đương nhiên như vậy.
Rốt cuộc có khuyến khích như thế nào, có thể đặt mình đến vị trí đương nhiên như vậy.
Cô cau mày nhìn Kiều Vu Huy, “Tạm thời hai vạn trước? Cha cảm thấy ít sao?"
“Ít ra không nhiều."
“Cha cảm thấy Cố thị do con định đoạt? Dụ Lạc Vi ra giá hai vạn thì con có thể cho nó hai vạn? Cha, cha cũng quá coi trọng Dụ Lạc Vi rồi, hay còn quá để mắt con, Cố thị để cho con quyết định từ khi nào vậy? Hay nói là..." Kiều Tịch Hoàn nhìn Kiều Vu Huy, “Cha làm thông gia với Cố Diệu Kỳ, cha tìm ông ấy nói một chút, để cho con gái cha đến Cố thị làm, mỗi tháng cho cô ta ít nhất hai vạn tiền lương, có lẽ ông ấy sẽ cho cha mặt mũi."
Sắc mặt Kiều Vu Huy thay đổi.
Biết rõ Cố Diệu Kỳ chẳng thèm ngó tới Kiều Vu Huy ông, ông đi tìm Cố Diệu Kỳ, không chỉ không thể như mong muốn, ngược lại còn chịu sỉ nhục vô tận!
Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt Kiều Vu Huy, cười đến mỉa mai hơn.
Chuyện mình làm không được, ép cô đi làm?!
Kiều Vu Huy ông quả nhiên rất tốt với tôi!
“Thế nào? Cha không muốn?" Nhìn qua Kiều Tịch Hoàn có vẻ rất ngây thơ, “Hay là nói, địa vị của Vi Vi đứa con vợ kế này ở trong lòng cha chẳng qua cũng chỉ như thế."
Từng chữ từng câu, chính là cho Dụ Tĩnh và Dụ Lạc Vi nghe.
Có thể làm cho người một nhà sinh ra mâu thuẫn, mới là mục đích hôm nay của cô. die nda nle equ ydo nn
“Kiều Tịch Hoàn, mày đừng ăn nói bừa bãi, lật ngược phải trái! Ở trong cảm nhận của tao, Vi Vi giống như con ruột của tao."
“Sao con cảm giác còn tốt đẹp hơn con gái ruột thịt của cha vậy?" Kiều Tịch Hoàn cười nói, “Chỉ có điều không sao, con là chị, nên nhường em gái. Nhưng chuyện ngày hôm nay, con thật sự không có khả năng lớn như vậy, nếu cha muốn để Vi Vi đi làm thì đến phòng tuyển dụng nhân sự của Cố thị phỏng vấn đi, nói không chừng em gái ưu tú như vậy, sẽ trúng tuyển!"
“Mày, mày!" Kiều Vu Huy giận đến nói lắp bắp.
“Không lãng phí thời gian của mọi người nữa, con đi trước." Kiều Tịch Hoàn đứng lên, có vẻ tự nhiên như thế, vẻ mặt cao cao tại thượng như vậy, xoay người về phía Vũ Đại, “Chúng ta đi thôi."
“Đợi chút." Dụ Tĩnh đột nhiên mở miệng, đứng từ trên ghế sa lon lên.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, giống như bình tĩnh nhìn Dụ Tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn trước kia rất sợ bà ta.
Sợ người mẹ kế mặt người dạ thú này.
Chỉ cần là chỗ không người, cô nhận hết đủ kiểu hành hạ của bà ta.
Nhưng mà bây giờ.
Cô nhướn mày, khẽ hất hàm.
Cô cũng không phải là Kiều Tịch Hoàn trước kia, sẽ nơm nớp lo sợ bà ta.
“Cái khác chúng ta có thể không so đo, nhưng mà Kiều Tịch Hoàn, vết thương trên đùi Vi Vi, chúng ta tính như thế nào?" Dụ Tĩnh hung hăng nói từng câu từng chữ.
“Vết thương?" Dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn rất mờ mịt, “Không biết bà nói vết thương gì?"
“Hôm nay con dùng cà phê hắt lên con bé, con xem chân của con bé, đều sưng đỏ thành dạng gì rồi." Dụ Tĩnh đè nén cơn tức, chỉ chỉ Dụ Lạc Vi.
“A, đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi." Kiều Tịch Hoàn giống như đột nhiên nhớ tới, cúi đầu lấy ví tiền ở trong giỏ xách ra, “Tiền thuốc thang phí chỉnh quần áo tôi vẫn phải đền, tôi tính toán một chút, một ngàn đồng chắc đủ rồi."
Nói xong, cầm mười tờ một trăm đồng.
“Kiều Tịch Hoàn, mày đây là cho ăn mày sao?" Dụ Tĩnh nổi giận.
Kiều Tịch Hoàn rõ ràng đang làm nhục bà.
“A đúng, Vi Vi ăn sung mặc sướng, tự nhiên quý giá hơn người khác một chút, hai ngàn đồng." Kiều Tịch Hoàn lại lấy thêm mười tờ một trăm đồng.
“Ai mà thèm chút tiền rách này của mày!" Dụ Tĩnh rốt cuộc không nhịn được, bộc phát, tay tăng sức, đánh rơi tờ tiền màu hồng trên tay Kiều Tịch Hoàn, tan tác rơi trên đất.
Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nhìn số tiền kia với dáng vẻ gần như hỏng mất của Dụ Tĩnh, “Thích nhặt trên mặt đất, cứ như vậy đi. Vũ Đại, chúng ta đi."
“Kiều Tịch Hoàn." Dụ Tĩnh kéo cô lại, một bạt tai đột nhiên vung lên mặt cô.
Không có âm thanh vang dội như trong suy nghĩ, cũng không có sức lực lòng bàn tay truyền đến.
Dụ Tĩnh ngẩng đầu, hung hăng nhìn người phụ nữ cao lớn phía trước mặt, đột nhiên nắm chặt tay của bà.
Kiều Tịch Hoàn khẽ lui về sau một bước.
“Mày là ai?! Buông tao ra." Dụ Tĩnh dùng sức, định tránh thoát, nhưng không hề có chút tác dụng nào.
“Cô ấy là ai không quan trọng, quan trọng là, Dụ Tĩnh bà nghe rõ đây, từ nay về sau bà không hề có khả năng kia nữa, đụng đến tôi dù chỉ một chút." Mỗi một câu một chữ của Kiều Tịch Hoàn, tuyệt đối không chỉ là uy hiếp.
Dụ Tĩnh giận đến phát run, thân thể không ngừng giãy giụa, muốn tránh thoát.
Kiều Vu Huy và Dụ Lạc Vi cũng vội vàng đứng lên từ trên ghế sa lon, chuẩn bị đi giúp một tay.
Ngón tay Vũ Đại tăng sức, thân thể Dụ Tĩnh chuyển một cái, cánh tay bị một tay Vũ Đại như gông cùm xiềng xích, một tay khác trực tiếp bóp cổ bà ta, động tác như vậy gần như làm một mạch, Kiều Tịch Hoàn mím môi, đây là tiết tấu gây ra mạng người.
Tròng mắt căng thẳng, không nói một lời.
Kiều Vu Huy và Dụ Lạc Vi cũng không dám tiến lên, chỉ kinh ngạc nhìn Vũ Đại và Dụ Tĩnh.
Nhưng lãnh đạo Cố thị cứ muốn mở rộng hạng mục kinh doanh của Cố thị, cô cũng chỉ có thể làm theo.
Chỉnh lại phương án này như vậy, một lần nữa làm kế hoạch chi tiết, tắt ultrabook * xuống lầu.
(*) ultrabook: dòng laptop mỏng, nhẹ, hiệu suất tốt và pin kéo dài.
Cả tòa nhà đã yên tĩnh.
Thật ra thì Cố thị giống như một công ty tương đối chính quy, gần như không nói để nhân viên làm thêm giờ, hơn nữa là điển hình của sáng chín chiều năm, nghỉ cuối tuần, hơn nữa tiền lương làm thêm giờ, sắp xếp nhân sự vô cùng hợp lý hóa, dường như càng có tính người hơn Hoàn Vũ.
Thật ra thì sau khi công ty đi vào quỹ đạo, việc làm thêm giờ ngược lại sẽ làm chậm trễ nhiệt tình làm việc của công nhân, điểm ấy, cô không thể không tán thành cách làm của Cố thị.
Nhất định là do có lịch sử đã lâu lại vẫn luôn là công ty xã hội thượng lưu, về phương diện quản lý mà nói, quả thật có chỗ độc đáo của nó.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe Vũ Đại lái chạy về đại viện nhà họ Cố.
Điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị gọi tới, không hề có chút vẻ mặt nào.
Có thể có một buổi chiều yên tĩnh như vậy cũng cảm thấy là kỳ tích, cô vẫn cho rằng với năng lực phá hoại của Dụ Lạc Vi, với tính tình của Kiều Vu Huy và Dụ Tĩnh, đã sớm gọi điện thoại tới.
Cô không hề để ý bắt máy, chờ đối phương nói chuyện.
“Kiều Tịch Hoàn, hôm nay mày làm chuyện gì tốt!" Bên kia là giọng chất vấn của Kiều Vu Huy.
Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng nói, “Không phải Dụ Lạc Vi đã nói với cha sao?"
Cô tin tưởng, tuyệt đối nói thêm mắm thêm muối sinh động như thật.
“Để cho em gái mày tới công ty làm, sẽ làm khó như vậy cho mày sao?! Cho dù mày không đồng ý, cũng không đáng đối xử với con bé như vậy! Mày rốt cuộc có dụng ý gì, hận không thể khiến tất cả mọi người sống kém hơn mày sao?!" Kiều Vu Huy gằn từng tiếng.
“Cha thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó đi." Kiều Tịch Hoàn không có tâm tình nói những chuyện này với ông ta. dieendaanleequuydonn
Dù sao thì ở trong lòng trong mắt người nhà họ Kiều, cô chính là kẻ vô cùng độc ác như vậy!
“Kiều Tịch Hoàn, bây giờ mày lập tức trở về nhà cho tao!" Kiều Vu Huy tức giận nói.
Kiều Tịch Hoàn không nói gì.
“Lập tức trở về!" Kiều Vu Huy mở miệng lần nữa.
Kiều Tịch Hoàn khẽ thở dài, có một số việc nói rõ tốt nhất, tròng mắt cô hơi đổi, “Được."
Kiều Vu Huy cúp luôn điện thoại.
Trong lòng Kiều Tịch Hoàn cũng không hề phập phồng, đảo mắt về phía Vũ Đại nói, “Đi biệt thự nhà họ Kiều."
“Ừ." Vũ Đại gật đầu.
Xe vòng một vòng lớn.
Kiều Tịch Hoàn gọi một cú điện thoại cho Tề Tuệ Phân, nói về nhà mẹ đẻ một chuyến, trong nhà có một số chuyện.
Tề Tuệ Phân không nói gì, chỉ dặn dò một câu trở về sớm một chút.
Kiều Tịch Hoàn dĩ nhiên đáp ứng.
Bây giờ ở nhà họ Cố, hình như càng ngày Kiều Tịch Hoàn càng có địa vị.
Xe rất nhanh tới nhà họ Kiều.
“Cô đi vào cùng tôi." Kiều Tịch Hoàn nói.
Vũ Đại hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng không hỏi mà khẽ gật đầu, đi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Vu Huy, Dụ Tĩnh và Dụ Lạc Vi ngồi trong sảnh chính.
Hốc mắt Dụ Lạc Vi đều đỏ, chắc là kết quả khóc một buổi chiều.
Ai không biết giả bộ đáng thương?!
Cô chỉ xem thường mà thôi.
Đôi mắt khẽ chuyển, tiêu sái tự nhiên ngồi ở vị trí đối diện bọn họ, “Cha, cha có chuyện gì cứ nói, con còn chưa ăn cơm, không muốn để mình đói bụng."
“Bây giờ mày càng lúc càng không biết lớn nhỏ rồi! Không có một chút tôn trọng nào với tao?!" Kiều Vu Huy lạnh lùng nói.
“Cha, con nói con đói bụng rồi, con không tôn trọng cha chỗ nào, huống chi, cha biết rõ giờ này là giờ ăn cơm, không nói để cho con ăn cơm trước, đã trực tiếp kêu con qua đây, đây cũng là phương thức thương yêu con gái?" Từng câu từng chữ của Kiều Tịch Hoàn, vô cùng châm chọc.
Sắc mặt Kiều Vu Huy càng thêm khó coi, nhưng lại không nói một chữ.
“Con có thể ăn cơm rồi tới, không ai để cho con đói bụng." Dụ Tĩnh chen miệng.
“A, tôi đây nếu như ăn cơm sẽ trì hoãn thời gian một nhà mấy người, vậy không phải tôi càng thêm nghiệp chướng nặng nề?!" Kiều Tịch Hoàn châm chọc cười một tiếng. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Dụ Tĩnh bị Kiều Tịch Hoàn chặn á khẩu không trả lời được, quay đầu về phía Kiều Vu Huy, hơi tức giận, “Ông xem một chút lòng tốt của con gái ông đi, lời nói không tha cho người ta, làm sao có thể trao đổi tử tế với nó."
Trao đổi tử tế?!
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
“Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc mày biến thành dáng vẻ như thế nào từ lúc nào?!" Kiều Vu Huy giống như có dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Con biến thành dáng vẻ này từ khi nào không quan trọng, quan trọng là, cha, hôm nay cha kêu con trở lại rốt cuộc có chuyện gì?" Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tịch Hoàn lóe lên, “Con thật sự không muốn trì hoãn thời gian của mọi người."
“Mày... “ Kiều Vu Huy tức hộc máu.
Từ lúc nào, Kiều Tịch Hoàn không để ông vào trong mắt như vậy!
Ông nhịn tức, “Hôm nay mày làm chuyện gì quá phận như vậy, nói xin lỗi với Vi Vi."
“Sau đó thì sao?" Kiều Tịch Hoàn nhướn mày.
“Sắp xếp một chức vụ cho Vi Vi. Nó thiên về phát triển thị trường." Kiều Vu Huy tiếp tục nói.
Kiều Tịch Hoàn cười nói, “Có phải cho nó hai vạn tiền lương?"
“Tạm thời hai vạn trước, về sau từ từ tăng lên." Kiều Vu Huy nhìn qua có vẻ khảng khái.
Kiều Tịch Hoàn đổi một tư thế ngồi.
Người nhà này sao làm bất cứ chuyện gì đều có vẻ đương nhiên như vậy.
Rốt cuộc có khuyến khích như thế nào, có thể đặt mình đến vị trí đương nhiên như vậy.
Cô cau mày nhìn Kiều Vu Huy, “Tạm thời hai vạn trước? Cha cảm thấy ít sao?"
“Ít ra không nhiều."
“Cha cảm thấy Cố thị do con định đoạt? Dụ Lạc Vi ra giá hai vạn thì con có thể cho nó hai vạn? Cha, cha cũng quá coi trọng Dụ Lạc Vi rồi, hay còn quá để mắt con, Cố thị để cho con quyết định từ khi nào vậy? Hay nói là..." Kiều Tịch Hoàn nhìn Kiều Vu Huy, “Cha làm thông gia với Cố Diệu Kỳ, cha tìm ông ấy nói một chút, để cho con gái cha đến Cố thị làm, mỗi tháng cho cô ta ít nhất hai vạn tiền lương, có lẽ ông ấy sẽ cho cha mặt mũi."
Sắc mặt Kiều Vu Huy thay đổi.
Biết rõ Cố Diệu Kỳ chẳng thèm ngó tới Kiều Vu Huy ông, ông đi tìm Cố Diệu Kỳ, không chỉ không thể như mong muốn, ngược lại còn chịu sỉ nhục vô tận!
Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt Kiều Vu Huy, cười đến mỉa mai hơn.
Chuyện mình làm không được, ép cô đi làm?!
Kiều Vu Huy ông quả nhiên rất tốt với tôi!
“Thế nào? Cha không muốn?" Nhìn qua Kiều Tịch Hoàn có vẻ rất ngây thơ, “Hay là nói, địa vị của Vi Vi đứa con vợ kế này ở trong lòng cha chẳng qua cũng chỉ như thế."
Từng chữ từng câu, chính là cho Dụ Tĩnh và Dụ Lạc Vi nghe.
Có thể làm cho người một nhà sinh ra mâu thuẫn, mới là mục đích hôm nay của cô. die nda nle equ ydo nn
“Kiều Tịch Hoàn, mày đừng ăn nói bừa bãi, lật ngược phải trái! Ở trong cảm nhận của tao, Vi Vi giống như con ruột của tao."
“Sao con cảm giác còn tốt đẹp hơn con gái ruột thịt của cha vậy?" Kiều Tịch Hoàn cười nói, “Chỉ có điều không sao, con là chị, nên nhường em gái. Nhưng chuyện ngày hôm nay, con thật sự không có khả năng lớn như vậy, nếu cha muốn để Vi Vi đi làm thì đến phòng tuyển dụng nhân sự của Cố thị phỏng vấn đi, nói không chừng em gái ưu tú như vậy, sẽ trúng tuyển!"
“Mày, mày!" Kiều Vu Huy giận đến nói lắp bắp.
“Không lãng phí thời gian của mọi người nữa, con đi trước." Kiều Tịch Hoàn đứng lên, có vẻ tự nhiên như thế, vẻ mặt cao cao tại thượng như vậy, xoay người về phía Vũ Đại, “Chúng ta đi thôi."
“Đợi chút." Dụ Tĩnh đột nhiên mở miệng, đứng từ trên ghế sa lon lên.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, giống như bình tĩnh nhìn Dụ Tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn trước kia rất sợ bà ta.
Sợ người mẹ kế mặt người dạ thú này.
Chỉ cần là chỗ không người, cô nhận hết đủ kiểu hành hạ của bà ta.
Nhưng mà bây giờ.
Cô nhướn mày, khẽ hất hàm.
Cô cũng không phải là Kiều Tịch Hoàn trước kia, sẽ nơm nớp lo sợ bà ta.
“Cái khác chúng ta có thể không so đo, nhưng mà Kiều Tịch Hoàn, vết thương trên đùi Vi Vi, chúng ta tính như thế nào?" Dụ Tĩnh hung hăng nói từng câu từng chữ.
“Vết thương?" Dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn rất mờ mịt, “Không biết bà nói vết thương gì?"
“Hôm nay con dùng cà phê hắt lên con bé, con xem chân của con bé, đều sưng đỏ thành dạng gì rồi." Dụ Tĩnh đè nén cơn tức, chỉ chỉ Dụ Lạc Vi.
“A, đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi." Kiều Tịch Hoàn giống như đột nhiên nhớ tới, cúi đầu lấy ví tiền ở trong giỏ xách ra, “Tiền thuốc thang phí chỉnh quần áo tôi vẫn phải đền, tôi tính toán một chút, một ngàn đồng chắc đủ rồi."
Nói xong, cầm mười tờ một trăm đồng.
“Kiều Tịch Hoàn, mày đây là cho ăn mày sao?" Dụ Tĩnh nổi giận.
Kiều Tịch Hoàn rõ ràng đang làm nhục bà.
“A đúng, Vi Vi ăn sung mặc sướng, tự nhiên quý giá hơn người khác một chút, hai ngàn đồng." Kiều Tịch Hoàn lại lấy thêm mười tờ một trăm đồng.
“Ai mà thèm chút tiền rách này của mày!" Dụ Tĩnh rốt cuộc không nhịn được, bộc phát, tay tăng sức, đánh rơi tờ tiền màu hồng trên tay Kiều Tịch Hoàn, tan tác rơi trên đất.
Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nhìn số tiền kia với dáng vẻ gần như hỏng mất của Dụ Tĩnh, “Thích nhặt trên mặt đất, cứ như vậy đi. Vũ Đại, chúng ta đi."
“Kiều Tịch Hoàn." Dụ Tĩnh kéo cô lại, một bạt tai đột nhiên vung lên mặt cô.
Không có âm thanh vang dội như trong suy nghĩ, cũng không có sức lực lòng bàn tay truyền đến.
Dụ Tĩnh ngẩng đầu, hung hăng nhìn người phụ nữ cao lớn phía trước mặt, đột nhiên nắm chặt tay của bà.
Kiều Tịch Hoàn khẽ lui về sau một bước.
“Mày là ai?! Buông tao ra." Dụ Tĩnh dùng sức, định tránh thoát, nhưng không hề có chút tác dụng nào.
“Cô ấy là ai không quan trọng, quan trọng là, Dụ Tĩnh bà nghe rõ đây, từ nay về sau bà không hề có khả năng kia nữa, đụng đến tôi dù chỉ một chút." Mỗi một câu một chữ của Kiều Tịch Hoàn, tuyệt đối không chỉ là uy hiếp.
Dụ Tĩnh giận đến phát run, thân thể không ngừng giãy giụa, muốn tránh thoát.
Kiều Vu Huy và Dụ Lạc Vi cũng vội vàng đứng lên từ trên ghế sa lon, chuẩn bị đi giúp một tay.
Ngón tay Vũ Đại tăng sức, thân thể Dụ Tĩnh chuyển một cái, cánh tay bị một tay Vũ Đại như gông cùm xiềng xích, một tay khác trực tiếp bóp cổ bà ta, động tác như vậy gần như làm một mạch, Kiều Tịch Hoàn mím môi, đây là tiết tấu gây ra mạng người.
Tròng mắt căng thẳng, không nói một lời.
Kiều Vu Huy và Dụ Lạc Vi cũng không dám tiến lên, chỉ kinh ngạc nhìn Vũ Đại và Dụ Tĩnh.
Tác giả :
Ân Ngận Trạch