Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 2 - Chương 13-2: Cứ việc chơi, chỉ sợ không đủ thảm thiết! (2)
Editor: Puck
Trọng tâm của Milk không vững, cũng ngã ngồi một cái thật mạnh trên đất, bị đá đến chỗ đầu gối, bị gót giày da nhọn của Dụ Lạc Vi quét qua, chảy ra vệt máu.
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn lập tức thay đổi, cô đi tới, “Dụ Lạc Vi, cô làm cái gì?!"
Dụ Lạc Vi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Chị cố ý có phải không, Kiều Tịch Hoàn, chị cố ý đối xử với tôi như vậy?!"
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn trợn lên.
“Trở về tôi sẽ nói với cha, chị cố ý dùng cà phê nóng dội lên tôi, chị chờ đó cho tôi!" Dụ Lạc Vi độc ác nói.
Kièu Tịch Hoàn nhìn hai đùi của cô ta quả thật bị bỏng đến đỏ bừng, nhẫn nhịn, “Dụ Lạc Vi, cô tốt nhất nên tự biết mình."
“Hừ!" Dụ Lạc Vi sải bước đi vào thang máy.
Kiều Tịch Hoàn ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên đầu gối Milk, “Như thế nào?"
“Không sao. Đều tại em tay chân vụng về, haizzz." Milk than thở, “Xin lỗi, quản lý Kiều, đắc tội khách của chị."
“Em cũng không phải cố ý, không cần em phải nói xin lỗi, ngược lại vết thương của em..." Kiều Tịch Hoàn đỡ cô ấy, “Chị dẫn em đến bệnh viện tiêu độc."
“Không sao, em dùng nước sạch rửa một cái là được."
“Mùa hè dễ lây, lỡ như bị uốn ván không phải ngược lại sao, hơn nữa mới vừa rồi trên người phụ nữ kia có độc, không tiêu độc chị sợ đầu gối của em sẽ bị thối rữa." Kiều Tịch Hoàn nghiêm giọng.
Milk không nhịn cười được, “Chị và vị tiểu thư vừa rồi có thù sao?"
“Đụng chạm còn không ít. Đi thôi, chị đưa em đi bệnh viện."
...
Dụ Lạc Vi một thân nhếch nhác đi ra khỏi tòa nhà Cố thị.
Bây giờ toàn bộ trên người đều dính màu cà phê, một đường không biết bị bao nhiêu người nhạo báng, đừng nhắc tới bản thân có bao nhiêu mất mặt. dfienddn lieqiudoon
Cô lái xe, không thoải mái trong lòng đến cực điểm.
Kiều Tịch Hoàn hôm nay chị đối xử với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội!
Một đường chạy xe như bay trở về nhà họ Kiều.
Mới vừa vào sảnh chính, nhìn thấy Dụ Tĩnh, nước mắt đã không nhịn được chảy ra, khóc đến đau khổ tột cùng.
“Như thế nào, Vi Vi?" Dụ Tĩnh không nhìn được chính là con gái bảo bối của mình khóc thút thít như vậy rồi, vội vàng tiến lên, nhìn vết bẩn trên quần áo con gái, “Sao quần áo lại bẩn như thế này?"
“Mẹ, đều do Kiều Tịch Hoàn, đều do chị ta. Chị ta cố tình khiến con khó chịu." Dụ Lạc Vi vừa khóc vừa nói, “Mấy ngày trước chị ta thả bom con nhiều lần con đều nhịn, hôm nay cũng phải chờ thật lâu mới gặp được chị ta, chị ta lại nhục nhã con trước nhiều người ở Cố thị như vậy, còn để người đổ cà phê lên người con, trên người bị dơ bẩn, trên đùi cũng bị bỏng đến không chịu nổi, mẹ xem, đã đỏ sưng thành như vậy rồi, mẹ, mẹ nhất định phải báo thù cho con, không thể để cho Kiều Tịch Hoàn đối xử với con như vậy, hu hu..."
Dụ Tĩnh vội vàng kiểm tra đùi cho con gái, nhìn qua sưng đỏ tương đối nghiêm trọng, nhưng may mà không rách da, vội vàng cầm mỡ trị bỏng trong tủ thuốc gia đình ra, nhẹ nhàng bôi lên cho con gái. Vừa bôi vừa hung hãn nói, “Con bị uất ức như vậy, mẹ như thế nào cũng khó có thể khiến Kiều Tịch Hoàn thực hiện được, mẹ nhất định lấy lại công đạo cho con.’
“Chúng ta làm như thế nào?" Dụ Lạc Vi nhìn Dụ Tĩnh.
“Làm như thế nào?! Cô ta bất nhân chúng ta bất nghĩa, chờ coi thôi." Ánh mắt Dụ Tĩnh lóe lên tia sáng vô cùng ác độc.
“Vâng." Dụ Lạc Vi gật đầu, khóe miệng cười đến vô cùng ác độc.
Kiều Tịch Hoàn, thù này, tôi nhất định phải trả lại gấp bội!
...
Kiều Tịch Hoàn đưa Milk đi băng bó vết thương, cũng cho cô ấy nghỉ nửa ngày về nhà, mình ngồi trên xe Vũ Đại chạy đến tòa nhà Cố thị, tròng mắt vẫn nhìn ra phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Vũ Đại nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi, “Gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?"
“Tôi chỉ đang suy nghĩ, chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy?" Kiều Tịch Hoàn không chút để ý mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vấn đề quá cao thâm, tôi không biết." Vũ Đại nhún vai.
Cô tình nguyện làm nhiều chuyện thể lực, cho tới bây giờ cũng không muốn hao tổn tâm trí.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười cười, quay đầu nhìn Vũ Đại, “Đột nhiên cảm thấy tính tình như cô vô cùng tốt, chuyện nghĩ không hiểu cũng không muốn nghĩ hiểu."
“Hơn nữa chuyện quá mức hao tổn trí óc, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ." Vũ Đại bổ sung nói rõ.
“Điển hình của đầu óc ngu si tứ chi phát triển." Kiều Tịch Hoàn cười trêu ghẹo.
Vũ Đại cũng không tức giận, giống như vốn chính là kiểu người như thế, rất rộng rãi thừa nhận. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Kiều Tịch Hoàn vặn eo bẻ cổ, “Cảm giác một ngày trôi qua quá mệt mỏi."
“Vậy cũng không nên quá mệt như thế."
“Có lúc thân bất do kỷ *." Kiều Tịch Hoàn lắc đầu.
(*) thân bất do kỷ: Thân thể không thể do bản thân mình làm chủ, chỉ hành động không thể do mình chi phối. Chỉ việc mình không muốn làm nhưng vẫn phải làm.
Cô cũng đã từng nghĩ tới, chờ công ty phát triển đến mức nhất định, cô tất nhiên không thể liều mạng, bồi dưỡng nhiều người dưới có năng lực chút, sau đó hai chân vắt chéo mỗi ngày uống cà phê làm ông chủ nhàn nhã, bên cạnh còn có một ông xã cưng chiều yêu mình, sinh một cặp bánh bao thịt, cuộc sống hoàn mỹ không sứt mẻ như vậy.
Buồn cười, buồn cười.
Quá khứ ảo tưởng, rồi rơi xuống nông nỗi như bây giờ.
Tay cô hơi căng thẳng.
Bắt buộc mình thoải mái.
Con người có lúc chính là như vậy, cho dù sự việc có tàn nhẫn bao nhiêu, không có chuyện gì không tiếp nhận nổi.
Cô thừa nhận, bây giờ cô hoàn toàn có thể thản nhiên tiếp nhận, hiện giờ gặp đủ thứ chuyện, mặc dù, hồi tưởng lại, vẫn nhìn thấy mà ghê.
...
Tòa nhà Hoàn Vũ.
Phòng làm việc siêu hào hoa ở lầu cuối.
Phòng làm việc này đã từng là chỗ của Hoắc Tiểu Khê, sau khi Hoắc Tiểu Khê chết, liền bị Tề Lăng Phong chiếm đoạt.
Phòng làm việc của Hoắc Tiểu Khê gần như bao gồm cả một tầng lầu, thậm chí bên trong còn có vườn hoa nhỏ, nhìn qua thậm chí không kém vườn hoa trong căn nhà lớn bao nhiêu.
Ở trên thương trường Hoắc Tiểu Khê có thể rất liều mạng, có lúc vì đạt thành một hạng mục mà không ngủ không nghỉ, nhưng rất nhiều khi, Hoắc Tiểu Khê còn là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ, chỗ có thể tốt cho mình, tuyệt đối sẽ không tiết kiệm tiền của mình, ví dụ như phòng làm việc xa hoa như vậy, có thể nói, nhìn chung toàn bộ Thượng Hải, không có ai xa xỉ như cô vậy.
Thế nhưng tất cả, cuối cùng vẫn rơi vào trên tay anh, Tề Lăng Phong.
Anh lạnh lùng cười một tiếng, đứng ở trước cửa sổ sát đất thật to, nhìn đám người xe cộ như kiến hôi lớn nhỏ trên đất.
Điện thoại reo.
Anh nhận, “Long Đằng."
“Tìm tôi có chuyện gì?" Long Đằng hỏi.
“Có món tiền lớn, không biết có hứng thú không?" Tề Lăng Phong nói.
“Đừng là chuyện giết người phóng hỏa gì đó, lần trước vì giúp cậu, thiếu chút nữa đã làm bại lộ người của tôi rồi. Tề Lăng Phong, cậu cũng biết con người của tôi tham tiền thì tham tiền, nhưng còn không đến mức mang cả mạng mình vứt ra."
“Tôi biết rõ." Tề Lăng Phong nói, “Nhưng Long Đằng, chính anh không phải đang làm buôn bán gì đó sao, thỉnh thoảng nhận vụ nhiều tiền còn cần suy tính như vậy sao? Hơn nữa anh em chúng ta hợp tác với anh nhiều lần như vậy, cũng chỉ có hai lần này hơi làm khó anh một chút. Anh cần nhớ kỹ trong lòng như vậy sao?" di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Rốt cuộc là việc gì?" Long Đằng hỏi thẳng.
Khóe miệng Tề Lăng Phong nở nụ cười độc ác, “Lần này tương đối đặc biệt, chúng ta gặp mặt nói chuyện."
“Nói ở đâu? Hiện giờ tôi không ở Thượng Hải."
“Tối nay có thể chạy về không? Chuyện hơi gấp."
Bên kia giống như đang suy tính, nói, “Sớm nhất cũng phải qua mười hai giờ đêm mới có thể đến Thượng Hải."
“Không sao, tôi gửi địa chỉ vào điện thoại của anh, mười hai giờ đêm tôi ở đó chờ anh, không gặp không về."
“Cần khẩn cấp như vậy, thần bí như vậy sao?" Long Đằng cau mày, giống như hơi kích động.
“Dĩ nhiên. Anh cũng biết việc tôi làm chưa bao giờ chuyện bé xé ra to! Còn nữa, tôi khuyên anh đừng mang theo nhiều người, chuyện lần này không được lộ ra, sau khi chuyện thành công, tuyệt đối là bút buôn bán lớn, đều sẽ hơn gấp bội so với bất kỳ lần nào tôi có thể đưa cho anh! Hơn nữa tôi có thể khẳng định, việc lần này tôi để anh làm, anh tuyệt đối có khả năng làm được." Tề Lăng Phong cố ý kéo ra mánh khóe lớn.
Long Đằng suy nghĩ một chút, “Cậu đừng chơi tôi."
“Tôi chơi anh lúc nào."
“Vậy được, buổi tối một mình tôi đến." Long Đằng nói.
“Nhắc lại một câu, đừng nói cho người khác biết là tôi muốn gặp anh, bao gồm thủ hạ và thân tín của anh, anh biết tôi là người không thể tiết lộ thân phận, nếu không tôi không có cách nào lăn lộn trên thương trường, về sau, ai còn có thể cho anh làm nhiều buôn bán như vậy!" Tề Lăng Phong gằn từng tiếng một.
“Yên tâm, tôi biết lo lắng của cậu, lâu như vậy tới nay, còn không có ai biết chúng ta có quan hệ." Long Đằng rất thẳng thắn nói.
Những chuyện này không nói, xã hội đen, chút tin cậy này vẫn có!
“Vậy thì tốt, buổi tối gặp."
Tề Lăng Phong cúp điện thoại, tròng mắt căng thẳng.
Đúng là một khoản buôn bán lớn, hơn nữa đúng là có thể làm được!
Chờ anh đi xuống, tôi sẽ đốt cho anh một khoản tiền mà mấy đời anh cũng xài không hết, chẳng qua là tiền người chết mà thôi!
Khóe miệng nở nụ cười độc ác.
Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tề Lăng Phong mím mím môi, điều chỉnh xong cảm xúc, “Đi vào."
“Phong, như thế nào, liên lạc với Long Đằng sao?" Sở Dĩ Huân đóng cửa phòng, hơi khẩn trương nói.
“Việc anh làm em yên tâm." Khóe miệng Tề Lăng Phong khẽ mỉm cười.
“Ừ, nhưng mà tối nay một mình anh em sợ.." Dáng vẻ Sở Dĩ Huân rất lo lắng.
“Đừng sợ." Khóe miệng Tề Lăng Phong cười một tiếng, an ủi, “Chỉ vì em, anh sẽ không thể chết."
“Ghét." Sở Dĩ Huân làm nũng.
“Đúng rồi, kêu em chuẩn bị súng giúp anh, kiếm được chưa?" Tề Lăng Phong hỏi.
“Ừ, em đặt ở dưới ghế ngồi chiếc xe tối nay anh định dùng, anh nhất định phải cẩn thận." Sở Dĩ Huân nói.
“Yên tâm." Tề Lăng Phong sờ đầu Sở Dĩ Huân, “Lâu như vậy tới nay, anh còn chưa từng bị thua."
Bao gồm.
Hoắc Tiểu Khê.
Hoắc Tiểu Khê đã bị anh chơi chết rồi.
Kiều Tịch Hoàn cũng không xa.
Trong mắt anh thoáng qua vẻ ác độc.
Đời này, còn không có ai ngăn cản được con đường của anh!
...
Tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn lại đang bận rộn kết thúc một ngày đi làm.
Cô duỗi người, nhìn thời gian, cũng đã đến lúc tan việc rồi.
Nói thật, trước mắt cô vẫn cảm thấy hạng mục kinh doanh trung tâm thương mại Áo Phỉ, phí công phí sức, cũng không có lợi nhuận khả quan.
Trọng tâm của Milk không vững, cũng ngã ngồi một cái thật mạnh trên đất, bị đá đến chỗ đầu gối, bị gót giày da nhọn của Dụ Lạc Vi quét qua, chảy ra vệt máu.
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn lập tức thay đổi, cô đi tới, “Dụ Lạc Vi, cô làm cái gì?!"
Dụ Lạc Vi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Chị cố ý có phải không, Kiều Tịch Hoàn, chị cố ý đối xử với tôi như vậy?!"
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn trợn lên.
“Trở về tôi sẽ nói với cha, chị cố ý dùng cà phê nóng dội lên tôi, chị chờ đó cho tôi!" Dụ Lạc Vi độc ác nói.
Kièu Tịch Hoàn nhìn hai đùi của cô ta quả thật bị bỏng đến đỏ bừng, nhẫn nhịn, “Dụ Lạc Vi, cô tốt nhất nên tự biết mình."
“Hừ!" Dụ Lạc Vi sải bước đi vào thang máy.
Kiều Tịch Hoàn ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên đầu gối Milk, “Như thế nào?"
“Không sao. Đều tại em tay chân vụng về, haizzz." Milk than thở, “Xin lỗi, quản lý Kiều, đắc tội khách của chị."
“Em cũng không phải cố ý, không cần em phải nói xin lỗi, ngược lại vết thương của em..." Kiều Tịch Hoàn đỡ cô ấy, “Chị dẫn em đến bệnh viện tiêu độc."
“Không sao, em dùng nước sạch rửa một cái là được."
“Mùa hè dễ lây, lỡ như bị uốn ván không phải ngược lại sao, hơn nữa mới vừa rồi trên người phụ nữ kia có độc, không tiêu độc chị sợ đầu gối của em sẽ bị thối rữa." Kiều Tịch Hoàn nghiêm giọng.
Milk không nhịn cười được, “Chị và vị tiểu thư vừa rồi có thù sao?"
“Đụng chạm còn không ít. Đi thôi, chị đưa em đi bệnh viện."
...
Dụ Lạc Vi một thân nhếch nhác đi ra khỏi tòa nhà Cố thị.
Bây giờ toàn bộ trên người đều dính màu cà phê, một đường không biết bị bao nhiêu người nhạo báng, đừng nhắc tới bản thân có bao nhiêu mất mặt. dfienddn lieqiudoon
Cô lái xe, không thoải mái trong lòng đến cực điểm.
Kiều Tịch Hoàn hôm nay chị đối xử với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội!
Một đường chạy xe như bay trở về nhà họ Kiều.
Mới vừa vào sảnh chính, nhìn thấy Dụ Tĩnh, nước mắt đã không nhịn được chảy ra, khóc đến đau khổ tột cùng.
“Như thế nào, Vi Vi?" Dụ Tĩnh không nhìn được chính là con gái bảo bối của mình khóc thút thít như vậy rồi, vội vàng tiến lên, nhìn vết bẩn trên quần áo con gái, “Sao quần áo lại bẩn như thế này?"
“Mẹ, đều do Kiều Tịch Hoàn, đều do chị ta. Chị ta cố tình khiến con khó chịu." Dụ Lạc Vi vừa khóc vừa nói, “Mấy ngày trước chị ta thả bom con nhiều lần con đều nhịn, hôm nay cũng phải chờ thật lâu mới gặp được chị ta, chị ta lại nhục nhã con trước nhiều người ở Cố thị như vậy, còn để người đổ cà phê lên người con, trên người bị dơ bẩn, trên đùi cũng bị bỏng đến không chịu nổi, mẹ xem, đã đỏ sưng thành như vậy rồi, mẹ, mẹ nhất định phải báo thù cho con, không thể để cho Kiều Tịch Hoàn đối xử với con như vậy, hu hu..."
Dụ Tĩnh vội vàng kiểm tra đùi cho con gái, nhìn qua sưng đỏ tương đối nghiêm trọng, nhưng may mà không rách da, vội vàng cầm mỡ trị bỏng trong tủ thuốc gia đình ra, nhẹ nhàng bôi lên cho con gái. Vừa bôi vừa hung hãn nói, “Con bị uất ức như vậy, mẹ như thế nào cũng khó có thể khiến Kiều Tịch Hoàn thực hiện được, mẹ nhất định lấy lại công đạo cho con.’
“Chúng ta làm như thế nào?" Dụ Lạc Vi nhìn Dụ Tĩnh.
“Làm như thế nào?! Cô ta bất nhân chúng ta bất nghĩa, chờ coi thôi." Ánh mắt Dụ Tĩnh lóe lên tia sáng vô cùng ác độc.
“Vâng." Dụ Lạc Vi gật đầu, khóe miệng cười đến vô cùng ác độc.
Kiều Tịch Hoàn, thù này, tôi nhất định phải trả lại gấp bội!
...
Kiều Tịch Hoàn đưa Milk đi băng bó vết thương, cũng cho cô ấy nghỉ nửa ngày về nhà, mình ngồi trên xe Vũ Đại chạy đến tòa nhà Cố thị, tròng mắt vẫn nhìn ra phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Vũ Đại nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi, “Gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?"
“Tôi chỉ đang suy nghĩ, chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy?" Kiều Tịch Hoàn không chút để ý mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vấn đề quá cao thâm, tôi không biết." Vũ Đại nhún vai.
Cô tình nguyện làm nhiều chuyện thể lực, cho tới bây giờ cũng không muốn hao tổn tâm trí.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười cười, quay đầu nhìn Vũ Đại, “Đột nhiên cảm thấy tính tình như cô vô cùng tốt, chuyện nghĩ không hiểu cũng không muốn nghĩ hiểu."
“Hơn nữa chuyện quá mức hao tổn trí óc, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ." Vũ Đại bổ sung nói rõ.
“Điển hình của đầu óc ngu si tứ chi phát triển." Kiều Tịch Hoàn cười trêu ghẹo.
Vũ Đại cũng không tức giận, giống như vốn chính là kiểu người như thế, rất rộng rãi thừa nhận. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Kiều Tịch Hoàn vặn eo bẻ cổ, “Cảm giác một ngày trôi qua quá mệt mỏi."
“Vậy cũng không nên quá mệt như thế."
“Có lúc thân bất do kỷ *." Kiều Tịch Hoàn lắc đầu.
(*) thân bất do kỷ: Thân thể không thể do bản thân mình làm chủ, chỉ hành động không thể do mình chi phối. Chỉ việc mình không muốn làm nhưng vẫn phải làm.
Cô cũng đã từng nghĩ tới, chờ công ty phát triển đến mức nhất định, cô tất nhiên không thể liều mạng, bồi dưỡng nhiều người dưới có năng lực chút, sau đó hai chân vắt chéo mỗi ngày uống cà phê làm ông chủ nhàn nhã, bên cạnh còn có một ông xã cưng chiều yêu mình, sinh một cặp bánh bao thịt, cuộc sống hoàn mỹ không sứt mẻ như vậy.
Buồn cười, buồn cười.
Quá khứ ảo tưởng, rồi rơi xuống nông nỗi như bây giờ.
Tay cô hơi căng thẳng.
Bắt buộc mình thoải mái.
Con người có lúc chính là như vậy, cho dù sự việc có tàn nhẫn bao nhiêu, không có chuyện gì không tiếp nhận nổi.
Cô thừa nhận, bây giờ cô hoàn toàn có thể thản nhiên tiếp nhận, hiện giờ gặp đủ thứ chuyện, mặc dù, hồi tưởng lại, vẫn nhìn thấy mà ghê.
...
Tòa nhà Hoàn Vũ.
Phòng làm việc siêu hào hoa ở lầu cuối.
Phòng làm việc này đã từng là chỗ của Hoắc Tiểu Khê, sau khi Hoắc Tiểu Khê chết, liền bị Tề Lăng Phong chiếm đoạt.
Phòng làm việc của Hoắc Tiểu Khê gần như bao gồm cả một tầng lầu, thậm chí bên trong còn có vườn hoa nhỏ, nhìn qua thậm chí không kém vườn hoa trong căn nhà lớn bao nhiêu.
Ở trên thương trường Hoắc Tiểu Khê có thể rất liều mạng, có lúc vì đạt thành một hạng mục mà không ngủ không nghỉ, nhưng rất nhiều khi, Hoắc Tiểu Khê còn là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ, chỗ có thể tốt cho mình, tuyệt đối sẽ không tiết kiệm tiền của mình, ví dụ như phòng làm việc xa hoa như vậy, có thể nói, nhìn chung toàn bộ Thượng Hải, không có ai xa xỉ như cô vậy.
Thế nhưng tất cả, cuối cùng vẫn rơi vào trên tay anh, Tề Lăng Phong.
Anh lạnh lùng cười một tiếng, đứng ở trước cửa sổ sát đất thật to, nhìn đám người xe cộ như kiến hôi lớn nhỏ trên đất.
Điện thoại reo.
Anh nhận, “Long Đằng."
“Tìm tôi có chuyện gì?" Long Đằng hỏi.
“Có món tiền lớn, không biết có hứng thú không?" Tề Lăng Phong nói.
“Đừng là chuyện giết người phóng hỏa gì đó, lần trước vì giúp cậu, thiếu chút nữa đã làm bại lộ người của tôi rồi. Tề Lăng Phong, cậu cũng biết con người của tôi tham tiền thì tham tiền, nhưng còn không đến mức mang cả mạng mình vứt ra."
“Tôi biết rõ." Tề Lăng Phong nói, “Nhưng Long Đằng, chính anh không phải đang làm buôn bán gì đó sao, thỉnh thoảng nhận vụ nhiều tiền còn cần suy tính như vậy sao? Hơn nữa anh em chúng ta hợp tác với anh nhiều lần như vậy, cũng chỉ có hai lần này hơi làm khó anh một chút. Anh cần nhớ kỹ trong lòng như vậy sao?" di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Rốt cuộc là việc gì?" Long Đằng hỏi thẳng.
Khóe miệng Tề Lăng Phong nở nụ cười độc ác, “Lần này tương đối đặc biệt, chúng ta gặp mặt nói chuyện."
“Nói ở đâu? Hiện giờ tôi không ở Thượng Hải."
“Tối nay có thể chạy về không? Chuyện hơi gấp."
Bên kia giống như đang suy tính, nói, “Sớm nhất cũng phải qua mười hai giờ đêm mới có thể đến Thượng Hải."
“Không sao, tôi gửi địa chỉ vào điện thoại của anh, mười hai giờ đêm tôi ở đó chờ anh, không gặp không về."
“Cần khẩn cấp như vậy, thần bí như vậy sao?" Long Đằng cau mày, giống như hơi kích động.
“Dĩ nhiên. Anh cũng biết việc tôi làm chưa bao giờ chuyện bé xé ra to! Còn nữa, tôi khuyên anh đừng mang theo nhiều người, chuyện lần này không được lộ ra, sau khi chuyện thành công, tuyệt đối là bút buôn bán lớn, đều sẽ hơn gấp bội so với bất kỳ lần nào tôi có thể đưa cho anh! Hơn nữa tôi có thể khẳng định, việc lần này tôi để anh làm, anh tuyệt đối có khả năng làm được." Tề Lăng Phong cố ý kéo ra mánh khóe lớn.
Long Đằng suy nghĩ một chút, “Cậu đừng chơi tôi."
“Tôi chơi anh lúc nào."
“Vậy được, buổi tối một mình tôi đến." Long Đằng nói.
“Nhắc lại một câu, đừng nói cho người khác biết là tôi muốn gặp anh, bao gồm thủ hạ và thân tín của anh, anh biết tôi là người không thể tiết lộ thân phận, nếu không tôi không có cách nào lăn lộn trên thương trường, về sau, ai còn có thể cho anh làm nhiều buôn bán như vậy!" Tề Lăng Phong gằn từng tiếng một.
“Yên tâm, tôi biết lo lắng của cậu, lâu như vậy tới nay, còn không có ai biết chúng ta có quan hệ." Long Đằng rất thẳng thắn nói.
Những chuyện này không nói, xã hội đen, chút tin cậy này vẫn có!
“Vậy thì tốt, buổi tối gặp."
Tề Lăng Phong cúp điện thoại, tròng mắt căng thẳng.
Đúng là một khoản buôn bán lớn, hơn nữa đúng là có thể làm được!
Chờ anh đi xuống, tôi sẽ đốt cho anh một khoản tiền mà mấy đời anh cũng xài không hết, chẳng qua là tiền người chết mà thôi!
Khóe miệng nở nụ cười độc ác.
Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tề Lăng Phong mím mím môi, điều chỉnh xong cảm xúc, “Đi vào."
“Phong, như thế nào, liên lạc với Long Đằng sao?" Sở Dĩ Huân đóng cửa phòng, hơi khẩn trương nói.
“Việc anh làm em yên tâm." Khóe miệng Tề Lăng Phong khẽ mỉm cười.
“Ừ, nhưng mà tối nay một mình anh em sợ.." Dáng vẻ Sở Dĩ Huân rất lo lắng.
“Đừng sợ." Khóe miệng Tề Lăng Phong cười một tiếng, an ủi, “Chỉ vì em, anh sẽ không thể chết."
“Ghét." Sở Dĩ Huân làm nũng.
“Đúng rồi, kêu em chuẩn bị súng giúp anh, kiếm được chưa?" Tề Lăng Phong hỏi.
“Ừ, em đặt ở dưới ghế ngồi chiếc xe tối nay anh định dùng, anh nhất định phải cẩn thận." Sở Dĩ Huân nói.
“Yên tâm." Tề Lăng Phong sờ đầu Sở Dĩ Huân, “Lâu như vậy tới nay, anh còn chưa từng bị thua."
Bao gồm.
Hoắc Tiểu Khê.
Hoắc Tiểu Khê đã bị anh chơi chết rồi.
Kiều Tịch Hoàn cũng không xa.
Trong mắt anh thoáng qua vẻ ác độc.
Đời này, còn không có ai ngăn cản được con đường của anh!
...
Tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn lại đang bận rộn kết thúc một ngày đi làm.
Cô duỗi người, nhìn thời gian, cũng đã đến lúc tan việc rồi.
Nói thật, trước mắt cô vẫn cảm thấy hạng mục kinh doanh trung tâm thương mại Áo Phỉ, phí công phí sức, cũng không có lợi nhuận khả quan.
Tác giả :
Ân Ngận Trạch