Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 2 - Chương 1-4: Cuộc chiến giao phong (1)
“Doãn Tường." Kiều Tịch Hoàn nói với một người đàn ông khác: “Anh làm việc ở bộ phận khách hàng đã 8 năm rồi, từ khi anh vào công ty năm thứ năm đã bắt đầu cạnh tranh vị trí quản lý nhưng vẫn chưa được như ý, nếu như dành được dự án này, tôi sẽ giúp anh một tay."
“Cảm ơn tổ trưởng." Doãn Tường đáp ứng.
“Milk." Kiều Tịch Hoàn nói: “Lần trước cô đi công tác ở Hồng Kong, nghe nói muốn mua một chiếc túi LV số lượng có hạn nhưng lại bỏ mất dịp may, tôi hứa sau khi thành công sẽ tặng cô một cái."
“Thật sự?" Milk hớn hở ra mặt.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, nói với A Miêu: “A Miêu…"
“Tổ trưởng, tôi có thể đưa ra yêu cầu của mình sao?" A Miêu khiếp nhược nói.
“Đương nhiên." Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.
“Tôi muốn ứng lương xin nghỉ nửa tháng, tôi đã hứa dẫn con gái tôi đi du lịch Vân Nam."
“Không thành vấn đề." Kiều Tịch Hoàn không cần nghĩ, đã đáp ứng.
Khi tất cả mọi người rơi vào trạng thái hưng phấn thì giọng Kiều Tịch Hoàn bỗng trở nên nghiêm túc: “Có phúc thì cùng hưởng, thì cũng cần cùng chung hoạn nạn. Nếu như không thể dành được dự án này tôi sẽ từ chức, còn các người sẽ bị phân đến chi nhánh ở công ty huyện, đây là lời hứa của tôi với chủ tịch."
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngưng trọng.
“Không có thời gian sầu lo, cũng không có thời gian phiền muộn. Các bạn chỉ cần nghĩ đến những điều đạt được sau khi thành công là được, không cần quay đầu nhìn lại những điều đã mất và sẽ mất, hơn nữa tôi không cho phép chúng ta thất bại." Kiều Tịch Hoàn nói một cách nghiêm túc, không hiểu sao lại hết sức thuyết phục:
“Bây giờ tôi bắt đầu sắp xếp công việc, trước khi bắt đầu công việc mọi người còn có vài giờ để chuẩn bị."
Mọi người ngồi ngay ngắn.
“Thứ nhất, tất cả phương án marketing trong tổ phải được giữ bí mật hoàn toàn, không được tiết lộ ra ngoài, cho dù là chủ tịch cũng không được xem qua, đương nhiên cũng không thể mang ra khỏi phòng làm việc, computer trong văn phòng sau khi ra về phải khóa mật khẩu lại, mật khẩu không được tiết lộ cho người khác biết.
Thứ hai, dự án này tính gấp gáp cho nên trong tình huống bất đắc dĩ cần phải tăng ca để hoàn thành, làm suốt đêm bất đắc dĩ.
Thứ ba, trong lúc làm việc có thể xảy ra tranh chấp, hoặc ý kiến bất đồng, tôi không muốn nghe thấy những lời bất mãn hay oán giận từ các bạn, nếu có gì khó chịu có thể nói thẳng, để thấu hiểu lẫn nhau.
Thứ tư, công việc trước mắt của mọi người là phụ trách hạng mục này, bất luận là ai cho dù là ông chủ của các người cũng không thể làm bất cứ chuyện gì. Nếu như gặp phải tình huống này thì nói cho tôi biết, tôi sẽ nói lại với ông chủ của các bạn.
Những điều quan trọng cần nói tôi đã nhấn mạnh ở trên rồi, nếu như không có nghi vấn gì, tôi sẽ bắt đầu bố trí công việc."
Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám nhiều lời.
Kiều Tịch Hoàn biết bây giờ cô bị đặt ở đầu sóng ngọn gió, chuyện gì cũng do cô quyết định, cái gì cũng cho cô quy định, nhưng ban đầu thành lập tổ, nếu như không tạo dựng được uy tín, thì không có cách nào quản lý tốt được một tổ, đây là phương pháp đầu tiên của người tổ trưởng, cho cấp dưới của bạn hiểu được vị trí của bạn.
“OK, đi vào vấn đề chính." Kiều Tịch Hoàn phát một phần tư liệu cho mọi người:
“Mọi người cũng biết James tiên sinh và tập đoàn của ông ấy đang dự định xây dựng dự án này ở Thượng Hải, trước mắt đang bàn dự án này với tập đoàn Hoàn Vũ, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta, nhưng chính xác mà nói, chúng ta bây giờ là miếng thịt bị người ta kẹp ở trong bát, nhưng thương trường như chiến trường, không dựa vào tranh giành thì không thể đạt được điều mình muốn. nhưng chiếm được thứ gì đó của người khác trước, thì phải trả cái giá lớn hơn rất nhiều, không những phải xây dựng một chiến lược marketing hoàn mỹ, mà còn phải tìm ra điểm yếu của đối phương, tiến hành công kích."
Những người khác vừa xem tư liệu vừa gật đầu.
“A Miêu, cô là người của bộ phận kế hoạch, cho nên chắc chắn sẽ rất thành thạo việc lên kế hoạch, hôm nay cô hãy ghi ghép nội dung của cuộc họp, sau đó lên kế hoạch cho dự án sắp tới."
“Vâng." A Miêu vội vàng gật đầu.
“Milk và Âu Dương, hai người phụ trách tìm gặp những khách hàng của James tiên sinh, và nghĩ biện pháp để tìm hiểu phương án mà công ty Hoàn Vũ đưa cho James tiên sinh, nội dung cơ bản cũng được, chủ yếu là bản báo giá, tôi cần một con số dự đoán."
“Doãn Tường, anh phụ trách điều tra những hạng mục mà tập đoàn Hoàn Vũ và James tiên sinh tiến hành ở bên ngoài, còn có những hạng mục nào không có thêm vào, chúng ta phải tìm được người thứ ba."
“Được."
“Ok. Mọi người bắt đầu tiến hành công việc của mình đi, 10 giờ sáng mai sẽ báo cáo tình hình công việc được giao. A Miêu, cô đến chỗ làm việc của tôi, tôi sẽ đưa cô một bản thảo dự án, cô có thể tham khảo để hoàn thiên."
“Vâng."
Hội nghị kết thúc.
Kiều Tịch Hoàn trở lại chỗ ngồi, đem phương án viết lúc trước đưa cho A Miêu, sau khi giải thích một số nội dung chính, mới được yên tĩnh.
Lâu lắm rồi chưa từng có như vậy, cô có phần mệt mỏi tựa vào trên ghế, chưa từng nghĩ tới cũng có một ngày mình phải dụng tâm như thế, mang theo mục đích để đối phó một người, đối phó với người cô từng cho rằng mình có thể phó thác cả đời.
Cô híp mắt quan sát, suy tư một số chuyện.
Những đồng sự khác trong phòng làm việc đều nói xấu sau lưng cô, còn nội dung bọn họ nói những gì không cần đoán cũng biết, ai vừa vào công ty lại có năng lực lớn như vậy tiếp nhận hạng mục trên 10 triệu? Hơn nữa còn được hoạt động độc lập tách khỏi những bộ phận khác, thời điểm thành lập tổ dự án, còn được tự do điều động người từ các bộ phận, quyền lợi như thế, quả thật có phần nghịch lý!
Lai lịch của cô gái này không nhỏ…Còn về năng lực?
Cô ta cao lắm cũng khoảng 25 tuổi!
25 tuổi cũng không phải là nhỏ!
Khi Hoắc Tiểu Khê 25 tuổi đã tung hoành ngang dọc trong thương trường rồi!
Cô quay ghế làm việc, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn thông báo, nhíu mày: “Alo"
“Alo cái gì mà alo, ba không điện thoại được cho mày sao?"
Bên kia là thanh âm có phần chói tai của Kiều Vu Huy.
“Chuyện gì?" Kiều Tịch Hoàn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, với bật luận người nào ở nhà họ Kiều, Kiều Tịch Hoàn đã bị người nhà họ Kiều khiến trở nên quả thê thảm, nhưng những người này dù sao cũng là người nhà của Kiều Tịch Hoàn, cô không thể đối xử quá tuyệt tình, cho nên cô chỉ lựa chọn cách đối xử lạnh lùng với bọn họ.
“Lần trước mày về nhà liền phủi mông chạy lấy người, lâu như vậy vẫn chưa gọi điện thoại cho bố, mày nói xem có chuyện gì?" Kiều Vu Huy tựa hồ hết sức tức giận, giận cô không trở về nhà, cô không quan tâm ông ta.
Nhưng trên thực tế thì như thế nào?!
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh: “Ba, chúng ta không cần vòng vo nữa, ba muốn gì thì nói đi."
“Thái độ của mày là sao…"
“Nếu không muốn nói, thì con cúp máy đây." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ nói.
“Đợi chút." Kiều Vu Huy đột nhiên gọi cô, bây giờ Kiều Tịch Hoàn thật sự cúp điện thoại của ông, ông nhẫn nhịn nói:
“Nghe nói con đã vào Cố thị làm việc?"
“Thử việc." Dựa theo trạng thái như hiện giờ, cô đang thử việc chứ không phải chính thức làm việc.
“Có ý gì?"
“Ba, chuyện ba quan tâm hẳn là không phải con có làm việc ở Cố thị hay không, con bận lắm, có chuyện gì ba nói thẳng đi." Kiều Tịch Hoàn không muốn giải thích quá nhiều, cô hiểu rõ Kiều Vu Huy, nếu như không có chuyện gì, ông ta tuyệt đối sẽ không tìm cô.
“Ba cần một khoảng tiền, không nhiều lắm, khoảng 500 vạn." Kiều Vu Huy trực tiếp mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn cười châm chọc, ngoại trừ tiền dường như không có chuyện gì lớn nữa. Cô chỉ cảm thấy sự trả giá vài năm nay của Kiều Tịch Hoàn hoàn toàn không đáng giá.
“Con không phải gà đẻ trứng vàng, con không có tiền." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.
“Kiều Tịch Hoàn!"
“Con thật sự không có tiền. Hơn nữa ba cũng biết địa vị của con ở nhà họ Cố, không ai sẽ cho con tiền." Giọng điệu Kiều Tịch Hoàn ôn hòa, lộ ra vẻ bĩnh tĩnh.
“Mày muốn sản nghiệp của nhà họ Kiều táng gia bại sản sao? Tại sao mày lại bất hiếu như vậy." Kiều Vu Huy nói một cách hung tợn.
“Ba muốn một đứa con gái từ bé bị ba đánh hiếu kính với ba,…Ba nói những lời này không cảm thấy xấu hổ sao?" Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói: “Chuyện của Kiều gia con không quan tâm, chẳng phải ba vẫn còn một đứa con gái bảo bối sao, ba nên đi tìm nó."
“Mày…"
“Con cúp máy đây." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn gả vào nhà họ Cố, kỳ thật cũng không có tiền, Cố gia sẽ phát tiền tiêu vặt cho con dâu, chỉ có điều không nhiều lắm, Kiều Tịch Hoàn về cơ bản sẽ cố gắng tiết kiệm gửi về nhà họ Kiều, Kiều Vu Huy cũng đã quen cầm tiền của Kiều Tịch Hoàn, nhiều lần cô bị ông ta ép đến phát nóng, Kiều Tịch Hoàn đã từng hỏi Cố Tử Thần, cũng đã từng hỏi Tề Tuệ Phân, có thể tăng tiền tiêu vặt hay không, thế nhưng lại khiến nhà họ Cố càng thêm bất mãn về cô.
Nhưng Kiều Vu Huy cũng không lo lắng những chuyện này, có thể cầm được tiền là tốt rồi.
Về phần cuộc sống của Kiều Tịch Hoàn có tốt hay không, từ trước đến nay không phải là chuyện mà ông quan tâm.
Thậm chí lúc Kiều Tịch Hoàn bị bắt vào tù, ông ta cũng không đau lòng chút nào, thay vì thương tiếc cho con gái của mình, ông chỉ cảm thấy oán hận, oán hận cô vì đánh mất mặt mũi của ông, oán trách sau này ông không tìm được chỗ vòi tiền!
Người cha như vậy, Kiều Tịch Hoàn, cô rốt cuộc làm sao có thể nhẫn nhịn được? Còn nhịn đến không oán không hối, Nhưng cô đã làm nhiều như vậy, hy sinh nhiều như vậy, ở trong mắt người khác là lẽ đương nhiên, cô cam tâm không?
Dù như thế nào, tôi cũng không cam tâm!
Do đó đừng có đụng vào điểm mấu chốt của tôi, nếu không cho dù là ai tôi cũng đuổi cùng giết tuyệt!
“Cảm ơn tổ trưởng." Doãn Tường đáp ứng.
“Milk." Kiều Tịch Hoàn nói: “Lần trước cô đi công tác ở Hồng Kong, nghe nói muốn mua một chiếc túi LV số lượng có hạn nhưng lại bỏ mất dịp may, tôi hứa sau khi thành công sẽ tặng cô một cái."
“Thật sự?" Milk hớn hở ra mặt.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, nói với A Miêu: “A Miêu…"
“Tổ trưởng, tôi có thể đưa ra yêu cầu của mình sao?" A Miêu khiếp nhược nói.
“Đương nhiên." Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.
“Tôi muốn ứng lương xin nghỉ nửa tháng, tôi đã hứa dẫn con gái tôi đi du lịch Vân Nam."
“Không thành vấn đề." Kiều Tịch Hoàn không cần nghĩ, đã đáp ứng.
Khi tất cả mọi người rơi vào trạng thái hưng phấn thì giọng Kiều Tịch Hoàn bỗng trở nên nghiêm túc: “Có phúc thì cùng hưởng, thì cũng cần cùng chung hoạn nạn. Nếu như không thể dành được dự án này tôi sẽ từ chức, còn các người sẽ bị phân đến chi nhánh ở công ty huyện, đây là lời hứa của tôi với chủ tịch."
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngưng trọng.
“Không có thời gian sầu lo, cũng không có thời gian phiền muộn. Các bạn chỉ cần nghĩ đến những điều đạt được sau khi thành công là được, không cần quay đầu nhìn lại những điều đã mất và sẽ mất, hơn nữa tôi không cho phép chúng ta thất bại." Kiều Tịch Hoàn nói một cách nghiêm túc, không hiểu sao lại hết sức thuyết phục:
“Bây giờ tôi bắt đầu sắp xếp công việc, trước khi bắt đầu công việc mọi người còn có vài giờ để chuẩn bị."
Mọi người ngồi ngay ngắn.
“Thứ nhất, tất cả phương án marketing trong tổ phải được giữ bí mật hoàn toàn, không được tiết lộ ra ngoài, cho dù là chủ tịch cũng không được xem qua, đương nhiên cũng không thể mang ra khỏi phòng làm việc, computer trong văn phòng sau khi ra về phải khóa mật khẩu lại, mật khẩu không được tiết lộ cho người khác biết.
Thứ hai, dự án này tính gấp gáp cho nên trong tình huống bất đắc dĩ cần phải tăng ca để hoàn thành, làm suốt đêm bất đắc dĩ.
Thứ ba, trong lúc làm việc có thể xảy ra tranh chấp, hoặc ý kiến bất đồng, tôi không muốn nghe thấy những lời bất mãn hay oán giận từ các bạn, nếu có gì khó chịu có thể nói thẳng, để thấu hiểu lẫn nhau.
Thứ tư, công việc trước mắt của mọi người là phụ trách hạng mục này, bất luận là ai cho dù là ông chủ của các người cũng không thể làm bất cứ chuyện gì. Nếu như gặp phải tình huống này thì nói cho tôi biết, tôi sẽ nói lại với ông chủ của các bạn.
Những điều quan trọng cần nói tôi đã nhấn mạnh ở trên rồi, nếu như không có nghi vấn gì, tôi sẽ bắt đầu bố trí công việc."
Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám nhiều lời.
Kiều Tịch Hoàn biết bây giờ cô bị đặt ở đầu sóng ngọn gió, chuyện gì cũng do cô quyết định, cái gì cũng cho cô quy định, nhưng ban đầu thành lập tổ, nếu như không tạo dựng được uy tín, thì không có cách nào quản lý tốt được một tổ, đây là phương pháp đầu tiên của người tổ trưởng, cho cấp dưới của bạn hiểu được vị trí của bạn.
“OK, đi vào vấn đề chính." Kiều Tịch Hoàn phát một phần tư liệu cho mọi người:
“Mọi người cũng biết James tiên sinh và tập đoàn của ông ấy đang dự định xây dựng dự án này ở Thượng Hải, trước mắt đang bàn dự án này với tập đoàn Hoàn Vũ, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta, nhưng chính xác mà nói, chúng ta bây giờ là miếng thịt bị người ta kẹp ở trong bát, nhưng thương trường như chiến trường, không dựa vào tranh giành thì không thể đạt được điều mình muốn. nhưng chiếm được thứ gì đó của người khác trước, thì phải trả cái giá lớn hơn rất nhiều, không những phải xây dựng một chiến lược marketing hoàn mỹ, mà còn phải tìm ra điểm yếu của đối phương, tiến hành công kích."
Những người khác vừa xem tư liệu vừa gật đầu.
“A Miêu, cô là người của bộ phận kế hoạch, cho nên chắc chắn sẽ rất thành thạo việc lên kế hoạch, hôm nay cô hãy ghi ghép nội dung của cuộc họp, sau đó lên kế hoạch cho dự án sắp tới."
“Vâng." A Miêu vội vàng gật đầu.
“Milk và Âu Dương, hai người phụ trách tìm gặp những khách hàng của James tiên sinh, và nghĩ biện pháp để tìm hiểu phương án mà công ty Hoàn Vũ đưa cho James tiên sinh, nội dung cơ bản cũng được, chủ yếu là bản báo giá, tôi cần một con số dự đoán."
“Doãn Tường, anh phụ trách điều tra những hạng mục mà tập đoàn Hoàn Vũ và James tiên sinh tiến hành ở bên ngoài, còn có những hạng mục nào không có thêm vào, chúng ta phải tìm được người thứ ba."
“Được."
“Ok. Mọi người bắt đầu tiến hành công việc của mình đi, 10 giờ sáng mai sẽ báo cáo tình hình công việc được giao. A Miêu, cô đến chỗ làm việc của tôi, tôi sẽ đưa cô một bản thảo dự án, cô có thể tham khảo để hoàn thiên."
“Vâng."
Hội nghị kết thúc.
Kiều Tịch Hoàn trở lại chỗ ngồi, đem phương án viết lúc trước đưa cho A Miêu, sau khi giải thích một số nội dung chính, mới được yên tĩnh.
Lâu lắm rồi chưa từng có như vậy, cô có phần mệt mỏi tựa vào trên ghế, chưa từng nghĩ tới cũng có một ngày mình phải dụng tâm như thế, mang theo mục đích để đối phó một người, đối phó với người cô từng cho rằng mình có thể phó thác cả đời.
Cô híp mắt quan sát, suy tư một số chuyện.
Những đồng sự khác trong phòng làm việc đều nói xấu sau lưng cô, còn nội dung bọn họ nói những gì không cần đoán cũng biết, ai vừa vào công ty lại có năng lực lớn như vậy tiếp nhận hạng mục trên 10 triệu? Hơn nữa còn được hoạt động độc lập tách khỏi những bộ phận khác, thời điểm thành lập tổ dự án, còn được tự do điều động người từ các bộ phận, quyền lợi như thế, quả thật có phần nghịch lý!
Lai lịch của cô gái này không nhỏ…Còn về năng lực?
Cô ta cao lắm cũng khoảng 25 tuổi!
25 tuổi cũng không phải là nhỏ!
Khi Hoắc Tiểu Khê 25 tuổi đã tung hoành ngang dọc trong thương trường rồi!
Cô quay ghế làm việc, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn thông báo, nhíu mày: “Alo"
“Alo cái gì mà alo, ba không điện thoại được cho mày sao?"
Bên kia là thanh âm có phần chói tai của Kiều Vu Huy.
“Chuyện gì?" Kiều Tịch Hoàn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, với bật luận người nào ở nhà họ Kiều, Kiều Tịch Hoàn đã bị người nhà họ Kiều khiến trở nên quả thê thảm, nhưng những người này dù sao cũng là người nhà của Kiều Tịch Hoàn, cô không thể đối xử quá tuyệt tình, cho nên cô chỉ lựa chọn cách đối xử lạnh lùng với bọn họ.
“Lần trước mày về nhà liền phủi mông chạy lấy người, lâu như vậy vẫn chưa gọi điện thoại cho bố, mày nói xem có chuyện gì?" Kiều Vu Huy tựa hồ hết sức tức giận, giận cô không trở về nhà, cô không quan tâm ông ta.
Nhưng trên thực tế thì như thế nào?!
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh: “Ba, chúng ta không cần vòng vo nữa, ba muốn gì thì nói đi."
“Thái độ của mày là sao…"
“Nếu không muốn nói, thì con cúp máy đây." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ nói.
“Đợi chút." Kiều Vu Huy đột nhiên gọi cô, bây giờ Kiều Tịch Hoàn thật sự cúp điện thoại của ông, ông nhẫn nhịn nói:
“Nghe nói con đã vào Cố thị làm việc?"
“Thử việc." Dựa theo trạng thái như hiện giờ, cô đang thử việc chứ không phải chính thức làm việc.
“Có ý gì?"
“Ba, chuyện ba quan tâm hẳn là không phải con có làm việc ở Cố thị hay không, con bận lắm, có chuyện gì ba nói thẳng đi." Kiều Tịch Hoàn không muốn giải thích quá nhiều, cô hiểu rõ Kiều Vu Huy, nếu như không có chuyện gì, ông ta tuyệt đối sẽ không tìm cô.
“Ba cần một khoảng tiền, không nhiều lắm, khoảng 500 vạn." Kiều Vu Huy trực tiếp mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn cười châm chọc, ngoại trừ tiền dường như không có chuyện gì lớn nữa. Cô chỉ cảm thấy sự trả giá vài năm nay của Kiều Tịch Hoàn hoàn toàn không đáng giá.
“Con không phải gà đẻ trứng vàng, con không có tiền." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.
“Kiều Tịch Hoàn!"
“Con thật sự không có tiền. Hơn nữa ba cũng biết địa vị của con ở nhà họ Cố, không ai sẽ cho con tiền." Giọng điệu Kiều Tịch Hoàn ôn hòa, lộ ra vẻ bĩnh tĩnh.
“Mày muốn sản nghiệp của nhà họ Kiều táng gia bại sản sao? Tại sao mày lại bất hiếu như vậy." Kiều Vu Huy nói một cách hung tợn.
“Ba muốn một đứa con gái từ bé bị ba đánh hiếu kính với ba,…Ba nói những lời này không cảm thấy xấu hổ sao?" Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói: “Chuyện của Kiều gia con không quan tâm, chẳng phải ba vẫn còn một đứa con gái bảo bối sao, ba nên đi tìm nó."
“Mày…"
“Con cúp máy đây." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn gả vào nhà họ Cố, kỳ thật cũng không có tiền, Cố gia sẽ phát tiền tiêu vặt cho con dâu, chỉ có điều không nhiều lắm, Kiều Tịch Hoàn về cơ bản sẽ cố gắng tiết kiệm gửi về nhà họ Kiều, Kiều Vu Huy cũng đã quen cầm tiền của Kiều Tịch Hoàn, nhiều lần cô bị ông ta ép đến phát nóng, Kiều Tịch Hoàn đã từng hỏi Cố Tử Thần, cũng đã từng hỏi Tề Tuệ Phân, có thể tăng tiền tiêu vặt hay không, thế nhưng lại khiến nhà họ Cố càng thêm bất mãn về cô.
Nhưng Kiều Vu Huy cũng không lo lắng những chuyện này, có thể cầm được tiền là tốt rồi.
Về phần cuộc sống của Kiều Tịch Hoàn có tốt hay không, từ trước đến nay không phải là chuyện mà ông quan tâm.
Thậm chí lúc Kiều Tịch Hoàn bị bắt vào tù, ông ta cũng không đau lòng chút nào, thay vì thương tiếc cho con gái của mình, ông chỉ cảm thấy oán hận, oán hận cô vì đánh mất mặt mũi của ông, oán trách sau này ông không tìm được chỗ vòi tiền!
Người cha như vậy, Kiều Tịch Hoàn, cô rốt cuộc làm sao có thể nhẫn nhịn được? Còn nhịn đến không oán không hối, Nhưng cô đã làm nhiều như vậy, hy sinh nhiều như vậy, ở trong mắt người khác là lẽ đương nhiên, cô cam tâm không?
Dù như thế nào, tôi cũng không cam tâm!
Do đó đừng có đụng vào điểm mấu chốt của tôi, nếu không cho dù là ai tôi cũng đuổi cùng giết tuyệt!
Tác giả :
Ân Ngận Trạch