Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 1 - Chương 30: Đừng trêu chọc tôi, cô chọc không được
Vòi sen vẫn xối rửa lên thân thể của cô.
Đối với ánh mắt của Cố Tử Thần, Kiều Tịch Hoàn tỏ ra rất bình tĩnh, cô nghĩ, kỳ thật cô cũng không để tâm, nếu không lúc này cô cũng không có ý định đùa giỡn anh, cô nói:
“Có phải cảm thấy rất mệt?"
Sắc mặt của Cố Tử Thần khẽ biến thành đen.
“Thân thể….xinh đẹp như vậy" Kiều Tịch Hoàn cười, cho dù dưới vòi sen ấm áp thì hai má vẫn trắng bệch đến dọa người.
Tối hôm qua bọn họ làm rất nhiều.
Thật ra cô đều nhớ rõ ràng.
Cho nên vết sẹo trên môi Cố Tử Thần, cả vết bầm trên cổ, cùng mọi thứ, bọn chúng đều là kiệt tác của cô.
Bây giờ xem ra, rất điên cuồng…
Điên cuồng như vậy….
Cố Tử Thần thì sao?.
Anh ta nằm dưới thân cô không nhúc nhích.
Cô không chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, bởi vì vào thời điểm đó cô còn chút lý trí, có chút không nỡ làm tổn thương anh.
Cho dù người đàn ông này rất phiền toái, khiến nhiều khi cô cũng cảm thấy phiền phức.
Cố Tử Thần thờ ơ nhìn Kiều Tịch Hoàn, đẩy mạnh xe lăn rời khỏi.
Cửa phòng tắm bị đóng lại, vang lên thanh âm dữ dội.
Tựa hồ nương theo thanh âm của Cố đại thiếu, cũng tựa hồ như ảo giác.
Hình như cô nghe được Cố đại thiếu đang nói: “Không ngờ giậu đổ bìm leo…"
Cô tỏ ra, cô nghe không hiểu.
Cô không thích quan tâm đến những chuyện không quan trọng với mình, cho nên cô rất lạnh nhạt nhìn cửa phòng đóng lại.
Chẳng qua, cô đang suy nghĩ, mình lại đâm vào chỗ đau của Cố đại thiếu mất rồi.
Hơi cúi đầu nhìn thân thể lòa lỗ của bản thân mình, dù cho trên thân thể trắng nõn đã có vài vết thương vô cùng thê thảm, nhưng vẫn không có cách nào che giấu được dáng người với đường cong hoàn mỹ của cô.
Một báu vật gợi cảm tuyệt mỹ như vậy, Cố đại thiếu lại ăn không trôi.
Không phải rất mệt sao?!
….
Cố Tử Thần đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Sắc mặt của anh rất khó coi, hình như trong thế giới của Kiều Tịch Hoàn, anh không có chút tác dụng.
Tối qua đều đã bức mình đến mức như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn phương pháp cực đoan nhất, cuối cùng, cuối cùng, rõ ràng cô ấy đã thành công.
Anh thừa nhận anh rất kinh ngạc.
Tối hôm qua kỳ thật anh cũng không ngủ.
Trong phòng tắm bất chợt truyền đến tiếng động mãnh liệt, khiến anh không có biện pháp đi vào giấc ngủ, về phương diện khác, Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc là ai ?!
Kiều Tịch Hoàn, này rốt cuộc là ai?!
Trong đôi mắt kiên nghị thi thoảng sẽ lóe ra tia cơ trí và ánh mắt sắc bén?. Tất cả những thứ đó, Kiều Tịch Hoàn trước kia không thể nào có được.
Môi của Cố Tử Thần mím chặt
Sẽ có một ngày lộ ra sơ hở!.
…
Kiều Tịch Hoàn tắm rửa xong đi ra, Cố Tử Thần lại đi vào trong.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của anh.
Ngay cả phía sau cổ cũng có vết cào thật dài, vậy những chỗ khác thì sao?.
Hẳn là không ít.
Cô mím môi, không phải là ngượng ngùng mà hơi có chút áy náy.
Trong ấn tượng của cô làn da của Cố Tử Thần còn trắng nõn và mịn màng hơn so với phụ nữ, tối qua cô đã lãng phí “đồ ăn" rồi!.
Kiều Tịch Hoàn thay một bộ quần áo sạch sẽ, xoa một chút kem dưỡng ẩm rồi trang điểm đơn giản, dùng lược chải mái tóc che đi chỗ bị thương trên trán, khiến cô trông nhanh nhẹn hơn rất nhiều, không phát hiện có điểm khác thường.
Sau khi trang điểm xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu.
Trong phòng khách, Tề Tuệ Phân đang ở đây.
Ngôn Hân Đồng đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tề Tuệ Phân.
Kiều Tịch Hoàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua dáng vẻ của cô ta, sắc mặt rõ ràng có chút yếu ớt, quần áo vẫn là bộ hôm qua.
Khóe miệng cô nhếch lên, bước từng bước tao nhã đi xuống.
Càng tới gần, càng có thể nghe rõ thanh âm trò chuyện của bọn họ.
Tề Tuệ Phân nói, trong thanh âm tràn đầy trách cứ: “Con xem con, một đêm không về, cho dù có cùng bạn bè uống say hơn, cũng nhờ người ta đưa con về, bây giờ còn ra thể thống gì!. Huống hồ để cho người ngoài biết đường đường là nhị thiếu phu nhân của Cố gia lại qua đêm ở bên ngoài, chẳng phải trở thành trò cười cho giới thượng lưu không?!. Mặt mũi Cố gia của chúng ta cũng đặt nơi nào nữa?"
“Mẹ, sau này con sẽ không như thế nữa!. Con thề lần sau bạn bè có tổ chức liên hoan con cũng không tham gia. Tối qua con thấy em gái của chị dâu mới từ nước ngoài về cho nên nhiệt tình một chút thôi…"
“Nhiệt tình, mẹ thấy con nhiệt tình quá mức nên kiếm cớ chơi đùa thôi" Tề Tuệ Phân hoàn toàn không nghe giải thích: “Mẹ không nói với con nữa, chính con hãy tự kiểm điểm đi, mẹ có hẹn đi làm đẹp."
Ném lại một câu, Tề Tuệ Phân liền rời khỏi.
Ngôn Hân Đồng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng loại hành động này không tuân thủ theo nề nếp của Cố gia, nhưng cũng may biểu hiện của mình không tệ, Tề Tuệ Phân không có nghi ngờ cô ở bên ngoài làm bậy….
Làm bậy ?! Nghĩ đến đây sắc mặt của cô ta đột nhiên biến đen thui, ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn đang đứng nhìn mình cách đó không xa.
Kiều Tịch Hoàn nhìn qua tinh thần rất tốt, đang cười như không cười nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn rất lạnh nhạt đi về phía cô ta, mở miệng nói: “Tối hôm qua vui vẻ không?"
“Kiều Tịch Hoàn, tối hôm qua cô về khi nào?"
“Mẹ nói, con dâu của Cố gia không thể đi quá 12 giờ đêm, mà tôi là một người con dâu hiền."
“Làm sao có thể?. Tại sao cô có thể trở về" Ngôn Hân Đồng không tin, nâng cao giọng hỏi.
“Hử?" Kiều Tịch Hoàn đem ngón tay đặt ở trên môi: “Có một số việc không thích hợp, mà mọi người cần phải biết."
“Cô có ý gì?"
“Cô biết tôi có ý gì mà, em dâu."
Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ, lộ ra vẻ mây trôi nước chảy, đôi mắt cô lại hết sức rét lạnh, chậm rãi phun ra mấy chữ:
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, có câu gậy ông đập lưng ông."
“Cô…" Đôi mắt Ngôn Hân Đồng đột nhiên trừng to.
Cho nên, chuyện tối hôm qua Kiều Tịch Hoàn không thoát khỏi liên can.
“Đừng trêu chọc tôi, cô không chọc được" Kiều Tịch Hoàn nói xong, xoay người đi hướng bên cạnh.
Ngôn Hân Đồng hung hăng xiết chặt ngón tay.
“Đúng rồi" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xoay người, nói với Ngôn Hân Đồng: “Tối hôm qua người cùng tôi hô mưa gọi gió là Cố Tử Thần, cô tin không?"
Đôi mắt của Ngôn Hân Đồng ngừng lại một chút.
Trên lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, từng bước một tới gần.
Đối với ánh mắt của Cố Tử Thần, Kiều Tịch Hoàn tỏ ra rất bình tĩnh, cô nghĩ, kỳ thật cô cũng không để tâm, nếu không lúc này cô cũng không có ý định đùa giỡn anh, cô nói:
“Có phải cảm thấy rất mệt?"
Sắc mặt của Cố Tử Thần khẽ biến thành đen.
“Thân thể….xinh đẹp như vậy" Kiều Tịch Hoàn cười, cho dù dưới vòi sen ấm áp thì hai má vẫn trắng bệch đến dọa người.
Tối hôm qua bọn họ làm rất nhiều.
Thật ra cô đều nhớ rõ ràng.
Cho nên vết sẹo trên môi Cố Tử Thần, cả vết bầm trên cổ, cùng mọi thứ, bọn chúng đều là kiệt tác của cô.
Bây giờ xem ra, rất điên cuồng…
Điên cuồng như vậy….
Cố Tử Thần thì sao?.
Anh ta nằm dưới thân cô không nhúc nhích.
Cô không chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, bởi vì vào thời điểm đó cô còn chút lý trí, có chút không nỡ làm tổn thương anh.
Cho dù người đàn ông này rất phiền toái, khiến nhiều khi cô cũng cảm thấy phiền phức.
Cố Tử Thần thờ ơ nhìn Kiều Tịch Hoàn, đẩy mạnh xe lăn rời khỏi.
Cửa phòng tắm bị đóng lại, vang lên thanh âm dữ dội.
Tựa hồ nương theo thanh âm của Cố đại thiếu, cũng tựa hồ như ảo giác.
Hình như cô nghe được Cố đại thiếu đang nói: “Không ngờ giậu đổ bìm leo…"
Cô tỏ ra, cô nghe không hiểu.
Cô không thích quan tâm đến những chuyện không quan trọng với mình, cho nên cô rất lạnh nhạt nhìn cửa phòng đóng lại.
Chẳng qua, cô đang suy nghĩ, mình lại đâm vào chỗ đau của Cố đại thiếu mất rồi.
Hơi cúi đầu nhìn thân thể lòa lỗ của bản thân mình, dù cho trên thân thể trắng nõn đã có vài vết thương vô cùng thê thảm, nhưng vẫn không có cách nào che giấu được dáng người với đường cong hoàn mỹ của cô.
Một báu vật gợi cảm tuyệt mỹ như vậy, Cố đại thiếu lại ăn không trôi.
Không phải rất mệt sao?!
….
Cố Tử Thần đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Sắc mặt của anh rất khó coi, hình như trong thế giới của Kiều Tịch Hoàn, anh không có chút tác dụng.
Tối qua đều đã bức mình đến mức như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn phương pháp cực đoan nhất, cuối cùng, cuối cùng, rõ ràng cô ấy đã thành công.
Anh thừa nhận anh rất kinh ngạc.
Tối hôm qua kỳ thật anh cũng không ngủ.
Trong phòng tắm bất chợt truyền đến tiếng động mãnh liệt, khiến anh không có biện pháp đi vào giấc ngủ, về phương diện khác, Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc là ai ?!
Kiều Tịch Hoàn, này rốt cuộc là ai?!
Trong đôi mắt kiên nghị thi thoảng sẽ lóe ra tia cơ trí và ánh mắt sắc bén?. Tất cả những thứ đó, Kiều Tịch Hoàn trước kia không thể nào có được.
Môi của Cố Tử Thần mím chặt
Sẽ có một ngày lộ ra sơ hở!.
…
Kiều Tịch Hoàn tắm rửa xong đi ra, Cố Tử Thần lại đi vào trong.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của anh.
Ngay cả phía sau cổ cũng có vết cào thật dài, vậy những chỗ khác thì sao?.
Hẳn là không ít.
Cô mím môi, không phải là ngượng ngùng mà hơi có chút áy náy.
Trong ấn tượng của cô làn da của Cố Tử Thần còn trắng nõn và mịn màng hơn so với phụ nữ, tối qua cô đã lãng phí “đồ ăn" rồi!.
Kiều Tịch Hoàn thay một bộ quần áo sạch sẽ, xoa một chút kem dưỡng ẩm rồi trang điểm đơn giản, dùng lược chải mái tóc che đi chỗ bị thương trên trán, khiến cô trông nhanh nhẹn hơn rất nhiều, không phát hiện có điểm khác thường.
Sau khi trang điểm xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu.
Trong phòng khách, Tề Tuệ Phân đang ở đây.
Ngôn Hân Đồng đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tề Tuệ Phân.
Kiều Tịch Hoàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua dáng vẻ của cô ta, sắc mặt rõ ràng có chút yếu ớt, quần áo vẫn là bộ hôm qua.
Khóe miệng cô nhếch lên, bước từng bước tao nhã đi xuống.
Càng tới gần, càng có thể nghe rõ thanh âm trò chuyện của bọn họ.
Tề Tuệ Phân nói, trong thanh âm tràn đầy trách cứ: “Con xem con, một đêm không về, cho dù có cùng bạn bè uống say hơn, cũng nhờ người ta đưa con về, bây giờ còn ra thể thống gì!. Huống hồ để cho người ngoài biết đường đường là nhị thiếu phu nhân của Cố gia lại qua đêm ở bên ngoài, chẳng phải trở thành trò cười cho giới thượng lưu không?!. Mặt mũi Cố gia của chúng ta cũng đặt nơi nào nữa?"
“Mẹ, sau này con sẽ không như thế nữa!. Con thề lần sau bạn bè có tổ chức liên hoan con cũng không tham gia. Tối qua con thấy em gái của chị dâu mới từ nước ngoài về cho nên nhiệt tình một chút thôi…"
“Nhiệt tình, mẹ thấy con nhiệt tình quá mức nên kiếm cớ chơi đùa thôi" Tề Tuệ Phân hoàn toàn không nghe giải thích: “Mẹ không nói với con nữa, chính con hãy tự kiểm điểm đi, mẹ có hẹn đi làm đẹp."
Ném lại một câu, Tề Tuệ Phân liền rời khỏi.
Ngôn Hân Đồng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng loại hành động này không tuân thủ theo nề nếp của Cố gia, nhưng cũng may biểu hiện của mình không tệ, Tề Tuệ Phân không có nghi ngờ cô ở bên ngoài làm bậy….
Làm bậy ?! Nghĩ đến đây sắc mặt của cô ta đột nhiên biến đen thui, ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn đang đứng nhìn mình cách đó không xa.
Kiều Tịch Hoàn nhìn qua tinh thần rất tốt, đang cười như không cười nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn rất lạnh nhạt đi về phía cô ta, mở miệng nói: “Tối hôm qua vui vẻ không?"
“Kiều Tịch Hoàn, tối hôm qua cô về khi nào?"
“Mẹ nói, con dâu của Cố gia không thể đi quá 12 giờ đêm, mà tôi là một người con dâu hiền."
“Làm sao có thể?. Tại sao cô có thể trở về" Ngôn Hân Đồng không tin, nâng cao giọng hỏi.
“Hử?" Kiều Tịch Hoàn đem ngón tay đặt ở trên môi: “Có một số việc không thích hợp, mà mọi người cần phải biết."
“Cô có ý gì?"
“Cô biết tôi có ý gì mà, em dâu."
Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ, lộ ra vẻ mây trôi nước chảy, đôi mắt cô lại hết sức rét lạnh, chậm rãi phun ra mấy chữ:
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, có câu gậy ông đập lưng ông."
“Cô…" Đôi mắt Ngôn Hân Đồng đột nhiên trừng to.
Cho nên, chuyện tối hôm qua Kiều Tịch Hoàn không thoát khỏi liên can.
“Đừng trêu chọc tôi, cô không chọc được" Kiều Tịch Hoàn nói xong, xoay người đi hướng bên cạnh.
Ngôn Hân Đồng hung hăng xiết chặt ngón tay.
“Đúng rồi" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xoay người, nói với Ngôn Hân Đồng: “Tối hôm qua người cùng tôi hô mưa gọi gió là Cố Tử Thần, cô tin không?"
Đôi mắt của Ngôn Hân Đồng ngừng lại một chút.
Trên lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, từng bước một tới gần.
Tác giả :
Ân Ngận Trạch