Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 1 - Chương 1
Edit: An
Chữ đen, hình ảnh màu sắc hết sức rực rỡ
Báo chí, tít trang đầu
“Hôm nay, Thượng Hải xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, một chiếc xe Audi màu trắng va chạm vào 2 chiếc xe tải lớn. Thông qua điều tra sơ bộ của cảnh sát, lúc đó chiếc xe Audi chạy với vận tốc 140 km/h, 2 chiếc xe tải, một chiếc chạy ở phía sau xe Audi, và một chiếc ở lối rẽ bên phải, ở chỗ giao hợp bỗng nhiên va chạm vào nhau. Ở hiện trường tai nạn xe cộ, 2 tài xế xe tải đều không có gì đáng ngại, tình trạng một nhà 3 người bên trong chiếc xe Audi rất thê thảm, tử vong tại chỗ. Theo điều tra, nạn nhân bên trong xe là người nhà Hoắc thị, là truyền kỳ trong thương giới Thượng Hải, bao gồm ông Hoắc, Hoắc phu nhân, và con gái"
Thiên kim của Hoắc thị- Hoắc Tiểu Khê. Về kết quả của vụ tai nạn xe cộ, trước mắt cảnh sát vẫn chưa công bố với bên ngoài, rất nhiều người biết chuyện tiết lộ, có thể là do trả thù gây ra. Trước mắt vị hôn phu của Hoắc Tiểu Khê – Tề Lăng Phong yêu cầu cảnh sát lập thành vụ án hình sự, tiến hành điều tra rõ ràng…."
Tề, Lăng, Phong….
Một bàn tay gầy trơ xương, phía trên còn hằn rất nhiều vết chai, thậm chí có chỗ còn chảy máu, đôi tay cô cầm tờ báo đã bị vứt bỏ hơn nửa tháng
Dường như, mỗi một lần xem, đều có thể kích thích cô nhớ lại chuyện cũ
Chuyện cũ:
Hiện tại cô là Kiều Tịch Hoàn, một người mang tội danh ngộ sát, bây giờ còn phải ngồi tù
Kiều Tịch Hoàn sinh ra trong một gia đình quý tộc giàu có ở Thượng Hải, vì bố thích cờ bạc, dẫn đến sản nghiệp của gia tộc lâm vào cảnh sa sút. Năm cô 6 tuổi, mẹ vì không thể chịu đựng bố không chịu làm ăn đàng hoàng nên quyết định ly hôn, cô đi theo bố. Năm thứ 2, bố cô cưới vợ, mang về một đứa em gái nhỏ hơn cô 2 tuổi, sau đó ở trong nhà, đại tiểu thư bị nhị tiểu thư thay thế vị trí, thậm chí còn thường xuyên bị mẹ kế và em gái bắt nạt. Cô nhát gan, yếu đuối, cho nên không dám phản kháng lại
Nhẫn nhịn cho đến khi Kiều Tịch Hoàn được 19 tuổi năm ấy, vì nịnh bợ Cố thị vẫn luôn lui tới làm ăn, bố cô gả cô cho Cố đại thiếu gia của Cố thị giàu có- Cố Tử Thần. Làm dâu cả nhà giàu, vốn nên có địa vị và tôn nghiêm, nào biết đại thiếu gia của Cố gia lại là một người tàn tật, không chỉ tàn tật nửa người dưới, mà ngay cả hạ thể cũng bị liệt. Khi thành hôn, đã trở thành chuyện cười trong xã hội thượng lưu, năm thứ hai gả vào Cố gia, bọn họ có một đứa con, lời đồn bên ngoài càng nhiều thêm, nói là đại thiếu phu nhân của Cố gia không biết kiểm điểm, hồng hạnh xuất tường
Vừa nghe đã biết, Kiều Tịch Hoàn làm dâu cả ở Cố gia, đã chịu đối xử như thế nào
Ở nhà, chị cha mẹ, em gái bắt nạt, gả vào nhà chồng, thì bị bên chồng khi dễ, đến khi vào tù còn bị cảnh ngục, và phạm nhân ức hiếp
Hình như cả đời này, cô đều không ngừng bị người khác bắt nạt, không ngừng lấy lòng người khác, nhẫn nhịn vì lợi ích chung
Cô không biết, có phải cô gái này cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống cho nên đã rời khỏi nhân thế hay không?. Cô chỉ biết, linh hồn của cô xuyên qua, ông trời đã cho cô cơ hội được sống lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí!. Cô sẽ làm cho những người “bắt nạt" cô đều không được sống yên ổn!
Cô rất may mắn!
Ngày mai chính là ngày cô được ra tù
Vẻn vẹn suốt 3 năm, 1096 ngày
Cô có trí nhớ của Kiều Tịch Hoàn, nhưng cũng không muốn nhớ lại những ngày tháng thê thảm sống trong tù, mà cô chỉ mất thời gian nửa tháng để làm cho những người từng đánh đập, ức hiếp Kiều Tịch Hoàn phải trả giá đắt!
Cô ở trong này không có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ thông minh hơn Kiều Tịch Hoàn, biết rõ một đạo lý:
“Người sống, mãi mãi là người sợ chết"
Ngày thứ hai, ánh mặt trời đúng hẹn lại tới
Cô tiến hành hoàn tất thủ tục giấy tờ, cầm lấy hồ sơ đã ố vàng trên tay mình
Cửa thiết dày đặc mở ra
Cảnh ngục nói: “Ra ngoài, sau này phải làm người cho tốt"
Làm người cho tốt sao?!
Cô lạnh lùng cười
Nhà giam cách nội thành Thượng Hải một đoạn khá dài
Mà giờ phút này, đi ở trên đường không có bóng xe cộ, ngoài cô ra còn có nhân vật đứng đầu trong nhà giam – Phó Bác Văn
Cô vẫn cho là, người chịu được cảnh không được người khác hoan nghênh, không muốn gặp chỉ có một mình cô, không ngờ còn có nhân vật lớn Phó Bác Văn
Cô liên tục đi theo bước chân của anh ta
Phó Bác Văn chận một chiếc taxi,
Cô không hề nghĩ ngợi, chạy nhanh tới, leo lên xe
Phó Bác Văn nhìn cô, sắc mặt rất lạnh
“Đưa tôi đến khu biệt thự Tử Dương, sau đó tôi sẽ cảm ơn anh" Cô gằn từng chữ, rất nghiêm túc hứa hẹn
Ánh mắt của Phó Bác Văn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Đến khu biệt thự Tử Dương"
Về phần có cảm ơn hay không, anh không có cảm thấy hứng thú
Chỉ vì không muốn lãng phí thời gian với những chuyện không liên quan đến mình
Xe taxi đi mất 1 tiếng đồng hồ, đi ngang qua rất nhiều ngã tư đường quen thuộc, bên trong xe vẫn duy trì sự yên tĩnh đến nghẹt thở, cô xuống xe, nhìn ngôi biệt thự 3 tầng xa hoa trước mặt
Xe taxi đã rời đi
Cái gọi là cảm ơn, chỉ do bọn họ bật thốt ra mà thôi
Thương nhân, lúc nào cũng xảo quyệt như thế
Cô mím môi, đi vào cổng lớn của biệt thự
“Đại viện Cố gia" 4 chữ này thật lớn. Cô nhấn vào chuông cửa!
Một người hầu chạy đến cửa lớn, mở cửa, cười hihi nói: “Đại thiếu phu nhân đã trở về"
Đại thiếu phu nhân?!
Xưng hô như thế thật xa lạ!
Cô gật đầu, đi theo người hầu dọc theo vườn hoa của biệt thự
Trên đường đi, chim hót, hoa thơm. Mùa xuân có lẽ là mùa khiến người ta chờ đợi
Đôi mắt của cô căng thẳng, nhìn đồ trang trí Châu Âu xa hoa bên trong cửa thủy tinh
“Đại thiếu phu nhân, cô chờ một lát, tôi đi thông báo cho phu nhân xuống" Người hầu nói, sau đó đi vào phòng khách
Cô đứng ở trước cửa, hờ hững chờ
Một lát sau, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo đắt tiền bước từng bước tao nhã từ thang lầu trong phòng khách xuống. Cả người mặc bộ sườn xám màu xanh ngọc, đeo vòng cổ trân châu, tóc búi thành một búi ngay ngắn, khuôn mặt đoan trang, khí sắc vô cùng cao quý
Cước bộ của bà không nhanh không chậm đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt không được tốt lắm, chỉ bình thản lạnh lùng nói:
“Cô đừng bước vào cửa, để tôi gọi thầy đến làm pháp, đừng mang xui xẻo vào Cố gia"
Khóe miệng của cô cong lên nụ cười lạnh lùng
Không bao lâu, một người trung niên có phần lôi thôi, lếch thếch xuất hiện trước mặt cô, không kịp phòng bị, nước trong miệng của ông ta đã phun lên trên mặt cô, bản thân vốn khó coi, bây giờ càng lộ ra vẻ chật vật
Cô lẳng lặng đứng ở đó, rất lạnh nhạt nhìn ông thầy làm pháp đứng ở trước mặt cô lẩm bẩm
Tốt nhất, ông có khả năng giải trừ hết những vận xui của tôi, nếu không thì….
Ròng rã suốt 2 tiếng đồng hồ, cô vẫn đứng không có nhúc nhích, chân đã sớm tê rần
Thầy làm phép tựa hồ đã kết thúc trình tự công việc của mình, đối mặt với những dụng cụ làm phép này, Tề Tuệ Phân nói:
“Có thể cho cô ta vào rồi"
“Cô vào đi, cẩn thận một chút, đừng có làm dơ sàn" Ánh mắt tràn đầy khinh miệt
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười: “Dạ mẹ, con sẽ cẩn thận"
Tề Tuệ Phân tựa hồ sửng sốt một chút
Vào giây phút đó, bà cảm thấy người con gái trước mặt với người con gái năm đó bị bà tống ra khỏi nhà, không giống nhau!
Làm sao có chỗ không giống?
Dung mạo rõ ràng, giống y như đúc
Là thời gian 3 năm, khiến cho bà quên đi dung mạo của cô ta sao?.
Bà không cần để ý, cũng không cần thiết phải quan tâm, nếu không phải vì thân phận con dâu cả đặc thù, và tai nạn kia….Thì bà làm sao có thể để cô ta bước vào cửa?.
Tề Tuệ Phân lạnh lùng nghiêm mặt, xoay người rời đi
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khách, lên lầu 2, dừng lại trước một cánh cửa
Nếu như cô không nhớ lầm, thì đây chính là phòng mình
Cô đẩy cửa bước vào
Một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, cô không biết nên dùng từ gì để hình dung anh ta, khi ấy thậm chí cô còn có cảm giác như mình bị chập mạch!
Cô nghĩ hay là dùng từ: “hại nước hại dân" đi!
Chữ đen, hình ảnh màu sắc hết sức rực rỡ
Báo chí, tít trang đầu
“Hôm nay, Thượng Hải xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, một chiếc xe Audi màu trắng va chạm vào 2 chiếc xe tải lớn. Thông qua điều tra sơ bộ của cảnh sát, lúc đó chiếc xe Audi chạy với vận tốc 140 km/h, 2 chiếc xe tải, một chiếc chạy ở phía sau xe Audi, và một chiếc ở lối rẽ bên phải, ở chỗ giao hợp bỗng nhiên va chạm vào nhau. Ở hiện trường tai nạn xe cộ, 2 tài xế xe tải đều không có gì đáng ngại, tình trạng một nhà 3 người bên trong chiếc xe Audi rất thê thảm, tử vong tại chỗ. Theo điều tra, nạn nhân bên trong xe là người nhà Hoắc thị, là truyền kỳ trong thương giới Thượng Hải, bao gồm ông Hoắc, Hoắc phu nhân, và con gái"
Thiên kim của Hoắc thị- Hoắc Tiểu Khê. Về kết quả của vụ tai nạn xe cộ, trước mắt cảnh sát vẫn chưa công bố với bên ngoài, rất nhiều người biết chuyện tiết lộ, có thể là do trả thù gây ra. Trước mắt vị hôn phu của Hoắc Tiểu Khê – Tề Lăng Phong yêu cầu cảnh sát lập thành vụ án hình sự, tiến hành điều tra rõ ràng…."
Tề, Lăng, Phong….
Một bàn tay gầy trơ xương, phía trên còn hằn rất nhiều vết chai, thậm chí có chỗ còn chảy máu, đôi tay cô cầm tờ báo đã bị vứt bỏ hơn nửa tháng
Dường như, mỗi một lần xem, đều có thể kích thích cô nhớ lại chuyện cũ
Chuyện cũ:
Hiện tại cô là Kiều Tịch Hoàn, một người mang tội danh ngộ sát, bây giờ còn phải ngồi tù
Kiều Tịch Hoàn sinh ra trong một gia đình quý tộc giàu có ở Thượng Hải, vì bố thích cờ bạc, dẫn đến sản nghiệp của gia tộc lâm vào cảnh sa sút. Năm cô 6 tuổi, mẹ vì không thể chịu đựng bố không chịu làm ăn đàng hoàng nên quyết định ly hôn, cô đi theo bố. Năm thứ 2, bố cô cưới vợ, mang về một đứa em gái nhỏ hơn cô 2 tuổi, sau đó ở trong nhà, đại tiểu thư bị nhị tiểu thư thay thế vị trí, thậm chí còn thường xuyên bị mẹ kế và em gái bắt nạt. Cô nhát gan, yếu đuối, cho nên không dám phản kháng lại
Nhẫn nhịn cho đến khi Kiều Tịch Hoàn được 19 tuổi năm ấy, vì nịnh bợ Cố thị vẫn luôn lui tới làm ăn, bố cô gả cô cho Cố đại thiếu gia của Cố thị giàu có- Cố Tử Thần. Làm dâu cả nhà giàu, vốn nên có địa vị và tôn nghiêm, nào biết đại thiếu gia của Cố gia lại là một người tàn tật, không chỉ tàn tật nửa người dưới, mà ngay cả hạ thể cũng bị liệt. Khi thành hôn, đã trở thành chuyện cười trong xã hội thượng lưu, năm thứ hai gả vào Cố gia, bọn họ có một đứa con, lời đồn bên ngoài càng nhiều thêm, nói là đại thiếu phu nhân của Cố gia không biết kiểm điểm, hồng hạnh xuất tường
Vừa nghe đã biết, Kiều Tịch Hoàn làm dâu cả ở Cố gia, đã chịu đối xử như thế nào
Ở nhà, chị cha mẹ, em gái bắt nạt, gả vào nhà chồng, thì bị bên chồng khi dễ, đến khi vào tù còn bị cảnh ngục, và phạm nhân ức hiếp
Hình như cả đời này, cô đều không ngừng bị người khác bắt nạt, không ngừng lấy lòng người khác, nhẫn nhịn vì lợi ích chung
Cô không biết, có phải cô gái này cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống cho nên đã rời khỏi nhân thế hay không?. Cô chỉ biết, linh hồn của cô xuyên qua, ông trời đã cho cô cơ hội được sống lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí!. Cô sẽ làm cho những người “bắt nạt" cô đều không được sống yên ổn!
Cô rất may mắn!
Ngày mai chính là ngày cô được ra tù
Vẻn vẹn suốt 3 năm, 1096 ngày
Cô có trí nhớ của Kiều Tịch Hoàn, nhưng cũng không muốn nhớ lại những ngày tháng thê thảm sống trong tù, mà cô chỉ mất thời gian nửa tháng để làm cho những người từng đánh đập, ức hiếp Kiều Tịch Hoàn phải trả giá đắt!
Cô ở trong này không có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ thông minh hơn Kiều Tịch Hoàn, biết rõ một đạo lý:
“Người sống, mãi mãi là người sợ chết"
Ngày thứ hai, ánh mặt trời đúng hẹn lại tới
Cô tiến hành hoàn tất thủ tục giấy tờ, cầm lấy hồ sơ đã ố vàng trên tay mình
Cửa thiết dày đặc mở ra
Cảnh ngục nói: “Ra ngoài, sau này phải làm người cho tốt"
Làm người cho tốt sao?!
Cô lạnh lùng cười
Nhà giam cách nội thành Thượng Hải một đoạn khá dài
Mà giờ phút này, đi ở trên đường không có bóng xe cộ, ngoài cô ra còn có nhân vật đứng đầu trong nhà giam – Phó Bác Văn
Cô vẫn cho là, người chịu được cảnh không được người khác hoan nghênh, không muốn gặp chỉ có một mình cô, không ngờ còn có nhân vật lớn Phó Bác Văn
Cô liên tục đi theo bước chân của anh ta
Phó Bác Văn chận một chiếc taxi,
Cô không hề nghĩ ngợi, chạy nhanh tới, leo lên xe
Phó Bác Văn nhìn cô, sắc mặt rất lạnh
“Đưa tôi đến khu biệt thự Tử Dương, sau đó tôi sẽ cảm ơn anh" Cô gằn từng chữ, rất nghiêm túc hứa hẹn
Ánh mắt của Phó Bác Văn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Đến khu biệt thự Tử Dương"
Về phần có cảm ơn hay không, anh không có cảm thấy hứng thú
Chỉ vì không muốn lãng phí thời gian với những chuyện không liên quan đến mình
Xe taxi đi mất 1 tiếng đồng hồ, đi ngang qua rất nhiều ngã tư đường quen thuộc, bên trong xe vẫn duy trì sự yên tĩnh đến nghẹt thở, cô xuống xe, nhìn ngôi biệt thự 3 tầng xa hoa trước mặt
Xe taxi đã rời đi
Cái gọi là cảm ơn, chỉ do bọn họ bật thốt ra mà thôi
Thương nhân, lúc nào cũng xảo quyệt như thế
Cô mím môi, đi vào cổng lớn của biệt thự
“Đại viện Cố gia" 4 chữ này thật lớn. Cô nhấn vào chuông cửa!
Một người hầu chạy đến cửa lớn, mở cửa, cười hihi nói: “Đại thiếu phu nhân đã trở về"
Đại thiếu phu nhân?!
Xưng hô như thế thật xa lạ!
Cô gật đầu, đi theo người hầu dọc theo vườn hoa của biệt thự
Trên đường đi, chim hót, hoa thơm. Mùa xuân có lẽ là mùa khiến người ta chờ đợi
Đôi mắt của cô căng thẳng, nhìn đồ trang trí Châu Âu xa hoa bên trong cửa thủy tinh
“Đại thiếu phu nhân, cô chờ một lát, tôi đi thông báo cho phu nhân xuống" Người hầu nói, sau đó đi vào phòng khách
Cô đứng ở trước cửa, hờ hững chờ
Một lát sau, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo đắt tiền bước từng bước tao nhã từ thang lầu trong phòng khách xuống. Cả người mặc bộ sườn xám màu xanh ngọc, đeo vòng cổ trân châu, tóc búi thành một búi ngay ngắn, khuôn mặt đoan trang, khí sắc vô cùng cao quý
Cước bộ của bà không nhanh không chậm đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt không được tốt lắm, chỉ bình thản lạnh lùng nói:
“Cô đừng bước vào cửa, để tôi gọi thầy đến làm pháp, đừng mang xui xẻo vào Cố gia"
Khóe miệng của cô cong lên nụ cười lạnh lùng
Không bao lâu, một người trung niên có phần lôi thôi, lếch thếch xuất hiện trước mặt cô, không kịp phòng bị, nước trong miệng của ông ta đã phun lên trên mặt cô, bản thân vốn khó coi, bây giờ càng lộ ra vẻ chật vật
Cô lẳng lặng đứng ở đó, rất lạnh nhạt nhìn ông thầy làm pháp đứng ở trước mặt cô lẩm bẩm
Tốt nhất, ông có khả năng giải trừ hết những vận xui của tôi, nếu không thì….
Ròng rã suốt 2 tiếng đồng hồ, cô vẫn đứng không có nhúc nhích, chân đã sớm tê rần
Thầy làm phép tựa hồ đã kết thúc trình tự công việc của mình, đối mặt với những dụng cụ làm phép này, Tề Tuệ Phân nói:
“Có thể cho cô ta vào rồi"
“Cô vào đi, cẩn thận một chút, đừng có làm dơ sàn" Ánh mắt tràn đầy khinh miệt
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười: “Dạ mẹ, con sẽ cẩn thận"
Tề Tuệ Phân tựa hồ sửng sốt một chút
Vào giây phút đó, bà cảm thấy người con gái trước mặt với người con gái năm đó bị bà tống ra khỏi nhà, không giống nhau!
Làm sao có chỗ không giống?
Dung mạo rõ ràng, giống y như đúc
Là thời gian 3 năm, khiến cho bà quên đi dung mạo của cô ta sao?.
Bà không cần để ý, cũng không cần thiết phải quan tâm, nếu không phải vì thân phận con dâu cả đặc thù, và tai nạn kia….Thì bà làm sao có thể để cô ta bước vào cửa?.
Tề Tuệ Phân lạnh lùng nghiêm mặt, xoay người rời đi
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khách, lên lầu 2, dừng lại trước một cánh cửa
Nếu như cô không nhớ lầm, thì đây chính là phòng mình
Cô đẩy cửa bước vào
Một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, cô không biết nên dùng từ gì để hình dung anh ta, khi ấy thậm chí cô còn có cảm giác như mình bị chập mạch!
Cô nghĩ hay là dùng từ: “hại nước hại dân" đi!
Tác giả :
Ân Ngận Trạch