Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 4 - Chương 220: Ướt đẫm mới thực sự là mưa
Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng quay người lại. Anh dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt kiên định nhìn cô không rời, đợi cô đặt câu hỏi. Tố Diệp hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra, khi cô lên tiếng, giọng nói đã trở nên kiên quyết: “Anh vẫn luôn biết mỏ đó không hề rỗng phải không?"
“Anh cũng đã từng nghi ngờ. Khi Xương Đồ nói đó chỉ là mỏ rỗng, khi Kỷ Đông Nham chấp nhận mạo hiểm, có thể để lộ sơ hở cũng phải tìm ra anh để xuất hiện trong buổi đấu thầu." Niên Bách Ngạn không chút giấu giếm. Anh biết đây là những điều cô đè nén suốt dọc đường, cũng nhận ra cô không được vui: “Không ai tin rằng M100-2 không phải là mỏ rỗng, vì những người có kinh nghiệm trong khai thác khoáng sản sau khi nhìn thấy mỏ đều nghi ngờ. Anh cũng vậy thôi. Ban đầu thật sự tin như thế, cho tới lần trước khi cải tạo đường sông ở M100-1 anh mới phát hiện ra, sau khi tát cạn dòng nước của sông, có một vị trí rất nhỏ dẫn trực tiếp sang M100-2. Hơn nữa vị trí này cho anh cảm giác rất đặc biệt. Dựa vào kinh nghiệm, anh luôn cảm thấy nó là một mỏ rất lớn. Đương nhiên, trước lúc đó anh không thể tính toán được trữ lượng cụ thể là bao nhiêu. Không ai biết điểm này, vì bọn họ không được phép bước chân vào mỏ kim cương của Tinh Thạch. Điểm độc đáo của mỏ M100-2 chính là nó có một tầng rỗng, nên rất nhiều người bị lừa. Anh từng cân nhắc, cũng do dự có nên giành lấy mỏ này không. Cuối cùng anh quyết định đánh liều. Cược mỏ, có lúc liều chính là một quyết sách."
Tố Diệp yên lặng nhìn anh, sau khi nghe xong câu trả lời của anh cô khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “Anh nói tại hiện trường bắt cóc anh đã khẳng định được dụng tâm của Kỷ Đông Nham. Vậy trước đó thì sao, nguyên nhân để anh thăm dò anh ấy triệt để là gì?"
“Là em!" Niên Bách Ngạn thở dài.
Ánh mắt Tố Diệp có phần ngẩn ngơ.
“Buổi tối sau khi cá cược với Vincent, em đã hỏi anh có tin rằng giá khởi điểm của Kỷ Đông Nham là bốn trăm triệu không." Niên Bách Ngạn nhìn cô, đôi mắt dịu dàng: “Có lẽ em hoàn toàn không biết, khi trong lòng em có gì nghi ngờ sẽ hiện rõ lên ánh mắt. Từ khi em nói câu ấy, anh đã cảnh giác với Kỷ Đông Nham."
Tố Diệp bật cười một tiếng. Thì ra đến cả một chi tiết cô chưa từng chú ý anh cũng nhìn thấy hết. Đôi mắt người đàn ông này đúng là không thể xem thường.
Nụ cười của cô nhẹ như gió thoảng, chỉ thấp thoáng ở khóe môi, nhưng khiến trái tim Niên Bách Ngạn nhói lên. Anh khẽ nhíu mày, nắm chặt tay lại, không hiểu sao lại có chút khó chịu dâng lên trong lòng. Có lẽ vì nụ cười của cô, hoặc có lẽ vì sự bất lực trống trải đằng sau nét cười ấy khiến anh bỗng không biết phải an ủi thế nào. Anh buông ngón tay ra rồi lại đút hai tay vào túi quần, dáng anh trông lại càng thẳng tắp.
Tố Diệp cảm thấy gò má hơi lạnh, hình như gió đêm táp vào mặt, mang theo một chút thanh mát của hương gỗ mà cô quen thuộc, ngấm vào tận tim gan khiến sống mũi cô cay cay. Người đàn ông trước mặt dưới đêm đen trông lại càng anh tuấn phi phàm, chỉ có điều dáng hình anh có phần cô quạnh. Cô rất muốn ôm chặt lấy anh, bất chấp sự hoang mang lo lắng trong lòng, cũng chẳng màng tới đúng sai, nhưng tiếp theo lại là một câu hỏi đã quẩn quanh trong đầu óc cô rất lâu mà cô không dám đón đợi câu trả lời.
“Tại sao anh không nói thật với em, nhất là khi anh muốn em tới gặp Aston?"
Người đàn ông dưới ánh trăng, bờ môi mím chặt, đây là dáng hình đã từng khiến Tố Diệp mê đắm. Khi anh im lặng không nói gì, giữa hai môi và cằm luôn tạo nên một đường cong rất gợi cảm. Nhưng Niên Bách Ngạn giờ phút này chỉ khiến Tố Diệp cảm thấy bất an, vì cô bắt đầu không thể đoán được giây tiếp theo anh sẽ trả lời thế nào.
Chỉ thấy trong không khí vang lên tiếng nói trầm thấp đã thành thói quen của Niên Bách Ngạn: “Rất đơn giản, anh không muốn thêm rắc rối."
Đầu Tố Diệp như bị đập một cái rất mạnh. Cả người cô run rẩy, rồi đờ đẫn, chỉ còn giọng nói của anh vừa xông vào não bộ là không ngừng công kích, ong ong mãi không thôi. Thấy dáng vẻ bàng hoàng, tổn thương của cô, Niên Bách Ngạn biết cô đã hiểu lầm, khẽ thở dài: “Diệp Diệp! Anh không có ý gì khác. Tuy rằng em rất thông minh nhưng xét về kinh nghiệm thương trường, Aston vẫn hơn em một bậc. Bất kỳ sơ hở nào em để lộ ra trước mặt hắn ta đều có thể nảy sinh nghi ngờ, còn em cũng sẽ rơi vào sự khó xử giữa lương tâm và hiện thực. Anh không muốn để em chịu đựng gánh nặng tâm lý đó. Thêm nữa, mua mỏ cũng chỉ là một hành động liều lĩnh của cá nhân anh, rốt cuộc nó rỗng thật hay không anh cũng không dám đảm bảo chắc chắn."
Tố Diệp yên lặng nhìn anh, không nói một câu nào.
Giọng anh nhẹ hẳn đi, đến ánh mắt nhìn cô cũng đầy đau đớn và dịu dàng: “Trong ván cược này, anh không còn đường lùi, chỉ được thắng không được thua." Nói tới đây, anh hơi ngừng lại, khi nói tiếp giọng lạc đi đôi chút: “Cả tình yêu cũng vậy thôi."
Cô chẳng phải cũng vậy sao?
Thế nên cô mới không thể làm ầm ĩ lên, thậm chí là gào thét.
Mỗi lần hít thở Tố Diệp đều cảm thấy đau đớn, như có một con dao rạch qua khoang mũi. Cô nhìn đi chỗ khác, gật đầu, nói một câu: “Em hiểu!" Sau đó không thốt nên lời nữa, vì cô họng chua xót. Câu nói ấy không phải đáp qua loa cho xong, mà cô đã thật sự hiểu được hàm ý trong câu nói của Niên Bách Ngạn.
Cô thừa nhận những gì anh nói, cũng không nghi ngờ. Anh chính là một người đàn ông như vậy. Khi anh thẳng thắn, thì sẽ không dây dưa, nói trúng trọng điểm. Thế nên nỗi đau của cô là vì sự thật luôn khiến con người ta nhức nhối.
Niên Bách Ngạn nói đúng, bất luận cô biết trước mọi việc hay giờ mới phát giác ra, đều sẽ rơi vào tình huống khó xử. Cô không phải trẻ con nữa thế nên hiểu rõ những mưu mẹo của anh thậm chí có thể nói là những hành vi máu lạnh, tàn nhẫn. Chính vì cô không biết chân tướng nên trước mặt Aston mới có thể điềm nhiên đến thế. Cô có thể yên tâm thực hiện, đây có lẽ cũng là nỗi khổ tâm của Niên Bách Ngạn.
Có lẽ điều cô day dứt chẳng phải là việc Niên Bách Ngạn có nói sự thật cho cô biết hay không. Cái cô quan tâm từ đầu tới cuối chỉ là lương tâm. Chính vì Aston cho rằng đó là mỏ rỗng nên mới chọn cách nhảy lầu. Chỉ vì một câu nói mà một mạng người đã ra đi, cái cô quan tâm là điều này. Nhưng ngược lại, nếu Aston biết mỏ không hề rỗng thì Niên Bách Ngạn lại là người rơi vào cảnh khốn cùng.
“Mỏ 100-2 có giá trị rất lớn. Dọc đường em đang nghĩ nếu lúc đó anh bù lại cho Aston thêm một ít tiền nữa có phải sẽ không có vụ thảm án đó không?" Giọng Tố Diệp rất nhỏ nhẹ, thoạt nghe như một con chim bị thương. Nói xong câu ấy cô lại lắc đầu, cười cay đắng, tự trả lời mà không đợi Niên Bách Ngạn: “Không! Đúng như anh nói, anh không muốn gây thêm rắc rối. Nếu anh trả giá quá cao, ông ta chắc chắn sẽ phát giác ra."
Ngập tràn trong ánh mắt Niên Bách Ngạn chỉ có sự xót xa. Có lúc anh chỉ muốn cô ngốc nghếch một chút, đừng có thông minh như vậy. Trong chuyện này cô càng hiểu rõ ra chỉ càng lún sâu trong cảm giác cắn rứt lương tâm. Cô là một bác sỹ tâm lý, dù tính tình có kiêu ngạo ngang bướng thế nào thì công việc cô đang làm cũng là an ủi lòng người, giải cứu lương tâm. Còn cái vòng luẩn quẩn này, dưới sự thúc đẩy của lợi ích, có thể bỏ qua lòng người, có thể xóa sạch lương tâm. Mạng người, có lúc còn trở thành đá lót đường. Tới bây giờ anh mới nhận ra mình sai thật rồi. Anh không nên kéo cô xuống nước. Nhưng lúc đó, người anh có thể tin tưởng chỉ có mình cô. Vì anh biết cho dù tất cả mọi người phản bội anh chỉ có cô là không.
Câu ấy anh không sao nói ra được vì cô hiểu quá thấu đáo nên càng không thể giải thích. Một lúc lâu sau, anh chỉ biết khẽ đáp một câu: “Xin lỗi em!"
Một câu nói khiến hai mắt Tố Diệp ửng đỏ, lồng ngực như bị một tảng đá đè xuống, ngột ngạt, khó thở. Ba chữ ấy được nói ra từ một Niên Bách Ngạn kiêu ngạo khiến cô còn khó chịu hơn bị lăng trì. Cô hiểu rằng đó không phải là lời xin lỗi đối với việc làm của mình mà chính là với những tâm lý nặng nề cô phải chịu đựng.
Vậy có nghĩa là sau này cô phải đi theo giá trị quan của anh, lật đổ tất cả những gì mình kiên trì sao?
Cô mấp máy môi, còn một câu hỏi cuối cùng.
Tố Diệp rất muốn hỏi, thậm chí lời nói đã tới bên miệng rồi nhưng vẫn không bật ra được.
Niên Bách Ngạn thấy cô do dự, khẽ nói: “Em còn một câu hỏi cuối cùng."
Cô lại mấp máy, không khí tràn vào khoang miệng mấy vòng, cuối cùng chỉ đành bất lực lắc đầu.
Niên Bách Ngạn bước tới từng bước. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống vai anh. Áp lực anh truyền tới cho cô vô cùng rõ ràng, khiến cô nhất thời cảm thấy khó thở.
Những ngón tay anh siết nhẹ cằm cô: “Câu hỏi thứ tư là gì?"
Dường như anh rất muốn biết câu hỏi thứ tư của cô.
Tố Diệp ngước lên nhìn vào mắt anh. Đôi mắt sâu thẳm như biển khơi, khiến ai nhìn vào cũng sẽ đắm chìm trong đại dương bao la ấy. Đây là người đàn ông cô yêu sâu sắc. Nhưng có lẽ anh thật sự không hiểu, phụ nữ càng yêu nhiều sẽ càng lo lắng, càng sợ được mất lại càng cố chấp…
Cô khẽ quay mặt đi, ngón tay anh trượt qua môi cô. Cô phải lùi lại một bước mới thoát khỏi khí thế mạnh mẽ của người đàn ông, cụp mắt xuống: “Tới lúc chúng ta về Bắc Kinh rồi phải không, khi nào khởi hành?"
Cuối cùng cô vẫn chôn vùi câu hỏi thứ tư.
“Đây là câu hỏi cuối cùng của em?" Niên Bách Ngạn có phần thảng thốt, chẳng mấy chốc anh chau mày, nét mặt không vui.
Tố Diệp không nhìn lên biểu cảm của anh, thế nên không biết những nếp nhăn trên trán anh nghiêm nghị đến thế nào, chỉ khẽ đáp: “Cứ coi là vậy đi!"
“Ngày kia!" Dường như anh đang đè nén cảm xúc.
Cô gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người đi về phòng ngủ.
Dưới ánh sáng mỏng manh, cái bóng của cô nhỏ một cách kỳ lạ, như có thể bị màn đêm nuốt chửng bất kỳ lúc nào. Trước khi bóng cô mất hút sau cánh cửa, Niên Bách Ngạn nói một câu: “Nếu được làm lại, anh vẫn kiên trì với cách làm của mình."
Tố Diệp dừng bước, đứng nguyên tại chỗ không quay đầu.
Thanh âm của anh giá lạnh, như những cơn gió đêm gào rít bên tai: “Cái anh cố chấp không phải khao khát thành công, mà là trong rất nhiều trò chơi chỉ được tiến không được lùi, người đứng trên cao nhất mới có thể sinh tồn. Thế nên khi cần thiết, quy tắc chỉ có thể do anh đặt ra. Anh mong em sẽ hiểu, không phải bất kỳ lúc nào anh cũng nói rõ mọi chuyện với em."
Thật bá đạo!
Tố Diệp cười khổ, câu trả lời này mới phù hợp với tính cách của anh.
“Em hiểu rồi." Cô hờ hững đáp, rồi đi ra khỏi phòng.
Không khí lạnh đi rất nhiều vì không còn hơi ấm của người con gái. Niên Bách Ngạn đứng ở đó rất lâu, đau đáu nhìn về phía cánh cửa…
Tố Diệp biết có lúc mình quá nhạy cảm, nhưng cảm xúc này luôn được cô đè nén vào sâu trong lòng, không biểu hiện quá nhiều ra ngoài. Lời nói tối qua của Niên Bách Ngạn rất thẳng thắn, vì cả hai đã chẳng còn là mấy cô cậu thiếu niên mới yêu nữa rồi. Có những chuyện thẳng thắn với nhau còn hơn quanh co vòng vo, tuy rằng sự thật thì mất lòng.
Cả đêm qua Niên Bách Ngạn không ngủ, không phải vì cô, mà vì công việc.
Sáng nay dậy sớm cô mới biết.
Tiết trời ngoài cửa rất âm u, đen kịt, hình như lại sắp mưa. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là hơi lạnh, rồi vô thức nhìn về chỗ nằm của Niên Bách Ngạn. Một bên giường dưới thứ ánh sáng tối tăm vẫn nhận ra còn rất gọn gàng, không có chút dấu vết nào đã từng ngủ qua.
Trước đây cô luôn có thói quen rúc vào lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh, áp mặt vào vòm ngực ấm nóng, cùng mùi gỗ mộc từ từ chìm vào giấc ngủ say. Cô không hề hay biết hóa ra nơi này cũng có ngày giá lạnh thế này.
Mất đi hơi ấm của anh, chui vào trong chăn vẫn thấy lạnh.
Trong phòng sách, ngoài Niên Bách Ngạn ra còn có Hứa Đồng và hai người kỹ sư mỏ lần trước. Rõ ràng là họ đang bàn bạc về mỏ M100-2. Chỉ có điều cô không biết họ tới khách sạn từ khi nào.
Cô đứng ngoài cửa phòng khách, lén nhìn Niên Bách Ngạn qua khe cửa he hé. Trước mặt anh đặt một tách cafe, nhưng rõ ràng là đã nguội. Vì một lúc lâu không thấy anh uống ngụm nào, chỉ mải bàn công việc.
Từ xa Tố Diệp cũng nhận ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh. Từ sau khi bị thương, thể lực và tinh thần của anh cũng không bằng trước, sắc mặt nhợt nhạt đi nhiều nhưng vẫn dặn dò những việc tiếp theo cho cấp dưới một cách rất kiên quyết.
Trong mấy chuyện này, cô chẳng giúp gì được anh, đành im lặng quay về phòng khách, ngồi lên sofa buồn bã cầm điều khiển tivi chuyển kênh, mà tâm trạng không sao bình ổn được. Cô khẽ thở dài, tắt luôn tivi đi, đứng dậy gọi điện cho phục vụ khách sạn, bảo họ mang bữa sáng lên.
Cô đánh răng rửa mặt qua loa rồi lặng lẽ ra khỏi khách sạn.
Chín giờ sáng.
Giờ này đáng lẽ nắng sớm phải rực rỡ trên bầu trời vậy mà trên đỉnh đầu chỉ có mây đen vần vũ. Người trên quảng trường Mandela không nhiều, đến chim bồ câu cũng chẳng còn mấy con, có lẽ tiết trời âm u này đã khiến chúng không dám ra ngoài.
Cô tới trước một chiếc ghế gỗ, ngồi xuống, khép chặt vạt áo lại, cầm một cốc cafe mua bên cạnh quảng trường uống một ngụm. Khí nóng vòng quanh trong miệng, thế mà cũng chẳng khiến cô cảm thấy ấm áp hơn chút nào. Cách đó không xa, vòi phun nước cũng đã ngừng hoạt động. Những tòa nhà chọc trời như vươn tới tận bầu trời đen tối, đáp lại những đám mây cuồng phong, như muốn nuốt gọn vạn vật.
Tố Diệp ôm cốc cafe, chiếc cốc nóng hổi cũng khiến đầu ngón tay cô bớt lạnh phần nào.
Cô mơ hồ nhìn thấy một con người khác của mình, đang nhàn nhã ngồi trong quán cafe với cánh cửa cao sơn đỏ, ngập tràn hương vị nghệ thuật, nhìn ra ngoài đường qua cánh cửa sổ, ngập tràn kỳ vọng. Dần dần, đôi mắt ấy đầy hạnh phúc, niềm hạnh phúc ấy lây lan sang cả người đàn ông ngồi đối diện.
Cô dường như nhìn thấy người đàn ông ấy lặng lẽ tráo đổi hai cốc cafe. Anh nói: Cốc của em nguội rồi, uống của anh đi.
Còn cô gái đó cười ngọt ngào, giọng nũng nịu: Của em ngọt lắm, chưa chắc đã hợp với anh.
Người đàn ông cũng cười: Của anh rất đắng, nhưng em phải tập quen.
Gió tràn tới làm kí ức của Tố Diệp đột ngột dừng lại.
Định thần lại thì trên vị trí đó đã không còn hình ảnh của cô và Niên Bách Ngạn nữa. Chỉ còn hai chiếc ghế trống trải. Lá cây xào xạc rụng xuống khung cửa sổ, càng thêm hợp với cõi lòng thê lương của cô lúc này.
Trái tim Tố Diệp bỗng đau nhói.
Ừ nhỉ, sao cô lại suy nghĩ chậm chạp đến thế? Thật ra Niên Bách Ngạn đã nói rõ với cô từ lâu. Anh nói của anh rất đắng, nhưng cô phải thích ứng. Nó cũng chính là câu nói hôm qua cô nghe được ở cửa: Nếu cô ấy yêu tôi thì phải chấp nhận toàn bộ con người tôi.
Thích ứng chính là một quá trình hòa hợp mà đôi nam nữ nào cũng phải trải qua. Nhưng vì đối phương là Niên Bách Ngạn nên trong quá trình này cô mới vất vả hơn mọi người.
Có giọt mưa rơi xuống, cô không kịp đi trú, đã có hạt rơi vào mắt, làm mờ tầm nhìn của cô, giá lạnh theo đôi mắt tràn vào trái tim, bất giác khiến cô nhớ tới một câu nói: Trong tất cả những hạt mưa, hạt làm tôi ướt mới là mưa thực sự…
Cô cầm cốc cafe trong tay, cười chua xót.
Uống tới cuối cùng cô mới phát hiện ra nó là một ly cafe đen. Là mùi vị ưa thích của Niên Bách Ngạn. Bản thân cô cũng đã ngầm thay đổi rồi. Cô đứng dậy tới bên cạnh thùng rác định vứt cốc cafe còn nguyên hơi nóng vào đó, nhưng lại không nỡ.
Cô mím môi rồi cầm nó rời đi.
Ăn xong một bữa trưa đơn giản Tố Diệp mới trở về khách sạn. Đầu tóc hơi ướt, vào trong khách sạn lại cảm thấy ẩm ướt, bực dọc. Khi cô ra khỏi thang máy, không ngờ lại gặp Bella. Sắc mặt cô ta rất khó coi, đôi mắt đỏ ửng, hình như là vừa khóc.
Tố Diệp dừng bước, nhìn Bella đi gần về phía mình. Lúc đó cô mới chợt nhận ra đã lâu lắm rồi không gặp cô ta, nhất là từ sau khi Hứa Đồng tới, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thậm chí là một chút khó hiểu. Theo lý mà nói mỏ xảy ra một chuyện kinh thiên động địa như vậy người bận rộn nhất phải là Bella mới đúng. Tại sao Niên Bách Ngạn thà gọi một Hứa Đồng từ xa xôi tới đây cũng không dùng Bella?
Đang mải suy nghĩ thì Bella đã tới gần. Vừa hay cô ta ngẩng lên, không ngờ lại gặp Tố Diệp, chợt sững sờ.
Tố Diệp cũng không biết có thể nói chuyện gì với cô ta. Nghĩ một lát, cô lách người đi qua.
Nhưng Bella nhìn thẳng về phía Tố Diệp, một lúc sau bất ngờ nói: “Cô có biết tôi đã đi theo anh Niên bao nhiêu năm rồi không?"
Một câu hỏi không đầu không cuối khiến Tố Diệp chẳng hiểu gì, á khẩu. Làm sao cô biết là mấy năm?
Bella hỏi xong mới cảm thấy mình hơi đường đột. Bờ môi cô ta hơi run rẩy, ánh mắt toát ra một sự chán nản. Tố Diệp thở dài hỏi: “Cô sao vậy?"
Bella chỉ khẽ lắc đầu, cuối cùng nói xin lỗi cô rồi quay người đi vào thang máy.
Tố Diệp cảm thấy rất mơ hồ.
Đi vào phòng, có hương cafe thơm nồng. Có lẽ Hứa Đồng đang pha cafe. Thấy Tố Diệp về, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Ở ngoài mưa sao?"
Lúc đó Tố Diệp mới nhận ra đầu mình hơi ướt, cô gật đầu: “Chỉ mưa nhỏ một lúc thôi, giờ tạnh rồi."
Hứa Đồng nghe xong vô cùng áy náy, nói rằng cứ mải làm việc, không biết là bên ngoài trời mưa, đáng nhẽ phải nhắc anh Niên một câu. Tố Diệp hiểu ý của Hứa Đồng. Niên Bách Ngạn là điển hình cho kiểu người cuồng công việc, một khi đắm chìm trong đó thì quên sạch mọi thứ. Chắc chắn là anh còn chẳng biết cô đã ra ngoài.
Quả nhiên, Hứa Đồng bổ sung thêm: “Anh Niên cứ tưởng cô vẫn đang ngủ, còn dặn tôi khi nào cô ngủ dậy thì mang đồ ăn tới."
Tố Diệp gượng cười, nói rằng mình ăn rồi.
Cô chợt nhớ tới biểu cảm của Bella, bèn tùy ý nói: “Tôi vừa nhìn thấy Bella."
Hứa Đồng cẩn thận lau những giọt cafe đọng lại trên miệng cốc, chuyên nghiệp không khác gì phục vụ của khách sạn năm sao. Tố Diệp nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng cảm thấy mình thật vụng về. Bình thường mang cafe cho Niên Bách Ngạn, cô toàn mang thẳng tới cho anh, đâu có chu đáo tỉ mỉ được như Hứa Đồng?
Nghĩ như vậy, không hiểu sao cô lại thấy chua xót trong lòng. Cô hay nói Bella không bằng Hứa Đồng. Thế cô thì sao? E là còn chẳng so được với Bella. Hứa Đồng làm việc gì cũng chuẩn xác, không chỗ chê trách. Dù chỉ là một việc cỏn con như pha cafe, khó trách Niên Bách Ngạn lại tin tưởng cô ấy đến thế.
Tố Diệp chợt cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Còn Niên Bách Ngạn, Hứa Đồng và hai người kỹ sư kia hợp thành một thế giới kín mít mà dù muốn bước chân vào cô cũng lực bất tòng tâm.
Hứa Đồng hoàn toàn không biết Tố Diệp đang nghĩ gì, cô ấy đặt chiếc khăn lau sang một bên, rồi cắm một chiếc thìa tinh xảo vào trong tách cafe, rồi mỉm cười đáp: “À, cô ấy bị anh Niên đuổi việc rồi."
Tố Diệp bàng hoàng.
Đang yên đang lành sao lại bị đuổi việc?
Nhớ lại ánh mắt ai oán của Bella, tim cô bỗng thắt lại, vì cô sao? Nhưng rồi cô lại phủ định rất nhanh. Niên Bách Ngạn là người đàn ông lý trí, làm việc luôn công tư phân minh. Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, chưa bao giờ lẫn lộn. Cô thật sự không đoán được hết con người anh. Bella là một người rất quan trọng ở Nam Phi, rốt cuộc vì nguyên nhân gì Niên Bách Ngạn lại đuổi việc một trợ lý đắc lực như thế?
Câu này dù cô có hỏi, Hứa Đồng cũng sẽ không trả lời, nên lại đè nén trong lòng. Thấy cô ấy bưng tách cafe quay về phòng sách. Tố Diệp vội vàng bước lên, khẽ nói: “Để tôi bê vào cho!"
Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh gương mặt nhợt nhạt mệt mỏi của anh sáng nay. Cô rất muốn nhân cơ hội này xem tình hình sức khỏe của anh thế nào.
Nhưng Hứa Đồng lại bất ngờ từ chối, giọng nói ôn hòa lại có chút khó xử: “Hay là để tôi bê vào đi. Tâm trạng anh Niên không được tốt lắm."
Tay Tố Diệp dừng lại trong không trung, ngón tay chỉ có thể chạm vào làn khói đọng hương cafe. Cô tin lời Hứa Đồng nói, vì nếu không phải như vậy, thông minh như cô ấy sao có thể không nhận ra nguyên do cô muốn bê cafe vào? Ngẩn người vài giây cô hỏi: “Anh ấy sao vậy?"
Hứa Đồng lắc đầu: “Cái tính cố chấp của anh Niên lại tái phát rồi. Vì chuyện mỏ kim cương, hội đồng quản trị đang thúc giục anh lập tức quay về giải thích rõ ràng. Chỉ nguyên sáng nay đã gọi không dưới mười cuộc rồi. Vậy mà anh ấy nổi giận đùng đùng, suýt nữa thì đập nát điện thoại."
“Anh ấy…" Tố Diệp do dự.
“Chẳng hiểu là nguyên nhân gì, anh Niên nhất quyết đòi tới Hồng Kông rồi mới đi Bắc Kinh. Hội đồng quản trị làm gì còn nhẫn nại mà chờ anh ấy? Thêm nữa vết thương của anh ấy còn chưa hồi phục hoàn toàn. Tôi mong anh ấy về nước sớm. Nhưng anh Niên khó bảo lắm." Hứa Đồng chau mày, ánh mắt lo lắng: “Không hiểu tại sao lại cứ phải tới Hồng Kông, có việc gì quan trọng giao cho tôi làm cũng được mà."
Nói xong câu này cô ấy thở dài nặng nề, quay người đi vào phòng.
Tố Diệp ngây ngốc đứng đó. Mái tóc dài dính vào mặt cô, vô cùng khó chịu, nhưng chẳng bằng cảm giác đau đớn đang dâng lên trong lòng…
“Anh cũng đã từng nghi ngờ. Khi Xương Đồ nói đó chỉ là mỏ rỗng, khi Kỷ Đông Nham chấp nhận mạo hiểm, có thể để lộ sơ hở cũng phải tìm ra anh để xuất hiện trong buổi đấu thầu." Niên Bách Ngạn không chút giấu giếm. Anh biết đây là những điều cô đè nén suốt dọc đường, cũng nhận ra cô không được vui: “Không ai tin rằng M100-2 không phải là mỏ rỗng, vì những người có kinh nghiệm trong khai thác khoáng sản sau khi nhìn thấy mỏ đều nghi ngờ. Anh cũng vậy thôi. Ban đầu thật sự tin như thế, cho tới lần trước khi cải tạo đường sông ở M100-1 anh mới phát hiện ra, sau khi tát cạn dòng nước của sông, có một vị trí rất nhỏ dẫn trực tiếp sang M100-2. Hơn nữa vị trí này cho anh cảm giác rất đặc biệt. Dựa vào kinh nghiệm, anh luôn cảm thấy nó là một mỏ rất lớn. Đương nhiên, trước lúc đó anh không thể tính toán được trữ lượng cụ thể là bao nhiêu. Không ai biết điểm này, vì bọn họ không được phép bước chân vào mỏ kim cương của Tinh Thạch. Điểm độc đáo của mỏ M100-2 chính là nó có một tầng rỗng, nên rất nhiều người bị lừa. Anh từng cân nhắc, cũng do dự có nên giành lấy mỏ này không. Cuối cùng anh quyết định đánh liều. Cược mỏ, có lúc liều chính là một quyết sách."
Tố Diệp yên lặng nhìn anh, sau khi nghe xong câu trả lời của anh cô khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “Anh nói tại hiện trường bắt cóc anh đã khẳng định được dụng tâm của Kỷ Đông Nham. Vậy trước đó thì sao, nguyên nhân để anh thăm dò anh ấy triệt để là gì?"
“Là em!" Niên Bách Ngạn thở dài.
Ánh mắt Tố Diệp có phần ngẩn ngơ.
“Buổi tối sau khi cá cược với Vincent, em đã hỏi anh có tin rằng giá khởi điểm của Kỷ Đông Nham là bốn trăm triệu không." Niên Bách Ngạn nhìn cô, đôi mắt dịu dàng: “Có lẽ em hoàn toàn không biết, khi trong lòng em có gì nghi ngờ sẽ hiện rõ lên ánh mắt. Từ khi em nói câu ấy, anh đã cảnh giác với Kỷ Đông Nham."
Tố Diệp bật cười một tiếng. Thì ra đến cả một chi tiết cô chưa từng chú ý anh cũng nhìn thấy hết. Đôi mắt người đàn ông này đúng là không thể xem thường.
Nụ cười của cô nhẹ như gió thoảng, chỉ thấp thoáng ở khóe môi, nhưng khiến trái tim Niên Bách Ngạn nhói lên. Anh khẽ nhíu mày, nắm chặt tay lại, không hiểu sao lại có chút khó chịu dâng lên trong lòng. Có lẽ vì nụ cười của cô, hoặc có lẽ vì sự bất lực trống trải đằng sau nét cười ấy khiến anh bỗng không biết phải an ủi thế nào. Anh buông ngón tay ra rồi lại đút hai tay vào túi quần, dáng anh trông lại càng thẳng tắp.
Tố Diệp cảm thấy gò má hơi lạnh, hình như gió đêm táp vào mặt, mang theo một chút thanh mát của hương gỗ mà cô quen thuộc, ngấm vào tận tim gan khiến sống mũi cô cay cay. Người đàn ông trước mặt dưới đêm đen trông lại càng anh tuấn phi phàm, chỉ có điều dáng hình anh có phần cô quạnh. Cô rất muốn ôm chặt lấy anh, bất chấp sự hoang mang lo lắng trong lòng, cũng chẳng màng tới đúng sai, nhưng tiếp theo lại là một câu hỏi đã quẩn quanh trong đầu óc cô rất lâu mà cô không dám đón đợi câu trả lời.
“Tại sao anh không nói thật với em, nhất là khi anh muốn em tới gặp Aston?"
Người đàn ông dưới ánh trăng, bờ môi mím chặt, đây là dáng hình đã từng khiến Tố Diệp mê đắm. Khi anh im lặng không nói gì, giữa hai môi và cằm luôn tạo nên một đường cong rất gợi cảm. Nhưng Niên Bách Ngạn giờ phút này chỉ khiến Tố Diệp cảm thấy bất an, vì cô bắt đầu không thể đoán được giây tiếp theo anh sẽ trả lời thế nào.
Chỉ thấy trong không khí vang lên tiếng nói trầm thấp đã thành thói quen của Niên Bách Ngạn: “Rất đơn giản, anh không muốn thêm rắc rối."
Đầu Tố Diệp như bị đập một cái rất mạnh. Cả người cô run rẩy, rồi đờ đẫn, chỉ còn giọng nói của anh vừa xông vào não bộ là không ngừng công kích, ong ong mãi không thôi. Thấy dáng vẻ bàng hoàng, tổn thương của cô, Niên Bách Ngạn biết cô đã hiểu lầm, khẽ thở dài: “Diệp Diệp! Anh không có ý gì khác. Tuy rằng em rất thông minh nhưng xét về kinh nghiệm thương trường, Aston vẫn hơn em một bậc. Bất kỳ sơ hở nào em để lộ ra trước mặt hắn ta đều có thể nảy sinh nghi ngờ, còn em cũng sẽ rơi vào sự khó xử giữa lương tâm và hiện thực. Anh không muốn để em chịu đựng gánh nặng tâm lý đó. Thêm nữa, mua mỏ cũng chỉ là một hành động liều lĩnh của cá nhân anh, rốt cuộc nó rỗng thật hay không anh cũng không dám đảm bảo chắc chắn."
Tố Diệp yên lặng nhìn anh, không nói một câu nào.
Giọng anh nhẹ hẳn đi, đến ánh mắt nhìn cô cũng đầy đau đớn và dịu dàng: “Trong ván cược này, anh không còn đường lùi, chỉ được thắng không được thua." Nói tới đây, anh hơi ngừng lại, khi nói tiếp giọng lạc đi đôi chút: “Cả tình yêu cũng vậy thôi."
Cô chẳng phải cũng vậy sao?
Thế nên cô mới không thể làm ầm ĩ lên, thậm chí là gào thét.
Mỗi lần hít thở Tố Diệp đều cảm thấy đau đớn, như có một con dao rạch qua khoang mũi. Cô nhìn đi chỗ khác, gật đầu, nói một câu: “Em hiểu!" Sau đó không thốt nên lời nữa, vì cô họng chua xót. Câu nói ấy không phải đáp qua loa cho xong, mà cô đã thật sự hiểu được hàm ý trong câu nói của Niên Bách Ngạn.
Cô thừa nhận những gì anh nói, cũng không nghi ngờ. Anh chính là một người đàn ông như vậy. Khi anh thẳng thắn, thì sẽ không dây dưa, nói trúng trọng điểm. Thế nên nỗi đau của cô là vì sự thật luôn khiến con người ta nhức nhối.
Niên Bách Ngạn nói đúng, bất luận cô biết trước mọi việc hay giờ mới phát giác ra, đều sẽ rơi vào tình huống khó xử. Cô không phải trẻ con nữa thế nên hiểu rõ những mưu mẹo của anh thậm chí có thể nói là những hành vi máu lạnh, tàn nhẫn. Chính vì cô không biết chân tướng nên trước mặt Aston mới có thể điềm nhiên đến thế. Cô có thể yên tâm thực hiện, đây có lẽ cũng là nỗi khổ tâm của Niên Bách Ngạn.
Có lẽ điều cô day dứt chẳng phải là việc Niên Bách Ngạn có nói sự thật cho cô biết hay không. Cái cô quan tâm từ đầu tới cuối chỉ là lương tâm. Chính vì Aston cho rằng đó là mỏ rỗng nên mới chọn cách nhảy lầu. Chỉ vì một câu nói mà một mạng người đã ra đi, cái cô quan tâm là điều này. Nhưng ngược lại, nếu Aston biết mỏ không hề rỗng thì Niên Bách Ngạn lại là người rơi vào cảnh khốn cùng.
“Mỏ 100-2 có giá trị rất lớn. Dọc đường em đang nghĩ nếu lúc đó anh bù lại cho Aston thêm một ít tiền nữa có phải sẽ không có vụ thảm án đó không?" Giọng Tố Diệp rất nhỏ nhẹ, thoạt nghe như một con chim bị thương. Nói xong câu ấy cô lại lắc đầu, cười cay đắng, tự trả lời mà không đợi Niên Bách Ngạn: “Không! Đúng như anh nói, anh không muốn gây thêm rắc rối. Nếu anh trả giá quá cao, ông ta chắc chắn sẽ phát giác ra."
Ngập tràn trong ánh mắt Niên Bách Ngạn chỉ có sự xót xa. Có lúc anh chỉ muốn cô ngốc nghếch một chút, đừng có thông minh như vậy. Trong chuyện này cô càng hiểu rõ ra chỉ càng lún sâu trong cảm giác cắn rứt lương tâm. Cô là một bác sỹ tâm lý, dù tính tình có kiêu ngạo ngang bướng thế nào thì công việc cô đang làm cũng là an ủi lòng người, giải cứu lương tâm. Còn cái vòng luẩn quẩn này, dưới sự thúc đẩy của lợi ích, có thể bỏ qua lòng người, có thể xóa sạch lương tâm. Mạng người, có lúc còn trở thành đá lót đường. Tới bây giờ anh mới nhận ra mình sai thật rồi. Anh không nên kéo cô xuống nước. Nhưng lúc đó, người anh có thể tin tưởng chỉ có mình cô. Vì anh biết cho dù tất cả mọi người phản bội anh chỉ có cô là không.
Câu ấy anh không sao nói ra được vì cô hiểu quá thấu đáo nên càng không thể giải thích. Một lúc lâu sau, anh chỉ biết khẽ đáp một câu: “Xin lỗi em!"
Một câu nói khiến hai mắt Tố Diệp ửng đỏ, lồng ngực như bị một tảng đá đè xuống, ngột ngạt, khó thở. Ba chữ ấy được nói ra từ một Niên Bách Ngạn kiêu ngạo khiến cô còn khó chịu hơn bị lăng trì. Cô hiểu rằng đó không phải là lời xin lỗi đối với việc làm của mình mà chính là với những tâm lý nặng nề cô phải chịu đựng.
Vậy có nghĩa là sau này cô phải đi theo giá trị quan của anh, lật đổ tất cả những gì mình kiên trì sao?
Cô mấp máy môi, còn một câu hỏi cuối cùng.
Tố Diệp rất muốn hỏi, thậm chí lời nói đã tới bên miệng rồi nhưng vẫn không bật ra được.
Niên Bách Ngạn thấy cô do dự, khẽ nói: “Em còn một câu hỏi cuối cùng."
Cô lại mấp máy, không khí tràn vào khoang miệng mấy vòng, cuối cùng chỉ đành bất lực lắc đầu.
Niên Bách Ngạn bước tới từng bước. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống vai anh. Áp lực anh truyền tới cho cô vô cùng rõ ràng, khiến cô nhất thời cảm thấy khó thở.
Những ngón tay anh siết nhẹ cằm cô: “Câu hỏi thứ tư là gì?"
Dường như anh rất muốn biết câu hỏi thứ tư của cô.
Tố Diệp ngước lên nhìn vào mắt anh. Đôi mắt sâu thẳm như biển khơi, khiến ai nhìn vào cũng sẽ đắm chìm trong đại dương bao la ấy. Đây là người đàn ông cô yêu sâu sắc. Nhưng có lẽ anh thật sự không hiểu, phụ nữ càng yêu nhiều sẽ càng lo lắng, càng sợ được mất lại càng cố chấp…
Cô khẽ quay mặt đi, ngón tay anh trượt qua môi cô. Cô phải lùi lại một bước mới thoát khỏi khí thế mạnh mẽ của người đàn ông, cụp mắt xuống: “Tới lúc chúng ta về Bắc Kinh rồi phải không, khi nào khởi hành?"
Cuối cùng cô vẫn chôn vùi câu hỏi thứ tư.
“Đây là câu hỏi cuối cùng của em?" Niên Bách Ngạn có phần thảng thốt, chẳng mấy chốc anh chau mày, nét mặt không vui.
Tố Diệp không nhìn lên biểu cảm của anh, thế nên không biết những nếp nhăn trên trán anh nghiêm nghị đến thế nào, chỉ khẽ đáp: “Cứ coi là vậy đi!"
“Ngày kia!" Dường như anh đang đè nén cảm xúc.
Cô gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người đi về phòng ngủ.
Dưới ánh sáng mỏng manh, cái bóng của cô nhỏ một cách kỳ lạ, như có thể bị màn đêm nuốt chửng bất kỳ lúc nào. Trước khi bóng cô mất hút sau cánh cửa, Niên Bách Ngạn nói một câu: “Nếu được làm lại, anh vẫn kiên trì với cách làm của mình."
Tố Diệp dừng bước, đứng nguyên tại chỗ không quay đầu.
Thanh âm của anh giá lạnh, như những cơn gió đêm gào rít bên tai: “Cái anh cố chấp không phải khao khát thành công, mà là trong rất nhiều trò chơi chỉ được tiến không được lùi, người đứng trên cao nhất mới có thể sinh tồn. Thế nên khi cần thiết, quy tắc chỉ có thể do anh đặt ra. Anh mong em sẽ hiểu, không phải bất kỳ lúc nào anh cũng nói rõ mọi chuyện với em."
Thật bá đạo!
Tố Diệp cười khổ, câu trả lời này mới phù hợp với tính cách của anh.
“Em hiểu rồi." Cô hờ hững đáp, rồi đi ra khỏi phòng.
Không khí lạnh đi rất nhiều vì không còn hơi ấm của người con gái. Niên Bách Ngạn đứng ở đó rất lâu, đau đáu nhìn về phía cánh cửa…
Tố Diệp biết có lúc mình quá nhạy cảm, nhưng cảm xúc này luôn được cô đè nén vào sâu trong lòng, không biểu hiện quá nhiều ra ngoài. Lời nói tối qua của Niên Bách Ngạn rất thẳng thắn, vì cả hai đã chẳng còn là mấy cô cậu thiếu niên mới yêu nữa rồi. Có những chuyện thẳng thắn với nhau còn hơn quanh co vòng vo, tuy rằng sự thật thì mất lòng.
Cả đêm qua Niên Bách Ngạn không ngủ, không phải vì cô, mà vì công việc.
Sáng nay dậy sớm cô mới biết.
Tiết trời ngoài cửa rất âm u, đen kịt, hình như lại sắp mưa. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là hơi lạnh, rồi vô thức nhìn về chỗ nằm của Niên Bách Ngạn. Một bên giường dưới thứ ánh sáng tối tăm vẫn nhận ra còn rất gọn gàng, không có chút dấu vết nào đã từng ngủ qua.
Trước đây cô luôn có thói quen rúc vào lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh, áp mặt vào vòm ngực ấm nóng, cùng mùi gỗ mộc từ từ chìm vào giấc ngủ say. Cô không hề hay biết hóa ra nơi này cũng có ngày giá lạnh thế này.
Mất đi hơi ấm của anh, chui vào trong chăn vẫn thấy lạnh.
Trong phòng sách, ngoài Niên Bách Ngạn ra còn có Hứa Đồng và hai người kỹ sư mỏ lần trước. Rõ ràng là họ đang bàn bạc về mỏ M100-2. Chỉ có điều cô không biết họ tới khách sạn từ khi nào.
Cô đứng ngoài cửa phòng khách, lén nhìn Niên Bách Ngạn qua khe cửa he hé. Trước mặt anh đặt một tách cafe, nhưng rõ ràng là đã nguội. Vì một lúc lâu không thấy anh uống ngụm nào, chỉ mải bàn công việc.
Từ xa Tố Diệp cũng nhận ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh. Từ sau khi bị thương, thể lực và tinh thần của anh cũng không bằng trước, sắc mặt nhợt nhạt đi nhiều nhưng vẫn dặn dò những việc tiếp theo cho cấp dưới một cách rất kiên quyết.
Trong mấy chuyện này, cô chẳng giúp gì được anh, đành im lặng quay về phòng khách, ngồi lên sofa buồn bã cầm điều khiển tivi chuyển kênh, mà tâm trạng không sao bình ổn được. Cô khẽ thở dài, tắt luôn tivi đi, đứng dậy gọi điện cho phục vụ khách sạn, bảo họ mang bữa sáng lên.
Cô đánh răng rửa mặt qua loa rồi lặng lẽ ra khỏi khách sạn.
Chín giờ sáng.
Giờ này đáng lẽ nắng sớm phải rực rỡ trên bầu trời vậy mà trên đỉnh đầu chỉ có mây đen vần vũ. Người trên quảng trường Mandela không nhiều, đến chim bồ câu cũng chẳng còn mấy con, có lẽ tiết trời âm u này đã khiến chúng không dám ra ngoài.
Cô tới trước một chiếc ghế gỗ, ngồi xuống, khép chặt vạt áo lại, cầm một cốc cafe mua bên cạnh quảng trường uống một ngụm. Khí nóng vòng quanh trong miệng, thế mà cũng chẳng khiến cô cảm thấy ấm áp hơn chút nào. Cách đó không xa, vòi phun nước cũng đã ngừng hoạt động. Những tòa nhà chọc trời như vươn tới tận bầu trời đen tối, đáp lại những đám mây cuồng phong, như muốn nuốt gọn vạn vật.
Tố Diệp ôm cốc cafe, chiếc cốc nóng hổi cũng khiến đầu ngón tay cô bớt lạnh phần nào.
Cô mơ hồ nhìn thấy một con người khác của mình, đang nhàn nhã ngồi trong quán cafe với cánh cửa cao sơn đỏ, ngập tràn hương vị nghệ thuật, nhìn ra ngoài đường qua cánh cửa sổ, ngập tràn kỳ vọng. Dần dần, đôi mắt ấy đầy hạnh phúc, niềm hạnh phúc ấy lây lan sang cả người đàn ông ngồi đối diện.
Cô dường như nhìn thấy người đàn ông ấy lặng lẽ tráo đổi hai cốc cafe. Anh nói: Cốc của em nguội rồi, uống của anh đi.
Còn cô gái đó cười ngọt ngào, giọng nũng nịu: Của em ngọt lắm, chưa chắc đã hợp với anh.
Người đàn ông cũng cười: Của anh rất đắng, nhưng em phải tập quen.
Gió tràn tới làm kí ức của Tố Diệp đột ngột dừng lại.
Định thần lại thì trên vị trí đó đã không còn hình ảnh của cô và Niên Bách Ngạn nữa. Chỉ còn hai chiếc ghế trống trải. Lá cây xào xạc rụng xuống khung cửa sổ, càng thêm hợp với cõi lòng thê lương của cô lúc này.
Trái tim Tố Diệp bỗng đau nhói.
Ừ nhỉ, sao cô lại suy nghĩ chậm chạp đến thế? Thật ra Niên Bách Ngạn đã nói rõ với cô từ lâu. Anh nói của anh rất đắng, nhưng cô phải thích ứng. Nó cũng chính là câu nói hôm qua cô nghe được ở cửa: Nếu cô ấy yêu tôi thì phải chấp nhận toàn bộ con người tôi.
Thích ứng chính là một quá trình hòa hợp mà đôi nam nữ nào cũng phải trải qua. Nhưng vì đối phương là Niên Bách Ngạn nên trong quá trình này cô mới vất vả hơn mọi người.
Có giọt mưa rơi xuống, cô không kịp đi trú, đã có hạt rơi vào mắt, làm mờ tầm nhìn của cô, giá lạnh theo đôi mắt tràn vào trái tim, bất giác khiến cô nhớ tới một câu nói: Trong tất cả những hạt mưa, hạt làm tôi ướt mới là mưa thực sự…
Cô cầm cốc cafe trong tay, cười chua xót.
Uống tới cuối cùng cô mới phát hiện ra nó là một ly cafe đen. Là mùi vị ưa thích của Niên Bách Ngạn. Bản thân cô cũng đã ngầm thay đổi rồi. Cô đứng dậy tới bên cạnh thùng rác định vứt cốc cafe còn nguyên hơi nóng vào đó, nhưng lại không nỡ.
Cô mím môi rồi cầm nó rời đi.
Ăn xong một bữa trưa đơn giản Tố Diệp mới trở về khách sạn. Đầu tóc hơi ướt, vào trong khách sạn lại cảm thấy ẩm ướt, bực dọc. Khi cô ra khỏi thang máy, không ngờ lại gặp Bella. Sắc mặt cô ta rất khó coi, đôi mắt đỏ ửng, hình như là vừa khóc.
Tố Diệp dừng bước, nhìn Bella đi gần về phía mình. Lúc đó cô mới chợt nhận ra đã lâu lắm rồi không gặp cô ta, nhất là từ sau khi Hứa Đồng tới, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thậm chí là một chút khó hiểu. Theo lý mà nói mỏ xảy ra một chuyện kinh thiên động địa như vậy người bận rộn nhất phải là Bella mới đúng. Tại sao Niên Bách Ngạn thà gọi một Hứa Đồng từ xa xôi tới đây cũng không dùng Bella?
Đang mải suy nghĩ thì Bella đã tới gần. Vừa hay cô ta ngẩng lên, không ngờ lại gặp Tố Diệp, chợt sững sờ.
Tố Diệp cũng không biết có thể nói chuyện gì với cô ta. Nghĩ một lát, cô lách người đi qua.
Nhưng Bella nhìn thẳng về phía Tố Diệp, một lúc sau bất ngờ nói: “Cô có biết tôi đã đi theo anh Niên bao nhiêu năm rồi không?"
Một câu hỏi không đầu không cuối khiến Tố Diệp chẳng hiểu gì, á khẩu. Làm sao cô biết là mấy năm?
Bella hỏi xong mới cảm thấy mình hơi đường đột. Bờ môi cô ta hơi run rẩy, ánh mắt toát ra một sự chán nản. Tố Diệp thở dài hỏi: “Cô sao vậy?"
Bella chỉ khẽ lắc đầu, cuối cùng nói xin lỗi cô rồi quay người đi vào thang máy.
Tố Diệp cảm thấy rất mơ hồ.
Đi vào phòng, có hương cafe thơm nồng. Có lẽ Hứa Đồng đang pha cafe. Thấy Tố Diệp về, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Ở ngoài mưa sao?"
Lúc đó Tố Diệp mới nhận ra đầu mình hơi ướt, cô gật đầu: “Chỉ mưa nhỏ một lúc thôi, giờ tạnh rồi."
Hứa Đồng nghe xong vô cùng áy náy, nói rằng cứ mải làm việc, không biết là bên ngoài trời mưa, đáng nhẽ phải nhắc anh Niên một câu. Tố Diệp hiểu ý của Hứa Đồng. Niên Bách Ngạn là điển hình cho kiểu người cuồng công việc, một khi đắm chìm trong đó thì quên sạch mọi thứ. Chắc chắn là anh còn chẳng biết cô đã ra ngoài.
Quả nhiên, Hứa Đồng bổ sung thêm: “Anh Niên cứ tưởng cô vẫn đang ngủ, còn dặn tôi khi nào cô ngủ dậy thì mang đồ ăn tới."
Tố Diệp gượng cười, nói rằng mình ăn rồi.
Cô chợt nhớ tới biểu cảm của Bella, bèn tùy ý nói: “Tôi vừa nhìn thấy Bella."
Hứa Đồng cẩn thận lau những giọt cafe đọng lại trên miệng cốc, chuyên nghiệp không khác gì phục vụ của khách sạn năm sao. Tố Diệp nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng cảm thấy mình thật vụng về. Bình thường mang cafe cho Niên Bách Ngạn, cô toàn mang thẳng tới cho anh, đâu có chu đáo tỉ mỉ được như Hứa Đồng?
Nghĩ như vậy, không hiểu sao cô lại thấy chua xót trong lòng. Cô hay nói Bella không bằng Hứa Đồng. Thế cô thì sao? E là còn chẳng so được với Bella. Hứa Đồng làm việc gì cũng chuẩn xác, không chỗ chê trách. Dù chỉ là một việc cỏn con như pha cafe, khó trách Niên Bách Ngạn lại tin tưởng cô ấy đến thế.
Tố Diệp chợt cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Còn Niên Bách Ngạn, Hứa Đồng và hai người kỹ sư kia hợp thành một thế giới kín mít mà dù muốn bước chân vào cô cũng lực bất tòng tâm.
Hứa Đồng hoàn toàn không biết Tố Diệp đang nghĩ gì, cô ấy đặt chiếc khăn lau sang một bên, rồi cắm một chiếc thìa tinh xảo vào trong tách cafe, rồi mỉm cười đáp: “À, cô ấy bị anh Niên đuổi việc rồi."
Tố Diệp bàng hoàng.
Đang yên đang lành sao lại bị đuổi việc?
Nhớ lại ánh mắt ai oán của Bella, tim cô bỗng thắt lại, vì cô sao? Nhưng rồi cô lại phủ định rất nhanh. Niên Bách Ngạn là người đàn ông lý trí, làm việc luôn công tư phân minh. Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, chưa bao giờ lẫn lộn. Cô thật sự không đoán được hết con người anh. Bella là một người rất quan trọng ở Nam Phi, rốt cuộc vì nguyên nhân gì Niên Bách Ngạn lại đuổi việc một trợ lý đắc lực như thế?
Câu này dù cô có hỏi, Hứa Đồng cũng sẽ không trả lời, nên lại đè nén trong lòng. Thấy cô ấy bưng tách cafe quay về phòng sách. Tố Diệp vội vàng bước lên, khẽ nói: “Để tôi bê vào cho!"
Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh gương mặt nhợt nhạt mệt mỏi của anh sáng nay. Cô rất muốn nhân cơ hội này xem tình hình sức khỏe của anh thế nào.
Nhưng Hứa Đồng lại bất ngờ từ chối, giọng nói ôn hòa lại có chút khó xử: “Hay là để tôi bê vào đi. Tâm trạng anh Niên không được tốt lắm."
Tay Tố Diệp dừng lại trong không trung, ngón tay chỉ có thể chạm vào làn khói đọng hương cafe. Cô tin lời Hứa Đồng nói, vì nếu không phải như vậy, thông minh như cô ấy sao có thể không nhận ra nguyên do cô muốn bê cafe vào? Ngẩn người vài giây cô hỏi: “Anh ấy sao vậy?"
Hứa Đồng lắc đầu: “Cái tính cố chấp của anh Niên lại tái phát rồi. Vì chuyện mỏ kim cương, hội đồng quản trị đang thúc giục anh lập tức quay về giải thích rõ ràng. Chỉ nguyên sáng nay đã gọi không dưới mười cuộc rồi. Vậy mà anh ấy nổi giận đùng đùng, suýt nữa thì đập nát điện thoại."
“Anh ấy…" Tố Diệp do dự.
“Chẳng hiểu là nguyên nhân gì, anh Niên nhất quyết đòi tới Hồng Kông rồi mới đi Bắc Kinh. Hội đồng quản trị làm gì còn nhẫn nại mà chờ anh ấy? Thêm nữa vết thương của anh ấy còn chưa hồi phục hoàn toàn. Tôi mong anh ấy về nước sớm. Nhưng anh Niên khó bảo lắm." Hứa Đồng chau mày, ánh mắt lo lắng: “Không hiểu tại sao lại cứ phải tới Hồng Kông, có việc gì quan trọng giao cho tôi làm cũng được mà."
Nói xong câu này cô ấy thở dài nặng nề, quay người đi vào phòng.
Tố Diệp ngây ngốc đứng đó. Mái tóc dài dính vào mặt cô, vô cùng khó chịu, nhưng chẳng bằng cảm giác đau đớn đang dâng lên trong lòng…
Tác giả :
Ân Tầm