Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 8 - Chương 9: Người đàn ông trong mưa
Bước vào giai đoạn đấu thầu.
Cao Tôn Thịnh là một người không thích lãng phí thời gian, đây cũng là lần đầu tiên Trang Noãn Thần nhìn thấy có người quyết định đặt hai hạng mục đấu thầu cùng một ngày. Hạng mục mang ra đấu thầu đầu tiên chính là giữ gìn quan hệ thông thường với chính phủ, đây xưa giờ là thế mạnh của Đức Mã, Đức Mã có bốn mối quan hệ chính phủ rất dồi dào, trên phương diện xử lý các công tác quan hệ xã hội này có tính độc tôn không thể thay thế, điểm này ngay cả Oswarld PR cũng không sánh bằng.
Trên đường Trang Noãn Thần đến đây cũng đã phân tích, hạng mục này tỉ lệ Vạn Tuyên giành được là rất nhỏ, cho dù cô có thể mượn sức chị Mai để làm việc cũng không nhất định có thể thuyết phục được Cao Tôn Thịnh, dù sao Cao Thịnh cũng là tập đoàn lớn, Cao Tôn Thịnh lại là người nổi tiếng khắc khe cẩn thận, thời điểm đối mặt với công tác quan hệ xã hội đương nhiên xem trọng nhất chính là tính nhất quán và chuyên nghiệp, bề dày tài nguyên nhân lực của Đức Mã đủ khả năng đạt đến điểm này, còn Vạn Tuyên chỉ có thể bao bên ngoài, sức thuyết phục không được lớn lắm.
Quả nhiên, Hạ Lữ chủ động công kích, trong khâu đấu thầu cô như một con báo mạnh mẽ tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, Trang Noãn Thần chưa bao giờ nhìn thấy một mặt giỏi giang sâu cay như vậy của cô, ngay cả Ngải Niệm cũng há mồm kinh ngạc.
Tự nhủ trong lòng, phương án Hạ Lữ chuẩn bị quá thực rất xuất sắc, nhìn ra được cô ấy đã tốn không ít công sức, đối với chuyện Hạ Lữ đã làm Trang Noãn Thần không dám gật bừa, nhưng cô phải thừa nhận Hạ Lữ quả thực có năng lực, đây cũng chính là nguyên nhân trước khi cô rời Đức Mã đã khuyên Trình Thiếu Tiên giữ Hạ Lữ lại. Hạ Lữ đích thân xuất trận, mỗi cử chỉ mỗi lời nói đều không vòng vo, tự nhiên hào phóng không mất quyền uy, Trang Noãn Thần hãnh diện vì cô bạn, đây là xuất phát từ đáy lòng, cho dù là người dưng xa lạ cũng sẽ vì cô mà vui vẻ.
Tại giai đoạn này, Vạn Tuyên không sánh kịp Đức Mã, chính như sự lo lắng của Trang Noãn Thần, Cao Tôn Thịnh quả nhiên rất có hứng thú với tính chuyên nghiệp của quan hệ chính phủ ở Đức Mã.
Cơm trưa do Cao Quý chủ trì, anh ta ở nhà hàng gần công ty đặt chỗ trước, chân thành mới nhóm đồng sự của Vạn Tuyên và Đức Mã đến dùng cơm trưa, Cao Quý là người vui vẻ, có anh ở đây, bầu không khí trên bàn ăn không có gì gượng gạo.
Trang Noãn Thần ăn được một lúc thì đi toilet, vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh thì bắt gặp Hạ Lữ đang nghe điện thoại, Trang Noãn Thần đành phải lui trở về, trong lòng nghĩ chờ cô đi rồi mới lại ra. Cũng chính tại đây, cô tình cờ nghe Hạ Lữ nói vào điện thoại: “Đừng đẩy cho người, là cô tài không bằng người tạo thành nguy cơ quan hệ xã hội, có liên quan gì tôi?"
Tiếng nói Hạ Lữ rất lạnh lùng, như dòng nước tháng chạp, từ lỗ tai Trang Noãn Thần chui vào trong lòng, nháy mắt lỗ chân lông cô lạnh như đóng băng. Thời gian trò chuyện rất ngắn, đợi thời điểm Trang Noãn Thần quay trở về phòng ăn, Hạ Lữ đang trò chuyện vui vẻ với Cao Quý, cô lòng đầy nghi ngờ, thà tin vừa rồi là do mình nghe nhầm.
Gian đoạn hai đấu thầu được ấn định vào hai giờ chiều.
Trang Noãn Thần vào phòng nghỉ chuẩn bị rót ly cà phê đúng lúc gặp Hạ Lữ ở đó, hai người cứ vậy mà mặt đối mặt.
“Chúc mừng cậu đã nhận được hạng mục buổi sáng." Trang Noãn Thần ngẩn ra một hồi thì bước đến, đi đến máy cà phê rót vào ly.
Hạ Lữ ngồi ở sô pha đứng dậy, đem ly cà phê uống còn dư đổ vào bồn rửa, sau khi rửa sạch cái ly đặt sang một bên, nói: “Cám ơn." Nói xong xoay người định ra ngoài.
“Hạ Lữ." Trang Noãn Thần gọi cô lại.
Hạ Lữ dừng bước, quay đầu.
Ánh mắt của Trang Noãn Thần luôn tập trung vào ly cà phê, không ngẩng đầu nhìn cô bạn, thật lâu sau mới hỏi, “Lần nguy cơ quan hệ xã hội này của Oswarld có phải có liên quan đến cậu không?"
Đối phương im lặng.
Lúc này cô mới ngẩng lên, mắt đối mắt với Hạ Lữ.
Hạ Lữ lại cười lạnh, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, “Tôi thấy cậu vẫn nên lo cho mình đi, hạng mục buổi chiều cậu mà không giành được, thì tổng giám đốc như cậu làm cũng uổng lắm."
Trang Noãn Thần nhìn theo bóng dáng rời đi của cô bạn, ngực đau nhức.
***
Sau buổi trưa, mưa vẫn rơi, nhưng nhỏ hơn.
Cao Tôn Thịnh đúng giờ xuất hiện trong phòng họp, người nhìn qua rất cẩn thận tỉ mỉ. Cao Quý bên cạnh ông không dám lên tiếng, Trang Noãn Thần biết lúc này là lúc anh ta mệt mỏi, nhìn Cao Quý, hai mắt cố mở to, sợ lỡ miệng đánh ngáp sẽ bị ba anh ta mắng.
Phương án đấu thầu mỹ phẩm vào buổi chiều Trang Noãn Thần quyết không nhường ai, lúc này đây không cho Hạ Lữ có cơ hội phản kích. Có một sản phẩm chủ lực trong dòng sản phẩm này, chính là kem nền chống nắng, kem nền này ở dạng lỏng kết hợp với chống nắng, là sản phẩm ẩn chứa tinh hoa. Như vậy lúc đưa ra khái niệm đóng gói, Hạ Lữ và Trang Noãn Thần liền xuất hiện quan điểm khác nhau.
Trong phương án đấu thầu của Hạ Lữ chủ yếu đưa ra các khái niệm ‘chống nắng, thoải mái’, nhưng Trang Noãn Thần chỉ đề cập đến một từ ‘da trần’, lý do cô đưa ra chính là, dưới ngày mùa hè nắng chói chang, các cô gái càng hy vọng ‘không trang điểm còn hơn’, đưa ra khái niệm ‘da trần’ càng có thể khiến người tiêu dùng đồng tình, hai chữ ‘da trần’ sẽ càng được đón nhận, ngược lại, ‘thoải mái, chống nắng’ là những từ đã có trên thị trường trước đó, mang đến cảm giác mệt mỏi, chỉ cần một từ ‘da trần’ đã bao gồm luôn cả khái niệm ‘thoải mái và chống nắng’, trong hoạt động phối hợp cô cũng sẽ chủ trương gia tăng khái niệm này lên.
Thật hiển nhiên, Cao Tôn Thịnh càng cảm thấy hứng thú với khái niệm này, sau ba tiếng đồng hồ hai công ty chém giết lẫn nhau, Cao Tôn Thịnh cuối cùng cũng giao hoạt động quảng bá thương hiệu mỹ phẩm này cho Trang Noãn Thần.
Hai hạng mục, một cho Đức Mã, một cho Vạn Tuyên, Trang Noãn Thần và Hạ Lữ mỗi bên một nửa, cân sức ngang tài.
Sau khi đàm phán bước đầu hợp tác xong, Cao Tôn Thịnh nhìn Trang Noãn Thần, “Trang tổng, dòng mỹ phẩm này sẽ quảng bá một loạt từ Bắc Kinh- Thượng Hải đến Quảng Châu, khi chiếm lĩnh thị trường này nhất định sẽ gặp phải rất nhiều công kích của đối thủ cạnh tranh, giống như là vụ nguy cơ xuất hiện trong vấn đề thanh lý hàng hóa của Oswarld, cô cảm thấy chuyện này thế nào?"
Trang Noãn Thần cười nhẹ, “Thật sự công ty quảng bá sẽ thường gặp phải vấn đề này, ở thời điểm đối mặt với nguy cơ, có chút sai lầm có thể che giấu, có chút sai lầm nên làm sáng tỏ càng sớm càng tốt, nhưng giống như chuyên gia quan hệ công chúng Augustine đã từng nói một câu: ‘mỗi một lần ta khủng hoảng đã bao hàm nguyên nhân dẫn đến thất bại, cũng mang theo mầm móng thành công. Phát hiện, đào tạo để thu hoạch cơ hội thành công tiềm ẩn này mới là tinh túy của nguy cơ quan hệ công chúng’, bất luận là thương hiệu hay công ty quan hệ công chúng, thời điểm đối mặt với nguy cơ thật ra cũng là một loại thời cơ, xử lý tốt thương hiệu sẽ càng thêm xâm nhập vào lòng người, xử lý không tốt sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Đương nhiên, giám đốc Lục San của Oswarld PR là người quáng bá dày dặn kinh nghiệm, tôi nghĩ chị ấy sẽ xử lý tốt sự cố lần này." Vô tâm cũng tốt mà có tâm cũng vậy, loại câu hỏi mang tính thăm dò như thế này cô vẫn đối phó được dễ dàng, đối với thủ đoạn xử lý tình huống của công ty bên ngoài, xưa nay cô không đưa ra bất cứ đánh giá hà khắc nào.
Cao Tôn Thịnh cười cười, “Câu trả lời của Trang tổng làm tôi liên tưởng đến một câu, gọi là ‘chuyện không liên quan đến mình thì không quan tâm’."
“Thủ đoạn khi các công ty xử lý khủng hoảng sử dụng chúng tôi đều để ở trong mắt, cũng tiến hành phân tích quy luật chuyên môn, nhưng những lời nhận xét sau lưng người khác, quả thực tôi không hay nói." Trang Noãn Thần ung dung đáp, mỉm cười tự tin.
“Không tệ, tôi chính là cần người bình thản như thế này làm việc cho tôi." Cao Tôn Thịnh cuối cùng cũng yên tâm, thở phào, “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Trang Noãn Thần cười nhẹ.
***
Thời điểm đi ra khỏi công ty, Cao Quý đuổi theo, hưng phấn kéo vội Trang Noãn Thần và Hạ Lữ lại, “Đừng đi về sớm như vậy chứ, hiện giờ chúng ta đều là bạn hợp tác với nhau rồi, tối nay đi dùng cơm, sau đó ca hát, để chúc mừng nha."
Hạ Lữ lên tiếng trước, nói đùa, “Cao công tử, chẳng lẽ anh muốn làm lỡ thời gian hẹn hò của tôi và bạn trai à?"
“Cô có hẹn rồi?"
Hạ Lữ cười.
“Cao Quý, chủ tịch Cao cũng phải chào mừng mà, đợi đến ngày đó mọi người chúc mừng đi, lát nữa tôi cũng bận." Trang Noãn Thần nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Cao Quý mất mát, “Vậy cũng được, cả đám đều bận, không ai chơi với tôi."
Trang Noãn Thần bị dáng vẻ của anh chọc cười.
Đợi sau khi Cao Quý rời khỏi, cô liếc nhìn sang Hạ Lữ, Hạ Lữ cũng nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi. Trang Noãn Thần không vội rời đi, chờ cô bạn mở miệng.
“Lục San mất quyền đấu thầu cậu hẳn nên vui vẻ mới đúng, dù sao lúc trước cô ta cũng có phần hại cậu." Hạ Lữ lạnh nhạt nói.
Trang Noãn Thần cười khổ, “Người thật sự làm mình thất vọng đau khổ không phải chị ta, cho nên chị ta hên hay xui mình cũng chẳng quan tâm."
Hạ Lữ ngẩn ra, sau khi nắm chặt bàn tay, không nói gì mà bước vào thang máy.
Không biết lúc nào, Ngải Niệm và mấy người Phương Tiểu Bình cũng đi ra, Vương Tranh thở phào, buột miệng nói, “Thật tốt quá rồi, cuối cùng cũng giành được một hạng mục, bằng không cái cô Hạ Lữ kia sẽ rất đắc ý."
Phương Tiểu Bình cũng cười hì hì nói, “Đừng nhìn cô ta là người công ty lớn, cũng phải chia đều miếng bánh cho chúng ta thôi?"
“Được rồi, hai em đừng vui vẻ quá sớm, chủ tịch Cao nổi tiếng xoi mói, chúng ta làm tốt bổn phận công việc của mình mới quan trọng." Trang Noãn Thần lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của các cô, đưa chìa khóa cho Ngải Niệm, “Cậu xuống trước lái xe lên đi, tụi mình đứng bên ngoài chờ cậu."
Ngải Niệm nhìn ra vẻ mặt cô bạn có chút mất mát, trong lòng cũng hiểu được vài phần, gật đầu, cầm chìa khóa đi vào thang máy.
Che ô ra khỏi tòa nhà, mưa xối xuống ô như thôi miên, Vương Tranh và Phương Tiểu Bình dùng chung một chiếc ô đi ở bên cạnh Trang Noãn Thần, ba người đang cười nói trong lúc chờ Ngải Niệm, thì cách đó không xa vang lên tiếng còi xe.
Trang Noãn Thần đầu tiên là nghe thấy tiếng la giật mình của Vương Tranh và Phương Tiểu Bình, xoay đầu nhìn lại thì ngây ngẩn cả người.
Cách đó không xa, Giang Mạc Viễn che ô đứng trước chiếc xe thương vụ, màu ô cùng màu mắt anh đen đến tận cùng, anh lặng lẽ đứng đó, cách màn mưa bụi nhìn về phía các cô bên này, khóe môi cương nghị mím thành độ cung đẹp đẽ.
Bóng dáng cao lớn rắn rỏi của người đàn ông đưa đến sự chú ý của người qua đường, khó trách Phương Tiểu Bình và Vương Tranh nhìn thấy trước tiên.
Không biết sao, trái tim của Trang Noãn Thần bắt đầu đập loạn, bóng dáng đó của anh dừng giữa tròng mắt cô, nhanh chóng hóa thành ấm áp vô hạn, giống như là luồng tươi mát rót vào bên trong, hòa quyện, bất giác xua đi mọi phiền muộn trong lòng.
Anh là đặc biệt đến đón cô?
Đang nghĩ ngợi, Giang Mạc Viễn che ô đi về phía này.
Phương Tiểu Bình và Vương Tranh nhìn thấy suýt hét lên, hai cô nàng trông còn khẩn trương hơn cả Trang Noãn Thần, “Người đó có phải chúng ta đã thấy trên ti vi không? Tổng giám đốc của Tiêu Duy?"
Cao Tôn Thịnh là một người không thích lãng phí thời gian, đây cũng là lần đầu tiên Trang Noãn Thần nhìn thấy có người quyết định đặt hai hạng mục đấu thầu cùng một ngày. Hạng mục mang ra đấu thầu đầu tiên chính là giữ gìn quan hệ thông thường với chính phủ, đây xưa giờ là thế mạnh của Đức Mã, Đức Mã có bốn mối quan hệ chính phủ rất dồi dào, trên phương diện xử lý các công tác quan hệ xã hội này có tính độc tôn không thể thay thế, điểm này ngay cả Oswarld PR cũng không sánh bằng.
Trên đường Trang Noãn Thần đến đây cũng đã phân tích, hạng mục này tỉ lệ Vạn Tuyên giành được là rất nhỏ, cho dù cô có thể mượn sức chị Mai để làm việc cũng không nhất định có thể thuyết phục được Cao Tôn Thịnh, dù sao Cao Thịnh cũng là tập đoàn lớn, Cao Tôn Thịnh lại là người nổi tiếng khắc khe cẩn thận, thời điểm đối mặt với công tác quan hệ xã hội đương nhiên xem trọng nhất chính là tính nhất quán và chuyên nghiệp, bề dày tài nguyên nhân lực của Đức Mã đủ khả năng đạt đến điểm này, còn Vạn Tuyên chỉ có thể bao bên ngoài, sức thuyết phục không được lớn lắm.
Quả nhiên, Hạ Lữ chủ động công kích, trong khâu đấu thầu cô như một con báo mạnh mẽ tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, Trang Noãn Thần chưa bao giờ nhìn thấy một mặt giỏi giang sâu cay như vậy của cô, ngay cả Ngải Niệm cũng há mồm kinh ngạc.
Tự nhủ trong lòng, phương án Hạ Lữ chuẩn bị quá thực rất xuất sắc, nhìn ra được cô ấy đã tốn không ít công sức, đối với chuyện Hạ Lữ đã làm Trang Noãn Thần không dám gật bừa, nhưng cô phải thừa nhận Hạ Lữ quả thực có năng lực, đây cũng chính là nguyên nhân trước khi cô rời Đức Mã đã khuyên Trình Thiếu Tiên giữ Hạ Lữ lại. Hạ Lữ đích thân xuất trận, mỗi cử chỉ mỗi lời nói đều không vòng vo, tự nhiên hào phóng không mất quyền uy, Trang Noãn Thần hãnh diện vì cô bạn, đây là xuất phát từ đáy lòng, cho dù là người dưng xa lạ cũng sẽ vì cô mà vui vẻ.
Tại giai đoạn này, Vạn Tuyên không sánh kịp Đức Mã, chính như sự lo lắng của Trang Noãn Thần, Cao Tôn Thịnh quả nhiên rất có hứng thú với tính chuyên nghiệp của quan hệ chính phủ ở Đức Mã.
Cơm trưa do Cao Quý chủ trì, anh ta ở nhà hàng gần công ty đặt chỗ trước, chân thành mới nhóm đồng sự của Vạn Tuyên và Đức Mã đến dùng cơm trưa, Cao Quý là người vui vẻ, có anh ở đây, bầu không khí trên bàn ăn không có gì gượng gạo.
Trang Noãn Thần ăn được một lúc thì đi toilet, vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh thì bắt gặp Hạ Lữ đang nghe điện thoại, Trang Noãn Thần đành phải lui trở về, trong lòng nghĩ chờ cô đi rồi mới lại ra. Cũng chính tại đây, cô tình cờ nghe Hạ Lữ nói vào điện thoại: “Đừng đẩy cho người, là cô tài không bằng người tạo thành nguy cơ quan hệ xã hội, có liên quan gì tôi?"
Tiếng nói Hạ Lữ rất lạnh lùng, như dòng nước tháng chạp, từ lỗ tai Trang Noãn Thần chui vào trong lòng, nháy mắt lỗ chân lông cô lạnh như đóng băng. Thời gian trò chuyện rất ngắn, đợi thời điểm Trang Noãn Thần quay trở về phòng ăn, Hạ Lữ đang trò chuyện vui vẻ với Cao Quý, cô lòng đầy nghi ngờ, thà tin vừa rồi là do mình nghe nhầm.
Gian đoạn hai đấu thầu được ấn định vào hai giờ chiều.
Trang Noãn Thần vào phòng nghỉ chuẩn bị rót ly cà phê đúng lúc gặp Hạ Lữ ở đó, hai người cứ vậy mà mặt đối mặt.
“Chúc mừng cậu đã nhận được hạng mục buổi sáng." Trang Noãn Thần ngẩn ra một hồi thì bước đến, đi đến máy cà phê rót vào ly.
Hạ Lữ ngồi ở sô pha đứng dậy, đem ly cà phê uống còn dư đổ vào bồn rửa, sau khi rửa sạch cái ly đặt sang một bên, nói: “Cám ơn." Nói xong xoay người định ra ngoài.
“Hạ Lữ." Trang Noãn Thần gọi cô lại.
Hạ Lữ dừng bước, quay đầu.
Ánh mắt của Trang Noãn Thần luôn tập trung vào ly cà phê, không ngẩng đầu nhìn cô bạn, thật lâu sau mới hỏi, “Lần nguy cơ quan hệ xã hội này của Oswarld có phải có liên quan đến cậu không?"
Đối phương im lặng.
Lúc này cô mới ngẩng lên, mắt đối mắt với Hạ Lữ.
Hạ Lữ lại cười lạnh, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, “Tôi thấy cậu vẫn nên lo cho mình đi, hạng mục buổi chiều cậu mà không giành được, thì tổng giám đốc như cậu làm cũng uổng lắm."
Trang Noãn Thần nhìn theo bóng dáng rời đi của cô bạn, ngực đau nhức.
***
Sau buổi trưa, mưa vẫn rơi, nhưng nhỏ hơn.
Cao Tôn Thịnh đúng giờ xuất hiện trong phòng họp, người nhìn qua rất cẩn thận tỉ mỉ. Cao Quý bên cạnh ông không dám lên tiếng, Trang Noãn Thần biết lúc này là lúc anh ta mệt mỏi, nhìn Cao Quý, hai mắt cố mở to, sợ lỡ miệng đánh ngáp sẽ bị ba anh ta mắng.
Phương án đấu thầu mỹ phẩm vào buổi chiều Trang Noãn Thần quyết không nhường ai, lúc này đây không cho Hạ Lữ có cơ hội phản kích. Có một sản phẩm chủ lực trong dòng sản phẩm này, chính là kem nền chống nắng, kem nền này ở dạng lỏng kết hợp với chống nắng, là sản phẩm ẩn chứa tinh hoa. Như vậy lúc đưa ra khái niệm đóng gói, Hạ Lữ và Trang Noãn Thần liền xuất hiện quan điểm khác nhau.
Trong phương án đấu thầu của Hạ Lữ chủ yếu đưa ra các khái niệm ‘chống nắng, thoải mái’, nhưng Trang Noãn Thần chỉ đề cập đến một từ ‘da trần’, lý do cô đưa ra chính là, dưới ngày mùa hè nắng chói chang, các cô gái càng hy vọng ‘không trang điểm còn hơn’, đưa ra khái niệm ‘da trần’ càng có thể khiến người tiêu dùng đồng tình, hai chữ ‘da trần’ sẽ càng được đón nhận, ngược lại, ‘thoải mái, chống nắng’ là những từ đã có trên thị trường trước đó, mang đến cảm giác mệt mỏi, chỉ cần một từ ‘da trần’ đã bao gồm luôn cả khái niệm ‘thoải mái và chống nắng’, trong hoạt động phối hợp cô cũng sẽ chủ trương gia tăng khái niệm này lên.
Thật hiển nhiên, Cao Tôn Thịnh càng cảm thấy hứng thú với khái niệm này, sau ba tiếng đồng hồ hai công ty chém giết lẫn nhau, Cao Tôn Thịnh cuối cùng cũng giao hoạt động quảng bá thương hiệu mỹ phẩm này cho Trang Noãn Thần.
Hai hạng mục, một cho Đức Mã, một cho Vạn Tuyên, Trang Noãn Thần và Hạ Lữ mỗi bên một nửa, cân sức ngang tài.
Sau khi đàm phán bước đầu hợp tác xong, Cao Tôn Thịnh nhìn Trang Noãn Thần, “Trang tổng, dòng mỹ phẩm này sẽ quảng bá một loạt từ Bắc Kinh- Thượng Hải đến Quảng Châu, khi chiếm lĩnh thị trường này nhất định sẽ gặp phải rất nhiều công kích của đối thủ cạnh tranh, giống như là vụ nguy cơ xuất hiện trong vấn đề thanh lý hàng hóa của Oswarld, cô cảm thấy chuyện này thế nào?"
Trang Noãn Thần cười nhẹ, “Thật sự công ty quảng bá sẽ thường gặp phải vấn đề này, ở thời điểm đối mặt với nguy cơ, có chút sai lầm có thể che giấu, có chút sai lầm nên làm sáng tỏ càng sớm càng tốt, nhưng giống như chuyên gia quan hệ công chúng Augustine đã từng nói một câu: ‘mỗi một lần ta khủng hoảng đã bao hàm nguyên nhân dẫn đến thất bại, cũng mang theo mầm móng thành công. Phát hiện, đào tạo để thu hoạch cơ hội thành công tiềm ẩn này mới là tinh túy của nguy cơ quan hệ công chúng’, bất luận là thương hiệu hay công ty quan hệ công chúng, thời điểm đối mặt với nguy cơ thật ra cũng là một loại thời cơ, xử lý tốt thương hiệu sẽ càng thêm xâm nhập vào lòng người, xử lý không tốt sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Đương nhiên, giám đốc Lục San của Oswarld PR là người quáng bá dày dặn kinh nghiệm, tôi nghĩ chị ấy sẽ xử lý tốt sự cố lần này." Vô tâm cũng tốt mà có tâm cũng vậy, loại câu hỏi mang tính thăm dò như thế này cô vẫn đối phó được dễ dàng, đối với thủ đoạn xử lý tình huống của công ty bên ngoài, xưa nay cô không đưa ra bất cứ đánh giá hà khắc nào.
Cao Tôn Thịnh cười cười, “Câu trả lời của Trang tổng làm tôi liên tưởng đến một câu, gọi là ‘chuyện không liên quan đến mình thì không quan tâm’."
“Thủ đoạn khi các công ty xử lý khủng hoảng sử dụng chúng tôi đều để ở trong mắt, cũng tiến hành phân tích quy luật chuyên môn, nhưng những lời nhận xét sau lưng người khác, quả thực tôi không hay nói." Trang Noãn Thần ung dung đáp, mỉm cười tự tin.
“Không tệ, tôi chính là cần người bình thản như thế này làm việc cho tôi." Cao Tôn Thịnh cuối cùng cũng yên tâm, thở phào, “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Trang Noãn Thần cười nhẹ.
***
Thời điểm đi ra khỏi công ty, Cao Quý đuổi theo, hưng phấn kéo vội Trang Noãn Thần và Hạ Lữ lại, “Đừng đi về sớm như vậy chứ, hiện giờ chúng ta đều là bạn hợp tác với nhau rồi, tối nay đi dùng cơm, sau đó ca hát, để chúc mừng nha."
Hạ Lữ lên tiếng trước, nói đùa, “Cao công tử, chẳng lẽ anh muốn làm lỡ thời gian hẹn hò của tôi và bạn trai à?"
“Cô có hẹn rồi?"
Hạ Lữ cười.
“Cao Quý, chủ tịch Cao cũng phải chào mừng mà, đợi đến ngày đó mọi người chúc mừng đi, lát nữa tôi cũng bận." Trang Noãn Thần nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Cao Quý mất mát, “Vậy cũng được, cả đám đều bận, không ai chơi với tôi."
Trang Noãn Thần bị dáng vẻ của anh chọc cười.
Đợi sau khi Cao Quý rời khỏi, cô liếc nhìn sang Hạ Lữ, Hạ Lữ cũng nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi. Trang Noãn Thần không vội rời đi, chờ cô bạn mở miệng.
“Lục San mất quyền đấu thầu cậu hẳn nên vui vẻ mới đúng, dù sao lúc trước cô ta cũng có phần hại cậu." Hạ Lữ lạnh nhạt nói.
Trang Noãn Thần cười khổ, “Người thật sự làm mình thất vọng đau khổ không phải chị ta, cho nên chị ta hên hay xui mình cũng chẳng quan tâm."
Hạ Lữ ngẩn ra, sau khi nắm chặt bàn tay, không nói gì mà bước vào thang máy.
Không biết lúc nào, Ngải Niệm và mấy người Phương Tiểu Bình cũng đi ra, Vương Tranh thở phào, buột miệng nói, “Thật tốt quá rồi, cuối cùng cũng giành được một hạng mục, bằng không cái cô Hạ Lữ kia sẽ rất đắc ý."
Phương Tiểu Bình cũng cười hì hì nói, “Đừng nhìn cô ta là người công ty lớn, cũng phải chia đều miếng bánh cho chúng ta thôi?"
“Được rồi, hai em đừng vui vẻ quá sớm, chủ tịch Cao nổi tiếng xoi mói, chúng ta làm tốt bổn phận công việc của mình mới quan trọng." Trang Noãn Thần lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của các cô, đưa chìa khóa cho Ngải Niệm, “Cậu xuống trước lái xe lên đi, tụi mình đứng bên ngoài chờ cậu."
Ngải Niệm nhìn ra vẻ mặt cô bạn có chút mất mát, trong lòng cũng hiểu được vài phần, gật đầu, cầm chìa khóa đi vào thang máy.
Che ô ra khỏi tòa nhà, mưa xối xuống ô như thôi miên, Vương Tranh và Phương Tiểu Bình dùng chung một chiếc ô đi ở bên cạnh Trang Noãn Thần, ba người đang cười nói trong lúc chờ Ngải Niệm, thì cách đó không xa vang lên tiếng còi xe.
Trang Noãn Thần đầu tiên là nghe thấy tiếng la giật mình của Vương Tranh và Phương Tiểu Bình, xoay đầu nhìn lại thì ngây ngẩn cả người.
Cách đó không xa, Giang Mạc Viễn che ô đứng trước chiếc xe thương vụ, màu ô cùng màu mắt anh đen đến tận cùng, anh lặng lẽ đứng đó, cách màn mưa bụi nhìn về phía các cô bên này, khóe môi cương nghị mím thành độ cung đẹp đẽ.
Bóng dáng cao lớn rắn rỏi của người đàn ông đưa đến sự chú ý của người qua đường, khó trách Phương Tiểu Bình và Vương Tranh nhìn thấy trước tiên.
Không biết sao, trái tim của Trang Noãn Thần bắt đầu đập loạn, bóng dáng đó của anh dừng giữa tròng mắt cô, nhanh chóng hóa thành ấm áp vô hạn, giống như là luồng tươi mát rót vào bên trong, hòa quyện, bất giác xua đi mọi phiền muộn trong lòng.
Anh là đặc biệt đến đón cô?
Đang nghĩ ngợi, Giang Mạc Viễn che ô đi về phía này.
Phương Tiểu Bình và Vương Tranh nhìn thấy suýt hét lên, hai cô nàng trông còn khẩn trương hơn cả Trang Noãn Thần, “Người đó có phải chúng ta đã thấy trên ti vi không? Tổng giám đốc của Tiêu Duy?"
Tác giả :
Ân Tầm