Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 6 - Chương 3: Lột da em ra

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 3: Lột da em ra

Tay cô bị lôi đến một vị trí không ngờ tới, rõ ràng là một phần cơ thể cô đã bị tước đoạt ý thức tự chủ và tự do, dười lòng bàn tay cho dù cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được sức mạng to lớn, đang thân mật hôn lòng bàn tay cô mà trở nên lớn hơn, cứng hơn…

Đê tiện!

Phản ứng đầu tiên của Trang Noãn Thần là rút mạnh tay về, phản ứng tiếp theo là hung dữ trừng mắt lườm anh một cái, gần như toàn bộ ân oán tình thù đời cha đời chú đều trừng ra hết. Anh thì chỉ ra vẻ bị thịt, nhếch khóe miệng nở nụ cười ôn nhuận thường nhật, cử chỉ chững chạc kiên nghị, người ngoài liếc mắt nhìn sang thì đây chính là người đàn ông cực phẩm chỉ có ở trên trời không có ở dưới đất, bao nhiêu người sẽ bị cái bộ dạng bị thịt này của anh lừa gạt, bao gồm luôn cả cô.

Sau khi kết hôn mới ân hận lúc đầu đã sai lầm.

Tên khốn này lừa hết mọi người, thực tế chính là hạng người dâm đãng!

Đương nhiên, màn độc thoại nội tâm này Trang Noãn Thần tuyệt đối không nói ra miệng, thứ nhất là không muốn trông thấy vẻ mặt cười cười như đạt được mục đích của anh, thứ hai lại có vẻ như cô đang làm bộ kiểu cách.

Thực tế thì biết, tâm tư người này cuối cùng sâu bao nhiêu đến bây giờ cô còn đang dùng gáo để đong, nhưng có một điều cô có thể khẳng định, người đàn ông tên Giang Mạc Viễn này trong chuyện tình ái chưa bao giờ bạc đãi bản thân, cô cũng không muốn cho anh cái cớ để làm bất cứ điều gì khi dễ cô.

Vẻ phức tạp biểu hiện hết trên mặt cô, tuy thay đổi nhỏ thôi, nhưng hiển nhiên cũng bị Giang Mạc Viễn nắm rõ, cặp mắt tia x-quang nhìn như ôn hòa chiếu tới, như đao phủ trực tiếp moi móc nội tâm cô, giờ khắc này, tinh thần thép cô vất vả nung đúc đang ầm ầm đổ sập.

“Nhìn vẻ mặt của em, là đang chọn địa điểm đúng không? Trên xe hay là giường lớn ở nhà?" Anh cố ý bóp méo màn độc thoại nội tâm của cô, tia mờ ám di động bên môi, bóng dáng cao lớn luôn đè ép trên đỉnh đầu cô, như mây đen giăng đầy đầu.

Luận cái đầu, cô bại bởi anh.

Luận khí thế, hình như cô cũng bại bởi anh, vào ngay giờ này phút này.

Cô cố gắng nén giận, cũng tận lực làm bản thân trông thật bình thản, cơn thịnh nộ nội tâm thu hết vào lòng, vẻ mặt nhìn qua bình thường cứng rắn, nhìn vào đôi mắt cười như không cười của anh, “Có lẽ anh còn không biết, đoạn phim chị Mai và Nam Bách Khôn lén lút vụng trộm với nhau là được quay ở chỗ này?"

Giang Mạc Viễn như nghe được một chuyện rất thú vị, nụ cười ôn nhuận lan tràn tới đuôi mắt, “À? Vậy họ đúng là không đủ cẩn thận rồi."

“Cho nên, đừng tưởng trốn vào trong xe thì không ai thấy gì, buổi tối, xe anh đỗ ở chỗ này lại bắt mắt như vậy, anh đi vào thời gian lâu như vậy cũng không lái đi, sớm muốn gì cũng sẽ khiến bảo vệ chú ý." Trang Noãn Thần hờ hững, “Anh cảm thấy bây giờ nên lập tức lái xe đi hay là để họ đến mời chúng ta đi?"

Giang Mạc Viễn cũng không thèm động đậy, “Hiện tại quyền hành của công việc bảo vệ được mở rộng rồi sao? Chuyện đôi lứa cũng muốn quản?"

“Giang Mạc Viễn, anh rốt cục có lái xe đi hay không?" Bận rộn cả ngày làm cô mệt mởi rã rời, chỉ muốn lên giường đánh một giấc.

Anh đưa tay xoay mặt cô qua, nhếch mày, “Nổi giận?"

Theo đó, cô há miệng hung hắng cắn mạnh vào đầu ngón tay anh.

Tốc độ cực nhanh khiến Giang Mạc Viễn không kịp phản ứng, bị đau nên đẩy cô sang một bên, hết cách, “Em là chó à?"

Trang Noãn Thần lười đáp trả anh, với lấy túi rồi mở cửa xuống xe, bỏ lại một mình Giang Mạc Viễn trong xe.

Tiếng giày cao gót vang vọng ở bãi đỗ xe tầng hầm, càng lúc càng xa.

Hai luồng đèn xe phía sau chiếu bóng cô lên tường, giống như u hồn lay động, làm chút cử động cuối cùng rốt cục biến mất trong không khí.

Trên mặt đất, mới ra khỏi bãi đỗ, gió đêm ùa đến. Tuy rằng đã vào tháng ba, nhưng thời tiết vẫn không thể coi nhẹ. Trang Noãn Thần túm chặt quần áo, giận dỗi tiếp tục đi về phía, sau lưng không thấy ai đó đuổi theo, cũng không nghe thấy tiếng ai đó gọi cô, cô cắn môi, nắm chặt túi xách.

Trong bụng nói, ngay cả cô cũng không biết mình giận cái gì, đang giận mình hay là giận anh ấy? Tâm trạng rất phức tạp, khó chịu như làm đổ bình gia vị, thật sự là quái lạ, Giang Mạc Viễn anh chết tử tế không chết lại chạy đến công ty gây rối một trận để làm gì?

Vừa nghĩ, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, bất tri bất giác đã đi được một đoạn khá xa.

Cho đến khi…

Tầm mắt đảo đến một đôi nam nữ đang dây dưa ở phố đối diện thành công làm cô dừng bước!

Trang Noãn Thần đứng ngẩn ra nhìn, vừa định giơ tay dụi mắt để bóng gió rằng chắc hai mắt mình bị tèm nhèm, thì phía sau có một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ bỗng dưng duỗi đến kéo cô ôm chặt lấy.

“Á… ứm…" Tiếng hét chói tai nhanh chóng chìm ngỉm bên trong lòng bàn tay của người đàn ông.

“La cái gì? Anh cũng đâu thể giết em." Trên đỉnh đầu là tiếng nói trầm ấm, cùng giọng điệu không biết làm sao.

Trang Noãn Thần quay đầu, đối diện với đôi mắt của Giang Mạc Viễn.

Trả lại một cái lườm khinh bỉ, chỉ chỉ bàn tay đang bụm chặt miệng cô.

“Còn chạy hay không?" Anh cười.

Trang Noãn Thần liều mạng lắc đầu.

Thấy thế, lúc này Giang Mạc Viễn mới buông tay, dáng vẻ cực kỳ đắc thắng, đồng thời giơ tay lên cốc nhẹ đầu cô, “Lần sau dám cắn người nữa xem."

Trang Noãn Thần trừng mắt lại với anh, vừa định xoay đầu nhìn sang đường đối diện, người cô lại bị anh nhấc bổng lên, giật mình, hai tay cô theo bản năng bám vào cổ anh. Anh cao lớn, vác cô nhẹ nhàng như ôm bó rơm, nhưng rơi từ cự li này đủ khiến toàn thân cô bầm tím. Cô nuốt nước miếng, nhìn anh bằng cặp mắt cảnh giác, sợ anh một khi không vui hoặc là trả đũa sẽ ném cô xuống đất.

Hoặc là giống như trong mấy bộ phim điện ảnh của Trần Chân, nhấc cô lên cao qua đầu, ném xuống rồi cùng lúc đó hai đùi anh chèn ngang lên người cô…

Hình ảnh máu me bạo lực không ngừng hiện lên trong đầu Trang Noãn Thần, bất chấp nguy hiểm có thể bị anh mất hứng ném sang đường cái đối diện, hỏi: “Anh làm gì? Để tôi xuống!"

Cô nghe được giọng của mình lại có thể đang run run…

Là do trời lạnh.

Cô tự trấn an mình.

Tiếng nói mạnh mẽ của anh lại lấn át giọng run rẩy của cô, “Về nhà, không thể để tên lừa đảo miệng đầy lời xảo trá như em chạy loạn khắp nơi được."

“Cái gì gọi là miệng đầy tên lừa đảo?"

“Là tên lừa đảo miệng đầy lời xảo trá." Anh chữa lại cho đúng.

“Tôi lừa anh cái gì?" Cô bắt đầu truy hỏi.

Giang Mạc Viễn vừa vác cô trở về, vừa đi vừa quở trách, “Giấu anh mua nhà đã vi phạm lời hứa lúc trước em lập khi cam tâm tình nguyện theo anh, lần này xem như tha cho em, nếu để anh biết em còn có chuyện giấu anh…"

Nói đến một nửa thì dừng lại.

Trang Noãn Thần hồi hộp, “Anh làm gì?"

Anh dừng bước, nhìn cô gái trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Anh sẽ trực tiếp lột da em ra." Giọng điệu tuy nhẹ, lại lộ ra mùi máu tươi chết chóc, Trang Noãn Thần cả kinh rùng mình một cái.

Thấy vẻ hoảng sợ lướt qua mắt cô, Giang Mạc Viễn hài lòng nhếch môi, “Ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ đối xử cực tốt với em."

Luôn luôn có một sự khó hiểu xoay quanh đỉnh đầu cô, người đàn ông này cười càng dịu dàng, cô lại cảm thấy càng nguy hiểm. Nụ cười của anh khiến cô liên tưởng tới từ thần trong tranh châm biếm, cười càng mê người, thì lưỡi hái chết chóc trong tay kia tùy thời tùy chỗ đều có thể đâm xuống, cô thậm chí còn cảm nhận được sự đau đớn khi cổ đứt lìa.

Là cô ngẩng cổ thời gian dài, nên phần gáy có hơi cứng ngắc.

Giang Mạc Viễn thấy đạt được hiệu quả, cười càng ôn hòa hơn.

“Đợi đã…" Thấy anh đi về hướng xe ở ven đường, Trang Noãn Thần vội vàng kêu dừng, “Anh để tôi xuống trước đã."

“Muốn nói gì để lên xe rồi nói."

“Không phải, tôi muốn thấy Hạ Lữ."

“Ngày nào hai người cũng gặp nhau." Anh ném lại một câu.

“Còn có Mạnh Khiếu…"

Lời vừa dứt, quả nhiên, anh dừng bước.

Trang Noãn Thần thành công nhảy khỏi người anh, chỉ vào một đôi còn đang dây dưa ở cách đó không xa, “Tôi không nhìn nhầm chứ, là hai người họ đúng không?"

Giang Mạc Viễn xoay qua nhìn, đôi mày hơi nhíu lại.

“Lạ thật, sao hai người họ giống như đang cãi nhau vậy?" Thắc mắc của Trang Noãn Thần không có lời giải, khoảnh cách này lại khá xa, nghe không rõ hai người họ nói gì, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy Mạnh Khiếu điên cuồng nóng nảy đánh mất đi vẻ lịch lãm thường ngày, lôi lôi kéo kéo Hạ Lữ.

Cô nhìn mà kinh hãi, sức lực của Mạch Khiếu xem ra cũng khá mạnh.

Nhịn không được vừa định tiến lên, cánh tay lại bị anh kéo lấy…

“Đừng quản chuyện không đâu."

Trang Noãn Thần nổi nóng, “Hạ Lữ là bạn thân của tôi, Mạnh Khiếu là bạn anh, sao lại là chuyện không đâu? Hôm đám cưới không phải là anh không thấy Hạ Lữ có xích mích với Mạnh Khiếu, kiếp trước chắc chắn hai người này là kẻ thù không đội trời chung, anh xem anh xem, vẻ mặt kia của Mạnh Khiếu như sắp ăn thịt người vậy đó, không biết Hạ Lữ đã vô tình đắc tội với anh ta thế nào, lỡ như nổi nóng lên thì làm sao? Anh với anh ta thân hình lực lưỡng như thế, một cái tát cũng có thể bóp chết Hạ Lữ!"

Giang Mạc Viễn đầu tiên là sững sờ, sau đó dở khóc dở cười, té ra con nhỏ này liệt hai người họ vào phe sát nhân cưa điện, lắc đầu nhẹ nhàng nói, “Em mở to mắt nhìn rõ tình hình rồi hẳn nói."

Trang Noãn Thần quay qua, sau đó bỗng trợn to hai mắt!

Phố đối diện, Mạnh Khiếu đang ôm chặt lấy Hạ Lữ, Hạ Lữ thì muốn vùng ra, nhưng anh trước sau không chịu buông tay.

“Ớ…" Trang Noãn Thần ở đường bên này kinh hãi, chỉ vào hai người, rồi đưa tay ôm miệng, “Ôi trời, chơi trò gì thế này…"

“Cho nên nói, chuyện tình cảm nam nữ rất phức tạp, đừng lo nghĩ vớ vẩn. Thật sự có thời gian, thì em nên đặt trái tim và tư tưởng của mình lên ông xã em trước đây nè!" Giang Mạc Viễn nói xong lại vác cô lên đi tiếp.

“Này…"

“Im lặng!" Anh ra vẻ hung tợn quát khẽ.

Trang Noãn Thần ước gì có thể lấy túi đập vào đầu anh.

***

Đường bên này lại là cảnh tượng khác.

Hạ Lữ một mực đẩy mạnh anh ra.

Mạnh Khiếu kinh ngạc nhìn cô.

“Mạnh Khiếu, anh làm ơn đừng đến làm phiền tôi nữa có được hay không?" Hạ Lữ nén giọng, trông có vẻ kiêng dè người đi đường thỉnh thoảng qua lại xung quanh.

“Em có cần phải trốn tránh tôi như vậy không?"

“Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu?" Hạ Lữ đến gần anh, ngẩng đầu, nhấn mạnh từng chữ, “Tôi thật sự rất ghét anh, thật đó."

Mạnh Khiếu đưa tay cố định cô, cúi đầu, đáy mắt xẹt qua vẻ không vui, “Ghét tôi còn lên giường với tôi?" Những lời này gần như gầm nhẹ, dẫn tới sự chú ý của người qua đường.

“Anh…" Hạ Lữ vẫn để ý cái nhìn của người khác, siết chặt nắm tay, gió thổi làm rối tóc cô, cô rít qua khẽ răng, “Mạnh thiếu gia, tuyệt đối đừng nói với tôi anh là thanh niên nghiêm túc đấy nhé, phụ nữ lên giường với anh còn nhiều hơn cả số lần tôi ăn cơm, có phải người nào anh cũng bám riết không tha? Tỉnh lại đi anh, ngày đó tôi và anh chẳng qua chỉ là tình một đêm, đừng nói anh không rõ tình một đêm là gì nha? Từ này chẳng xa lạ gì với anh mà!"
Tác giả : Ân Tầm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại