Hào Môn Đoạt Tình
Chương 102: Chung tình đã thành chuyện của trước đây
Một câu lại thành sấm, không ngờ anh tuyên bố xong liền thực hiện ngay. Kể từ sau ngày đó quả thật cô không hề gặp lại anh.
Ba ngày sau, anh phái luật sư mang đến nhà của cô ở San Francisco hai bản thỏa thuận ly hôn mà anh đã ký sẵn ở trên đó chỉ cần cô ký vào nữa là xong.
Ngày đó, cha mẹ cô cũng không có nhà, em trai cũng đã đến trường học, còn cô vì đã nhận điện thoại của luật sư cho nên đã xin nghỉ một buổi. Thật ra thì mấy ngày vừa rồi khi cô ngồi trong lớp học căn bản cũng không biết giáo sư đang nói cái gì.
Cái đó luật sư Cổ đã nói rất rõ ràng, đặc biệt là vấn đề về tài sản và tiền nuôi dưỡng sau khi ly hôn khi nói xong còn hỏi Tình Tình có chỗ nào không rõ hay không.
Tình Tình lắc đầu một cái, đối với mấy cái này cô căn bản cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ muốn ký tên lên trên đó.
Cổ luật sư thấy Tình Tình không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, ngón tay thon dài đẹp mắt hờ hững lật lên lật xuống, khi lật tới tờ cuối cùng kia mà anh đã ký sẵn tên lên đó bên cạnh là chỗ trống không chỉ đợi cô ký tên là thỏa thuận này ngay lập tức liền có hiệu lực rồi.
Buổi chiều ở San Francisco, tia nắng xuân ấm áp xuyên qua kính cửa sổ đang mở rộng tràn vào bên trong, bầu trời thì cao và xanh, trong sân cây cối đang đâm chồi nảy lộc, những bông hoa thi nhau khoe sắc, màu xanh dương, màu hồng tỏa hương thơm ngát ngập tràn cả khu vườn.
Một nét ngang hai nét thẳng, cô bắt đầu viết xuống giấy chữ ‘ Tiết ’(薛), những hình ảnh trước đây vào giờ khắc này như những thước phim điện ảnh chầm chậm chiếu ở trước mắt cô, anh thương cô cưng chiều cô, anh dịu dàng, anh đáng ghét, nhưng tất cả suy nghĩ đều được cất giấu ở tận đáy lòng.
Cả cuộc đời này của một người phụ nữ, có mấy ai có thể tìm được một người yêu mình sâu nặng như vậy? Anh ấy đã đợi cô, từ đầu đến cuối đều mang đến cả tấm chân tình nhưng do cô không tốt, không biết quý trọng, là cô không tốt, yêu anh lại không dám nói ra
Lúc muốn viết xuống nét chữ cuối cùng của chữ ‘ Tình’(晴) thì nước mắt của cô mãnh liệt kéo đến, tay đang cầm bút run lên, thật lâu sau cũng không viết được nét cuối cùng, khi viết xong nước mắt đã nhòe cả trang giấy, cuối cùng cũng quyết tâm ký xong tên của mình, từng nét từng nét ấn xuống đều thấm đẫm đau thương.
"Thiếu phu nhân . . . . ." luật sư Cổ ở bên cạnh thấy Tình Tình vừa ký tên vừa rơi lệ cũng thấy không đành lòng nói: "Có muốn tôi gọi cho thiếu gia hay không?"
"Không cần." Ý thức được mình đang thất thố, Tình Tình liền nhanh chóng lau khô nước mắt, đến bước cuối cùng cũng phải chia tay, đây coi như đã hoàn thành cả quá trình rồi.
Có gọi hay không gọi điện thoại cũng đã không có bất kỳ ý nghĩa gì rồi, cần gì phải vậy chứ?
Bọn họ yêu nhau nhưng luôn muộn một bước, từ nay về sau có gặp cũng chỉ là đi lướt qua nhau mà thôi.
Luật sư Cổ đem thỏa thuận đã đầy đủ chữ ký của hai bên cầm lên nhìn một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì liền cho vào trong túi công văn: "Thiếu phu nhân, chuyện còn lại giao cho tôi xử lý là được rồi, cô còn có chuyện gì nữa không?"
"Luật sư Cổ, sau này cứ gọi tôi là Tiết tiểu thư được rồi. Làm phiền anh rồi. Khi nào xong thì cứ báo cho tôi một tiếng là được rồi." Từ lúc cô ký lên tờ thỏa thuận kia thì đã không còn có bất cứ quan hệ gì với nhà Mộ Dung nữa, cũng không đảm đương nổi cách xưng hô như vậy, từ nay về sau, cô chính là Tiết Tình mà thôi.
"Cái này tôi sẽ xử lý tốt. Nếu như còn gì thắc mắc thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được rồi. Đã vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại." Luật sư Cổ đã hoàn thành xong sứ mệnh vĩ đại của mình nên đứng lên cáo từ.
"Luật sư Cổ, làm phiền anh chờ một chút." Giống như nghĩ đến cái gì, Tình Tình sau khi cười cười với luật sư Cổ, liền chạy lên lầu, không tới 2 phút đã đi xuống.
"Cái này phiền anh giúp tôi đưa lại cho anh ấy được không?" Xòe lòng bàn tay ra nơi đó đang có chiếc nhẫn cưới tinh xảo đại biểu cho sự vĩnh hằng. Vật này vẫn nên trả lại cho anh ấy thì hơn?
"Tiết tiểu thư, xin lỗi, cái này thiếu gia cũng không có giao phó cho tôi, nếu quả thật muốn trả lại, sợ rằng cô phải tự mình liên lạc với anh ấy." Chuyện này không có giao phó của thiếu gia, anh cũng không ngốc đến nỗi tự chuốc lấy phiền toái cho mình.
"Vậy. . . . . . không còn gì nữa, luật sư Cổ, cám ơn anh." Tình Tình từ từ thu tay lại, nắm thật chặt.
"Đừng khách khí, hẹn gặp lại." Không nói thêm nữa, luật sư Cổ liền xuyên qua khu vườn tràn đầy cảnh xuân đi ra ngoài.
Tình Tình nắm thật chặt chiếc nhẫn kia, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của luật sư Cổ nữa thì toàn thân của cô từ từ, từ từ mềm nhũn ra, cuối cùng là ngồi bệt xuống đất.
Nếu không nói chuyện thì trông cô giống y hệt một con búp bê, vẫn luôn ngồi ở chỗ đó, cho đến trời chiều ngả về tây đập vào mi mắt, cô mới phát hiện ra hai chân của mình tê dại, không có cách nào nhúc nhích. Nhưng mà cô vẫn chưa muốn động đậy chỉ có một mong muốn ngay giá như bây giờ thời gian có thể dừng lại thì tốt biết bao nhiêu!
Thẩm Diệu Dương sau khi tan học về nhà, thấy chị mình ngồi bệt dưới đất, trên mặt hình như còn có cả nước mắt, liền đoán rằng đã có chuyện gì xảy ra ?
"Chị, làm sao vậy?" Đồ đang cầm trong tay tùy tiện ném sang một bên, ngồi xổm xuống bên cạnh Tình Tình.
"Dương Dương, chị. . . . . ." Tình Tình mở miệng nhưng lại phát hiện ra giọng của mình khàn khàn .
"Chị, có chỗ nào thấy không thoải mái hay sao?"
"Dương Dương, chị. . . . . . đã ly hôn rồi." Vừa nhắc tới hai chữ ly hôn này, tâm như là bị cái gì đạp vào, rất đau!
"Ly hôn?" nghe tin này Thẩm Diệu Dương giống như nghe được tin về ngày tận thế vậy, hai tay đặt lên vai của Tiết Tình hỏi: "Chị, chị đang nói đùa phải không?"
Làm sao có thể? Anh rể yêu chị như vậy, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, làm sao có thể nói ly hôn liền ly hôn đây? Hôm nay là ngày một tháng tư sao? Bằng không làm sao chị anh lại nói ra lời như vậy?
"Không phải đâu, hôm nay chị đã ký vào đơn ly hôn rồi, bọn chị thật sự đã ly hôn rồi." Tình Tình rũ mắt xuống không dám đối mặt với ánh mắt chất vấn của em trai.
"Tại sao lại muốn ly hôn?" Thẩm Diệu Dương vẫn không thể nào tin được: "Em không tin, em sẽ đi hỏi anh rể." Thẩm Diệu Dương quyết định sẽ đi hỏi Mộ Dung Trần về chuyện này thì tốt hơn, muốn từ chỗ chị anh lấy được đáp án dĩ nhiên là không thể nào.
"Dương Dương, ly hôn là do chị đề nghị." Tình Tình kéo tay em trai: "Cuộc hôn nhân này vốn cũng không phải xuất phát từ mong muốn của hai thì ly hôn là chuyện đương nhiên. Em không cần phải đi hỏi anh ấy."
"Chị đề nghị? Anh rể đến cùng đã làm cái gì để cho chị bất mãn?"
"Anh ấy không có cái gì để cho chị bất mãn hết, là chị không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, có được hay không? Chị muốn sống một cuộc sống cho riêng mình không thể được sao?"
"Chị, chị còn muốn cuộc sống như thế nào? Chẳng lẽ chị ở đây trách cứ mười năm qua mẹ đã bỏ chị lại mà mang em đi, chị đang hối hận sao? Là vì mọi người kéo theo chị, để cho chị không có tự do hay sao? Thậm chí còn để cho hôn nhân của chị cũng mất đi tự do, có phải hay không?" Thẩm Diệu Dương lẳng lặng nhìn người chị ruột già máu mủ của mình, ý của chị ấy không phải là như vậy chứ?
"Dương Dương, không phải vậy, chị không phải. . . . . ." Tình Tình buông tay em trai ra, biết rất rõ ràng là không phải như thế, nhưng mà cô lại không tìm được lý do gì có thể phản bác lại.
Có lẽ em trai cô đã nói đúng được phân nửa, trừ việc cô đối với mình không đủ tự tin, thì thật ra trong mười năm này cô vẫn luôn bất mãn?
Nếu như hôm nay em trai không trực tếp nói thẳng ra thì cô sẽ luôn luôn cho rằng mình thật sự vẫn không oán không hối nhưng thật ra thì không phải như vậy!
Tình Tình, không nghĩ tới khi chân tướng bị phô bày thì mình cũng là người ích kỷ như vậy!
"Chị, em xin lỗi." Thẩm Diệu Dương cúi đầu, mặc kệ như thế nào, anh vẫn muốn tìm anh rể để hỏi cho rõ: "Em muốn đi lên lầu một chút."
"Dương Dương, chị không phải có ý đó, em đừng tức giận có được hay không?" Tình Tình nhìn bóng dáng cô đơn bóng dáng của em trai lặng lẽ đi lên lầu, trong lòng lại thêm một trận khổ sở.
Có lẽ, tận sâu trong đáy lòng của cô đã từng thật sự có oán hận nhưng chẳng qua cô không nhạn ra mà thôi, nhưng bây giờ nhìn ba mẹ có thể ở chung một chỗ thì có cái gì còn chưa đủ đây?
"Chị, em không có tức giận, thật sự không có. Em muốn cùng anh rể nói chuyện một chút. Lát nữa em sẽ xuống nấu cơm." Dứt lời, Thẩm Diệu Dương sải bước lên lầu, Tình Tình chỉ có thể sửng sốt nhìn em trai đang từ từ đi mất.
Em trai cô vẫn rất hay trò chuyện với Mộ Dung Trần nhưng mặc kệ như thế nào, cũng không cải biến được chuyện bọn họ đã thực sự ly hôn.
Có thể làm chuyện mình muốn làm rồi, Tình Tình, mày nên vui vẻ không phải sao?
Năm tháng sau. San Francisco đã bước vào mùa thu, khí trời vô cùng mát mẻ.
Tình Tình mấy ngày nay vẫn luôn cảm giác thân thể của mình là lạ, nhưng cụ thể như thế nào vẫn không được rõ ràng.
Việc cô và Mộ Dung Trần ly hôn, Tiết Thiệu Trạch và Thẩm Quân hoa sau khi trở lại cũng không nói gì, mà em trai cô ngày đó từ trên lầu đi xuống cũng chỉ sâu xa nhìn cô một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong khoảng thời gian này, cô đem toàn bộ thời gian đặt vào việc học, ngay cả chủ nhật cũng sẽ tới thư viện học thêm.
Cô vô cùng thích bài chuyên ngành của mình, mỗi ngày đều mang theo bên mình bản vẽ và bút nho nhỏ, còn có cả laptop nữa vì mỗi khi linh cảm được điều gì cô cũng đều có thể nhớ kỹ.
Cô cũng rất thích chuyên ngành này, thích lợi dụng đường cong, sắc thái cùng hiệu quả thị giác, phối hợp với nhau khiến cho người ta vô hạn tưởng tượng về không gian, thỏa mãn được vật chất cùng đời sống tinh thần của mọi người , bên cạnh đó phải cần hợp lý, thoải mái trong phòng hoàn cảnh nào cũng phải đẹp, loại cảm giác đó thật sự là rất kỳ diệu!
Trong quá trình học ở trường, cô không chỉ có học kiến trúc mỹ thuật, mà còn học thêm nghệ thuật thiết kế, nguyên lý thị giác, nghệ thuật thịnh hành, lý thuyết về sinh hoạt hiện đại hòa hợp, còn học cả vẽ các loại thiết kế đồ họa, nắm giữ không gian thiết kế, tài liệu học, thi công công nghệ, dự toán báo giá cùng với hạng mục kêu gọi đầu tư; cũng đã bắt đầu tiếp xúc độc lập thiết kế trang sức trong phòng thiết kế có liên quan đến chương trình học.
Cô vẫn luôn nỗ lực phấn đấu để trở thành một nhà thiết kế ưu tú, mặc dù quá trình cũng không đơn giản, nhưng là đây là mục tiêu của cô, cho nên, cô sẽ vì nó mà nỗ lực hết sức mình.
Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Diệu Dương, cô thành lập phòng làm việc của mình ở trên mạng, đem tác phẩm thiết kế bình thường post lên. Mặc dù người xem không nhiều lắm vì tác phẩm của cô vẫn còn rất non nớt. Chỉ là, có một người bạn tên là Sky , mỗi lần cô có tác phẩm mới thì ‘ người đó ’ đều có thể chỉ ra những thứ còn khiếm khuyết của cô, cái mà‘ người đó ’ chỉ ra hoàn toàn đều là những thứ mà cô chưa hề nghĩ đến.
Tình Tình rất vui vẻ khi có một người bạn như vậy. Cô đã từng cho rằng người bạn này là nào đó một nhà thiết kế của một công ty lớn nhưng ‘ người đó ’ lại nói rằng làm việc này chỉ vì yêu thích mà thôi.
Một người với sở thích nghiệp dư thế nhưng lại có thể chỉ ra những lỗi sai trên tác phẩm của cô, vậy thì cô phải tu luyện bao lâu mới có thể đạt đến trình độ của ‘ người đó ’ đây?
Đây là một con đường rất dài lại còn rất cực khổ, nhưng cô vẫn muốn kiên trì theo đuổi.
Cũng làm cho cô bận rộn không còn thời gian để nghĩ lung tung nữa, tạm thời thấy thỏa mãn, cũng không giống như lúc vừa ly hôn cả đêm đều không ngủ được.
Sống trên cõi đời này 22 năm, lần đầu tiên bởi vì có mục tiêu rõ rệt, cô rốt cuộc cũng cảm thấy thật sự vui vẻ.
Chỉ là, không biết gần đây có phải quá bận rộn thiết kế hay không mà lúc ăn cơm không có có chút khẩu vị nào, vừa từ phòng học ra ngoài Tình Tình quyết định về nhà nghỉ ngơi một chút không đi thư viện nữa, dù sao hôm nay buổi chiều cũng không có lớp.
"Emily. . . . . ."
Tình Tình đang đi về phía cổng trường nghe thấy Lisa gọi liền ngừng lại. Lâu như vậy tới nay, bên cạnh cô chỉ có mình cô ấy là bạn mà thôi.
Một là cá tính của cô quá khép kín, hai là toàn bộ thời gian cô đều dùng vào việc học nên căn bản không có thời gian để kết bạn. Dù bây giờ cô đã là người tự do rồi, nhưng cô vẫn không có thói quen cùng những người khác quá thân thiết, đặc biệt là đàn ông.
Raul gần đây cũng tương đối bận rộn, chỉ thỉnh thoảng tìm đến Lisa trò chuyện mấy câu.
"Buổi chiều không có lớp, bạn có muốn đến nhà mình liên hoan không?" Lisa tươi cười hỏi.
"Không, hôm nay mình phải về nhà có chút việc, để lần sau nhé." Tình Tình không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Có nhiều người nước ngoài nên cô không muốn đi, đặc biệt là hiện tại người cô rất không thoải mái, cả dạ dày giống như đang đảo lộn rất khó chịu.
"Emily, bạn làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi như vậy?" Cự tuyệt của cô ấy đã nằm trong dự liệu, Lisa cũng đã quen rồi. Nhưng lại thấy sắc mặt của Tình Tình không tốt tái nhợt hẳn đi.
"Lisa, thật xin lỗi! Mình . . . . ." Còn muốn nói nữa dạ dày của Tình Tình lại không nhịn được sôi trào lên, không để ý tới Lisa ở bên cạnh vọt tới cây đại thụ bên đường, sau một hồi nôn ọe Tình Tình liền cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó trong tiếng thét chói tai của Lisa hôn mê bất tỉnh.
San Francisco vào mùa thu, không còn mây mù nữa, ánh trời chiều màu đỏ tía chiếu lên cả khu vườn trông hết sức mỹ lệ.
Nhưng Tình Tình lại không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp của ngày hôm đó.
"Ọe. . . . . ." tiếng nôn mửa không ngừng truyền đến từ trong nhà vệ sinh, nghe tiếng nôn mửa như vậy sợ rằng ngay cả gan ruột cũng đều phun cả ra rồi.
"Chị, chị thấy sao rồi hả ? Có muốn đến bệnh viện hay không?" Thẩm Diệu Dương đứng ở sau lưng Tình Tình, nóng lòng vỗ nhẹ vào lưng chị mình, khuôn mặt hết sức nóng nảy, thấy chị mình chịu khổ như vậy, một chút biện pháp cũng không có, lòng của anh cứ như có lửa đốt vậy
"Ưmh. . . . . . Ọe . . . . ." Vừa mới thấy đỡ một chút, thì một cơn buồn nôn khác lại ập tới hành hạ để cho cô chạy đến bồn rửa tay ói như điên.
"Tình Tình, có khá hơn chút nào không?" Tiết Thiệu Trạch cầm một cốc trà gừng nong đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy con gái ói thành như vậy, vội vàng để cốc trà xuống chạy tới giúp một tay nâng dậy tránh cho tì quá chặt vào đó
Rốt cuộc đem mọi thứ trong dạ dày nôn hết ra, cái không thể nôn cũng đều phun ra cả, Tình Tình thở gấp ngẩng đầu lên, mặc cho ba và em trai đỡ mình nằm tựa vào trên đầu giường, đầu đươc đặt lên trên gối đầu mềm mại, gương mặt của cô hết sức yếu ớt.
"Chị nôn oẹ nghiêm trọng như thế, có muốn đến bệnh viện xem một chút không?" Thẩm Diệu Dương dùng khăn lông ấm áp lau miệng cho Tình Tình.
"Không cần, bác sĩ nói bị như thế này cũng là bình thường ." Tình Tình yếu đuối muốn nhắm mắt lại, thật sự rất mệt mỏi rồi!
"Nhưng chị à, mấy ngày nay chị không ăn được cái gì cả." Cứ ăn vào một chút là lại ói ra, kể từ một tuần trước, lúc Tình Tình đột nhiên ngất xỉu ở trường học sau khi được bạn học đưa đến bệnh viện thì mới biết cô đã có bầu được bốn tháng.
Đây đúng là một tin động trời!
Em trai cùng ba cô ở bệnh viện biết được cô mang thai cũng không nói gì, thấy sắc mặt của cô rất không tốt xem ra không được vui mừng cho lắm, sau đó ba cô đã thử hỏi cô rằng có phải không muốn có đứa bé này hay không thì đột nhiên cô lại ôm bụng của mình hô to: "Ai cũng đừng mong cướp đi con của con"
Nếu cô đã muốn đứa bé này thì bọn họ cũng không có ý kiến nhưng khi hỏi cô có muốn thông báo ba của đứa bé hay không thì cô lại một lần nữa mất khống chế hét to: "Đây là đứa bé của một minh con. Ai cũng không cho nói."
Được rồi, vậy trước tiên cứ tạm thời không nói đi!
Mấy ngày kế tiếp, Tình Tình lại bắt đầu nôn ọe mãnh liệt, cả ngày cứ ăn bao nhiêu lại ói ra bấy nhiêu, suy yếu đến mức ngay cả giường cũng không xuống được, chứ đừng nói chi là đi học. Mới chưa được mấy ngày, cả người liền gầy đi một vòng, làm bọn họ hết sức lo lắng.
Đến bây giờ bọn họ mới phát hiện, thì ra là tính khí của con gái nhà mình lại quật cương như thế.
Mà so với sự lo lắng của người nhà thì Tình Tình hình như cũng buồn bã phập phồng, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, mình sẽ mang thai đứa bé của anh Trước khi anh tới San Francisco suốt cả một năm bọn họ không có làm nhưng ai có thể ngờ được chính ở chỗ này lần cuối cùng này thế nhưng lại khiến cho cô mang thai
?,
Trách ai được? Trách mình không có ý thức? Một người trưởng thành thế nhưng lại không hiểu được tầm quan trọng của việc sau chuyện đóng. Điều lạ ở đây chính là sao cô lại có thẻ mơ hồ vô tâm như vậy, kinh nguyệt đã lâu chưa đến mà cũng không phát hiện ra.
Từ lúc biết mình mang thai, tâm tình của cô liền trở nên phức tạp được khó có thể hình dung, cô và anh đã sớm không có quan hệ, nhưng cô lại mang thai con của anh, trời cao hình như thấy cô còn chưa đủ khổ sở nên lại tiếp tục ném một vấn đề nan giải đến cho cô.
Trong lúc này cô lại nghĩ tới đứa con không có duyên phận lần trước, nghĩ tới đối thoại mông lung không rõ ngày đó, trải qua một lần đẻ non, thân thể của cô dường như rất khó có thể mang thai được.
Vậy mà bây giờ đứa bé này lại tới, có phải ông trời đối với cô quá quan tâm chăm sóc đặc biệt không đây? Mặc dù là con của người đàn ông kia nhưng cũng là cô không phải sao? Huống chi hiện tại bọn họ quan hệ nào cũng không có.
Vậy thì đứa nhỏ này chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
Trong rất nhiều bản thiết kế của cô cũng có một số bản thiết kế phòng của trẻ em vô cùng đẹp. Mà sau khi cô và Mộ Dung Trần ly hôn cũng chưa hề nghĩ tới chuyện kết hôn thêm lần nữa, nếu đã như vậy thì có đứa con này không phải rất tuyệt vời hay sao?
Sau khi thông suốt, cô liền quyết định phải sinh ra đứa bé này và nuôi dưỡng nó thật tốt.
Nhưng tiểu tử còn chưa ra khỏi bụng mẹ lại muốn tạo phản, rõ ràng lúc trước khi chưa biết mình mang thai thì một chút phản ứng cũng không có, nhưng sau khi biết được kết quả thì kể từ ngày đó cô bắt đầu lâm vào trong địa ngục, mỗi ngày sau khi thức dậy chuyện đầu tiên làm chính là nôn ọe
Cả một ngày nhiệm vụ duy nhất cũng chính là ói, ăn cũng ói, không ăn cũng ói, ói đến khi ruột gan đứt ra từng khúc, như sắp chết đến nơi vậy. Hiện tại cô cũng không muốn nhúc nhích, cả ngày nằm ở trên giường, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có.
Mỗi lần sau khi nôn mửa, thì lòng lại tràn đầy oán trách và bất mãn với người đàn ông chắc bây giờ đang vui vẻ kia, tại sao lại như vậy? Tại sao đàn ông không cần phải gánh chịu hậu quả, toàn bộ quả đều do người phụ nữ nếm chịu? Anh đúng là tên đại gian ác sau khi thích thú thỏa mãn liền phủi mông chạy lấy người, để lại một mình cô ngày đêm đều bị giày vò.
Cõi đời này, còn có thiên lý hay sao? Tại sao? Tại sao lại khiến cô khổ sở như vậy?
"Hic. . . . . . Thật là quá đáng, thực sự rất quá đáng mà." Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi chảy nước mắt , vừa nói ly hôn anh liền ly hôn ngay, sau khi làm cho cô bi thảm như vậy lại còn để một mình cô chịu đựng.
Trong lúc vô cùng khó chịu, Tình Tình đã quên mất ly hôn là do mình nói ra, trong lòng vẫn tiếp tục oán giận người đàn ông kia.
"Chị đừng khóc nữa có được hay không?" Thẩm Diệu Dương ngồi ở bên giường nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi người phụ nữ có thai cảm xúc không ổn định này.
"Huhu . . . . ." Nói chưa dứt lời, Tình Tình vừa nghe thấy thế liền khóc lớn tiếng hơn.
"Tình Tình, nếu không cha gọi Mộ Dung Trần tới đây nhé?" Tiết Thiệu Trạch nhìn con gái khóc thành ra như vậy, mặc dù nó không nói, nhưng ông cũng biết thật ra thì trong lòng của nó vẫn còn nhớ đến người kia.
Mấy ngày nay, khi con gái ông bị ốm nghén hành hạ lúc khó chịu ông đều có thể nghe được nó ở trong nhà tắm mắng to, mắng người đàn ông kia thật quá đáng, không có lương tâm.
Ông cũng không ngờ con gái mình cung có lúc như vậy, nhưng không có sự đồng ý của nó, ông cũng không dám tự chủ trương. Nhưng nhìn nó khóc đến đau lòng như vậy, nếu đã không muốn. . . . . .
Phụ nữ một mình mang thai rất cực khổ, ông vẫn rất đau lòng năm đó không thể bồi ở bên cạnh vợ của mình. Hiện tại nhìn con gái mình như vậy càng khiến ông đau lòng hơn.
"Không cho nói, không cho ở trước mặt của con nhắc tới người đàn ông kia, cha có nghe hay không? Đứa bé là của một mình con, một mình con mà thôi" Tình Tình uất ức nói ra."Các người nếu là dám thông báo với anh ta , con sẽ lập tức rời, khiến cho anh ta vĩnh viễn cũng không tìm được."
Cô nói được là làm được, nếu bọn họ đã ly hôn, vậy thì đã không còn có bất kỳ quan hệ gì rồi. Có thêm đứa bé cũng không thể vãn hồi cái gì.
" Được rồi, được rồi, không nói thì không nói, không cần kích động như thế, đối với thân thể không tốt. Con không phải muốn cho nó biết, vậy thì chúng ta sẽ không nói là được."
"Tình Tình tại sao lại khóc?" Thẩm Quân Hoa từ ngoài cửa đi vào đi tới bên giường, mặc dù bệnh tình của bà không mấy biến chuyển, nhưng cũng đã quen theo chân bọn họ, cũng đã quen nghe Tình Tình gọi mình là mẹ.
"Mẹ. . . . . ." Thấy mặt của Thẩm Quân Hoa lo lắng, Tình Tình liền nhào vào trong ngực của mẹ mình.
"Tình Tình, không khổ sở nữa, tiểu bảo bảo trong bụng cũng sẽ không thoải mái." Thẩm Quân Hoa nhẹ nhàng an ủi Tình Tình, trên mặt hoàn toàn điềm tĩnh.
"Đúng vậy, chị, bác sĩ cũng nói chị phải luôn giữ vững tâm tình vui mà!"
Sau khi ở trong ngực mẹ mình khóc lớn một hồi, cảm giác cả người hình như cũng thư thái không ít, Tình Tình ngẩng đầu lên nói: "Cha, mẹ, con không sao. Con muốn ngủ một chút"
Trước khi đi ra bọn họ còn không yên tâm dặn dò cô, nếu như có cái gì không thoải mái, nhất định phải gọi bọn họ tới.
Cô cũng chỉ là mang thai thôi cũng không phải mắc bệnh nặng gì, cần thiết phải lo lắng như vậy sao? Nhưng Tình Tình vẫn ngoan ngoãn đáp ứng sau đó mới nằm xuống.
Đứa bé này, còn chưa ra ngoài cũng đã biết giày vò mẹ nó như vậy rồi, không biết về sau có trở thành một Hỗn Thế Ma Vương hay không .
Thật ra thì, cô hy vọng đây sẽ là một cô công chúa xinh đẹp đáng yêu hơn, như vậy thì cô có thể mua thật nhiều quần áo thật đẹp để nó trở thành một cô công chúa xinh đẹp nhất.
Chỉ là, có một bé trai khôi ngô tuấn tú hình như cũng không tồi. Không thể phủ nhận, người đàn ông đó tuấn mỹ cao ngạo như vậy, nếu như con trai giống với cha của nó thì lại có thêm một một người làm hại** các thiếu nữ rồi.
Thật là, tại sao cô lại nghĩ đến người đàn ông kia rồi?
Tình Tình vuốt ve tiểu bảo bảo trong bụng rốt cuộc cũng đã an tĩnh lại, từ từ nhắm nghiền hai mắt. Trước khi tiến vào mộng đẹp, hình như còn có thể thấy mông lung gương mặt của người đàn ông kia.
Không thể phủ nhận, thật ra thì cô có một chút xíu nhớ anh, nhớ ánh mắt anh nhìn mình vừa đen vừa sáng, nhớ tới đôi môi xinh đẹp còn cả bàn tay ấm áp của anh nữa. Cực kỳ nhớ nhung lồng ngực nở nang của anh, mỗi lần tựa vào lồng ngực kia cũng đều cảm thấy đặc biệt an tâm và thoải mái, giống như lồng ngực của anh trời sinh đã thích hợp với cô như vậy.
Đáng tiếc, tất cả những điều đó, chỉ có thể tìm kiếm ở trong mộng mà thôi.
Ba ngày sau, anh phái luật sư mang đến nhà của cô ở San Francisco hai bản thỏa thuận ly hôn mà anh đã ký sẵn ở trên đó chỉ cần cô ký vào nữa là xong.
Ngày đó, cha mẹ cô cũng không có nhà, em trai cũng đã đến trường học, còn cô vì đã nhận điện thoại của luật sư cho nên đã xin nghỉ một buổi. Thật ra thì mấy ngày vừa rồi khi cô ngồi trong lớp học căn bản cũng không biết giáo sư đang nói cái gì.
Cái đó luật sư Cổ đã nói rất rõ ràng, đặc biệt là vấn đề về tài sản và tiền nuôi dưỡng sau khi ly hôn khi nói xong còn hỏi Tình Tình có chỗ nào không rõ hay không.
Tình Tình lắc đầu một cái, đối với mấy cái này cô căn bản cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ muốn ký tên lên trên đó.
Cổ luật sư thấy Tình Tình không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, ngón tay thon dài đẹp mắt hờ hững lật lên lật xuống, khi lật tới tờ cuối cùng kia mà anh đã ký sẵn tên lên đó bên cạnh là chỗ trống không chỉ đợi cô ký tên là thỏa thuận này ngay lập tức liền có hiệu lực rồi.
Buổi chiều ở San Francisco, tia nắng xuân ấm áp xuyên qua kính cửa sổ đang mở rộng tràn vào bên trong, bầu trời thì cao và xanh, trong sân cây cối đang đâm chồi nảy lộc, những bông hoa thi nhau khoe sắc, màu xanh dương, màu hồng tỏa hương thơm ngát ngập tràn cả khu vườn.
Một nét ngang hai nét thẳng, cô bắt đầu viết xuống giấy chữ ‘ Tiết ’(薛), những hình ảnh trước đây vào giờ khắc này như những thước phim điện ảnh chầm chậm chiếu ở trước mắt cô, anh thương cô cưng chiều cô, anh dịu dàng, anh đáng ghét, nhưng tất cả suy nghĩ đều được cất giấu ở tận đáy lòng.
Cả cuộc đời này của một người phụ nữ, có mấy ai có thể tìm được một người yêu mình sâu nặng như vậy? Anh ấy đã đợi cô, từ đầu đến cuối đều mang đến cả tấm chân tình nhưng do cô không tốt, không biết quý trọng, là cô không tốt, yêu anh lại không dám nói ra
Lúc muốn viết xuống nét chữ cuối cùng của chữ ‘ Tình’(晴) thì nước mắt của cô mãnh liệt kéo đến, tay đang cầm bút run lên, thật lâu sau cũng không viết được nét cuối cùng, khi viết xong nước mắt đã nhòe cả trang giấy, cuối cùng cũng quyết tâm ký xong tên của mình, từng nét từng nét ấn xuống đều thấm đẫm đau thương.
"Thiếu phu nhân . . . . ." luật sư Cổ ở bên cạnh thấy Tình Tình vừa ký tên vừa rơi lệ cũng thấy không đành lòng nói: "Có muốn tôi gọi cho thiếu gia hay không?"
"Không cần." Ý thức được mình đang thất thố, Tình Tình liền nhanh chóng lau khô nước mắt, đến bước cuối cùng cũng phải chia tay, đây coi như đã hoàn thành cả quá trình rồi.
Có gọi hay không gọi điện thoại cũng đã không có bất kỳ ý nghĩa gì rồi, cần gì phải vậy chứ?
Bọn họ yêu nhau nhưng luôn muộn một bước, từ nay về sau có gặp cũng chỉ là đi lướt qua nhau mà thôi.
Luật sư Cổ đem thỏa thuận đã đầy đủ chữ ký của hai bên cầm lên nhìn một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì liền cho vào trong túi công văn: "Thiếu phu nhân, chuyện còn lại giao cho tôi xử lý là được rồi, cô còn có chuyện gì nữa không?"
"Luật sư Cổ, sau này cứ gọi tôi là Tiết tiểu thư được rồi. Làm phiền anh rồi. Khi nào xong thì cứ báo cho tôi một tiếng là được rồi." Từ lúc cô ký lên tờ thỏa thuận kia thì đã không còn có bất cứ quan hệ gì với nhà Mộ Dung nữa, cũng không đảm đương nổi cách xưng hô như vậy, từ nay về sau, cô chính là Tiết Tình mà thôi.
"Cái này tôi sẽ xử lý tốt. Nếu như còn gì thắc mắc thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được rồi. Đã vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại." Luật sư Cổ đã hoàn thành xong sứ mệnh vĩ đại của mình nên đứng lên cáo từ.
"Luật sư Cổ, làm phiền anh chờ một chút." Giống như nghĩ đến cái gì, Tình Tình sau khi cười cười với luật sư Cổ, liền chạy lên lầu, không tới 2 phút đã đi xuống.
"Cái này phiền anh giúp tôi đưa lại cho anh ấy được không?" Xòe lòng bàn tay ra nơi đó đang có chiếc nhẫn cưới tinh xảo đại biểu cho sự vĩnh hằng. Vật này vẫn nên trả lại cho anh ấy thì hơn?
"Tiết tiểu thư, xin lỗi, cái này thiếu gia cũng không có giao phó cho tôi, nếu quả thật muốn trả lại, sợ rằng cô phải tự mình liên lạc với anh ấy." Chuyện này không có giao phó của thiếu gia, anh cũng không ngốc đến nỗi tự chuốc lấy phiền toái cho mình.
"Vậy. . . . . . không còn gì nữa, luật sư Cổ, cám ơn anh." Tình Tình từ từ thu tay lại, nắm thật chặt.
"Đừng khách khí, hẹn gặp lại." Không nói thêm nữa, luật sư Cổ liền xuyên qua khu vườn tràn đầy cảnh xuân đi ra ngoài.
Tình Tình nắm thật chặt chiếc nhẫn kia, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của luật sư Cổ nữa thì toàn thân của cô từ từ, từ từ mềm nhũn ra, cuối cùng là ngồi bệt xuống đất.
Nếu không nói chuyện thì trông cô giống y hệt một con búp bê, vẫn luôn ngồi ở chỗ đó, cho đến trời chiều ngả về tây đập vào mi mắt, cô mới phát hiện ra hai chân của mình tê dại, không có cách nào nhúc nhích. Nhưng mà cô vẫn chưa muốn động đậy chỉ có một mong muốn ngay giá như bây giờ thời gian có thể dừng lại thì tốt biết bao nhiêu!
Thẩm Diệu Dương sau khi tan học về nhà, thấy chị mình ngồi bệt dưới đất, trên mặt hình như còn có cả nước mắt, liền đoán rằng đã có chuyện gì xảy ra ?
"Chị, làm sao vậy?" Đồ đang cầm trong tay tùy tiện ném sang một bên, ngồi xổm xuống bên cạnh Tình Tình.
"Dương Dương, chị. . . . . ." Tình Tình mở miệng nhưng lại phát hiện ra giọng của mình khàn khàn .
"Chị, có chỗ nào thấy không thoải mái hay sao?"
"Dương Dương, chị. . . . . . đã ly hôn rồi." Vừa nhắc tới hai chữ ly hôn này, tâm như là bị cái gì đạp vào, rất đau!
"Ly hôn?" nghe tin này Thẩm Diệu Dương giống như nghe được tin về ngày tận thế vậy, hai tay đặt lên vai của Tiết Tình hỏi: "Chị, chị đang nói đùa phải không?"
Làm sao có thể? Anh rể yêu chị như vậy, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, làm sao có thể nói ly hôn liền ly hôn đây? Hôm nay là ngày một tháng tư sao? Bằng không làm sao chị anh lại nói ra lời như vậy?
"Không phải đâu, hôm nay chị đã ký vào đơn ly hôn rồi, bọn chị thật sự đã ly hôn rồi." Tình Tình rũ mắt xuống không dám đối mặt với ánh mắt chất vấn của em trai.
"Tại sao lại muốn ly hôn?" Thẩm Diệu Dương vẫn không thể nào tin được: "Em không tin, em sẽ đi hỏi anh rể." Thẩm Diệu Dương quyết định sẽ đi hỏi Mộ Dung Trần về chuyện này thì tốt hơn, muốn từ chỗ chị anh lấy được đáp án dĩ nhiên là không thể nào.
"Dương Dương, ly hôn là do chị đề nghị." Tình Tình kéo tay em trai: "Cuộc hôn nhân này vốn cũng không phải xuất phát từ mong muốn của hai thì ly hôn là chuyện đương nhiên. Em không cần phải đi hỏi anh ấy."
"Chị đề nghị? Anh rể đến cùng đã làm cái gì để cho chị bất mãn?"
"Anh ấy không có cái gì để cho chị bất mãn hết, là chị không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, có được hay không? Chị muốn sống một cuộc sống cho riêng mình không thể được sao?"
"Chị, chị còn muốn cuộc sống như thế nào? Chẳng lẽ chị ở đây trách cứ mười năm qua mẹ đã bỏ chị lại mà mang em đi, chị đang hối hận sao? Là vì mọi người kéo theo chị, để cho chị không có tự do hay sao? Thậm chí còn để cho hôn nhân của chị cũng mất đi tự do, có phải hay không?" Thẩm Diệu Dương lẳng lặng nhìn người chị ruột già máu mủ của mình, ý của chị ấy không phải là như vậy chứ?
"Dương Dương, không phải vậy, chị không phải. . . . . ." Tình Tình buông tay em trai ra, biết rất rõ ràng là không phải như thế, nhưng mà cô lại không tìm được lý do gì có thể phản bác lại.
Có lẽ em trai cô đã nói đúng được phân nửa, trừ việc cô đối với mình không đủ tự tin, thì thật ra trong mười năm này cô vẫn luôn bất mãn?
Nếu như hôm nay em trai không trực tếp nói thẳng ra thì cô sẽ luôn luôn cho rằng mình thật sự vẫn không oán không hối nhưng thật ra thì không phải như vậy!
Tình Tình, không nghĩ tới khi chân tướng bị phô bày thì mình cũng là người ích kỷ như vậy!
"Chị, em xin lỗi." Thẩm Diệu Dương cúi đầu, mặc kệ như thế nào, anh vẫn muốn tìm anh rể để hỏi cho rõ: "Em muốn đi lên lầu một chút."
"Dương Dương, chị không phải có ý đó, em đừng tức giận có được hay không?" Tình Tình nhìn bóng dáng cô đơn bóng dáng của em trai lặng lẽ đi lên lầu, trong lòng lại thêm một trận khổ sở.
Có lẽ, tận sâu trong đáy lòng của cô đã từng thật sự có oán hận nhưng chẳng qua cô không nhạn ra mà thôi, nhưng bây giờ nhìn ba mẹ có thể ở chung một chỗ thì có cái gì còn chưa đủ đây?
"Chị, em không có tức giận, thật sự không có. Em muốn cùng anh rể nói chuyện một chút. Lát nữa em sẽ xuống nấu cơm." Dứt lời, Thẩm Diệu Dương sải bước lên lầu, Tình Tình chỉ có thể sửng sốt nhìn em trai đang từ từ đi mất.
Em trai cô vẫn rất hay trò chuyện với Mộ Dung Trần nhưng mặc kệ như thế nào, cũng không cải biến được chuyện bọn họ đã thực sự ly hôn.
Có thể làm chuyện mình muốn làm rồi, Tình Tình, mày nên vui vẻ không phải sao?
Năm tháng sau. San Francisco đã bước vào mùa thu, khí trời vô cùng mát mẻ.
Tình Tình mấy ngày nay vẫn luôn cảm giác thân thể của mình là lạ, nhưng cụ thể như thế nào vẫn không được rõ ràng.
Việc cô và Mộ Dung Trần ly hôn, Tiết Thiệu Trạch và Thẩm Quân hoa sau khi trở lại cũng không nói gì, mà em trai cô ngày đó từ trên lầu đi xuống cũng chỉ sâu xa nhìn cô một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong khoảng thời gian này, cô đem toàn bộ thời gian đặt vào việc học, ngay cả chủ nhật cũng sẽ tới thư viện học thêm.
Cô vô cùng thích bài chuyên ngành của mình, mỗi ngày đều mang theo bên mình bản vẽ và bút nho nhỏ, còn có cả laptop nữa vì mỗi khi linh cảm được điều gì cô cũng đều có thể nhớ kỹ.
Cô cũng rất thích chuyên ngành này, thích lợi dụng đường cong, sắc thái cùng hiệu quả thị giác, phối hợp với nhau khiến cho người ta vô hạn tưởng tượng về không gian, thỏa mãn được vật chất cùng đời sống tinh thần của mọi người , bên cạnh đó phải cần hợp lý, thoải mái trong phòng hoàn cảnh nào cũng phải đẹp, loại cảm giác đó thật sự là rất kỳ diệu!
Trong quá trình học ở trường, cô không chỉ có học kiến trúc mỹ thuật, mà còn học thêm nghệ thuật thiết kế, nguyên lý thị giác, nghệ thuật thịnh hành, lý thuyết về sinh hoạt hiện đại hòa hợp, còn học cả vẽ các loại thiết kế đồ họa, nắm giữ không gian thiết kế, tài liệu học, thi công công nghệ, dự toán báo giá cùng với hạng mục kêu gọi đầu tư; cũng đã bắt đầu tiếp xúc độc lập thiết kế trang sức trong phòng thiết kế có liên quan đến chương trình học.
Cô vẫn luôn nỗ lực phấn đấu để trở thành một nhà thiết kế ưu tú, mặc dù quá trình cũng không đơn giản, nhưng là đây là mục tiêu của cô, cho nên, cô sẽ vì nó mà nỗ lực hết sức mình.
Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Diệu Dương, cô thành lập phòng làm việc của mình ở trên mạng, đem tác phẩm thiết kế bình thường post lên. Mặc dù người xem không nhiều lắm vì tác phẩm của cô vẫn còn rất non nớt. Chỉ là, có một người bạn tên là Sky , mỗi lần cô có tác phẩm mới thì ‘ người đó ’ đều có thể chỉ ra những thứ còn khiếm khuyết của cô, cái mà‘ người đó ’ chỉ ra hoàn toàn đều là những thứ mà cô chưa hề nghĩ đến.
Tình Tình rất vui vẻ khi có một người bạn như vậy. Cô đã từng cho rằng người bạn này là nào đó một nhà thiết kế của một công ty lớn nhưng ‘ người đó ’ lại nói rằng làm việc này chỉ vì yêu thích mà thôi.
Một người với sở thích nghiệp dư thế nhưng lại có thể chỉ ra những lỗi sai trên tác phẩm của cô, vậy thì cô phải tu luyện bao lâu mới có thể đạt đến trình độ của ‘ người đó ’ đây?
Đây là một con đường rất dài lại còn rất cực khổ, nhưng cô vẫn muốn kiên trì theo đuổi.
Cũng làm cho cô bận rộn không còn thời gian để nghĩ lung tung nữa, tạm thời thấy thỏa mãn, cũng không giống như lúc vừa ly hôn cả đêm đều không ngủ được.
Sống trên cõi đời này 22 năm, lần đầu tiên bởi vì có mục tiêu rõ rệt, cô rốt cuộc cũng cảm thấy thật sự vui vẻ.
Chỉ là, không biết gần đây có phải quá bận rộn thiết kế hay không mà lúc ăn cơm không có có chút khẩu vị nào, vừa từ phòng học ra ngoài Tình Tình quyết định về nhà nghỉ ngơi một chút không đi thư viện nữa, dù sao hôm nay buổi chiều cũng không có lớp.
"Emily. . . . . ."
Tình Tình đang đi về phía cổng trường nghe thấy Lisa gọi liền ngừng lại. Lâu như vậy tới nay, bên cạnh cô chỉ có mình cô ấy là bạn mà thôi.
Một là cá tính của cô quá khép kín, hai là toàn bộ thời gian cô đều dùng vào việc học nên căn bản không có thời gian để kết bạn. Dù bây giờ cô đã là người tự do rồi, nhưng cô vẫn không có thói quen cùng những người khác quá thân thiết, đặc biệt là đàn ông.
Raul gần đây cũng tương đối bận rộn, chỉ thỉnh thoảng tìm đến Lisa trò chuyện mấy câu.
"Buổi chiều không có lớp, bạn có muốn đến nhà mình liên hoan không?" Lisa tươi cười hỏi.
"Không, hôm nay mình phải về nhà có chút việc, để lần sau nhé." Tình Tình không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Có nhiều người nước ngoài nên cô không muốn đi, đặc biệt là hiện tại người cô rất không thoải mái, cả dạ dày giống như đang đảo lộn rất khó chịu.
"Emily, bạn làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi như vậy?" Cự tuyệt của cô ấy đã nằm trong dự liệu, Lisa cũng đã quen rồi. Nhưng lại thấy sắc mặt của Tình Tình không tốt tái nhợt hẳn đi.
"Lisa, thật xin lỗi! Mình . . . . ." Còn muốn nói nữa dạ dày của Tình Tình lại không nhịn được sôi trào lên, không để ý tới Lisa ở bên cạnh vọt tới cây đại thụ bên đường, sau một hồi nôn ọe Tình Tình liền cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó trong tiếng thét chói tai của Lisa hôn mê bất tỉnh.
San Francisco vào mùa thu, không còn mây mù nữa, ánh trời chiều màu đỏ tía chiếu lên cả khu vườn trông hết sức mỹ lệ.
Nhưng Tình Tình lại không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp của ngày hôm đó.
"Ọe. . . . . ." tiếng nôn mửa không ngừng truyền đến từ trong nhà vệ sinh, nghe tiếng nôn mửa như vậy sợ rằng ngay cả gan ruột cũng đều phun cả ra rồi.
"Chị, chị thấy sao rồi hả ? Có muốn đến bệnh viện hay không?" Thẩm Diệu Dương đứng ở sau lưng Tình Tình, nóng lòng vỗ nhẹ vào lưng chị mình, khuôn mặt hết sức nóng nảy, thấy chị mình chịu khổ như vậy, một chút biện pháp cũng không có, lòng của anh cứ như có lửa đốt vậy
"Ưmh. . . . . . Ọe . . . . ." Vừa mới thấy đỡ một chút, thì một cơn buồn nôn khác lại ập tới hành hạ để cho cô chạy đến bồn rửa tay ói như điên.
"Tình Tình, có khá hơn chút nào không?" Tiết Thiệu Trạch cầm một cốc trà gừng nong đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy con gái ói thành như vậy, vội vàng để cốc trà xuống chạy tới giúp một tay nâng dậy tránh cho tì quá chặt vào đó
Rốt cuộc đem mọi thứ trong dạ dày nôn hết ra, cái không thể nôn cũng đều phun ra cả, Tình Tình thở gấp ngẩng đầu lên, mặc cho ba và em trai đỡ mình nằm tựa vào trên đầu giường, đầu đươc đặt lên trên gối đầu mềm mại, gương mặt của cô hết sức yếu ớt.
"Chị nôn oẹ nghiêm trọng như thế, có muốn đến bệnh viện xem một chút không?" Thẩm Diệu Dương dùng khăn lông ấm áp lau miệng cho Tình Tình.
"Không cần, bác sĩ nói bị như thế này cũng là bình thường ." Tình Tình yếu đuối muốn nhắm mắt lại, thật sự rất mệt mỏi rồi!
"Nhưng chị à, mấy ngày nay chị không ăn được cái gì cả." Cứ ăn vào một chút là lại ói ra, kể từ một tuần trước, lúc Tình Tình đột nhiên ngất xỉu ở trường học sau khi được bạn học đưa đến bệnh viện thì mới biết cô đã có bầu được bốn tháng.
Đây đúng là một tin động trời!
Em trai cùng ba cô ở bệnh viện biết được cô mang thai cũng không nói gì, thấy sắc mặt của cô rất không tốt xem ra không được vui mừng cho lắm, sau đó ba cô đã thử hỏi cô rằng có phải không muốn có đứa bé này hay không thì đột nhiên cô lại ôm bụng của mình hô to: "Ai cũng đừng mong cướp đi con của con"
Nếu cô đã muốn đứa bé này thì bọn họ cũng không có ý kiến nhưng khi hỏi cô có muốn thông báo ba của đứa bé hay không thì cô lại một lần nữa mất khống chế hét to: "Đây là đứa bé của một minh con. Ai cũng không cho nói."
Được rồi, vậy trước tiên cứ tạm thời không nói đi!
Mấy ngày kế tiếp, Tình Tình lại bắt đầu nôn ọe mãnh liệt, cả ngày cứ ăn bao nhiêu lại ói ra bấy nhiêu, suy yếu đến mức ngay cả giường cũng không xuống được, chứ đừng nói chi là đi học. Mới chưa được mấy ngày, cả người liền gầy đi một vòng, làm bọn họ hết sức lo lắng.
Đến bây giờ bọn họ mới phát hiện, thì ra là tính khí của con gái nhà mình lại quật cương như thế.
Mà so với sự lo lắng của người nhà thì Tình Tình hình như cũng buồn bã phập phồng, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, mình sẽ mang thai đứa bé của anh Trước khi anh tới San Francisco suốt cả một năm bọn họ không có làm nhưng ai có thể ngờ được chính ở chỗ này lần cuối cùng này thế nhưng lại khiến cho cô mang thai
?,
Trách ai được? Trách mình không có ý thức? Một người trưởng thành thế nhưng lại không hiểu được tầm quan trọng của việc sau chuyện đóng. Điều lạ ở đây chính là sao cô lại có thẻ mơ hồ vô tâm như vậy, kinh nguyệt đã lâu chưa đến mà cũng không phát hiện ra.
Từ lúc biết mình mang thai, tâm tình của cô liền trở nên phức tạp được khó có thể hình dung, cô và anh đã sớm không có quan hệ, nhưng cô lại mang thai con của anh, trời cao hình như thấy cô còn chưa đủ khổ sở nên lại tiếp tục ném một vấn đề nan giải đến cho cô.
Trong lúc này cô lại nghĩ tới đứa con không có duyên phận lần trước, nghĩ tới đối thoại mông lung không rõ ngày đó, trải qua một lần đẻ non, thân thể của cô dường như rất khó có thể mang thai được.
Vậy mà bây giờ đứa bé này lại tới, có phải ông trời đối với cô quá quan tâm chăm sóc đặc biệt không đây? Mặc dù là con của người đàn ông kia nhưng cũng là cô không phải sao? Huống chi hiện tại bọn họ quan hệ nào cũng không có.
Vậy thì đứa nhỏ này chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
Trong rất nhiều bản thiết kế của cô cũng có một số bản thiết kế phòng của trẻ em vô cùng đẹp. Mà sau khi cô và Mộ Dung Trần ly hôn cũng chưa hề nghĩ tới chuyện kết hôn thêm lần nữa, nếu đã như vậy thì có đứa con này không phải rất tuyệt vời hay sao?
Sau khi thông suốt, cô liền quyết định phải sinh ra đứa bé này và nuôi dưỡng nó thật tốt.
Nhưng tiểu tử còn chưa ra khỏi bụng mẹ lại muốn tạo phản, rõ ràng lúc trước khi chưa biết mình mang thai thì một chút phản ứng cũng không có, nhưng sau khi biết được kết quả thì kể từ ngày đó cô bắt đầu lâm vào trong địa ngục, mỗi ngày sau khi thức dậy chuyện đầu tiên làm chính là nôn ọe
Cả một ngày nhiệm vụ duy nhất cũng chính là ói, ăn cũng ói, không ăn cũng ói, ói đến khi ruột gan đứt ra từng khúc, như sắp chết đến nơi vậy. Hiện tại cô cũng không muốn nhúc nhích, cả ngày nằm ở trên giường, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có.
Mỗi lần sau khi nôn mửa, thì lòng lại tràn đầy oán trách và bất mãn với người đàn ông chắc bây giờ đang vui vẻ kia, tại sao lại như vậy? Tại sao đàn ông không cần phải gánh chịu hậu quả, toàn bộ quả đều do người phụ nữ nếm chịu? Anh đúng là tên đại gian ác sau khi thích thú thỏa mãn liền phủi mông chạy lấy người, để lại một mình cô ngày đêm đều bị giày vò.
Cõi đời này, còn có thiên lý hay sao? Tại sao? Tại sao lại khiến cô khổ sở như vậy?
"Hic. . . . . . Thật là quá đáng, thực sự rất quá đáng mà." Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi chảy nước mắt , vừa nói ly hôn anh liền ly hôn ngay, sau khi làm cho cô bi thảm như vậy lại còn để một mình cô chịu đựng.
Trong lúc vô cùng khó chịu, Tình Tình đã quên mất ly hôn là do mình nói ra, trong lòng vẫn tiếp tục oán giận người đàn ông kia.
"Chị đừng khóc nữa có được hay không?" Thẩm Diệu Dương ngồi ở bên giường nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi người phụ nữ có thai cảm xúc không ổn định này.
"Huhu . . . . ." Nói chưa dứt lời, Tình Tình vừa nghe thấy thế liền khóc lớn tiếng hơn.
"Tình Tình, nếu không cha gọi Mộ Dung Trần tới đây nhé?" Tiết Thiệu Trạch nhìn con gái khóc thành ra như vậy, mặc dù nó không nói, nhưng ông cũng biết thật ra thì trong lòng của nó vẫn còn nhớ đến người kia.
Mấy ngày nay, khi con gái ông bị ốm nghén hành hạ lúc khó chịu ông đều có thể nghe được nó ở trong nhà tắm mắng to, mắng người đàn ông kia thật quá đáng, không có lương tâm.
Ông cũng không ngờ con gái mình cung có lúc như vậy, nhưng không có sự đồng ý của nó, ông cũng không dám tự chủ trương. Nhưng nhìn nó khóc đến đau lòng như vậy, nếu đã không muốn. . . . . .
Phụ nữ một mình mang thai rất cực khổ, ông vẫn rất đau lòng năm đó không thể bồi ở bên cạnh vợ của mình. Hiện tại nhìn con gái mình như vậy càng khiến ông đau lòng hơn.
"Không cho nói, không cho ở trước mặt của con nhắc tới người đàn ông kia, cha có nghe hay không? Đứa bé là của một mình con, một mình con mà thôi" Tình Tình uất ức nói ra."Các người nếu là dám thông báo với anh ta , con sẽ lập tức rời, khiến cho anh ta vĩnh viễn cũng không tìm được."
Cô nói được là làm được, nếu bọn họ đã ly hôn, vậy thì đã không còn có bất kỳ quan hệ gì rồi. Có thêm đứa bé cũng không thể vãn hồi cái gì.
" Được rồi, được rồi, không nói thì không nói, không cần kích động như thế, đối với thân thể không tốt. Con không phải muốn cho nó biết, vậy thì chúng ta sẽ không nói là được."
"Tình Tình tại sao lại khóc?" Thẩm Quân Hoa từ ngoài cửa đi vào đi tới bên giường, mặc dù bệnh tình của bà không mấy biến chuyển, nhưng cũng đã quen theo chân bọn họ, cũng đã quen nghe Tình Tình gọi mình là mẹ.
"Mẹ. . . . . ." Thấy mặt của Thẩm Quân Hoa lo lắng, Tình Tình liền nhào vào trong ngực của mẹ mình.
"Tình Tình, không khổ sở nữa, tiểu bảo bảo trong bụng cũng sẽ không thoải mái." Thẩm Quân Hoa nhẹ nhàng an ủi Tình Tình, trên mặt hoàn toàn điềm tĩnh.
"Đúng vậy, chị, bác sĩ cũng nói chị phải luôn giữ vững tâm tình vui mà!"
Sau khi ở trong ngực mẹ mình khóc lớn một hồi, cảm giác cả người hình như cũng thư thái không ít, Tình Tình ngẩng đầu lên nói: "Cha, mẹ, con không sao. Con muốn ngủ một chút"
Trước khi đi ra bọn họ còn không yên tâm dặn dò cô, nếu như có cái gì không thoải mái, nhất định phải gọi bọn họ tới.
Cô cũng chỉ là mang thai thôi cũng không phải mắc bệnh nặng gì, cần thiết phải lo lắng như vậy sao? Nhưng Tình Tình vẫn ngoan ngoãn đáp ứng sau đó mới nằm xuống.
Đứa bé này, còn chưa ra ngoài cũng đã biết giày vò mẹ nó như vậy rồi, không biết về sau có trở thành một Hỗn Thế Ma Vương hay không .
Thật ra thì, cô hy vọng đây sẽ là một cô công chúa xinh đẹp đáng yêu hơn, như vậy thì cô có thể mua thật nhiều quần áo thật đẹp để nó trở thành một cô công chúa xinh đẹp nhất.
Chỉ là, có một bé trai khôi ngô tuấn tú hình như cũng không tồi. Không thể phủ nhận, người đàn ông đó tuấn mỹ cao ngạo như vậy, nếu như con trai giống với cha của nó thì lại có thêm một một người làm hại** các thiếu nữ rồi.
Thật là, tại sao cô lại nghĩ đến người đàn ông kia rồi?
Tình Tình vuốt ve tiểu bảo bảo trong bụng rốt cuộc cũng đã an tĩnh lại, từ từ nhắm nghiền hai mắt. Trước khi tiến vào mộng đẹp, hình như còn có thể thấy mông lung gương mặt của người đàn ông kia.
Không thể phủ nhận, thật ra thì cô có một chút xíu nhớ anh, nhớ ánh mắt anh nhìn mình vừa đen vừa sáng, nhớ tới đôi môi xinh đẹp còn cả bàn tay ấm áp của anh nữa. Cực kỳ nhớ nhung lồng ngực nở nang của anh, mỗi lần tựa vào lồng ngực kia cũng đều cảm thấy đặc biệt an tâm và thoải mái, giống như lồng ngực của anh trời sinh đã thích hợp với cô như vậy.
Đáng tiếc, tất cả những điều đó, chỉ có thể tìm kiếm ở trong mộng mà thôi.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi