Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Chương 91: Hôn nhân mạnh mẽ + sóng gió lại nổi lên (2)
Tình Tình dù thế nào cũng không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy.
Mặt cô liền lạnh lùng cười lạnh: "Chính anh mới vô sỉ, đừng có bụng ta suy ra bụng người." Một người trong lòng đang bi thương tới cực điểm thì hình như cũng không để ý đến lời nói của mình như thế nào, điều này khiến cho cả hai đều bị thương tổn.
"Tôi đang nói oan cho cô sao?" Mộ Dung Trần cầm lấy cái ví của cô đem bức ảnh ở bên trong rút ra: "Chính cô nhìn xem, đây là cái gì?"
Nhìn bức ảnh anh đang nắm chặt ở trong tay, cô đột nhiên ý thức được kế tiếp anh muốn làm cái gì.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã nhìn thấy anh điên cuồng đem bức ảnh xé ra nát vụn.
"Không. . . . . . Không được!" Nhìn bức ảnh bị xé nát, khắp nơi đều là mảnh vụn nước mắt của cô lại tuôn ra như vỡ đê.
Nhìn thấy cô khóc lửa giận của anh càng bùng lên, anh cắn răng nói: "Tôi xé bức ảnh của hắn nên cô thấy đau lòng rồi hả?"
Cô liền trừng mắt nhìn anh: "Tôi hận anh! Anh tại sao lại lục lọi đồ của tôi?" Cô vừa khóc vừa chất vấn anh. Bức ảnh kia là cô và Bách Lâm chụp chung, lúc vẫn còn đang kết giao cô đã đặt ở trong đó rồi. Sau khi kết hôn, cô cũng chưa từng động vào cái ví đó.
Ngày hôm qua lúc đi ra ngoài vội vội vàng vàng cầm theo cũng không có nghĩ tới phải đem bức ảnh bên trong đó lấy ra. Không sai, là cô không nên còn để ảnh của người đàn ông khác trong ví của mình, nhưng mà tại sao anh lại cứ như vậy xé bỏ đồ của cô?
"Dương Bách Lâm ở trong lòng cô thật quan trọng như vậy?" Ở trong lửa giận bùng bùng, anh lại cảm thấy trong lòng từng hồi từng hồi khó chịu, giống như là hô hấp không thông.
Có phải là anh đang ghen tị với Dương Bách Lâm, điên cuồng ghen tỵ với hắn!
Tình Tình nhìn những mảnh vụn của bức ảnh đang tán loạn ở bên cạnh, nước mắt rơi càng nhiều. Cảm thấy đau lòng cùng thống hận Mộ Dung Trần cố tình gây sự, ngậm máu phun người, cô cũng chẳng thèm giải thích cái gì, im lặng quay mặt sang một bên.
"Tiết Tình chuyện bức ảnh cứ coi như xong đi, nhưng mà cô xem cái này là cái gì?" Mộ Dung Trần lấy ra chiếc nhẫn kia đặt trước mắt của cô.
"Nhìn chiếc nhẫn này đi? Chẳng lẽ sau khi gả vào nhà Mộ Dung tôi, cô còn muốn sẽ có một ngày có thể cùng hắn nối lại duyên xưa hay sao?"
Tình Tình nhìn chiếc nhẫn quen thuộc trong tay anh, nước mắt rơi càng nhiều! Bây giờ thật sự có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa rồi ! Nói gì cũng là vô ích thôi!
Đều là lỗi của cô! Không nên cầm nó về đấy! Kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi!
"Cô trả lời vấn đề của tôi đi." Anh lắc lắc người cô nói.
Trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc, cô quật cường nhắm mắt lại. Không muốn giải thích cái gì nữa!
Sự trầm mặc của cô làm anh lầm tưởng cô đã bị mình hỏi trúng tim đen, cam chịu thừa nhận tất cả. Anh vô cùng tức giận mở áo choàng tắm của cô ra kéo quần lót xuống.
"Tiết Tình, tôi sẽ làm cho cô biết rõ người đàn ông của cô rốt cuộc là ai!" Anh ném chiếc nhẫn chướng mắt đó đi rồi nói tiếp: "Muốn cùng người tình cũ nối lại duyên xưa? Nằm mơ đi!"
Anh sẽ để cho đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa của cô cũng không cần nghĩ tới việc này!
"Á. . . . . ." Cô kinh hoảng trừng lớn mắt, lắc đầu: "Không cần, tôi không muốn!" Động tác của anh vô cùng thô lỗ làm cho trong lòng của cô kinh hãi theo cấp lũy thừa.
Lúc anh nổi giận thật quá đáng sợ!
"Khi cô và Dương Bách Lâm ở chung một chỗ thì cô cũng sẽ cự tuyệt như thế hả? Hả?"
"Anh đừng có sỉ nhục người khác!" Cô nức nở nghẹn ngào nói.
Cô cảm thấy linh hồn từng phần từng phần như bị rút ra.
Giọng anh đầy căm hận nói: "Người nào ép tôi phải như vậy?"
Không nói thêm gì nữa, anh nhìn cô kinh hãi nhìn mình chằm chằm lửa giận suốt một buổi tối cũng thấy hạ xuống một chút!
"Ừhm. . . . . ." Tình Tình cắn môi, nén nước mắt chịu đựng giống như gặp phải cường bạo. Đúng vậy, người đàn ông này, mỗi lần vẫn luôn muốn dùng cách này để đối phó với cô, để cho cô đau để cho cô khuất phục!
Mặc dù cô cũng có lỗi, thế nhưng chính phương thức này làm cho cô sợ nhưng cũng làm cho cô hận vô cùng! Cuộc sống như thế lúc nào thì kết thúc đây! Lòng của cô như chết đi theo mỗi lần anh rong ruổi như vậy.
Đôi tay mảnh khảnh bị trói chặt níu chặt lấy cái chăn đơn phía dưới, cô nhắm mắt lại, anh muốn thế nào thì cứ làm như thế đi!
Rất nhanh, anh liền đạt được cái mình muốn * * sau đó lật người xuống.
Tình Tình giương đôi mắt đẹp đã mất đi ánh sáng rực rỡ, chỉ còn lại trống rỗng vô tận.
Mộ Dung Trần nhìn cô: "Cô bây giờ biết được mình nên thuộc về của người nào rồi chứ?" Anh ngang tàng hỏi.
Cô yên lặng chảy nước mắt, không nhìn tới anh.
"Trả lời tôi." Lửa giận của anh lại bùng lên nóng rực.
Cô gái này, vậy mà còn dám khóc? Dòng lệ chảy không ngừng là vì Dương Bách Lâm hay sao? Anh làm sao lại bị coi thường như vậy? Cô lại vì một người đàn ông khác mà ở đây rơi lệ, hung hăng hành hạ trái tim của anh!
Tình Tình giương đôi mắt buồn bã cộng thêm phẫn uất chớp chớp mắt làm nước mắt lại chảy ra: "Tôi không thuộc về người nào. Trong tình huống này thay vì nói là tôi thuộc về anh không bằng nói tôi bị anh cường bạo thì đúng hơn."
Lời của cô làm mặt của Mộ Dung Trần lần nữa rét lạnh. Cô gái này, bị cường bạo đúng không? Từ sau lần ở công ty vô ý đả thương cô thì anh đã vô cùng hối hận rồi.
Mới vừa rồi có lẽ ở lúc mới bắt đầu anh thật sự là rất tức giận, nhưng về sau anh đã giảm bớt sức lực. Cô gái này thế nhưng lần nữa lại đem cái từ cường bạo đặt lên trên người của anh? Nếu quả thật muốn cường bạo cô thì bây giờ cô còn có thể nằm ở đây mà nói chuyện như vậy sao?
Thật quá đả thương người rồi! Ngày trước anh luôn cho rằng yêu một người chỉ cần dốc hết sức mình đối xử với người ấy thật tốt là được rồi, mặc kệ là phải mất bao lâu anh cũng nguyện ý chờ. Hiện tại anh cuối cùng hiểu rõ, yêu thương nếu chỉ xuất phát từ một phía làm cho người ta khó chịu cỡ nào, không có một tí động lực nào ủng hộ để tiếp tục đi tới.
Mà cô trên căn bản cũng không thích anh chút nào, mặc kệ anh đã làm biết bao như việc vì cô như vậy cũng không được chút xíu hồi báo nào từ cô.
Vào giờ phút này anh cũng không thể nào chịu nổi nữa! Không muốn phải nhìn gương mặt kia chút nào. Anh sợ mình sẽ không khống chế được mà một lần nữa tổn thương đến cô.
"Vậy thì sau này cô cứ chờ tiếp tục bị cường bạo đi!" Nói xong, anh lập tức xuống giường đi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Lúc đàn ông trở mặt thật đáng sợ hôm nay cuối cùng cô đã lĩnh giáo điều này.
Tại sao anh lại cứ muốn tổn thương cô như vậy? Tại sao anh lại không tin tưởng cô?
Âm thanh cửa phòng nặng nề bị khép lại truyền đến bên tai, bên trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, yên bình như trong cõi chết vậy, mới vừa rồi còn giống dã thú dây dưa như vậy, gào thét, mồ hôi đầm đìa, cứ như là hai thái cực khác xa nhau một trời một vực.
Cô sững sờ nhìn lên trần nhà, im lìm một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được lại khóc ra thành tiếng.
Anh lần này đi thật rồi, cô một lần nữa lại thành công ép anh phải bỏ đi ! Chắc sau này anh sẽ không có những cử chỉ lấy lòng của cô nữa? Cũng sẽ không có những lời yêu thương dịu dàng săn sóc như vậy nữa rồi?
Bọn họ cuối cùng đều muốn vượt qua cuộc sống vợ chồng lạnh như băng này hay không? Đây không phải là mong muốn ban đầu của cô sao? Hôm nay rốt cuộc thực hiện được cô nên cảm thấy vui vẻ mới phải chứ?
Tại sao trong lòng lại cảm thấy quá đau khổ? Cuộc sống hình như mất đi thứ quan trọng nhất, trong mất mác tuyệt vọng còn có cả mờ mịt. . . . . .
Mặt cô liền lạnh lùng cười lạnh: "Chính anh mới vô sỉ, đừng có bụng ta suy ra bụng người." Một người trong lòng đang bi thương tới cực điểm thì hình như cũng không để ý đến lời nói của mình như thế nào, điều này khiến cho cả hai đều bị thương tổn.
"Tôi đang nói oan cho cô sao?" Mộ Dung Trần cầm lấy cái ví của cô đem bức ảnh ở bên trong rút ra: "Chính cô nhìn xem, đây là cái gì?"
Nhìn bức ảnh anh đang nắm chặt ở trong tay, cô đột nhiên ý thức được kế tiếp anh muốn làm cái gì.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã nhìn thấy anh điên cuồng đem bức ảnh xé ra nát vụn.
"Không. . . . . . Không được!" Nhìn bức ảnh bị xé nát, khắp nơi đều là mảnh vụn nước mắt của cô lại tuôn ra như vỡ đê.
Nhìn thấy cô khóc lửa giận của anh càng bùng lên, anh cắn răng nói: "Tôi xé bức ảnh của hắn nên cô thấy đau lòng rồi hả?"
Cô liền trừng mắt nhìn anh: "Tôi hận anh! Anh tại sao lại lục lọi đồ của tôi?" Cô vừa khóc vừa chất vấn anh. Bức ảnh kia là cô và Bách Lâm chụp chung, lúc vẫn còn đang kết giao cô đã đặt ở trong đó rồi. Sau khi kết hôn, cô cũng chưa từng động vào cái ví đó.
Ngày hôm qua lúc đi ra ngoài vội vội vàng vàng cầm theo cũng không có nghĩ tới phải đem bức ảnh bên trong đó lấy ra. Không sai, là cô không nên còn để ảnh của người đàn ông khác trong ví của mình, nhưng mà tại sao anh lại cứ như vậy xé bỏ đồ của cô?
"Dương Bách Lâm ở trong lòng cô thật quan trọng như vậy?" Ở trong lửa giận bùng bùng, anh lại cảm thấy trong lòng từng hồi từng hồi khó chịu, giống như là hô hấp không thông.
Có phải là anh đang ghen tị với Dương Bách Lâm, điên cuồng ghen tỵ với hắn!
Tình Tình nhìn những mảnh vụn của bức ảnh đang tán loạn ở bên cạnh, nước mắt rơi càng nhiều. Cảm thấy đau lòng cùng thống hận Mộ Dung Trần cố tình gây sự, ngậm máu phun người, cô cũng chẳng thèm giải thích cái gì, im lặng quay mặt sang một bên.
"Tiết Tình chuyện bức ảnh cứ coi như xong đi, nhưng mà cô xem cái này là cái gì?" Mộ Dung Trần lấy ra chiếc nhẫn kia đặt trước mắt của cô.
"Nhìn chiếc nhẫn này đi? Chẳng lẽ sau khi gả vào nhà Mộ Dung tôi, cô còn muốn sẽ có một ngày có thể cùng hắn nối lại duyên xưa hay sao?"
Tình Tình nhìn chiếc nhẫn quen thuộc trong tay anh, nước mắt rơi càng nhiều! Bây giờ thật sự có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa rồi ! Nói gì cũng là vô ích thôi!
Đều là lỗi của cô! Không nên cầm nó về đấy! Kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi!
"Cô trả lời vấn đề của tôi đi." Anh lắc lắc người cô nói.
Trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc, cô quật cường nhắm mắt lại. Không muốn giải thích cái gì nữa!
Sự trầm mặc của cô làm anh lầm tưởng cô đã bị mình hỏi trúng tim đen, cam chịu thừa nhận tất cả. Anh vô cùng tức giận mở áo choàng tắm của cô ra kéo quần lót xuống.
"Tiết Tình, tôi sẽ làm cho cô biết rõ người đàn ông của cô rốt cuộc là ai!" Anh ném chiếc nhẫn chướng mắt đó đi rồi nói tiếp: "Muốn cùng người tình cũ nối lại duyên xưa? Nằm mơ đi!"
Anh sẽ để cho đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa của cô cũng không cần nghĩ tới việc này!
"Á. . . . . ." Cô kinh hoảng trừng lớn mắt, lắc đầu: "Không cần, tôi không muốn!" Động tác của anh vô cùng thô lỗ làm cho trong lòng của cô kinh hãi theo cấp lũy thừa.
Lúc anh nổi giận thật quá đáng sợ!
"Khi cô và Dương Bách Lâm ở chung một chỗ thì cô cũng sẽ cự tuyệt như thế hả? Hả?"
"Anh đừng có sỉ nhục người khác!" Cô nức nở nghẹn ngào nói.
Cô cảm thấy linh hồn từng phần từng phần như bị rút ra.
Giọng anh đầy căm hận nói: "Người nào ép tôi phải như vậy?"
Không nói thêm gì nữa, anh nhìn cô kinh hãi nhìn mình chằm chằm lửa giận suốt một buổi tối cũng thấy hạ xuống một chút!
"Ừhm. . . . . ." Tình Tình cắn môi, nén nước mắt chịu đựng giống như gặp phải cường bạo. Đúng vậy, người đàn ông này, mỗi lần vẫn luôn muốn dùng cách này để đối phó với cô, để cho cô đau để cho cô khuất phục!
Mặc dù cô cũng có lỗi, thế nhưng chính phương thức này làm cho cô sợ nhưng cũng làm cho cô hận vô cùng! Cuộc sống như thế lúc nào thì kết thúc đây! Lòng của cô như chết đi theo mỗi lần anh rong ruổi như vậy.
Đôi tay mảnh khảnh bị trói chặt níu chặt lấy cái chăn đơn phía dưới, cô nhắm mắt lại, anh muốn thế nào thì cứ làm như thế đi!
Rất nhanh, anh liền đạt được cái mình muốn * * sau đó lật người xuống.
Tình Tình giương đôi mắt đẹp đã mất đi ánh sáng rực rỡ, chỉ còn lại trống rỗng vô tận.
Mộ Dung Trần nhìn cô: "Cô bây giờ biết được mình nên thuộc về của người nào rồi chứ?" Anh ngang tàng hỏi.
Cô yên lặng chảy nước mắt, không nhìn tới anh.
"Trả lời tôi." Lửa giận của anh lại bùng lên nóng rực.
Cô gái này, vậy mà còn dám khóc? Dòng lệ chảy không ngừng là vì Dương Bách Lâm hay sao? Anh làm sao lại bị coi thường như vậy? Cô lại vì một người đàn ông khác mà ở đây rơi lệ, hung hăng hành hạ trái tim của anh!
Tình Tình giương đôi mắt buồn bã cộng thêm phẫn uất chớp chớp mắt làm nước mắt lại chảy ra: "Tôi không thuộc về người nào. Trong tình huống này thay vì nói là tôi thuộc về anh không bằng nói tôi bị anh cường bạo thì đúng hơn."
Lời của cô làm mặt của Mộ Dung Trần lần nữa rét lạnh. Cô gái này, bị cường bạo đúng không? Từ sau lần ở công ty vô ý đả thương cô thì anh đã vô cùng hối hận rồi.
Mới vừa rồi có lẽ ở lúc mới bắt đầu anh thật sự là rất tức giận, nhưng về sau anh đã giảm bớt sức lực. Cô gái này thế nhưng lần nữa lại đem cái từ cường bạo đặt lên trên người của anh? Nếu quả thật muốn cường bạo cô thì bây giờ cô còn có thể nằm ở đây mà nói chuyện như vậy sao?
Thật quá đả thương người rồi! Ngày trước anh luôn cho rằng yêu một người chỉ cần dốc hết sức mình đối xử với người ấy thật tốt là được rồi, mặc kệ là phải mất bao lâu anh cũng nguyện ý chờ. Hiện tại anh cuối cùng hiểu rõ, yêu thương nếu chỉ xuất phát từ một phía làm cho người ta khó chịu cỡ nào, không có một tí động lực nào ủng hộ để tiếp tục đi tới.
Mà cô trên căn bản cũng không thích anh chút nào, mặc kệ anh đã làm biết bao như việc vì cô như vậy cũng không được chút xíu hồi báo nào từ cô.
Vào giờ phút này anh cũng không thể nào chịu nổi nữa! Không muốn phải nhìn gương mặt kia chút nào. Anh sợ mình sẽ không khống chế được mà một lần nữa tổn thương đến cô.
"Vậy thì sau này cô cứ chờ tiếp tục bị cường bạo đi!" Nói xong, anh lập tức xuống giường đi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Lúc đàn ông trở mặt thật đáng sợ hôm nay cuối cùng cô đã lĩnh giáo điều này.
Tại sao anh lại cứ muốn tổn thương cô như vậy? Tại sao anh lại không tin tưởng cô?
Âm thanh cửa phòng nặng nề bị khép lại truyền đến bên tai, bên trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, yên bình như trong cõi chết vậy, mới vừa rồi còn giống dã thú dây dưa như vậy, gào thét, mồ hôi đầm đìa, cứ như là hai thái cực khác xa nhau một trời một vực.
Cô sững sờ nhìn lên trần nhà, im lìm một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được lại khóc ra thành tiếng.
Anh lần này đi thật rồi, cô một lần nữa lại thành công ép anh phải bỏ đi ! Chắc sau này anh sẽ không có những cử chỉ lấy lòng của cô nữa? Cũng sẽ không có những lời yêu thương dịu dàng săn sóc như vậy nữa rồi?
Bọn họ cuối cùng đều muốn vượt qua cuộc sống vợ chồng lạnh như băng này hay không? Đây không phải là mong muốn ban đầu của cô sao? Hôm nay rốt cuộc thực hiện được cô nên cảm thấy vui vẻ mới phải chứ?
Tại sao trong lòng lại cảm thấy quá đau khổ? Cuộc sống hình như mất đi thứ quan trọng nhất, trong mất mác tuyệt vọng còn có cả mờ mịt. . . . . .
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi