Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Chương 48
Trong thư phòng cao cấp được thiết kế thêm, Mộ Dung Trần cầm điên thoại để dặn dò thư kí những chuyện hôm nay cần phải xử lý, sau khi giao phó rõ ràng, bởi vì hôm nay anh không thể đến công ty.
Tối hôm qua, cô chủ động khiến cho tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, anh thong thả, ung dung dặn dò công việc với giọng điệu thoải mái có thể nghe ra được.
Mặc dù cô hoàn toàn không biết chính mình đang làm gì, thế nhưng lại làm anh thỏa mãn trước nay chưa từng có. Thì ra, cô đáp lại hoan ái, cảm giác lại tốt đẹp như vậy. Anh không phải có phần ngớ ngẩn sao? Nhưng, tình yêu chính là như vậy, ai có thể nói rõ được sao?
Khi anh còn chưa hiểu rõ sự việc như thế nào, thì anh đã bị cuốn vào đầm lầy, khiến anh càng lún càng sâu không thể nào thoát ra được. Chỉ có điều, người con gái có chút bướng bỉnh, lại đáng yêu như vậy, xem ra muốn mở trái tim của cô thì không thể quá gấp gáp.
Không sao, anh có thể đợi. Cho dù đợi của đợi, anh cũng không buông tay.
Sau khi giao phó xong tất cả mọi chuyện, cũng đã hơn một tiếng trôi qua, Mộ Dung Trần mới vừa cúp điện thoại, còn chưa kịp cất vào túi thì một tiếng chuông quen thuộc đã vang lên.
“Này…." Mộ Dung Trần thoải mái ngồi dựa ở trên ghế, là Âu Thánh Nguyên. Anh còn không đi xử lý anh ta, ngược lại hắn còn chủ động tìm tới.
“Tiếp nhanh như vậy?" Bên kia truyền đến âm thanh trêu chọc của Âu giáo sư:
“Tôi cho là cả đêm cậu bị mất hồn rồi chứ?" Xem ra anh đã coi thường sức chiến đấu của ai đó rồi.
“Âu Thánh Nguyên, tôi không nhớ gần đây có chỗ nào đắc tội cậu"
Tại sao hắn lại luôn nghĩ cách thí nghiệm thuốc hết anh lại đến người phụ nữ của anh. Xem ra, nhân vật như thế sau này không thể để anh ta tiếp xúc với Tình Tình.
Tuy rằng anh rất thích cô trong mê loạn, nhưng anh muốn lòng của cô cam tâm tình nguyện chứ không phải dùng phương thức này. Anh đối tốt với cô, một ngày nào đó cô nhất định sẽ hiểu.
"Tối hôm qua không phải vô cùng mãnh liệt sao?" Sản phẩm của Âu thị, luôn luôn không có chất lượng kém. Chỉ là, anh tạm thời không có cơ hội dùng thử mà thôi.
“Tại sao cậu không thử một chút thì biết?"
Âu Thánh Nguyên đúng là điên rồi, anh ta điên cuồng nghiên cứu, thí nghiệm cũng không phải vì giải thưởng Nobel y học mà là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân nhàm chán mà thôi.
“Trần, đừng nói như vậy. Tôi không phải cũng vì cậu suy nghĩ sao? Tôi nghe nói duyên phận của 2 người không phải bắt đầu…. Khụ…"
Âu Thánh Nguyên anh là người như thế nào? Từ khi nghe tin Mộ Dung Trần muốn kết hôn, không tới 2 ngày, chuyện của Trần với Tình Tình anh đã nắm giữ toàn bộ trong lòng bàn tay.
Đương nhiên không phải mạng lưới tin tức của anh rộng bao nhiêu, nhưng tin tức của anh tuyệt đối đáng tin cậy. Đương nhiên phải dựa vào ngũ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung – Phó Cảnh Ca.
Nói như thế nào, anh cùng Phó Cảnh Ca cũng được xem là họ hàng, anh tốt xấu gì cũng gọi mẹ của cô ấy một tiếng cô. Mặc dù tính cách của cô hơi kiêu ngạo nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét.
Trước kia, lúc tuổi còn trẻ bốc đồng, cô ấy theo đuổi Mộ Dung Trần, làm cho anh cũng chú ý. Nhưng ai ngờ, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
“Âu Thánh Nguyên, cậu xác định muốn cùng tôi tiếp tục đề tài này hay sao?" Cầm bao thuốc lá trên bàn, Mộ Dung Trần rút ra 1 điếu.
“A Trần, tôi chưa từng muốn cùng cậu tiếp tục đề tài này. Chỉ là, hôn lễ của cậu tại sao có thể không mời tôi – quý công tử làm điên đảo vô số trái tim thiếu nữ làm phụ rể vậy?"
Không sai, đây mới là nguyên nhân anh bỏ thuốc với Tình Tình. Tối qua hôm, lúc Mộ Dung Trần và Tình Tình còn chưa đến, anh vô tình hỏi Trầm Ngôn, Mộ Dung Trần muốn chọn người nào trong số bọn họ làm phụ rể, thì nghe anh ta nói hình như là Cố Kỳ Nam, cho nên anh mới nổi lên ý niệm muốn trêu ghẹo cô dâu nhỏ của anh ta.
Cũng không phải anh muốn làm phụ rể, mà mục đích của anh là đùa giỡn chiếm đa số. Anh ngược lại muốn xem, trong hôn lễ, người tình cũ năm đó sẽ có phản ứng như thế nào.
Anh biết, Phó Cảnh Ca đối với bạn tốt của anh vẫn chưa chết tâm.
“Phụ rể?" Mộ Dung Trần khạc ra một ngụm khói thuốc, buông lỏng nói:
“Âu Thánh Nguyên, cậu nên sớm chết tâm đi. Hơn nữa, tôi hy vọng hôn lễ của tôi ngày đó không cần nhìn thấy cậu"
Anh ngày đầu tiên biết hắn sao? Hắn muốn làm cái gì anh không biết sao? Chỉ là Âu Thánh Nguyên, cậu nằm mơ đi, hôn lễ của anh không cho bất kì người nào có thể chế giễu.
“Trần, tin tưởng tôi. Hôn lễ của cậu, tôi nhất định sẽ ủng hộ" Nếu không có gì thay đổi, anh sẽ dùng thân phận của gia tộc mà đến.
“Vậy tôi sẽ chờ cậu, Âu đại thiếu gia" Mộ Dung Trần nhìn đồng hồ, Tình Tình chắc cũng tỉnh rồi.
Không khách khí cúp điện thoại, thuận tay dập tắt điếu thuốc, Mộ Dung Trần đi ra ngoài.
"Tại sao khóc?" Mới vừa rồi lúc anh thức dậy, cô không phải còn đang ngủ ngon sao?
Mộ Dung Trần nghĩ không ra, anh chỉ đi an bài chuyện công ty một chút thôi, tại sao cô tỉnh lại lại như thế này? Vốn tâm tình đang vui vẻ nhưng bị tiếng khóc của cô rút chặt rồi. Anh sải mấy bước đến ngồi bên mép giường, nghĩ muốn đưa tay ôm người đang khóc đến đau lòng, không ngờ, Tình Tình lại dùng chăn bọc cả người vào trong chăn.
Thì ra anh vẫn còn ở đây sao? Lúc nãy anh ta đã đi đâu? Tình Tình tạm thời ngưng khóc thút thít, chỉ là, không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt, đối với những chuyện bí mật của con gái không biết nên mở lời như thế nào?
Nhưng, người có thể giúp cô cũng chỉ có anh, tại sao lại muốn cô đối mặt với chuyện lúng túng như vậy?
“Nói cho anh biết, vì sao?"
Thấy buồn cười khi nhìn bọc chăn trên giường, Mộ Dung Trần thoáng dùng sức kéo cái chăn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa lê đái vũ, xuất hiện trước mặt anh, lông mi thật dài vẫn còn chưa khô nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn vì khóc thút thít mà thở khẽ, cô như vậy, làm cho người khác cảm thấy thương yêu nhiều hơn.
Đưa ngón cái lau nước mắt trên mặt cô: “Tại sao lại khóc?"
Âm thanh dịu dàng cưng chiều như vậy làm cho uất ức của vô vốn nho nhỏ chợt phóng đại, há miệng nhưng không biết nên nói như thế nào.
Nói với anh ta rằng “bạn tốt" của cô đến rồi. Sau đó bảo anh ta đến cửa hàng mua băng vệ sinh sao? Cô không mở miệng được, nhưng 2 người không thể tiếp tục giằng co như thế.
Luống cuống khiến cho nước mắt của cô lại trào ra. Nước mắt cả đời này của cô, cũng không nhiều bằng thời gian ở cùng với người đàn ông này.
"Bảo bối, rốt cuộc sao vậy?"
Cô cứ khóc thút thít như thế làm cho lòng anh rất đau.
“Có phải tối hôm qua anh làm đau em không?"
Lòng của anh gấp đến độ chỉ muốn nhìn toàn thân của cô, nhìn chỗ mất hồn đó có thể vì anh thô lỗ làm cho bị thương hay không?
Vậy cũng thật quá tệ. Nhưng tối hôm qua cô rõ ràng đã động tình mà.
“Không cần, đừng…." Khi anh đưa tay muốn vén chăn lên thì Tình Tình dùng sức níu chặt chăn, chỉ sợ để cho anh nhìn thấy.
Tối hôm qua, cô chủ động khiến cho tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, anh thong thả, ung dung dặn dò công việc với giọng điệu thoải mái có thể nghe ra được.
Mặc dù cô hoàn toàn không biết chính mình đang làm gì, thế nhưng lại làm anh thỏa mãn trước nay chưa từng có. Thì ra, cô đáp lại hoan ái, cảm giác lại tốt đẹp như vậy. Anh không phải có phần ngớ ngẩn sao? Nhưng, tình yêu chính là như vậy, ai có thể nói rõ được sao?
Khi anh còn chưa hiểu rõ sự việc như thế nào, thì anh đã bị cuốn vào đầm lầy, khiến anh càng lún càng sâu không thể nào thoát ra được. Chỉ có điều, người con gái có chút bướng bỉnh, lại đáng yêu như vậy, xem ra muốn mở trái tim của cô thì không thể quá gấp gáp.
Không sao, anh có thể đợi. Cho dù đợi của đợi, anh cũng không buông tay.
Sau khi giao phó xong tất cả mọi chuyện, cũng đã hơn một tiếng trôi qua, Mộ Dung Trần mới vừa cúp điện thoại, còn chưa kịp cất vào túi thì một tiếng chuông quen thuộc đã vang lên.
“Này…." Mộ Dung Trần thoải mái ngồi dựa ở trên ghế, là Âu Thánh Nguyên. Anh còn không đi xử lý anh ta, ngược lại hắn còn chủ động tìm tới.
“Tiếp nhanh như vậy?" Bên kia truyền đến âm thanh trêu chọc của Âu giáo sư:
“Tôi cho là cả đêm cậu bị mất hồn rồi chứ?" Xem ra anh đã coi thường sức chiến đấu của ai đó rồi.
“Âu Thánh Nguyên, tôi không nhớ gần đây có chỗ nào đắc tội cậu"
Tại sao hắn lại luôn nghĩ cách thí nghiệm thuốc hết anh lại đến người phụ nữ của anh. Xem ra, nhân vật như thế sau này không thể để anh ta tiếp xúc với Tình Tình.
Tuy rằng anh rất thích cô trong mê loạn, nhưng anh muốn lòng của cô cam tâm tình nguyện chứ không phải dùng phương thức này. Anh đối tốt với cô, một ngày nào đó cô nhất định sẽ hiểu.
"Tối hôm qua không phải vô cùng mãnh liệt sao?" Sản phẩm của Âu thị, luôn luôn không có chất lượng kém. Chỉ là, anh tạm thời không có cơ hội dùng thử mà thôi.
“Tại sao cậu không thử một chút thì biết?"
Âu Thánh Nguyên đúng là điên rồi, anh ta điên cuồng nghiên cứu, thí nghiệm cũng không phải vì giải thưởng Nobel y học mà là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân nhàm chán mà thôi.
“Trần, đừng nói như vậy. Tôi không phải cũng vì cậu suy nghĩ sao? Tôi nghe nói duyên phận của 2 người không phải bắt đầu…. Khụ…"
Âu Thánh Nguyên anh là người như thế nào? Từ khi nghe tin Mộ Dung Trần muốn kết hôn, không tới 2 ngày, chuyện của Trần với Tình Tình anh đã nắm giữ toàn bộ trong lòng bàn tay.
Đương nhiên không phải mạng lưới tin tức của anh rộng bao nhiêu, nhưng tin tức của anh tuyệt đối đáng tin cậy. Đương nhiên phải dựa vào ngũ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung – Phó Cảnh Ca.
Nói như thế nào, anh cùng Phó Cảnh Ca cũng được xem là họ hàng, anh tốt xấu gì cũng gọi mẹ của cô ấy một tiếng cô. Mặc dù tính cách của cô hơi kiêu ngạo nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét.
Trước kia, lúc tuổi còn trẻ bốc đồng, cô ấy theo đuổi Mộ Dung Trần, làm cho anh cũng chú ý. Nhưng ai ngờ, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
“Âu Thánh Nguyên, cậu xác định muốn cùng tôi tiếp tục đề tài này hay sao?" Cầm bao thuốc lá trên bàn, Mộ Dung Trần rút ra 1 điếu.
“A Trần, tôi chưa từng muốn cùng cậu tiếp tục đề tài này. Chỉ là, hôn lễ của cậu tại sao có thể không mời tôi – quý công tử làm điên đảo vô số trái tim thiếu nữ làm phụ rể vậy?"
Không sai, đây mới là nguyên nhân anh bỏ thuốc với Tình Tình. Tối qua hôm, lúc Mộ Dung Trần và Tình Tình còn chưa đến, anh vô tình hỏi Trầm Ngôn, Mộ Dung Trần muốn chọn người nào trong số bọn họ làm phụ rể, thì nghe anh ta nói hình như là Cố Kỳ Nam, cho nên anh mới nổi lên ý niệm muốn trêu ghẹo cô dâu nhỏ của anh ta.
Cũng không phải anh muốn làm phụ rể, mà mục đích của anh là đùa giỡn chiếm đa số. Anh ngược lại muốn xem, trong hôn lễ, người tình cũ năm đó sẽ có phản ứng như thế nào.
Anh biết, Phó Cảnh Ca đối với bạn tốt của anh vẫn chưa chết tâm.
“Phụ rể?" Mộ Dung Trần khạc ra một ngụm khói thuốc, buông lỏng nói:
“Âu Thánh Nguyên, cậu nên sớm chết tâm đi. Hơn nữa, tôi hy vọng hôn lễ của tôi ngày đó không cần nhìn thấy cậu"
Anh ngày đầu tiên biết hắn sao? Hắn muốn làm cái gì anh không biết sao? Chỉ là Âu Thánh Nguyên, cậu nằm mơ đi, hôn lễ của anh không cho bất kì người nào có thể chế giễu.
“Trần, tin tưởng tôi. Hôn lễ của cậu, tôi nhất định sẽ ủng hộ" Nếu không có gì thay đổi, anh sẽ dùng thân phận của gia tộc mà đến.
“Vậy tôi sẽ chờ cậu, Âu đại thiếu gia" Mộ Dung Trần nhìn đồng hồ, Tình Tình chắc cũng tỉnh rồi.
Không khách khí cúp điện thoại, thuận tay dập tắt điếu thuốc, Mộ Dung Trần đi ra ngoài.
"Tại sao khóc?" Mới vừa rồi lúc anh thức dậy, cô không phải còn đang ngủ ngon sao?
Mộ Dung Trần nghĩ không ra, anh chỉ đi an bài chuyện công ty một chút thôi, tại sao cô tỉnh lại lại như thế này? Vốn tâm tình đang vui vẻ nhưng bị tiếng khóc của cô rút chặt rồi. Anh sải mấy bước đến ngồi bên mép giường, nghĩ muốn đưa tay ôm người đang khóc đến đau lòng, không ngờ, Tình Tình lại dùng chăn bọc cả người vào trong chăn.
Thì ra anh vẫn còn ở đây sao? Lúc nãy anh ta đã đi đâu? Tình Tình tạm thời ngưng khóc thút thít, chỉ là, không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt, đối với những chuyện bí mật của con gái không biết nên mở lời như thế nào?
Nhưng, người có thể giúp cô cũng chỉ có anh, tại sao lại muốn cô đối mặt với chuyện lúng túng như vậy?
“Nói cho anh biết, vì sao?"
Thấy buồn cười khi nhìn bọc chăn trên giường, Mộ Dung Trần thoáng dùng sức kéo cái chăn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa lê đái vũ, xuất hiện trước mặt anh, lông mi thật dài vẫn còn chưa khô nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn vì khóc thút thít mà thở khẽ, cô như vậy, làm cho người khác cảm thấy thương yêu nhiều hơn.
Đưa ngón cái lau nước mắt trên mặt cô: “Tại sao lại khóc?"
Âm thanh dịu dàng cưng chiều như vậy làm cho uất ức của vô vốn nho nhỏ chợt phóng đại, há miệng nhưng không biết nên nói như thế nào.
Nói với anh ta rằng “bạn tốt" của cô đến rồi. Sau đó bảo anh ta đến cửa hàng mua băng vệ sinh sao? Cô không mở miệng được, nhưng 2 người không thể tiếp tục giằng co như thế.
Luống cuống khiến cho nước mắt của cô lại trào ra. Nước mắt cả đời này của cô, cũng không nhiều bằng thời gian ở cùng với người đàn ông này.
"Bảo bối, rốt cuộc sao vậy?"
Cô cứ khóc thút thít như thế làm cho lòng anh rất đau.
“Có phải tối hôm qua anh làm đau em không?"
Lòng của anh gấp đến độ chỉ muốn nhìn toàn thân của cô, nhìn chỗ mất hồn đó có thể vì anh thô lỗ làm cho bị thương hay không?
Vậy cũng thật quá tệ. Nhưng tối hôm qua cô rõ ràng đã động tình mà.
“Không cần, đừng…." Khi anh đưa tay muốn vén chăn lên thì Tình Tình dùng sức níu chặt chăn, chỉ sợ để cho anh nhìn thấy.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi