Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 43: Mua một tặng ba, thật sự không sợ lỗ vốn sao?
“Thiếu gia, ngày hôm qua cha của thiếu gia cùng với ông Hoàng Lập Hàm cùng đi vào bệnh viện Mộc thị, bọn họ đang về việc vết thương cũ của tiểu thư Thượng Quan Ngưng tái phát, ở nhà đã ngất đi, cha của thiếu gia cùng Hoàng Lập Hoàng đã đi vào viện thăm cô ấy.
Vừa nghe việc Thượng Quan Ngưng bị ngất đi, trong lòng Cảnh Dật Thần bỗng căng thẳng, trên mặt vẫn lạnh như băng không có biểu tình gì, thanh âm nói ra trầm thấp hơn hai độ: "sao lại thế này?"
A Hổ tính tình hàm cứng nhắc như một khúc gỗ gân nhưng lại không ngốc, cậu đã sớm nhìn ra thiếu gia đối với Thượng Quan tiểu thư không giống người thường, vì cô ấy mà Hang ỏ của Hắc hồng suýt bị hủy đi.
Cậu đem mọi việc trải qua kỹ càng tỉ mỉ nói một lần.
Cảnh Dật Thần nghe xong, cả khuôn mặt đều lạnh lùng. Mùa đông trời lạnh như thế mà cô lại chạy ra ngoài, thân thể không thoải mái mà con bướng, lần trước cô té xỉu trong lồng ngực anh anh còn có thể đưa cô đến viện kịp thời, lần này cô té xỉu ở bên ngoài, đâu phải ai cũng như anh, tận tậm với cô? Thật là không thể khiến cho người khác bớt lo lắng được!
“A Hổ, tìm mấy vệ sĩ âm thầm bảo vệ tốt cho cô ấy, đừng làm cho cô ấy phát hiện."
Cảnh Dật Thần không nghĩ sẽ trói cô ở bên mình, nhưng chính cô không thể làm cho anh yên tâm được, Hắc Phong còn chưa bị bắt, hàng động một lần chưa thành công, có khi sẽ hành động lần nữa. Ở giới hắc đạo này như hổ rinh mồi, nơi nào cũng có nguy hiểm dình dập.
Anh muốn an toàn của cô được bảo đảm.
Thượng Quan Ngưng nằm ở trên giường đã hai ngày nay, thân thể cuối cùng khôi phục điểm một ít.
Bụng không đau, chỉ có miệng vết thương ở cái ót vẫn như cũ, không hề khép lại, nhưng đã không còn đau như đợt trước nữa, chắc là mấy ngày nữa là ổn rồi.
Mấy ngày nay cô muốn ăn gì đều gọi cơm hộp, hoặc là ăn sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh, không dám ra cửa lăn lộn nữa.
Cô phải mau chóng dưỡng thương thật tốt, để thứ hai còn đi làm. Chẳng qua, từ khi ăn qua đồ do Cảnh Dật Thần làm, bây giờ cô có ăn gì cũng không có tí mùi vị gì cả.
Cảnh Dật Thần đứng ở cửa sổ sát đất lầu hai mươi bảy, nhìn cơm hộp lại một lần ữa được đưa vào, lông mày anh hơi nhíu lại.
Sau một lúc lâu, A Hổ đẩy cửa đi vào: “Thiếu gia, tôi đã hỏi, cơm hộp là được đưa đến lầu sáu."
Quả nhiên, lại là Thượng Quan Ngưng kêu cơm hộp.
Như thế nào mà mỗi ngày đều ăn cơm hộp như thế, thân thể của cô bây giờ phải ăn theo chế độ dinh dưỡng, cơm hôkp đơn giản khô khan thì làm sao cô có thể nuốt trôi.
“A Hổ, báo phòng bếp làm làm lấy vài món đồ ăn, đưa đến lầu sáu đi, đừng cho cô ấy biết là tôi đưa."
A Hổ nhếch miệng cười: “vâng, thưa thiếu gia!"
Thượng Quan Ngưng tiếp ra thanh toán rồi nhận lấy cơm hộp, ăn được một nửa bỗnh nhiên lại nghe thấy tiếng đập cửa.
Cô vừa mở cửa liền thấy, người đưa cơm hộp lại trở lại?
“Tiểu thư, đây là cơm hộp khuyến mại của chúng tôi, hôm nay ưu đãi mua môjt tặng ba, vừa mới quên không đưa cho cô." người đưa cơm hộp vẻ mặt hối lỗi.
Thượng Quan Ngưng nhận lấy cơm hộp cười cười rồi nói cảm ơn.
Tên tiểu tử đưa cơm thấy cô nhận rồi liền lập tức xoay người chạy đi. trong lòng cậu lại như nở hoa, giúp người kia đưa cơm một chút mà có ngay năm trăm đồng tiền boa, quá tốt đi!
Thượng Quan Ngưng trở lại phòng khách, mở cơm hộp mới ra, sợ ngây người.
Hai hộp đồ ăn, cô ăn thử liền thấy vừa đẹp mắt vừa ngon, sắc hương vẹn toàn, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, cô mua cơm hộp tổng cộng mới có bốn mươi mấy đồng tiền, ông chủ chơi trò khuyến mại mua một tặng ba thật sự không sợ lỗ vốn sao?" cô càng thêm hoài nghi.
Cô do dự mà nếm một miếng, cảm giác tươi ngon cảm giác ở miệng tràn ra, làm ngón tay cô động động. Mặc kệ nó, có thể ăn là được!
Ân, đầu bếp làm cơm hộp nhà này quả không tồi, sắp đuổi kịp trình độ của Cảnh Dật Thần rồi! Về sau cô sẽ gọi đồ ăn ở nhà này!
Cô hưởng thụ hết mỹ vị như một bữa tiệc lớn, lập tức lại ôm tư liệu của Tập Đoàn Cảnh Thịnh nhìn một chút, ngày mai phải đi làm rồi, không thể lâm trận rồi mới mài gươm.
Tới rồi buổi tối, Thượng Quan Ngưng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi tắm rửa một cái.
Bác sĩ dặn dò qua là cô đừng cho miệng vết thương nước, bằng không sẽ rất dễ dàng bị nhiễm trùng.
Cô mỗi ngày đều đơn giản rửa sạch một chút, tắm một cái cũng không, ngày mai phải làm, không thể để như vậy nên cô mới đi tắm.
Cô cẩn thận sờ sờ cái gáy, miệng vết thương của cô đã bắt đầu khép lại, không còn đau như trước, vết thương trên người thương đều đã tốt lên, thuốc gia truyền của Mộc gia quả thật có hiệu quả phi thườnv, nhìn không ra dấu vết cô bị thương.
Thượng Quan Ngưng dùng băng vảo không thấm nước lấy ở bệnh viện quốn lại miệng vết thương, rrofi vào phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô liền làm khô tóc, mặc áo ngủ để chuẩn bị đi ngủ.
Cô đang mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
Cô từ trên giường bò dậy, tùy tay khoác một cái áo khoác, đi đến trước cửa, thật cẩn thận hỏi: “ai vậy?"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nữquen thuộc: “Tiểu Ngưng à, ta là mợ nha, ta cùng em họ tới thăm con một tí."
Thượng Quan Ngưng mở cửa, đầy mặt nghi hoặc: “Mợ? Đã trễ thế này, sao hai như thế nào tới?"
Cô không có xuất hiện ảo giác đi?
Vì cái gì mà mợ cùng em họ hôm nay lại có hòa khi như vậy, tới thăm cô? Không có khả năng! Không khéo mai trái đất bị hủy diệt mất, mà mợt cùng với em họ cũng không có khả năng sẽ đối tốt với cô như vậy.
Hơn hai mươi năm ở chung, Thượng Quan Ngưng đã sớm hiểu biết thấu hai mẹ con nhà này.
Nhất định là do cậu nói gì đó, hai người mới có sự thay đổi như vậy.
Hai mẹ con họ giả vở hữu hảo thân thiện thì cô cũng cùng họ vui vẻ một chút. Chỉ cần không khiến cậu cảm thấy khó xửa là được, cô có thể tươi cười chào đón mẹ con họ.
Lâm ngọc lôi kéo con gái trực tiếp xông vào phòng Thượng Quan Ngưng, đôi mắt bà nhanh như chớp đảo quanh, đem đồ vật trong phòng Thượng Quan Ngưng xem qua một lần. Trong lòng hận đến ngiến răng nghiến lợi.
Thượng Quan Ngưng không có nhìn đến biểu tình của mợ lúc này, xoay người đi pha,cho hai người một ly trà nóng.
Mẹ con họ có thể tới, cứ việc ngụy trang, cho dù là do bị cậu ép, Thượng Quan Ngưng vẫn rất là vui vẻ.
Lâm ngọc xả ra một bộ khuôn mặt tươi cười, đỡ lấy ly trà lại không uống, mà là đem đồ vật trong tay đưa qua: “Mợ kêu ngươi làm cho con chút điểm tâm, con nếm nếm thử đi, hương vị quả thực không tồi đâu!"
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu: “Cám ơn mợ!"
“Mợ yên tâm, thai ngày nữa con liền dọn ra ngoài, nơi này để lại cho mợ." cô nghĩ một chút vẫn là đem việc mình muốn chuyển đi nói ra.
Lâm ngọc vẫy vẫy tay, thanh âm có chút bén nhọn: “Ta cũng không dám muốn này căn hộ, quay đầu con lại nói với cậu, ông ấy lại đòi ly hôn! Ta với em họ con không phải là không có chỗ ở?" Hừ, chúng ta mẹ con hai cái cũng không được, cái đứa ranh con như mày đừng nghĩ lấy được.
Hoàng Tâm Di không có kiên nhẫn và tâm cơ như Lâm Ngọc lúc này đỡ xớm ngồi không yên, mặt đầy oán khí kéo kéo tay mẹ: "Mẹ, đã đến nửa đêm rồi, chúng ta phải về nhà chứ! Nơi này không khí không tốt, đầu con có chút choáng váng! Vạn nhất đi chậm thì cánh tay con lại bị chặt đứt bây giờ?"
Nàng đối với Thượng Quan Ngưng là hận thấu xương, lần trước cánh tay cô bị gãy, thù này cô còn chưa báo! Mẹ lại bắt cô một hai phải giả bộ vui vẻ tới đây, thật là so với việc giết cô còn khó hơn!"
Lâm Ngọc đương nhiên biết con gái rất hận, nhưng là hôm nay hai người cũng không phải là tới để ôn chuyện với Quan Ngưng, như thế nào cũng muốn trang một chút mới được.
Bất quá, mục đích đã đạt thành, kế tiếp liền không muốn ở lại nơi này thêm, bà mặt đầy vẻ yêu thương con gái: "được, nghe con, chúng ta về nhà, chúng ta mau đi nào!"
Hai người nói rồi đi mất, đem Thượng Quan Ngưng không để trong mắt, tự đến rồi tự đi, đến việc đón tiếp cũng không cần.
Vừa nghe việc Thượng Quan Ngưng bị ngất đi, trong lòng Cảnh Dật Thần bỗng căng thẳng, trên mặt vẫn lạnh như băng không có biểu tình gì, thanh âm nói ra trầm thấp hơn hai độ: "sao lại thế này?"
A Hổ tính tình hàm cứng nhắc như một khúc gỗ gân nhưng lại không ngốc, cậu đã sớm nhìn ra thiếu gia đối với Thượng Quan tiểu thư không giống người thường, vì cô ấy mà Hang ỏ của Hắc hồng suýt bị hủy đi.
Cậu đem mọi việc trải qua kỹ càng tỉ mỉ nói một lần.
Cảnh Dật Thần nghe xong, cả khuôn mặt đều lạnh lùng. Mùa đông trời lạnh như thế mà cô lại chạy ra ngoài, thân thể không thoải mái mà con bướng, lần trước cô té xỉu trong lồng ngực anh anh còn có thể đưa cô đến viện kịp thời, lần này cô té xỉu ở bên ngoài, đâu phải ai cũng như anh, tận tậm với cô? Thật là không thể khiến cho người khác bớt lo lắng được!
“A Hổ, tìm mấy vệ sĩ âm thầm bảo vệ tốt cho cô ấy, đừng làm cho cô ấy phát hiện."
Cảnh Dật Thần không nghĩ sẽ trói cô ở bên mình, nhưng chính cô không thể làm cho anh yên tâm được, Hắc Phong còn chưa bị bắt, hàng động một lần chưa thành công, có khi sẽ hành động lần nữa. Ở giới hắc đạo này như hổ rinh mồi, nơi nào cũng có nguy hiểm dình dập.
Anh muốn an toàn của cô được bảo đảm.
Thượng Quan Ngưng nằm ở trên giường đã hai ngày nay, thân thể cuối cùng khôi phục điểm một ít.
Bụng không đau, chỉ có miệng vết thương ở cái ót vẫn như cũ, không hề khép lại, nhưng đã không còn đau như đợt trước nữa, chắc là mấy ngày nữa là ổn rồi.
Mấy ngày nay cô muốn ăn gì đều gọi cơm hộp, hoặc là ăn sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh, không dám ra cửa lăn lộn nữa.
Cô phải mau chóng dưỡng thương thật tốt, để thứ hai còn đi làm. Chẳng qua, từ khi ăn qua đồ do Cảnh Dật Thần làm, bây giờ cô có ăn gì cũng không có tí mùi vị gì cả.
Cảnh Dật Thần đứng ở cửa sổ sát đất lầu hai mươi bảy, nhìn cơm hộp lại một lần ữa được đưa vào, lông mày anh hơi nhíu lại.
Sau một lúc lâu, A Hổ đẩy cửa đi vào: “Thiếu gia, tôi đã hỏi, cơm hộp là được đưa đến lầu sáu."
Quả nhiên, lại là Thượng Quan Ngưng kêu cơm hộp.
Như thế nào mà mỗi ngày đều ăn cơm hộp như thế, thân thể của cô bây giờ phải ăn theo chế độ dinh dưỡng, cơm hôkp đơn giản khô khan thì làm sao cô có thể nuốt trôi.
“A Hổ, báo phòng bếp làm làm lấy vài món đồ ăn, đưa đến lầu sáu đi, đừng cho cô ấy biết là tôi đưa."
A Hổ nhếch miệng cười: “vâng, thưa thiếu gia!"
Thượng Quan Ngưng tiếp ra thanh toán rồi nhận lấy cơm hộp, ăn được một nửa bỗnh nhiên lại nghe thấy tiếng đập cửa.
Cô vừa mở cửa liền thấy, người đưa cơm hộp lại trở lại?
“Tiểu thư, đây là cơm hộp khuyến mại của chúng tôi, hôm nay ưu đãi mua môjt tặng ba, vừa mới quên không đưa cho cô." người đưa cơm hộp vẻ mặt hối lỗi.
Thượng Quan Ngưng nhận lấy cơm hộp cười cười rồi nói cảm ơn.
Tên tiểu tử đưa cơm thấy cô nhận rồi liền lập tức xoay người chạy đi. trong lòng cậu lại như nở hoa, giúp người kia đưa cơm một chút mà có ngay năm trăm đồng tiền boa, quá tốt đi!
Thượng Quan Ngưng trở lại phòng khách, mở cơm hộp mới ra, sợ ngây người.
Hai hộp đồ ăn, cô ăn thử liền thấy vừa đẹp mắt vừa ngon, sắc hương vẹn toàn, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, cô mua cơm hộp tổng cộng mới có bốn mươi mấy đồng tiền, ông chủ chơi trò khuyến mại mua một tặng ba thật sự không sợ lỗ vốn sao?" cô càng thêm hoài nghi.
Cô do dự mà nếm một miếng, cảm giác tươi ngon cảm giác ở miệng tràn ra, làm ngón tay cô động động. Mặc kệ nó, có thể ăn là được!
Ân, đầu bếp làm cơm hộp nhà này quả không tồi, sắp đuổi kịp trình độ của Cảnh Dật Thần rồi! Về sau cô sẽ gọi đồ ăn ở nhà này!
Cô hưởng thụ hết mỹ vị như một bữa tiệc lớn, lập tức lại ôm tư liệu của Tập Đoàn Cảnh Thịnh nhìn một chút, ngày mai phải đi làm rồi, không thể lâm trận rồi mới mài gươm.
Tới rồi buổi tối, Thượng Quan Ngưng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi tắm rửa một cái.
Bác sĩ dặn dò qua là cô đừng cho miệng vết thương nước, bằng không sẽ rất dễ dàng bị nhiễm trùng.
Cô mỗi ngày đều đơn giản rửa sạch một chút, tắm một cái cũng không, ngày mai phải làm, không thể để như vậy nên cô mới đi tắm.
Cô cẩn thận sờ sờ cái gáy, miệng vết thương của cô đã bắt đầu khép lại, không còn đau như trước, vết thương trên người thương đều đã tốt lên, thuốc gia truyền của Mộc gia quả thật có hiệu quả phi thườnv, nhìn không ra dấu vết cô bị thương.
Thượng Quan Ngưng dùng băng vảo không thấm nước lấy ở bệnh viện quốn lại miệng vết thương, rrofi vào phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô liền làm khô tóc, mặc áo ngủ để chuẩn bị đi ngủ.
Cô đang mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
Cô từ trên giường bò dậy, tùy tay khoác một cái áo khoác, đi đến trước cửa, thật cẩn thận hỏi: “ai vậy?"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nữquen thuộc: “Tiểu Ngưng à, ta là mợ nha, ta cùng em họ tới thăm con một tí."
Thượng Quan Ngưng mở cửa, đầy mặt nghi hoặc: “Mợ? Đã trễ thế này, sao hai như thế nào tới?"
Cô không có xuất hiện ảo giác đi?
Vì cái gì mà mợ cùng em họ hôm nay lại có hòa khi như vậy, tới thăm cô? Không có khả năng! Không khéo mai trái đất bị hủy diệt mất, mà mợt cùng với em họ cũng không có khả năng sẽ đối tốt với cô như vậy.
Hơn hai mươi năm ở chung, Thượng Quan Ngưng đã sớm hiểu biết thấu hai mẹ con nhà này.
Nhất định là do cậu nói gì đó, hai người mới có sự thay đổi như vậy.
Hai mẹ con họ giả vở hữu hảo thân thiện thì cô cũng cùng họ vui vẻ một chút. Chỉ cần không khiến cậu cảm thấy khó xửa là được, cô có thể tươi cười chào đón mẹ con họ.
Lâm ngọc lôi kéo con gái trực tiếp xông vào phòng Thượng Quan Ngưng, đôi mắt bà nhanh như chớp đảo quanh, đem đồ vật trong phòng Thượng Quan Ngưng xem qua một lần. Trong lòng hận đến ngiến răng nghiến lợi.
Thượng Quan Ngưng không có nhìn đến biểu tình của mợ lúc này, xoay người đi pha,cho hai người một ly trà nóng.
Mẹ con họ có thể tới, cứ việc ngụy trang, cho dù là do bị cậu ép, Thượng Quan Ngưng vẫn rất là vui vẻ.
Lâm ngọc xả ra một bộ khuôn mặt tươi cười, đỡ lấy ly trà lại không uống, mà là đem đồ vật trong tay đưa qua: “Mợ kêu ngươi làm cho con chút điểm tâm, con nếm nếm thử đi, hương vị quả thực không tồi đâu!"
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu: “Cám ơn mợ!"
“Mợ yên tâm, thai ngày nữa con liền dọn ra ngoài, nơi này để lại cho mợ." cô nghĩ một chút vẫn là đem việc mình muốn chuyển đi nói ra.
Lâm ngọc vẫy vẫy tay, thanh âm có chút bén nhọn: “Ta cũng không dám muốn này căn hộ, quay đầu con lại nói với cậu, ông ấy lại đòi ly hôn! Ta với em họ con không phải là không có chỗ ở?" Hừ, chúng ta mẹ con hai cái cũng không được, cái đứa ranh con như mày đừng nghĩ lấy được.
Hoàng Tâm Di không có kiên nhẫn và tâm cơ như Lâm Ngọc lúc này đỡ xớm ngồi không yên, mặt đầy oán khí kéo kéo tay mẹ: "Mẹ, đã đến nửa đêm rồi, chúng ta phải về nhà chứ! Nơi này không khí không tốt, đầu con có chút choáng váng! Vạn nhất đi chậm thì cánh tay con lại bị chặt đứt bây giờ?"
Nàng đối với Thượng Quan Ngưng là hận thấu xương, lần trước cánh tay cô bị gãy, thù này cô còn chưa báo! Mẹ lại bắt cô một hai phải giả bộ vui vẻ tới đây, thật là so với việc giết cô còn khó hơn!"
Lâm Ngọc đương nhiên biết con gái rất hận, nhưng là hôm nay hai người cũng không phải là tới để ôn chuyện với Quan Ngưng, như thế nào cũng muốn trang một chút mới được.
Bất quá, mục đích đã đạt thành, kế tiếp liền không muốn ở lại nơi này thêm, bà mặt đầy vẻ yêu thương con gái: "được, nghe con, chúng ta về nhà, chúng ta mau đi nào!"
Hai người nói rồi đi mất, đem Thượng Quan Ngưng không để trong mắt, tự đến rồi tự đi, đến việc đón tiếp cũng không cần.
Tác giả :
Hạ Thanh Sam