Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 247: Tôi là người nội ứng tốt nhất của Quý gia
Người đứng trong góc khuất, nhìn bọn họ chằm chằm thật lâu mới rời đi.
Cảnh Dật Thần đang bước đi, bỗng nhiên quay đầu, nhìn A Hổ thấp giọng phân phó: “Cho Lý Nhiều đi theo, điều tra lai lịch bọn họ, nhớ kĩ không được bức dây động rừng."
A Hổ biết, thiếu gia nhà mình phát hiện có người nhìn chằm chằm bọn họ, cậu ta lập tức gật đầu, sau đó nói với Lý Nhiều tin tức này.
Thời điểm kết thúc hạng mục khảo sát, Lý Nhiều đưa kết quả điều tra báo cáo cho Cảnh Dật Thần: “Là người Quý gia, mặt ngoài là muốn theo chúng ta cạnh tranh lô đất này, cho nên mới sắp xếp người bí mật đến tìm hiểu, nhưng trên thực tế, bọn họ không có dự định mua!"
Cảnh Dật Thần gật đầu, vẫy tay ra hiệu Lý Nhiều rời đi.
Trước đó anh đã suy đoán không sai, Quý gia đã bắt đầu hành động, Chương Dung chết, sau lưng cũng mơ hồ có bòng dáng của Quý gia, Quý gia dám làm như vậy, đến cuối cùng không biết bọn họ có chỗ dựa nào!
Lẽ nào bọn họ cho rằng, bắt được thế lực giấu thân của Dương gia cùng với khối tài sản lớn ở ngân hàng Thụy Sĩ, là có thể chống lại Cảnh gia? Là có thể xô ngã Cảnh gia?
Cảnh gia có thể đứng vững mấy trăm năm không ngã, cũng không phải để đám ô hợp này dám động!
Vẻ mặt Cảnh Dật Thần hờ hững cùng Thượng Quan Ngưng lên xe, rồi sau đó trực tiếp về nhà. Công việc hôm nay đã kết thúc, bận rộn một ngày, anh muốn cho vợ mình nghỉ ngơi tốt một chút, những gã tép riu điên cuồng kia, cứ để anh tùy ý xử lí!
Bóng đêm dần đặc, có sinh mệnh trôi đi, có bí mật bị bổ vỡ, cũng có người, giấu nhẹm một âm mưu lớn hơn bí mật.
Sau khi Chương Dung chết, Cảnh Dật Nhiên cũng chỉ điên rồ hai ngày, rồi sau đó giống như lấy lại vẻ cà lơ phất phơ ngày xưa, hoặc là đến tập đoàn Cảnh Thịnh lòe ra kiểu cách Nhị thiếu gia, hoặc là ở quá bar xa hoa trụy lạc mua say, tựa như đã hoàn toàn quên mất mẹ mình đã chết.
Đêm khuya, trong một căn phòng kín của quán bar, Cảnh Dật Nhiên chậm rãi liếm hàm răng trắng bóc của mình, duỗi tay sửa sửa đầu tóc được nhuộm màu xanh lá của cậu ta, trong ánh mắt tràn ra ánh sáng rét lạnh.
Trên người cậu ta là bộ âu phục trắng thuần, bên trong nổi bật chiếc áo sơ mi màu đỏ diễm lệ, cùng màu với cà vạt, giống như làm nền cho cậu ta biến thành một gã quỷ hút máu yêu mị lãnh khốc!
Cậu ta bắt chéo đôi chân dài, thoải mái nằm trên sofa thật dài, đối diện với cậu ta, là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, cả người gã đàn ông kia mặc một bộ âu phục màu xám được thiết kế riêng, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, đang chầm chậm nhấp nháp ly rượu vang đỏ, toát ra phong thái quý tộc lịch lãm phong độ.
Gã đàn ông này, là người thừa kế nhánh thứ nhất Quý gia, Quý Bác.
“Nhị thiếu, hôm nay cậu tìm đến tôi, nếu để Cảnh thiếu biết, ngày tháng còn lại của Quý gia sẽ không được tốt cho lắm."
“Cảnh thiếu" cách xưng hô này, là dành riêng cho Cảnh Dật Thần, thông thường mọi người sẽ không gọi anh là Cảnh đại thiếu, mà trực tiếp xưng Cảnh thiếu, bởi vì Cảnh nhị thiếu gia không có khả năng đứng ngang hàng với anh.
Âm thanh Quý Bác nhàn nhạt, mang theo bản chất ôn hòa trầm ổn của anh ta, chỉ cần nghe anh ta nói, sẽ nghĩ anh ta là một người hiền hòa như người anh nhà bên.
Trên thực tế, phần lớn thời gian, đúng là Quý Bác rất giống với người anh nhà bên, cho người khác một cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, tính cách của anh ta chính là một người ôn hòa. Tuy nhiên, đôi khi, anh ta cũng sẽ lộ ra mặt kia ít người biết của bản thân.
Cảnh Dật Nhiên nhấp một ly rượu có màu đỏ tươi, dùng ngữ khí ngạo nghễ nói: “Thế lực của anh, đơn giản không đủ giết anh ta, nhưng nếu có sự hỗ trợ toàn lực của tôi? Công phá phía trong một lâu đài, vĩnh viễn sẽ dễ dàng hơn tấn công từ bên ngoài nhiều, cơ hội ở ngay trước mắt, lẽ nào anh không muốn thử? Tôi là người nội ứng tốt nhất của Quý gia!"
“Nếu thành công, anh sẽ mất đi một đối thủ, tuy rằng tôi cũng là người Cảnh gia, nhưng trên tất cả phương diện và năng lực tôi đều không bằng anh, sẽ không bao giờ thắng anh được, chuyện này anh yên tâm! Nếu bất hạnh thất bại, anh cũng sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, chịu trách nhiệm cũng chỉ một người Cảnh Dật Nhiên tôi! Cảnh gia sẽ không giết tôi, cũng lắm là bị đánh, cấm túc, thu hồi tài sản, rồi hai năm sau đó, tôi sẽ trở lại như ban đầu!"
Quý Bác hơi có chút động tâm, nhưng vẫn như cũ không dám tin tưởng Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn.
Cậu ta quá ác độc, ngay cả gia tộc của mình cũng vứt bỏ không thèm quan tâm, trăm phương ngàn kế muốn Cảnh Dật Thần chết, vì vậy không có điểm mấu chốt đạo đức của con người, hợp tác với cậu ta là một việc làm rất nguy hiểm!
Cảnh Dật Nhiên nhìn biểu tình Quý Bác vẫn ôn hòa như cũ, trong lòng không nắm chắc được ý của anh ta, tiếp tục mê hoặc nói: “Hiện tại Quý gia có tiền, 90% đều là anh anh kiếm, nhưng, anh lại chỉ có thể thừa kế một phần tư gia nghiệp, đây há phải là quá thiệt? Anh vì Quý gia cẩn thận nhiều trả giá nhiều như vậy, lẽ nào không muốn đem toàn bộ tài sản Quý gia cất vào trong túi? Anh không muốn trở thành người thừa kế duy nhất của Quý gia sao?"
“Anh giúp tôi diệt trừ cái gia tộc rắc rối bên người này, tôi cũng giúp anh giải quyết ba người kia, thế nào? Thỏa thuận mua bán này anh không chịu thiệt, tôi mới chính là người chịu thiệt! Có điều, thiệt thòi hơn nữa tôi cũng chấp nhận, chỉ cần Cảnh gia chỉ còn lại mình tôi là người thừa kế, những tài sản đó bọn họ chết rồi cũng đâu thể mang theo, còn không phải thuộc về tôi ư! Ha ha ha!"
Lời Cảnh Dật Nhiên nói, chọc rách điểm yếu trong lòng Quý Bác.
Quý Già Mộng và Quý Lĩnh, là hai kẻ vướng tay vướng chân anh ta từ lâu! Vô số lần Quý Bác muốn diệt trừ bọn họ, nhưng lại sợ bị phát hiện, sẽ khiến anh ta thất bại thảm hại.
Hiện tại, Cảnh Dật Nhiên đưa ra một phương án gần như hoàn mỹ, chỉ cần bọn họ hợp tác thành công, hai bên đều sẽ đạt được phần lợi lớn nhất, hơn nữa hai bên đều nắm rõ nhược điểm của nhau trong tay, sẽ không dễ dàng bị bán đứng! Loại quan hệ này, là an toàn nhất!
Cầu giàu sang từ trong hiểm nguy! Nguy hiểm và tiền tài mãi mãi tỉ lệ nghịch, những người muốn có được được tài phú khó nắm bắt, thì điều cần thiết là chấp nhận hiểm nguy mà những người khác không thể chịu đựng được. Huống chi, trong chuyện này, mọi nguy hiểm mà anh ta phải gánh lấy đều được chuyển dời lên người Cảnh Dật Nhiên, đưa nguy hiểm của Quý gia xuống phần trăm thấp nhất!
Quý Bác, hoàn toàn động tâm.
Anh ta muốn, bộ mặt tàn nhẫn nhất đã chiếm thế thượng phong của mình không bị người ta thấy, sự tham lam ở anh ta, được anh ta chậm rãi nuốt xuống!
Cảnh Dật Thần, nhiều người muốn anh chết như vậy, chuyện này không thể trách tôi được, có trách nên trách anh quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức tất cả mọi người đều sợ hãi, muốn liên hợp lại, để cho anh biến mất trên thế giới này!
Quý Bác ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa đã biến mất không thấy, thay vào đó, là một sự tàn nhẫn đến điên cuồng!
“Kế hoạch của cậu đã hoàn thiện? Tôi kiến nghị trước tiên cậu nên nói ra với tôi, tôi có thể giúp cậu chỉnh sửa một chút, không phải bất ngờ, đến lúc đó, hai người chúng ta đều trốn không thoát."
Quý Bác tự nhận, tâm tư anh ta kín đáo hơn Cảnh Dật Nhiên nhiều.
Cảnh Dật Nhiên biết anh ta đồng ý, khóe môi lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Yên tâm đi, tất cả đều rất hoàn hảo. Anh ta gần như không có yếu điểm, nhưng đó cũng chỉ là gần như, anh ta là người, thì nhất định sẽ có điểm yếu! Điểm yếu của anh ta, thật sự rõ ràng..."
Cảnh Dật Thần đang bước đi, bỗng nhiên quay đầu, nhìn A Hổ thấp giọng phân phó: “Cho Lý Nhiều đi theo, điều tra lai lịch bọn họ, nhớ kĩ không được bức dây động rừng."
A Hổ biết, thiếu gia nhà mình phát hiện có người nhìn chằm chằm bọn họ, cậu ta lập tức gật đầu, sau đó nói với Lý Nhiều tin tức này.
Thời điểm kết thúc hạng mục khảo sát, Lý Nhiều đưa kết quả điều tra báo cáo cho Cảnh Dật Thần: “Là người Quý gia, mặt ngoài là muốn theo chúng ta cạnh tranh lô đất này, cho nên mới sắp xếp người bí mật đến tìm hiểu, nhưng trên thực tế, bọn họ không có dự định mua!"
Cảnh Dật Thần gật đầu, vẫy tay ra hiệu Lý Nhiều rời đi.
Trước đó anh đã suy đoán không sai, Quý gia đã bắt đầu hành động, Chương Dung chết, sau lưng cũng mơ hồ có bòng dáng của Quý gia, Quý gia dám làm như vậy, đến cuối cùng không biết bọn họ có chỗ dựa nào!
Lẽ nào bọn họ cho rằng, bắt được thế lực giấu thân của Dương gia cùng với khối tài sản lớn ở ngân hàng Thụy Sĩ, là có thể chống lại Cảnh gia? Là có thể xô ngã Cảnh gia?
Cảnh gia có thể đứng vững mấy trăm năm không ngã, cũng không phải để đám ô hợp này dám động!
Vẻ mặt Cảnh Dật Thần hờ hững cùng Thượng Quan Ngưng lên xe, rồi sau đó trực tiếp về nhà. Công việc hôm nay đã kết thúc, bận rộn một ngày, anh muốn cho vợ mình nghỉ ngơi tốt một chút, những gã tép riu điên cuồng kia, cứ để anh tùy ý xử lí!
Bóng đêm dần đặc, có sinh mệnh trôi đi, có bí mật bị bổ vỡ, cũng có người, giấu nhẹm một âm mưu lớn hơn bí mật.
Sau khi Chương Dung chết, Cảnh Dật Nhiên cũng chỉ điên rồ hai ngày, rồi sau đó giống như lấy lại vẻ cà lơ phất phơ ngày xưa, hoặc là đến tập đoàn Cảnh Thịnh lòe ra kiểu cách Nhị thiếu gia, hoặc là ở quá bar xa hoa trụy lạc mua say, tựa như đã hoàn toàn quên mất mẹ mình đã chết.
Đêm khuya, trong một căn phòng kín của quán bar, Cảnh Dật Nhiên chậm rãi liếm hàm răng trắng bóc của mình, duỗi tay sửa sửa đầu tóc được nhuộm màu xanh lá của cậu ta, trong ánh mắt tràn ra ánh sáng rét lạnh.
Trên người cậu ta là bộ âu phục trắng thuần, bên trong nổi bật chiếc áo sơ mi màu đỏ diễm lệ, cùng màu với cà vạt, giống như làm nền cho cậu ta biến thành một gã quỷ hút máu yêu mị lãnh khốc!
Cậu ta bắt chéo đôi chân dài, thoải mái nằm trên sofa thật dài, đối diện với cậu ta, là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, cả người gã đàn ông kia mặc một bộ âu phục màu xám được thiết kế riêng, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, đang chầm chậm nhấp nháp ly rượu vang đỏ, toát ra phong thái quý tộc lịch lãm phong độ.
Gã đàn ông này, là người thừa kế nhánh thứ nhất Quý gia, Quý Bác.
“Nhị thiếu, hôm nay cậu tìm đến tôi, nếu để Cảnh thiếu biết, ngày tháng còn lại của Quý gia sẽ không được tốt cho lắm."
“Cảnh thiếu" cách xưng hô này, là dành riêng cho Cảnh Dật Thần, thông thường mọi người sẽ không gọi anh là Cảnh đại thiếu, mà trực tiếp xưng Cảnh thiếu, bởi vì Cảnh nhị thiếu gia không có khả năng đứng ngang hàng với anh.
Âm thanh Quý Bác nhàn nhạt, mang theo bản chất ôn hòa trầm ổn của anh ta, chỉ cần nghe anh ta nói, sẽ nghĩ anh ta là một người hiền hòa như người anh nhà bên.
Trên thực tế, phần lớn thời gian, đúng là Quý Bác rất giống với người anh nhà bên, cho người khác một cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, tính cách của anh ta chính là một người ôn hòa. Tuy nhiên, đôi khi, anh ta cũng sẽ lộ ra mặt kia ít người biết của bản thân.
Cảnh Dật Nhiên nhấp một ly rượu có màu đỏ tươi, dùng ngữ khí ngạo nghễ nói: “Thế lực của anh, đơn giản không đủ giết anh ta, nhưng nếu có sự hỗ trợ toàn lực của tôi? Công phá phía trong một lâu đài, vĩnh viễn sẽ dễ dàng hơn tấn công từ bên ngoài nhiều, cơ hội ở ngay trước mắt, lẽ nào anh không muốn thử? Tôi là người nội ứng tốt nhất của Quý gia!"
“Nếu thành công, anh sẽ mất đi một đối thủ, tuy rằng tôi cũng là người Cảnh gia, nhưng trên tất cả phương diện và năng lực tôi đều không bằng anh, sẽ không bao giờ thắng anh được, chuyện này anh yên tâm! Nếu bất hạnh thất bại, anh cũng sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, chịu trách nhiệm cũng chỉ một người Cảnh Dật Nhiên tôi! Cảnh gia sẽ không giết tôi, cũng lắm là bị đánh, cấm túc, thu hồi tài sản, rồi hai năm sau đó, tôi sẽ trở lại như ban đầu!"
Quý Bác hơi có chút động tâm, nhưng vẫn như cũ không dám tin tưởng Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn.
Cậu ta quá ác độc, ngay cả gia tộc của mình cũng vứt bỏ không thèm quan tâm, trăm phương ngàn kế muốn Cảnh Dật Thần chết, vì vậy không có điểm mấu chốt đạo đức của con người, hợp tác với cậu ta là một việc làm rất nguy hiểm!
Cảnh Dật Nhiên nhìn biểu tình Quý Bác vẫn ôn hòa như cũ, trong lòng không nắm chắc được ý của anh ta, tiếp tục mê hoặc nói: “Hiện tại Quý gia có tiền, 90% đều là anh anh kiếm, nhưng, anh lại chỉ có thể thừa kế một phần tư gia nghiệp, đây há phải là quá thiệt? Anh vì Quý gia cẩn thận nhiều trả giá nhiều như vậy, lẽ nào không muốn đem toàn bộ tài sản Quý gia cất vào trong túi? Anh không muốn trở thành người thừa kế duy nhất của Quý gia sao?"
“Anh giúp tôi diệt trừ cái gia tộc rắc rối bên người này, tôi cũng giúp anh giải quyết ba người kia, thế nào? Thỏa thuận mua bán này anh không chịu thiệt, tôi mới chính là người chịu thiệt! Có điều, thiệt thòi hơn nữa tôi cũng chấp nhận, chỉ cần Cảnh gia chỉ còn lại mình tôi là người thừa kế, những tài sản đó bọn họ chết rồi cũng đâu thể mang theo, còn không phải thuộc về tôi ư! Ha ha ha!"
Lời Cảnh Dật Nhiên nói, chọc rách điểm yếu trong lòng Quý Bác.
Quý Già Mộng và Quý Lĩnh, là hai kẻ vướng tay vướng chân anh ta từ lâu! Vô số lần Quý Bác muốn diệt trừ bọn họ, nhưng lại sợ bị phát hiện, sẽ khiến anh ta thất bại thảm hại.
Hiện tại, Cảnh Dật Nhiên đưa ra một phương án gần như hoàn mỹ, chỉ cần bọn họ hợp tác thành công, hai bên đều sẽ đạt được phần lợi lớn nhất, hơn nữa hai bên đều nắm rõ nhược điểm của nhau trong tay, sẽ không dễ dàng bị bán đứng! Loại quan hệ này, là an toàn nhất!
Cầu giàu sang từ trong hiểm nguy! Nguy hiểm và tiền tài mãi mãi tỉ lệ nghịch, những người muốn có được được tài phú khó nắm bắt, thì điều cần thiết là chấp nhận hiểm nguy mà những người khác không thể chịu đựng được. Huống chi, trong chuyện này, mọi nguy hiểm mà anh ta phải gánh lấy đều được chuyển dời lên người Cảnh Dật Nhiên, đưa nguy hiểm của Quý gia xuống phần trăm thấp nhất!
Quý Bác, hoàn toàn động tâm.
Anh ta muốn, bộ mặt tàn nhẫn nhất đã chiếm thế thượng phong của mình không bị người ta thấy, sự tham lam ở anh ta, được anh ta chậm rãi nuốt xuống!
Cảnh Dật Thần, nhiều người muốn anh chết như vậy, chuyện này không thể trách tôi được, có trách nên trách anh quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức tất cả mọi người đều sợ hãi, muốn liên hợp lại, để cho anh biến mất trên thế giới này!
Quý Bác ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa đã biến mất không thấy, thay vào đó, là một sự tàn nhẫn đến điên cuồng!
“Kế hoạch của cậu đã hoàn thiện? Tôi kiến nghị trước tiên cậu nên nói ra với tôi, tôi có thể giúp cậu chỉnh sửa một chút, không phải bất ngờ, đến lúc đó, hai người chúng ta đều trốn không thoát."
Quý Bác tự nhận, tâm tư anh ta kín đáo hơn Cảnh Dật Nhiên nhiều.
Cảnh Dật Nhiên biết anh ta đồng ý, khóe môi lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Yên tâm đi, tất cả đều rất hoàn hảo. Anh ta gần như không có yếu điểm, nhưng đó cũng chỉ là gần như, anh ta là người, thì nhất định sẽ có điểm yếu! Điểm yếu của anh ta, thật sự rõ ràng..."
Tác giả :
Hạ Thanh Sam