Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 225: Đàm phán (1)
Thượng Quan Ngưng uống nước ô mai, đối diện với “Quyền khuynh thiên hạ" bản thân sắp có được, cảm giác vẫn không thể thích ứng, cô thích làm thư kí cho Cảnh Dật Thần hơn, giúp anh chuẩn bị tất cả tài liệu cần thiết, đem những ghi chép anh hết sức tâm đắc từng chữ từng chữ gõ ra, tạo thành cuốn sách...
“Mình không phải truyền thuyết một bước lên trời ah, tại sao luôn cảm thấy không yên?" Thượng Quan Ngưng thấp giọng thì thầm.
Cảnh Dật Thần bật cười, nghiêm túc nói: “Em đường đường chính chính là phu nhân tổng giám đốc, là Thiếu phu nhân Cảnh gia, vốn dĩ ở trên trời, tại sao nói chuyện bước lên trời?"
Thượng Quan Ngưng chỉ hơi thấp thỏm mà thôi, sợ bản thân không đủ kinh nghiệm sẽ ảnh hưởng đến công việc của công ty, tránh cũng không thể không mắc sai lầm. Cảnh Dật Thần nói như vậy, trong lòng cô cũng dần dần bình tĩnh hơn.
Đây là công ty Cảnh Dật Thần, cô là vợ anh, xét theo lí hiển nhiên nên cùng anh sánh vai kề cánh, cùng anh quản lí tốt tập đoàn thương mại khổng lồ này.
Trên thực tế, cô mới vừa nhậm chức, làm sao Cảnh Dật Thần có thể để cô tiếp nhận những công việc quan trọng phiền phức. Cứ xem như có kinh nghiệm phong phú hay năng lực lớn, đối với những chi nhánh có người mới tiếp nhận, cũng không có khả năng bắt đầu xử lí những hạng mục phức tạp.
Buổi chiều, Cảnh Dật Thần mang theo Thượng Quan Ngưng ra ngoài đàm phán hợp tác, song song, còn có Lư Cần, A Hổ và Tiểu Lộc.
Bình thường Cảnh Dật Thần ra ngoài đàm phán, sẽ không gây ra quá nhiều ầm ĩ, nhưng lúc này bên cạnh là một vị Phó tổng, một vị tổng thư kí, một trợ lí còn có cả A Hổ người sét đánh cũng không đổi trong đám vệ sĩ.
Nhiều người cũng có điểm tốt, có thể gây áp lực lớn cho đối phương, nhưng cũng thật lãng phí tài nguyên, mỗi một nhân viên trong công ty đều có chuyên môn riêng, ra ngoài tiến hành đàm phán tốn rất nhiều thời gian, sẽ chậm trễ phần lớn công việc hàng ngày. Ngoài ra, bản thân Cảnh Dật Thần cũng là một người vô cùng tài giỏi, cũng không cần bất cứ ai hỗ trợ.
Đàm phán lần này là hạng mục hợp tác cùng tập đoàn Quý thị, cũng chính là vấn đề cần thiết để tập đoàn Cảnh Thịnh tăng cường việc mở rộng dịch vụ tài chính.
Đối với lần hợp tác này Thượng Quan Ngưng có sự chuẩn bị tốt hơn mọi ngày, khoảng thời gian cô ở trong bệnh viện, cũng có bổ sung kiến thức trên phương diện này, ít nhất là đối với những từ ngữ chuyên ngành đã không còn xa lạ, nhưng nếu muốn để đàm phán thì còn kém rất xa, Cảnh Dật Thần đưa cô đi theo, cũng chỉ là để cô làm quen mà thôi.
Đàm phán, một mình anh là đủ rồi, Thượng Quan Ngưng và Lư Cần chịu trách nhiệm đi cùng, nhắc nhở anh những vấn đề nhỏ.
Trước nay anh chưa từng có suy nghĩ sẽ bồi dưỡng vợ mình thành một chuyên gia kinh doanh, một người phụ nữ mạnh mẽ, vậy thì còn cần anh làm gì? Cô chỉ cần biết, tất cả các quy trình kinh doanh hợp tác của Cảnh Thịnh, biết làm thế nào kiếm được tiền, như vậy là đủ, còn người thực hiện việc kiếm tiền, đương nhiên là anh!
Địa điểm đàm phán được chọn ở một trà quán lịch sự tao nhã, thời điểm đoàn người bọn họ đến, người của tập đoàn Quý thị đã đến rồi.
Địa điểm đàm phán thường sẽ là do Cảnh Dật Thần quyết định, rất ít khi chọn ở những nơi trà quán như thế này. Nhưng vì lần này đối phương nắm giữ quyền chủ động ở trong tay, vì thế địa điểm chỉ có thể do tập đoàn Quý thị lựa chọn.
Nhân viên phục vụ trà quán đều là phái nữ tướng mạo xinh đẹp trẻ trung, trên người là đồng phục sườn xám màu xanh nhạt có thêu hoa văn mẫu đơn cổ, không chỉ phác họa toàn thể vóc dáng nhanh nhẹn, hơn nữa đường xẻ tà áo cao cao như ẩn như hiện ra bắp đùi trắng nõn của các cô gái đầy ngập dụ, hình ảnh cổ điển đan xen thân hình gợi cảm, vừa có chén trà xanh ý vị(1), nhưng cũng bừng tỉnh nhiệt huyết người trẻ tuổi, cực kì dẫn nhân chú mục(2).
(1): Có thể hiểu như ở đây “chén trà xanh" đại diện cho những hoài cổ, nên cụm từ “ý vị" chính là hơi thở ngày xưa.
(2): Dẫn nhân chú mục: Thu hút sự chú ý của người khác.
Nhìn thấy đoàn người Cảnh Dật Thần, bọn họ tư thế tao nhã quỳ gối hành lễ, các động tác nhịp nhàng với nhau, đúng thật là có chút cảnh đẹp ý vui.
Giống như trà quán không có sự quản lí chặt chẽ, vì thế tất cả bọn họ đều mỉm cười dịu dàng tranh nhau được dẫn đường cho Cảnh Dật Thần, một số người có gan dũng cảm, mở miệng xin danh thiếp Cảnh Dật Thần.
Mặc dù ánh mắt Cảnh Dật Thần chưa từng dừng trên người đám phái nữ kia, cũng chưa từng nói một từ đối với các cô gái xinh đẹp trẻ trung đang đến gần, chỉ có nét mặt lạnh băng đi sau người dẫn đường vào sâu trong sân, nhưng trái tim Thượng Quan Ngưng vẫn cảm thấy ê ẩm.
Cô thuộc phái hành động, dám mơ tưởng chồng cô, trước giờ cô không biết cái gì gọi là khách khí.
Vì vậy, nhanh chóng có một người trong đám phái nữ sáp đến, thời điểm muốn cùng anh nói chuyện, Thượng Quan Ngưng lặng lẽ bước về phía trước, ngăn cô gái có vài phần tư sắc kia cách xa Cảnh Dật Thần, khóe môi khéo léo cong lên, ngữ khí không mềm không cứng nói: “Vị tiểu thư này, thật xấu hổ, hôm nay chồng tôi không mang theo danh thiếp, hơn nữa anh ấy còn dị ứng với nước hoa, cảm phiền cô tránh ra phía sau một chút!"
Vài nhân viên phục vụ đang đi phía trước bỗng ngây cả người ra, dường như không nghĩ người mặc bộ đồ công sở đen từ trên xuống dưới, trông qua chỉ giống như một thư kí thôi, Thượng Quan Ngưng, hóa ra là vợ của người đàn ông chất lượng hạng sang trước mắt!
Toàn bộ bước chân những cô gái duyên dáng đều dừng lại, chỉ còn một cô gái phục vụ ở phía trước làm hết nhiệm vụ dẫn đường bọn họ đi vào trong sân.
Xua đuổi ong bướm xong, cuối cùng Thượng Quan Ngưng cũng cảm thấy thoải mái hơn, mà người đi cạnh cô Cảnh Dật Thần khóe môi lại nhàn nhạt ý cười – anh đưa cô theo là một quyết định hoàn toàn sáng suốt, có cô bên cạnh, quả nhiên không phải chịu đựng những người phấn son xoàng xĩnh kia sáp lại gần. Ánh mắt lõa lồ.
Rất nhanh, bọn họ bước vào một khoảng sân yên tĩnh riêng biệt, căn phòng có cánh cửa được chạm trổ hoa văn mở ra, hai bên gặp nhau.
Người đàm phán đến từ tập đoàn Quý thị, không ngoài dự liệu, là Quý Bác.
Anh ta là người phụ trách tài chính nghiệp vụ của tập đoàn Quý thị, xoay vòng nhanh nguồn vốn lưu động, hấp dẫn đồng thời lợi dụng rất nhiều đối tác đầu tư lớn, lần này Quý thị đến để mở rộng một lĩnh vực khác.
Quý Bác biết, người đàm phán bên Cảnh Thịnh, là Cảnh Dật Thần, nhưng không nghĩ rằng, Thượng Quan Ngưng cũng đến.
Anh ta liếc mắt nhìn sâu cô gái xinh đẹp sắc sảo mà tao nhã, rồi sau đó đứng dậy chào hỏi Cảnh Dật Thần: “Cảnh thiếu, mời."
Cảnh Dật Thần không nhìn nhầm cái liếc mắt mờ mịt nhưng lâu dài từ Quý Bác, anh khẽ chau mày, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, đối diện với lời tiếp đón nhàn nhạt của Quý Bác chỉ nhàn nhạt “Được" một tiếng, trông qua cường thế mà kiêu ngạo.
Quý Bác cũng đã quá quen với vẻ lãnh đạm của Cảnh Dật Thần, không quan tâm, chờ đoàn người Cảnh Dật Thần tất cả đều ngồi xong, mới mở miệng giới thiệu người bên cạnh.
Vì Quý Lệ Lệ, Thượng Quan Ngưng không chỉ biết Quý Bác, hơn nữa bên cạnh anh ta có ba người, cô cũng biết được hai người.
Một người trong đó mặc chiếc váy màu trắng tóc dài dịu dàng, xinh đẹp, là em họ Quý Bác, cũng là người thừa kế nhánh thứ nhất gia tộc Quý thị, Quý Già Mộng.
Bên cạnh Quý Già Mộng, người đàn ông mặc tây phục gương mặt thua xa Quý Bác và Quý Già Mộng, tuy rằng gương mặt cậu ta không đặc biệt, nhưng có một đôi mắt rất sắc bén, vừa nhìn vào đã khiến người khác cảm thấy, đây là một nhân vật tàn nhẫn. Cậu ta tên là Quý Lĩnh, là anh cùng cha khác mẹ với Quý Già Mộng, em họ Quý Bác.
Người thừa kế gia tộc Quý thị tất cả có bốn người, không tính Quý Lệ Lệ đã bị Cảnh Dật Thần ép phải ra nước ngoài, còn lại ba người, hôm nay hoàn toàn có mặt: Quý Bác, Quý Già Mộng, Quý Lĩnh.
“Mình không phải truyền thuyết một bước lên trời ah, tại sao luôn cảm thấy không yên?" Thượng Quan Ngưng thấp giọng thì thầm.
Cảnh Dật Thần bật cười, nghiêm túc nói: “Em đường đường chính chính là phu nhân tổng giám đốc, là Thiếu phu nhân Cảnh gia, vốn dĩ ở trên trời, tại sao nói chuyện bước lên trời?"
Thượng Quan Ngưng chỉ hơi thấp thỏm mà thôi, sợ bản thân không đủ kinh nghiệm sẽ ảnh hưởng đến công việc của công ty, tránh cũng không thể không mắc sai lầm. Cảnh Dật Thần nói như vậy, trong lòng cô cũng dần dần bình tĩnh hơn.
Đây là công ty Cảnh Dật Thần, cô là vợ anh, xét theo lí hiển nhiên nên cùng anh sánh vai kề cánh, cùng anh quản lí tốt tập đoàn thương mại khổng lồ này.
Trên thực tế, cô mới vừa nhậm chức, làm sao Cảnh Dật Thần có thể để cô tiếp nhận những công việc quan trọng phiền phức. Cứ xem như có kinh nghiệm phong phú hay năng lực lớn, đối với những chi nhánh có người mới tiếp nhận, cũng không có khả năng bắt đầu xử lí những hạng mục phức tạp.
Buổi chiều, Cảnh Dật Thần mang theo Thượng Quan Ngưng ra ngoài đàm phán hợp tác, song song, còn có Lư Cần, A Hổ và Tiểu Lộc.
Bình thường Cảnh Dật Thần ra ngoài đàm phán, sẽ không gây ra quá nhiều ầm ĩ, nhưng lúc này bên cạnh là một vị Phó tổng, một vị tổng thư kí, một trợ lí còn có cả A Hổ người sét đánh cũng không đổi trong đám vệ sĩ.
Nhiều người cũng có điểm tốt, có thể gây áp lực lớn cho đối phương, nhưng cũng thật lãng phí tài nguyên, mỗi một nhân viên trong công ty đều có chuyên môn riêng, ra ngoài tiến hành đàm phán tốn rất nhiều thời gian, sẽ chậm trễ phần lớn công việc hàng ngày. Ngoài ra, bản thân Cảnh Dật Thần cũng là một người vô cùng tài giỏi, cũng không cần bất cứ ai hỗ trợ.
Đàm phán lần này là hạng mục hợp tác cùng tập đoàn Quý thị, cũng chính là vấn đề cần thiết để tập đoàn Cảnh Thịnh tăng cường việc mở rộng dịch vụ tài chính.
Đối với lần hợp tác này Thượng Quan Ngưng có sự chuẩn bị tốt hơn mọi ngày, khoảng thời gian cô ở trong bệnh viện, cũng có bổ sung kiến thức trên phương diện này, ít nhất là đối với những từ ngữ chuyên ngành đã không còn xa lạ, nhưng nếu muốn để đàm phán thì còn kém rất xa, Cảnh Dật Thần đưa cô đi theo, cũng chỉ là để cô làm quen mà thôi.
Đàm phán, một mình anh là đủ rồi, Thượng Quan Ngưng và Lư Cần chịu trách nhiệm đi cùng, nhắc nhở anh những vấn đề nhỏ.
Trước nay anh chưa từng có suy nghĩ sẽ bồi dưỡng vợ mình thành một chuyên gia kinh doanh, một người phụ nữ mạnh mẽ, vậy thì còn cần anh làm gì? Cô chỉ cần biết, tất cả các quy trình kinh doanh hợp tác của Cảnh Thịnh, biết làm thế nào kiếm được tiền, như vậy là đủ, còn người thực hiện việc kiếm tiền, đương nhiên là anh!
Địa điểm đàm phán được chọn ở một trà quán lịch sự tao nhã, thời điểm đoàn người bọn họ đến, người của tập đoàn Quý thị đã đến rồi.
Địa điểm đàm phán thường sẽ là do Cảnh Dật Thần quyết định, rất ít khi chọn ở những nơi trà quán như thế này. Nhưng vì lần này đối phương nắm giữ quyền chủ động ở trong tay, vì thế địa điểm chỉ có thể do tập đoàn Quý thị lựa chọn.
Nhân viên phục vụ trà quán đều là phái nữ tướng mạo xinh đẹp trẻ trung, trên người là đồng phục sườn xám màu xanh nhạt có thêu hoa văn mẫu đơn cổ, không chỉ phác họa toàn thể vóc dáng nhanh nhẹn, hơn nữa đường xẻ tà áo cao cao như ẩn như hiện ra bắp đùi trắng nõn của các cô gái đầy ngập dụ, hình ảnh cổ điển đan xen thân hình gợi cảm, vừa có chén trà xanh ý vị(1), nhưng cũng bừng tỉnh nhiệt huyết người trẻ tuổi, cực kì dẫn nhân chú mục(2).
(1): Có thể hiểu như ở đây “chén trà xanh" đại diện cho những hoài cổ, nên cụm từ “ý vị" chính là hơi thở ngày xưa.
(2): Dẫn nhân chú mục: Thu hút sự chú ý của người khác.
Nhìn thấy đoàn người Cảnh Dật Thần, bọn họ tư thế tao nhã quỳ gối hành lễ, các động tác nhịp nhàng với nhau, đúng thật là có chút cảnh đẹp ý vui.
Giống như trà quán không có sự quản lí chặt chẽ, vì thế tất cả bọn họ đều mỉm cười dịu dàng tranh nhau được dẫn đường cho Cảnh Dật Thần, một số người có gan dũng cảm, mở miệng xin danh thiếp Cảnh Dật Thần.
Mặc dù ánh mắt Cảnh Dật Thần chưa từng dừng trên người đám phái nữ kia, cũng chưa từng nói một từ đối với các cô gái xinh đẹp trẻ trung đang đến gần, chỉ có nét mặt lạnh băng đi sau người dẫn đường vào sâu trong sân, nhưng trái tim Thượng Quan Ngưng vẫn cảm thấy ê ẩm.
Cô thuộc phái hành động, dám mơ tưởng chồng cô, trước giờ cô không biết cái gì gọi là khách khí.
Vì vậy, nhanh chóng có một người trong đám phái nữ sáp đến, thời điểm muốn cùng anh nói chuyện, Thượng Quan Ngưng lặng lẽ bước về phía trước, ngăn cô gái có vài phần tư sắc kia cách xa Cảnh Dật Thần, khóe môi khéo léo cong lên, ngữ khí không mềm không cứng nói: “Vị tiểu thư này, thật xấu hổ, hôm nay chồng tôi không mang theo danh thiếp, hơn nữa anh ấy còn dị ứng với nước hoa, cảm phiền cô tránh ra phía sau một chút!"
Vài nhân viên phục vụ đang đi phía trước bỗng ngây cả người ra, dường như không nghĩ người mặc bộ đồ công sở đen từ trên xuống dưới, trông qua chỉ giống như một thư kí thôi, Thượng Quan Ngưng, hóa ra là vợ của người đàn ông chất lượng hạng sang trước mắt!
Toàn bộ bước chân những cô gái duyên dáng đều dừng lại, chỉ còn một cô gái phục vụ ở phía trước làm hết nhiệm vụ dẫn đường bọn họ đi vào trong sân.
Xua đuổi ong bướm xong, cuối cùng Thượng Quan Ngưng cũng cảm thấy thoải mái hơn, mà người đi cạnh cô Cảnh Dật Thần khóe môi lại nhàn nhạt ý cười – anh đưa cô theo là một quyết định hoàn toàn sáng suốt, có cô bên cạnh, quả nhiên không phải chịu đựng những người phấn son xoàng xĩnh kia sáp lại gần. Ánh mắt lõa lồ.
Rất nhanh, bọn họ bước vào một khoảng sân yên tĩnh riêng biệt, căn phòng có cánh cửa được chạm trổ hoa văn mở ra, hai bên gặp nhau.
Người đàm phán đến từ tập đoàn Quý thị, không ngoài dự liệu, là Quý Bác.
Anh ta là người phụ trách tài chính nghiệp vụ của tập đoàn Quý thị, xoay vòng nhanh nguồn vốn lưu động, hấp dẫn đồng thời lợi dụng rất nhiều đối tác đầu tư lớn, lần này Quý thị đến để mở rộng một lĩnh vực khác.
Quý Bác biết, người đàm phán bên Cảnh Thịnh, là Cảnh Dật Thần, nhưng không nghĩ rằng, Thượng Quan Ngưng cũng đến.
Anh ta liếc mắt nhìn sâu cô gái xinh đẹp sắc sảo mà tao nhã, rồi sau đó đứng dậy chào hỏi Cảnh Dật Thần: “Cảnh thiếu, mời."
Cảnh Dật Thần không nhìn nhầm cái liếc mắt mờ mịt nhưng lâu dài từ Quý Bác, anh khẽ chau mày, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, đối diện với lời tiếp đón nhàn nhạt của Quý Bác chỉ nhàn nhạt “Được" một tiếng, trông qua cường thế mà kiêu ngạo.
Quý Bác cũng đã quá quen với vẻ lãnh đạm của Cảnh Dật Thần, không quan tâm, chờ đoàn người Cảnh Dật Thần tất cả đều ngồi xong, mới mở miệng giới thiệu người bên cạnh.
Vì Quý Lệ Lệ, Thượng Quan Ngưng không chỉ biết Quý Bác, hơn nữa bên cạnh anh ta có ba người, cô cũng biết được hai người.
Một người trong đó mặc chiếc váy màu trắng tóc dài dịu dàng, xinh đẹp, là em họ Quý Bác, cũng là người thừa kế nhánh thứ nhất gia tộc Quý thị, Quý Già Mộng.
Bên cạnh Quý Già Mộng, người đàn ông mặc tây phục gương mặt thua xa Quý Bác và Quý Già Mộng, tuy rằng gương mặt cậu ta không đặc biệt, nhưng có một đôi mắt rất sắc bén, vừa nhìn vào đã khiến người khác cảm thấy, đây là một nhân vật tàn nhẫn. Cậu ta tên là Quý Lĩnh, là anh cùng cha khác mẹ với Quý Già Mộng, em họ Quý Bác.
Người thừa kế gia tộc Quý thị tất cả có bốn người, không tính Quý Lệ Lệ đã bị Cảnh Dật Thần ép phải ra nước ngoài, còn lại ba người, hôm nay hoàn toàn có mặt: Quý Bác, Quý Già Mộng, Quý Lĩnh.
Tác giả :
Hạ Thanh Sam