Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 210: Nó không chết, cậu thực sự rất thất vọng?
Trên khuôn mặt anh tuấn của Mộc Thanh tràn đầy vẻ mệt mỏi, lộ ra một tia tươi cười: “Chị dâu quá khách khí, không cứu được Cảnh thiếu thì em không còn mặt mũi nhìn chị. Đi, em đưa chị vào thăm Cảnh thiếu ở phòng bệnh."
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, cùng Mộc Thanh đi vào, tự mình đẩy cánh cửa phòng bệnh của Cảnh Dật Thần.
Mộc Thanh dặn dò một ít chú ý ở hạng mục công việc, sau đó mới rời đi. Cậu ta thức một đêm để làm giải phẫu, gian nan lấy ra viên đạn ở gần tim của Cảnh Dật Thần, tinh thần vẫn luôn giữ ơi ở mức độ trạng thái khẩn trương, giờ phút này đã hao hết tinh lực và thể lực, rất cần được nghỉ ngơi.
Trước khi đi, cậu nhìn thoáng qua con người đầy người chật vật nhưng một chút cũng không màng chính mình, Thượng Quan Ngưng chỉ ở cạnh cẩn thận lau mặt cho Cảnh Dật Thần, trong đầu cậu lại chợt hiện ra hình ảnh trước kia khi Thượng Quan Ngưng hôn mê tỉnh khi, Cảnh Dật Thần cũng cẩn thận chăm sóc, dành hết tình cảnh cho cô.
Cậu chính mắt chứng kiến tình yêu của bọn họ, không có oanh oanh liệt liệt, không có kinh thiên động địa, nhưng đều đã yêu đối phương tận xương tủy, yêu đến mức đã quên mất chính mình, trong tiềm thức chỉ còn lại hình bóng của đối phương.
Mộc Thanh có một loại cảm giác rất mãnh liệt, giữa bọn họ nếu có một trong hai người mất đi tính mạng, người còn lại cũng sẽ không có cách nào để sống sót một mình.
Tình yêu như vậy quả nhiên làm cho người khác phải dung động.
Không biết bản thân mình có thể có được tình yêu và người bạn đời như vậy hay không.
Trong đầu cậu hiện lên một bóng hình xinh đẹp, ngay sau đó lại bị cậu xua đi, cậu với cô ấy là không thể có khả năng.
……
Cảnh Trung Tu rửa mặt xong, đang ăn bữa sáng, quản gia mặt đầy vui vẻ chạy chậm đến, ông ấy ở Cảnh gia vài thập niên, rất ít khi có những lưc không trầm ổn như vậy.
“Lão gia, có tin tức ở bệnh viện, viên đạn đã được lấy ra, đại thiếu gia đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, ngày mai là có thể tỉnh!"
Cái muỗng Cảnh Trung Tu nắm ở trong tay hơi hơi thả lỏng, khẩu khí nhẹ nhàng hơn nhiềuu, nhàn nhạt nói: "Được, tôi đã biết, bảo A Hổ và Lý nhiều dẫn người đến bệnh viện kiểm tra, bọn họ chỉ cần làm tốt việc bảo vệ, không cần bọn họ phải đi bắt người. Mụ. Tiêu của sát thủ là Thiếu phu nhân, khi nào chưa bắt được hung thủ thì không thể buông lỏng, nói với nó là không được cởi áo chống đạn ra."
Đêm qua ông có hỏi qua Angel, cụ thể về tình huống của sát thủ, nhưng bởi vì bọn họ nắm giữ tin tức quá ít, Angel chỉ có thể phán đoán ra, sát thủ rất chuyên nghiệp, tố chật rất là cao, sát thủ giống như vậy, một khi mục đích chưa hoàn thành thì vẫn sẽ tìm cách làm cho mục tiêu chết để hoàn thành.
Cho nên, Thượng Quan Ngưng vẫn đang ở trạng thái nguy hiểm, trước tiên bọn họ nên làm tốt công tác bảo vệ. Con trai đã xảy ra chuyện. Con dâu tuyệt đối không thể cũng xảy ra chuyện.
Quản gia khom người rồi sau đó lui ra ngoài gọi điện cho thông báo cho A Hổ để truyền đạt ý của Cảnh Trung Tu.
Cảnh Dật Nhiên ngồi ăn sáng đối diện với Cảnh Trung Tu, nhìn thấy sắc mặt ông hơi thả lỏng thì trong lòng hắn cứng lại.
Lúc này đây, không biết ai to gan lớn mật như vậy, dám thuê sát thủ chuyên nghiệp tới giết chết con dâu của Cảnh gia, lại xém chút nữa là giết chết Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Nhiên ngày hôm qua mới biết được việc Cảnh Dật Thần trúng đạn, tính mạng gặp nguy hiểm, cũng không có cảm giác gì, hôm nay nghe được việc anh ta thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng lại nổi lên một cỗ thất vọng!
Hắn cùng Cảnh Dật Thần cùng chịu việc Cảnh Trung Tu thúc đẩy để có thể tranh đấu với nhau, nhưng chỉ có thể xảy ra việc bị thương chứ không thể ảnh hưởng đến tính mạng! Bằng năng lực của hắn là không có khả năng làm Cảnh Dật Thần chết ẩn như vậy, hiện giờ ngàn năm mới có một cơ hội tốt, thế mà cứ như vậy mà đánh mất!
Người thừa kế gia tộc là Cảnh Dật Thần, các thế lực khác khi nhắc tới vừa sợ hãi lại vừa kính cẩn nghe theo, là Cảnh Dật Thần.
Người Cảnh Trung Tu vẫn luôn yêu thương và kỳ vọng vô hạn, cũng là Cảnh Dật Thần.
Đến Cảnh Dật Nhiên cũng phải thừa nhận, hắn với cha lớn lên một chút cũng không giống nhau, từ bên ngoài đến tính cách, đều không có bất kỳ đặc điểm nào giống, tự động tiếp cận với Cảnh Trung Tu tự nhiên cũng chỉ có Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần tựa như một bóng ma mà cả đời hắn cũng không cách nào thoát khỏi, nơi nào có anh ta thì Cảnh Dật Nhiên vĩnh viễn không thể vượt lên!
“Nó không chết, Cậu rất thất vọng?"
Âm thanh đạm mạc lạnh băng vang lên ở bên tai, tâm tư của Cảnh Dật Nhiên lập tức chọc phá, sợ tới mức ngón tay hắn run lên, chiếc đũa liền “Bang" một tiếng, rơi trên mặt đất.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Trung Tu đang ngồi đối diện.
Trong lòng Cảnh Dật Nhiên hơi khựng lại, nhưng lại tậm lực cố gắng bình tĩnh nói: “Không có."
“Cho dù nó đã chết, cậu cái gì cũng không thể chiếm được, đồ vật của Cảnh gia đều là của nó, đây là nơi mà nó vừa sinh ra đã có được tất cả. Cho nên cậu không nên có ý định tham lam, cho dù là một chút cũng không được. Tâm tính cậu khônh kiên trì, quá hiếu thắng, rất dễ dàng gây ra họa, cho nên cơ nghiệp của Cảnh gia không thể giao vào tay cậu."
Cảnh Trung Tu thần sắc bình đạm, y như muốn nói thời tiết hôm nay không tồi, cảm xúc không có chút gợn sóng.
Nhưng những lời này khi nghe vào lỗ tai của Cảnh Dật Nhiên lại ầm ầm vang lớn, tựa như muốn đánh rách tả tơi tim phổi của hắn!
Cảnh Trung Tu đã từng nói qua việc này, nhưng từ trước nay đều không giống như bây giờ, đem mọi việc hoàn toàn nói rõ!
Đây là ông báo cho hắn là không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể làm tổn thương đến tính mạng của Cảnh Dật Thần!
Cảnh Dật Nhiên cúi đầu, dấu đi hận ý và sự âm ngoan trong mắt, ngăn chặn sự chua xót trong lòng, dùng hết khả năng bình tĩnh nói: “Con đã biết thưa cha."
Cảnh Trung Tu nhìn hắn một cái, không nói nữa, mà là đứng dậy đi ra ngoài.
Cảnh Dật Nhiên nhìn một bàn đầy thức ăn sáng đầy đủ, dù cho mới chỉ ăn hai miếng, trong bụng rỗng tuếch, nhưng giờ phút này cũng đã hoàn toàn không còn muốn ăn.
Hắn đứng lên, đi ra khỏi biệt thự, đi đến một biệt thự nhỏ bên cạnh, biệt thự này là nơi hắn cùng Chương Dung ở, biệt thự lớn là nơi ở của Cảnh Trung Tu.
Ở biệt thự nhỏ, Chương Dung cũng đang ăn bữa sáng, nhìn thấy con trai trở về, bà lập tức buông cơm muỗng, lôi kéo hắn vào thư phòng.
“A nhiên, anh con có phải là sắp chết hay không? Con nói thật cho mẹ biết, có phải là con……" mấy chữ cuối cùng bà không có nói tiếp, chỉ là để cho hắn tự hiểu ý tứ trong lời nói của bà.
Cảnh Dật Nhiên đột nhiên nhìn về phía Chương Dung, trong ánh mắt lộ ra sự không thể tưởng tượng và khó có thể tin được!
Cha Cảnh Trung Tu luôn lo cho Cảnh Dật Thần còn không hoài nghi đây là việc hắn làm, vậy mà người mẹ sinh ra hắn lại nghi ngờ hắn giết người!
Cảnh Dật Nhiên, mày vừa đáng thương lại buồn cười lại càng đáng buồn!
Hắn nhìn khuôn mặt tinh xảo của Chương Dung che dấu sự tính kế, trong mắt còn để lộ ra sự vui sướng, ngay giờ phuat này hắn liền hiểu rõ, vì cái gì mà cha lại không cho phép Chương Dung ngồi cùng một bàn ăn!
Quả nhiên ông chỉ sợ với tính tình của Chương Dung không chừng còn gián tiếp làm cho Triệu Tình chết, cha không muốn khuôn mặt như vậy xuất hiện trước mắt mình, mất công lại phá hủy tâm trạng của ông mà không còn muốn ăn!
Chương Dung thấy con trai dùng ánh mât châm chọc cười nhạo nhìn chằm chằm chính mình, không khỏi có chút không vui: “Cái đứa nhỏ này nói đi, chuyện là như thế nào, mẹ hỏi sao không nói, nhìn ta với ánh mắt gì đây?"
Cảnh Dật Nhiên thu hồi ánh mắt, dùng sức hất tay Chương Dung ra, lạnh lùng nói: “Bà là mẹ tôi? Bà xác định bà là người mẹ sinh ra tôi?! Có người mẹ ruột nào lại nghi ngờ con trai là hung thủ giết người không? Có người mẹ ruột nào mà vừa mới sáng sớm không hỏi thăm xem con trai đã ăn cơm sáng chưa hay hôm qua ngủ có ngon không, mà ngược lại còn hỏi con mình có giết người không?"
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, cùng Mộc Thanh đi vào, tự mình đẩy cánh cửa phòng bệnh của Cảnh Dật Thần.
Mộc Thanh dặn dò một ít chú ý ở hạng mục công việc, sau đó mới rời đi. Cậu ta thức một đêm để làm giải phẫu, gian nan lấy ra viên đạn ở gần tim của Cảnh Dật Thần, tinh thần vẫn luôn giữ ơi ở mức độ trạng thái khẩn trương, giờ phút này đã hao hết tinh lực và thể lực, rất cần được nghỉ ngơi.
Trước khi đi, cậu nhìn thoáng qua con người đầy người chật vật nhưng một chút cũng không màng chính mình, Thượng Quan Ngưng chỉ ở cạnh cẩn thận lau mặt cho Cảnh Dật Thần, trong đầu cậu lại chợt hiện ra hình ảnh trước kia khi Thượng Quan Ngưng hôn mê tỉnh khi, Cảnh Dật Thần cũng cẩn thận chăm sóc, dành hết tình cảnh cho cô.
Cậu chính mắt chứng kiến tình yêu của bọn họ, không có oanh oanh liệt liệt, không có kinh thiên động địa, nhưng đều đã yêu đối phương tận xương tủy, yêu đến mức đã quên mất chính mình, trong tiềm thức chỉ còn lại hình bóng của đối phương.
Mộc Thanh có một loại cảm giác rất mãnh liệt, giữa bọn họ nếu có một trong hai người mất đi tính mạng, người còn lại cũng sẽ không có cách nào để sống sót một mình.
Tình yêu như vậy quả nhiên làm cho người khác phải dung động.
Không biết bản thân mình có thể có được tình yêu và người bạn đời như vậy hay không.
Trong đầu cậu hiện lên một bóng hình xinh đẹp, ngay sau đó lại bị cậu xua đi, cậu với cô ấy là không thể có khả năng.
……
Cảnh Trung Tu rửa mặt xong, đang ăn bữa sáng, quản gia mặt đầy vui vẻ chạy chậm đến, ông ấy ở Cảnh gia vài thập niên, rất ít khi có những lưc không trầm ổn như vậy.
“Lão gia, có tin tức ở bệnh viện, viên đạn đã được lấy ra, đại thiếu gia đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, ngày mai là có thể tỉnh!"
Cái muỗng Cảnh Trung Tu nắm ở trong tay hơi hơi thả lỏng, khẩu khí nhẹ nhàng hơn nhiềuu, nhàn nhạt nói: "Được, tôi đã biết, bảo A Hổ và Lý nhiều dẫn người đến bệnh viện kiểm tra, bọn họ chỉ cần làm tốt việc bảo vệ, không cần bọn họ phải đi bắt người. Mụ. Tiêu của sát thủ là Thiếu phu nhân, khi nào chưa bắt được hung thủ thì không thể buông lỏng, nói với nó là không được cởi áo chống đạn ra."
Đêm qua ông có hỏi qua Angel, cụ thể về tình huống của sát thủ, nhưng bởi vì bọn họ nắm giữ tin tức quá ít, Angel chỉ có thể phán đoán ra, sát thủ rất chuyên nghiệp, tố chật rất là cao, sát thủ giống như vậy, một khi mục đích chưa hoàn thành thì vẫn sẽ tìm cách làm cho mục tiêu chết để hoàn thành.
Cho nên, Thượng Quan Ngưng vẫn đang ở trạng thái nguy hiểm, trước tiên bọn họ nên làm tốt công tác bảo vệ. Con trai đã xảy ra chuyện. Con dâu tuyệt đối không thể cũng xảy ra chuyện.
Quản gia khom người rồi sau đó lui ra ngoài gọi điện cho thông báo cho A Hổ để truyền đạt ý của Cảnh Trung Tu.
Cảnh Dật Nhiên ngồi ăn sáng đối diện với Cảnh Trung Tu, nhìn thấy sắc mặt ông hơi thả lỏng thì trong lòng hắn cứng lại.
Lúc này đây, không biết ai to gan lớn mật như vậy, dám thuê sát thủ chuyên nghiệp tới giết chết con dâu của Cảnh gia, lại xém chút nữa là giết chết Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Nhiên ngày hôm qua mới biết được việc Cảnh Dật Thần trúng đạn, tính mạng gặp nguy hiểm, cũng không có cảm giác gì, hôm nay nghe được việc anh ta thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng lại nổi lên một cỗ thất vọng!
Hắn cùng Cảnh Dật Thần cùng chịu việc Cảnh Trung Tu thúc đẩy để có thể tranh đấu với nhau, nhưng chỉ có thể xảy ra việc bị thương chứ không thể ảnh hưởng đến tính mạng! Bằng năng lực của hắn là không có khả năng làm Cảnh Dật Thần chết ẩn như vậy, hiện giờ ngàn năm mới có một cơ hội tốt, thế mà cứ như vậy mà đánh mất!
Người thừa kế gia tộc là Cảnh Dật Thần, các thế lực khác khi nhắc tới vừa sợ hãi lại vừa kính cẩn nghe theo, là Cảnh Dật Thần.
Người Cảnh Trung Tu vẫn luôn yêu thương và kỳ vọng vô hạn, cũng là Cảnh Dật Thần.
Đến Cảnh Dật Nhiên cũng phải thừa nhận, hắn với cha lớn lên một chút cũng không giống nhau, từ bên ngoài đến tính cách, đều không có bất kỳ đặc điểm nào giống, tự động tiếp cận với Cảnh Trung Tu tự nhiên cũng chỉ có Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần tựa như một bóng ma mà cả đời hắn cũng không cách nào thoát khỏi, nơi nào có anh ta thì Cảnh Dật Nhiên vĩnh viễn không thể vượt lên!
“Nó không chết, Cậu rất thất vọng?"
Âm thanh đạm mạc lạnh băng vang lên ở bên tai, tâm tư của Cảnh Dật Nhiên lập tức chọc phá, sợ tới mức ngón tay hắn run lên, chiếc đũa liền “Bang" một tiếng, rơi trên mặt đất.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Trung Tu đang ngồi đối diện.
Trong lòng Cảnh Dật Nhiên hơi khựng lại, nhưng lại tậm lực cố gắng bình tĩnh nói: “Không có."
“Cho dù nó đã chết, cậu cái gì cũng không thể chiếm được, đồ vật của Cảnh gia đều là của nó, đây là nơi mà nó vừa sinh ra đã có được tất cả. Cho nên cậu không nên có ý định tham lam, cho dù là một chút cũng không được. Tâm tính cậu khônh kiên trì, quá hiếu thắng, rất dễ dàng gây ra họa, cho nên cơ nghiệp của Cảnh gia không thể giao vào tay cậu."
Cảnh Trung Tu thần sắc bình đạm, y như muốn nói thời tiết hôm nay không tồi, cảm xúc không có chút gợn sóng.
Nhưng những lời này khi nghe vào lỗ tai của Cảnh Dật Nhiên lại ầm ầm vang lớn, tựa như muốn đánh rách tả tơi tim phổi của hắn!
Cảnh Trung Tu đã từng nói qua việc này, nhưng từ trước nay đều không giống như bây giờ, đem mọi việc hoàn toàn nói rõ!
Đây là ông báo cho hắn là không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể làm tổn thương đến tính mạng của Cảnh Dật Thần!
Cảnh Dật Nhiên cúi đầu, dấu đi hận ý và sự âm ngoan trong mắt, ngăn chặn sự chua xót trong lòng, dùng hết khả năng bình tĩnh nói: “Con đã biết thưa cha."
Cảnh Trung Tu nhìn hắn một cái, không nói nữa, mà là đứng dậy đi ra ngoài.
Cảnh Dật Nhiên nhìn một bàn đầy thức ăn sáng đầy đủ, dù cho mới chỉ ăn hai miếng, trong bụng rỗng tuếch, nhưng giờ phút này cũng đã hoàn toàn không còn muốn ăn.
Hắn đứng lên, đi ra khỏi biệt thự, đi đến một biệt thự nhỏ bên cạnh, biệt thự này là nơi hắn cùng Chương Dung ở, biệt thự lớn là nơi ở của Cảnh Trung Tu.
Ở biệt thự nhỏ, Chương Dung cũng đang ăn bữa sáng, nhìn thấy con trai trở về, bà lập tức buông cơm muỗng, lôi kéo hắn vào thư phòng.
“A nhiên, anh con có phải là sắp chết hay không? Con nói thật cho mẹ biết, có phải là con……" mấy chữ cuối cùng bà không có nói tiếp, chỉ là để cho hắn tự hiểu ý tứ trong lời nói của bà.
Cảnh Dật Nhiên đột nhiên nhìn về phía Chương Dung, trong ánh mắt lộ ra sự không thể tưởng tượng và khó có thể tin được!
Cha Cảnh Trung Tu luôn lo cho Cảnh Dật Thần còn không hoài nghi đây là việc hắn làm, vậy mà người mẹ sinh ra hắn lại nghi ngờ hắn giết người!
Cảnh Dật Nhiên, mày vừa đáng thương lại buồn cười lại càng đáng buồn!
Hắn nhìn khuôn mặt tinh xảo của Chương Dung che dấu sự tính kế, trong mắt còn để lộ ra sự vui sướng, ngay giờ phuat này hắn liền hiểu rõ, vì cái gì mà cha lại không cho phép Chương Dung ngồi cùng một bàn ăn!
Quả nhiên ông chỉ sợ với tính tình của Chương Dung không chừng còn gián tiếp làm cho Triệu Tình chết, cha không muốn khuôn mặt như vậy xuất hiện trước mắt mình, mất công lại phá hủy tâm trạng của ông mà không còn muốn ăn!
Chương Dung thấy con trai dùng ánh mât châm chọc cười nhạo nhìn chằm chằm chính mình, không khỏi có chút không vui: “Cái đứa nhỏ này nói đi, chuyện là như thế nào, mẹ hỏi sao không nói, nhìn ta với ánh mắt gì đây?"
Cảnh Dật Nhiên thu hồi ánh mắt, dùng sức hất tay Chương Dung ra, lạnh lùng nói: “Bà là mẹ tôi? Bà xác định bà là người mẹ sinh ra tôi?! Có người mẹ ruột nào lại nghi ngờ con trai là hung thủ giết người không? Có người mẹ ruột nào mà vừa mới sáng sớm không hỏi thăm xem con trai đã ăn cơm sáng chưa hay hôm qua ngủ có ngon không, mà ngược lại còn hỏi con mình có giết người không?"
Tác giả :
Hạ Thanh Sam