Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 128: Duyên đến như vậy (2)
Chiếc áo sơ mi được Thương Quan Ngưng giặt sạch sẽ, xếp lại gọn gàng, cất giữ nhiều năm như vậy, màu sắc vẫn tươi sáng như lúc ban đầu, màu xanh lá vẫn óng ánh xinh đẹp như mười mấy năm trước.
Có thể thấy được Thượng Quan Ngưng cất giữ nó vô cùng cẩn thận.
Đối với chiếc áo sơ mi này Cảnh Dật Thần có ấn tượng rất sâu, chỉ nhìn thoáng qua, biết ngay đây là chiếc áo của mình.
Anh cẩn thận đặt chiếc áo lên bàn, một tay ôm Thượng Quan Ngưng ngồi lên trên đùi anh, con ngươi màu đen nhấp nháy sáng: “Em vẫn luôn giữ nó?"
Đó là một câu hỏi, nhưng anh lại dùng ngữ khí khẳng định.
Thượng Quan Ngưng gật đầu cười, trong giọng nói ngập tràn vui vẻ: “Đúng vậy, em vẫn luôn giữ nó, lúc đó bác Cảnh... cha nói, đây là chiếc áo của một đứa bé, không phải của ông, cho nên tặng cho em. Nhưng em đã cực kì tò mò, làm sao quần áo của một đứa bé lại có thể lớn như vậy, em phải biến nó thành váy kéo trên mặt đất mà đi!"
“Vì vậy, em đặc biệt muốn thấy đứa bé đó, đối mặt trả lại cho đứa bé đó, nói một tiếng cảm ơn, sau đó phải nhất định nói với đứa bé ấy, cậu ta không phải là trẻ em bình thường mà là một đứa bé khổng lồ!"
Năm xưa, Thượng Quan Ngưng chỉ có mười tuổi, còn chưa có phát triển, nhỏ hơn người trưởng thành một chút, mà Cảnh Dật Thần cũng đã mười sáu tuổi, khi đó anh cũng cao hơn một mét bảy, nên chiếc áo của anh thật sự có thể đem làm váy cho Thượng Quan Ngưng mặc.
Cảnh Dật Thần thật sự không nhịn được cười ha ha, tâm trạng cực kì tốt, anh thậm chí còn không nhớ, chính mình đã có lúc nào cười thoải mái như vậy chưa, cũng chưa từng có lúc nào cười vui vẻ như hiện tại.
Thượng Quan Ngưng luôn bất ngờ khiến anh vui vẻ.
Anh ôm lấy Thượng Quan Ngưng dùng sức hôn cô một cái, cười nói: “Lấy chiếc áo sơ mi bảo bối của anh mặc thành váy kéo trên mặt đất, còn cười nhạo anh là một đứa bé khổng lồ, cũng chỉ có một mình em!"
Rất tự nhiên Thượng Quan Ngưng dùng hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt trong suốt có gợn nước đong đưa, cười nói: “Em đã mặc quần áo anh không sai, điều đó không thể chứng minh em chính là vợ anh!"
“Ồ, phải không?" Cảnh Dật Thần nhéo nhéo khuôn mặt cô, nhịn cười, nói: “Thế đôi giày màu hồng nhạt ở nhà anh là của ai?"
“Ơ, không phải của anh sao?" Đối với đôi giày hồng trong nhà Cảnh Dật Thần Thượng Quan Ngưng nhớ rất rõ, nhưng lúc ấy cô hỏi anh, anh không nói lý do tại sao, chỉ nói đó không phải giày của anh."
Cảnh Dật Thần có chút cưng chiều cọ cọ vào chiếc mũi của cô, ngữ khí ôn nhu nói: “Không phải đã nói rồi sao, đó không phải giày của anh, sao anh có thể mang kiểu giày màu hồng nhạt có đóa hoa nhỏ đó, nhưng hôm nay anh mới biết, chính là giày của em."
“Giày của em?" Thượng Quan Ngưng thật sự ngạc nhiên, xúc động vội hét lên: “Sao giày của em lại chạy đến nhà anh nhỉ! Là cậu nói cho anh sao? Nhanh nói cho em biết!"
Giày cô nhiều đếm không xuể, đã thật sự quên mình còn có đôi giày màu hồng nhạt đáng yêu này.
Cảnh Dật Thần gật đầu: “Ừm, ngày hôm nay cậu em vô tình nhắc đến, nói ngày đó em mang giày lội xuống sông, tất cả đều ướt đẫm, sau đó làm rơi trên xe cha anh, ông còn nói em rất thích đôi giày này, làm mất rồi khóc hết mấy ngày, phải ăn hết một gói kẹo sữa Đại bạch thỏ, đưa em một đôi giày mới, lúc này mới tốt hơn."
“Anh nhớ rất rõ đã để chiếc áo sơ mi trên xe cha anh, nhưng tìm như thế nào cũng không có, chỉ tìm được một đôi giày màu hồng nhạt, kết quả cha anh nói, áo sơ mi của anh đã được ông tặng cho vợ anh, mà đôi giày màu hồng nhạt kia, chính là của vợ anh."
Thượng Quan Ngưng nghe đến đây, “Phụt" cười to một tiếng.
Cô đoán rằng, chắc chắn là Cảnh Dật Thần lạnh mặt, không chịu buông tha yêu cầu chiếc áo sơ mi, Cảnh Trung Tu lại không lấy ra chiếc áo sơ mi khác, lại muốn nhanh chống tống cổ anh đi chỗ khác, mới thuận miệng nói như vậy.
Cảnh Dật Thần nhớ đến chuyện năm đó, trên mặt cũng ngập tràn ý cười: “Đừng cười, lúc ấy anh thật mông muội. Cha anh chưa bao giờ nói đùa, nói chuyện làm việc đều rất nghiêm túc, đối với anh đặc biệt nghiêm khắc, anh cũng chưa bao giờ nói cười với ông ấy, cho nên lời ông vừa nói, anh đã xem như thật! Anh nghĩ ông đã tìm một cô gái nhỏ làm vợ anh, khi đó giày em nhỏ như vậy vừa nhìn thấy biết là của một bé gái. Sao anh lại có thể cưới một đứa trẻ làm vợ chứ! Vì thế anh vẫn luôn cất đôi giày đó, còn muốn sau này, đổi lại chiếc áo sơ mi, kết quả giữ một lần là giữ mười mấy năm, giữ luôn cho đến hiện tại."
Thượng Quan Ngưng nghe xong, vui mừng khôn xiết, “Ha ha ha" cười không ngừng, cười một lát đến cả bụng đều đau.
Không trách được lúc ấy hỏi anh, đây là giày của ai, như thế nào anh cũng không chịu nói.
Hóa ra la anh sợ nói ra lai lịch của đôi giày, sẽ khiến cô ghen! Dường như không thể nghĩ ra, đó lại là giày của cô.
Cảnh Dật Thần thấy cô cười, cũng cười theo.
Đồng thời hai người đều cảm thấy vận mệnh thật kỳ lạ, vốn dĩ bọn họ đã sớm có liên quan đến nhau, chỉ là vẫn luôn không biết nhau mà thôi.
Thời gian thấm thoát, năm tháng thoi đưa, dài lâu mà cay đắng mười bảy năm sau, trước khi họ đến với nhau chưa bao giờ gặp mặt, trở thành vợ chồng thân mật nhất, biết được cả hai đều cẩn thận cất giữ đồ vật của nhau, là người yêu, biết được từ mười bảy năm trước, trong lúc vô tình đã được trưởng bối thiết lập mối quan hệ hôn nhân, loại cảm giác kì diệu này, khiến người khác ấm áp và mê hoặc.
Thượng Quan Ngưng lẳng lặng tựa vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Cảnh Dật Thần, cảm nhận được tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ, cảm thấy hạnh phúc thật tốt đẹp.
Lúc đầu do dự Tạ Trác Quân, trước nay không phải là nhân duyên của cô, lúc đầu một nửa kia của cô, trời xanh đã sớm quyết định cho cô rồi.
Hiện tại cô tin tưởng, nếu không có Triệu An An giới thiệu ra mắt, cuối cùng gì cô cũng sẽ gặp được Cảnh Dật Thần, vẫn sẽ cùng anh kết hôn.
Cô và anh, là số mệnh an bài, cả đời vợ chồng, có lẽ kiếp sau, kiếp sau sau nữa, bọn họ cũng sẽ là vợ chồng.
Cảnh Dật Thần thật sự thích Thượng Quan Ngưng dựa vào trong ngực anh như hiện tại, anh cảm thấy như vậy, anh chính là ô dù của cô, mà cô là toàn thế giới của anh.
Anh hôn lên khắp mặt cô, sủng nịnh bế cô lên, cười nói một câu có chút không phù hợp với trẻ em: “Vợ, hoa hảo nguyệt đêm viên, chúng ta lên giường sinh em bé đi!"
Gương mặt trắng nõn của Thượng Quan Ngưng ngay lập tức đỏ lên, e thẹn nói: “Không biết xấu hổ, nói chuyện như vậy không xấu hổ..."
“Cần phải xấu hổ sao, thời điểm em mười tuổi đã là vợ anh, nhưng anh vẫn phải chờ đến lúc em hai mươi bảy tuổi mới được hưởng thụ quyền làm chồng, lại xấu hổ, thế lại phải chờ đến lúc bảy mươi hai tuổi à! Ah, có lẽ đến lúc đó anh nên trực tiếp hỏi, đến cuối cùng ai là vợ anh, rồi buổi tối cùng nhau ôm ngủ thật tốt."
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng cắn ở ngực anh một cái, thấp giọng nói: “Thật là cầm thú, một đứa bé gái mười tuổi anh cũng xuống tay được ư?"
“Một chiếc ôm, một nụ hôn đều có thể được mà! Nếu khi đó anh có thể biết được, nói không chừng con chúng ta bây giờ đã có thể đi mua xì dầu! Tuy nhiên, hiện tại chúng ta cố gắng cũng không muộn, đêm nay có thể làm nhiều lần, không cho phép em nói mệt. Em thiếu nợ anh mười mươi bảy năm, từ đêm nay nên bắt đầu trả dần đi!"
Có thể thấy được Thượng Quan Ngưng cất giữ nó vô cùng cẩn thận.
Đối với chiếc áo sơ mi này Cảnh Dật Thần có ấn tượng rất sâu, chỉ nhìn thoáng qua, biết ngay đây là chiếc áo của mình.
Anh cẩn thận đặt chiếc áo lên bàn, một tay ôm Thượng Quan Ngưng ngồi lên trên đùi anh, con ngươi màu đen nhấp nháy sáng: “Em vẫn luôn giữ nó?"
Đó là một câu hỏi, nhưng anh lại dùng ngữ khí khẳng định.
Thượng Quan Ngưng gật đầu cười, trong giọng nói ngập tràn vui vẻ: “Đúng vậy, em vẫn luôn giữ nó, lúc đó bác Cảnh... cha nói, đây là chiếc áo của một đứa bé, không phải của ông, cho nên tặng cho em. Nhưng em đã cực kì tò mò, làm sao quần áo của một đứa bé lại có thể lớn như vậy, em phải biến nó thành váy kéo trên mặt đất mà đi!"
“Vì vậy, em đặc biệt muốn thấy đứa bé đó, đối mặt trả lại cho đứa bé đó, nói một tiếng cảm ơn, sau đó phải nhất định nói với đứa bé ấy, cậu ta không phải là trẻ em bình thường mà là một đứa bé khổng lồ!"
Năm xưa, Thượng Quan Ngưng chỉ có mười tuổi, còn chưa có phát triển, nhỏ hơn người trưởng thành một chút, mà Cảnh Dật Thần cũng đã mười sáu tuổi, khi đó anh cũng cao hơn một mét bảy, nên chiếc áo của anh thật sự có thể đem làm váy cho Thượng Quan Ngưng mặc.
Cảnh Dật Thần thật sự không nhịn được cười ha ha, tâm trạng cực kì tốt, anh thậm chí còn không nhớ, chính mình đã có lúc nào cười thoải mái như vậy chưa, cũng chưa từng có lúc nào cười vui vẻ như hiện tại.
Thượng Quan Ngưng luôn bất ngờ khiến anh vui vẻ.
Anh ôm lấy Thượng Quan Ngưng dùng sức hôn cô một cái, cười nói: “Lấy chiếc áo sơ mi bảo bối của anh mặc thành váy kéo trên mặt đất, còn cười nhạo anh là một đứa bé khổng lồ, cũng chỉ có một mình em!"
Rất tự nhiên Thượng Quan Ngưng dùng hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt trong suốt có gợn nước đong đưa, cười nói: “Em đã mặc quần áo anh không sai, điều đó không thể chứng minh em chính là vợ anh!"
“Ồ, phải không?" Cảnh Dật Thần nhéo nhéo khuôn mặt cô, nhịn cười, nói: “Thế đôi giày màu hồng nhạt ở nhà anh là của ai?"
“Ơ, không phải của anh sao?" Đối với đôi giày hồng trong nhà Cảnh Dật Thần Thượng Quan Ngưng nhớ rất rõ, nhưng lúc ấy cô hỏi anh, anh không nói lý do tại sao, chỉ nói đó không phải giày của anh."
Cảnh Dật Thần có chút cưng chiều cọ cọ vào chiếc mũi của cô, ngữ khí ôn nhu nói: “Không phải đã nói rồi sao, đó không phải giày của anh, sao anh có thể mang kiểu giày màu hồng nhạt có đóa hoa nhỏ đó, nhưng hôm nay anh mới biết, chính là giày của em."
“Giày của em?" Thượng Quan Ngưng thật sự ngạc nhiên, xúc động vội hét lên: “Sao giày của em lại chạy đến nhà anh nhỉ! Là cậu nói cho anh sao? Nhanh nói cho em biết!"
Giày cô nhiều đếm không xuể, đã thật sự quên mình còn có đôi giày màu hồng nhạt đáng yêu này.
Cảnh Dật Thần gật đầu: “Ừm, ngày hôm nay cậu em vô tình nhắc đến, nói ngày đó em mang giày lội xuống sông, tất cả đều ướt đẫm, sau đó làm rơi trên xe cha anh, ông còn nói em rất thích đôi giày này, làm mất rồi khóc hết mấy ngày, phải ăn hết một gói kẹo sữa Đại bạch thỏ, đưa em một đôi giày mới, lúc này mới tốt hơn."
“Anh nhớ rất rõ đã để chiếc áo sơ mi trên xe cha anh, nhưng tìm như thế nào cũng không có, chỉ tìm được một đôi giày màu hồng nhạt, kết quả cha anh nói, áo sơ mi của anh đã được ông tặng cho vợ anh, mà đôi giày màu hồng nhạt kia, chính là của vợ anh."
Thượng Quan Ngưng nghe đến đây, “Phụt" cười to một tiếng.
Cô đoán rằng, chắc chắn là Cảnh Dật Thần lạnh mặt, không chịu buông tha yêu cầu chiếc áo sơ mi, Cảnh Trung Tu lại không lấy ra chiếc áo sơ mi khác, lại muốn nhanh chống tống cổ anh đi chỗ khác, mới thuận miệng nói như vậy.
Cảnh Dật Thần nhớ đến chuyện năm đó, trên mặt cũng ngập tràn ý cười: “Đừng cười, lúc ấy anh thật mông muội. Cha anh chưa bao giờ nói đùa, nói chuyện làm việc đều rất nghiêm túc, đối với anh đặc biệt nghiêm khắc, anh cũng chưa bao giờ nói cười với ông ấy, cho nên lời ông vừa nói, anh đã xem như thật! Anh nghĩ ông đã tìm một cô gái nhỏ làm vợ anh, khi đó giày em nhỏ như vậy vừa nhìn thấy biết là của một bé gái. Sao anh lại có thể cưới một đứa trẻ làm vợ chứ! Vì thế anh vẫn luôn cất đôi giày đó, còn muốn sau này, đổi lại chiếc áo sơ mi, kết quả giữ một lần là giữ mười mấy năm, giữ luôn cho đến hiện tại."
Thượng Quan Ngưng nghe xong, vui mừng khôn xiết, “Ha ha ha" cười không ngừng, cười một lát đến cả bụng đều đau.
Không trách được lúc ấy hỏi anh, đây là giày của ai, như thế nào anh cũng không chịu nói.
Hóa ra la anh sợ nói ra lai lịch của đôi giày, sẽ khiến cô ghen! Dường như không thể nghĩ ra, đó lại là giày của cô.
Cảnh Dật Thần thấy cô cười, cũng cười theo.
Đồng thời hai người đều cảm thấy vận mệnh thật kỳ lạ, vốn dĩ bọn họ đã sớm có liên quan đến nhau, chỉ là vẫn luôn không biết nhau mà thôi.
Thời gian thấm thoát, năm tháng thoi đưa, dài lâu mà cay đắng mười bảy năm sau, trước khi họ đến với nhau chưa bao giờ gặp mặt, trở thành vợ chồng thân mật nhất, biết được cả hai đều cẩn thận cất giữ đồ vật của nhau, là người yêu, biết được từ mười bảy năm trước, trong lúc vô tình đã được trưởng bối thiết lập mối quan hệ hôn nhân, loại cảm giác kì diệu này, khiến người khác ấm áp và mê hoặc.
Thượng Quan Ngưng lẳng lặng tựa vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Cảnh Dật Thần, cảm nhận được tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ, cảm thấy hạnh phúc thật tốt đẹp.
Lúc đầu do dự Tạ Trác Quân, trước nay không phải là nhân duyên của cô, lúc đầu một nửa kia của cô, trời xanh đã sớm quyết định cho cô rồi.
Hiện tại cô tin tưởng, nếu không có Triệu An An giới thiệu ra mắt, cuối cùng gì cô cũng sẽ gặp được Cảnh Dật Thần, vẫn sẽ cùng anh kết hôn.
Cô và anh, là số mệnh an bài, cả đời vợ chồng, có lẽ kiếp sau, kiếp sau sau nữa, bọn họ cũng sẽ là vợ chồng.
Cảnh Dật Thần thật sự thích Thượng Quan Ngưng dựa vào trong ngực anh như hiện tại, anh cảm thấy như vậy, anh chính là ô dù của cô, mà cô là toàn thế giới của anh.
Anh hôn lên khắp mặt cô, sủng nịnh bế cô lên, cười nói một câu có chút không phù hợp với trẻ em: “Vợ, hoa hảo nguyệt đêm viên, chúng ta lên giường sinh em bé đi!"
Gương mặt trắng nõn của Thượng Quan Ngưng ngay lập tức đỏ lên, e thẹn nói: “Không biết xấu hổ, nói chuyện như vậy không xấu hổ..."
“Cần phải xấu hổ sao, thời điểm em mười tuổi đã là vợ anh, nhưng anh vẫn phải chờ đến lúc em hai mươi bảy tuổi mới được hưởng thụ quyền làm chồng, lại xấu hổ, thế lại phải chờ đến lúc bảy mươi hai tuổi à! Ah, có lẽ đến lúc đó anh nên trực tiếp hỏi, đến cuối cùng ai là vợ anh, rồi buổi tối cùng nhau ôm ngủ thật tốt."
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng cắn ở ngực anh một cái, thấp giọng nói: “Thật là cầm thú, một đứa bé gái mười tuổi anh cũng xuống tay được ư?"
“Một chiếc ôm, một nụ hôn đều có thể được mà! Nếu khi đó anh có thể biết được, nói không chừng con chúng ta bây giờ đã có thể đi mua xì dầu! Tuy nhiên, hiện tại chúng ta cố gắng cũng không muộn, đêm nay có thể làm nhiều lần, không cho phép em nói mệt. Em thiếu nợ anh mười mươi bảy năm, từ đêm nay nên bắt đầu trả dần đi!"
Tác giả :
Hạ Thanh Sam