Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 105: Con sẽ làm bọn họ ly hôn
Thượng Quan Ngưng vội vàng cùng bà nội nói tạm biệt, đi ra thật xa còn nghe được bà nội nói thầm: “Đứa cháu này trước kia không dính đến phụ nữ, không dám tin giờ kết hoa đơm quả, thằng nhóc thúi kia ngày ngày đi ra ngoài gieo giống, cũng không gửi được một mầm! Bồ Tát phù hộ, bà nội như tôi có thể sống đến ngày được nhìn thấy chắt trai ngoan ngoãn."
Cảnh nhị thiếu ngày ngày gieo giống nhưng không thấy nẩy mầm, giờ phút này đang bị Chương Dung lôi kéo ở trong phòng nói dông dài.
“A Nhiên, anh con đã kết hôn, con thì chừng nào kết hôn hả? Thừa dịp bọn họ bây giờ còn chưa có con, con phải nhanh chóng tìm một cô gái sinh đứa bé mới được, nếu không mọi chuyện đều bị bọn họ giành trước, vè sau con còn có thể có cái gì?"
“Con là Nhị thiếu gia nhà họ Cảnh, cái gì gọi là còn có thể có cái gì? Cha không phải đã nói rồi sao, nhất định sau này sẽ để lại cho con rất nhiều tài sản! Làm sao có con được, con còn không có vợ thì móc đâu ra con?"
Cảnh Dật Nhiên không kiên nhẫn hất tay bà ra, đứng ở bên cửa sổ nhìn Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng mười ngón tay nắm chặt đi qua vườn hoa, trong lòng không biết tại sao, bỗng nhiên đặc biệt bực bội.
Chương Dung thấy con trai thất thần, không thèm để ý đến một chút lời bà nói trong tai, nước mắt lập tức trào ra.
“Mẹ nhiều năm như vậy ngấm ngầm chịu đựng cực khổ, cũng là vì người nào hả? Còn không phải vì con ư! Nếu con tranh đua một chút, cha của con sao có thể giao cả tập đoàn cho anh con! Tài sản kia hơn một ngàn trăm triệu, thế nào mà Cảnh Dật Thần một mình nắm hết, con cũng là con cháu Cảnh gia, tại sao một chút cũng không chia cho con?
“A Nhiên, con nhất định phải nghe lời mẹ, con phải gạt bỏ lời cha con nói, con phải vào Cảnh Thịnh! Cậu ta căn bản không nghe lời mẹ nói, chỉ có con mới có tác dụng! Nhìn ngôi biệt thự này mà xem, phong thái nghiêm mật, đây là nơi tượng trưng cho thân phận, chẳng lẽ con muốn sau này bị hai vợ chồng cậu ta đuổi đi khỏi ngôi nhà này sao?"
“Bà nội con ngày mong đêm mong, luôn hi vọng có thể có chắt trai, nếu con sinh đứa bé trước, nhất định tài sản sẽ được chia nhiều hơn! Con ở bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, chọn một người dáng người cùng gia thế đều tốt, sinh trước không được sao? Con cũng không cần làm cái gì, chỉ cần có thể để cho cô gái đó mang thai đứa nhỏ là được, sinh con là chuyện của phụ nữ, con muốn ra ngoài vui chơi thế nào thì cứ ra ngoài vui chơi như vậy, không ai gò bó quản thúc con..."
Cảnh Dật Nhiên rốt cuộc không nhịn được, lạnh như băng mà phẫn nộ nói: “Mẹ, trong mắt người, tiền quan trọng vậy sao?! Quan trọng đến mức để cho tôi tùy tiện cùng một người phụ nữ sinh con! Người rốt cuộc là vì tôi, hay là vì tiền? Người vì tiền gả cho cha tôi, hạnh phúc không? Vui vẻ không? Người thậm chí cũng không thể tùy ý đi gặp mặt bạn bè, tùy ý ra cửa! Người nghĩ để cho phụ nữ khác đi vào vết xe đổ của người sao?"
Chương Dung bị mấy câu nói của con trai xé rách thể diện bà vất vả giữ gìn, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Cảnh Dật Nhiên biết mình nói quá trớn, nhưng, nếu cậu ta cái gì cũng không nói, rất có khả năng ngay ngày mai mẹ cậu ta chọn một cô gái vừa ý, nhét lên trên giường cậu lắm!
Cậu ta không muốn cuộc sống vợ chồng bằng mặt không bằng lòng! Không muốn giẫm lên ray xe lửa của cha mẹ!
Sinh mệnh cậu ta mỗi một thứ đều thua kém Cảnh Dật Thần, vĩnh viễn bị ép chế gắt gao, cậu ta không muốn vì hôn nhân mà đem chính mình đạp xuống đi vào phần mộ!
Cảnh Dật Nhiên muốn kết hôn với người phụ nữ cậu ta yêu, sống một cuộc sống vợ chồng bình thường mà hạnh phúc!
Tại sao Cảnh Dật Thần mọi thứ đều phải mạnh hơn cậu ta, tại sao anh lại có một người vợ yêu anh như vậy, mà những người phụ nữ kia chỉ nhìn trúng tiền của cậu, nhìn trúng cái mã bên ngoài của cậu ta!
“Mẹ, hôn sự của con không cần người quan tâm, con hiểu rõ bản thân mình. Người chỉ cần chăm sóc tốt chính mình là được, trong nhà có nhiều tiền như vậy, cha chưa bao giờ hẹp hòi, người muốn mua cái gì thì mua, không nên suy nghĩ làm sao chia tài sản. Về phần Cảnh Dật Thần, người yên tâm, anh ta cùng vợ anh ta sẽ sống không dễ chịu, không được lâu đâu, bọn họ nhất định sẽ ly hôn đấy!"
Nếu như, cậu ta không thể lấy được người phụ nữ ưu tú như Thượng Quan Ngưng, thì đoạt lấy cô cũng tốt!
Chương Dung vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu, không dám tin mà nói: “Con nói gì? Bọn họ sẽ ly hôn?!"
Bọn họ hai người tân hôn yến nhĩ(*), Cảnh Dật Thần rõ ràng yêu Thượng Quan Ngưng yêu đến tận xương tủy, bọn họ làm sao có thể ly hôn!
(*) Vừa mới cưới cuộc sống yên vui.
Tuy rằng con trai không bao giờ đàng hoàng làm việc, chẳng qua chỉ cần cậu ta nghiêm túc hành động, chắc chắn không bao giờ thất bại. Bà tin tưởng con trai không hề nói lung tung.
Nếu như có thể làm cho hai người đó ly hôn, cái kia tự nhiên sẽ tốt hơn rồi!
Đến lúc đó danh tiếng Cảnh Dật Thần sẽ xấu đi, tập đoàn Cảnh Thịnh rất có thể thuộc về con mình, sản nghiệp lớn như vậy, bà ngẫm nghĩ liền cảm thấy đỏ mắt!
...
Cảnh Dật Thần vốn là muốn đưa Thượng Quan Ngưng trở về nhà ở tiểu khu Lệ Cảnh, nhưng Thượng Quan Ngưng không thích, nói muốn đến nơi anh sống khi còn bé xem một chút, sau đó ngủ một đêm.
“Ở đó có gì có thể nhìn, giờ cũng không còn như xưa." Cảnh Dật Thần nắm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô, trong miệng vừa nói không có gì để xem, nhưng vẫn ôm cô đi nhanh qua vườn hoa, vào một biệt thư nhỏ trong khu biệt thự.
Mặc dù nói là một biệt thự nhỏ, đó là khi so sánh với cả khu biệt thư, trên thực thế diện tích vô cùng lớn.
Bên trong ngoài người giúp việc mỗi ngày đến quét dọn căn nhà, còn lại không có người ở, cho nên khi hai người đi vào, trong biệt thự lộ ra vẻ trống trải cô tịch.
Thượng Quan Ngưng nắm chặt tay Cảnh Dật Thần, nhẹ giọng nói: “Trước kia anh ở đây... một mình?"
Cảnh Dật Thần không cảm thấy có cái gì, gật gật đầu nói: “Ừm, một mình ở, trong nhà mỗi người ở một nhà riêng, trừ lúc ăn cơm ở nhà chính, ngoài ra sẽ không ở cùng nhau."
Thượng Quan Ngưng nhìn ngôi biệt thự sang trọng xa hoa nhưng lại không có một hơi thở nào của cuộc sống, cuối cùng cũng hiểu, tại sao Cảnh Dật Thần không sống trong những tòa nhà ở ngoại ô thành phố, phong cảnh xung quanh biệt thự vô cùng tốt, mà muốn đến tiểu khu Lệ Cảnh sinh sống.
Anh không thích như vậy, một người ở trong căn nhà to lớn trống trải và cô tịch biết bao!
Nếu là cô, cô cũng không thích ở, ở hoàn cảnh này, thời gian lâu dài rồi, ai ai cũng sẽ trở nên chết lặng im lìm.
Cô thật sự đau lòng cho anh.
Hôm nay cô mới biết được, bọn họ thật giống nhau, đều là khi còn rất bé đã mất mẹ, đều có một người mẹ kế hết sức giỏi ngụy trang, đều có những kẻ gọi là em trai em gái luôn khiến người ta chán ghét.
Thượng Quan Ngưng áp xuống trong lòng nhè nhẹ từng đợt từng đợt đau, ngẩng mặt lên, cười nói: “Tổng tài tiên sinh, nhanh đưa em đi tham quan ‘khuê phòng’(*) anh đi!"
(*) Ở đây có thể hiểu như phòng ngủ.
Cảnh Dật Thần nhìn ánh dương rực rỡ trên mặt Thượng Quan Ngưng, lôi kéo cô từ từ đi khắp cả biệt thự.
Mọi nơi trong biệt thự, nơi nào cô cũng đều vô cùng hiếu kỳ, mặc kệ cái gì cũng phải hỏi một câu.
“Đôi giày này của anh? Trời ạ, sao trước kia anh có thể mang giày màu hồng phấn chứ? Đây là màu giành cho con gái mà!"
“Tranh này anh vẽ? Không phải anh vẽ rất đẹp sao, như thế nào đem một con chó họa thành con heo?"
“Đây là hình anh khi còn bé? Khi bé không lạnh lùng như bây giờ nhỉ, còn biết khóc nhè, ha ha ha..."
“Lúc nhỏ anh cũng thích ăn kẹo con thỏ? Ừm, em cũng rất thích ăn, nhưng sau này cậu chê răng em hư, không cho em ăn nữa?"
Cảnh nhị thiếu ngày ngày gieo giống nhưng không thấy nẩy mầm, giờ phút này đang bị Chương Dung lôi kéo ở trong phòng nói dông dài.
“A Nhiên, anh con đã kết hôn, con thì chừng nào kết hôn hả? Thừa dịp bọn họ bây giờ còn chưa có con, con phải nhanh chóng tìm một cô gái sinh đứa bé mới được, nếu không mọi chuyện đều bị bọn họ giành trước, vè sau con còn có thể có cái gì?"
“Con là Nhị thiếu gia nhà họ Cảnh, cái gì gọi là còn có thể có cái gì? Cha không phải đã nói rồi sao, nhất định sau này sẽ để lại cho con rất nhiều tài sản! Làm sao có con được, con còn không có vợ thì móc đâu ra con?"
Cảnh Dật Nhiên không kiên nhẫn hất tay bà ra, đứng ở bên cửa sổ nhìn Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng mười ngón tay nắm chặt đi qua vườn hoa, trong lòng không biết tại sao, bỗng nhiên đặc biệt bực bội.
Chương Dung thấy con trai thất thần, không thèm để ý đến một chút lời bà nói trong tai, nước mắt lập tức trào ra.
“Mẹ nhiều năm như vậy ngấm ngầm chịu đựng cực khổ, cũng là vì người nào hả? Còn không phải vì con ư! Nếu con tranh đua một chút, cha của con sao có thể giao cả tập đoàn cho anh con! Tài sản kia hơn một ngàn trăm triệu, thế nào mà Cảnh Dật Thần một mình nắm hết, con cũng là con cháu Cảnh gia, tại sao một chút cũng không chia cho con?
“A Nhiên, con nhất định phải nghe lời mẹ, con phải gạt bỏ lời cha con nói, con phải vào Cảnh Thịnh! Cậu ta căn bản không nghe lời mẹ nói, chỉ có con mới có tác dụng! Nhìn ngôi biệt thự này mà xem, phong thái nghiêm mật, đây là nơi tượng trưng cho thân phận, chẳng lẽ con muốn sau này bị hai vợ chồng cậu ta đuổi đi khỏi ngôi nhà này sao?"
“Bà nội con ngày mong đêm mong, luôn hi vọng có thể có chắt trai, nếu con sinh đứa bé trước, nhất định tài sản sẽ được chia nhiều hơn! Con ở bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, chọn một người dáng người cùng gia thế đều tốt, sinh trước không được sao? Con cũng không cần làm cái gì, chỉ cần có thể để cho cô gái đó mang thai đứa nhỏ là được, sinh con là chuyện của phụ nữ, con muốn ra ngoài vui chơi thế nào thì cứ ra ngoài vui chơi như vậy, không ai gò bó quản thúc con..."
Cảnh Dật Nhiên rốt cuộc không nhịn được, lạnh như băng mà phẫn nộ nói: “Mẹ, trong mắt người, tiền quan trọng vậy sao?! Quan trọng đến mức để cho tôi tùy tiện cùng một người phụ nữ sinh con! Người rốt cuộc là vì tôi, hay là vì tiền? Người vì tiền gả cho cha tôi, hạnh phúc không? Vui vẻ không? Người thậm chí cũng không thể tùy ý đi gặp mặt bạn bè, tùy ý ra cửa! Người nghĩ để cho phụ nữ khác đi vào vết xe đổ của người sao?"
Chương Dung bị mấy câu nói của con trai xé rách thể diện bà vất vả giữ gìn, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Cảnh Dật Nhiên biết mình nói quá trớn, nhưng, nếu cậu ta cái gì cũng không nói, rất có khả năng ngay ngày mai mẹ cậu ta chọn một cô gái vừa ý, nhét lên trên giường cậu lắm!
Cậu ta không muốn cuộc sống vợ chồng bằng mặt không bằng lòng! Không muốn giẫm lên ray xe lửa của cha mẹ!
Sinh mệnh cậu ta mỗi một thứ đều thua kém Cảnh Dật Thần, vĩnh viễn bị ép chế gắt gao, cậu ta không muốn vì hôn nhân mà đem chính mình đạp xuống đi vào phần mộ!
Cảnh Dật Nhiên muốn kết hôn với người phụ nữ cậu ta yêu, sống một cuộc sống vợ chồng bình thường mà hạnh phúc!
Tại sao Cảnh Dật Thần mọi thứ đều phải mạnh hơn cậu ta, tại sao anh lại có một người vợ yêu anh như vậy, mà những người phụ nữ kia chỉ nhìn trúng tiền của cậu, nhìn trúng cái mã bên ngoài của cậu ta!
“Mẹ, hôn sự của con không cần người quan tâm, con hiểu rõ bản thân mình. Người chỉ cần chăm sóc tốt chính mình là được, trong nhà có nhiều tiền như vậy, cha chưa bao giờ hẹp hòi, người muốn mua cái gì thì mua, không nên suy nghĩ làm sao chia tài sản. Về phần Cảnh Dật Thần, người yên tâm, anh ta cùng vợ anh ta sẽ sống không dễ chịu, không được lâu đâu, bọn họ nhất định sẽ ly hôn đấy!"
Nếu như, cậu ta không thể lấy được người phụ nữ ưu tú như Thượng Quan Ngưng, thì đoạt lấy cô cũng tốt!
Chương Dung vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu, không dám tin mà nói: “Con nói gì? Bọn họ sẽ ly hôn?!"
Bọn họ hai người tân hôn yến nhĩ(*), Cảnh Dật Thần rõ ràng yêu Thượng Quan Ngưng yêu đến tận xương tủy, bọn họ làm sao có thể ly hôn!
(*) Vừa mới cưới cuộc sống yên vui.
Tuy rằng con trai không bao giờ đàng hoàng làm việc, chẳng qua chỉ cần cậu ta nghiêm túc hành động, chắc chắn không bao giờ thất bại. Bà tin tưởng con trai không hề nói lung tung.
Nếu như có thể làm cho hai người đó ly hôn, cái kia tự nhiên sẽ tốt hơn rồi!
Đến lúc đó danh tiếng Cảnh Dật Thần sẽ xấu đi, tập đoàn Cảnh Thịnh rất có thể thuộc về con mình, sản nghiệp lớn như vậy, bà ngẫm nghĩ liền cảm thấy đỏ mắt!
...
Cảnh Dật Thần vốn là muốn đưa Thượng Quan Ngưng trở về nhà ở tiểu khu Lệ Cảnh, nhưng Thượng Quan Ngưng không thích, nói muốn đến nơi anh sống khi còn bé xem một chút, sau đó ngủ một đêm.
“Ở đó có gì có thể nhìn, giờ cũng không còn như xưa." Cảnh Dật Thần nắm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô, trong miệng vừa nói không có gì để xem, nhưng vẫn ôm cô đi nhanh qua vườn hoa, vào một biệt thư nhỏ trong khu biệt thự.
Mặc dù nói là một biệt thự nhỏ, đó là khi so sánh với cả khu biệt thư, trên thực thế diện tích vô cùng lớn.
Bên trong ngoài người giúp việc mỗi ngày đến quét dọn căn nhà, còn lại không có người ở, cho nên khi hai người đi vào, trong biệt thự lộ ra vẻ trống trải cô tịch.
Thượng Quan Ngưng nắm chặt tay Cảnh Dật Thần, nhẹ giọng nói: “Trước kia anh ở đây... một mình?"
Cảnh Dật Thần không cảm thấy có cái gì, gật gật đầu nói: “Ừm, một mình ở, trong nhà mỗi người ở một nhà riêng, trừ lúc ăn cơm ở nhà chính, ngoài ra sẽ không ở cùng nhau."
Thượng Quan Ngưng nhìn ngôi biệt thự sang trọng xa hoa nhưng lại không có một hơi thở nào của cuộc sống, cuối cùng cũng hiểu, tại sao Cảnh Dật Thần không sống trong những tòa nhà ở ngoại ô thành phố, phong cảnh xung quanh biệt thự vô cùng tốt, mà muốn đến tiểu khu Lệ Cảnh sinh sống.
Anh không thích như vậy, một người ở trong căn nhà to lớn trống trải và cô tịch biết bao!
Nếu là cô, cô cũng không thích ở, ở hoàn cảnh này, thời gian lâu dài rồi, ai ai cũng sẽ trở nên chết lặng im lìm.
Cô thật sự đau lòng cho anh.
Hôm nay cô mới biết được, bọn họ thật giống nhau, đều là khi còn rất bé đã mất mẹ, đều có một người mẹ kế hết sức giỏi ngụy trang, đều có những kẻ gọi là em trai em gái luôn khiến người ta chán ghét.
Thượng Quan Ngưng áp xuống trong lòng nhè nhẹ từng đợt từng đợt đau, ngẩng mặt lên, cười nói: “Tổng tài tiên sinh, nhanh đưa em đi tham quan ‘khuê phòng’(*) anh đi!"
(*) Ở đây có thể hiểu như phòng ngủ.
Cảnh Dật Thần nhìn ánh dương rực rỡ trên mặt Thượng Quan Ngưng, lôi kéo cô từ từ đi khắp cả biệt thự.
Mọi nơi trong biệt thự, nơi nào cô cũng đều vô cùng hiếu kỳ, mặc kệ cái gì cũng phải hỏi một câu.
“Đôi giày này của anh? Trời ạ, sao trước kia anh có thể mang giày màu hồng phấn chứ? Đây là màu giành cho con gái mà!"
“Tranh này anh vẽ? Không phải anh vẽ rất đẹp sao, như thế nào đem một con chó họa thành con heo?"
“Đây là hình anh khi còn bé? Khi bé không lạnh lùng như bây giờ nhỉ, còn biết khóc nhè, ha ha ha..."
“Lúc nhỏ anh cũng thích ăn kẹo con thỏ? Ừm, em cũng rất thích ăn, nhưng sau này cậu chê răng em hư, không cho em ăn nữa?"
Tác giả :
Hạ Thanh Sam