Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 94: Phiên ngoại 13

Tần Vọng Thiên bưng mâm thức ăn đã chuẩn bị tỉ mỉ vào, Mộc Lăng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẫn như bình thường, lực chú ý đều bị thức ăn hấp dẫn hết.

“Đã ăn chưa?" Tần Vọng Thiên cười tủm tỉm hỏi.

Mộc Lăng chép miệng: “Chưa ăn."

Sau khi Tần Vọng Thiên đi vào cửa thì cài then lại, bước nhanh tới cạnh Mộc Lăng, cười nói: “Ta bảo trù tử làm cho ngươi đây, nếm thử."

Mộc Lăng hút nước bọt, nhận bát cơm bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi Tần Vọng Thiên: “Ngươi ăn chưa? Ăn một chút!"

Tần Vọng Thiên sợ mình không ăn sẽ khiến Mộc Lăng hoài nghi, cũng cầm bát ăn một chút, chỉ là không hề đụng đến chén canh kia, mà Mộc Lăng thì lại là húp canh sột soạt sột soạt, vùi đầu nỗ lực ăn. Tần Vọng Thiên cảm thấy rất mĩ mãn, chuẩn bị một lát nữa sẽ ăn đến Mộc Lăng.

Mộc Lăng ăn uống no đủ rồi xoa bụng, dựa vào giường, ợ một cái, nói: “Vọng Vọng a, tài nghệ nấu cơm của ngươi lại tiến bộ rồi nha."

Tần Vọng Thiên nhích nhích qua, tựa bên người Mộc Lăng, thấp giọng hỏi: “Mộc Mộc, đêm nay ta ngủ trong phòng được chưa a?"

Mộc Lăng gật đầu: “Được rồi." Nói xong, đứng lên, ra sân đi bộ hai vòng, tạm gọi là tiêu thực, sau đó lại nấu một bồn nước nóng tắm rửa thay y phục, chuẩn bị tốt toàn bộ rồi, Mộc Lăng lại nhàn nhã đi ra, nằm thẳng lên giường, đắp chăn ngủ.

Tần Vọng Thiên choáng váng, nhất thời không hiểu, đưa tay đẩy đẩy Mộc Lăng: “Mộc Mộc, ngươi…"

Mộc Lăng trở mình một cái, cười tủm tỉm nhìn Tần Vọng Thiên hỏi: “Có phải ngươi thấy rất kì quái, sao ta lại không trúng Độ Tiên Thảo không a?"

Tần Vọng Thiên cả kinh, trong nháy mắt đã minh bạch rồi, hơn nữa cùng lúc đó, lại cảm giác toàn thân vô lực, cơ thể nóng bừng, giống như có một luồng hơi nóng đang đảo lộn.

“Ách… Mộc Mộc, ngươi?" Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng đem hết mấy bộ dáng lưu manh học được gần đây ra sử dụng, đưa tay nhấc cằm Tần Vọng Thiên lên: “Nào, đêm nay hảo hảo hầu hạ đại gia!"

Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Mộc Mộc… Ngươi ăn trúng thứ không sạch sẽ gì rồi?"

Mộc Lăng híp mắt, cười hì hì: “Vọng Vọng? Ngươi thích ôn nhu một chút? Hay mạnh mẽ một chút? Bản thân ta thì thích mạnh mẽ một chút! Ha ha hả ha hả!"

Tần Vọng Thiên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng nghĩ đến hơn mười hướng, thế nào cũng không rõ là Mộc Lăng rốt cuộc bị làm sao, chợt nghe Mộc Lăng cười nói: “Ta đã biết ngươi nhất định sẽ bỏ Độ Tiên Thảo vào thức ăn, cho nên trước đó ta là uống dược trước, tuy rằng Độ Tiên Thảo không có giải dược, nhưng có thể dự phòng, ta dùng trước chút dược, sau đó dù có ăn Độ Tiên Thảo, nên không có chuyện gì cả, hắc hắc hắc."

“Ta thì sao?" Tần Vọng Thiên đã cảm giác được tình trạng của mình không ổn rồi, nhìn Mộc Lăng: “Ta bị làm sao vậy?"

“Ngươi sao." Mộc Lăng áp đến, hôn nhẹ Tần Vọng Thiên rồi nói: “Ta dùng đũa chấm canh, rồi dùng bữa… Sau đó ngươi cũng dùng bữa, cho nên mới…"

Tần Vọng Thiên thảm thiết nhìn Mộc Lăng: “Mộc Mộc, sao ngươi lại ám toán ta?"

Mộc Lăng híp mắt kéo áo Tần Vọng Thiên, đặt hắn lên giường: “Tiểu hài tử chết tiệt, là ngươi ám toán ta trước!"

Tần Vọng Thiên bất mãn: “Là vì ngươi không chịu cho ta làm!"

“Nga!" Mộc Lăng gật đầu, cười xấu xa: “Vậy thì hôm nay ta sẽ cùng ngươi làm đến đủ mới thôi!" Nói xong, xoay người ngồi xuống cạnh Tần Vọng Thiên, cố sức kéo áo Tần Vọng Thiên sang hai bên, “Rẹt" một tiếng, y phục rách, ngực Tần Vọng Thiên lộ ra.

Mộc Lăng xem hắn như cái gối đầu mấy hôm nay, vỗ vỗ lên ngực Tần Vọng Thiên, cười đáp: “Nào, để đại gia vui vẻ một chút."

Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười: “Ngươi học từ đâu vậy a? Không giống lưu manh chút nào, giống hệt như đại thúc háo sắc."

Mộc Lăng giận: “Tiểu hài tử chết tiệt!" Vừa nói, vừa móc một đống sách lớn từ dưới giường ra đặt trên giường, tàn bạo nói: “Ngươi đừng đắc ý, hôm nay đến ngươi làm thụ, hai chúng ta có oán báo oán có thù báo thù!"

Tần Vọng Thiên khinh thường nhìn trời: “Hừ, làm cái này mà còn đọc sách…"

Mộc Lăng phát hỏa, moi sợi dây từ dưới gối đầu ra, thuần thục trói hai tay Tần Vọng Thiên lên đầu giường.

Trong lòng Tần Vọng Thiên hơi lo lắng, cảm thấy Mộc Lăng không giống bình thường lắm, như là chịu không nổi nữa muốn trả thù. Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ: “Mộc Mộc ngươi thô bạo quá."

Mộc Lăng cười tà a cười tà: “Thô bạo còn ở đoạn sau, hôm nay cho ngươi nếm thử mùi vị, tiểu hài tử chết tiệt đừng tưởng rằng đại nhân dễ bị khi dễ!"

“Ta khi dễ ngươi khi nào?" Tần Vọng Thiên cầu xin: “Mộc Mộc, chúng ta thương lượng, ngươi muốn làm thì làm, đừng cột ta được không?"

Mộc Lăng lắc đầu: “Không được, ta phải cột, như vậy mới kích thích!"

Vừa nói, Mộc Lăng vừa cởi đai lưng Tần Vọng Thiên, nói: “Vọng Vọng, ngươi có sợ không?"

Tần Vọng Thiên gật đầu, nói nửa thật nửa đùa: “Ta sợ quá."

Mộc Lăng híp mắt: “Hừ hừ, ngươi cứ đắc ý đi, làm này cho ngươi biết lợi hại!" Vừa nói, vừa nhất cổ tác khí đem Tần Vọng Thiên lột sạch sẽ, sau đó buông màn.

Tần Vọng Thiên thấy trên người lành lạnh, liền ngẩng mặt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đảo quanh theo xương vai hắn, sau đó chuyển đến trước ngực Tần Vọng Thiên, nhéo nhéo điểm nhỏ nổi lên.

Tần Vọng Thiên hơi ngạc nhiên nhìn Mộc Lăng, thầm nghĩ, Mộc Mộc thật sự bị ám rồi sao, sao chỉ trong vài ngày đã biến từ đầu gỗ hay xấu hổ thành lưu manh tiêu chuẩn rồi? Đương nhiên là Tần Vọng Thiên không biết, thật ra những thứ này đều là do Mộc Lăng học từ trong sách ra, hiện tại cũng không phải hắn đang phi lễ Vọng Vọng, mà là đang tận lực làm hết chức trách của một tên lưu manh!

Sờ soạng mấy cái, Mộc Lăng quên mất bước tiếp theo, lại mở sách ra xem, may mà đã chuẩn bị sẵn, Mộc Mộc đã gấp sách làm dấu hết ở những chỗ quan trọng, còn vẽ kí hiệu, đầy đủ theo trình tự, trên cùng là quyển một sau đó đến hai!

Mở sách ra, Mộc Lăng chăm chú nhìn một lúc, trong sách nói, trước tiên phải cắn lên chỗ nổi lên trên ngực một cái, sau đó xoa toàn thân, kích thích đối phương!

“Ân!~" Mộc Lăng gật đầu, buông sách, sáp tới, “A ô" cắn lên ngực Tần Vọng Thiên một cái.

“Ư…" Tần Vọng Thiên hừ nhỏ một tiếng, Mộc Lăng cắn hơi mạnh, khiến cho hắn không hiểu sao lại hưng phấn lên.

Mộc Lăng thấy mặt Tần Vọng Thiên đỏ bừng, đắc ý nhướng mày, cúi đầu tiếp tục đọc sách: “Ân, bước thứ ba là gì nhỉ…"

Tần Vọng Thiên vô lực, lắc đầu, gọi: “Mộc Mộc."

Mộc Lăng khoát tay: “Đừng ồn ào, mất hết một cái dấu sách rồi!"

Tần Vọng Thiên tiếp tục gọi: “Mộc Mộc, ta không muốn ngươi vừa đọc sách vừa làm, cũng không muốn bị tiểu lưu manh làm!"

Mộc Lăng buông sách, khó hiểu nhìn Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên cười nói: “Không cần đọc sách, cũng đâu phải ngươi chưa làm với ta, làm thế nào hẳn là biết chứ?"

Mộc Lăng nghĩ một chút, thật ra có thể nhớ kĩ, nhưng mà không có sách hắn sẽ hồi hộp lo lắng, còn có chút xấu hổ.

“Nào." Tần Vọng Thiên nói với Mộc Lăng: “Ta muốn làm với ngươi, ngươi xem sách, học lưu manh, như thế cứ như là ta đang làm cùng người khác, ta không thích."

Mộc Lăng sửng sốt, ngẫm lại cũng thấy có lý, liền nói: “Vậy… Ngươi không được phản kháng."

Tần Vọng Thiên lắc đầu, nói: “Ngươi tháo dây ra, ta chỉ cho ngươi làm thế nào."

Mộc Lăng trừng mắt: “Ngươi lại muốn gạt người có phải không?"

Tần Vọng Thiên bật cười: “Ngươi đã cho ta ăn Độ Tiên Thảo rồi, ta còn phản kháng thế nào a?"

Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, thấy cũng đúng, hơn nữa Vọng Vọng bị trói nhìn thật là thương nga, liền với tay, giúp Tần Vọng Thiên cởi trói.

Tần Vọng Thiên đưa tay: “Lại đây."

Mộc Lăng ngoan ngoãn dán tới, tiến đến trước mặt Tần Vọng Thiên, cùng hắn hôn môi.

Tay Tần Vọng Thiên nhẹ nhàng duỗi đến bụng Mộc Lăng, sờ sờ xuống dưới, bị Mộc Lăng trừng, Tần Vọng Thiên cười: “Đã cứng rồi a? Rất nhanh a!"

Mộc Lăng đắc ý: “Đương nhiên, ta làm ngươi mà, đương nhiên phải có tinh thần!"

Tần Vọng Thiên lắc đầu, lấy trơn tề dưới gối ra nói: “Thoa lên cho ta."

Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, hỏi: “Cái kia, ngươi không cần ta xoa vài cái sao?"

Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, đưa tay nhéo cằm Mộc Lăng: “Mộc Mộc, ngươi thật đúng là không biết gì a… Quá vô dụng rồi!"

“Cái gì?!" Mộc Lăng lại ổi giận, cố chấp vươn tay, hung hăng bóp chỗ nào đó của Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên cả kinh la liên tục: “Được rồi, được rồi, đau chết mất, còn tiếp tục như vậy sau này không có cách nào làm."

Mộc Lăng thỏa mãn nhìn Tần Vọng Thiên cũng đã có phản ứng, mới mỹ mãn thu tay về, vòng tay, lật Tần Vọng Thiên lại, đặt trên giường, lưng hướng lên trời.

Tần Vọng Thiên ngoan ngoãn ôm gối nằm sấp xuống, cảm giác được Mộc Lăng đang cắn khẽ lên lưng hắn, cả kinh hừ một tiếng, Mộc Lăng nhận được cổ vũ, lấy trơn tề ra, cẩn thận từng chút, thăm dò đến sau thân Tần Vọng Thiên.

Ngón tay thâm nhập vào trong rãnh mông, Mộc Lăng đưa cao dược lành lạnh vào, Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, hơi khó chịu một chút.

Ngón tay Mộc Lăng linh hoạt học theo Tần Vọng Thiên, vừa đưa cao dược vào trong, vừa chậm rãi xoay tròn khi nhanh khi chậm, chạm đến nội bích.

Chân mày Tần Vọng Thiên nhíu càng chặt hơn, thì ra cảm giác bị tiến nhập là như thế này, ngón tay của Mộc Lăng, phảng phất như đang đi vào bụng hắn, nhẹ nhàng như đang chạm đến nội tạng hắn, cảm giác nói không nên lời.

Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên nhắm mắt lại khẽ nhíu mày, biết là hắn hơi khó chịu, liền tăng thêm vài ngón tay, tiếp tục khai thác, đồng thời nằm úp lên, hôn tai Tần Vọng Thiên, rồi gặm cắn đến khi tai hắn đỏ bừng, Mộc Lăng mời cười hỏi: “Thế nào rồi Vọng Vọng? Công phu ta thế nào?"

Tần Vọng Thiên thở hổn hển một hơi, nói: “Ân, cũng tạm."

Mộc Lăng thỏa mãn, vừa hôn Tần Vọng Thiên, vừa đưa một tay đến phía trước, chậm rãi vuốt ve hạt châu đứng thẳng của Tần Vọng Thiên, tay kia tiếp tục chuyển động ngón tay, tìm kiếm trong thân thể Tần Vọng Thiên. Đột nhiên, hắn tìm được một vị trí tương đối mềm mại, nhẹ nhàng nhấn vào một cái, lập tức cảm giác được Tần Vọng Thiên khẽ run lên, hé miệng hít sâu một hơi, nhìn Mộc Lăng, trong mắt có chút mông lung.

Mộc Lăng cười, xấu xa cong ngón tay, hung hăng ấn vào nơi đó một chút.

“Ân…" Tần Vọng Thiên kêu một tiếng đau đớn, hơi bất mãn liếc mắt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng thấy ánh mắt của Tần Vọng Thiên thì càng thỏa mãn, liền đơn giản là dụng lực trước sau, một vuốt ve đùa giỡn, một hung hăng nhấn xuống.

“Ách…" Tần Vọng Thiên cắn răng không chịu lên tiếng, nhịn đến nỗi ra mồ hôi, Mộc Lăng ngồi trên người hắn, cười hì hì cắn cắn tai hắn: “Thế nào a Vọng Vọng, không ngờ ngươi cũng có vẻ mặt này, thật khả ái!"

Tần Vọng Thiên vô lực, bất đắc dĩ bị Mộc Lăng nắm chủ động cũng không còn cách nào, chỉ có thể chui đầu trong chăn thở gấp.

Mộc Lăng rút ngón tay lại, đem dục vọng đã đứng thẳng từ lâu của mình chạm vào huyệt khẩu vừa bị mở rộng của Tần Vọng Thiên, nương theo cao dược, chậm rãi đẩy vào một chút.

Mộc Lăng cố ý làm chuyện xấu, không đưa vào hết toàn bộ, chỉ vào phân nửa, chậm rãi đảo quanh, đây là tinh túy sách dạy, không thể gấp gáp, phải từ từ mà đến, như vậy mới có thể khiến người dưới thân dễ dàng đến cao triều.

Tần Vọng Thiên mở to mắt, bất đắc dĩ hỏi: “Mộc Mộc… Ách, ngươi thực sự là lần đầu tiên?"

Mộc Lăng tủm tỉm cười, đưa tay gãi ngứa trên bụng dưới Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, thư trung tự hữu hoàng kim ốc a thư trung tự hữu nhan như ngọc!"

“Ách…" Đang nói chuyện, Tần Vọng Thiên bỗng nhiên kinh hãi, lại cảm giác trong ngực bị chặn lại, suýt nữa hụt một hơi, bởi vì Mộc Lăng đột nhiên đẩy người, đưa toàn bộ vào, thoáng cái đã đẩy vào nơi khiến hắn không tự khống chế được, kích cho Tần Vọng Thiên rên rỉ ra tiếng.

“Thế nào?" Mộc Lăng đưa tay vén tóc Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, có muốn ta động không?"

Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, cuối cùng hắn cũng đã biết cái gì gọi là quả báo rồi, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc a! Mộc Lăng bây giờ đang đem tất cả trả lại cho hắn.

Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên không trả lời, liền đưa hai tay ôm lấy vai hắn, cúi đầu, hung hăng cái một cái lên sau cổ Tần Vọng Thiên, cắn đến khi có mùi máu tươi chảy vào miệng, mới đưa lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên, thấp giọng hỏi: “Vọng Vọng, có thoải mái không?"

Tần Vọng Thiên hít một hơi, xoay mặt, liền thấy được biểu tình trên mặt Mộc Lăng, có một phần mị hoặc, hấp dẫn hắn thật sâu, kìm lòng không được liền gật đầu.

Mộc Lăng cười, hai tay ôm lấy cổ Tần Vọng Thiên,động đậy, nhẹ nhàng đung đưa eo.

Tần Vọng Thiên hít sâu mấy hơi, cắn răng cũng không nhịn được rên rỉ ra tiếng, Mộc Lăng còn vừa vuốt tóc, vừa cắn hắn, khiến cho hắn thật dở khóc dở cười, lặp đi lạp lại nửa canh giờ, Mộc Lăng ôm cánh tay Tần Vọng Thiên, bụng áp sát, Tần Vọng Thiên cũng cảm giác trong đầu trống rỗng, cùng lúc, hai người đều đạt đến cao trào, phóng ra.

Mộc Lăng nằm úp trên lưng Tần Vọng Thiên thở hổn hển, thì thào tự nói: “Vọng Vọng, Hoàng Hoàng nói không sai chút nào, thật sảng khoái, sau này, ta lúc nào cũng phải ở trên!"

Tần Vọng Thiên kinh hãi, như thế làm sao được, hắn cũng cảm thấy mình ở bên trên tương đối sảng hơn a!

“Ân…" Mộc Lăng nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên ôm chặt Tần Vọng Thiên, thân thể giật giật, huyệt khẩu mẫn cảm của Tần Vọng Thiên cảm giác được chút bất thường, dục vọng của Mộc Lăng đang chôn trong thân thể hắn lại trướng to lên.

“Mộc… Mộc Mộc?" Tần Vọng Thiên thầm nghĩ, không phải chứ, Mộc Mộc lợi hại như vậy sao?

Mộc Lăng thấy trên mặt Tần Vọng Thiên vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, liền cười xấu xa nói: “Vọng Vọng nha, ta đâu có như Tiểu Hoàng nha, nằm một lần đã mệt nằm rũ ra, ta có nội lực nha, chúng ta vui hết đêm đi? Ha ha!"

Tần Vọng Thiên kêu khổ không ngừng, nhưng mà Mộc Lăng đã điên rồi, cả đêm đó, hắn đem hết phương pháp có trong sách ra dùng, khi trước mặt khi sau lưng, lúc trói lúc thả, giày vò cho Tần Vọng Thiên suýt nữa ngất xỉu.

Cho đến khi trời sáng, Mộc Lăng mới chịu dừng lại, hai người đều triệt để mệt muốn chết, Tần Vọng Thiên vô lực nhìn Mộc Lăng: “Mộc Mộc, ngươi lấy cái đó ra trước đi? Để bên trong rất khó chịu."

“Không muốn!" Mộc Lăng cự tuyệt, ôm Tần Vọng Thiên ngủ: “Dù sao ngươi cũng đã trúng Độ Tiên Thảo rồi, còn phải làm nửa tháng, đêm nay còn phải làm, vậy dứt khoát để trong đó không lấy ra nữa, buổi tối tiếp tục."

Tần Vọng Thiên choáng váng, Mộc Lăng còn chăm chỉ hơn cả mình! Nhưng mà hiện tại hắn cũng đã mệt đến không còn cách nào rồi, nằm sấp trên giường, ngủ.

Vừa nhắm mắt, chợt nghe Mộc Lăng “Ai nha" một tiếng rồi đứng lên, mặc quần áo chạy vội ra ngoài. Tần Vọng Thiên nghĩ có lẽ là Mộc Lăng đói bụng hoặc muốn đi nhà xí, cũng không quản hắn, hơn nữa hắn thật sự không còn sức để quản nữa, tiếp tục nằm sấp ngủ. Không bao lâu, Mộc Lăng bưng nước nóng trở vào, đổ đầy một bồn nước, sau đó nhẹ nhàng ôm Tần Vọng Thiên dậy, thả vào trong bồn, sau đó giúp hắn tắm.

Hai người tắm xong rồi, Mộc Lăng lại chuyển Tần Vọng Thiên về giường, lấy dược cao ra cẩn thận thoa lên cho hắn, sau đó, ngã đầu, ôm Tần Vọng Thiên ngủ tiếp…

Buổi trưa, sau khi Tiểu Hoàng và Tư Đồ rời giường, thì đi lòng vòng trong sân trước phòng Mộc Lăng.

Tiểu Hoàng hỏi: “Tư Đồ, ngươi đoán Mộc Mộc có thành công không?"

Tư Đồ chẳng quan tâm nhướng mày: “Khó nói nha, nói không chừng lại thất bại nữa."

Đang nói chuyện, liền thấy cửa phòng Mộc Lăng mở rộng ra, Mộc Lăng ánh xuân đầy mặt hạnh phúc dạt dào đi ra, hét to bảo hạ nhân đưa thức ăn lên, còn đòi có chè đậu đỏ. Hạ nhân đưa thức ăn lên, Mộc Lăng tự mình bưng khay chạy vào phòng, miệng ồn ào: “Vọng Vọng, ăn nào! Phải ăn no một chút nga!"

Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn nhau, gật đầu rất chắc chắn ——– quả nhiên thành công rồi!
Tác giả : Nhĩ Nhã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại