Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 83: Phiên ngoại 2
Trung Thu, trăng tròn viên mãn, đáng tiếc, trời nhiều mây.
Mộc Lăng vốn đã chuẩn bị tốt để tối nay ngắm bánh trung thu ăn trăng tròn… ách không phải, là ngắm trăng tròn ăn bánh trung thu, thế nhưng lão thiên gia rất không nể tình, từ xa xa một khối mây bay đến… chặn hết ánh trăng.
==||| Mộc Lăng nheo mắt nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, thế nhưng cũng không thấy trăng đâu.
Bất đắc dĩ, Mộc Lăng không thể làm gì hơn nữa là ngắm đám mây ăn hết hai cái bánh trung thu, nhìn xung quanh một chút, Mộc Lăng cảm thấy rất không quen, bởi vì Tần Vọng Thiên bình thường vẫn kề cận hắn hiện tại không thấy đâu.
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, hôm nay Vọng Vọng phải đi xử lý chút bang vụ, trước khi đi đã nói buổi tối sẽ tới đây bồi hắn ngắm trăng ăn bánh.
Mộc Lăng nhìn Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy đang ở bên cạnh chăm chỉ ăn bánh: “Vọng Vọng đâu?"
“Nga, khi nãy Tần đại ca nói có một người bằng hữu trước đây của hắn tới, cho nên tối nay về trễ một chút." Nhạc Tại Vân thuận miệng trả lời
“Bằng hữu?", Mộc Lăng nheo mắt, ngực có chút khó chịu, bằng hữu nào a, đã không đến bồi hắn ăn bánh trung thu, vậy mang người đến cho hắn gặp cũng không được sao? Không được một mình tiếp đãi…
“Bọn họ đang ở đâu?" Mộc Lăng hỏi.
“Ở sau núi." Phùng Ngộ Thủy trả lời.
Mộc Lăng nheo mắt, tay cầm theo cái bánh, vừa gặm vừa đi đến phía sau núi, lý do văn vẻ là tiêu thực, kỳ thật là vì hiếu kì, hắn muốn xem thử bằng hữu đang cùng Tần Vọng Thiên ăn bánh trung thu kia rốt cuộc là ai.
Mộc Lăng rón ra rón rén hạy tới sau núi, về phần vì sao phải rón ra rón rén, hắn cũng không biết, chạy tới bên ngoài tiểu viện sau núi, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng cụng ly chạm cốc cùng tiếng cười nói của Tần Vọng Thiên và một người khác.
Mộc Lăng nheo mắt… một tiểu hài tử chết tiệt!
Vốn là muốn chạy vào, nhưng Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, liền đứng ở bên ngoài nghe lén.
Người kia nói: “Đại ca, lâu ngày không gặp, ngươi đã trở nên oai phong như vậy rồi!"
Tần Vọng Thiên cười cười, nói: “Ngươi cũng không kém a, không tồi đâu!"
“Ai, so với đại ca thì kém xa.", người nọ cười cười, tiếng cười này Mộc Lăng nghe vào lại cảm thấy khó chịu.
“Đúng rồi.", người nọ lại nói: “Nghe nói đại ca đã thành thân rồi, sao lại không thấy đại tẩu a?"
Mộc Lăng nheo mắt: “Đại tẩu cái đầu ngươi!"
“Nga…", Tần Vọng Thiên cười cười, nói: “Có lẽ là ngủ rồi."
“Có thể xứng với đại ca, hẳn sẽ là tuyệt sắc giai nhân.", hắn cười cười: “Không biết có thể để huynh đệ ta gặp mặt một chút?"
Mộc Lăng mặt nhăn mũi nhăn, tâm nói “hừ, lão tử là tài mạo song toàn"
Không ngờ Tần Vọng Thiên lại trả lời: “Không có gì hay để gặp đâu."
Mộc Lăng sửng sốt, sau đó một trận lửa không hiểu vì sao dâng lên, tâm nói ngươi một tên nhãi con, lão tử ta làm mất mặt ngươi sao?!
Ngươi kia cười: “Đại ca, ngươi mới hơn hai mươi tuổi, đại tẩu nhất định cũng là phong nhã hào hoa? Sao lại không có gì hay, có khi nào là… bảo bối phải đem giấu không cho ta xem không?"
Mộc Lăng nghe xong, trong lòng thoải mái một chút, ngẫm lại cũng đúng.
Lại nghe Tần Vọng Thiên nói: “Nga, hắn hơn ta mười tuổi."
…
Yên lặng, người kia rõ ràng là giật mình rồi, một lát sau mới nói: “Ngươi… Ngươi thích người lớn hơn ngươi a?"
Tần Vọng Thiên cũng không trả lời, chỉ là nói: “Uống rượu đi! Nói chuyện khác đi."
“Nga…", người kia uống mấy chén, chợt nhỏ giọng nói: “Có khi nào, ngươi ở bên ngoài đã có tình nhân trẻ tuổi, người này chỉ là dùng để trấn trạch[giữ nhà]?"
Tần Vọng Thiên vẫn như cũ không đáp, chỉ là ngăn trọng tâm câu chuyện: “Uống rượu, đừng nói nhảm!"
Bên trong đã nói xong chuyện, Mộc Lăng khó chịu, hắn càng nghĩ càng giận, nghiến răng xoay người đi.
Về đến sân trước, thấy Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy còn đang ăn bánh trung thu, Vương Thập Nhị cùng Tiểu Trùng Tử cũng vừa ăn vừa đút Tiểu Hắc, Giấp Ất Bính Đinh cũng tới, mọi người tụ lại một chỗ vừa nói vừa cười. Mộc Lăng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, suy nghĩ một chút, vươn tay túm cổ áo Giáp, kéo vào trong phòng.
Mọi người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kì quái… mặt Mộc Lăng sao lại đen như thế a?
Vào trong phòng, Mộc Lăng ngồi xuống bên cạnh bàn, liếc mắt nhìn Giáp đang nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh, liếc cái ghế một cái, nói: “Ngồi xuống!"
Giáp gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, hỏi: “Cái kia, đại phu, người muốn hỏi gì?"
Mộc Lăng hỏi: “Người đến tìm Vọng Vọng hôm nay là ai a, bộ dáng thế nào, đang làm gì, đến làm gì?"
“Nga.", Giáp thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hắn tên Mạnh Tang, là người vùng thảo nguyên Mạc Bắc, đừng khinh hắn là người Mông Cổ, dung mạo lại thanh tú như người Giang Nam, trước đây đại ca đã cứu mạng hắn, hắn hiện tại cũng không tệ, có lẽ là nhớ thương đại ca, cho nên mới đến tìm."
Mộc Lăng câu nào cũng nghe không vào, chỉ nghe thấy “dung mạo thanh tú, nhớ thương đại ca…"
“Hừ!", Mộc Lăng hừ một tiếng, liếc Giáp một cái, Giáp sợ đến nhảy dựng, hỏi: “Đại phu, làm sao vậy?"
Mộc Lăng nheo mắt hỏi: “Giáp, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất thành thật trả lời, nếu không, ta làm thịt con anh vũ ngươi mới mua về!"
“A…", Giáp hít vào một hơi, cẩn thận gật đầu, nói: “Nghìn vạn lần không được a đại phu, không nên a! Ta cái gì cũng nói, ngươi hỏi đi!"
“Ta hỏi ngươi!", Mộc Lăng nói: “Vọng Vọng hắn… trước đây là thích nam nhân hay nữ nhân a?"
Giáp trừng mắt nhìn, hồi lâu mới nói: “Nữ nhân a…"
Ba chữ mới ra miệng, chỉ thấy Mộc Lăng nhảy dựng lên, ấn Giáp xuống mặt đất, vung tay đánh: “Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!"
“Ai nha… cứu mạng a, đại phu tha mạng a!", Giáp kêu thảm thiết, lúc này, bọn Nhạc Tại Vân cũng chạy vào, đều khuyên giải Mộc Lăng: “Mộc đại ca, làm sao vậy?"
Mộc Lăng khoát tay chặn lại, chỉ vào Giáp đã bị đánh thê thảm nằm trên mặt đất, nói: “Kéo hắn ra ngoài cho ta! Ất lưu lại, những người khác không được tới gần!"
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Mộc Lăng xem ra là đã thượng hỏa rồi, vội vàng kéo Giáp ra ngoài, để lại một mình Ất đang kinh hãi, đóng cửa.
Mộc Lăng nheo mắt nhìn Ất, thấy hắn nuốt nước bọt mấy lần mới hỏi: “Cái kia, đại phu, làm… làm sao vậy?"
Mộc Lăng gật đầu, nói: “Ất a, ta hỏi ngươi, lớn tuổi và trẻ tuổi, đại ca ngươi thích người nào?"
Ất buột miệng: “Đương nhiên là trẻ tuổi rồi, lão nhân có cái rắm đẹp… Ai nha!"
Mọi người ở bên ngoài lại nghe bên trong truyền đến thanh âm Mộc Lăng đánh người, hòa với tiếng kêu thảm thiết của Ất, ngoài phòng mấy người hai mặt nhìn nhau, đều chụp lấy bánh trung thu chạy như cháy rừng, nhất là Bính và Đinh, chạy rất là nhanh.
Mộc Lăng đánh xong, nhấc chân đá Ất ra ngoài, hầm hừ ngồi bên cạnh bàn nghiến răng.
Mãi cho đến hơn nửa đêm, Tần Vọng Thiên mới về, mở cửa, chỉ thấy trong phòng đã tắt đèn, hắn cho rằng Mộc Lăng đã ngủ rồi, nên rón rén đi đến bên giường, đột nhiên lại nghe có người âm u nói: “Ngươi còn biết trở về a… “
Tần Vọng Thiên hoảng sợ, chụp lấy hỏa tập trên bàn, đốt lên, chỉ thấy Mộc Lăng ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hắn.
“Lăng, còn chưa ngủ a?", Tần Vọng Thiên cười hì hì đi qua, muốn hôn môi Mộc Lăng một cái: “Có phải đang đợi ta làm chút vận động… Ai nha."
Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng cho một quyền trúng mặt, quanh mắt xuất hiện vành đen thật là to.
“Lăng Lăng… Sao lại đánh ta a?" Tần Vọng Thiên bưng mắt kinh hãi nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng chậm rãi đứng lên: “Vì sao đánh ngươi… Ngươi một tên tiểu hài tử chết tiệt, phản rồi, ta không chơi với ngươi nữa!", Mộc Lăng nhảy dựng lên mắng to, sau đó bắt đầu động thủ đập phòng, vừa đập vừa mắng: “Tiểu hài tử chết tiệt, không nhân tính, có mới nới cũ, ta đánh chết ngươi, lão tử muốn ở riêng, lão tử phải về Hắc Vân Bảo!"
Hơn nửa đêm, hơn phân nửa người trong Tu La Bảo bị làm phiền, ai cũng buồn bực, đại phu với đại ca lại làm sao vậy, tiếng động lớn như vậy.
Giáp Ất cầm trứng gà luộc xoa xoa mặt bị Mộc Lăng đánh cho bầm tím, Giáp buồn bực: “Bánh trung thu hôm nay là ai mua về vậy? Sao đại phu ăn xong lại nổi bão như thế?"
“Ai, nói chính xác là, lúc đại phu đi tìm bang chủ.", Bính vuốt cằm nói.
“Ách… Nói vậy… " Đinh đột nhiên vỗ đùi: “Có khi nào là nghe đại ca nói chuyện với Mạnh Tang rồi không a?"
“Nếu vậy không xong rồi!" Giáp nói: “Đại ca sáng nay vừa nghe Mạnh Tang đến thì rất sợ hắn thấy đại phu, cho nên mới tiếp đãi hắn ở sau núi."
“Có khi nào đại phu hiểu lầm rồi không?"
Đang nói chuyện, chợt nghe trên núi truyền đến tiếng đập phá kinh tâm động phách, Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, vội vã tông cửa chạy lên núi.
Tần Vọng Thiên choáng váng, tuy rằng Mộc Lăng tính tình kỳ quặc, ba ngày hai lần phát cáu, bất quá chút cáu kỉnh đó phát đến cực kì khả ái, hơn nữa cũng không thấy động chân khí, ngày hôm nay sao lại nghiêm trọng như thế a. Mặt khác, đập phòng cũng chẳng sao, chỗ chết người là Mộc Lăng nói muốn ở riêng, phải về Hắc Vân bảo, Tần Vọng Thiên làm sao chịu được a, vươn tay ôm cứng Mộc Lăng không cho hắn đi: “Lăng, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói rõ a, ta làm sai cái gì rồi?"
Mộc Lăng giãy dụa a giãy dụa: “Ta không thèm ở chỗ này, lão tử không thèm làm trấn trạch cho ngươi, muốn trấn trạch ngươi đi thỉnh Bồ Tát đi!"
Trấn trạch? Tần Vọng Thiên sửng sốt, từ này hình như mới nghe qua… Còn đang buồn bực, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng la của Giáp Ất Bính Đinh: “Đại phu a! Đại phu, ngươi hiểu lầm rồi!"
Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên túm chặt giãy không ra, Tần Vọng Thiên ngẩng đầu nhìn Giáp Ất Bính Đinh: “Làm sao vậy?"
“Đại ca, đại phu khi nãy có đến hậu sơn tìm ngươi!", Giáp Ất Bính Đinh trả lời.
Tần Vọng Thiên sửng sốt, lập tức minh bạch, ngây ngẩn trong chốc lát, ha ha phá lên cười.
Mộc Lăng mặt đỏ lên: “Cười cái gì?!"
Giáp Ất Bính Đinh: “Cái kia, đại phu, người không biết, Mạnh Tang là người chuyên làm mai mối, hắn để ý đại ca đã lâu rồi, muốn làm mai cho đại ca."
Mộc Lăng có vẻ không minh bạch lắm: “Vậy thì thế nào?"
“Hắn làm mối, luôn là được người ta nhờ vả.", Giáp nói: “Phỏng chừng là cô nương nhà ai muốn thám thính hôn sự của đại ca một chút, hơn nữa Mạnh Tang nổi danh nhất là, vô luận bao nhiêu trắc trở, hắn cũng có thể nói cho thành sự, cho dù là đã có hôn ước nhà khác, hắn cũng có bản lĩnh phá cho hư. Cho nên đại ca khi nãy biểu hiện ôn hòa, khiến hắn không thể hạ thủ… Đại ca còn nói, ngươi thích ăn như vậy, nghìn vạn lần không được để Mạnh Tang nhìn thấy, nếu không sẽ bị hắn dùng một bàn sơn trân hải vị bắt cóc mất a."
Mộc Lăng sửng sốt, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, chỉ thấy Tần Vọng Thiên cười cười với hắn, nói: “Người ta đã đuổi đi rồi, nếu là người mai mối bình thường, ta đã sớm gọi người đánh ra, nhưng Mạnh Tang là bằng hữu của ta, động thủ không tốt… Cho nên mới dùng cách đó, hại ta không ăn được bánh trung thu, phòng còn bị hủy."
= 口 =… Mộc Lăng sững sờ tại chỗ… hiểu lầm rồi.
Giáp Ất Bính Đinh thấy mọi chuyện đã ổn thỏa thì xoay người đi ra ngoài, trước khi Bính đóng cửa lại, còn nói với Mộc Lăng: “Cái kia, đại phu a, đại ca kì thực trừ ngươi ra nam nữ lão ấu đều không thích, mấy năm nay hắn đuổi đi cũng gần trăm người mai mối rồi, chính là sợ ngươi nghĩ lung tung mới không cho ngươi biết… hắc hắc."
Chờ Giáp Ất Bính Đinh đi rồi, Mộc Lăng lúc này mới chú ý bốn phía đều đã một mảnh hỗn độn… Hắn trước đây thật ra cũng từng đập phòng, nhưng lần này quả là đập đến triệt để.
Tần Vọng Thiên lại là ngồi yên trên giường nhìn Mộc Lăng, trên mặt mang ý cười.
Mộc Lăng mặt đỏ bừng, híp mắt liếc Tần Vọng Thiên, nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi nghĩ ta được cho ăn sơn trân hải vị là có thể bắt cóc a…"
Tần Vọng Thiên nhướng nhướng mày, nói: “Nếu như ta giới thiệu một người huynh đệ cho ngươi, hắn nói ngày mai sẽ mang ngươi đi đâu đó ăn sơn trân hải vị, ngươi có đi không?"
“Ách… “, Mộc Lăng tâm nói, không đi là tên đần!
Tần Vọng Thiên tiến qua, vòng tay ôm Mộc Lăng, thấp giọng hỏi: “Sao lại tức giận như vậy?"
Mộc Lăng bĩu môi, nói: “Cũng không tức giận lắm."
Tần Vọng Thiên cười: “Phòng cũng bị đập nát rồi, còn không tức giận lắm a?"
“Nào có… “, Mộc Lăng xoay người lên giường, chuẩn bị ngủ.
Tần Vọng Thiên đi qua, kéo cái chăn đã bị xé gần nát ra, cười nói: “Đắp cái này làm gì a? Đổi cái khác rồi ngủ tiếp, đừng để bị cảm lạnh."
Mộc Lăng mếu mếu, dùng chăn trùm đầu lại, mất mặt chết đi được.
Tần Vọng Thiên leo lên giường, hôn tai Mộc Lăng: “Lăng Lăng, ta thích ngươi nhất, trừ ngươi ra ai ta cũng nhìn không vừa mắt."
Mộc Lăng tuy rằng phiền muộn, nhưng nghe xong cảm giác lại tương đối dễ chịu.
“Bất quá, Lăng, hình dáng ngươi ghen thật khả ái, ngươi ghen ta thật là cao hứng a, biểu thị ngươi rất thích ta… “
“Không phải ghen!", Mộc Lăng xoay người muốn chui vào chăn, nhưng vải còn lại quá ít, chui không được…
Tần Vọng Thiên cởi áo ngoài, buông cái màn giường đã rách nát xuống, thấy Mộc Lăng cứ bọc chăn liền vươn tay cởi dây lưng hắn: “Ngươi đã coi trọng ta như vậy, trước giờ ta nhẫn nại thật là rất vô ích… A! Cho nên, sau này chúng ta mỗi ngày đều làm nha!"
Mộc Lăng vừa từ trong chăn chui ra, đã bị Tần Vọng Thiên lột y phục, đè lại…
“Tiểu hài tử chết tiệt!", Mộc Lăng muốn giãy dụa, chợt nghe Tần Vọng Thiên nói: “Mộc Mộc, ta hảo thương tâm, ngươi không tin tưởng ta!"
“Ách…", Mộc Lăng xấu hổ rồi: “Cái đó! Không phải!"
“Không phải thì cho ta làm đi!", Tần Vọng Thiên thành công lột y phục Mộc Lăng, vừa muốn lột luôn khố, Mộc Lăng phản ứng lại, đang muốn giãy dụa, lại nghe Tần Vọng Thiên nói: “Mộc Mộc, ta hảo khổ sở, ngươi hoài nghi ta!"
“Ách…", Mộc Lăng một lần nữa ngẩn ra, bị Tần Vọng Thiên cởi không còn mảnh vải, hôn xuống, đè lên!
Đêm đó, Mộc Lăng lần đầu tiên từ trước tới nay không vì thức ăn mà bị Tần Vọng Thiên bắt thành công…
Mộc Lăng vốn đã chuẩn bị tốt để tối nay ngắm bánh trung thu ăn trăng tròn… ách không phải, là ngắm trăng tròn ăn bánh trung thu, thế nhưng lão thiên gia rất không nể tình, từ xa xa một khối mây bay đến… chặn hết ánh trăng.
==||| Mộc Lăng nheo mắt nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, thế nhưng cũng không thấy trăng đâu.
Bất đắc dĩ, Mộc Lăng không thể làm gì hơn nữa là ngắm đám mây ăn hết hai cái bánh trung thu, nhìn xung quanh một chút, Mộc Lăng cảm thấy rất không quen, bởi vì Tần Vọng Thiên bình thường vẫn kề cận hắn hiện tại không thấy đâu.
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, hôm nay Vọng Vọng phải đi xử lý chút bang vụ, trước khi đi đã nói buổi tối sẽ tới đây bồi hắn ngắm trăng ăn bánh.
Mộc Lăng nhìn Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy đang ở bên cạnh chăm chỉ ăn bánh: “Vọng Vọng đâu?"
“Nga, khi nãy Tần đại ca nói có một người bằng hữu trước đây của hắn tới, cho nên tối nay về trễ một chút." Nhạc Tại Vân thuận miệng trả lời
“Bằng hữu?", Mộc Lăng nheo mắt, ngực có chút khó chịu, bằng hữu nào a, đã không đến bồi hắn ăn bánh trung thu, vậy mang người đến cho hắn gặp cũng không được sao? Không được một mình tiếp đãi…
“Bọn họ đang ở đâu?" Mộc Lăng hỏi.
“Ở sau núi." Phùng Ngộ Thủy trả lời.
Mộc Lăng nheo mắt, tay cầm theo cái bánh, vừa gặm vừa đi đến phía sau núi, lý do văn vẻ là tiêu thực, kỳ thật là vì hiếu kì, hắn muốn xem thử bằng hữu đang cùng Tần Vọng Thiên ăn bánh trung thu kia rốt cuộc là ai.
Mộc Lăng rón ra rón rén hạy tới sau núi, về phần vì sao phải rón ra rón rén, hắn cũng không biết, chạy tới bên ngoài tiểu viện sau núi, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng cụng ly chạm cốc cùng tiếng cười nói của Tần Vọng Thiên và một người khác.
Mộc Lăng nheo mắt… một tiểu hài tử chết tiệt!
Vốn là muốn chạy vào, nhưng Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, liền đứng ở bên ngoài nghe lén.
Người kia nói: “Đại ca, lâu ngày không gặp, ngươi đã trở nên oai phong như vậy rồi!"
Tần Vọng Thiên cười cười, nói: “Ngươi cũng không kém a, không tồi đâu!"
“Ai, so với đại ca thì kém xa.", người nọ cười cười, tiếng cười này Mộc Lăng nghe vào lại cảm thấy khó chịu.
“Đúng rồi.", người nọ lại nói: “Nghe nói đại ca đã thành thân rồi, sao lại không thấy đại tẩu a?"
Mộc Lăng nheo mắt: “Đại tẩu cái đầu ngươi!"
“Nga…", Tần Vọng Thiên cười cười, nói: “Có lẽ là ngủ rồi."
“Có thể xứng với đại ca, hẳn sẽ là tuyệt sắc giai nhân.", hắn cười cười: “Không biết có thể để huynh đệ ta gặp mặt một chút?"
Mộc Lăng mặt nhăn mũi nhăn, tâm nói “hừ, lão tử là tài mạo song toàn"
Không ngờ Tần Vọng Thiên lại trả lời: “Không có gì hay để gặp đâu."
Mộc Lăng sửng sốt, sau đó một trận lửa không hiểu vì sao dâng lên, tâm nói ngươi một tên nhãi con, lão tử ta làm mất mặt ngươi sao?!
Ngươi kia cười: “Đại ca, ngươi mới hơn hai mươi tuổi, đại tẩu nhất định cũng là phong nhã hào hoa? Sao lại không có gì hay, có khi nào là… bảo bối phải đem giấu không cho ta xem không?"
Mộc Lăng nghe xong, trong lòng thoải mái một chút, ngẫm lại cũng đúng.
Lại nghe Tần Vọng Thiên nói: “Nga, hắn hơn ta mười tuổi."
…
Yên lặng, người kia rõ ràng là giật mình rồi, một lát sau mới nói: “Ngươi… Ngươi thích người lớn hơn ngươi a?"
Tần Vọng Thiên cũng không trả lời, chỉ là nói: “Uống rượu đi! Nói chuyện khác đi."
“Nga…", người kia uống mấy chén, chợt nhỏ giọng nói: “Có khi nào, ngươi ở bên ngoài đã có tình nhân trẻ tuổi, người này chỉ là dùng để trấn trạch[giữ nhà]?"
Tần Vọng Thiên vẫn như cũ không đáp, chỉ là ngăn trọng tâm câu chuyện: “Uống rượu, đừng nói nhảm!"
Bên trong đã nói xong chuyện, Mộc Lăng khó chịu, hắn càng nghĩ càng giận, nghiến răng xoay người đi.
Về đến sân trước, thấy Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy còn đang ăn bánh trung thu, Vương Thập Nhị cùng Tiểu Trùng Tử cũng vừa ăn vừa đút Tiểu Hắc, Giấp Ất Bính Đinh cũng tới, mọi người tụ lại một chỗ vừa nói vừa cười. Mộc Lăng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, suy nghĩ một chút, vươn tay túm cổ áo Giáp, kéo vào trong phòng.
Mọi người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kì quái… mặt Mộc Lăng sao lại đen như thế a?
Vào trong phòng, Mộc Lăng ngồi xuống bên cạnh bàn, liếc mắt nhìn Giáp đang nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh, liếc cái ghế một cái, nói: “Ngồi xuống!"
Giáp gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, hỏi: “Cái kia, đại phu, người muốn hỏi gì?"
Mộc Lăng hỏi: “Người đến tìm Vọng Vọng hôm nay là ai a, bộ dáng thế nào, đang làm gì, đến làm gì?"
“Nga.", Giáp thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hắn tên Mạnh Tang, là người vùng thảo nguyên Mạc Bắc, đừng khinh hắn là người Mông Cổ, dung mạo lại thanh tú như người Giang Nam, trước đây đại ca đã cứu mạng hắn, hắn hiện tại cũng không tệ, có lẽ là nhớ thương đại ca, cho nên mới đến tìm."
Mộc Lăng câu nào cũng nghe không vào, chỉ nghe thấy “dung mạo thanh tú, nhớ thương đại ca…"
“Hừ!", Mộc Lăng hừ một tiếng, liếc Giáp một cái, Giáp sợ đến nhảy dựng, hỏi: “Đại phu, làm sao vậy?"
Mộc Lăng nheo mắt hỏi: “Giáp, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất thành thật trả lời, nếu không, ta làm thịt con anh vũ ngươi mới mua về!"
“A…", Giáp hít vào một hơi, cẩn thận gật đầu, nói: “Nghìn vạn lần không được a đại phu, không nên a! Ta cái gì cũng nói, ngươi hỏi đi!"
“Ta hỏi ngươi!", Mộc Lăng nói: “Vọng Vọng hắn… trước đây là thích nam nhân hay nữ nhân a?"
Giáp trừng mắt nhìn, hồi lâu mới nói: “Nữ nhân a…"
Ba chữ mới ra miệng, chỉ thấy Mộc Lăng nhảy dựng lên, ấn Giáp xuống mặt đất, vung tay đánh: “Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!"
“Ai nha… cứu mạng a, đại phu tha mạng a!", Giáp kêu thảm thiết, lúc này, bọn Nhạc Tại Vân cũng chạy vào, đều khuyên giải Mộc Lăng: “Mộc đại ca, làm sao vậy?"
Mộc Lăng khoát tay chặn lại, chỉ vào Giáp đã bị đánh thê thảm nằm trên mặt đất, nói: “Kéo hắn ra ngoài cho ta! Ất lưu lại, những người khác không được tới gần!"
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Mộc Lăng xem ra là đã thượng hỏa rồi, vội vàng kéo Giáp ra ngoài, để lại một mình Ất đang kinh hãi, đóng cửa.
Mộc Lăng nheo mắt nhìn Ất, thấy hắn nuốt nước bọt mấy lần mới hỏi: “Cái kia, đại phu, làm… làm sao vậy?"
Mộc Lăng gật đầu, nói: “Ất a, ta hỏi ngươi, lớn tuổi và trẻ tuổi, đại ca ngươi thích người nào?"
Ất buột miệng: “Đương nhiên là trẻ tuổi rồi, lão nhân có cái rắm đẹp… Ai nha!"
Mọi người ở bên ngoài lại nghe bên trong truyền đến thanh âm Mộc Lăng đánh người, hòa với tiếng kêu thảm thiết của Ất, ngoài phòng mấy người hai mặt nhìn nhau, đều chụp lấy bánh trung thu chạy như cháy rừng, nhất là Bính và Đinh, chạy rất là nhanh.
Mộc Lăng đánh xong, nhấc chân đá Ất ra ngoài, hầm hừ ngồi bên cạnh bàn nghiến răng.
Mãi cho đến hơn nửa đêm, Tần Vọng Thiên mới về, mở cửa, chỉ thấy trong phòng đã tắt đèn, hắn cho rằng Mộc Lăng đã ngủ rồi, nên rón rén đi đến bên giường, đột nhiên lại nghe có người âm u nói: “Ngươi còn biết trở về a… “
Tần Vọng Thiên hoảng sợ, chụp lấy hỏa tập trên bàn, đốt lên, chỉ thấy Mộc Lăng ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hắn.
“Lăng, còn chưa ngủ a?", Tần Vọng Thiên cười hì hì đi qua, muốn hôn môi Mộc Lăng một cái: “Có phải đang đợi ta làm chút vận động… Ai nha."
Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng cho một quyền trúng mặt, quanh mắt xuất hiện vành đen thật là to.
“Lăng Lăng… Sao lại đánh ta a?" Tần Vọng Thiên bưng mắt kinh hãi nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng chậm rãi đứng lên: “Vì sao đánh ngươi… Ngươi một tên tiểu hài tử chết tiệt, phản rồi, ta không chơi với ngươi nữa!", Mộc Lăng nhảy dựng lên mắng to, sau đó bắt đầu động thủ đập phòng, vừa đập vừa mắng: “Tiểu hài tử chết tiệt, không nhân tính, có mới nới cũ, ta đánh chết ngươi, lão tử muốn ở riêng, lão tử phải về Hắc Vân Bảo!"
Hơn nửa đêm, hơn phân nửa người trong Tu La Bảo bị làm phiền, ai cũng buồn bực, đại phu với đại ca lại làm sao vậy, tiếng động lớn như vậy.
Giáp Ất cầm trứng gà luộc xoa xoa mặt bị Mộc Lăng đánh cho bầm tím, Giáp buồn bực: “Bánh trung thu hôm nay là ai mua về vậy? Sao đại phu ăn xong lại nổi bão như thế?"
“Ai, nói chính xác là, lúc đại phu đi tìm bang chủ.", Bính vuốt cằm nói.
“Ách… Nói vậy… " Đinh đột nhiên vỗ đùi: “Có khi nào là nghe đại ca nói chuyện với Mạnh Tang rồi không a?"
“Nếu vậy không xong rồi!" Giáp nói: “Đại ca sáng nay vừa nghe Mạnh Tang đến thì rất sợ hắn thấy đại phu, cho nên mới tiếp đãi hắn ở sau núi."
“Có khi nào đại phu hiểu lầm rồi không?"
Đang nói chuyện, chợt nghe trên núi truyền đến tiếng đập phá kinh tâm động phách, Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, vội vã tông cửa chạy lên núi.
Tần Vọng Thiên choáng váng, tuy rằng Mộc Lăng tính tình kỳ quặc, ba ngày hai lần phát cáu, bất quá chút cáu kỉnh đó phát đến cực kì khả ái, hơn nữa cũng không thấy động chân khí, ngày hôm nay sao lại nghiêm trọng như thế a. Mặt khác, đập phòng cũng chẳng sao, chỗ chết người là Mộc Lăng nói muốn ở riêng, phải về Hắc Vân bảo, Tần Vọng Thiên làm sao chịu được a, vươn tay ôm cứng Mộc Lăng không cho hắn đi: “Lăng, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói rõ a, ta làm sai cái gì rồi?"
Mộc Lăng giãy dụa a giãy dụa: “Ta không thèm ở chỗ này, lão tử không thèm làm trấn trạch cho ngươi, muốn trấn trạch ngươi đi thỉnh Bồ Tát đi!"
Trấn trạch? Tần Vọng Thiên sửng sốt, từ này hình như mới nghe qua… Còn đang buồn bực, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng la của Giáp Ất Bính Đinh: “Đại phu a! Đại phu, ngươi hiểu lầm rồi!"
Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên túm chặt giãy không ra, Tần Vọng Thiên ngẩng đầu nhìn Giáp Ất Bính Đinh: “Làm sao vậy?"
“Đại ca, đại phu khi nãy có đến hậu sơn tìm ngươi!", Giáp Ất Bính Đinh trả lời.
Tần Vọng Thiên sửng sốt, lập tức minh bạch, ngây ngẩn trong chốc lát, ha ha phá lên cười.
Mộc Lăng mặt đỏ lên: “Cười cái gì?!"
Giáp Ất Bính Đinh: “Cái kia, đại phu, người không biết, Mạnh Tang là người chuyên làm mai mối, hắn để ý đại ca đã lâu rồi, muốn làm mai cho đại ca."
Mộc Lăng có vẻ không minh bạch lắm: “Vậy thì thế nào?"
“Hắn làm mối, luôn là được người ta nhờ vả.", Giáp nói: “Phỏng chừng là cô nương nhà ai muốn thám thính hôn sự của đại ca một chút, hơn nữa Mạnh Tang nổi danh nhất là, vô luận bao nhiêu trắc trở, hắn cũng có thể nói cho thành sự, cho dù là đã có hôn ước nhà khác, hắn cũng có bản lĩnh phá cho hư. Cho nên đại ca khi nãy biểu hiện ôn hòa, khiến hắn không thể hạ thủ… Đại ca còn nói, ngươi thích ăn như vậy, nghìn vạn lần không được để Mạnh Tang nhìn thấy, nếu không sẽ bị hắn dùng một bàn sơn trân hải vị bắt cóc mất a."
Mộc Lăng sửng sốt, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, chỉ thấy Tần Vọng Thiên cười cười với hắn, nói: “Người ta đã đuổi đi rồi, nếu là người mai mối bình thường, ta đã sớm gọi người đánh ra, nhưng Mạnh Tang là bằng hữu của ta, động thủ không tốt… Cho nên mới dùng cách đó, hại ta không ăn được bánh trung thu, phòng còn bị hủy."
= 口 =… Mộc Lăng sững sờ tại chỗ… hiểu lầm rồi.
Giáp Ất Bính Đinh thấy mọi chuyện đã ổn thỏa thì xoay người đi ra ngoài, trước khi Bính đóng cửa lại, còn nói với Mộc Lăng: “Cái kia, đại phu a, đại ca kì thực trừ ngươi ra nam nữ lão ấu đều không thích, mấy năm nay hắn đuổi đi cũng gần trăm người mai mối rồi, chính là sợ ngươi nghĩ lung tung mới không cho ngươi biết… hắc hắc."
Chờ Giáp Ất Bính Đinh đi rồi, Mộc Lăng lúc này mới chú ý bốn phía đều đã một mảnh hỗn độn… Hắn trước đây thật ra cũng từng đập phòng, nhưng lần này quả là đập đến triệt để.
Tần Vọng Thiên lại là ngồi yên trên giường nhìn Mộc Lăng, trên mặt mang ý cười.
Mộc Lăng mặt đỏ bừng, híp mắt liếc Tần Vọng Thiên, nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi nghĩ ta được cho ăn sơn trân hải vị là có thể bắt cóc a…"
Tần Vọng Thiên nhướng nhướng mày, nói: “Nếu như ta giới thiệu một người huynh đệ cho ngươi, hắn nói ngày mai sẽ mang ngươi đi đâu đó ăn sơn trân hải vị, ngươi có đi không?"
“Ách… “, Mộc Lăng tâm nói, không đi là tên đần!
Tần Vọng Thiên tiến qua, vòng tay ôm Mộc Lăng, thấp giọng hỏi: “Sao lại tức giận như vậy?"
Mộc Lăng bĩu môi, nói: “Cũng không tức giận lắm."
Tần Vọng Thiên cười: “Phòng cũng bị đập nát rồi, còn không tức giận lắm a?"
“Nào có… “, Mộc Lăng xoay người lên giường, chuẩn bị ngủ.
Tần Vọng Thiên đi qua, kéo cái chăn đã bị xé gần nát ra, cười nói: “Đắp cái này làm gì a? Đổi cái khác rồi ngủ tiếp, đừng để bị cảm lạnh."
Mộc Lăng mếu mếu, dùng chăn trùm đầu lại, mất mặt chết đi được.
Tần Vọng Thiên leo lên giường, hôn tai Mộc Lăng: “Lăng Lăng, ta thích ngươi nhất, trừ ngươi ra ai ta cũng nhìn không vừa mắt."
Mộc Lăng tuy rằng phiền muộn, nhưng nghe xong cảm giác lại tương đối dễ chịu.
“Bất quá, Lăng, hình dáng ngươi ghen thật khả ái, ngươi ghen ta thật là cao hứng a, biểu thị ngươi rất thích ta… “
“Không phải ghen!", Mộc Lăng xoay người muốn chui vào chăn, nhưng vải còn lại quá ít, chui không được…
Tần Vọng Thiên cởi áo ngoài, buông cái màn giường đã rách nát xuống, thấy Mộc Lăng cứ bọc chăn liền vươn tay cởi dây lưng hắn: “Ngươi đã coi trọng ta như vậy, trước giờ ta nhẫn nại thật là rất vô ích… A! Cho nên, sau này chúng ta mỗi ngày đều làm nha!"
Mộc Lăng vừa từ trong chăn chui ra, đã bị Tần Vọng Thiên lột y phục, đè lại…
“Tiểu hài tử chết tiệt!", Mộc Lăng muốn giãy dụa, chợt nghe Tần Vọng Thiên nói: “Mộc Mộc, ta hảo thương tâm, ngươi không tin tưởng ta!"
“Ách…", Mộc Lăng xấu hổ rồi: “Cái đó! Không phải!"
“Không phải thì cho ta làm đi!", Tần Vọng Thiên thành công lột y phục Mộc Lăng, vừa muốn lột luôn khố, Mộc Lăng phản ứng lại, đang muốn giãy dụa, lại nghe Tần Vọng Thiên nói: “Mộc Mộc, ta hảo khổ sở, ngươi hoài nghi ta!"
“Ách…", Mộc Lăng một lần nữa ngẩn ra, bị Tần Vọng Thiên cởi không còn mảnh vải, hôn xuống, đè lên!
Đêm đó, Mộc Lăng lần đầu tiên từ trước tới nay không vì thức ăn mà bị Tần Vọng Thiên bắt thành công…
Tác giả :
Nhĩ Nhã