Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 68
Vương lão đầu vội vã chạy theo hỏa kế ra cửa, Mộc Lăng cũng kích động chạy theo xem náo nhiệt, Tần Vọng Thiên chạy theo sau cùng, tay nắm cương Tiểu Hắc.
Lão đầu đi tới nơi dựng rào chắn trên quan đạo, đi đến nhìn thử, liền thấy có mấy đại hán người cao ngựa to tay giữ mấy người hỏa kế, hỏa kế đều bị trói chặt, đàn ngựa cũng bị buộc lại một chỗ.
“Các ngươi… Các ngươi còn biết vương pháp không?!" Vương lão đầu căm giận xông lên trước, nói lý lẽ với đại hán đi đầu kia.
Đại hán thấy Vương lão đầu đi tới, liền cười đáp: “Vương lão gia tử a, lời này của ngươi là thế nào, cái gì là không có vương pháp a, chúng ta chính là làm theo vương pháp a."
“Vương pháp?" Vương lão đầu mở trừng hai mắt, nói: “Các ngươi chặn đường cướp bóc là vương pháp sao?!"
“Ai nha, cái này sai lầm lớn rồi a." Đại hán bĩu môi, nói: " Đàn ngựa này, đều là do các ngươi trộm từ thảo nguyên của chúng ta, chúng ta chỉ là thu hồi ngựa của chúng ta, đồng thời đòi chút tiền bồi thường vì các ngươi trộm ngựa, nói đến đâu cũng thấy có lý a! Một con ngựa bồi thường một trăm lượng bạc, ngài bắt năm mươi con ngựa, ta thu ngài năm nghìn lượng, nếu ngài không bồi, chúng ta có thể đến quan phủ! Đến lúc đó ngài một bó tuổi rồi còn bị kiện , vậy thì không hay lắm a!"
Vương lão đầu tức giận đến mặt mũi trắng bệch, còn đang muốn tiếp tục nói lý, Mộc Lăng phía sau vỗ vỗ hắn, nói: “Vương chưởng quỷ, chuyện này ngài sai rồi a, làm người thì phải biết đạo lý, vị đại ca này nói đúng nha, trộm đồ của người khác, đương nhiên là phải bồi thường!"
“Ách…" Vương lão đầu có chút mờ mịt nhìn Mộc Lăng, còn chưa rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì, chợt nghe Mộc Lăng cười ha hả bước tới trước, nói: “Vị đại ca này xưng hô thế nào a?"
“Ta là Tang Cách." Đại hán kia thấy bộ dạng cười tủm tỉm của Mộc Lăng, còn nghĩ hắn đứng về phía mình, cho nên rất là khách khí.
Mộc Lăng gật đầu, nói: “Tang Cách a, khi nãy ngươi nói, bởi vì mấy con ngựa này vốn dĩ là ở thảo nguyên của các ngươi, bị mang đến đây bán, là do bị trộm, cho nên các ngươi chiếu theo quy củ phạt tiền, có phải không a? Không biết một con ngựa của các ngươi bao nhiêu tiền a?"
“Dễ tính." Tang Cách vỗ ngực một cái, nói: “Trên thảo nguyên của chúng ta đều là hảo mã, một con một trăm lượng, cho nên trộm một phạt các ngươi một trăm lượng, không tính nhiều chứ?"
“Không nhiều không nhiều!" Mộc Lăng liên tục xua tay nói: “Một đền một! Công bằng! Cho nên mới nói huynh đệ trên thảo nguyên đều rất rộng lượng!"
Tang Cách dường như rất là vừa lòng, đắc ý ưỡn cao ngực, chợt nghe Mộc Lăng nói tiếp: “Nhưng mà a, đàn ngựa này dường như không phải trộm từ thảo nguyên của các ngươi, mà là đàn ngựa ngoan ngoãn tự mình chạy đến đây, hơn nữa đã gần một năm rồi."
“Ta mặc kệ!" Tang Cách nhếch cái miệng rộng, nói: “Chúng vốn dĩ là của chúng ta, tới chỗ của các ngươi, mặc kệ là làm sao tới, cũng mặc kệ đã bao lâu! Đều tính là trộm! Đều phải bồi thường!"
“Hảo!" Mộc Lăng gật đầu: “Ta nói với các ngươi nga, chỗ của các ngươi là một bồi một, phạt quá nhẹ, chúng ta ở đây là một bồi mười!"
Tang Cách hơi giật mình, tâm nói, đã sớm nghe nói người Hán không rộng lượng, thì ra là thật nga.
“Đến đây… Đàn ngựa phải trả năm nghìn lượng đúng không?" Mộc Lăng cười ha hả nói: “Sẽ bồi thường!"
Vương lão đầu tựa hồ có chút sốt ruột, Tần Vọng Thiên phía sau đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, ý bảo hắn đừng nóng vội, cứ xem Mộc Lăng.
Vương lão đầu gật đầu, bước lùi về một bên.
Tang Cách thấy Mộc Lăng thay Vương lão đầu đáp ứng, mà lão đầu cũng không phản đối, liền cười vươn tay ra, nói: “Bồi tiền đi."
Mộc Lăng cười cười với hắn, nói: “Trước tiên chờ một chút, tiền chúng ta bồi cho các ngươi, có thể khấu trừ vào tiền các ngươi bồi cho chúng ta, chúng ta trộm của các ngươi, các ngươi cũng trộm của chúng ta a."
“A?" Tang Cách sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Chúng ta trộm của các ngươi lúc nào?"
“Cái này nhiều a!" Mộc Lăng nhướng mày, nói: “Năm mươi con ngựa này, ở đây suốt một năm ăn hết bao nhiêu cỏ khô a?!"
Tang Cách há mồm, còn chưa kịp nói, đã nghe Mộc Lăng nói trước: “Chỗ chúng ta a, không như thảo nguyên của các ngươi khắp nơi đều là cỏ, ở đây cỏ rất quý, một con ngựa a, một ngày đêm ăn hết ít nhất một lượng bạc tiền cỏ khô, đậu tương, hồ la bặc[cà rốt] còn có nước, năm mươi con, là năm mươi lượng, một tháng ba mươi ngày, là một nghìn năm trăm lượng, một năm lại có mười hai tháng, tổng cộng là một vạn tám nghìn lượng, hơn nữa dựa theo quy cũ của người Hán chúng ta, một bồi mười, vậy là mười tám vạn lượng bạc. Mặt khác, ngựa của các ngươi, phân cho ra mỗi ngày cũng cần người thu dọn đúng không? Hoả kế đều phải trả tiền công nga, bọn họ dọn mấy thứ ngựa các ngươi thải ra, tắm, còn phải xoa bóp đóng móng! Vương đương gia đối xử rất tốt với hảo kế, mỗi người mười lăm lượng bạc một tháng, mười hai tháng là một trăm tám mươi lượng, mã tràng Vương thị có tổng cộng một trăm hoả kế, một năm là một vạn tám nghìn lượng, gấp mười là mười tám nghìn lượng. Cộng thêm tiền cỏ, là ba mươi sáu vạn lượng."
“Ách…" Tang Cách lại muốn mở miệng, Mộc Lăng lại ngắt lời hắn, nói: “Còn chưa tính xong, chuồng làm cho ngựa, đều dựng từ gỗ lim loại tốt nhất, một khúc một lượng, một con ngựa một trăm khúc. Như vậy một con ngựa bằng một trăm lượng. Vương chưởng quỹ là người cực kì yêu ngựa a, mỗi con đều có chuồng riêng, cho nên có năm mươi cái chuồng, cũng là năm trăm lượng, gấp mười lên là năm nghìn lượng. Chưa hết a, người dựng chuồng cũng phải thù lao chứ? Năm mươi chuồng ngựa, tổng cộng cũng là năm nghìn lượng a, như vậy là ba mươi bảy vạn lượng."
Sắc mặt Tang Cách đã bắt đầu phát xanh, đám tiểu tử dẫn ngựa đều che miệng cười, chợt nghe Mộc Lăng nói tiếp: “Bất quá a, những thứ này cũng chỉ là số lẻ, phần chính vẫn còn chưa tính… Ai, cái kia thực sự là không cách nào mở miệng a!" [láo toét, đáng cắn ;_____;]
Tang Cách và mấy đại hán người Mông Cổ liếc mắt nhìn nhau, cũng không rõ ràng lắm, nhìn Mộc Lăng, tâm nói, ba mươi bảy vạn lượng là số lẻ, vậy phần chính bao nhiêu a?!"
“Chậc chậc…" Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Các ngươi cũng biết, thực sắc[thức ăn và... H] đều cần! Đám ngựa Mông Cổ này của các ngươi đều là ngựa đực, ăn no uống đủ rồi, thì liền muốn tìm chút việc vui vẻ làm đúng không?!"
“A…" Mọi người hít sâu một hơi, chợt lại nghe Mộc Lăng hắc hắc cười tiếp tục nói: “Vương chưởng quỹ chính là ái mã như mạng a, mỗi lần chúng nó muốn, hắn liền đi tìm mấy con ngựa cái địa phương đến hầu hạ… Đám ngựa đực này một tháng ít nhất cũng phải phong hoa tuyết nguyệt như vậy hai lần, một năm là hai mươi bốn lần, năm mươi con ngựa cũng là một nghìn hai trăm lần rồi. Ngươi cũng biết, ngựa cái ở chỗ chúng ta đều là xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương, muốn thân hình có thân hình, muốn tài nghệ có tài nghệ, tiếp một lượt khách tính ít cũng phải một trăm lượng bạc, cho nên một nghìn hai trăm lần là mười hai vạn lượng, gấp mười là một trăm hai mươi vạn lượng. Nói tóm lại, tiền tiền hậu hậu tả tả hữu hữu, đàn ngựa của các ngươi tổng cộng trộm của chúng ta một trăm năm mươi bảy vạn lượng bạc, cái này còn chưa tính đến tiền đất. Khấu trừ năm nghìn lượng kia, tổng cộng là một trăm năm mươi sáu vạn năm nghìn lượng, xoá bớt số lẻ coi như Vương chưởng quỹ mời các ngươi uống chén trà dạo kỹ viện, tổng cộng một tr mươi sáu vạn lượng bạc! Tính xong rồi chứ? Tiền để lại, ngựa dẫn đi!" Mộc Lăng tiêu tiêu sái sái vung tay một cái.
= 口 =… Chờ Mộc Lăng nói xong, cằm đám người Mông Cổ và đoàn người vây quanh xem náo nhiệt suýt nữa rơi xuống mặt đất, Mộc Lăng nói một chuỗi không vấp lần nào, hành văn liền mạch lưu loát, Tần Vọng Thiên tâm nói, ai nha, thì ra trước đây vì không khoẻ nên mỗi lần Mộc Lăng phát giận đều có chút kiêng dè a, đây mới là công phu thật a! Vương lão đầu càng bội phục sát đất.
Bách tính xung quanh xem náo nhiệt đều từng bị người Mông Cổ ức hiếp, cả đám người trầm trồ khen ngợi, Mộc Lăng tiếp tục không buông tha, đưa tay ra, hô: “Bồi tiền!"
Tang Cách vốn là người thô lỗ, nói lý lẽ làm sao qua nổi Mộc Lăng a, vừa nghe Mộc Lăng tính hết một chuỗi số, hắn bây giờ vẫn còn chưa kịp hiểu hết, vung tay lên, nói: “Bớt nói bậy, ngựa là các ngươi tự trộm, các ngươi tự cho ăn!"
“Ai!" Mộc Lăng giơ một ngón tay chỉ vào hắn, nói: “Khi nãy ngươi vừa nói, chỉ cần là thứ của chúng ta, đến chỗ của các ngươi, mặc kệ làm sao tới, mặc kệ bao lâu! Đều tính là trộm! Đều phải bồi!"
“Ta…" Tang Cách cứng miệng, hiện tại mới hiểu được ban đầu là Mộc Lăng đánh phủ đầu hắn, chờ mình nhảy vào bẫy, không khỏi thẹn quá thành giận, lại thấy bốn phía ồn ào, thì có chút không nhịn được.
Mộc Lăng còn tiếp tục bỏ đá xuống giếng, hắn nhảy lên đứng trên rào chắn, quay về phía bách tính nói: “Đám người Mông Cổ này đều nói bản thân là đại anh hùng nhất ngôn cửu đỉnh, ta thấy bọn hắn chỉ là loại tiểu nhân nói không giữ lời, thiếu tiền lại còn không nhận, còn thảo nguyên chi ưng[đại bàng trên thảo nguyên] cái gì, chỉ là thảo nguyên thổ cẩu[chó hoang trên thảo nguyên]!"
“Thảo nguyên thổ cẩu!" Bách tính đã sớm muốn mở miệng mắng, đều ồn ào mắng chửi người.
Bọn người Tang Cách tức giận đến hít thở không thông, thấy người nháo sự chủ yếu là Mộc Lăng, lại thấy hắn chỉ là một thư sinh văn vănnhược nhược, Tang Cách liền hô: “Các huynh đệ, đánh hắn!"
Vừa dứt lời, đã bị Tần Vọng Thiên đá tới một cước, thoáng cái bay ra xa mấy trượng.
“Hảo!" Đoàn bách tính ngày thường đều là người bị đánh, thật vất vả mới thấy cừu nhân bị đánh một lần, đều cao giọng trầm trồ khen ngợi. Bọn người Tang Cách đều là tính tình hiếu chiến, nghĩ người nhiều như vậy chẳng lẽ không đánh nổi một Tần Vọng Thiên sao, liền đồng loạt xông lên.
“Vọng Vọng, đánh hắn!" Mộc Lăng chỉ vào Tang Cách nói: “Đánh cho gia gia hắn cũng không nhìn ra hắn!"
Tần Vọng Thiên hiện tại là thị tòng độc quyền của Mộc Lăng, Mộc Lăng nói đông hắn chạy đông, Mộc Lăng nói tây hắn đi tây, muốn bắt chó không trộm gà, nói đánh cho gia gia hắn nhìn không ra, Tần Vọng Thiên đương nhiên là túm lấy đám hán tử Mông Cổ đánh một trận, đánh cho bọn họ liên tục kêu cha gọi mẹ.
Mộc Lăng nhân cơ hội đông người, nói: “Đừng tưởng vùng Mạc Bắc không còn thiên lý, người đó là Bảo chủ Tu La Bảo Tần Vọng Thiên! Chuyên thu thập đám lưu manh các ngươi, sau này nếu còn dám đến Mạc Bắc gạt tiền bách tính, thấy các ngươi một lần đánh một lần, đánh đến khi ngoan ngoãn mới thôi!"
“Hảo!" Đoàn bách tính đều mừng đến điên, một người hăng hái hỏi thăm: “Tu La Bảo là nơi nào a? Chưa từng nghe nói qua a, nhưng thật ra từng nghe tên Tu La Môn… Ai nha, nói chung vì dân trừ hại đều là anh hùng a!"
Mộc Lăng quay sang một gã hoả kế đang vỗ tay xem náo nhiệt nói: “Uy, tiểu ca nhi, đi lấy giấy bút đến đây, bảo hắn viết một tờ tá cư[biên nhận nợ], một trăm năm mươi sáu vạn lượng, một lượng cũng không được thiếu!"
“Được!" Hoả kế vội chạy đi tìm giấy bút, Mộc Lăng nhận giấy bút, xoạt xoạt xoạt viết một tờ tá cư, đưa cho Tần Vọng Thiên, nói: “Vọng Vọng, bảo đám tôn tử kia điểm chỉ!"
Hoả kế bưng mực đỏ sang, Tần Vọng Thiên đã đánh cho bọn người Tang Cách thuần phục, cả đám người đều ngoan ngoãn nhận mệnh, vừa định điểm chỉ, chợt nghe có người hô: “Quan binh tới rồi!"
Vừa nghe quan binh tới, nhiều bách tính sợ tới mức trốn sang một bên không dám lên tiếng, Vương chưởng quỹ cũng có chút sợ hãi, Mộc Lăng khoát tay với hắn, ý bảo, không việc gì.
Mà Tang Cách thì lại là tinh thần tỉnh táo, bởi vì quan phủ nơi này bọn hắn đều đã mua hết, vừa định đứng lên, bị Tần Vọng Thiên liếc mắt trừng một cái, sợ đến rạp người tiếp tục nằm úp sấp trên đất.
Người tới là một tổng binh biên quan Mạc Bắc Ngả Thiên, hắn cưỡi ngựa đến gần, quan sát Mộc Lăng một chút, lại nhìn thoáng qua Tang Cách đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, có chút không vừa lòng nheo mắt. Bách tính bốn phía đều quỳ xuống hành lễ với đại lão gia, chỉ có Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên còn đứng, Ngả Thiên kia càng thêm không vừa lòng, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Là ai a? Thấy bản phủ sao dám không quỳ?"
Mộc Lăng ngước mắt nhìn hắn một chút, mỉm cười, nói: “Ngươi bảo ta quỳ ngươi?! Ngươi quỳ ta còn không xứng a."
“Làm càn!" Hộ vệ của Ngả Thiên quát lớn một tiếng, liền thấy Mộc Lăng lấy từ trong lòng ra một khối lệnh bài, đưa ra cho Ngả Thiên nhìn: “Ai! Nhìn, đây là cái gì!"
Ngả Thiên ban đầu còn dương dương tự đắc, dùng nửa con mắt nhìn người, thế nhưng vừa thấy rõ khối lệnh bài kia, rầm một tiếng trực tiếp lăn từ trên ngựa xuống, vội vàng quỳ dập đầu, nói: “Không biết đại nhân đến đây, tiểu nhân có mắt như mù."
Mọi người xem náo nhiệt xung quanh đều thầm suy đoán thân phận hai người Mộc Lăng, nghĩ rằng chắc chắn rất có địa vị.
Mộc Lăng cười cười với hắn, nói: “Vị đại nhân này, xưng hô thế nào a? Đến đến, đứng lên mà nói!"
Ngả Thiên kia vốn nghĩ chết chắc rồi, không biết Mộc Lăng muốn chỉnh hắn thế nào, không ngờ rằng không có, vội vàng đứng lên, đáp lễ nói: “Đại nhân hữu lễ, tiểu nhân tên gọi Ngả Thiên[àiqiān]."
Mộc Lăng tâm nói, nương a, làm quan tên Ái Tiễn[àiqián], có thể không tham sao?! Nhưng người xưa nói đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, Tu La Bảo muốn đặt chân ở đây, không được đắc tội quan phủ địa phương.
Nghĩ tới đây, Mộc Lăng cười hì hì gọi hắn qua một bên, nhỏ giọng nói: “Đại nhân a, ta khuyên ngươi một câu, đám người Mông Cổ này cũng là ỷ vào các ngươi thực lực không đủ nên mới hoành hành, nếu võ nghệ tốt, bọn hắn có đáng gì a, đúng không? Ngươi giao hảo thân thiết với bọn họ, bách tính không phục, mặt khác cũng không cho ngươi được lợi gì, không đáng a!"
Vẻ mặt Ngả Thiên khổ sở, lời của Mộc Lăng đi thẳng vào ngực hắn, hắn thảm thiết nói: “Không có cách nào a đại nhân, ta cũng đâu muốn bị mắng, thế nhưng không có cách nào a."
“Bây giờ có cách rồi." Mộc Lăng cười ha hả nói: “Nha, chúng ta đây, vài ngày nữa sẽ thành một đại bang phái Tu La Bảo, bảo chủ rất có địa vị a, là hảo huynh đệ với Tư Đồ của Hắc Vân Bảo và Tiếu Lạc Vũ của Thất Tinh Thuỷ Trại, cũng rất thân thiết với Hoàng đế nga!"
“Nga?!" Ngả Thiên nơm nớp lo sợ mà gật đầu, tâm nói, nương a, địa vị lớn như vậy a.
“Hai ngày trước Hoàng Thượng trò chuyện với chúng ta a, hỏi quan viên vùng Mạc Bắc không biết làm gì, sao lại có nhiều người nói hắn không tốt như vậy, đều nói các ngươi đi nâng thối cước của người Mông Cổ…"
“Oan uổng a đại nhân!" Ngả Thiên sợ hãi, vội vàng xua tay.
Mộc Lăng cho hắn một cái nhãn thần “Ngươi yên tâm", nói: “Ngả đại nhân không cần sốt ruột, ta đương nhiên là hiểu được nỗi khổ của ngươi, nhất định sẽ nói giúp ngươi, bất quá, ngươi cũng phải đứng về phía chúng ta mới được a!"
“Đó là đương nhiên, đương nhiên a!" Ngả Thiên gật đầu liên tục, vừa nói vừa chạy về phía đám người, ho khan một tiếng, nói với Tang Cách vẻ mặt hi hoặc còn đang quỳ trên đất: “Tang Cách, sau này nếu các ngươi còn dám trở lại vùng này làm xằng làm bậy, bản phủ tuyệt đối không tha cho các ngươi!"
Tang Cách choáng váng, Tần Vọng Thiên kéo tay hắn, điểm chỉ lên tá cư, đưa lại cho Mộc Lăng.
Mộc Lăng nhận lấy vừa nhìn, cười ha hả đưa cho Vương lão đầu, Vương lão đầu vội nói: “Tu La Bảo chính là danh môn chính phái bảo hộ bách tính cùng Mạc Bắc chúng ta, bạc này xem như chút lòng thành của ta, chuyển giao cho Tu La Bảo!"
Mộc Lăng cười gật đầu, lấy từ trong lòng ra ngân phiếu một vạn lượng, đưa cho Vương lão đầu, nói: “Chưởng quỹ, đây là tiền mua ngựa của chúng ta, ngài nhận lấy." Nói xong lại quay sang Tang Cách nói: “Uy, Tang Cách! Trở về nói cho Phùng Cách Mã, chúng ta là Tu La Bảo, hắn muốn tìm cừu gia, thì đến Tu La Bảo tìm chúng ta! Nếu như ngược lại gia hại bách tính địa phương, vậy hắn là con rùa đen rút đầu không chí khí!" Nói xong, quay về phía bách tính nói: “Các vị hương thân, nếu không muốn bị người khi dễ, phải luyện được một thân hảo công phu, tự bảo hộ người nhà cùng tài sản của mình! Tu La Bảo ta vừa thành lập, đang trong lúc thiếu người, nếu như muốn gia nhập Tu La Bảo, đều đến báo danh a."
“Báo danh ở đâu a?" Thật nhiều người hỏi.
Mộc Lăng cười cười, nói: “Sườn đông Tu La Sơn!"
“Tu La Sơn không phải là địa bàn của Bán Diện Tu La sao?" Có nhiều bách tính sợ hãi.
Chợt thấy Mộc Lăng mỉm cười, nói: “Bán Diện Tu La đã bị bảo chủ Tần Vọng Thiên của chúng ta đánh chạy rồi, hiện tại Tu La Sơn là của Tu La Bảo, bảo chủ là Tần Vọng Thiên! Là anh hùng hào kiệt, không phải mã tặc!"
Nói xong, Mộc Lăng nhảy xuống, chậm rãi theo sát Tần Vọng Thiên cùng Vương lão gia tử, giữa vòng vây của bách tính, trở về.
Khi mọi người về đến mã tràng Vương thị, lại cùng Vương lão gia tử đàm đạo một lúc lâu, lão gia tử còn mời tất cả mã tràng chủ địa phương tới, Mộc Lăng kiến nghị tất cả mọi người cùng kết thành một liên minh, mọi người đều vui vẻ nói phải.
Vì vậy, Mộc Lăng trải tấm đại đồ Mạc Bắc ra, mấy người lão đầu đều đem mã tràng của mình liên kết lại, vừa hảo vây trọn quanh Tu La Sơn, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên quyết định xây dựng Tu La Bảo trên Tu La Sơn, như vậy liên kết với các mã tràng ngoài vi, thế lực của Tu La Bảo, sẽ lập tức bao trọn toàn bộ vùng trung bộ Mạc Bắc.
Từ biệt mọi người trở về, Mộc Lăng đắc ý a, một vạn lượng cộng thêm chút nhanh chân cùng khua môi múa mép, tránh được một cái rắc rối, lấy về một trăm năm mươi vạn lượng còn được danh tiếng! Lời to rồi!
…
Đêm khuya, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên mệt nhọc suốt một ngày trở về Tu La Môn, Giáp Ất Bính Đinh đã chuẩn bị sẵn nước nóng, Mộc Lăng ngâm mình vào bồn nước, thoải mái thở ra một hơi, Tần Vọng Thiên đột nhiên vọt đến phía sau hắn.
Mộc Lăng hung hăng lườm một cái, nói: “Ngươi qua bên kia tắm, không cho ở chỗ này!"
Tần Vọng Thiên mỉm cười, đi tới cạnh bồn, đưa tay nhẹ nhàng giúp Mộc Lăng xoa vai, cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Lăng, khổ cực rồi."
Lão đầu đi tới nơi dựng rào chắn trên quan đạo, đi đến nhìn thử, liền thấy có mấy đại hán người cao ngựa to tay giữ mấy người hỏa kế, hỏa kế đều bị trói chặt, đàn ngựa cũng bị buộc lại một chỗ.
“Các ngươi… Các ngươi còn biết vương pháp không?!" Vương lão đầu căm giận xông lên trước, nói lý lẽ với đại hán đi đầu kia.
Đại hán thấy Vương lão đầu đi tới, liền cười đáp: “Vương lão gia tử a, lời này của ngươi là thế nào, cái gì là không có vương pháp a, chúng ta chính là làm theo vương pháp a."
“Vương pháp?" Vương lão đầu mở trừng hai mắt, nói: “Các ngươi chặn đường cướp bóc là vương pháp sao?!"
“Ai nha, cái này sai lầm lớn rồi a." Đại hán bĩu môi, nói: " Đàn ngựa này, đều là do các ngươi trộm từ thảo nguyên của chúng ta, chúng ta chỉ là thu hồi ngựa của chúng ta, đồng thời đòi chút tiền bồi thường vì các ngươi trộm ngựa, nói đến đâu cũng thấy có lý a! Một con ngựa bồi thường một trăm lượng bạc, ngài bắt năm mươi con ngựa, ta thu ngài năm nghìn lượng, nếu ngài không bồi, chúng ta có thể đến quan phủ! Đến lúc đó ngài một bó tuổi rồi còn bị kiện , vậy thì không hay lắm a!"
Vương lão đầu tức giận đến mặt mũi trắng bệch, còn đang muốn tiếp tục nói lý, Mộc Lăng phía sau vỗ vỗ hắn, nói: “Vương chưởng quỷ, chuyện này ngài sai rồi a, làm người thì phải biết đạo lý, vị đại ca này nói đúng nha, trộm đồ của người khác, đương nhiên là phải bồi thường!"
“Ách…" Vương lão đầu có chút mờ mịt nhìn Mộc Lăng, còn chưa rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì, chợt nghe Mộc Lăng cười ha hả bước tới trước, nói: “Vị đại ca này xưng hô thế nào a?"
“Ta là Tang Cách." Đại hán kia thấy bộ dạng cười tủm tỉm của Mộc Lăng, còn nghĩ hắn đứng về phía mình, cho nên rất là khách khí.
Mộc Lăng gật đầu, nói: “Tang Cách a, khi nãy ngươi nói, bởi vì mấy con ngựa này vốn dĩ là ở thảo nguyên của các ngươi, bị mang đến đây bán, là do bị trộm, cho nên các ngươi chiếu theo quy củ phạt tiền, có phải không a? Không biết một con ngựa của các ngươi bao nhiêu tiền a?"
“Dễ tính." Tang Cách vỗ ngực một cái, nói: “Trên thảo nguyên của chúng ta đều là hảo mã, một con một trăm lượng, cho nên trộm một phạt các ngươi một trăm lượng, không tính nhiều chứ?"
“Không nhiều không nhiều!" Mộc Lăng liên tục xua tay nói: “Một đền một! Công bằng! Cho nên mới nói huynh đệ trên thảo nguyên đều rất rộng lượng!"
Tang Cách dường như rất là vừa lòng, đắc ý ưỡn cao ngực, chợt nghe Mộc Lăng nói tiếp: “Nhưng mà a, đàn ngựa này dường như không phải trộm từ thảo nguyên của các ngươi, mà là đàn ngựa ngoan ngoãn tự mình chạy đến đây, hơn nữa đã gần một năm rồi."
“Ta mặc kệ!" Tang Cách nhếch cái miệng rộng, nói: “Chúng vốn dĩ là của chúng ta, tới chỗ của các ngươi, mặc kệ là làm sao tới, cũng mặc kệ đã bao lâu! Đều tính là trộm! Đều phải bồi thường!"
“Hảo!" Mộc Lăng gật đầu: “Ta nói với các ngươi nga, chỗ của các ngươi là một bồi một, phạt quá nhẹ, chúng ta ở đây là một bồi mười!"
Tang Cách hơi giật mình, tâm nói, đã sớm nghe nói người Hán không rộng lượng, thì ra là thật nga.
“Đến đây… Đàn ngựa phải trả năm nghìn lượng đúng không?" Mộc Lăng cười ha hả nói: “Sẽ bồi thường!"
Vương lão đầu tựa hồ có chút sốt ruột, Tần Vọng Thiên phía sau đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, ý bảo hắn đừng nóng vội, cứ xem Mộc Lăng.
Vương lão đầu gật đầu, bước lùi về một bên.
Tang Cách thấy Mộc Lăng thay Vương lão đầu đáp ứng, mà lão đầu cũng không phản đối, liền cười vươn tay ra, nói: “Bồi tiền đi."
Mộc Lăng cười cười với hắn, nói: “Trước tiên chờ một chút, tiền chúng ta bồi cho các ngươi, có thể khấu trừ vào tiền các ngươi bồi cho chúng ta, chúng ta trộm của các ngươi, các ngươi cũng trộm của chúng ta a."
“A?" Tang Cách sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Chúng ta trộm của các ngươi lúc nào?"
“Cái này nhiều a!" Mộc Lăng nhướng mày, nói: “Năm mươi con ngựa này, ở đây suốt một năm ăn hết bao nhiêu cỏ khô a?!"
Tang Cách há mồm, còn chưa kịp nói, đã nghe Mộc Lăng nói trước: “Chỗ chúng ta a, không như thảo nguyên của các ngươi khắp nơi đều là cỏ, ở đây cỏ rất quý, một con ngựa a, một ngày đêm ăn hết ít nhất một lượng bạc tiền cỏ khô, đậu tương, hồ la bặc[cà rốt] còn có nước, năm mươi con, là năm mươi lượng, một tháng ba mươi ngày, là một nghìn năm trăm lượng, một năm lại có mười hai tháng, tổng cộng là một vạn tám nghìn lượng, hơn nữa dựa theo quy cũ của người Hán chúng ta, một bồi mười, vậy là mười tám vạn lượng bạc. Mặt khác, ngựa của các ngươi, phân cho ra mỗi ngày cũng cần người thu dọn đúng không? Hoả kế đều phải trả tiền công nga, bọn họ dọn mấy thứ ngựa các ngươi thải ra, tắm, còn phải xoa bóp đóng móng! Vương đương gia đối xử rất tốt với hảo kế, mỗi người mười lăm lượng bạc một tháng, mười hai tháng là một trăm tám mươi lượng, mã tràng Vương thị có tổng cộng một trăm hoả kế, một năm là một vạn tám nghìn lượng, gấp mười là mười tám nghìn lượng. Cộng thêm tiền cỏ, là ba mươi sáu vạn lượng."
“Ách…" Tang Cách lại muốn mở miệng, Mộc Lăng lại ngắt lời hắn, nói: “Còn chưa tính xong, chuồng làm cho ngựa, đều dựng từ gỗ lim loại tốt nhất, một khúc một lượng, một con ngựa một trăm khúc. Như vậy một con ngựa bằng một trăm lượng. Vương chưởng quỹ là người cực kì yêu ngựa a, mỗi con đều có chuồng riêng, cho nên có năm mươi cái chuồng, cũng là năm trăm lượng, gấp mười lên là năm nghìn lượng. Chưa hết a, người dựng chuồng cũng phải thù lao chứ? Năm mươi chuồng ngựa, tổng cộng cũng là năm nghìn lượng a, như vậy là ba mươi bảy vạn lượng."
Sắc mặt Tang Cách đã bắt đầu phát xanh, đám tiểu tử dẫn ngựa đều che miệng cười, chợt nghe Mộc Lăng nói tiếp: “Bất quá a, những thứ này cũng chỉ là số lẻ, phần chính vẫn còn chưa tính… Ai, cái kia thực sự là không cách nào mở miệng a!" [láo toét, đáng cắn ;_____;]
Tang Cách và mấy đại hán người Mông Cổ liếc mắt nhìn nhau, cũng không rõ ràng lắm, nhìn Mộc Lăng, tâm nói, ba mươi bảy vạn lượng là số lẻ, vậy phần chính bao nhiêu a?!"
“Chậc chậc…" Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Các ngươi cũng biết, thực sắc[thức ăn và... H] đều cần! Đám ngựa Mông Cổ này của các ngươi đều là ngựa đực, ăn no uống đủ rồi, thì liền muốn tìm chút việc vui vẻ làm đúng không?!"
“A…" Mọi người hít sâu một hơi, chợt lại nghe Mộc Lăng hắc hắc cười tiếp tục nói: “Vương chưởng quỹ chính là ái mã như mạng a, mỗi lần chúng nó muốn, hắn liền đi tìm mấy con ngựa cái địa phương đến hầu hạ… Đám ngựa đực này một tháng ít nhất cũng phải phong hoa tuyết nguyệt như vậy hai lần, một năm là hai mươi bốn lần, năm mươi con ngựa cũng là một nghìn hai trăm lần rồi. Ngươi cũng biết, ngựa cái ở chỗ chúng ta đều là xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương, muốn thân hình có thân hình, muốn tài nghệ có tài nghệ, tiếp một lượt khách tính ít cũng phải một trăm lượng bạc, cho nên một nghìn hai trăm lần là mười hai vạn lượng, gấp mười là một trăm hai mươi vạn lượng. Nói tóm lại, tiền tiền hậu hậu tả tả hữu hữu, đàn ngựa của các ngươi tổng cộng trộm của chúng ta một trăm năm mươi bảy vạn lượng bạc, cái này còn chưa tính đến tiền đất. Khấu trừ năm nghìn lượng kia, tổng cộng là một trăm năm mươi sáu vạn năm nghìn lượng, xoá bớt số lẻ coi như Vương chưởng quỹ mời các ngươi uống chén trà dạo kỹ viện, tổng cộng một tr mươi sáu vạn lượng bạc! Tính xong rồi chứ? Tiền để lại, ngựa dẫn đi!" Mộc Lăng tiêu tiêu sái sái vung tay một cái.
= 口 =… Chờ Mộc Lăng nói xong, cằm đám người Mông Cổ và đoàn người vây quanh xem náo nhiệt suýt nữa rơi xuống mặt đất, Mộc Lăng nói một chuỗi không vấp lần nào, hành văn liền mạch lưu loát, Tần Vọng Thiên tâm nói, ai nha, thì ra trước đây vì không khoẻ nên mỗi lần Mộc Lăng phát giận đều có chút kiêng dè a, đây mới là công phu thật a! Vương lão đầu càng bội phục sát đất.
Bách tính xung quanh xem náo nhiệt đều từng bị người Mông Cổ ức hiếp, cả đám người trầm trồ khen ngợi, Mộc Lăng tiếp tục không buông tha, đưa tay ra, hô: “Bồi tiền!"
Tang Cách vốn là người thô lỗ, nói lý lẽ làm sao qua nổi Mộc Lăng a, vừa nghe Mộc Lăng tính hết một chuỗi số, hắn bây giờ vẫn còn chưa kịp hiểu hết, vung tay lên, nói: “Bớt nói bậy, ngựa là các ngươi tự trộm, các ngươi tự cho ăn!"
“Ai!" Mộc Lăng giơ một ngón tay chỉ vào hắn, nói: “Khi nãy ngươi vừa nói, chỉ cần là thứ của chúng ta, đến chỗ của các ngươi, mặc kệ làm sao tới, mặc kệ bao lâu! Đều tính là trộm! Đều phải bồi!"
“Ta…" Tang Cách cứng miệng, hiện tại mới hiểu được ban đầu là Mộc Lăng đánh phủ đầu hắn, chờ mình nhảy vào bẫy, không khỏi thẹn quá thành giận, lại thấy bốn phía ồn ào, thì có chút không nhịn được.
Mộc Lăng còn tiếp tục bỏ đá xuống giếng, hắn nhảy lên đứng trên rào chắn, quay về phía bách tính nói: “Đám người Mông Cổ này đều nói bản thân là đại anh hùng nhất ngôn cửu đỉnh, ta thấy bọn hắn chỉ là loại tiểu nhân nói không giữ lời, thiếu tiền lại còn không nhận, còn thảo nguyên chi ưng[đại bàng trên thảo nguyên] cái gì, chỉ là thảo nguyên thổ cẩu[chó hoang trên thảo nguyên]!"
“Thảo nguyên thổ cẩu!" Bách tính đã sớm muốn mở miệng mắng, đều ồn ào mắng chửi người.
Bọn người Tang Cách tức giận đến hít thở không thông, thấy người nháo sự chủ yếu là Mộc Lăng, lại thấy hắn chỉ là một thư sinh văn vănnhược nhược, Tang Cách liền hô: “Các huynh đệ, đánh hắn!"
Vừa dứt lời, đã bị Tần Vọng Thiên đá tới một cước, thoáng cái bay ra xa mấy trượng.
“Hảo!" Đoàn bách tính ngày thường đều là người bị đánh, thật vất vả mới thấy cừu nhân bị đánh một lần, đều cao giọng trầm trồ khen ngợi. Bọn người Tang Cách đều là tính tình hiếu chiến, nghĩ người nhiều như vậy chẳng lẽ không đánh nổi một Tần Vọng Thiên sao, liền đồng loạt xông lên.
“Vọng Vọng, đánh hắn!" Mộc Lăng chỉ vào Tang Cách nói: “Đánh cho gia gia hắn cũng không nhìn ra hắn!"
Tần Vọng Thiên hiện tại là thị tòng độc quyền của Mộc Lăng, Mộc Lăng nói đông hắn chạy đông, Mộc Lăng nói tây hắn đi tây, muốn bắt chó không trộm gà, nói đánh cho gia gia hắn nhìn không ra, Tần Vọng Thiên đương nhiên là túm lấy đám hán tử Mông Cổ đánh một trận, đánh cho bọn họ liên tục kêu cha gọi mẹ.
Mộc Lăng nhân cơ hội đông người, nói: “Đừng tưởng vùng Mạc Bắc không còn thiên lý, người đó là Bảo chủ Tu La Bảo Tần Vọng Thiên! Chuyên thu thập đám lưu manh các ngươi, sau này nếu còn dám đến Mạc Bắc gạt tiền bách tính, thấy các ngươi một lần đánh một lần, đánh đến khi ngoan ngoãn mới thôi!"
“Hảo!" Đoàn bách tính đều mừng đến điên, một người hăng hái hỏi thăm: “Tu La Bảo là nơi nào a? Chưa từng nghe nói qua a, nhưng thật ra từng nghe tên Tu La Môn… Ai nha, nói chung vì dân trừ hại đều là anh hùng a!"
Mộc Lăng quay sang một gã hoả kế đang vỗ tay xem náo nhiệt nói: “Uy, tiểu ca nhi, đi lấy giấy bút đến đây, bảo hắn viết một tờ tá cư[biên nhận nợ], một trăm năm mươi sáu vạn lượng, một lượng cũng không được thiếu!"
“Được!" Hoả kế vội chạy đi tìm giấy bút, Mộc Lăng nhận giấy bút, xoạt xoạt xoạt viết một tờ tá cư, đưa cho Tần Vọng Thiên, nói: “Vọng Vọng, bảo đám tôn tử kia điểm chỉ!"
Hoả kế bưng mực đỏ sang, Tần Vọng Thiên đã đánh cho bọn người Tang Cách thuần phục, cả đám người đều ngoan ngoãn nhận mệnh, vừa định điểm chỉ, chợt nghe có người hô: “Quan binh tới rồi!"
Vừa nghe quan binh tới, nhiều bách tính sợ tới mức trốn sang một bên không dám lên tiếng, Vương chưởng quỹ cũng có chút sợ hãi, Mộc Lăng khoát tay với hắn, ý bảo, không việc gì.
Mà Tang Cách thì lại là tinh thần tỉnh táo, bởi vì quan phủ nơi này bọn hắn đều đã mua hết, vừa định đứng lên, bị Tần Vọng Thiên liếc mắt trừng một cái, sợ đến rạp người tiếp tục nằm úp sấp trên đất.
Người tới là một tổng binh biên quan Mạc Bắc Ngả Thiên, hắn cưỡi ngựa đến gần, quan sát Mộc Lăng một chút, lại nhìn thoáng qua Tang Cách đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, có chút không vừa lòng nheo mắt. Bách tính bốn phía đều quỳ xuống hành lễ với đại lão gia, chỉ có Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên còn đứng, Ngả Thiên kia càng thêm không vừa lòng, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Là ai a? Thấy bản phủ sao dám không quỳ?"
Mộc Lăng ngước mắt nhìn hắn một chút, mỉm cười, nói: “Ngươi bảo ta quỳ ngươi?! Ngươi quỳ ta còn không xứng a."
“Làm càn!" Hộ vệ của Ngả Thiên quát lớn một tiếng, liền thấy Mộc Lăng lấy từ trong lòng ra một khối lệnh bài, đưa ra cho Ngả Thiên nhìn: “Ai! Nhìn, đây là cái gì!"
Ngả Thiên ban đầu còn dương dương tự đắc, dùng nửa con mắt nhìn người, thế nhưng vừa thấy rõ khối lệnh bài kia, rầm một tiếng trực tiếp lăn từ trên ngựa xuống, vội vàng quỳ dập đầu, nói: “Không biết đại nhân đến đây, tiểu nhân có mắt như mù."
Mọi người xem náo nhiệt xung quanh đều thầm suy đoán thân phận hai người Mộc Lăng, nghĩ rằng chắc chắn rất có địa vị.
Mộc Lăng cười cười với hắn, nói: “Vị đại nhân này, xưng hô thế nào a? Đến đến, đứng lên mà nói!"
Ngả Thiên kia vốn nghĩ chết chắc rồi, không biết Mộc Lăng muốn chỉnh hắn thế nào, không ngờ rằng không có, vội vàng đứng lên, đáp lễ nói: “Đại nhân hữu lễ, tiểu nhân tên gọi Ngả Thiên[àiqiān]."
Mộc Lăng tâm nói, nương a, làm quan tên Ái Tiễn[àiqián], có thể không tham sao?! Nhưng người xưa nói đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, Tu La Bảo muốn đặt chân ở đây, không được đắc tội quan phủ địa phương.
Nghĩ tới đây, Mộc Lăng cười hì hì gọi hắn qua một bên, nhỏ giọng nói: “Đại nhân a, ta khuyên ngươi một câu, đám người Mông Cổ này cũng là ỷ vào các ngươi thực lực không đủ nên mới hoành hành, nếu võ nghệ tốt, bọn hắn có đáng gì a, đúng không? Ngươi giao hảo thân thiết với bọn họ, bách tính không phục, mặt khác cũng không cho ngươi được lợi gì, không đáng a!"
Vẻ mặt Ngả Thiên khổ sở, lời của Mộc Lăng đi thẳng vào ngực hắn, hắn thảm thiết nói: “Không có cách nào a đại nhân, ta cũng đâu muốn bị mắng, thế nhưng không có cách nào a."
“Bây giờ có cách rồi." Mộc Lăng cười ha hả nói: “Nha, chúng ta đây, vài ngày nữa sẽ thành một đại bang phái Tu La Bảo, bảo chủ rất có địa vị a, là hảo huynh đệ với Tư Đồ của Hắc Vân Bảo và Tiếu Lạc Vũ của Thất Tinh Thuỷ Trại, cũng rất thân thiết với Hoàng đế nga!"
“Nga?!" Ngả Thiên nơm nớp lo sợ mà gật đầu, tâm nói, nương a, địa vị lớn như vậy a.
“Hai ngày trước Hoàng Thượng trò chuyện với chúng ta a, hỏi quan viên vùng Mạc Bắc không biết làm gì, sao lại có nhiều người nói hắn không tốt như vậy, đều nói các ngươi đi nâng thối cước của người Mông Cổ…"
“Oan uổng a đại nhân!" Ngả Thiên sợ hãi, vội vàng xua tay.
Mộc Lăng cho hắn một cái nhãn thần “Ngươi yên tâm", nói: “Ngả đại nhân không cần sốt ruột, ta đương nhiên là hiểu được nỗi khổ của ngươi, nhất định sẽ nói giúp ngươi, bất quá, ngươi cũng phải đứng về phía chúng ta mới được a!"
“Đó là đương nhiên, đương nhiên a!" Ngả Thiên gật đầu liên tục, vừa nói vừa chạy về phía đám người, ho khan một tiếng, nói với Tang Cách vẻ mặt hi hoặc còn đang quỳ trên đất: “Tang Cách, sau này nếu các ngươi còn dám trở lại vùng này làm xằng làm bậy, bản phủ tuyệt đối không tha cho các ngươi!"
Tang Cách choáng váng, Tần Vọng Thiên kéo tay hắn, điểm chỉ lên tá cư, đưa lại cho Mộc Lăng.
Mộc Lăng nhận lấy vừa nhìn, cười ha hả đưa cho Vương lão đầu, Vương lão đầu vội nói: “Tu La Bảo chính là danh môn chính phái bảo hộ bách tính cùng Mạc Bắc chúng ta, bạc này xem như chút lòng thành của ta, chuyển giao cho Tu La Bảo!"
Mộc Lăng cười gật đầu, lấy từ trong lòng ra ngân phiếu một vạn lượng, đưa cho Vương lão đầu, nói: “Chưởng quỹ, đây là tiền mua ngựa của chúng ta, ngài nhận lấy." Nói xong lại quay sang Tang Cách nói: “Uy, Tang Cách! Trở về nói cho Phùng Cách Mã, chúng ta là Tu La Bảo, hắn muốn tìm cừu gia, thì đến Tu La Bảo tìm chúng ta! Nếu như ngược lại gia hại bách tính địa phương, vậy hắn là con rùa đen rút đầu không chí khí!" Nói xong, quay về phía bách tính nói: “Các vị hương thân, nếu không muốn bị người khi dễ, phải luyện được một thân hảo công phu, tự bảo hộ người nhà cùng tài sản của mình! Tu La Bảo ta vừa thành lập, đang trong lúc thiếu người, nếu như muốn gia nhập Tu La Bảo, đều đến báo danh a."
“Báo danh ở đâu a?" Thật nhiều người hỏi.
Mộc Lăng cười cười, nói: “Sườn đông Tu La Sơn!"
“Tu La Sơn không phải là địa bàn của Bán Diện Tu La sao?" Có nhiều bách tính sợ hãi.
Chợt thấy Mộc Lăng mỉm cười, nói: “Bán Diện Tu La đã bị bảo chủ Tần Vọng Thiên của chúng ta đánh chạy rồi, hiện tại Tu La Sơn là của Tu La Bảo, bảo chủ là Tần Vọng Thiên! Là anh hùng hào kiệt, không phải mã tặc!"
Nói xong, Mộc Lăng nhảy xuống, chậm rãi theo sát Tần Vọng Thiên cùng Vương lão gia tử, giữa vòng vây của bách tính, trở về.
Khi mọi người về đến mã tràng Vương thị, lại cùng Vương lão gia tử đàm đạo một lúc lâu, lão gia tử còn mời tất cả mã tràng chủ địa phương tới, Mộc Lăng kiến nghị tất cả mọi người cùng kết thành một liên minh, mọi người đều vui vẻ nói phải.
Vì vậy, Mộc Lăng trải tấm đại đồ Mạc Bắc ra, mấy người lão đầu đều đem mã tràng của mình liên kết lại, vừa hảo vây trọn quanh Tu La Sơn, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên quyết định xây dựng Tu La Bảo trên Tu La Sơn, như vậy liên kết với các mã tràng ngoài vi, thế lực của Tu La Bảo, sẽ lập tức bao trọn toàn bộ vùng trung bộ Mạc Bắc.
Từ biệt mọi người trở về, Mộc Lăng đắc ý a, một vạn lượng cộng thêm chút nhanh chân cùng khua môi múa mép, tránh được một cái rắc rối, lấy về một trăm năm mươi vạn lượng còn được danh tiếng! Lời to rồi!
…
Đêm khuya, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên mệt nhọc suốt một ngày trở về Tu La Môn, Giáp Ất Bính Đinh đã chuẩn bị sẵn nước nóng, Mộc Lăng ngâm mình vào bồn nước, thoải mái thở ra một hơi, Tần Vọng Thiên đột nhiên vọt đến phía sau hắn.
Mộc Lăng hung hăng lườm một cái, nói: “Ngươi qua bên kia tắm, không cho ở chỗ này!"
Tần Vọng Thiên mỉm cười, đi tới cạnh bồn, đưa tay nhẹ nhàng giúp Mộc Lăng xoa vai, cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Lăng, khổ cực rồi."
Tác giả :
Nhĩ Nhã