Hạo Hạo Và Bằng Bằng
Chương 49
Năm đó, Hoa Hạ thủ khoa thi vào chuyên ngành chính trị của Nhân Đại, tin mới đưa lên một tuần đã bị ban chấp hành trường nhìn chúng, đề cử vào hội học sinh.
Sau đó thì ở các hoạt động tổ chức ở trường, chi bộ đoàn, xã đoàn, hay đứng phát thanh radio đều thấy hắn.
Một tháng sau, khi hắn làm người đại diện cho tân học sinh đọc bài phát biểu trên bục, đã sớm đạt danh hiệu “Tân nhất đại hiệu thảo", còn tích thêm một đoàn dài người hâm mộ, trong đó cũng có gián điệp tương lai Hàn Tiểu Bằng.
Theo như đám người hâm mộ hắn nói thì, Hoa Hạ là vương tử trời sinh, cho dù là đứng trong đám đông cũng sẽ tự toả ra ánh sáng, bất tri bất giác mà hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đến bây giờ, điều đó vẫn không biến mất.
Để đem hoàng tử này đẩy ngã, Hàn Tiểu Bằng có thể nói là đã vắt hết óc, dùng hết thủ đoạn. Từ giap tiếp ban đầu, đến nắm tay thổ lộ, lên giường, vô số lần lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, vô số lần khóc rống rơi lệ, cuồng loạn; Trong đó những chua ngọt đắng cay, gian nan khúc chiết mà hai người trải qua có thể nói là khắc cốt minh tâm, khó mà quên nổi.
Nay đối mặt tình nhân cũ, dù có nghìn từ vạn chữ cũng như nghẹn trong cổ họng, phun không ra được nửa câu nói. Hàn Tiểu Bằng ngồi đó nghe Hoa Hạ phân tích mức phạt nặng nhẹ vụ án của y một cách cực kỳ chuyên nghiệp, không biết nên khóc hay cười nữa. Chủ trong nháy mắt như vậy, y bỗng nhiên có chút hối hận: Bởi sau thời tốt nghiệp đầy tuyệt vọng kia, nhiều năm qua như vậy y cư nhiên một chút cũng không chú ý đến hướng đi phát triển của hắn.
Y vẫn nghĩ Hoa Hạ sẽ thành thành thật thật mà dừng chân ở phương Nam. Nếu sớm biết hắn cũng ở Bình Sơn, còn đổi nghề làm luật sư, thì mình sao có thể suốt ngày như du hồn ra đường làm loạn, cũng không có khả năng gặp Trần Hạo nữa…..
A, phi, phi, phi! Trong đầu có một thanh âm nhảy ra: Mày mẹ nó đang suy nghĩ cái gì đó chứ!
Hàn Tiểu Bằng không dám lại miên man suy nghĩ nữa, lập tức ngồi thẳng người, tập trung chú ý, nghe Hoa Hạ phân tích vụ án.
Soái ca luật sư đối chiếu văn kiện trong tay rồi bùm bùm nói một đống, ngẩng đầu hỏi y: “Bằng Bằng, tớ sẽ biện hộ cho cậu vô tội, cậu thấy sao?"
“A…. Tốt." Hàn Tiểu Bằng gật đầu như mổ thóc.
Hoa Hạ quay đầu liếc nhìn cảnh vệ cách đó không xa, sát lại gần y, nhỏ giọng nói: “Tớ còn đang suy nghĩ sẽ làm cho Trần Hạo vô tội."
“Cái gì!" Lời còn chưa dưat, Hàn Tiểu Bằng đã như con thỏ bật ‘phóc’ lên.
Cảnh vệ bên cạnh trừng mắt hô to: “Cậu làm gì đó!" Hua hua cảnh côn về phía này. Hia Hah vội vàng văn nhã nói không có việc gì, bên kia lúc này mới mắng vài câu rồi thôi.
Hàn Tiểu Bằng chân mềm nhũn ngồi trở lại trên ghế, tim y đập càng nhanh hơn, hỏi: “Câu nói ban nãy của cậu có ý gì?"
Hoa Hạ nói: “Chính là ý tứ trên mặt chữ."
Hàn Tiểu Bằng nghĩ nghĩ: “Cậu nói là có thể làm cho Trần Hạo vô tội rồi được thả? Có thể sao? Hắn…. Hắn đã thú nhận hết rồi…."
“Vậy thì thế nào, thú nhận nhưng vẫn có thể phản lời khai."
Này…. Cũng quá mơ hồ đi. Hàn Tiểu Bằng cố cười cười: “Hạ Hạ, cậu đang đùa tớ sao. Trần Hạo giết người, lại còn không chỉ một, làm sao có thể phản lời khai được chứ? Người đã vào trại tạm giam, bán án đã phán xuống dưới, người thân và bạn bè ai cũng không có. Nói thật với cậu, Trần Hạo là bạn trai hiện tại của tớ, nếu tớ không vào đây cũng chỉ có thể đợi đến trước ngày xử bắn một hôm mới có thể gặp cậu ấy…. Cho nên……."
“Cho nên cậu là vào đây để bồi hắn chờ chết sao?" Hoa Hạ đánh gãy lời y: “Cậu cảm thấy Trần Hạo nhất định sẽ chết sao?"
Không, Hạo Hạo nhà y tuyệt không thể chết được. Hàn Tiểu Bằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng trách nhiệm này là của y, không liên quan đến Hoa Hạ, hơn nữa y cũng không thể để luật sư đại nhân nhìn ra kế hoạch của mình — huống hồ nếu cái kế hoạch ngu xuẩn kia bị phát hiện, quả thực là sẽ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ được.
Y nói: “Tớ thấy cho dù không chết thì cũng là hy vọng xa vời."
“Bằng Bằng." Hoa Hạ hướng người về phía trước dò xét: “Cậu không cần quan tâm pháp luật xét như thế nào, quan toàn phán như thế nào, cậu chỉ cần nói cho tớ biết, cậu muốn hắn sống không?"
Hàn Tiểu Bằng bỗng cảm thấy tay phải tiếp xúc với một vật mềm mại, đúng là Hoa Hạ lặng lẽ ở dưới bàn nắm tay y, như có như không nhẹ nhàng xoa.
Trước kia khi bọn hắn ở trong giờ học, hắn cũng thích làm như vậy.
Trong lòng Hàn Tiểu Bằng dâng lên một cỗi ấm áp, y thả lỏng chút, nói: “Tớ đương nhiên muốn cậu ấy sống."
“Vậy được rồi." Hoa Hạ vẫn không buông tay, ngón tay lại ở trên bàn tay Hàn Tiểu Bằng chầm chậm nhịp, “Một hai", “Một hai" “Một, hai, ba", “Ba hai ba"…. Giống như một cô gái đang khiêu vũ.
Hắn nói: “Bằng Bằng, kỳ thật tớ vốn phụ trách một án kiện kinh tế, chỉ là thấy được tên của cậu, mới chủ động đến đây."
“Vậy sao." Nụ cười của Hàn Tiểu Bằng cứng lại trên mặt: Thật sự cám ơn cậu, đáng tiếc, lúc cùng cậu một chỗ tên tôi cũng không phải là Hàn Tiểu Bằng.
Dưới bàn, ngón tay linh hoạt cử Hoa Hạ vẫn không ngừng khiêu vũ.
“Hai, ba, bốn" “Bốn, ba, ba"
— Tớ có thể cho Trần Hạo sống sót trở ra.
“Hai, hai, năm" “Bảy, một, sáu" “Bốn hai năm chín mười"
— Ớ nước ngoài, có một nơi không có ai biết hai người, một căn phòng, một đống tiền.
“Bảy bảy năm" “Tám tám không"
— Tớ là được người của cậu tiến cử, hãy tin tưởng tớ.
Hàn Tiểu Bằng đột nhiên nắm chặt tay Hoa Hạ, đem nó kéo qua, “Hai không hai không" “Năm ba sáu năm" — “Cậu thuộc tổ chức nào? Có điều kiện gì?"
Nhưng mà Hoa Hạ rút tay hắn về. Không chờ Hàn Tiểu Bằng phục hồi tinh thần từ cực độ khiếp sợ, hắn đã thu thập đồ chuẩn bị cáo từ: “Vài ngày sau tớ lại đến bàn chi tiết với cậu. Cậu một mình suy nghĩ cho tốt đi."
Hắn có thâm ý khác mà nhìn Hàn Tiểu Bằng: “Tớ cho cậu vài điếu, từ từ mà hưởng thụ."
Sau đó thì ở các hoạt động tổ chức ở trường, chi bộ đoàn, xã đoàn, hay đứng phát thanh radio đều thấy hắn.
Một tháng sau, khi hắn làm người đại diện cho tân học sinh đọc bài phát biểu trên bục, đã sớm đạt danh hiệu “Tân nhất đại hiệu thảo", còn tích thêm một đoàn dài người hâm mộ, trong đó cũng có gián điệp tương lai Hàn Tiểu Bằng.
Theo như đám người hâm mộ hắn nói thì, Hoa Hạ là vương tử trời sinh, cho dù là đứng trong đám đông cũng sẽ tự toả ra ánh sáng, bất tri bất giác mà hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đến bây giờ, điều đó vẫn không biến mất.
Để đem hoàng tử này đẩy ngã, Hàn Tiểu Bằng có thể nói là đã vắt hết óc, dùng hết thủ đoạn. Từ giap tiếp ban đầu, đến nắm tay thổ lộ, lên giường, vô số lần lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, vô số lần khóc rống rơi lệ, cuồng loạn; Trong đó những chua ngọt đắng cay, gian nan khúc chiết mà hai người trải qua có thể nói là khắc cốt minh tâm, khó mà quên nổi.
Nay đối mặt tình nhân cũ, dù có nghìn từ vạn chữ cũng như nghẹn trong cổ họng, phun không ra được nửa câu nói. Hàn Tiểu Bằng ngồi đó nghe Hoa Hạ phân tích mức phạt nặng nhẹ vụ án của y một cách cực kỳ chuyên nghiệp, không biết nên khóc hay cười nữa. Chủ trong nháy mắt như vậy, y bỗng nhiên có chút hối hận: Bởi sau thời tốt nghiệp đầy tuyệt vọng kia, nhiều năm qua như vậy y cư nhiên một chút cũng không chú ý đến hướng đi phát triển của hắn.
Y vẫn nghĩ Hoa Hạ sẽ thành thành thật thật mà dừng chân ở phương Nam. Nếu sớm biết hắn cũng ở Bình Sơn, còn đổi nghề làm luật sư, thì mình sao có thể suốt ngày như du hồn ra đường làm loạn, cũng không có khả năng gặp Trần Hạo nữa…..
A, phi, phi, phi! Trong đầu có một thanh âm nhảy ra: Mày mẹ nó đang suy nghĩ cái gì đó chứ!
Hàn Tiểu Bằng không dám lại miên man suy nghĩ nữa, lập tức ngồi thẳng người, tập trung chú ý, nghe Hoa Hạ phân tích vụ án.
Soái ca luật sư đối chiếu văn kiện trong tay rồi bùm bùm nói một đống, ngẩng đầu hỏi y: “Bằng Bằng, tớ sẽ biện hộ cho cậu vô tội, cậu thấy sao?"
“A…. Tốt." Hàn Tiểu Bằng gật đầu như mổ thóc.
Hoa Hạ quay đầu liếc nhìn cảnh vệ cách đó không xa, sát lại gần y, nhỏ giọng nói: “Tớ còn đang suy nghĩ sẽ làm cho Trần Hạo vô tội."
“Cái gì!" Lời còn chưa dưat, Hàn Tiểu Bằng đã như con thỏ bật ‘phóc’ lên.
Cảnh vệ bên cạnh trừng mắt hô to: “Cậu làm gì đó!" Hua hua cảnh côn về phía này. Hia Hah vội vàng văn nhã nói không có việc gì, bên kia lúc này mới mắng vài câu rồi thôi.
Hàn Tiểu Bằng chân mềm nhũn ngồi trở lại trên ghế, tim y đập càng nhanh hơn, hỏi: “Câu nói ban nãy của cậu có ý gì?"
Hoa Hạ nói: “Chính là ý tứ trên mặt chữ."
Hàn Tiểu Bằng nghĩ nghĩ: “Cậu nói là có thể làm cho Trần Hạo vô tội rồi được thả? Có thể sao? Hắn…. Hắn đã thú nhận hết rồi…."
“Vậy thì thế nào, thú nhận nhưng vẫn có thể phản lời khai."
Này…. Cũng quá mơ hồ đi. Hàn Tiểu Bằng cố cười cười: “Hạ Hạ, cậu đang đùa tớ sao. Trần Hạo giết người, lại còn không chỉ một, làm sao có thể phản lời khai được chứ? Người đã vào trại tạm giam, bán án đã phán xuống dưới, người thân và bạn bè ai cũng không có. Nói thật với cậu, Trần Hạo là bạn trai hiện tại của tớ, nếu tớ không vào đây cũng chỉ có thể đợi đến trước ngày xử bắn một hôm mới có thể gặp cậu ấy…. Cho nên……."
“Cho nên cậu là vào đây để bồi hắn chờ chết sao?" Hoa Hạ đánh gãy lời y: “Cậu cảm thấy Trần Hạo nhất định sẽ chết sao?"
Không, Hạo Hạo nhà y tuyệt không thể chết được. Hàn Tiểu Bằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng trách nhiệm này là của y, không liên quan đến Hoa Hạ, hơn nữa y cũng không thể để luật sư đại nhân nhìn ra kế hoạch của mình — huống hồ nếu cái kế hoạch ngu xuẩn kia bị phát hiện, quả thực là sẽ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ được.
Y nói: “Tớ thấy cho dù không chết thì cũng là hy vọng xa vời."
“Bằng Bằng." Hoa Hạ hướng người về phía trước dò xét: “Cậu không cần quan tâm pháp luật xét như thế nào, quan toàn phán như thế nào, cậu chỉ cần nói cho tớ biết, cậu muốn hắn sống không?"
Hàn Tiểu Bằng bỗng cảm thấy tay phải tiếp xúc với một vật mềm mại, đúng là Hoa Hạ lặng lẽ ở dưới bàn nắm tay y, như có như không nhẹ nhàng xoa.
Trước kia khi bọn hắn ở trong giờ học, hắn cũng thích làm như vậy.
Trong lòng Hàn Tiểu Bằng dâng lên một cỗi ấm áp, y thả lỏng chút, nói: “Tớ đương nhiên muốn cậu ấy sống."
“Vậy được rồi." Hoa Hạ vẫn không buông tay, ngón tay lại ở trên bàn tay Hàn Tiểu Bằng chầm chậm nhịp, “Một hai", “Một hai" “Một, hai, ba", “Ba hai ba"…. Giống như một cô gái đang khiêu vũ.
Hắn nói: “Bằng Bằng, kỳ thật tớ vốn phụ trách một án kiện kinh tế, chỉ là thấy được tên của cậu, mới chủ động đến đây."
“Vậy sao." Nụ cười của Hàn Tiểu Bằng cứng lại trên mặt: Thật sự cám ơn cậu, đáng tiếc, lúc cùng cậu một chỗ tên tôi cũng không phải là Hàn Tiểu Bằng.
Dưới bàn, ngón tay linh hoạt cử Hoa Hạ vẫn không ngừng khiêu vũ.
“Hai, ba, bốn" “Bốn, ba, ba"
— Tớ có thể cho Trần Hạo sống sót trở ra.
“Hai, hai, năm" “Bảy, một, sáu" “Bốn hai năm chín mười"
— Ớ nước ngoài, có một nơi không có ai biết hai người, một căn phòng, một đống tiền.
“Bảy bảy năm" “Tám tám không"
— Tớ là được người của cậu tiến cử, hãy tin tưởng tớ.
Hàn Tiểu Bằng đột nhiên nắm chặt tay Hoa Hạ, đem nó kéo qua, “Hai không hai không" “Năm ba sáu năm" — “Cậu thuộc tổ chức nào? Có điều kiện gì?"
Nhưng mà Hoa Hạ rút tay hắn về. Không chờ Hàn Tiểu Bằng phục hồi tinh thần từ cực độ khiếp sợ, hắn đã thu thập đồ chuẩn bị cáo từ: “Vài ngày sau tớ lại đến bàn chi tiết với cậu. Cậu một mình suy nghĩ cho tốt đi."
Hắn có thâm ý khác mà nhìn Hàn Tiểu Bằng: “Tớ cho cậu vài điếu, từ từ mà hưởng thụ."
Tác giả :
Tế Hựu Tiểu