Hạo Hạo Và Bằng Bằng
Chương 17
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú thích
-天昏地暗日月无光 = Thiên Hôn Địa Ám Nhật Nguyệt Vô Quang: Trời đất mù mịt,không có ánh sáng mặt trời mặt trăng gì hết. Đại khái là hôn đến tắt thở….
-Hoa cô nương: như kiểu gái nhà lành, cô em trong trắng….
-Tiểu Quỷ Tử: thằng quỷ chết tiệt…
-Bánh hai ảnh ăn là cái này
__________
Trần Hạo không biết hôn, vì Chu Toàn chưa bao giờ hôn hắn. Từng có một đoạn thời gian dài, hắn cứ nghĩ rằng miệng mình chỉ dùng để mút chỗ kia của nam nhân.
Sau này lớn lên, từ trong phim tình cảm thần tượng thấy hai người nam nữ thâm tình nhìn nhau, cùng nhau hôn môi, mới biết thì ra khi yêu nhau chuyện đầu tiên phải làm là hôn môi chứ không phải lên giường.
Nhìn hình ảnh hai người hạnh phúc trong phim, Trần Hạo mới hơn mười tuổi trong lòng có cảm giác không đúng, cho nên hình ảnh này mới khắc sâu trong lòng hắn, từ đó trở đi không bao giờ phai nhạt.
Đến giờ, hắn từ chỗ Chu Toàn tách ra làm việc riêng, buôn bán lấy tiền, tình cờ gặp được Tiểu Bạch Kiểm môi hồng răng trắng này. Trên danh nghĩa, hắn là kim chủ, Hàn Tiểu Bằng nhận tiền của hắn. Nhưng thứ Trần Hạo muốn không phải mối quan hệ bỏ tiền nuôi sủng vật như này.
Hắn hiểu rõ cảm giác của mình với Hàn Tiểu Bằng: Đó là tình yêu, giống như là khi ngươi cùng người đó ôm nhau hợp thành một, ngươi liền cảm thấy cuộc đời này, đáng giá.
Cho nên, Trần Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Hàn Tiểu Bằng. Hắn muốn làm giống như trong tiểu thuyết viết vậy, đem Bằng Bằng của hắn hôn đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang cả người xụi lơ muốn ngừng hắn lại mà không được…..
Đáng tiếc Hàn Tiểu Bằng cũng là ôm ý tưởng như vậy. Mang theo sự tự tin đối với kĩ thuật hôn môi của mình, y đem đầu lưỡi vói vào.
Răng Trần Hạo lập tức cắn lên trên, cảm giác bén nhọn lướt qua đầu lưỡi mềm mại, một trận đau đớn.
“A ~~~ Tại sao ngươi cắn ta!" Hàn Tiểu Bằng đau đến nói cũng run run.
Hai người tách ra một chút, Trần Hạo cực kỳ xấu hổ:"Thực xin lỗi…."
Thật đúng là một tên đầu gỗ mà! Hàn Tiểu Bằng tức giận há miệng, chỉ vào đầu lưỡi mình hỏi:"Đây là cái gì?"
Trần Hạo không rõ ý của y, nghi hoặc nhìn chằm chằm một lúc, thử nói:"Lưỡi?"
“Cái rắm! Ngươi mới là lưỡi, cả nhà ngươi đều là lưỡi!"
Hàn Tiểu Bằng tức giận thêm rồi:"Đây là đầu lưỡi. Có biết hôn môi làm sao không? Ngươi phải dùng miệng của ngươi, mút đầu lưỡi của ta vào!"
“Mút vào?" Trần Hạo bị cách dùng từ tràn ngập tình dục của y làm cho dở khóc dở cười.
“Đúng! Mút vào!" Hàn Tiểu Bằng vừa nói vừa đè mạnh hai vai hắn nói:"Ngươi, là ‘Hoa cô nương’, hiểu?"
Trần Hạo sửng sốt, lập tức phản ứng lại, hô to:"‘Tiểu quỷ tử’, ngươi sai đau rồi!"
Hai người lăn thành một đoàn trên mặt đất. ‘Hoa cô nương’ vặn ngược hai cánh tay ‘Tiểu quỷ tử’, đầu gối để sau mông hắn, vươn một bàn tay trêu chọc trên eo y. (Tư thế giống như Bằng Bằng quỳ còn Hạo Hạo ở đằng sau ý)
‘Tiểu quỷ tử’ một thân tuyệt kỹ không dám động bậy, bị ‘Hoa cô nương’ đè xuống đất sờ mó eo nhỏ, miệng kêu: “Cứu mạng, phi lễ a…."
‘Hoa cô nương’ lúc này chỉ mang độc nhất một cái quần lót, cười dữ tợn nói:"Ngươi kêu đi, kêu phá cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi đâu." Lại nhìn đến đối phương quần áo chỉnh tề, cười lạnh: “Hừ, hôm nay Dương Bạch Lao ta sẽ lột sạch củ cải nhà ngươi!"
Hàn Tiểu Bằng bị hắn nói đến cả người run rẩy: “Đại ca, anh đi lộn phim trường rồi…."
Lời còn chưa dứt, hạ thân đã đột nhiên thấy lạnh, thì ra bắt đầu lột từ phía dưới.
Cự vật đen nhánh lập tức nhảy ra. Trần Hạo không thèm suy nghĩ lập tức mút vào.
Hàn Tiểu Bằng lắp bắp kinh hãi, y chưa bao giờ thử không mang bcs làm. Nhưng Trần Hạo tựa hồ không quan tâm, cứ như vậy tiếp tục phun ra nuốt vào vuốt ve cự long của y.
Hắn hình như rất có kinh nghiệm, cho dù là phía trên hay túi thịt phía dưới đều được vuốt ve liếm láp chăm sóc cực kỳ tốt. Hàn Tiểu Bằng sáp rất sâu, đâm thẳng vào trong yết hầu hắn, y rất nhanh liền không chịu nổi run run bắn ra.
Bởi vì sáp vào sâu, y không kịp đẩy người dưới thân ra. Nhìn Trần Hạo che miệng kịch liệt ho khan, Hàn Tiểu Bằng tỉnh lại sau một hồi kích tình liền lo lắng.
Y nhanh chóng chạy vào bếp rót nhớc, lại lảo đảo lết ra đưa cho Trần Hạo.
Người kia lại rất bình tĩnh, thông cổ họng nói không sao.
“Thoải mái không? Ngươi thoải mái là tốt rồi,"
Hàn Tiểu Bằng băn khoăn, lại xoay mặt Trần Hạo qua, chuẩn bị hôn hắn, lại bị né tránh.
“Ta không hôn đâu." Ánh mắt Trần Hạo ảm đạm, chuẩn bị đứng dậy.
“Nói gì vậy, Bằng Bằng dạy ngươi," Hàn Tiểu Bằng một phen kéo lấy hắn.
“Đừng… Có mùi…."
Giống như là không tin có người sẽ tình nguyện cùng hắn hôn môi sau khi hắn đã nuốt cái thứ tanh tưởi đó xuống, biểu tình Trần Hạo cực kỳ mất tự nhiên, như một đứa trẻ không biết làm sao vậy.
Hàn Tiểu Bằng nhìn thấy hắn như vậy, có chút đau lòng. Ánh mắt y vừa lúc chuyển đến đống đồ ăn vặt, nhặt đại một bao bánh mở ra, là bánh thanh dài vị dâu tây, y bỏ đại vào miệng một ngụm, nâng cằm Trần Hạo lên: “Hạo Hạo, đến đây ăn nào."
Trần Hạo ngẩn ra, lập tức cắn từ đầu bên kia của cái bánh. Rất nhanh, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn nghe thấy tiếng răng nghiền bánh ‘răng rắc’ phát ra.
Đến lúc miếng bánh đã ngắn đến mức không thể ngắn hơn nữa, môi hai người liền dắt dao dán cùng một chỗ.
Chiều hôm đó, bọn họ đã giải quyết toàn bộ đống đồ ăn vặt rơi vãi lung rung kia, Hạo Hạo môi sưng thành miếng xúc xích rốt cuộc cũng tốt nghiệp trường dạy hôn của Bằng Bằng.
Chú thích
-天昏地暗日月无光 = Thiên Hôn Địa Ám Nhật Nguyệt Vô Quang: Trời đất mù mịt,không có ánh sáng mặt trời mặt trăng gì hết. Đại khái là hôn đến tắt thở….
-Hoa cô nương: như kiểu gái nhà lành, cô em trong trắng….
-Tiểu Quỷ Tử: thằng quỷ chết tiệt…
-Bánh hai ảnh ăn là cái này
__________
Trần Hạo không biết hôn, vì Chu Toàn chưa bao giờ hôn hắn. Từng có một đoạn thời gian dài, hắn cứ nghĩ rằng miệng mình chỉ dùng để mút chỗ kia của nam nhân.
Sau này lớn lên, từ trong phim tình cảm thần tượng thấy hai người nam nữ thâm tình nhìn nhau, cùng nhau hôn môi, mới biết thì ra khi yêu nhau chuyện đầu tiên phải làm là hôn môi chứ không phải lên giường.
Nhìn hình ảnh hai người hạnh phúc trong phim, Trần Hạo mới hơn mười tuổi trong lòng có cảm giác không đúng, cho nên hình ảnh này mới khắc sâu trong lòng hắn, từ đó trở đi không bao giờ phai nhạt.
Đến giờ, hắn từ chỗ Chu Toàn tách ra làm việc riêng, buôn bán lấy tiền, tình cờ gặp được Tiểu Bạch Kiểm môi hồng răng trắng này. Trên danh nghĩa, hắn là kim chủ, Hàn Tiểu Bằng nhận tiền của hắn. Nhưng thứ Trần Hạo muốn không phải mối quan hệ bỏ tiền nuôi sủng vật như này.
Hắn hiểu rõ cảm giác của mình với Hàn Tiểu Bằng: Đó là tình yêu, giống như là khi ngươi cùng người đó ôm nhau hợp thành một, ngươi liền cảm thấy cuộc đời này, đáng giá.
Cho nên, Trần Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Hàn Tiểu Bằng. Hắn muốn làm giống như trong tiểu thuyết viết vậy, đem Bằng Bằng của hắn hôn đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang cả người xụi lơ muốn ngừng hắn lại mà không được…..
Đáng tiếc Hàn Tiểu Bằng cũng là ôm ý tưởng như vậy. Mang theo sự tự tin đối với kĩ thuật hôn môi của mình, y đem đầu lưỡi vói vào.
Răng Trần Hạo lập tức cắn lên trên, cảm giác bén nhọn lướt qua đầu lưỡi mềm mại, một trận đau đớn.
“A ~~~ Tại sao ngươi cắn ta!" Hàn Tiểu Bằng đau đến nói cũng run run.
Hai người tách ra một chút, Trần Hạo cực kỳ xấu hổ:"Thực xin lỗi…."
Thật đúng là một tên đầu gỗ mà! Hàn Tiểu Bằng tức giận há miệng, chỉ vào đầu lưỡi mình hỏi:"Đây là cái gì?"
Trần Hạo không rõ ý của y, nghi hoặc nhìn chằm chằm một lúc, thử nói:"Lưỡi?"
“Cái rắm! Ngươi mới là lưỡi, cả nhà ngươi đều là lưỡi!"
Hàn Tiểu Bằng tức giận thêm rồi:"Đây là đầu lưỡi. Có biết hôn môi làm sao không? Ngươi phải dùng miệng của ngươi, mút đầu lưỡi của ta vào!"
“Mút vào?" Trần Hạo bị cách dùng từ tràn ngập tình dục của y làm cho dở khóc dở cười.
“Đúng! Mút vào!" Hàn Tiểu Bằng vừa nói vừa đè mạnh hai vai hắn nói:"Ngươi, là ‘Hoa cô nương’, hiểu?"
Trần Hạo sửng sốt, lập tức phản ứng lại, hô to:"‘Tiểu quỷ tử’, ngươi sai đau rồi!"
Hai người lăn thành một đoàn trên mặt đất. ‘Hoa cô nương’ vặn ngược hai cánh tay ‘Tiểu quỷ tử’, đầu gối để sau mông hắn, vươn một bàn tay trêu chọc trên eo y. (Tư thế giống như Bằng Bằng quỳ còn Hạo Hạo ở đằng sau ý)
‘Tiểu quỷ tử’ một thân tuyệt kỹ không dám động bậy, bị ‘Hoa cô nương’ đè xuống đất sờ mó eo nhỏ, miệng kêu: “Cứu mạng, phi lễ a…."
‘Hoa cô nương’ lúc này chỉ mang độc nhất một cái quần lót, cười dữ tợn nói:"Ngươi kêu đi, kêu phá cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi đâu." Lại nhìn đến đối phương quần áo chỉnh tề, cười lạnh: “Hừ, hôm nay Dương Bạch Lao ta sẽ lột sạch củ cải nhà ngươi!"
Hàn Tiểu Bằng bị hắn nói đến cả người run rẩy: “Đại ca, anh đi lộn phim trường rồi…."
Lời còn chưa dứt, hạ thân đã đột nhiên thấy lạnh, thì ra bắt đầu lột từ phía dưới.
Cự vật đen nhánh lập tức nhảy ra. Trần Hạo không thèm suy nghĩ lập tức mút vào.
Hàn Tiểu Bằng lắp bắp kinh hãi, y chưa bao giờ thử không mang bcs làm. Nhưng Trần Hạo tựa hồ không quan tâm, cứ như vậy tiếp tục phun ra nuốt vào vuốt ve cự long của y.
Hắn hình như rất có kinh nghiệm, cho dù là phía trên hay túi thịt phía dưới đều được vuốt ve liếm láp chăm sóc cực kỳ tốt. Hàn Tiểu Bằng sáp rất sâu, đâm thẳng vào trong yết hầu hắn, y rất nhanh liền không chịu nổi run run bắn ra.
Bởi vì sáp vào sâu, y không kịp đẩy người dưới thân ra. Nhìn Trần Hạo che miệng kịch liệt ho khan, Hàn Tiểu Bằng tỉnh lại sau một hồi kích tình liền lo lắng.
Y nhanh chóng chạy vào bếp rót nhớc, lại lảo đảo lết ra đưa cho Trần Hạo.
Người kia lại rất bình tĩnh, thông cổ họng nói không sao.
“Thoải mái không? Ngươi thoải mái là tốt rồi,"
Hàn Tiểu Bằng băn khoăn, lại xoay mặt Trần Hạo qua, chuẩn bị hôn hắn, lại bị né tránh.
“Ta không hôn đâu." Ánh mắt Trần Hạo ảm đạm, chuẩn bị đứng dậy.
“Nói gì vậy, Bằng Bằng dạy ngươi," Hàn Tiểu Bằng một phen kéo lấy hắn.
“Đừng… Có mùi…."
Giống như là không tin có người sẽ tình nguyện cùng hắn hôn môi sau khi hắn đã nuốt cái thứ tanh tưởi đó xuống, biểu tình Trần Hạo cực kỳ mất tự nhiên, như một đứa trẻ không biết làm sao vậy.
Hàn Tiểu Bằng nhìn thấy hắn như vậy, có chút đau lòng. Ánh mắt y vừa lúc chuyển đến đống đồ ăn vặt, nhặt đại một bao bánh mở ra, là bánh thanh dài vị dâu tây, y bỏ đại vào miệng một ngụm, nâng cằm Trần Hạo lên: “Hạo Hạo, đến đây ăn nào."
Trần Hạo ngẩn ra, lập tức cắn từ đầu bên kia của cái bánh. Rất nhanh, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn nghe thấy tiếng răng nghiền bánh ‘răng rắc’ phát ra.
Đến lúc miếng bánh đã ngắn đến mức không thể ngắn hơn nữa, môi hai người liền dắt dao dán cùng một chỗ.
Chiều hôm đó, bọn họ đã giải quyết toàn bộ đống đồ ăn vặt rơi vãi lung rung kia, Hạo Hạo môi sưng thành miếng xúc xích rốt cuộc cũng tốt nghiệp trường dạy hôn của Bằng Bằng.
Tác giả :
Tế Hựu Tiểu