Hành Trình Tuyệt Mệnh
Chương 51: Lại rơi vào cảnh tuyệt vọng
Không ngoài dự đoán của tôi, hành động nôn nóng của Lan Lan quả nhiên đã khiến người phụ nữ Đông Nam Á kia tỉnh dậy. Hoặc cũng có thể, cô ta đã tỉnh lại từ lâu rồi, chỉ là đang âm thầm quan sát tình hình, nhìn thử xem Lan Lan sẽ làm gì cô ta. Cô ta nhắc đến ba từ "xác rối gỗ", tôi không biết rốt cuộc nó là thứ gì, nhưng có vẻ như đó chính là thứ vừa tấn công chúng tôi ở trong nước.
Người phụ nữ Đông Nam Á kia nói mặc dù "xác rối gỗ" kia lợi hại, khiến cô ta phải công nhận, nhưng dường như vào lúc này cô đã đem năng lực của Lan Lan nhìn thấu triệt để, Lan Lan không cách nào có thể sử dụng "xác rối gỗ" được nữa, hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta.
Cô ta đứng lên, hai tay chống ở bên cạnh, từ từ nâng người lên.
Theo động tác giơ tay lên của cô ta, trong vòng tròn bùn máu bắt đầu nổi lên bụi và cát.
Chúng giống như có sự sống vậy, với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, mơ hồ ghép lại với nhau thành dáng một người gầy gò, cũng không thể gọi là người được, mà là một bộ xương khô, bộ xương khô nhỏ có màu đỏ như máu.
Lan Lan lùi về phía vách đá, vẻ mặt có chút hốt hoảng, cô bé vội vàng nắm lấy cổ mình, dùng sức nôn ra, nhưng cô bé không nôn ra được thứ gì ngoại trừ máu cả.
“Không... không được, đừng qua đây!" Cô bé hoảng sợ, thậm chí còn bắt đầu cầu xin tha mạng.
Tôi cảm thấy không ổn, tôi hy vọng hai người bọn họ có thể đều bị thua thiệt cơ. Còn nếu muốn nhất định phải có kết quả thắng thua, thì ít nhất Lan Lan cũng phải thắng, như vậy tôi mới có cơ hội thử nghiệm kế hoạch tiếp theo của mình.
Nhưng bây giờ có vẻ như Lan Lan ...
Không, có gì đó không ổn.
Tôi chợt chú ý đến ánh mắt Lan Lan.
Mặc dù vẻ mặt của cô bé rất hốt hoảng, giọng nói cũng trở nên nức nở, dù thế nào cũng có vẻ như đang khϊế͙p͙ sợ đến cực điểm. Tuy nhiên, trong đôi mắt ấy, tôi lại rõ ràng thấy được một sự chờ đợi.
Dù nó xảy ra chớp nhoáng nhưng tôi chắc chắn rằng mình đã không nhìn nhầm được.
Cô bé có xu hướng thích bị ngược sao?
Rõ ràng là không phải...
Đã như vậy, chỉ có thể có một lời giải đáp, đó là tôi đã đánh giá thấp cô bé. Mọi thứ bây giờ, ngay từ đầu đã nằm trong kế hoạch của cô bé, chính xác thì cô bé định làm gì chứ?
Lúc bộ xương khô màu đỏ bước đến gần Lan Lan khoảng chừng một mét, đột nhiên bay lên, hóa thân giống như một bộ giáp bằng xương, quấn lấy thân thể của Lan Lan, áp sát vào da cô bé, những tiếng tí tách vang lên, đó là âm thanh của da thịt Lan Lan đang bị ăn mòn. Cô bé đau đớn hét lên, khốn khổ cầu xin tha thứ, nhưng ngay khi người phụ nữ Đông Nam Á bước đến gần cô bé, khóe miệng Lan Lan đột nhiên nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo.
Khoảnh khắc tiếp theo, trêи mặt đất lúc nãy, xác bọn trùng đã nát bấy đột nhiên bắt đầu sống lại!
Hóa thân thành hai con rắn dài màu trắng, bật nảy lên phía trên! Từ trêи trời rơi xuống! Vị trí đó vừa vặn nhắm vào đầu của người phụ nữ Đông Nam Á.
Kế hoạch đánh lén đó sao?
Tuy nhiên, mọi chuyện dường như phát triển theo chiều hướng không hề đơn giản chút nào, mặc dù tốc độ của hai con rắn trắng kia cực kỳ nhanh, nhưng bộ giáp xương đang quấn quanh của Lan Lan lại tách ra làm hai, nhanh chóng đánh chết hai con rắn màu trắng kia!
Người phụ nữ Đông Nam Á mỉm cười, trong tiếng cười mang đầy vẻ mỉa mai.
"Lại còn đánh lén kém cỏi như vậy sao? Xem ra tôi thực sự đánh giá quá cao cô rồi. Tôi đã sớm nhận thấy những xác trùng dưới đất cô để lại có vấn đề rồi, thủ đoạn cỏn con này chỉ là trò lừa bịp thôi, còn không đả thương được tôi nữa."
Nói xong, bộ giáp xương lại bay lên trêи người Lan Lan, âm thanh ăn mòn da thịt càng lớn.
Tôi thấy chất nhầy màu xanh lục rỉ ra từ cơ thể Lan Lan, chắc không bao lâu nữa cô bé sẽ hoàn toàn bị ăn mòn sạch sẽ.
Nhưng lại không hề thấy sự đau đớn trêи gương mặt của cô bé nữa.
Cô bé vẫn đang cười, mà lần này, hình như càng có vẻ cười vui thích hơn, đáp: "Cô thật sự nghĩ vậy sao? Vậy thì lại đây."
Người phụ nữ Đông Nam Á cau mày tỏ vẻ không hiểu lời Lan Lan có ý gì, nhưng cô ta vẫn từng bước đến gần Lan Lan, khi hai người cách nhau khoảng chừng một cánh tay, người phụ nữ Đông Nam Á đột nhiên quỳ xuống, gót chân sau của cô ta dính đầy chất nhầy trêи mặt đất. Thứ giẫm phải chính là con rắn trắng vừa mới bị buộc phải rút lui.
Vẻ mặt của người phụ nữ Đông Nam Á trở nên đau đớn, cô ta nhìn Lan Lan với vẻ khó tin, nói: "Mệnh cổ sống lại, thậm chí còn có thể đầu độc ... Cô, cô làm sao được? "
“Chỉ là độc tê liệt mà thôi, đừng hoảng hốt chứ nhỉ." Lan Lan mỉm cười.
Nhưng người phụ nữ Đông Nam Á cũng lập tức lộ ra một nụ cười dữ tợn, hai tay bắt lấy bả vai Lan Lan, nói: "Không sao, chỉ cần cô chết đi, độc cổ sẽ tự nhiên được hóa giải thôi ... Cô cho rằng mình còn có thể chống đỡ được bao lâu hả?"
"Tôi ấy à, cũng không chống đỡ được bao lâu đâu, nhưng lại có một ưu điểm đấy. Hình như bên tôi có nhiều người hơn cô."
Nói đến đây, Lan Lan chợt thu nụ cười lại, hét lớn về phía tôi: "Cơ hội duy nhất để ra tay đến rồi!"
Khoảnh khắc phụ người phụ nữ Đông Nam Á kia quỳ xuống, tôi cũng đã lấy con dao găm từ trong tay Diêu Thiến Văn, trực tiếp chạy như bay về phía cô ta!
Nhưng người phụ nữ Đông Nam Á dường như không quan tâm đến tôi, nói: “Tên kia chỉ là một người thường, mong anh ta giết tôi sao?" Nói xong, chật vật giơ tay lên, làm cho bộ giáp xương trêи người Lan Lan tiếp tục tách ra, một bộ xương khô màu đỏ đang chạy về phía tôi!
Sức mạnh của thứ kia như thế nào tôi không đoán được, nhưng tôi tin vào câu nói của Lan Lan, "cơ hội duy nhất", tôi không thể đè nén bản thân được nữa, độc trùng trong cơ thể được tôi hoàn toàn tiết ra. Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, ngay lúc đó, tôi có lẽ cũng sẽ trở thành một con quái vật giống như Quan Hạo và những người khác, trong nháy mắt khi bộ xương khô đỏ đến gần tôi, nó đã bị tôi đập một cú nát bét.
Chất nhầy nát bấy kia dính đầy móng vuốt của tôi, đau đớn khó chịu, làm tôi mất đi dáng vẻ của côn trùng quái vật bị biến dị kia đi.
Nhưng cũng may, tôi đã kịp thời chạy đến phía sau lưng người phụ nữ Đông Nam Á, nhắm con dao ngay lưng cô ta, đâm thật mạnh vào!
Người phụ nữ Đông Nam Á kia hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng cũng không lập tức mất đi năng lực chiến đấu mà nhanh chóng xoay người lại, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một đôi tay bóp lấy cổ tôi, giống như một đôi kìm sắt, dù thế nào tôi cũng không thể trốn thoát!
Tôi biết cô ta chỉ cần dùng một chút lực đã có thể xé nát đầu tôi rồi.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên giống như một bóng ma vòng qua cổ người phụ nữ Đông Nam Á, chính là gương mặt xinh đẹp ma mị của Lan Lan xuất hiện bên cạnh, giọng nói giống như sấm sét trong ngày mưa, trầm thấp, kiềm chế, âm u nói: "Ai nói, tôi mong anh ta giết cô?"
Bàn tay nhỏ bé hiện ra móng tay màu xanh biếc, năm ngón tay đâm sâu vào cổ của người phụ nữ Đông Nam Á!
Sau đó, xé mạnh ra!
Máu của cô ta văng lên trêи mặt tôi, mà tôi, một người đã quen nhìn thấy xác chết, sinh ra một loại cảm giác muốn nôn mửa.
Người phụ nữ Đông Nam Á kia đã chết, chết một cách triệt để.
Bộ giáp xương trêи người Lan Lan cũng bắt đầu rơi ra, nhưng cô bé hình như cũng bị thương rất nặng, toàn thân bê bết máu, trông vô cùng yếu ớt, mềm nhũn nằm trêи mặt đất, vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Sau đó, đưa tay ra cho tôi,nói: "Kéo em một chút."
Thực ra, ngay lúc đó, tôi vẫn còn có chút chậm chạp không muốn.
Có lẽ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng con nhóc này có một loại ma lực, ánh mắt cô bé dường như có thể hút lấy tâm hồn người khác. Tôi vô thức đưa tay ra, nhưng trong nháy mắt vươn tay đó, tôi thật sự muốn tát mạnh mình vài cái.
Đôi tay này của tôi không đưa về phía cô ta.
Trong nháy mắt tôi kéo cô ta, những chiếc móng tay màu xanh biếc còn chưa thu lại, trực tiếp đâm vào lòng bàn tay tôi, tôi tê dại toàn thân, tay chân không còn sức lực, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, chỉ có thể há hốc mồm. Chỉ có giọng nói phát ra một cách rất khó khăn: "Cô... muốn... làm gì?"
Lúc này tôi mới ý thức được, nhìn vết thương tưởng chừng như vô cùng đáng sợ này thực ra lại không gây ra nhiều tổn thương cho Lan Lan.
Cô ta đứng dậy, đầu tiên vươn thắt lưng, sau đó đi đến trước mặt tôi, kéo vải bọc tay trái tôi ra, nói: "Anh đoán thử xem? Nhưng trước đó, phải phạt anh một tí trước đã..."
Lòng bàn tay của cô ta giống như một con dao vậy, đột nhiên đâm về phía ngực tôi!
Phọc!
Da thịt bị đâm xuyên, cô ta nắm lấy trái tim tôi! Sau đó, dùng lực rất lớn kéo một cái, tôi thấy một thứ màu đỏ tươi bị cô ta lôi ra, dường như vẫn còn đang đập.
"Muốn nhìn cả hai bên đều thương tổn sao, còn muốn lừa chết tôi? Tâm tư dối trá của anh cũng không ít đâu nhỉ."
Người phụ nữ Đông Nam Á kia nói mặc dù "xác rối gỗ" kia lợi hại, khiến cô ta phải công nhận, nhưng dường như vào lúc này cô đã đem năng lực của Lan Lan nhìn thấu triệt để, Lan Lan không cách nào có thể sử dụng "xác rối gỗ" được nữa, hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta.
Cô ta đứng lên, hai tay chống ở bên cạnh, từ từ nâng người lên.
Theo động tác giơ tay lên của cô ta, trong vòng tròn bùn máu bắt đầu nổi lên bụi và cát.
Chúng giống như có sự sống vậy, với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, mơ hồ ghép lại với nhau thành dáng một người gầy gò, cũng không thể gọi là người được, mà là một bộ xương khô, bộ xương khô nhỏ có màu đỏ như máu.
Lan Lan lùi về phía vách đá, vẻ mặt có chút hốt hoảng, cô bé vội vàng nắm lấy cổ mình, dùng sức nôn ra, nhưng cô bé không nôn ra được thứ gì ngoại trừ máu cả.
“Không... không được, đừng qua đây!" Cô bé hoảng sợ, thậm chí còn bắt đầu cầu xin tha mạng.
Tôi cảm thấy không ổn, tôi hy vọng hai người bọn họ có thể đều bị thua thiệt cơ. Còn nếu muốn nhất định phải có kết quả thắng thua, thì ít nhất Lan Lan cũng phải thắng, như vậy tôi mới có cơ hội thử nghiệm kế hoạch tiếp theo của mình.
Nhưng bây giờ có vẻ như Lan Lan ...
Không, có gì đó không ổn.
Tôi chợt chú ý đến ánh mắt Lan Lan.
Mặc dù vẻ mặt của cô bé rất hốt hoảng, giọng nói cũng trở nên nức nở, dù thế nào cũng có vẻ như đang khϊế͙p͙ sợ đến cực điểm. Tuy nhiên, trong đôi mắt ấy, tôi lại rõ ràng thấy được một sự chờ đợi.
Dù nó xảy ra chớp nhoáng nhưng tôi chắc chắn rằng mình đã không nhìn nhầm được.
Cô bé có xu hướng thích bị ngược sao?
Rõ ràng là không phải...
Đã như vậy, chỉ có thể có một lời giải đáp, đó là tôi đã đánh giá thấp cô bé. Mọi thứ bây giờ, ngay từ đầu đã nằm trong kế hoạch của cô bé, chính xác thì cô bé định làm gì chứ?
Lúc bộ xương khô màu đỏ bước đến gần Lan Lan khoảng chừng một mét, đột nhiên bay lên, hóa thân giống như một bộ giáp bằng xương, quấn lấy thân thể của Lan Lan, áp sát vào da cô bé, những tiếng tí tách vang lên, đó là âm thanh của da thịt Lan Lan đang bị ăn mòn. Cô bé đau đớn hét lên, khốn khổ cầu xin tha thứ, nhưng ngay khi người phụ nữ Đông Nam Á bước đến gần cô bé, khóe miệng Lan Lan đột nhiên nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo.
Khoảnh khắc tiếp theo, trêи mặt đất lúc nãy, xác bọn trùng đã nát bấy đột nhiên bắt đầu sống lại!
Hóa thân thành hai con rắn dài màu trắng, bật nảy lên phía trên! Từ trêи trời rơi xuống! Vị trí đó vừa vặn nhắm vào đầu của người phụ nữ Đông Nam Á.
Kế hoạch đánh lén đó sao?
Tuy nhiên, mọi chuyện dường như phát triển theo chiều hướng không hề đơn giản chút nào, mặc dù tốc độ của hai con rắn trắng kia cực kỳ nhanh, nhưng bộ giáp xương đang quấn quanh của Lan Lan lại tách ra làm hai, nhanh chóng đánh chết hai con rắn màu trắng kia!
Người phụ nữ Đông Nam Á mỉm cười, trong tiếng cười mang đầy vẻ mỉa mai.
"Lại còn đánh lén kém cỏi như vậy sao? Xem ra tôi thực sự đánh giá quá cao cô rồi. Tôi đã sớm nhận thấy những xác trùng dưới đất cô để lại có vấn đề rồi, thủ đoạn cỏn con này chỉ là trò lừa bịp thôi, còn không đả thương được tôi nữa."
Nói xong, bộ giáp xương lại bay lên trêи người Lan Lan, âm thanh ăn mòn da thịt càng lớn.
Tôi thấy chất nhầy màu xanh lục rỉ ra từ cơ thể Lan Lan, chắc không bao lâu nữa cô bé sẽ hoàn toàn bị ăn mòn sạch sẽ.
Nhưng lại không hề thấy sự đau đớn trêи gương mặt của cô bé nữa.
Cô bé vẫn đang cười, mà lần này, hình như càng có vẻ cười vui thích hơn, đáp: "Cô thật sự nghĩ vậy sao? Vậy thì lại đây."
Người phụ nữ Đông Nam Á cau mày tỏ vẻ không hiểu lời Lan Lan có ý gì, nhưng cô ta vẫn từng bước đến gần Lan Lan, khi hai người cách nhau khoảng chừng một cánh tay, người phụ nữ Đông Nam Á đột nhiên quỳ xuống, gót chân sau của cô ta dính đầy chất nhầy trêи mặt đất. Thứ giẫm phải chính là con rắn trắng vừa mới bị buộc phải rút lui.
Vẻ mặt của người phụ nữ Đông Nam Á trở nên đau đớn, cô ta nhìn Lan Lan với vẻ khó tin, nói: "Mệnh cổ sống lại, thậm chí còn có thể đầu độc ... Cô, cô làm sao được? "
“Chỉ là độc tê liệt mà thôi, đừng hoảng hốt chứ nhỉ." Lan Lan mỉm cười.
Nhưng người phụ nữ Đông Nam Á cũng lập tức lộ ra một nụ cười dữ tợn, hai tay bắt lấy bả vai Lan Lan, nói: "Không sao, chỉ cần cô chết đi, độc cổ sẽ tự nhiên được hóa giải thôi ... Cô cho rằng mình còn có thể chống đỡ được bao lâu hả?"
"Tôi ấy à, cũng không chống đỡ được bao lâu đâu, nhưng lại có một ưu điểm đấy. Hình như bên tôi có nhiều người hơn cô."
Nói đến đây, Lan Lan chợt thu nụ cười lại, hét lớn về phía tôi: "Cơ hội duy nhất để ra tay đến rồi!"
Khoảnh khắc phụ người phụ nữ Đông Nam Á kia quỳ xuống, tôi cũng đã lấy con dao găm từ trong tay Diêu Thiến Văn, trực tiếp chạy như bay về phía cô ta!
Nhưng người phụ nữ Đông Nam Á dường như không quan tâm đến tôi, nói: “Tên kia chỉ là một người thường, mong anh ta giết tôi sao?" Nói xong, chật vật giơ tay lên, làm cho bộ giáp xương trêи người Lan Lan tiếp tục tách ra, một bộ xương khô màu đỏ đang chạy về phía tôi!
Sức mạnh của thứ kia như thế nào tôi không đoán được, nhưng tôi tin vào câu nói của Lan Lan, "cơ hội duy nhất", tôi không thể đè nén bản thân được nữa, độc trùng trong cơ thể được tôi hoàn toàn tiết ra. Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, ngay lúc đó, tôi có lẽ cũng sẽ trở thành một con quái vật giống như Quan Hạo và những người khác, trong nháy mắt khi bộ xương khô đỏ đến gần tôi, nó đã bị tôi đập một cú nát bét.
Chất nhầy nát bấy kia dính đầy móng vuốt của tôi, đau đớn khó chịu, làm tôi mất đi dáng vẻ của côn trùng quái vật bị biến dị kia đi.
Nhưng cũng may, tôi đã kịp thời chạy đến phía sau lưng người phụ nữ Đông Nam Á, nhắm con dao ngay lưng cô ta, đâm thật mạnh vào!
Người phụ nữ Đông Nam Á kia hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng cũng không lập tức mất đi năng lực chiến đấu mà nhanh chóng xoay người lại, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một đôi tay bóp lấy cổ tôi, giống như một đôi kìm sắt, dù thế nào tôi cũng không thể trốn thoát!
Tôi biết cô ta chỉ cần dùng một chút lực đã có thể xé nát đầu tôi rồi.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên giống như một bóng ma vòng qua cổ người phụ nữ Đông Nam Á, chính là gương mặt xinh đẹp ma mị của Lan Lan xuất hiện bên cạnh, giọng nói giống như sấm sét trong ngày mưa, trầm thấp, kiềm chế, âm u nói: "Ai nói, tôi mong anh ta giết cô?"
Bàn tay nhỏ bé hiện ra móng tay màu xanh biếc, năm ngón tay đâm sâu vào cổ của người phụ nữ Đông Nam Á!
Sau đó, xé mạnh ra!
Máu của cô ta văng lên trêи mặt tôi, mà tôi, một người đã quen nhìn thấy xác chết, sinh ra một loại cảm giác muốn nôn mửa.
Người phụ nữ Đông Nam Á kia đã chết, chết một cách triệt để.
Bộ giáp xương trêи người Lan Lan cũng bắt đầu rơi ra, nhưng cô bé hình như cũng bị thương rất nặng, toàn thân bê bết máu, trông vô cùng yếu ớt, mềm nhũn nằm trêи mặt đất, vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Sau đó, đưa tay ra cho tôi,nói: "Kéo em một chút."
Thực ra, ngay lúc đó, tôi vẫn còn có chút chậm chạp không muốn.
Có lẽ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng con nhóc này có một loại ma lực, ánh mắt cô bé dường như có thể hút lấy tâm hồn người khác. Tôi vô thức đưa tay ra, nhưng trong nháy mắt vươn tay đó, tôi thật sự muốn tát mạnh mình vài cái.
Đôi tay này của tôi không đưa về phía cô ta.
Trong nháy mắt tôi kéo cô ta, những chiếc móng tay màu xanh biếc còn chưa thu lại, trực tiếp đâm vào lòng bàn tay tôi, tôi tê dại toàn thân, tay chân không còn sức lực, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, chỉ có thể há hốc mồm. Chỉ có giọng nói phát ra một cách rất khó khăn: "Cô... muốn... làm gì?"
Lúc này tôi mới ý thức được, nhìn vết thương tưởng chừng như vô cùng đáng sợ này thực ra lại không gây ra nhiều tổn thương cho Lan Lan.
Cô ta đứng dậy, đầu tiên vươn thắt lưng, sau đó đi đến trước mặt tôi, kéo vải bọc tay trái tôi ra, nói: "Anh đoán thử xem? Nhưng trước đó, phải phạt anh một tí trước đã..."
Lòng bàn tay của cô ta giống như một con dao vậy, đột nhiên đâm về phía ngực tôi!
Phọc!
Da thịt bị đâm xuyên, cô ta nắm lấy trái tim tôi! Sau đó, dùng lực rất lớn kéo một cái, tôi thấy một thứ màu đỏ tươi bị cô ta lôi ra, dường như vẫn còn đang đập.
"Muốn nhìn cả hai bên đều thương tổn sao, còn muốn lừa chết tôi? Tâm tư dối trá của anh cũng không ít đâu nhỉ."
Tác giả :
Tà Nhi