Hành Trình Tránh Thịt
Quyển 1 - Chương 5: Em trai (5)
Ánh nắng ban mai trong trẻo xuyên qua ô cửa chiếu sáng cả căn phòng.
Nhạc Hải Sanh yếu ớt hừ một tiếng, từ từ tỉnh giấc.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy một đầu tóc đen chôn trước ngực mình, một đoá hồng anh trên đỉnh tuyết trắng bị đầu lưỡi mút lấy liếm láp, mà bên còn lại bị ngón tay linh hoạt của người đàn ông tinh tế chơi đùa.
Nhạc Hải Sanh cảm giác như có một dòng điện lưu chạy khắp thân thể, không kìm được run rẩy.
Mà thiếu niên từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, hướng cô lộ ra một cái sáng lạn tươi cười, thoạt nhìn tựa như vầng dương buổi sáng sớm.
Nếu bỏ qua việc hắn đang ngậm lấy nụ hoa cô cười nói, cảnh tượng này quả thật rất đẹp mắt.
Nhạc Hải Sanh có chút không thích ứng được với hoàn cảnh như vậy. Ở trong tâm trí của cô, thiếu niên mười bảy tuổi vẫn còn là một đứa nhỏ, mà thân thể cô lại bị một đứa nhỏ ăn sạch không còn một mẩu.
Tuy rằng sự thật là hắn đơn phương hành động, nhưng trong lòng Nhạc Hải Sanh vẫn dâng lên mặc cảm tội lỗi.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào mắt cô nhả ra nụ hoa đỏ hồng bị hút đến sưng đỏ, hắn tràn đầy sinh lực kêu: " Chị, buổi sáng tốt lành..."
Nhạc Hải Sanh hoàn toàn không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi cái đầu thật thấp, giãy dụa muốn đứng lên.
Thế nhưng vẫn bị thiếu niên trấn áp.
Thiếu niên không biết học ở đâu ra những chiêu trò xấu xa làm cô như muốn tan chảy thành một bãi xuân thuỷ. Cô nghĩ rằng tối hôm qua dù sao cũng đã làm một lần, cho dù muốn cự tuyệt cũng không thể, cô đành từ chối qua loa tượng trưng vài cái, liền xụi lơ mặc hắn làm gì thì làm.
Cũng may thiếu niên không giống như hôm qua, hắn rất thức thời rút ngắn đi thời gian. Mỗi lần hắn xâm lược chính là mãnh liệt đâm vào rút ra, có khi đỉnh đến sâu tận cùng bên trong hoa huyệt. Bị hắn tấn công thô bạo như vậy Nhạc Hải Sanh cũng khó kìm ném chính mình, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn không ngừng khóc nức nở cầu xin, chỉ dựa vào hắn vài lần đâm chọc đã đưa cô lên cao trào hai lần.
Cô cố gắng hút lấy từng ngụm từng ngụm dưỡng khí, đôi mắt đẹp khẽ khép hờ, nhìn thiếu niên rút dương vật ra khỏi cơ thể mình theo đó mang ra một lượng lớn dâm dịch tràn ướt đệm giường. Dương vật vẫn cao cao ngẩng đầu không có dấu hiệu mềm xuống, hắn cứ như vậy trần truồng tiến vào bên trong phòng tắm.
Lúc hắn đi ra ngoài đã khoác lên người đồng phục chỉnh tề, bộ dáng mỉm cười cùng với học sinh trung học không có gì là bất đồng.
Nhạc Hải Sanh vô thức nhìn xuống đũng quần của hắn, phát hiện chỗ kia vẫn đang phồng to muốn chui ra ngoài. Thiếu niên theo ánh mắt cô nhìn xuống, hiểu rõ cười nói:
" Không quan hệ, lát nữa tự nhiên sẽ trở lại bình thường."
Nhạc Hải Sanh ôm chăn ngồi trên giường có chút ngây ngốc nhìn dáng vẻ của hắn, thiếu niên đi đến bên giường, cúi đầu hôn lên môi cánh hoa của cô.
" Lát nữa em còn phải đến trường, bất đắc dĩ phải đi thôi. Nếu chị còn muốn, buổi chiều em sẽ tiếp tục thỏa mãn chị..."
Mười mấy tuổi hắn vẫn còn phải đến trường huống hồ Lâm gia quản giáo rất nghiêm khắc, yêu cầu đứa nhỏ phải xuất sắc hơn người. Trong sách cũng có nói qua Lâm Hải Sinh từ nhỏ đã đạt được nhiều thành tích trong học tập trên nhiều lĩnh vực. Ở trường như thế nào là một học sinh tốt hiếm có, về đến nhà lại là biến thành một tên cầm thú, điều này quả thật rất kì quái.
Trong sách có nói mối tình đầu của Lâm Hải Sinh chính là chị gái của mình nhưng không hề nói nguyên nhân hai người xảy ra quan hệ tình dục. Hơn nữa nhìn biểu hiện của Lâm Hải Sanh, cô ấy cũng không phải tình nguyện.
Thật sự là một vấn đề nan giải nha!
Sau khi thiếu niên đi ra ngoài lại có tiếng học cửa vang lên, Nhạc Hải Sanh theo ban năng kéo chăn lên che trước ngực. Mà người kia cơ hồ chỉ gõ cửa tượng trưng, không đợi cô phản ứng liền đẩy cửa đi vào.
Người tới một thân quần áo màu đen của quản gia, cách ăn mặc có phần giống Sébastien trong Hắc quản gia, nho nhã lễ độ, lộ ra một cỗ hơi thở cấm dục (U: chắc cấm dục -.-"). Xem ra ước chừng cũng trên dưới ba mươi tuổi. Người nọ hướng Nhạc Hải Sanh cúi đầu.
" Tiểu thư, buổi sáng tốt lành."
"..." Nhạc Hải Sanh nhớ đến đây có lẽ là Lâm quản gia đồng thời cũng là Lâm gia nô bộc - Lâm Dực.
Đột nhiên trong đầu cô thoáng qua âm thanh của "nó": phải hoàn thành tính giao với bảy nam nhân vật trong kịch bản mới có thể đến thế giới tiếp theo.
Nhạc Hải Sanh yếu ớt hừ một tiếng, từ từ tỉnh giấc.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy một đầu tóc đen chôn trước ngực mình, một đoá hồng anh trên đỉnh tuyết trắng bị đầu lưỡi mút lấy liếm láp, mà bên còn lại bị ngón tay linh hoạt của người đàn ông tinh tế chơi đùa.
Nhạc Hải Sanh cảm giác như có một dòng điện lưu chạy khắp thân thể, không kìm được run rẩy.
Mà thiếu niên từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, hướng cô lộ ra một cái sáng lạn tươi cười, thoạt nhìn tựa như vầng dương buổi sáng sớm.
Nếu bỏ qua việc hắn đang ngậm lấy nụ hoa cô cười nói, cảnh tượng này quả thật rất đẹp mắt.
Nhạc Hải Sanh có chút không thích ứng được với hoàn cảnh như vậy. Ở trong tâm trí của cô, thiếu niên mười bảy tuổi vẫn còn là một đứa nhỏ, mà thân thể cô lại bị một đứa nhỏ ăn sạch không còn một mẩu.
Tuy rằng sự thật là hắn đơn phương hành động, nhưng trong lòng Nhạc Hải Sanh vẫn dâng lên mặc cảm tội lỗi.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào mắt cô nhả ra nụ hoa đỏ hồng bị hút đến sưng đỏ, hắn tràn đầy sinh lực kêu: " Chị, buổi sáng tốt lành..."
Nhạc Hải Sanh hoàn toàn không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi cái đầu thật thấp, giãy dụa muốn đứng lên.
Thế nhưng vẫn bị thiếu niên trấn áp.
Thiếu niên không biết học ở đâu ra những chiêu trò xấu xa làm cô như muốn tan chảy thành một bãi xuân thuỷ. Cô nghĩ rằng tối hôm qua dù sao cũng đã làm một lần, cho dù muốn cự tuyệt cũng không thể, cô đành từ chối qua loa tượng trưng vài cái, liền xụi lơ mặc hắn làm gì thì làm.
Cũng may thiếu niên không giống như hôm qua, hắn rất thức thời rút ngắn đi thời gian. Mỗi lần hắn xâm lược chính là mãnh liệt đâm vào rút ra, có khi đỉnh đến sâu tận cùng bên trong hoa huyệt. Bị hắn tấn công thô bạo như vậy Nhạc Hải Sanh cũng khó kìm ném chính mình, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn không ngừng khóc nức nở cầu xin, chỉ dựa vào hắn vài lần đâm chọc đã đưa cô lên cao trào hai lần.
Cô cố gắng hút lấy từng ngụm từng ngụm dưỡng khí, đôi mắt đẹp khẽ khép hờ, nhìn thiếu niên rút dương vật ra khỏi cơ thể mình theo đó mang ra một lượng lớn dâm dịch tràn ướt đệm giường. Dương vật vẫn cao cao ngẩng đầu không có dấu hiệu mềm xuống, hắn cứ như vậy trần truồng tiến vào bên trong phòng tắm.
Lúc hắn đi ra ngoài đã khoác lên người đồng phục chỉnh tề, bộ dáng mỉm cười cùng với học sinh trung học không có gì là bất đồng.
Nhạc Hải Sanh vô thức nhìn xuống đũng quần của hắn, phát hiện chỗ kia vẫn đang phồng to muốn chui ra ngoài. Thiếu niên theo ánh mắt cô nhìn xuống, hiểu rõ cười nói:
" Không quan hệ, lát nữa tự nhiên sẽ trở lại bình thường."
Nhạc Hải Sanh ôm chăn ngồi trên giường có chút ngây ngốc nhìn dáng vẻ của hắn, thiếu niên đi đến bên giường, cúi đầu hôn lên môi cánh hoa của cô.
" Lát nữa em còn phải đến trường, bất đắc dĩ phải đi thôi. Nếu chị còn muốn, buổi chiều em sẽ tiếp tục thỏa mãn chị..."
Mười mấy tuổi hắn vẫn còn phải đến trường huống hồ Lâm gia quản giáo rất nghiêm khắc, yêu cầu đứa nhỏ phải xuất sắc hơn người. Trong sách cũng có nói qua Lâm Hải Sinh từ nhỏ đã đạt được nhiều thành tích trong học tập trên nhiều lĩnh vực. Ở trường như thế nào là một học sinh tốt hiếm có, về đến nhà lại là biến thành một tên cầm thú, điều này quả thật rất kì quái.
Trong sách có nói mối tình đầu của Lâm Hải Sinh chính là chị gái của mình nhưng không hề nói nguyên nhân hai người xảy ra quan hệ tình dục. Hơn nữa nhìn biểu hiện của Lâm Hải Sanh, cô ấy cũng không phải tình nguyện.
Thật sự là một vấn đề nan giải nha!
Sau khi thiếu niên đi ra ngoài lại có tiếng học cửa vang lên, Nhạc Hải Sanh theo ban năng kéo chăn lên che trước ngực. Mà người kia cơ hồ chỉ gõ cửa tượng trưng, không đợi cô phản ứng liền đẩy cửa đi vào.
Người tới một thân quần áo màu đen của quản gia, cách ăn mặc có phần giống Sébastien trong Hắc quản gia, nho nhã lễ độ, lộ ra một cỗ hơi thở cấm dục (U: chắc cấm dục -.-"). Xem ra ước chừng cũng trên dưới ba mươi tuổi. Người nọ hướng Nhạc Hải Sanh cúi đầu.
" Tiểu thư, buổi sáng tốt lành."
"..." Nhạc Hải Sanh nhớ đến đây có lẽ là Lâm quản gia đồng thời cũng là Lâm gia nô bộc - Lâm Dực.
Đột nhiên trong đầu cô thoáng qua âm thanh của "nó": phải hoàn thành tính giao với bảy nam nhân vật trong kịch bản mới có thể đến thế giới tiếp theo.
Tác giả :
Tương Linh Cổ Sắt