Hành Trình Tán Đổ Crush
Chương 86: #180106
01
Hai tiết đầu chúng tôi được ngồi chơi. Lớp chúng tôi chia thành những nhóm nhỏ để tụ tập đánh bài. Tôi cùng nhóm cô cậu ngồi quây lại chơi UNO. Cậu ấy đang ngồi chơi bài cách bàn tôi 1 bàn. Chỉ cần nhìn thẳng là tôi có thể nhìn cậu ấy bất cứ lúc nào. Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một chuyện nên gọi cậu ấy. Tôi gọi cậu ấy 3 lần nhưng cậu ấy vẫn không quay xuống. Giọng của tôi lúc đó chắc chắn đủ để cậu ấy nghe thấy. Nhưng cậu ấy lại giả vờ như không nghe thấy. Tôi từ bỏ trong sự thất vọng. Tôi cố gắng tìm một lí do để chứng minh cậu ấy không hề lơ tôi. Dù sao sự thật vẫn hiển nhiên như vậy, còn lí do nào có thể xoá bỏ được. Cậu ấy bỏ lơ tôi thực sự rồi.
02
Nhân lúc mấy cô cậu kia ngồi chơi hết ván, tôi lấy bánh mì ra ăn. Sợi rau quá dài nên tôi phải dùng răng kéo ra, mút lên rồi mới nhai vào miệng. Sau khi sợi rau kia vào miệng, tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt cậu ấy đang nhìn tôi.
Tiêu tôi luôn rồi!
Hình tượng của tôi trong mắt cậu ấy ngày càng giảm xuống.
Lúc sau, tôi nhìn về phía cậu ấy trước rồi mới dám đưa chiếc bánh mì lên ăn. Cậu ấy vẫn đang chăm chú đánh bài. Tôi cắn miếng bánh mỳ bỗng nhìn thấy miếng xúc xích sắp bị rơi ra khỏi chiếc bánh mì đến nơi rồi. Thấy vậy, tôi nhanh miệng há thật to, nuốt miếng xúc xích vào. Đúng lúc ấy, cậu ấy đang nhìn tôi.
Thôi xong! Cái tướng ăn của tôi "duyên dáng" cỡ nào cậu ấy đã được chiêm ngưỡng hết.
03
Tôi quyết định không ăn bánh mỳ nữa, gói vào túi để vào trong ngăn bàn. Tôi cầm bài lên đánh tiếp cùng với mấy cậu bạn kia. Cậu bạn ngồi bên cạnh nghĩ tôi không có lá bài +4 nên đã đánh xuống, nhìn tôi nở nụ cười thích thú. Tôi rút lá bài +4 ra, đánh xuống.
"Mày nghĩ bố mày sợ mày chắc?" Tôi nhìn cậu bạn, cong khoé miệng.
Giọng tôi khá to lại cộng thêm việc bỗng nhiên lớp tôi yên lặng đến lạ thường đã khiến cho cậu ấy nghe thấy. Cậu ấy quay lại nhìn tôi khoảng 4 giây rồi quay lên luôn.
Tôi hết nói nổi luôn rồi.
04
Mỗi lần cậu ấy đánh xong bài đều quay xuống chỗ chúng tôi. Lần đầu tiên tôi ngẩng đầu lên nhìn, cậu ấy đang nhìn về mặt bàn dải đầy lá bài. Lần thứ 2 tôi nhìn cậu ấy cũng là lúc cậu ấy đang nhìn tôi. Tôi vội vàng di chuyển tầm mắt. Lần thứ 3 tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Lần thứ 4 tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy đang nhìn về phía cậu bạn ngồi bên cạnh tôi. Những lần ánh mắt chúng tôi chạm nhau như vậy, tôi đều chủ động trốn tránh ánh mắt của cậu ấy. Tôi không hiểu sao mình phải làm vậy nữa?
05
Tôi ngồi than khóc về việc cậu ấy bỏ lơ tôi sáng nay. Cậu bạn thân T lên tiếng phủ nhận ngay.
"Mày nhầm rồi. Lúc mày gọi, nó có quay xuống nhìn. Chẳng qua là khoảng một lát sau thôi, tầm 1-2 phút gì đó"
Chẳng lẽ là do cậu ấy đang tập trung vào chơi bài nên không thể quay xuống. Chờ đến khi cậu ấy chơi xong mới quay xuống đúng không? Có thể là vậy rồi.
06
Cô giáo bảo chúng tôi đọc điểm. Tôi vốn chắc chắn về phần bài làm của mình. Nhưng do chủ quan nên sai rất nhiều lỗi nhỏ vụn vặn. Kết quả chỉ được 6.5 điểm.
Tôi đang ngồi nói chuyện với cô bạn. Cô giáo gọi tên tôi.
"6.5" Lúc đọc điểm xong tôi mới thấy cái giọng của mình thật sự đáng sợ mà. Nghe qua có chút điệu.
Quả nhiên, lát sau tôi nghe thấy giọng của cậu ấy vang lên.
"Sáu phẩy nămmmm~" Cậu ấy nhại lại giọng của tôi, kéo thật dài chữ cuối cùng. Nhắc đi nhắc lại liên tục xấp xỉ 10 lần.
Tôi quay lại nhìn cậu ấy. Cậu ấy vừa nhại lại vừa cười đầy thích thú.
"Mấy?" Tôi hất cằm về phía cậu ấy.
"Tao á?" Cậu ấy hỏi lại.
"Ừ. Mày bao nhiêu điểm?" Tôi gật đầu.
"Tao cao điểm nhất lớp" Cậu ấy cười, gương mặt đầy tự hào.
"Là bao nhiêu?" Tôi biết điểm của cậu ấy rồi nhưng vẫn muốn hỏi lại.
"8.75" Cậu ấy nói to, dõng dạc.
"Thế cơ" Tôi gật đầu.
Cậu ấy nhìn tôi ra bộ mặt đầy sự tự hào.
07
Buổi tối chúng tôi có chung lớp học thêm. Nhóm học này chỉ có 24 người, khá ấm cúng khi ngồi gần nhau.Tôi bất ngờ bị cô giáo gọi đứng dậy phát biểu. Cậu bạn thân M ngồi bên dưới vội vàng nhắc tôi. Tôi tin tưởng nói lại những gì cậu bạn thân M nói.
Sau khi tôi nói xong, cả lớp cười ồ lên. Cả cô giáo cũng phải bật cười. Tôi nghe tiếng cười rõ to và đầy sung sướng nhất của cậu bạn thân M bên dưới. Lúc này tôi mới phát hiện ra rằng cậu bạn thân M cố ý nhắc sai tôi.
Ôi, cảm giác nhục không tả nổi. Có cả sự hiện diện của cậu ấy nữa lại làm cho tôi cảm thấy vừa nhục vừa xấu hổ. Tôi muốn thăng thiên quá.
Rốt cuộc thì hôm nay là ngày gì vậy?
Hai tiết đầu chúng tôi được ngồi chơi. Lớp chúng tôi chia thành những nhóm nhỏ để tụ tập đánh bài. Tôi cùng nhóm cô cậu ngồi quây lại chơi UNO. Cậu ấy đang ngồi chơi bài cách bàn tôi 1 bàn. Chỉ cần nhìn thẳng là tôi có thể nhìn cậu ấy bất cứ lúc nào. Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một chuyện nên gọi cậu ấy. Tôi gọi cậu ấy 3 lần nhưng cậu ấy vẫn không quay xuống. Giọng của tôi lúc đó chắc chắn đủ để cậu ấy nghe thấy. Nhưng cậu ấy lại giả vờ như không nghe thấy. Tôi từ bỏ trong sự thất vọng. Tôi cố gắng tìm một lí do để chứng minh cậu ấy không hề lơ tôi. Dù sao sự thật vẫn hiển nhiên như vậy, còn lí do nào có thể xoá bỏ được. Cậu ấy bỏ lơ tôi thực sự rồi.
02
Nhân lúc mấy cô cậu kia ngồi chơi hết ván, tôi lấy bánh mì ra ăn. Sợi rau quá dài nên tôi phải dùng răng kéo ra, mút lên rồi mới nhai vào miệng. Sau khi sợi rau kia vào miệng, tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt cậu ấy đang nhìn tôi.
Tiêu tôi luôn rồi!
Hình tượng của tôi trong mắt cậu ấy ngày càng giảm xuống.
Lúc sau, tôi nhìn về phía cậu ấy trước rồi mới dám đưa chiếc bánh mì lên ăn. Cậu ấy vẫn đang chăm chú đánh bài. Tôi cắn miếng bánh mỳ bỗng nhìn thấy miếng xúc xích sắp bị rơi ra khỏi chiếc bánh mì đến nơi rồi. Thấy vậy, tôi nhanh miệng há thật to, nuốt miếng xúc xích vào. Đúng lúc ấy, cậu ấy đang nhìn tôi.
Thôi xong! Cái tướng ăn của tôi "duyên dáng" cỡ nào cậu ấy đã được chiêm ngưỡng hết.
03
Tôi quyết định không ăn bánh mỳ nữa, gói vào túi để vào trong ngăn bàn. Tôi cầm bài lên đánh tiếp cùng với mấy cậu bạn kia. Cậu bạn ngồi bên cạnh nghĩ tôi không có lá bài +4 nên đã đánh xuống, nhìn tôi nở nụ cười thích thú. Tôi rút lá bài +4 ra, đánh xuống.
"Mày nghĩ bố mày sợ mày chắc?" Tôi nhìn cậu bạn, cong khoé miệng.
Giọng tôi khá to lại cộng thêm việc bỗng nhiên lớp tôi yên lặng đến lạ thường đã khiến cho cậu ấy nghe thấy. Cậu ấy quay lại nhìn tôi khoảng 4 giây rồi quay lên luôn.
Tôi hết nói nổi luôn rồi.
04
Mỗi lần cậu ấy đánh xong bài đều quay xuống chỗ chúng tôi. Lần đầu tiên tôi ngẩng đầu lên nhìn, cậu ấy đang nhìn về mặt bàn dải đầy lá bài. Lần thứ 2 tôi nhìn cậu ấy cũng là lúc cậu ấy đang nhìn tôi. Tôi vội vàng di chuyển tầm mắt. Lần thứ 3 tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Lần thứ 4 tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy đang nhìn về phía cậu bạn ngồi bên cạnh tôi. Những lần ánh mắt chúng tôi chạm nhau như vậy, tôi đều chủ động trốn tránh ánh mắt của cậu ấy. Tôi không hiểu sao mình phải làm vậy nữa?
05
Tôi ngồi than khóc về việc cậu ấy bỏ lơ tôi sáng nay. Cậu bạn thân T lên tiếng phủ nhận ngay.
"Mày nhầm rồi. Lúc mày gọi, nó có quay xuống nhìn. Chẳng qua là khoảng một lát sau thôi, tầm 1-2 phút gì đó"
Chẳng lẽ là do cậu ấy đang tập trung vào chơi bài nên không thể quay xuống. Chờ đến khi cậu ấy chơi xong mới quay xuống đúng không? Có thể là vậy rồi.
06
Cô giáo bảo chúng tôi đọc điểm. Tôi vốn chắc chắn về phần bài làm của mình. Nhưng do chủ quan nên sai rất nhiều lỗi nhỏ vụn vặn. Kết quả chỉ được 6.5 điểm.
Tôi đang ngồi nói chuyện với cô bạn. Cô giáo gọi tên tôi.
"6.5" Lúc đọc điểm xong tôi mới thấy cái giọng của mình thật sự đáng sợ mà. Nghe qua có chút điệu.
Quả nhiên, lát sau tôi nghe thấy giọng của cậu ấy vang lên.
"Sáu phẩy nămmmm~" Cậu ấy nhại lại giọng của tôi, kéo thật dài chữ cuối cùng. Nhắc đi nhắc lại liên tục xấp xỉ 10 lần.
Tôi quay lại nhìn cậu ấy. Cậu ấy vừa nhại lại vừa cười đầy thích thú.
"Mấy?" Tôi hất cằm về phía cậu ấy.
"Tao á?" Cậu ấy hỏi lại.
"Ừ. Mày bao nhiêu điểm?" Tôi gật đầu.
"Tao cao điểm nhất lớp" Cậu ấy cười, gương mặt đầy tự hào.
"Là bao nhiêu?" Tôi biết điểm của cậu ấy rồi nhưng vẫn muốn hỏi lại.
"8.75" Cậu ấy nói to, dõng dạc.
"Thế cơ" Tôi gật đầu.
Cậu ấy nhìn tôi ra bộ mặt đầy sự tự hào.
07
Buổi tối chúng tôi có chung lớp học thêm. Nhóm học này chỉ có 24 người, khá ấm cúng khi ngồi gần nhau.Tôi bất ngờ bị cô giáo gọi đứng dậy phát biểu. Cậu bạn thân M ngồi bên dưới vội vàng nhắc tôi. Tôi tin tưởng nói lại những gì cậu bạn thân M nói.
Sau khi tôi nói xong, cả lớp cười ồ lên. Cả cô giáo cũng phải bật cười. Tôi nghe tiếng cười rõ to và đầy sung sướng nhất của cậu bạn thân M bên dưới. Lúc này tôi mới phát hiện ra rằng cậu bạn thân M cố ý nhắc sai tôi.
Ôi, cảm giác nhục không tả nổi. Có cả sự hiện diện của cậu ấy nữa lại làm cho tôi cảm thấy vừa nhục vừa xấu hổ. Tôi muốn thăng thiên quá.
Rốt cuộc thì hôm nay là ngày gì vậy?
Tác giả :
Thanh Phương