Hành Trình Sủng Thê
Chương 12: Quý Thư Mặc kinh ngạc

Hành Trình Sủng Thê

Chương 12: Quý Thư Mặc kinh ngạc

Giờ cơm trưa, Quý Hiểu Phong lúc đầu lạnh nhạt đi thẳng một nước vào nhà, lại đột nhiên ân cần gắp đồ ăn cho Tiêu Vãn, còn dặn hắn ăn nhiều một chút. Tiêu Vãn không nhịn được cười mỉa, nghĩ thầm lão hồ ly đó lại muốn bày trò gì, hắn làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh, gương mặt si ngốc gắp đồ ăn cho Quý Thư Mặc.

“ Thư Mặc, nàng ốm như vậy, nên ăn nhiều thịt một chút. "

Tiêu Vãn gắp một miếng thịt ba chỉ đầy mỡ, không đếm xỉa Quý Thư Mặc mặt mày xanh lè xanh lét, vui vẻ bỏ vào trong bát nàng ta. Sau đó, hắn làm bộ lơ đãng liếm liếm chiếc đũa, rất có lòng dung đôi đũa dính đầy nước miếng của mình gắp thức ăn đầy vào bát của Quý Thư Mặc,.

Tiêu Vãn gắp thật cao hứng, hắn bới bới chọn chọn trong mấy cái dĩa trên bàn, quyết ý kiếm cho được miếng ngon nhất cho Quý Thư Mặc, kết quả là, đũa hắn hầu như đã đũng vào hết toản bộ đồ ăn trên bàn

Quý Thư Mặc ghét nhất chính là thịt mỡ, vừa đụng vào món gì có dầu mỡ liền muốn nôn. Mà nàng ta còn có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, bây giờ thì hay rồi, đồ ăn trên bàn đều dính nước miếng của Tiêu Vãn. Nhìn đồ ăn chất cao như núi trong bát cơm, Quý Thư Mặc sắc mặt tái nhợt, nơi cổ họng mơ hồ có thứ gì muốn trào ra, ghê tởm tột độ, cảm giác thèm ăn nhất thời bay biến.

Trái ngược với Quý Thư Mặc cứng đờ buông đũa xuống, cả gương mặt xanh mét, Tiêu Vãn ăn bữa cỗ này thật là vui vẻ nha! Tay trái một cánh gà, tay phải một đùi gà, ngốn nga ngốn nghiến, điệu bộ này đều khiến mọi người Quý gia khinh bỉ, ngay cả Vân Yên và Họa Hạ khoanh tay đứng hầu hai bên cũng cảm thấy mất thể diện, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chun xuống.

Sau khi quét sạch thịt trên bàn ăn, Tiêu Vãn nhìn dĩa sườn xào chua ngọt Quý Thư Mặc thích ăn nhất, biết rõ còn hỏi: “ Thư Mặc, sao nàng không ăn? "

Quý Thư Mặc trầm mặt, không đáp, ánh mắt từ từ đông cứng lại, lạnh lùng nhìn hắn. Tiêu Vãn lại cố ý đem ánh mắt hận không thể treo cổ hắn lên của nàng lý giải thành Quý Thư Mặc đang vô cùng yêu thương nhung nhớ miếng dưa leo xào* trên đũa hắn.

Hắn bày ra bộ dáng “ à ra thế ", đem miếng dưa thiếu chút nữa để vào trong miệng, chân chó đưa tới bên môi Quý Thư Mặc, giọng ngọt như mật ong:“ Thư Mặc, đến, a a a ~ "

Bên môi ấm áp, Quý Thư Mặc nhu thuận quay qua, nhưng mới vừa nhìn, trên miếng dưa còn dính vệt nước không biết là nước sốt, hay là nước miếng Tiêu Vãn. Trong nháy mắt, nàng ta nổi đầy da gà, vội vàng đẩy Tiêu Vãn ra, cúi người muốn nôn.

Nàng nôn khan* vài tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lảo đảo muốn ngã, ai nhìn vào cũng thương xót.

*: là ọe ọe nhưng không nôn ra đc gì cả.

Biết rõ Quý Thư Mặc chán ghét mình đụng chạm, Tiêu Vãn lại vô cùng chăm sóc vuốt sống lưng nàng ta, dung sức ôm ta vào lòng. Cảm nhận nàng ta khó chịu toàn thân run rẩy, hắn bày ra vẻ mặt lo lắng hỏi: “ Thư Mặc, làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? "

Quý Thư Mặc tránh được miếng thịt đầy mỡ của Tiêu Vãn, nhưng cái bàn tay bẩn từng cầm chân gà đùi gà kia lại bám riết không chịu buông tha nàng ta, hết bò dọc lưng nàng ta, còn sờ lên mặt nàng ta!

Nàng ta lại muốn ói ra...

Tiêu Vãn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt Quý Thư Mặc lên, ánh mắt quét nàng ta từ trên xuống dưới, sau đó như nghĩ ra điều gì, kinh ngạc hỏi: “ Ăn không được, còn nôn khan, toàn những triệu chứng mang thai. Nếu không phải tối qua chúng ta..."

Một đạo sét đánh giữa trời quang, Quý Thư Mặc cả người run lên, trượt từ trong ngực Tiêu Vãn ra, ngã ngồi trên mặt đất.

Tiêu Vãn cố ý ngừng lại, sau đó cười mỉa, nói: “ Cũng có thể bao tử có vấn đề, có cần mời đại phu hay không? "

Quý Hiểu Phong tim nhảy thình thịch, vội vàng cười cười giảng hòa: “Có thể thịt hôm nay quá nhiều mỡ, khiến Thư Mặc không thoải mái. Không cần mời đại phu làm gì. "

Bữa cơm này, người Quý gia ngồi ăn mà nhấp nhổm không yên, Quý Hiểu Phong có điều muốn nói càng nóng lòng như lửa đốt, ăn qua loa vài miếng đã sai người dọn dẹp, duy chỉ có Tiêu Vãn ăn uống no say, nằm trên ghế quý phi thỏa mãn vuốt bụng, khoan khoái ợ một cái rõ to.

Nhìn Quý Thư Mặc thống khổ, hắn cực kỳ vui vẻ, tâm nở nhạc khai hoa nhịn không được ăn to uống lớn ~

Lúc Tiêu Vãn nhàn nhã nghỉ ngơi, Quý Thư Mặc được Qúy mẫu dìu về khuê phòng lúc chưa xuất giá. Bây giờ trong đại sảnh, chỉ còn Quý Hiểu Phong và ba con trai của ông ta.

Quý Thư Mặc là con nhỏ nhất của Quý gia, cũng là nữ nhi Quý Hiểu Phong thương yêu nhất, được ông ta dốc lòng bồi dưỡng. Quý Thư Mặc từ nhỏ đã được mệnh danh tài nữ, người cầu cưới gần như đạp nát cửa Quý gia, nhưng Quý Hiểu Phong lại lần khân không gả Quý Thư Mặc đi. Bởi vì ông ta cảm thấy, chỉ có hoàng tử tôn quý mới xứng với con gái bảo bối của ông ta. Hiềm một nỗi, với thân phận hộ bộ thị lang tứ phẩm tép riu của ông ta, muốn Quý Thư Mặc làm chính phi của hoàng tử, quả thực là vượt quá khả năng. Còn như làm thiếp thất, lại cảm thấy thiệt thòi cho nữ nhi nhà mình.

Vì thế, ông ta liền bắt đầu xem xét, từ trong những người theo đuổi Quý Thư Mặc, chọn trúng trưởng tử Tiêu gia Tiêu Vãn luôn ái mộ Quý Thư Mặc điên cuồng, lại dễ thao túng nhất.

Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc ba năm, lấy lòng nàng ta ba năm, Quý Hiểu Phong hoàn toàn để trong mắt. Ông ta làm bộ thân mật với hắn, bất quá là lợi dụng Tiêu Vãn ngu xuẩn vì mình, vì Quý gia kiếm lời mà thôi, trong lòng cực kỳ khinh thường Tiêu Vãn mang đầy tai tiếng.

Mà ông ta, tuy trời sinh tính tình ngốc nghếch lỗ mãng, tuổi lại không còn nhỏ, nhưng nhờ có nữ nhi huệ chất lan tâm*, nên từ một quan cửu phẩm nho nhỏ cũng từ từ bò lên chức hộ bộ thị lang, lại còn được miễn phí tiệm gạo, tiệm vải và vô giá trân phẩm.

*Huệ chất lan tâm: chỉ người thông tuệ, cao nhã, thanh khiết.

Hôm nay, Tiêu Vãn mang theo Quý Thư Mặc hồi môn. Tên tiểu thử si ngốc này luôn một lòng cầu cưới Quý Thư Mặc nay đã được toại nguyện tinh thần phấn chấn nhất định dễ nói chuyện, vì thế, Quý Hiểu Phong liền nhân cơ hội này, nói ra mục đích cuối cùng.

“ Vãn Nhi, đại tỷ phu của con tài hoa hơn người, thông minh lanh lợi, nhưng thất bại, chỉ là một tên sai vặt nho nhỏ hàng cửu phẩm tại Hàn Lâm viện..." Quý Hiểu Phong sâu kín thở dài một hơi, ánh mắt chờ đợi nhìn Tiêu Vãn, chờ đợi hắn như ngày xưa thông minh tiếp lời, ai biết Tiêu Vãn vẻ mặt mờ mịt, nghe mà chẳng hiểu quái gì, ông ta không khỏi cắn chặt răng, nói ra nửa câu sau, “Nghe nói, vị trí công bộ thị lang đang thiếu người, Công bộ Thượng thư lại bạn tốt của ông thông gia, có thể nào... "

Tiêu Vãn hiểu ra gật gật đầu, nhưng rất nhanh lo lắng nói: “ Từ cửu phẩm lập tức nhảy lê hàng tứ phẩm tựa hồ có hơi nhanh, hộ bộ không phải trống ghế chủ sự thất phẩm sao? sao nhạc phụ không trực tiếp tìm hộ bộ Thượng Thư nói chuyện, trái lại bỏ gần tìm xa? "

Tiêu Vãn trong lòng cười lạnh, công bộ là công việc béo bở, chưởng quản các hạng công trình, các ngành nghề thủ công, đồn điền, thuỷ lợi, giao thông. Quý Hiểu Phong trăm phương ngàn kế muốn đưa con trai lớn vừa bất tài lại tham tiền của mình vào công bộ, mà kiếp trước hắn vì việc này, ngu ngốc cãi nhau một trận với phụ thân. Kiếp này, làm sao hắn có thể ngu ngốc phạm cùng một sai lầm đâu!

Thấy Tiêu Vãn uyển chuyển cự tuyệt, Quý Hiểu Phong trên mặt không nén được giân. chức quan thất phẩm Hộ bộ, đương nhiên ông ta cũng từng nỗ lực, nhưng sau mấy ngày khảo hạch, bị hộ bộ Thượng Thư cự tuyệt. Cho nên, ông ta mới nghĩ tới phụ thân Tiêu Vãn là quan nhị phẩm. Với bản lĩnh của Tiêu Ngọc Dung, muốn đưa ai vào, thì có khó khăn gì đâu?

Ông ta dò la được, lần thi tuyển này cho dù Tiêu Vãn không đậu, Tiêu Ngọc Dung đều sắp xếp cho Tiêu Vãn một chức quan thất phẩm nhàn hạ tại bộ binh. Ngay cả cái loại ngu ngốc chỉ biết suốt ngày chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn còn được làm quan thất phẩm, ông ta đâu thể cam chịu để con trai bảo bối của mình làm tên sai vặt nho nhỏ hàng cửu phẩm tại Hàn Lâm viện được!

“ Tam muội phu, đệ có thể nói chuyện này với Tiêu bá phụ không? " Quý đại ca nhịn không được xen vào, vẻ mặt nóng ruột nói, “ Đệ giúp ta chuyện này, tam muội nhất định sẽ nhìn đệ bằng cặp mắt khác xưa, về sau đệ chính là đại ân nhân của Quý gia chúng ta! "

Tiêu Vãn cười lạnh trong lòng. Tiêu Vãn là bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nhưng Quý Thư Mặc lại không còn là bảo bối của Tiêu Vãn, còn muốn đem Quý Thư Mặc ra dụ dỗ hắn, quả thực là ngây thơ!

“ Nhưng... " Tiêu Vãn mấp máy môi, đang muốn cự tuyệt, lại thấy Quý Thư Mặc yếu ớt đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn đăm đăm, trầm giọng nói: “ Thư Mặc thỉnh cầu, vì Thư Mặc thê chủ nhất định sẽ làm được. "

Vô cùng chắc chắn, chưa từng nghi ngờ Tiêu Vãn sẽ cự tuyệt.

Tiêu Vãn hiếm khi nói: “ Thư Mặc, nàng đã quá đề cao ta. Kỳ thật ta rất muốn giúp đại ca, nhưng nàng nên biết, phụ thân trước nay chưa từng nhúng tay vào việc này. cho dù thật sự nhúng tay thành công chuyện này, đại ca chính là đi cửa sau. Về sau sẽ bị người trong quan trường đàm tiếu chỉ trỏ. "

Tiêu Vãn giả vờ giả vịt, bề ngoài nói đạo lý nhân nghĩa nhưng thực chất mắng người Quý gia muốn ngồi mát ăn bát vàng. Bọn họ sao có thể không nghe ra thâm ý này, trong lòng càng thêm hận, nhất thời sắc mặt ai nấy đều khó coi. Nhất là người luôn cao ngạo, hiếm khi biểu lộ cảm xúc cho người khác coi như Quý Thư Mặc trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh ngạc.

Tiêu Vãn cười tươi: “ Một tháng sau triều đình tổ chức khoa thi, nếu đại ca thật có tài, không bằng thi đỗ Trạng Nguyên, đến lúc đó trên điện rồng tự tiến cử,dùng thực lực mưu cầu chức công bộ thị lang. "

Sắc mặt Quý đại ca biến xanh, ba năm trước hắn ta có tham gia khoa cử, bị rớt ngay tại kỳ thi hương. Hắn ta kỳ thật cũng không có tài cán gì, cùng một dạng chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn, lết lên được cái ghế tiểu quan cửu phẩm là quá lắm rồi. Nay thấy đệ đệ mình lên như diều gặp gió, cho nên muốn hưởng chút lợi từ Tiêu gia, ai biết Tiêu Vãn luôn cung kính với hắn ta, tôn sùng hắn ta như thần thánh lại từ chối!

Thấy Tiêu Vãn không chút khách khí cự tuyệt, Quý Hiểu Phong cười gượng hai tiếng, không được tự nhiên chuyển sang đề tài khác: “ Vãn Nhi, gần đây nhị ca con kinh doanh tiệm gạo và tiệm vải phát đạt, muốn mở thêm hai chi nhánh... "

Hàm ý trong câu nói đã quá rõ ràng, còn không phải kêu Tiêu Vãn móc tiền túi ra sao..

Tiêu Vãn giả ngu nói: “ Mở thêm chi nhánh được đó!"

“ Chỉ là tiền không đủ... Không biết Vãn Nhi... "

“ Muốn mượn bao nhiêu tiền?" Quý Hiểu Phong trong lòng vui vẻ, lại nghe hắn nói tiếp: “ Nếu như nhạc phụ thiếu tiền, muốn mượn, có thể ghi giấy nợ trước, Vãn Nhi sẽ nghĩ biện pháp đến phòng thu chi Tiêu phủ lấy tiền. "

“ Ghi, giấy nợ?" Đầu lưỡi Quý Hiểu Phong ríu lại.

Tiêu Vãn do dự một lát, ngượng ngùng gật đầu: “ Không dám giấu gì nhạc phụ, lần đại hôn này, con rể đã dốc hết toàn bộ tiền riêng. Tiền bạc bây giờ thuộc quyền quản lý của nội tổ mẫu con rể, thiết nghĩ cha viết giấy nợ vẫn tốt hơn."

Điểm này Tiêu Vãn không nói dối, để tổ chức đám cưới rình rang, Tiêu Vãn trước nay luôn tiêu tiền như nước cắn răng nhịn ăn nhịn mặc hai tháng. Mà kiếp trước,, không thuyết phục được Tiêu Ngọc Dung chi tiền, Tiêu Vãn lại lần nữa nhịn ăn nhịn mặc, tích cóp tiền tiêu vặt hàng tháng giúp Quý nhị ca mở tiệm. Mà cái màn mượn tiền thì phải trả này, chỉ nhận được nụ cười của Quý Thư Mặc, không có vế sau.

Sau này mới biết, ba ngàn lượng bạc Tiêu Vãn nỗ lực gom góp mấy tháng trời, cuối cùng bị Quý tam ca đánh bạc thua sạch.

Quý Hiểu Phong thấy lừa gạt thất bại, mất hứng liếc Quý Thư Mặc. Tiêu Vãn làm bộ như không phát hiện bọn họ ngấm ngầm trao đổi, vui vẻ ăn hoa quả, trong lòng thầm tính toán làm sao đòi lại hai cửa tiệm trước đây mình đã tặng.

Lúc Tiêu Vãn đang trù tính nên đi nước cờ kế tiếp như thế nào thì Quý Hiểu Phong đã bàn bạc bằng mắt xong với Quý Thư Mặc. Nàng ta nhẹ nhàng đi tới. Nàng ta đầu tiên là ôn nhu cười, sau đó dùng tiếng nói trong trẻo động lòng người, bắt đầu thi triển mĩ nhân kế.

“ Phu quân... Quả thật muốn ghi giấy nợ? Chúng ta bây giờ không phải là người một nhà sao? Cho thê tử mình mượn tiền, chẳng lẽ cũng muốn tính toán chi li? "

Khó được Quý Thư Mặc ngọt ngào kêu mình một tiếng phu quân, Tiêu Vãn híp mắt hưởng thụ. Hắn vươn tay, ôm eo Quý Thư Mặc, ái muội phà hơi vào tai nàng ta: “ Thư Mặc, gần đây ta tiêu pha quá trớn, phụ thân giận dữ cắt giảm phí sinh hoạt của ta. Ghi giấy nợ là để tiện cho việc đến phòng thu chi rút tiền, chứng minh ta thật sự cho nhà nàng vay, chứ không phải rút tiền bỏ túi riêng ăn xài phung phí. Như vậy, cũng dễ ăn nói với phụ thân, với bà nội. "

Bất mãn với việc ghi giấy nợ như vậy, trăm phần trăm muốn mượn nhưng không muốn trả rồi!

Ở đâu có cái lý đó!

Hắn dừng một chút, do dự nói: “ Nếu chúng ta đã không có đủ vốn, chi bằng hoãn việc mở tiệm mới lại, chờ sau khi dư dả tiền bạc, lúc đó hẵng mở tiệm. "

Quý Thư Mặc tức giận không thể nói thành lời, hất tay Tiêu Vãn ra.

Tiêu Vãn không hiểu lý do, tủi thân hỏi: “ Làm sao vậy? "

“ Phu quân vì sao nói dối?" Quý Thư Mặc bực bội chất vấn, “ Nhiều đồ cổ và tranh chữ như vậy, chỉ cần bán một hai món là đã có vạn lượng vàng. Trên tay sao lại không có tiền?"

Sắc mặt Tiêu Vãn trầm xuống, đáy lòng hắn nhịn xuống cuồn cuộn tức giận.

“ Phu quân luôn miệng nói yêu ta, mà chỉ có chút bạc lẻ giúp đỡ nhà vợ cũng tiếc bỏ ra. Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, làm cho người ta nghe thấy liền nhịn không được mà thương tiếc, bất quá mới nói có một nửa, liền nghẹn ngào nói không ra lời, con ngươi thủy linh đã bịt kín một tầng sương mù, vạn phần đau thương nhìn Tiêu Vãn, Đây chính là yêu trong miệng phu quân? " Quý Thư Mặc hai mắt đẫm lệ. dáng người tinh tế yểu điệu, ngũ quan tinh xảo khéo léo, trong đôi mắt đẹp chứa đầy nước mắt, thật sự là làm cho người ta rất đau lòng!

Diễn trò, ai không biết?

Tiêu Vãn khẽ thở dài một cái: “ Thư Mặc, ngươi khăng khăng đòi tiền, vậy thì ghi giấy nợ đi... "

Thấy Tiêu Vãn vòng tới vòng lui lại quay trở về chủ đề ghi giấy nợ, trước mặt mọi người Quý gia Quý Thư Mặc mất hết mặt mũi lập tức không giữ được bình tĩnh. Nhìn chỗ cổ tay vốn dĩ trắng nõn nay in hằn một vòng tím bầm*, lại nghĩ tới chuyện Tiêu Vãn hai tay trống không vào phủ, ngấm ngầm chịu đựng Tiêu Vãn đã lâu, Quý Thư Mặc tức giận đến tức sùi bọt mép, thân mình run lên, rốt cuộc không để ý đến hắn nữa.

*: Lúc giả vờ đóng kịch đuổi Tạ Sơ Thần đi, Tiêu Vãn mất bình tĩnh nắm chặt cổ tay Quý Thư Mặc. Xem lại

Những người khác thấy không bòn rút của Tiêu Vãn được chút xíu củi gạo dầu muối nào, hoàn toàn không giống trước kia dễ nói chuyện, lửa giận không khỏi trào dâng.

Tiêu Vãn đích thực chịu không nổi ánh mắt lên án của mấy người Quý gia, làm như không cho tiền là hắn sai. Hắn hắng giọng một cái, mở miệng nói: “ Thư Mặc, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi."

Quý Thư Mặc hừ lạnh một tiếng: “ Hôm nay thiếp muốn ở lại Quý phủ, chàng về một mình đi! "

Tiêu Vãn hơi nhíu mày, ánh mắt sắc như kiếm, lạnh lùng nhìn Quý Thư Mặc: “ Nàng xác định ngày đầu tiên lại mặt, để phu quân ta, một mình trở về? "

Thanh âm nghe lạnh lùng như băng, dường như còn mang theo vài phần nghiêm khắc.

“ Đúng!" Quý Thư Mặc nghểnh cao đầu, vẻ mặt dứt khoát.

Chân mày Tiêu Vãn càng nhăn càng sâu! Hắn nghĩ không ra sao kiếp trước mình có thể chịu nổi cái tính động một tý là sinh sự của Quý Thư Mặc, hắn chỉ biết, mình của bây giờ đã nhịn không nổi nữa!

Diễn trò đã lâu, còn thật cho rằng mình là mỹ nữ được vạn người hoan nghênh?

Hoan nghênh cái rắm!

Kiếp trước, bởi vì yêu sâu đậm, cho dù Quý Thư Mặc ngang ngược cố ý sinh sự cỡ nào, Tiêu Vãn đều có thể bao dung, thậm chí vô cùng vui vẻ từ từ phá bỏ vẻ ngoài lạnh lùng của nàng ta.

Mà hắn sau khi sống lại, tận đáy lòng tuy vẫn còn dư âm mối nghiệt duyên không thể nói bỏ là bỏ được ngay, nhưng sâu hơn là phẫn nộ và hận ý ngập trời, thế nên khi nhìn Quý Thư Mặc làm ra vẻ tiêm nhược ôn lương*, Tiêu Vãn càng nhìn càng chán ghét, đâu còn có nửa phần nhu tình kiếp trước.

*: ý chỉ nhu nhược yếu đuối

Nghĩ thông suốt Quý Thư Mặc bất quá chỉ là một quân cờ trong tay hắn, ở đâu có chuyện quân cờ leo lên đầu chủ nhân ngồi, Tiêu Vãn tự thấy mình cần cho Quý Thư Mặc biết rõ nàng ta là ai, chỗ đứng của nàng ta ở đâu, hắn lập tức cười như không cười nói: “ Là phu quân, Tiêu Vãn nguyện thỏa mãn bất cứ thỉnh cầu nào của Thư Mặc... "

Quý Thư Mặc mở cờ trong bụng, cho rằng Tiêu Vãn thỏa hiệp với mình lại nghe thấy Tiêu Vãn nói: “ Nếu Thư Mặc muốn ở lại vài ngày hàn huyên cùng cha mẹ, phu quân như ta đương nhiên không đành lòng cự tuyệt. Tuy ta muốn ở lại cùng Thư Mặc, nhưng Đông Ngụy có quy định, trong tháng trăng mật, tân phòng không được bỏ trống, lại mặt xong phải trở về trước khi mặt trời lặn. Cho nên, người làm phu quân như ta, đành về Tiêu phủ trước vậy... "

Tiêu Vãn quơ quơ tay chuẩn kiểu đánh đuổi ruồi bọ trong truyền thuyết, nở nụ cười ôn nhu: “ Đợi Thư Mặc và cha mẹ đoàn tụ xong, ta lại tới đón nàng."
Tác giả : Kỳ Dung
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại