Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Chương 73
“Mất đi ký ức có thể là điều tốt với họ. Mặc dù họ sẽ quên một số việc quan trọng, thậm chí một số người, nhưng họ cũng quên đi các nỗi đau từng trải qua. Cậu không nghĩ đến điều này à?"
Câu hỏi của Tu Kiệt đánh thức Mục Anh Húc.
Nếu Uông Trữ Hạ nhớ lại quá khứ, cô biết bản thân là ai, biết những tội lỗi anh từng gây ra, thì ký ức giữa anh và cô chỉ là hận thù chồng chất hận thù. Thậm chí cô có thể sẽ giữ khoảng cách hoặc vĩnh viễn rời xa anh.
Tu Kiệt nhìn Mục Anh Húc lâm vào trầm tư, lông mày xoắn chặt khổ đau. Hắn không thích vẻ mặt của bạn thân, liền dẫn dắt sang chủ đề khác.
“Cậu chưa nói với tớ, cái quái gì đang xảy ra với nữ thư ký nhỏ."
Mục Anh Húc nhún vai, không có ý định che giấu. “Như cậu đoán. Tôi thích em ấy."
Tu Kiệt trợn mắt, há hốc miệng.
“Nói chính xác hơn, tôi yêu em ấy."
“Cậu không thể ở bên cô ấy."
“Lý do?"
“Cô ta đang lợi dụng thân phận thư ký để tiếp cận cậu. Có thể mục đích cuối cùng là làm Mục phu nhân."
Mục Anh Húc không nghĩ vậy, anh biết chính xác Uông Trữ Hạ là người như thế nào.
“Đừng lo lắng, em ấy không mưu mô toan tính như cậu nghĩ đâu. Nếu em ấy theo đuổi là tiền bạc và thân phận Mục phu nhân, thì khi tôi đề nghị đến Mục gia sống, em ấy đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội. Tiếc rằng, em ấy từ chối."
“Lạt mềm buộc chặt. Chắc chắn cô ta đang chơi trò tình cảm với cậu." Tu Kiệt mạnh mẽ phủ nhận, cố gắng khuyên can bạn thân.
“Cậu đừng quyên, mười phụ nữ thì có đến chín người sống mưu mô tính toán. Có thể lòng biết ơn đang khiến cậu mờ mắt."
“Trữ Hạ rất lương thiện." Mục Anh Húc nhớ lại những lần cô bị đồng nghiệp, Cao trữ mộc hay ông Cao bắt nạt, đều rộng lượng bỏ qua. Cô không giống người sống giả tạo hai mặt.
“Cậu không bị cám dỗ bởi một Cao Trữ Mộc trong suốt ba năm, tại sao lại có tình cảm với một thư ký mới xuất hiện gần đây? Cậu không thấy điều này có điểm đáng nghi hả?"
“Đừng so sánh! Uông Trữ Hạ khác Cao Trữ Mộc." Mục Anh Húc nghe đến tên Cao Trữ Mộc là thấy bực bội. “Một kẻ giả dối ác độc như Cao Trữ mộc không xứng để so sánh với Trữ Hạ."
Anh không cho phép người khác hiểu lầm Uông Trữ Hạ.
Tu Kiệt hiểu anh không muốn nghe những lời chê bai Uông Trữ Hạ, liền đổi chiến thuật khác khuyên Mục Anh Húc từ bỏ cô. Cuối cùng hắn nói khô cổ, vẫn không thay đổi được ý định của Mục Anh Húc.
Điều này khiến hai người đỏ mắt tức giận trừng nhau. Tu Kiệt bất mãn, lừ mắt nhìn Mục Anh Húc. “Quên đi, cậu thích ai thì thích!"
Ngày hôm sau, thân thể của Mục Anh Húc hồi phục rất tốt, anh xuống nhà ăn sáng cùng mọi người.
Uông Trữ Hạ dắt Mục Niệm đi đến, nhìn thấy Mục Anh Húc thì quan tâm hỏi. “Anh hết sốt chưa?"
Mục Anh Húc gật đầu, “Hạ sốt. Cảm ơn em hôm qua đã giúp tôi."
Uông Trữ Hạ cười lắc đầu, không thèm để ý. Mục Niệm ngồi lắc lư chân trên ghế, miệng líu lo. “Ba người ngồi ăn như một gia đình. Hi hi, con vui lắm."
Cô xấu hổ gắp đồ ăn cho bé, nói lảng sang chuyện khác. “Bác sĩ Tu không ở lại ăn sáng à?" Cô nhớ người làm có nói đêm qua hắn ngủ lại Mục gia.
Mục Anh Húc nghe thấy cô nhắc đến người đàn ông khác, ghen tuông khịt mũi. “Ăn sáng xong, đến phòng làm việc. Tôi có chuyện cần bàn với em."
Uông Trữ Hạ ngạc nhiên nhìn sắc mặt hắn thay đổi nhanh như lật bàn tay, im lặng nghe lời. Có thể cơn sốt ngày hôm qua khiến anh ta khó ở trong người.
Ngay khi cô bước vào phòng làm việc, Mục Anh Húc đưa cho cô một tập tài liệu. “Xem đi."
“Đây là cái gì?" Uông Trữ Hạ nghi ngờ đọc, nhận ra là hợp đồng bảo mẫu kiêm giúp việc. Cô ngơ ngác không hiểu. “Mục tổng, ý anh là sao? Anh muốn tôi liên hệ với công ty dọn phòng để tìm người?"
“Không, tôi đã có ứng viên phù hợp rồi." Mục Anh Húc nhìn cô chăm chú.
" Tôi? “Uông Trữ Hạ sửng sốt." Không, tôi không có chuyên môn làm những chuyện này. Hơn nữa, tôi đã là thư ký của anh rồi. Tôi không có nhu cầu đổi công việc."
Không phải Uông Trữ Hạ chế việc bảo mẫu hoặc giúp việc là thấp hèn, mà vì hợp đồng ghi rõ điều khoản: cô phải sống trong Mục gia.
Mục Anh Húc đọc hiểu suy nghĩ hiện trên mặt cô, anh nhàn nhạt nói. “Tôi vẫn hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ. Coi như em giúp tôi đi. Mục Niệm thích em, tôi chỉ có thể nhìn thấy nụ cười của nó khi em ở bên cạnh. Em biết Mục Niệm thích em, đúng không?"
“Tôi cũng rất thích Niệm Nhi, không muốn bé thất vọng, nhưng điều kiện ở lại Mục gia, tôi không chấp nhận được."
“Sống ở Mục gia thì em hàng ngày mới chơi với nó được. Mục Niệm còn bé, ám ảnh tâm lý do Cao Trữ Mộc gây ra quá lớn, nó không chịu ai chăm sóc, ngoài em."
Mục Anh Húc không ngừng đánh vào điểm yếu của cô. Anh biết cô là người lương thiện, dễ mềm lòng.
Nhìn vào đôi mắt do dự của cô, Mục Anh Húc nhượng bộ. “Không cần vội, em nghĩ trước đi. Nghĩ xong, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết hợp đồng."
Uông Trữ Hạ khẽ gật đầu, cầm hợp đồng ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Mục Anh Húc, cô thấy Mục Niệm đứng lóng ngóng sợ sệt bên ngoài, liền hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Niệm Nhi nghe lén người lớn nói chuyện là không ngoan đâu."
“Con xin lỗi!" Mục Niệm kéo áo cô, giọng non nớt buồn bã. “Dì Trữ Hạ không muốn làm bảo mẫu của con à?"
Uông Trữ Hạ ngồi xổm xuống trước mặt bé, dịu dàng giải thích. “Dì thích Niệm Nhi lắm. Nhưng dì có công việc ở công ty bố con rồi, dì không thể bỏ việc được."
“Dì làm bảo mẫu cho con, bố cũng trả lương cho dì mà" Mục Niệm nghiêng đầu khó hiểu. Tâm trí trẻ con rất trong sáng, suy nghĩ đơn giản hơn người lớn nhiều, Uông Trữ Hạ nghe lời bé nói, ngại ngùng xoa tóc bé.
“Dì rất vui vì con thích gì, nhưng dì yêu thích công việc đang làm, dì không muốn thay đổi. Bù lại, dì sẽ thỉnh thoảng đến chơi với Niệm Nhi, được không?"
Mục Niệm vốn là trẻ con, nó biết được đẳng chân lân đằng đầu là thế nào, liền bắt lấy thời cơ cầu xin cô. “Vậy hôm nay dì Trữ Hạ ở lại chơi với con thêm một ngày, được không?"
“Nhưng dì phải làm việc. Nếu lười biếng, ông chủ sẽ trách phạt. Niệm nhi muốn dì bị ông chủ trách phạt hả?" Uông Trữ Hạ không biết xấu hổ lừa gạt con nít.
Vừa nói xong, cửa phòng làm việc được mở ra từ bên trong, Mục Anh Húc xuất hiện. Nhướn mày nhìn một lớn một nhỏ đang ngồi xổm thì thầm nói chuyện, anh ra lệnh. “Hôm nay em không cần đến công ty. Sức khỏe tôi chưa tốt, cũng không đi làm."
Mục Anh Húc sải bước xuống lầu sau khi bỏ lại thông báo, sau lưng là tiếng reo hò hoan hô của Mục Niệm.
Nhưng Uông Trữ Hạ biết mục đích của anh. Anh muốn tạo cớ để cô gần gũi thân thiết với Mục Niệm, suy nghĩ lại về bản hợp đồng lao động kia.
Mục Anh Húc là một người mạnh mẽ cứng đầu, anh ta không chịu đến bệnh viện để không lộ ra việc đổ bệnh. Ngày hôm nay vì mục đích cá nhân, vì con trai, anh ta không đến công ty, bao nhiêu che giấu hôm qua đều đổ sông đổ biển.
Sự nhiệt tình và mưu kế của Mục Anh Húc khiến cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn về bản hợp đồng.
Uông Trữ Hạ đã vẽ tranh chơi đuổi bắt với Mục Niệm một buổi sáng. Gần trưa cô nhận được điện thoại của Ôn Thế. Ngạc nhiên và do dự khá lâu, cuối cùng cô vẫn kết nối điện thoại.
“Hạ Hạ, anh muốn gặp em."
“Thế ca, chúng ta chia tay rồi. Đừng liên lạc nữa."
“Anh có chuyện muốn nói. Nếu em không đến, anh sợ vĩnh viễn không còn cơ hội."
Lời nói của Ôn Thế rất đáng sợ, khiến Uông Trữ Hạ không dám làm trái yêu cầu của hắn.
Cả hai gặp nhau trong một quán cà phê được bài trí trang nhã. Sau khi vào cửa, Uông Trữ Hạ liếc nhìn xung quanh. Ôn Thế tới sớm, ngồi ở trong góc đợi cô.
Uông Trữ Hạ gọi khẽ. “Thế ca!"
“Em ngồi đi." Ôn Thế vẫn luôn dịu dàng với cô. Khuôn mặt hắn gầy và xanh xao hơn trước.
“Anh… gần đây anh có khỏe không?" Ngoài những lời khách sáo, Uông Trữ Hạ bối rối không biết nói gì. Cô đơn phương chia tay, hắn dây dưa không rứt. Cô thiếu nợ hắn càng thêm nợ.
“Anh không khỏe." Câu trả lời khiến Uông Trữ Hạ sững người, nhịp tim trong ngực cô đập chậm trước lời tâm tình buồn bã của hắn. “Sau khi em rời bỏ anh, mỗi ngày trải qua đều tồi tệ."
“Thế ca, đừng như vậy." Uông Trữ Hạ không chịu nổi trước sự suy sụp tinh thần của hắn, giọng nói nhỏ đi rất nhiều. “Chúng ta đã chia tay. Đừng để quá khứ ảnh hưởng hiện tại. Anh đã có bạn gái mới, đúng ý muốn của dì, đừng làm tổn thương cô ấy và khiến dì thất vọng."
Giọng Uông Trữ Hạ mềm mỏng nhưng không kém phần cương quyết. “Thế ca, quên em đi!"
Thái độ dứt khoát của cô như xát muối vào vết thương trong lòng Ôn Thế. Hắn vội nắm lấy tay cô, gấp gáp nói. “Hạ Hạ, chúng ta bắt đầu lại được không?"
Câu hỏi của Tu Kiệt đánh thức Mục Anh Húc.
Nếu Uông Trữ Hạ nhớ lại quá khứ, cô biết bản thân là ai, biết những tội lỗi anh từng gây ra, thì ký ức giữa anh và cô chỉ là hận thù chồng chất hận thù. Thậm chí cô có thể sẽ giữ khoảng cách hoặc vĩnh viễn rời xa anh.
Tu Kiệt nhìn Mục Anh Húc lâm vào trầm tư, lông mày xoắn chặt khổ đau. Hắn không thích vẻ mặt của bạn thân, liền dẫn dắt sang chủ đề khác.
“Cậu chưa nói với tớ, cái quái gì đang xảy ra với nữ thư ký nhỏ."
Mục Anh Húc nhún vai, không có ý định che giấu. “Như cậu đoán. Tôi thích em ấy."
Tu Kiệt trợn mắt, há hốc miệng.
“Nói chính xác hơn, tôi yêu em ấy."
“Cậu không thể ở bên cô ấy."
“Lý do?"
“Cô ta đang lợi dụng thân phận thư ký để tiếp cận cậu. Có thể mục đích cuối cùng là làm Mục phu nhân."
Mục Anh Húc không nghĩ vậy, anh biết chính xác Uông Trữ Hạ là người như thế nào.
“Đừng lo lắng, em ấy không mưu mô toan tính như cậu nghĩ đâu. Nếu em ấy theo đuổi là tiền bạc và thân phận Mục phu nhân, thì khi tôi đề nghị đến Mục gia sống, em ấy đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội. Tiếc rằng, em ấy từ chối."
“Lạt mềm buộc chặt. Chắc chắn cô ta đang chơi trò tình cảm với cậu." Tu Kiệt mạnh mẽ phủ nhận, cố gắng khuyên can bạn thân.
“Cậu đừng quyên, mười phụ nữ thì có đến chín người sống mưu mô tính toán. Có thể lòng biết ơn đang khiến cậu mờ mắt."
“Trữ Hạ rất lương thiện." Mục Anh Húc nhớ lại những lần cô bị đồng nghiệp, Cao trữ mộc hay ông Cao bắt nạt, đều rộng lượng bỏ qua. Cô không giống người sống giả tạo hai mặt.
“Cậu không bị cám dỗ bởi một Cao Trữ Mộc trong suốt ba năm, tại sao lại có tình cảm với một thư ký mới xuất hiện gần đây? Cậu không thấy điều này có điểm đáng nghi hả?"
“Đừng so sánh! Uông Trữ Hạ khác Cao Trữ Mộc." Mục Anh Húc nghe đến tên Cao Trữ Mộc là thấy bực bội. “Một kẻ giả dối ác độc như Cao Trữ mộc không xứng để so sánh với Trữ Hạ."
Anh không cho phép người khác hiểu lầm Uông Trữ Hạ.
Tu Kiệt hiểu anh không muốn nghe những lời chê bai Uông Trữ Hạ, liền đổi chiến thuật khác khuyên Mục Anh Húc từ bỏ cô. Cuối cùng hắn nói khô cổ, vẫn không thay đổi được ý định của Mục Anh Húc.
Điều này khiến hai người đỏ mắt tức giận trừng nhau. Tu Kiệt bất mãn, lừ mắt nhìn Mục Anh Húc. “Quên đi, cậu thích ai thì thích!"
Ngày hôm sau, thân thể của Mục Anh Húc hồi phục rất tốt, anh xuống nhà ăn sáng cùng mọi người.
Uông Trữ Hạ dắt Mục Niệm đi đến, nhìn thấy Mục Anh Húc thì quan tâm hỏi. “Anh hết sốt chưa?"
Mục Anh Húc gật đầu, “Hạ sốt. Cảm ơn em hôm qua đã giúp tôi."
Uông Trữ Hạ cười lắc đầu, không thèm để ý. Mục Niệm ngồi lắc lư chân trên ghế, miệng líu lo. “Ba người ngồi ăn như một gia đình. Hi hi, con vui lắm."
Cô xấu hổ gắp đồ ăn cho bé, nói lảng sang chuyện khác. “Bác sĩ Tu không ở lại ăn sáng à?" Cô nhớ người làm có nói đêm qua hắn ngủ lại Mục gia.
Mục Anh Húc nghe thấy cô nhắc đến người đàn ông khác, ghen tuông khịt mũi. “Ăn sáng xong, đến phòng làm việc. Tôi có chuyện cần bàn với em."
Uông Trữ Hạ ngạc nhiên nhìn sắc mặt hắn thay đổi nhanh như lật bàn tay, im lặng nghe lời. Có thể cơn sốt ngày hôm qua khiến anh ta khó ở trong người.
Ngay khi cô bước vào phòng làm việc, Mục Anh Húc đưa cho cô một tập tài liệu. “Xem đi."
“Đây là cái gì?" Uông Trữ Hạ nghi ngờ đọc, nhận ra là hợp đồng bảo mẫu kiêm giúp việc. Cô ngơ ngác không hiểu. “Mục tổng, ý anh là sao? Anh muốn tôi liên hệ với công ty dọn phòng để tìm người?"
“Không, tôi đã có ứng viên phù hợp rồi." Mục Anh Húc nhìn cô chăm chú.
" Tôi? “Uông Trữ Hạ sửng sốt." Không, tôi không có chuyên môn làm những chuyện này. Hơn nữa, tôi đã là thư ký của anh rồi. Tôi không có nhu cầu đổi công việc."
Không phải Uông Trữ Hạ chế việc bảo mẫu hoặc giúp việc là thấp hèn, mà vì hợp đồng ghi rõ điều khoản: cô phải sống trong Mục gia.
Mục Anh Húc đọc hiểu suy nghĩ hiện trên mặt cô, anh nhàn nhạt nói. “Tôi vẫn hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ. Coi như em giúp tôi đi. Mục Niệm thích em, tôi chỉ có thể nhìn thấy nụ cười của nó khi em ở bên cạnh. Em biết Mục Niệm thích em, đúng không?"
“Tôi cũng rất thích Niệm Nhi, không muốn bé thất vọng, nhưng điều kiện ở lại Mục gia, tôi không chấp nhận được."
“Sống ở Mục gia thì em hàng ngày mới chơi với nó được. Mục Niệm còn bé, ám ảnh tâm lý do Cao Trữ Mộc gây ra quá lớn, nó không chịu ai chăm sóc, ngoài em."
Mục Anh Húc không ngừng đánh vào điểm yếu của cô. Anh biết cô là người lương thiện, dễ mềm lòng.
Nhìn vào đôi mắt do dự của cô, Mục Anh Húc nhượng bộ. “Không cần vội, em nghĩ trước đi. Nghĩ xong, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết hợp đồng."
Uông Trữ Hạ khẽ gật đầu, cầm hợp đồng ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Mục Anh Húc, cô thấy Mục Niệm đứng lóng ngóng sợ sệt bên ngoài, liền hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Niệm Nhi nghe lén người lớn nói chuyện là không ngoan đâu."
“Con xin lỗi!" Mục Niệm kéo áo cô, giọng non nớt buồn bã. “Dì Trữ Hạ không muốn làm bảo mẫu của con à?"
Uông Trữ Hạ ngồi xổm xuống trước mặt bé, dịu dàng giải thích. “Dì thích Niệm Nhi lắm. Nhưng dì có công việc ở công ty bố con rồi, dì không thể bỏ việc được."
“Dì làm bảo mẫu cho con, bố cũng trả lương cho dì mà" Mục Niệm nghiêng đầu khó hiểu. Tâm trí trẻ con rất trong sáng, suy nghĩ đơn giản hơn người lớn nhiều, Uông Trữ Hạ nghe lời bé nói, ngại ngùng xoa tóc bé.
“Dì rất vui vì con thích gì, nhưng dì yêu thích công việc đang làm, dì không muốn thay đổi. Bù lại, dì sẽ thỉnh thoảng đến chơi với Niệm Nhi, được không?"
Mục Niệm vốn là trẻ con, nó biết được đẳng chân lân đằng đầu là thế nào, liền bắt lấy thời cơ cầu xin cô. “Vậy hôm nay dì Trữ Hạ ở lại chơi với con thêm một ngày, được không?"
“Nhưng dì phải làm việc. Nếu lười biếng, ông chủ sẽ trách phạt. Niệm nhi muốn dì bị ông chủ trách phạt hả?" Uông Trữ Hạ không biết xấu hổ lừa gạt con nít.
Vừa nói xong, cửa phòng làm việc được mở ra từ bên trong, Mục Anh Húc xuất hiện. Nhướn mày nhìn một lớn một nhỏ đang ngồi xổm thì thầm nói chuyện, anh ra lệnh. “Hôm nay em không cần đến công ty. Sức khỏe tôi chưa tốt, cũng không đi làm."
Mục Anh Húc sải bước xuống lầu sau khi bỏ lại thông báo, sau lưng là tiếng reo hò hoan hô của Mục Niệm.
Nhưng Uông Trữ Hạ biết mục đích của anh. Anh muốn tạo cớ để cô gần gũi thân thiết với Mục Niệm, suy nghĩ lại về bản hợp đồng lao động kia.
Mục Anh Húc là một người mạnh mẽ cứng đầu, anh ta không chịu đến bệnh viện để không lộ ra việc đổ bệnh. Ngày hôm nay vì mục đích cá nhân, vì con trai, anh ta không đến công ty, bao nhiêu che giấu hôm qua đều đổ sông đổ biển.
Sự nhiệt tình và mưu kế của Mục Anh Húc khiến cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn về bản hợp đồng.
Uông Trữ Hạ đã vẽ tranh chơi đuổi bắt với Mục Niệm một buổi sáng. Gần trưa cô nhận được điện thoại của Ôn Thế. Ngạc nhiên và do dự khá lâu, cuối cùng cô vẫn kết nối điện thoại.
“Hạ Hạ, anh muốn gặp em."
“Thế ca, chúng ta chia tay rồi. Đừng liên lạc nữa."
“Anh có chuyện muốn nói. Nếu em không đến, anh sợ vĩnh viễn không còn cơ hội."
Lời nói của Ôn Thế rất đáng sợ, khiến Uông Trữ Hạ không dám làm trái yêu cầu của hắn.
Cả hai gặp nhau trong một quán cà phê được bài trí trang nhã. Sau khi vào cửa, Uông Trữ Hạ liếc nhìn xung quanh. Ôn Thế tới sớm, ngồi ở trong góc đợi cô.
Uông Trữ Hạ gọi khẽ. “Thế ca!"
“Em ngồi đi." Ôn Thế vẫn luôn dịu dàng với cô. Khuôn mặt hắn gầy và xanh xao hơn trước.
“Anh… gần đây anh có khỏe không?" Ngoài những lời khách sáo, Uông Trữ Hạ bối rối không biết nói gì. Cô đơn phương chia tay, hắn dây dưa không rứt. Cô thiếu nợ hắn càng thêm nợ.
“Anh không khỏe." Câu trả lời khiến Uông Trữ Hạ sững người, nhịp tim trong ngực cô đập chậm trước lời tâm tình buồn bã của hắn. “Sau khi em rời bỏ anh, mỗi ngày trải qua đều tồi tệ."
“Thế ca, đừng như vậy." Uông Trữ Hạ không chịu nổi trước sự suy sụp tinh thần của hắn, giọng nói nhỏ đi rất nhiều. “Chúng ta đã chia tay. Đừng để quá khứ ảnh hưởng hiện tại. Anh đã có bạn gái mới, đúng ý muốn của dì, đừng làm tổn thương cô ấy và khiến dì thất vọng."
Giọng Uông Trữ Hạ mềm mỏng nhưng không kém phần cương quyết. “Thế ca, quên em đi!"
Thái độ dứt khoát của cô như xát muối vào vết thương trong lòng Ôn Thế. Hắn vội nắm lấy tay cô, gấp gáp nói. “Hạ Hạ, chúng ta bắt đầu lại được không?"
Tác giả :
Cao Hâm Bằng