Hành Trình Ở Viễn Cổ
Chương 32
Nghi thức tế điện đã chuẩn bị thật tốt bị một trận mưa to không hề báo trước phá hủy, hai tiểu hài tử bị nghẹn khói hôn mê dưới sự phù hộ của ông trời mà bảo vệ được tính mạng.
Sau khi tắt lửa thì trời mưa dần nhỏ lại, giọt giọt tí tách, mọi người đứng ở dưới trời mưa cũng không khó chịu, chỉ là muốn châm lửa trở lại là không có khả năng.
Sắc mặt vu y tái nhợt, tức giận nói: “Vu Thần bị chọc giận, hắn không cần đồng nam đồng nữ này nữa, chọn lại đứa khác!"
Toàn trường xôn xao, phải biết rằng chọn được hai đứa đồng nam đồng nữ này đã rất khó khăn rồi. Nếu như hai đứa nhỏ này không được cấp nhận, chỉ có thể chọn lựa từ ba đứa nhỏ còn lại, chọn đứa này hay chọn đứa khác đều không dễ dàng gì.
Các tộc nhân thấy nghi thức không thể tiếp tục vừa uể oải vừa lo lắng đều tự chạy về nhà tránh mưa. Trình Y và A Man đi xem hai đứa trẻ bị hôn mê và người mẹ vì sốt ruột mà ngất đi.
Nữ nhân vì bị giận lây nên các tộc nhân không thèm quan tâm đến nàng, vì vậy sau khi kéo nàng về phòng đã bỏ đi không có ai nguyện ý ở lại chăm sóc. Thế nên lúc này thêm hai đứa trẻ bị đưa tới, ba người bị ngất xỉu nằm ngổn ngang trên mặt đất, cũng không dùng tới da thú có thể thấy được tộc nhân tức giận bao nhiêu.
Trình Y và A Man nâng đỡ nữ nhân và hai đứa trẻ nằm lên da thú sau đó nhanh chóng kiểm tra cho ba người.
Quần áo da thú trên người nữ nhân bị lửa bắn làm thủng vài chổ, cũng may da thú có chút dày tia lửa chỉ làm cánh tay và chân bị bỏng có chút hồng hồng không có thương tổn đến làn da. Chổ bị tộc nhân dùng tay chém xuống thì có chút dấu vết xanh tím, sợ là sau khi tỉnh lại sẽ có chút đau nhức, còn lại trên thân thể cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là quá mức nóng nảy xúc động đến hôn mê, tức giận công tâm làm cho hiện tại mạch đập chưa có bình phục được.
Hai tiểu hài tử bị khói xông tới hôn mê, thân thể vừa bị đói vừa bị kinh hoàng sợ hãi mà hôn mê bất tỉnh. Vì để hai đứa trẻ hô hấp tốt, Trình Y cuốn rèm cửa da thú lên, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, gió mát thổi vào trong nhà mang đến không khí trong lành. Trình Y lần lượt đè ép nhẹ nhàng vài cái trên lồng ngực hai đứa trẻ sau đó ấn vài cái lên nhân trung của chúng.
Ba người không có gì nguy hiểm, Trình Y cũng ấn vào nhân trung cho nữ nhân không lâu sau bọn họ đều tỉnh lại.
“A mẫu... khụ khụ." Nữ hài nhi vừa tỉnh lại liền gọi mẹ, chỉ là cuống họng bị bị khô nên hết sức khàn, thanh âm còn nhỏ hơn cả tiếng mưa rơi bên ngoài nhưng người mẹ sốt ruột thương con thì vẫn nghe thấy.
“A mẫu đây." Nữ nhân nghe tiếng con gọi liền ngồi dậy ngay lập tức, đôi mắt trừng to nhìn con gái của mình. Thấy con gái hoàn hảo không bị tổn thương gì nằm ở bên cạnh mình thì khiếp sợ không thôi, cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
Tiểu nam hài không có cha mẹ, mở mắt ra thấy mình không có chết trong mắt hiện ra vài phần tò mò, hơn nữa là cao hứng và kích động.
Tiểu nữ hài giãy giụa đứng lên nhào vào trong ngực nữ nhân còn đang ngu ngơ mà khóc lớn, khóc đến cực kỳ ủy khuất, tiểu nam hài vẻ mặt hâm mộ nhìn hai mẹ con ôm nhau cùng một chỗ.
Bởi vì cha mẹ chết hết, tiểu nam hài vẫn được trong tộc nuôi dưỡng, ăn uống đều theo tộc nhân, không ai khắt khe hắn. Tuy không có ai cẩn thận chăm sóc hắn giống như cha mẹ ruột nhưng mà tộc nhân cho hắn ăn cho hắn ở đã làm cho hắn rất cảm kích. Chỉ là lần này suýt chút nữa bị thiêu chết làm cho tâm hồn của hắn bị bóng ma thật lớn. Đối với sự kính yêu đối với đại bộ phận tộc nhân giờ chuyển biến thành sợ hãi và không hiểu.
Hai mẹ con ngồi ôm nhau khóc rống, lúc A Man giải thích cho nữ nhân mưa đột nhiên xuất hiện nên cứu được hai đứa trẻ, nữ nhân kích động đến ngay lập tức đứng lên. Nàng lôi kéo con gái cùng với nam hài còn đang sững sờ cùng nhau song song quỳ xuống ở cửa ra vào, cảm kích dập đầu không ngừng với ông trời.
Hai đứa trẻ tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng sau khi đi qua một vòng ở quỷ môn quan phảng phất như hiểu chuyện không ít. Biết là trời mưa khiến cho tộc nhân buông tha tính toán thiêu sống bọn chúng vì vậy không cần nữ nhân mệnh lệnh, động tác thành kính mà dập đầu.
Dập đầu xong rồi, nữ nhân mang theo hai hài tử xoay người cảm kích cảm ơn Trình Y và A Man.
Trình Y và A Man lại càng hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn bọn họ lại.
“Các ngươi là người tốt." Nữ nhân không ngừng lập lại câu nói kia, nàng biết rõ mấy ngày qua hai người này đã vì bọn họ mà không ngừng bôn ba,thậm chí còn bị các tộc nhân nhục mạ và bất mãn mà không buông tha. Hiện tại các tộc nhân cũng không muốn nhìn thấy mẹ con bọn họ mà A Man và Trình Y lại có lòng tốt tới nơi này giúp đỡ bọn họ.
Thấy ba người đã không sao, Trình Y và A Man không có ở lại lâu liền trở về. Trời đã mưa nhỏ lại, chờ bọn họ về tới phòng thì mưa cũng tạnh hẳn.
Trình Y vốn cũng muốn từ bỏ việc tộc nhân quá mức mê tín chuyện tế điện này, chính là sau một trận mưa đã cứu hai đứa trẻ đáng thương làm cho phản kháng của cô đã chôn sâu bỗng nhiên sống lại. Nếu ý trời đã phát từ bi mà cứu người, có đạo lý nào cô lại bởi vì nguyên nhân như vậy mà buông tha cho ước nguyện cứu người lúc ban đầu.
Đối với loại quỷ thần thần bí mà lại thần kỳ tồn tại Trình Y vẫn tin tưởng, có thể nói cô cũng mê tín, phần mê tín này sau khi không hiểu làm sao cô bị đưa tới nơi này càng có thêm vài phần tin tưởng. Mặc dù tin tưởng trên đời có thần linh tồn tại nhưng lại không tin cái gì Vu Thần, tối thiểu ở trong kinh nghiệm của cô không thể hiện ra Vu Thần tồn tại. Các tộc nhân lần lượt bị bệnh là vì nạn ôn dịch gây họa mà không phải Vu Thần tức giận thi hành pháp thuật trừng phạt tộc nhân. Một cây than củi nho nhỏ cũng có thể chữa trị ôn dịch thật tốt cùng với việc thiêu sống đồng nam đồng nữ không hề có quan hệ. Mọi loại chuyện xảy ra làm cho Trình Y cho rằng có lẽ tộc nhân luôn thờ phụng và tin tưởng thần linh là thật sự nhưng cũng không giống như lời vu y nói không thể chịu nổi như vậy!
Tạnh mưa các tộc nhân lại lục tục đi ra thương lượng chuyện tuyển chọn lại đồng nam đồng nữ, còn lại ba hài tử trong đó là một nữ hai nam. Nữ hài tử này vô luận thế nào cũng coi như được chọn, mặt khác hai nam hài còn lại đều có cha mẹ. Cha thì dũng mãnh thiện chiến, mẹ thì mạnh mẽ hung hãn, vì vậy hai bên gia đình vì mạng sống con mình mà ầm ĩ không ngừng.
Vu y giao cho hai gia đình trong một ngày phải đưa ra kết quả, giữa trưa ngày mai bắt đầu nghi thức tế điện sau đó liền thơ ơ lạnh nhạt.
Bởi vì hai bên tranh chấp không ngừng, cuối cùng tộc trưởng cũng bị làm cho đau đầu, để cho hai người nam nhân ra ngoài đi săn, ra hạn trong thời gian nửa ngày người nào săn được ít con mồi hơn thì con trai người đó bị tuyển làm đồng nam đi tế Vu Thần!
Các tộc nhân đều cảm thấy chủ ý này hay thế nên hai nam nhân vì muốn bảo vệ tính mạng của con trai mình không dám trì hoãn một khắc nào mà nhanh chóng chạy ra ngoài đi săn.
Một khi quyết định muốn một lần nữa ngăn chặn bi kịch sắp phát sinh, công việc của Trình Y bắt đầu bận rộn lên. Đầu tiên chữa bệnh thật tốt cho hơn một nửa người bệnh ở đó. Những tộc nhân này cũng không giống như những người khác cho rằng bọn họ khỏe lên là nhờ Vu Thần đại phát từ bi, bọn họ biết rõ là Trình Y và A Man dùng than củi cứu mạng cho bọn họ. Nghe Trình Y nói không cần thiêu sống hài tử bọn họ cũng có thể khỏi hẳn liền tin tưởng vô điều kiện. Vài chục người nhất trí đồng ý giúp Trình Y, lựa chọn ra vài người thân thể tốt nhất đại diện đi về phía tộc nhân bày tỏ quan điểm.
Chỉ là toàn bộ bọn họ có thống nhất quan điểm cũng không dùng được bởi vì nhân số có hạn. Nhiều nhất để cho một bộ phận rất nhỏ tộc nhân tin rằng không cần tế điện cũng không có việc gì. Nhưng đại đa số người bị vu y và Búp Bê giựt giây nên tin tưởng vững chắc phải thiêu sống đồng nam đồng nữ mới được!
Trình Y thấy một kế không thành công vì vậy lại tái tạo một kế khác, cô cảm thấy các tộc nhân đã mê tín như vậy thì dùng phương thức mê tín đi đối phó với bọn họ hẳn là hiệu quả rất tốt.
Trình Y hỏi A Man ở đây thờ phụng vị thần nào, kết quả nghe xong rất là lo lắng. Từng bộ lạc sẽ thờ phụng vị thần khác nhau, Tạp Tang bộ lạc sẽ tin tưởng thờ phụng Vu Thần. Những vị thần khác sẽ không có phân lượng tồn tại nào trong mắt tộc nhân. Bởi vậy cô muốn dùng một vị thần khác đến hù dọa tộc nhân là không thể thực hiện được rồi, chỉ có thể lấy Vu Thần mà nói chuyện. Nếu muốn bọn nhỏ, phương pháp duy nhất chính là chứng minh cách nói của vu y là sai! Chỉ là như vậy cũng không dễ dàng.
Không dễ dàng thì không dễ dàng, nhưng nhất định phải làm, cho dù là chỉ có một phần vạn khả năng cô cũng muốn thử.
Trình Y sợ A Man bị liên lụy vào nên không có lại đi kéo lấy hắn mà là tự mình đi nói người bị bệnh ôn dịch là vu y quyết định sai. Nếu như bà ấy nói đúng thì Vu Thần tuyệt đối không ở thời điểm mấu chốt đổ mưa! Trời mưa thật ra là bởi vì Vu Thần nổi giận vì vu y đoán sai y nghĩ của mình. Vu Thần không muốn mang theo mệnh của hai đồng nam đồng nữ vì vậy dứt khoát kiên quyết đổ mưa dập tắt lửa trên mặt đất đang muốn đốt chết đồng nam đồng nữ.
Nhóm người bệnh đối với Trình Y rất tôn trọng, lời của cô làm bọn họ bán tín bán nghi, đối với người luôn tin tưởng vu y vô điều kiện mà nói như vậy là rất quý rồi.
Trình Y không có lập đi lập lại lời nói nhiều lần, có vài lời nói chỉ cần nói một lần là có hiệu quả. Ngược lại, đuổi theo nói nhiều với người ta cũng giống như nhân viên bán hàng đẩy mạnh tiêu thụ thương phẩm dường như nói không ngừng chỉ làm cho người ta phiền chán sẽ không có hiệu quả.
Thấy lời nói của mình có hiệu quả, Trình Y dựa vào sự ủng hộ cao, lại cùng A Man đốt một ít cành củi cho bọn họ ăn. Những bệnh nhân này bởi vì được nghỉ ngơi tốt lại được ăn no nên tinh thần càng ngày càng tốt, tin tưởng tới ngày mai bọn họ thoạt nhìn sẽ tốt hơn, như vậy đối với y dược của chính mình đi ‘tuyên chiến’ càng thêm có lợi.
Thời điểm trời gần tối, trận đấu của hai nam nhân cũng kết thúc, hai người bọn họ trở lại. Trong đó một người đàn ông có ít ưu thế chiến thắng người kia, bảo vệ được mệnh của con trai mình, từ đó tuyển chọn đồng nam đồng nữ không còn có ai phản đối nữa.
Buổi tối các tộc nhân cùng tụ lại một chỗ ăn cơm, Trình Y đứng lên lớn tiếng nói: “Chúng ta tuyệt đối không thể thiêu sống đồng nam đồng nữ, hôm nay trời mưa đã nói rõ một cái đạo lý. Đó chính là Vu Thần không muốn mạng của đồng nam đồng nữ, cho nên một trận mưa đã giội tắt lửa. Lão nhân gia người đã tức giận, nếu chúng ta lại phạm phải sai lầm thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!"
Tộc trưởng nghe vậy cau chặt mày, trừng mắt quát tới: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngồi xuống!"
Trình Y không e sợ nhìn thẳng vào mắt tộc trưởng, kiên trì nỗ lực nói: “Ada, xin tin tưởng lời nói của ta, Vu Thần vĩ đại là thiện lương mà yêu thương tộc nhân, căn bản sẽ không bởi vì nổi giận mà muốn mạng sống của đồng nam đồng nữ. Chúng ta không cần đốt sống hài tử cũng có thể chữa trị tốt cho bệnh nhân, hơn nữa ta cam đoan các tộc nhân không có việc gì, nếu không Trình Y ta nguyện ý dùng mạng đổi mạng!"
Những lời này Trình Y chỉ biết nói một nửa, ngôn ngữ của cô còn chưa có học tốt lại nói nhanh lưu loát như vậy. Còn lại một nửa là cô thỉnh giáo A Man cả buổi, sau nhiều lần luyện tập mới miễn cưỡng nói lưu loát.
Một nửa người bị bệnh cũng khỏe hơn nên đã ra ngoài cùng ăn cơm, bọn họ làm thành một vòng riêng mà ngồi chung, nghe được lời nói của Trình Y đều lên tiếng ủng hộ cô. Không ai so với bọn hắn hiểu rõ ràng hơn tác dụng của than củi, hiện tại bọn họ không sao cùng với việc Vu Thần tức giận không có quan hệ.
Thấy có người ủng hộ Trình Y, vu y rất mất hứng, mặt trầm xuống đặt chén trong tay xuống trừng mắt hướng Trình Y.
Búp Bê hiểu rõ vu y nhất, biết a mẫu tức giận, nàng cũng rất tức giận, vì vậy đứng lên chỉ vào Trình Y mắng to: “Ngươi dùng tà thuyết mê hoặc người khác! Làm sao a mẫu của ta lại sai chứ? Là vì có người quấy rối dẫn tới Vu Thần tức giận mà mưa xuống, ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần ngăn cản a mẫu ta cứu người là có rắp tâm gì?"
Trong tộc địa vị của vu y so với Trình Y thì cao hơn rất nhiều lần, sau khi Búp Bê nói xong một đám người không hẹn mà cùng trừng mắt về hướng Trình Y, A Man cũng bị liên quan mà bị cho xem sắc mặt không hòa nhã.
Trình Y cũng không bị đánh lui, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn ánh mắt toan tính của vu y nói: “Chúng ta đánh cược một keo, nếu ngày mai trời mưa xuống một lần nữa không cho chúng ta thiêu sống đồng nam đồng nữ thì chứng minh ta không nói sai các ngươi. Đến lúc đó ngươi phải buông tha cho tính toán vớ vẩn thiêu sống đồng nam đồng nữ. Nếu ngày mai không xảy ra bất cứ cái gì ngoài ý muốn vậy chứng minh là ta sai với các ngươi, đến lúc đó muốn xử lý ta như thế nào do ngươi làm chủ! Có dám đánh cuộc với ta hay không?"
Có người khiêu khích quyền uy của vu y, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy. Nếu vu y không để ý tới khó tránh khỏi sẽ bị rơi đài, không đủ sức mạnh nên e ngại không dám cùng Trình Y đánh cuộc. Đương nhiên đối với Trình Y chẳng qua chỉ một mình chiến đấu hăng hái mà nói... căn bản vu y không cần để ý cô. Nhưng sự thực lại không phải như vậy, Trình Y không chỉ có A Man, A Thái cùng với Miểu đã được chữa trị và dưỡng tốt hai chân ủng hộ, cô còn có vài người bệnh ủng hộ!
“Được, ta cá với ngươi!" Vu y trầm mặt nói từng câu từng chữ.
Lúc này A Man đứng dậy lớn tiếng nói: “Thỉnh các tộc nhân làm chứng cho, nếu ngày mai Trình Y thắng cũng không nên lại thiêu sống đồng nam đồng nữ. Nếu như vu y thắng, ta nguyện cùng một chỗ với Trình Y chấp nhận sự trừng phạt của mọi người!"
Trình Y nghe vậy con mắt liền nóng lên nhìn về phía A Man cao lớn cường tráng, có một câu nói: có vô số người chia ngọt với ngươi, nhưng cam nguyện cộng khổ cùng ngươi đã ít lại càng thêm ít. May mắn cô gặp được một người như thế thì làm sao mà không cảm động?
Vu y đã đồng ý đánh cuộc, các tộc nhân sẽ không nói cái gì, vì vậy đều đáp ứng yêu cầu của A Man mà làm chứng.
Vợ chồng tộc trưởng lại vì lời nói cùng chịu phạt với Trình Y của A Man mà cảm thấy bất mãn, hung hăng trừng hắn vài lần. Tính toán đợi mọi người tản đi sẽ mắng thằng con trai ngu xuẩn này, bảo hắn bỏ đi cái nữ nhân kia.
Sở dĩ dám đánh cuộc này là bởi vì Trình Y phát hiện sau khi tạnh mưa thì có vài con chim én bay thấp, chỗ tổ kiến thì kiến bò tràn đầy ngoài cửa động. Đây là điềm báo muốn mưa, vì vậy cho dù hiện tại trời quang đãng cô cũng hiểu được ngày mai có khả năng lớn là trời sẽ mưa.
Trận mưa ngày hôm nay là đột ngột, có lẽ là trùng hợp, có lẽ là trong cõi u minh có thần linh đang nhìn bọn họ. Trình Y đánh cuộc ngày mai hai hài tử đáng thương có khả năng được ‘chiếu cố’ rất lớn. Rốt cuộc từ nay về sau cô tiếp tục vì chính nghĩa chống đối cùng ‘tà ma ngoại đạo’, hay là vẫn làm kẻ yếu đem hết tội ác xấu xí ra vạch trần, tất cả dựa vào ý trời!
Ngày hôm sau đến gần giữa trưa thì hai hài tử mới được chọn bị trói trên kệ cao cao. Cũng giống như hai đứa trẻ ngày hôm trước bọn nó khóc đến nỗi con mắt bị sưng như quả hạch đào, vừa đói vừa sợ toàn thân run rẩy.
Có kinh nghiệm ngày hôm trước, cha mẹ đồng nam đồng nữ bị trói gô lại rồi nhốt ở trong phòng. Ngoài cửa có vài tộc nhân cầm vũ khí canh gác, e sợ cho bọn họ ra ngoài lại ngoài ý muốn chọc giận Vu Thần.
Buổi sáng trời trong nhưng bây giờ thì chuyển xấu, trong chốc lát mặt trời xuất hiện chốc lát thì trời đầy mây. Cho đến giữa trưa thì mặt trời biến mất, mây đen càng ngày càng nhiều, trời bắt đầu âm trầm.
Búp Bê thấy trời muốn mưa, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, liên tục nhìn về phía vu y đang ngồi xếp bằng đọc chú ngữ.
Khẩn trương không chỉ có một mình Búp Bê, trong lòng bàn tay của Trình Y cũng đầy mồ hôi, luôn ngẩng đầu nhìn trời đến cổ cũng mỏi nhừ. Nhất định hôm nay trời sẽ mưa nhưng phải mưa kịp lúc mới được, đốt xong bọn nhỏ rồi mới mưa thì cũng chẳng ích gì!
Thời gian giữa trưa càng ngày càng gần, tuy mặt trời đã ẩn trong đám mây nhưng tộc nhân sinh sống trường kỳ trong thời đại này vẫn có thể đoán chính xác giữa trưa như cũ.
Người phụ trách châm lửa giơ cao cây đuốc chờ đợi mệnh lệnh, Trình Y nhìn đồng hồ, 11 giờ 55 phút. Mắt thấy tộc trưởng chạy đến chính giữa, nhấc tay muốn ra lệnh châm lửa thì ông trời lần nữa chiếu cố Trình Y. Một giọt mưa nho nhỏ rơi xuống đánh rơi tâm tình khẩn trương và trái tim muốn vọt lên cổ họng của Trình Y.
“A!" Trình Y mở to mắt, lau giọt mưa rơi trên má, mừng đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi ra.
Giọt thứ hai, giọt thứ ba, đều là giọt mưa rất nhỏ bắt đầu chầm chậm rơi xuống, sau một phút thì bắt đầu rơi nhanh hơn.
“Châm lửa!" Đúng giữa trưa tộc trường liền ra lệnh.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, mấy trăm tộc nhân khẩn trương nhìn chằm chằm vào tế đài, nhìn thấy cây đuốc rơi vào cỏ khô dẫn lửa lên củi khô. Bởi vì dính nước mưa nên lửa cháy khó khăn, khói bốc lên dày đặc, gió thổi tới làm khói đặc tản ra bốn phía làm cho người vòng quanh bị sặc khói mà ho khan.
Lửa cháy rất nhỏ nhưng vẫn chầm chậm tràn ra khắp nơi.
“Cháy! Cháy! Cháy!" Búp Bê hai tay nắm thành quyền nâng ở trước ngực không ngừng cầu nguyện, hai mắt không dám nháy một cái.
Vu y mặc dù đang đọc chú ngữ, trong lúc mọi người cho rằng hai mắt bà đang nhắm chặt kỳ thật đang híp thành một một đường nhỏ đang khẩn trương nhìn thế lửa.
A Man cũng nắm chặt tay Trình Y, trong lòng bàn tay của cả hai đều là mồ hôi, cũng không phân biệt được là mồ hôi của ai nhiều hơn. Hai người căng thẳng đan chặt mười ngón tay, rõ ràng cảm giác được sự khẩn trương của đối phương truyền đến.
Bởi vì mưa quấy nhiễu, lửa cháy nhỏ mà khói thì dày đặc, rất nhanh hai đứa trẻ ngừng kêu khóc hôn mê bất tỉnh.
Ngay tại lúc thế lửa chỉ còn cách hai đứa trẻ khoảng chừng một mét thì đột nhiên mưa lớn hơn, tần suất cũng dày đặc, các tộc nhân mở to hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào hiện trường.
Tới gần! Lại tới gần! Trong lúc một số người nắm chặt tay mong ngóng lửa tranh thủ thời gian đốt cháy tới trên người hai đứa trẻ thì ngọn lửa cách hai đứa trẻ chỉ còn một bước chân liền đột nhiên bị dập tắt...
Sau khi tắt lửa thì trời mưa dần nhỏ lại, giọt giọt tí tách, mọi người đứng ở dưới trời mưa cũng không khó chịu, chỉ là muốn châm lửa trở lại là không có khả năng.
Sắc mặt vu y tái nhợt, tức giận nói: “Vu Thần bị chọc giận, hắn không cần đồng nam đồng nữ này nữa, chọn lại đứa khác!"
Toàn trường xôn xao, phải biết rằng chọn được hai đứa đồng nam đồng nữ này đã rất khó khăn rồi. Nếu như hai đứa nhỏ này không được cấp nhận, chỉ có thể chọn lựa từ ba đứa nhỏ còn lại, chọn đứa này hay chọn đứa khác đều không dễ dàng gì.
Các tộc nhân thấy nghi thức không thể tiếp tục vừa uể oải vừa lo lắng đều tự chạy về nhà tránh mưa. Trình Y và A Man đi xem hai đứa trẻ bị hôn mê và người mẹ vì sốt ruột mà ngất đi.
Nữ nhân vì bị giận lây nên các tộc nhân không thèm quan tâm đến nàng, vì vậy sau khi kéo nàng về phòng đã bỏ đi không có ai nguyện ý ở lại chăm sóc. Thế nên lúc này thêm hai đứa trẻ bị đưa tới, ba người bị ngất xỉu nằm ngổn ngang trên mặt đất, cũng không dùng tới da thú có thể thấy được tộc nhân tức giận bao nhiêu.
Trình Y và A Man nâng đỡ nữ nhân và hai đứa trẻ nằm lên da thú sau đó nhanh chóng kiểm tra cho ba người.
Quần áo da thú trên người nữ nhân bị lửa bắn làm thủng vài chổ, cũng may da thú có chút dày tia lửa chỉ làm cánh tay và chân bị bỏng có chút hồng hồng không có thương tổn đến làn da. Chổ bị tộc nhân dùng tay chém xuống thì có chút dấu vết xanh tím, sợ là sau khi tỉnh lại sẽ có chút đau nhức, còn lại trên thân thể cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là quá mức nóng nảy xúc động đến hôn mê, tức giận công tâm làm cho hiện tại mạch đập chưa có bình phục được.
Hai tiểu hài tử bị khói xông tới hôn mê, thân thể vừa bị đói vừa bị kinh hoàng sợ hãi mà hôn mê bất tỉnh. Vì để hai đứa trẻ hô hấp tốt, Trình Y cuốn rèm cửa da thú lên, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, gió mát thổi vào trong nhà mang đến không khí trong lành. Trình Y lần lượt đè ép nhẹ nhàng vài cái trên lồng ngực hai đứa trẻ sau đó ấn vài cái lên nhân trung của chúng.
Ba người không có gì nguy hiểm, Trình Y cũng ấn vào nhân trung cho nữ nhân không lâu sau bọn họ đều tỉnh lại.
“A mẫu... khụ khụ." Nữ hài nhi vừa tỉnh lại liền gọi mẹ, chỉ là cuống họng bị bị khô nên hết sức khàn, thanh âm còn nhỏ hơn cả tiếng mưa rơi bên ngoài nhưng người mẹ sốt ruột thương con thì vẫn nghe thấy.
“A mẫu đây." Nữ nhân nghe tiếng con gọi liền ngồi dậy ngay lập tức, đôi mắt trừng to nhìn con gái của mình. Thấy con gái hoàn hảo không bị tổn thương gì nằm ở bên cạnh mình thì khiếp sợ không thôi, cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
Tiểu nam hài không có cha mẹ, mở mắt ra thấy mình không có chết trong mắt hiện ra vài phần tò mò, hơn nữa là cao hứng và kích động.
Tiểu nữ hài giãy giụa đứng lên nhào vào trong ngực nữ nhân còn đang ngu ngơ mà khóc lớn, khóc đến cực kỳ ủy khuất, tiểu nam hài vẻ mặt hâm mộ nhìn hai mẹ con ôm nhau cùng một chỗ.
Bởi vì cha mẹ chết hết, tiểu nam hài vẫn được trong tộc nuôi dưỡng, ăn uống đều theo tộc nhân, không ai khắt khe hắn. Tuy không có ai cẩn thận chăm sóc hắn giống như cha mẹ ruột nhưng mà tộc nhân cho hắn ăn cho hắn ở đã làm cho hắn rất cảm kích. Chỉ là lần này suýt chút nữa bị thiêu chết làm cho tâm hồn của hắn bị bóng ma thật lớn. Đối với sự kính yêu đối với đại bộ phận tộc nhân giờ chuyển biến thành sợ hãi và không hiểu.
Hai mẹ con ngồi ôm nhau khóc rống, lúc A Man giải thích cho nữ nhân mưa đột nhiên xuất hiện nên cứu được hai đứa trẻ, nữ nhân kích động đến ngay lập tức đứng lên. Nàng lôi kéo con gái cùng với nam hài còn đang sững sờ cùng nhau song song quỳ xuống ở cửa ra vào, cảm kích dập đầu không ngừng với ông trời.
Hai đứa trẻ tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng sau khi đi qua một vòng ở quỷ môn quan phảng phất như hiểu chuyện không ít. Biết là trời mưa khiến cho tộc nhân buông tha tính toán thiêu sống bọn chúng vì vậy không cần nữ nhân mệnh lệnh, động tác thành kính mà dập đầu.
Dập đầu xong rồi, nữ nhân mang theo hai hài tử xoay người cảm kích cảm ơn Trình Y và A Man.
Trình Y và A Man lại càng hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn bọn họ lại.
“Các ngươi là người tốt." Nữ nhân không ngừng lập lại câu nói kia, nàng biết rõ mấy ngày qua hai người này đã vì bọn họ mà không ngừng bôn ba,thậm chí còn bị các tộc nhân nhục mạ và bất mãn mà không buông tha. Hiện tại các tộc nhân cũng không muốn nhìn thấy mẹ con bọn họ mà A Man và Trình Y lại có lòng tốt tới nơi này giúp đỡ bọn họ.
Thấy ba người đã không sao, Trình Y và A Man không có ở lại lâu liền trở về. Trời đã mưa nhỏ lại, chờ bọn họ về tới phòng thì mưa cũng tạnh hẳn.
Trình Y vốn cũng muốn từ bỏ việc tộc nhân quá mức mê tín chuyện tế điện này, chính là sau một trận mưa đã cứu hai đứa trẻ đáng thương làm cho phản kháng của cô đã chôn sâu bỗng nhiên sống lại. Nếu ý trời đã phát từ bi mà cứu người, có đạo lý nào cô lại bởi vì nguyên nhân như vậy mà buông tha cho ước nguyện cứu người lúc ban đầu.
Đối với loại quỷ thần thần bí mà lại thần kỳ tồn tại Trình Y vẫn tin tưởng, có thể nói cô cũng mê tín, phần mê tín này sau khi không hiểu làm sao cô bị đưa tới nơi này càng có thêm vài phần tin tưởng. Mặc dù tin tưởng trên đời có thần linh tồn tại nhưng lại không tin cái gì Vu Thần, tối thiểu ở trong kinh nghiệm của cô không thể hiện ra Vu Thần tồn tại. Các tộc nhân lần lượt bị bệnh là vì nạn ôn dịch gây họa mà không phải Vu Thần tức giận thi hành pháp thuật trừng phạt tộc nhân. Một cây than củi nho nhỏ cũng có thể chữa trị ôn dịch thật tốt cùng với việc thiêu sống đồng nam đồng nữ không hề có quan hệ. Mọi loại chuyện xảy ra làm cho Trình Y cho rằng có lẽ tộc nhân luôn thờ phụng và tin tưởng thần linh là thật sự nhưng cũng không giống như lời vu y nói không thể chịu nổi như vậy!
Tạnh mưa các tộc nhân lại lục tục đi ra thương lượng chuyện tuyển chọn lại đồng nam đồng nữ, còn lại ba hài tử trong đó là một nữ hai nam. Nữ hài tử này vô luận thế nào cũng coi như được chọn, mặt khác hai nam hài còn lại đều có cha mẹ. Cha thì dũng mãnh thiện chiến, mẹ thì mạnh mẽ hung hãn, vì vậy hai bên gia đình vì mạng sống con mình mà ầm ĩ không ngừng.
Vu y giao cho hai gia đình trong một ngày phải đưa ra kết quả, giữa trưa ngày mai bắt đầu nghi thức tế điện sau đó liền thơ ơ lạnh nhạt.
Bởi vì hai bên tranh chấp không ngừng, cuối cùng tộc trưởng cũng bị làm cho đau đầu, để cho hai người nam nhân ra ngoài đi săn, ra hạn trong thời gian nửa ngày người nào săn được ít con mồi hơn thì con trai người đó bị tuyển làm đồng nam đi tế Vu Thần!
Các tộc nhân đều cảm thấy chủ ý này hay thế nên hai nam nhân vì muốn bảo vệ tính mạng của con trai mình không dám trì hoãn một khắc nào mà nhanh chóng chạy ra ngoài đi săn.
Một khi quyết định muốn một lần nữa ngăn chặn bi kịch sắp phát sinh, công việc của Trình Y bắt đầu bận rộn lên. Đầu tiên chữa bệnh thật tốt cho hơn một nửa người bệnh ở đó. Những tộc nhân này cũng không giống như những người khác cho rằng bọn họ khỏe lên là nhờ Vu Thần đại phát từ bi, bọn họ biết rõ là Trình Y và A Man dùng than củi cứu mạng cho bọn họ. Nghe Trình Y nói không cần thiêu sống hài tử bọn họ cũng có thể khỏi hẳn liền tin tưởng vô điều kiện. Vài chục người nhất trí đồng ý giúp Trình Y, lựa chọn ra vài người thân thể tốt nhất đại diện đi về phía tộc nhân bày tỏ quan điểm.
Chỉ là toàn bộ bọn họ có thống nhất quan điểm cũng không dùng được bởi vì nhân số có hạn. Nhiều nhất để cho một bộ phận rất nhỏ tộc nhân tin rằng không cần tế điện cũng không có việc gì. Nhưng đại đa số người bị vu y và Búp Bê giựt giây nên tin tưởng vững chắc phải thiêu sống đồng nam đồng nữ mới được!
Trình Y thấy một kế không thành công vì vậy lại tái tạo một kế khác, cô cảm thấy các tộc nhân đã mê tín như vậy thì dùng phương thức mê tín đi đối phó với bọn họ hẳn là hiệu quả rất tốt.
Trình Y hỏi A Man ở đây thờ phụng vị thần nào, kết quả nghe xong rất là lo lắng. Từng bộ lạc sẽ thờ phụng vị thần khác nhau, Tạp Tang bộ lạc sẽ tin tưởng thờ phụng Vu Thần. Những vị thần khác sẽ không có phân lượng tồn tại nào trong mắt tộc nhân. Bởi vậy cô muốn dùng một vị thần khác đến hù dọa tộc nhân là không thể thực hiện được rồi, chỉ có thể lấy Vu Thần mà nói chuyện. Nếu muốn bọn nhỏ, phương pháp duy nhất chính là chứng minh cách nói của vu y là sai! Chỉ là như vậy cũng không dễ dàng.
Không dễ dàng thì không dễ dàng, nhưng nhất định phải làm, cho dù là chỉ có một phần vạn khả năng cô cũng muốn thử.
Trình Y sợ A Man bị liên lụy vào nên không có lại đi kéo lấy hắn mà là tự mình đi nói người bị bệnh ôn dịch là vu y quyết định sai. Nếu như bà ấy nói đúng thì Vu Thần tuyệt đối không ở thời điểm mấu chốt đổ mưa! Trời mưa thật ra là bởi vì Vu Thần nổi giận vì vu y đoán sai y nghĩ của mình. Vu Thần không muốn mang theo mệnh của hai đồng nam đồng nữ vì vậy dứt khoát kiên quyết đổ mưa dập tắt lửa trên mặt đất đang muốn đốt chết đồng nam đồng nữ.
Nhóm người bệnh đối với Trình Y rất tôn trọng, lời của cô làm bọn họ bán tín bán nghi, đối với người luôn tin tưởng vu y vô điều kiện mà nói như vậy là rất quý rồi.
Trình Y không có lập đi lập lại lời nói nhiều lần, có vài lời nói chỉ cần nói một lần là có hiệu quả. Ngược lại, đuổi theo nói nhiều với người ta cũng giống như nhân viên bán hàng đẩy mạnh tiêu thụ thương phẩm dường như nói không ngừng chỉ làm cho người ta phiền chán sẽ không có hiệu quả.
Thấy lời nói của mình có hiệu quả, Trình Y dựa vào sự ủng hộ cao, lại cùng A Man đốt một ít cành củi cho bọn họ ăn. Những bệnh nhân này bởi vì được nghỉ ngơi tốt lại được ăn no nên tinh thần càng ngày càng tốt, tin tưởng tới ngày mai bọn họ thoạt nhìn sẽ tốt hơn, như vậy đối với y dược của chính mình đi ‘tuyên chiến’ càng thêm có lợi.
Thời điểm trời gần tối, trận đấu của hai nam nhân cũng kết thúc, hai người bọn họ trở lại. Trong đó một người đàn ông có ít ưu thế chiến thắng người kia, bảo vệ được mệnh của con trai mình, từ đó tuyển chọn đồng nam đồng nữ không còn có ai phản đối nữa.
Buổi tối các tộc nhân cùng tụ lại một chỗ ăn cơm, Trình Y đứng lên lớn tiếng nói: “Chúng ta tuyệt đối không thể thiêu sống đồng nam đồng nữ, hôm nay trời mưa đã nói rõ một cái đạo lý. Đó chính là Vu Thần không muốn mạng của đồng nam đồng nữ, cho nên một trận mưa đã giội tắt lửa. Lão nhân gia người đã tức giận, nếu chúng ta lại phạm phải sai lầm thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!"
Tộc trưởng nghe vậy cau chặt mày, trừng mắt quát tới: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngồi xuống!"
Trình Y không e sợ nhìn thẳng vào mắt tộc trưởng, kiên trì nỗ lực nói: “Ada, xin tin tưởng lời nói của ta, Vu Thần vĩ đại là thiện lương mà yêu thương tộc nhân, căn bản sẽ không bởi vì nổi giận mà muốn mạng sống của đồng nam đồng nữ. Chúng ta không cần đốt sống hài tử cũng có thể chữa trị tốt cho bệnh nhân, hơn nữa ta cam đoan các tộc nhân không có việc gì, nếu không Trình Y ta nguyện ý dùng mạng đổi mạng!"
Những lời này Trình Y chỉ biết nói một nửa, ngôn ngữ của cô còn chưa có học tốt lại nói nhanh lưu loát như vậy. Còn lại một nửa là cô thỉnh giáo A Man cả buổi, sau nhiều lần luyện tập mới miễn cưỡng nói lưu loát.
Một nửa người bị bệnh cũng khỏe hơn nên đã ra ngoài cùng ăn cơm, bọn họ làm thành một vòng riêng mà ngồi chung, nghe được lời nói của Trình Y đều lên tiếng ủng hộ cô. Không ai so với bọn hắn hiểu rõ ràng hơn tác dụng của than củi, hiện tại bọn họ không sao cùng với việc Vu Thần tức giận không có quan hệ.
Thấy có người ủng hộ Trình Y, vu y rất mất hứng, mặt trầm xuống đặt chén trong tay xuống trừng mắt hướng Trình Y.
Búp Bê hiểu rõ vu y nhất, biết a mẫu tức giận, nàng cũng rất tức giận, vì vậy đứng lên chỉ vào Trình Y mắng to: “Ngươi dùng tà thuyết mê hoặc người khác! Làm sao a mẫu của ta lại sai chứ? Là vì có người quấy rối dẫn tới Vu Thần tức giận mà mưa xuống, ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần ngăn cản a mẫu ta cứu người là có rắp tâm gì?"
Trong tộc địa vị của vu y so với Trình Y thì cao hơn rất nhiều lần, sau khi Búp Bê nói xong một đám người không hẹn mà cùng trừng mắt về hướng Trình Y, A Man cũng bị liên quan mà bị cho xem sắc mặt không hòa nhã.
Trình Y cũng không bị đánh lui, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn ánh mắt toan tính của vu y nói: “Chúng ta đánh cược một keo, nếu ngày mai trời mưa xuống một lần nữa không cho chúng ta thiêu sống đồng nam đồng nữ thì chứng minh ta không nói sai các ngươi. Đến lúc đó ngươi phải buông tha cho tính toán vớ vẩn thiêu sống đồng nam đồng nữ. Nếu ngày mai không xảy ra bất cứ cái gì ngoài ý muốn vậy chứng minh là ta sai với các ngươi, đến lúc đó muốn xử lý ta như thế nào do ngươi làm chủ! Có dám đánh cuộc với ta hay không?"
Có người khiêu khích quyền uy của vu y, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy. Nếu vu y không để ý tới khó tránh khỏi sẽ bị rơi đài, không đủ sức mạnh nên e ngại không dám cùng Trình Y đánh cuộc. Đương nhiên đối với Trình Y chẳng qua chỉ một mình chiến đấu hăng hái mà nói... căn bản vu y không cần để ý cô. Nhưng sự thực lại không phải như vậy, Trình Y không chỉ có A Man, A Thái cùng với Miểu đã được chữa trị và dưỡng tốt hai chân ủng hộ, cô còn có vài người bệnh ủng hộ!
“Được, ta cá với ngươi!" Vu y trầm mặt nói từng câu từng chữ.
Lúc này A Man đứng dậy lớn tiếng nói: “Thỉnh các tộc nhân làm chứng cho, nếu ngày mai Trình Y thắng cũng không nên lại thiêu sống đồng nam đồng nữ. Nếu như vu y thắng, ta nguyện cùng một chỗ với Trình Y chấp nhận sự trừng phạt của mọi người!"
Trình Y nghe vậy con mắt liền nóng lên nhìn về phía A Man cao lớn cường tráng, có một câu nói: có vô số người chia ngọt với ngươi, nhưng cam nguyện cộng khổ cùng ngươi đã ít lại càng thêm ít. May mắn cô gặp được một người như thế thì làm sao mà không cảm động?
Vu y đã đồng ý đánh cuộc, các tộc nhân sẽ không nói cái gì, vì vậy đều đáp ứng yêu cầu của A Man mà làm chứng.
Vợ chồng tộc trưởng lại vì lời nói cùng chịu phạt với Trình Y của A Man mà cảm thấy bất mãn, hung hăng trừng hắn vài lần. Tính toán đợi mọi người tản đi sẽ mắng thằng con trai ngu xuẩn này, bảo hắn bỏ đi cái nữ nhân kia.
Sở dĩ dám đánh cuộc này là bởi vì Trình Y phát hiện sau khi tạnh mưa thì có vài con chim én bay thấp, chỗ tổ kiến thì kiến bò tràn đầy ngoài cửa động. Đây là điềm báo muốn mưa, vì vậy cho dù hiện tại trời quang đãng cô cũng hiểu được ngày mai có khả năng lớn là trời sẽ mưa.
Trận mưa ngày hôm nay là đột ngột, có lẽ là trùng hợp, có lẽ là trong cõi u minh có thần linh đang nhìn bọn họ. Trình Y đánh cuộc ngày mai hai hài tử đáng thương có khả năng được ‘chiếu cố’ rất lớn. Rốt cuộc từ nay về sau cô tiếp tục vì chính nghĩa chống đối cùng ‘tà ma ngoại đạo’, hay là vẫn làm kẻ yếu đem hết tội ác xấu xí ra vạch trần, tất cả dựa vào ý trời!
Ngày hôm sau đến gần giữa trưa thì hai hài tử mới được chọn bị trói trên kệ cao cao. Cũng giống như hai đứa trẻ ngày hôm trước bọn nó khóc đến nỗi con mắt bị sưng như quả hạch đào, vừa đói vừa sợ toàn thân run rẩy.
Có kinh nghiệm ngày hôm trước, cha mẹ đồng nam đồng nữ bị trói gô lại rồi nhốt ở trong phòng. Ngoài cửa có vài tộc nhân cầm vũ khí canh gác, e sợ cho bọn họ ra ngoài lại ngoài ý muốn chọc giận Vu Thần.
Buổi sáng trời trong nhưng bây giờ thì chuyển xấu, trong chốc lát mặt trời xuất hiện chốc lát thì trời đầy mây. Cho đến giữa trưa thì mặt trời biến mất, mây đen càng ngày càng nhiều, trời bắt đầu âm trầm.
Búp Bê thấy trời muốn mưa, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, liên tục nhìn về phía vu y đang ngồi xếp bằng đọc chú ngữ.
Khẩn trương không chỉ có một mình Búp Bê, trong lòng bàn tay của Trình Y cũng đầy mồ hôi, luôn ngẩng đầu nhìn trời đến cổ cũng mỏi nhừ. Nhất định hôm nay trời sẽ mưa nhưng phải mưa kịp lúc mới được, đốt xong bọn nhỏ rồi mới mưa thì cũng chẳng ích gì!
Thời gian giữa trưa càng ngày càng gần, tuy mặt trời đã ẩn trong đám mây nhưng tộc nhân sinh sống trường kỳ trong thời đại này vẫn có thể đoán chính xác giữa trưa như cũ.
Người phụ trách châm lửa giơ cao cây đuốc chờ đợi mệnh lệnh, Trình Y nhìn đồng hồ, 11 giờ 55 phút. Mắt thấy tộc trưởng chạy đến chính giữa, nhấc tay muốn ra lệnh châm lửa thì ông trời lần nữa chiếu cố Trình Y. Một giọt mưa nho nhỏ rơi xuống đánh rơi tâm tình khẩn trương và trái tim muốn vọt lên cổ họng của Trình Y.
“A!" Trình Y mở to mắt, lau giọt mưa rơi trên má, mừng đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi ra.
Giọt thứ hai, giọt thứ ba, đều là giọt mưa rất nhỏ bắt đầu chầm chậm rơi xuống, sau một phút thì bắt đầu rơi nhanh hơn.
“Châm lửa!" Đúng giữa trưa tộc trường liền ra lệnh.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, mấy trăm tộc nhân khẩn trương nhìn chằm chằm vào tế đài, nhìn thấy cây đuốc rơi vào cỏ khô dẫn lửa lên củi khô. Bởi vì dính nước mưa nên lửa cháy khó khăn, khói bốc lên dày đặc, gió thổi tới làm khói đặc tản ra bốn phía làm cho người vòng quanh bị sặc khói mà ho khan.
Lửa cháy rất nhỏ nhưng vẫn chầm chậm tràn ra khắp nơi.
“Cháy! Cháy! Cháy!" Búp Bê hai tay nắm thành quyền nâng ở trước ngực không ngừng cầu nguyện, hai mắt không dám nháy một cái.
Vu y mặc dù đang đọc chú ngữ, trong lúc mọi người cho rằng hai mắt bà đang nhắm chặt kỳ thật đang híp thành một một đường nhỏ đang khẩn trương nhìn thế lửa.
A Man cũng nắm chặt tay Trình Y, trong lòng bàn tay của cả hai đều là mồ hôi, cũng không phân biệt được là mồ hôi của ai nhiều hơn. Hai người căng thẳng đan chặt mười ngón tay, rõ ràng cảm giác được sự khẩn trương của đối phương truyền đến.
Bởi vì mưa quấy nhiễu, lửa cháy nhỏ mà khói thì dày đặc, rất nhanh hai đứa trẻ ngừng kêu khóc hôn mê bất tỉnh.
Ngay tại lúc thế lửa chỉ còn cách hai đứa trẻ khoảng chừng một mét thì đột nhiên mưa lớn hơn, tần suất cũng dày đặc, các tộc nhân mở to hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào hiện trường.
Tới gần! Lại tới gần! Trong lúc một số người nắm chặt tay mong ngóng lửa tranh thủ thời gian đốt cháy tới trên người hai đứa trẻ thì ngọn lửa cách hai đứa trẻ chỉ còn một bước chân liền đột nhiên bị dập tắt...
Tác giả :
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá