Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
Chương 15: Căn nhà bé nhỏ

Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 15: Căn nhà bé nhỏ

Mấy tháng không thấy, dường như Vân Tử Xung đã thoát tục hơn nhiều, Vân Tử Xung hiện nay tuy vẫn lạnh mạc cô tĩnh như xưa, lại tăng cho dáng vẻ bên ngoài vốn vô cùng xuất sắc của hắn, thêm một phần khí chất Vân Tử Xung, không trách được vì sao bảy năm trước Tư Mã Ngọc Kiều đã khuynh tâm vì hắn. Một thân nho bào xanh nhạt, khăn chít đầu đã được thay bằng kim quang rực rỡ, thể hiện rõ địa vị vương hầu thế tử, đôi lông mày khiêu lên, con ngươi sáng ngời, nam tử này đã là một người tài năng phong thái hơn người.

Cùng Vân Tử Xung trở về còn có Tư Mã Chu, từ đôi mày nhíu chặt của Tư Mã Chu, có thể thấy bệnh tình của Nữ đế ngày càng trầm trọng. Sau khi Tử Xung trở lại, Tư Mã Chu cơ hồ lập tức kêu Tiểu Nguyệt đến, khiến Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm bật cười. Buổi chiều Tư Mã Chu ở trong viện truyền lệnh, ba người cùng ăn cơm nói chuyện dưới gốc cây tứ đằng, Tiểu Nguyệt đắn đo tìm từ hồi lâu mới nói: “Sư phó, con tìm được một tiểu viện ở thành đông, cha mẹ cũng đã vào ở, con muốn mấy ngày nữa…"

Lời Tiểu Nguyệt còn chưa nói hết, một tiếng loảng xoảng vang lên, chung trà trong tay Vân Tử Xung rơi xuống đất vỡ nát. Tiểu Nguyệt sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn con ngươi sáng quắc của Vân Tử Xung hồi lâu, Tiểu Nguyệt mới nháy mắt mấy cái rồi quay đầu đi chỗ khác. Vân Tử Xung từ từ đứng lên, cáo lui trước, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút sững sờ ngay lập tức, Tư Mã Chu thở dài nói: “Chuyện này để từ từ nói, lần này trở về là muốn dẫn con vào kinh, thân thể bệ hạ con đi nhìn thử, biết đâu còn có đối sách chưa biết chừng" 

Tiểu Nguyệt nói: “Không dối gạt sư phó, bệnh của bệ hạ kéo dài lâu như vậy cũng là chuyện đệ tử không ngờ tới, lần này đệ tử không còn cách nào khác" 

Tư Mã Chu tiếp lời: “Ngay cả như vậy, con cũng phải theo ta một chuyến, dù sao hiện nay tình thế khẩn trương, con thông tuệ như vậy, có thể giúp ta được gì cũng nên" 

Bất luận Tiểu Nguyệt từ chối thế nào, Tư Mã Chu vẫn cố ý muốn dẫn Tiểu Nguyệt vào kinh, cuối cùng Tiểu Nguyệt đành phải đáp ứng. Tiểu Nguyệt đứng dậy cáo lui, đến cửa tiểu viện, thanh âm của Tư Mã Chu khiến nàng dừng bước: “Nha đầu sang năm cập kê rồi, sư phó sẽ làm cho ngươi lễ cập kê được không?" 

Tiểu Nguyệt sửng sốt quay đầu lại, ánh mắt Tư Mã Chu bây giờ thâm trầm khó dò, Tiểu Nguyệt nói: “Ưu ái của sư phó con không dám từ chối, nhưng đệ tử trên có huynh trưởng, Tiểu Nguyệt không muốn phô trương, một ngày lễ đơn giản là được"

Tư Mã Chu lại không đáp lại chuyện này chỉ nói: “Việc này còn xa, thêm chút thời gian nói sau" 

Tiểu Nguyệt lúc này mới đi ra ngoài, đến cửa Cúc Nguyệt các, chợt tiếng đàn từ xa truyền tới, lặp đi lặp lại chỉ một khúc “Việt Nhân ca"

“Núi có cây nhưng cây lại có cành. Lòng yêu người nhưng người lại chẳng hay."

Tiếng đàn không được tinh tế như thường ngày, vĩ âm có chút hỗn độn, có thể thấy được tâm tình người đánh đàn không được bình tĩnh. Tiểu Nguyệt ngẩng đầu ngắm nhìn Lâm Phong uyển, suy nghĩ một chút rồi lại đi vào Cúc Nguyệt các, tựa vào ghế mềm trong thư phòng. Tiểu Nguyệt nghe một lần rồi một lần khúc Việt Nhân Ca từ cách vách, không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ bóng đêm thâm trầm, đến tận lúc trăng lên giữa trời, tiếng đàn mới ngừng lại, Tiểu Nguyệt định đứng dậy trở về phòng ngủ, cửa hành lanh bị đẩy ra.

Vân Tử Xung xông vào, trên mặt có mấy phần âm trầm cùng luống cuống, tiến đến bắt lấy cánh tay Tiểu Nguyệt hỏi: “Hôm nay ta với ngươi cùng thẳng thắn, ngươi rốt cuộc định làm gì?" 

Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng tránh tay hắn, cười nói: “Thật ra cũng không định làm gì, cũng chỉ là định sống những ngày bình thường yên ả mà thôi"

Vân Tử Xung suy sụp buông tay Tiểu Nguyệt ra, ngã ngồi trên ghế mềm nói: “Bình thường, đây có phải là thứ duy nhất ta không thể mang lại cho ngươi đúng không? Mà ngươi cũng dự định xong cả rồi, trong cuộc sống sau này hoàn toàn vứt bỏ sự tồn tại của ta phải không?" 

Tiểu Nguyệt xoay người nhìn chằm chằm Vân Tử Xung nói: “Bảy năm qua, đối với hiểu biết của ngươi với ta, ngươi chẳng lẽ không biết ta thích gì sao?" 

Vân Tử Xung trầm mặc hồi lâu mới đáp “Bất kể thế nào, ngay một khắc ngươi đưa tay về phía ta, ta đã vững vàng nắm lấy, không muốn buông tay, cũng không thể buông tay nữa"

Tiểu Nguyệt không khỏi nhăn mặt cau mày, tính cố chấp của Vân Tử Xung nàng vốn hiểu rất rõ, nhưng lý trí lại mách bảo nàng, hai người bọn họ quả thực không hợp nhau, nhưng hiện tại nói hắn nhất định không hiểu, con ngươi lướt qua Vân Tử Xung vẫn còn đang uể oải, đành qua loa bảo: “Chuyện này sau này hãy nói, ngươi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, nhìn ngươi mệt lắm rồi" 

Sắc mặt Vân Tử Xung tạm hoà hoãn, ngẩng đầu lên nói: “Vậy ngươi phải đáp ứng ta trước, sẽ không rời khỏi Cúc Nguyệt các"  

Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng cười nói:" Cho dù ta ra ngoài cũng không ảnh hưởng gì đến ta và ngươi, một năm ngươi ở Nguyệt thành cũng chỉ có mấy ngày"

Vân Tử Xung ánh mắt chợt lóe: “Thế thì ngươi theo ta vào kinh ở đi, nếu ngươi lo lắng cha mẹ, ta sẽ đón tất cả về kinh thành, ta đang xây phủ..."

Tiểu Nguyệt bật cười xen lời hắn: “Không chỉ có cha mẹ không nỡ xa cố hương, chính ta cũng thích Nguyệt thành hơn" 

Vân Tử Xung có chút ảm đạm nói: “Đúng vậy, ta đây cũng thích Nguyệt thành"

Nghĩ đến mẹ của hắn, nghĩ đến thế cục của Nghiêu Quốc, mọi thứ đều có quan hệ mật thiết với hắn, tất cả đều trở thành trách nhiệm gánh trên vai hắn, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút mềm lòng: “Ta đã đáp ứng sư phó rồi, lần này theo mọi người vào kinh" 

“Có thật không?" 

Vân Tử Xung mừng rỡ, vẻ mặt như phát sáng, khiến Tiểu Nguyệt không khỏi sinh ra một loại cảm giác, chỉ cần hắn vui vẻ thì có ra sao cũng được. Lắc đầu một cái Tiểu Nguyệt nghịch ngợm nháy nháy mắt nói: “Được rồi, ngươi đi tắm đi, ngày may ta dẫn ngươi đi xem tiểu viện"

Vân Tử Xung thấy nàng chịu dẫn mình đi, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thầm nói nếu nàng thích, trước cứ tuỳ ý nàng, chỉ cần nàng không bài xích mình, vẫn còn cơ hội và thời gian để đả động nàng, dù sao mình tuyệt đối không thể buông tay. Vân Tử Xung biết nha đầu này từ trước đến nay luôn dễ mềm lòng, âm thầm suy nghĩ xem mình nên tấn công vào tư tưởng nào trước, nghĩ nghĩ rồi gọi Bán Hạ vào hầu hạ Tiểu Nguyệt đi ngủ, bản thân trở về Lâm Phong uyển.

Hai hôm sau hai người đi ra khỏi biệt viện, gã sai vặt và Bán Hạ đi bộ theo sau, Vân Tử Xung dắt Tiểu Nguyệt chậm rãi mà đi. Dọc theo đường xuân sắc quanh co khúc khuỷu, nhiều loại hoa trông thật lộng lẫy, mùa xuân ở Nguyệt thành so với kinh thành đẹp hơn nhiều. Không tính là quá xa, ước chừng đi nửa canh giờ đã tới một con phố nhỏ, mặc dù không có khí khái phồn hoa như trước đường cái Khánh An đường, nhưng cũng là một loại nét đẹp khác. Trên đường có vài tiểu điếm bán sách, tranh chữ, không khí không hề ồn ào, tới lui đều là nho sinh, còn có vài nha đầu tóc để chỏm sạch sẽ, dọc phố rao bán những cây ngọc lan đầy mới mẻ.

Hai người đi vài bước thì có một nha đầu ước chừng năm sáu tuổi, xách theo giỏ trúc dừng trước mặt Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt, mở hai mắt thật to nói: “Mời công tử mua hoa, ngọc lan mới nở sáng sớm, còn mang theo giọt sương đây" 

Thanh âm thanh thuý dễ nghe, vẻ mặt vô cùng khả ái, Tiểu Nguyệt không khỏi ôn hòa cười một tiếng, khom lưng cẩn thận cầm một đóa hoa ngọc lan trong giỏ trúc ngắm nghía, bề ngoài giống hoa sen, cánh hoa lớn, mùi thơm nhẹ nhàng, khiến người ta cảm nhận được một cỗ khí chất thoát tục, thật sự tươi mát. Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu muội muội, ngọc lan này bao nhiêu tiền một cành"

Tiểu nha đầu vội nói: “Một đồng tiền một cành", thấy Tiểu Nguyệt không đáp lại, vội vàng nháy mắt hai cái nói: “Tỷ tỷ đẹp như vậy, một đồng hai cành cũng được" 

Tiểu Nguyệt không khỏi nở một nụ cười thật tươi, từ túi tiền tùy thân lấy ra một xâu tiền đồng đưa cho nàng: “Những thứ này cho ngươi, một rổ ngọc lan này tỷ mua hết" 

Tiểu nha đầu mừng rỡ, qua hồi lâu mới thưa dạ đáp: “Tiền vẫn còn dư rất nhiều, rất nhiều"

Tiểu Nguyệt nói: “Còn dư cho ngươi mua bánh cao ngọt ăn"

Tiểu nha đầu cao hứng đáp: “Đa tạ tỷ tỷ", kể cả giỏ tiểu trúc cũng đưa hết cho Tiểu Nguyệt, xoay người khoan khoái chạy đi, sau gáy hai búi tóc rung động trong gió thật khả ái.

Khóe miệng Vân Tử Xung kéo lên ý cưới bảo “Tiểu nha đầu này khiến ta nhớ đến hình ảnh ngươi gặp ta bảy năm trước, trông rất giống nhau"

Tiểu Nguyệt cũng cười một tiếng. Đúng vậy a, khi đó mình cũng ăn mặc như vậy. Nhìn sang giỏ ngọc lan, cầm một cành đưa cho Vân Tử Xung nói: 

“Tân thi dĩ cựu bất kham văn

Giang Nam hoang quán cách thu vân

Đa tình bất cải niên niên sắc

Thiên cổ phương tâm trì lăng quân" 

(Thơ mới đã cũ không thể nghe nữa,

Quán hoang Giang Nam cách trở mây thu,

Đa tình theo năm tháng vẫn không đổi

Tâm thiếu nữ ngàn năm tặng quân tử

Ý thơ: thời gian trôi nhanh, mọi thứ thay đổi, chỉ ngọc lan vẫn không đổi màu, vật có tâm hồn cao thượng như vậy xứng tặng cho quân tử)  

Trong đôi mắt Vân Tử Xung thoáng hiện lên vô vàn vui sướng, nhận lấy ngọc lan nói: “Bài thơ này như tiếng lòng của ngươi, ta nhận" 

Tiểu Nguyệt cười không lên tiếng, hai người đi thêm vài bước, chợt Tiểu Nguyệt cảm thấy có nhiều người nhìn Vân Tử Xung một cách kì quái, lập tức dừng bước quan sát hắn rồi không khỏi cười thầm. Sắc mặt Vân Tử Xung lạnh nhạt, trong tay lại cầm một cành ngọc lan nở rộ, đúng là có chút quái dị, nàng vội cầm Ngọc lan thắt trên đai lưng hắn, hoa rũ xuống bên hông, không nổi bật nữa, đi lại còn có hương thơm lững lờ, rất tốt.

Đến một tiểu điếm có cửa trước đang mở, Tiểu Nguyệt dừng bước, cửa tiệm chỉ mở ra nửa cánh, cánh còn lại treo một màn trúc, biển hiệu cũng không có, hiển nhiên vẫn chưa buôn bán, Tiểu Nguyệt hướng về phía Vân Tử Xung cười nói: “Đến rồi, chính là chỗ này, coi như đây là lần đầu tiên ta mời ngươi đến nhà làm khách" 

Vừa nói vừa vén rèm đi vào, Lý Tố Nương đang quét dọn cửa tiệm, nhìn thấy Tiểu Nguyệt đi vào, không khỏi vui vẻ nói: “Đại Nha hôm nay sao trở lại rồi, không phải nói..."

Câu kế tiếp đang định nói thì dừng ở cổ họng, không nói tiếp, nhìn Vân Tử Xung tiến vào sau đấy, Lý Tố Nương hiển nhiên sứng sốt, Vân Tử Xung rất lễ độ khom người chào, Lý Tố Nương vội vàng nghiêng người tránh nói: “Sao có thể làm thế, Thế tử sao có thể hành lễ với dân phụ chứ" 

Tiểu Nguyệt trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, thầm nói đây chính là thực tế của mình và Vân Tử Xung, giả sử mình có lòng, sợ rằng khác biệt giai cấp cũng khá xa, dù sao mình cũng không phải là cô bé lọ lem, chính mình cũng không muốn làm cô bé lọ lem. Có Vân Tử Xung vào, Lý Tố Nương rất bối rối, không biết làm gì, Tiểu Nguyệt vội vàng nói: “Mẹ cứ tiếp tục dọn dẹp đi, không cần để ý đến chúng con, con cùng hắn đi hậu viện một chút" 

Lý Tố Nương âm thầm nói nhỏ: “Đi đi, cha con sáng sớm đã ra ngoài rồi" 

Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, lôi kéo Vân Tử Xung đi qua bình phong đến hậu viện, tiểu viện phía sau trải qua một tháng được Lý Tố Nương cùng Kỷ Thanh Sơn dọn dẹp, trông đẹp như mới, hoàn toàn là theo ý Tiểu Nguyệt. Ngay giữa tiền viện là phòng khách, bên trái là gian phòng của Kỷ Thanh Sơn và Lý Tố Nương ở, bên phải là gian phòng đã được thu dọn, dành cho Hồ Tử thỉnh thoảng trở lại nghỉ ngơi. Trong viện khá sạch sẽ đơn sơ, chỉ có vài cái hồ nhỏ, ở giữa là vài cọng thủy tiên, vẫn chưa tới thời kỳ nở hoa, vài lá sen xanh nhạt lơ lửng trên mặt nước.

Đi qua phòng ngoài, hậu viện là Tiểu Nguyệt tự thiết kế cho mình một căn phòng nhỏ bé, bên trái trồng nho, bên phải là cây kim ngân, giá gỗ đã dựng xong cả, có thể thấy được sang năm có thể ngồi dưới hóng mát. Phía đông có một cái buồng trong nhìn rất khác biệt, màn cửa sổ cũng là maù lam nhạt, Vân Tử Xung đoán chừng đây là phòng ngủ của nha đầu này, nha đầu này từ trước tới nay khác các cô gái khác đó là rất thích màu lam.

Hai người đi vào phòng, chính giữa là một tiền sảnh rộng lớn, hai phòng bên không có cửa, rèm xanh phủ ngoài, sau là một khu đất đã được đắp bằng, có sông nhỏ, cây dâu và cây du theo gió chập chờn, rất vừa ý người. Tiểu Nguyệt chỉ chỉ khu đất: “Nơi này ta muốn trồng thảo dược, lấy nước cũng thuận tiện."

Vân Tử Xung nhất thời hiểu rõ, ước nguyện này của Tiểu Nguyệt hẳn là có từ lâu rồi, kế hoạch tỉ mỉ như thế sao có thể là chủ ý một sớm một chiều, lập tức nặng nề không đáp lại. Tiểu Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn một cái, cảm giác sắc mặt hắn âm tình bất định, âm thầm thở ra. 

Nửa khắc đồng hồ sau, hai người ngồi ở thư phòng ven sông uống trà, trà rất thô, chỉ là trà xanh bình thường mà thôi, mùi có hơi chat. Vân Tử Xung cảm thấy Tiểu Nguyệt tuy ngồi đối diện nhưng lại như xa dần tầm tay mình, mà cũng có lẽ chính mình đến giờ vẫn chưa hề chạm đến. Hai người ngồi đối diện nhau, đều có tâm sự, im lặng chốc lát, Vân Tử Xung nói: "Ngươi đã chuẩn bị chu đáo thế này, được rồi, ngươi đáp ứng ta khi nào từ kinh thành trở về mới chuyển ra được không?" 

Tiểu Nguyệt bất ngờ, không nghĩ tới hắn có thể đồng ý thoải mái như vậy, lập tức mừng rỡ nói: “Sao ngươi không phản đối?" 

Vân Tử Xung ngẩng đầu lên cười khổ:" Ta phản đối có hữu dụng không?" 

Tiểu Nguyệt không khỏi gãi đầu cười hắc hắc, hai người ngồi khoảng hai canh giờ, mới từ chối Lý Tố Nương lưu lại ăn cơm. Vân Tử Xung dắt Tiểu Nguyệt trở về biệt viện, nhìn hai bóng người từ từ biến mất nơi góc phố, Lý Tố Nương không khỏi thở dài, có câu nói, biết con gái không ai bằng mẹ, mặc dù qua bảy năm, mỗi tháng chỉ thấy mặt mấy lần, thời gian nói chuyện cũng ít, bất quá khuê nữ nhà mình, trong lòng chất chứa bao tâm sự. Thế tử rất được, nhưng nhìn vào địa vị, đó là khoảng cách khó gạt bỏ a, huống chi mình cùng cha nàng đều nhất trí cho rằng, khuê nữ nhà mình gả cho nam tử bình thường là tốt nhất, có thể thường xuyên cùng vợ chồng mình gặp nhau, người một nhà gần gũi thân thiết, cũng không phải dính vào cuộc sống tranh đấu trong cung.

Mong muốn là thế, nhưng hai vợ chồng cũng hiểu được rằng, khuê nữ nhà mình từ khi sáu tuổi đã không còn là một nha đầu sơn dã nữa, hôm nay sợ rằng thanh danh đã vang xa cả Nghiêu Quốc, nữ nhi như thế sao có thể gả cho mãng phu tục nam, cho dù Tiểu Nguyệt nguyện ý, Thế tử cùng Tư Mã Chu chắc chắn cũng không đáp ứng. Về hôn sự của Tiểu Nguyệt, Lý Tố Nương biết vợ chồng mình khó có thể làm chủ, Lý Tố Nương không sợ gì cả, chỉ sợ tương lai nếu Tiểu Nguyệt thật sự vào cung, lấy cá tính của nha đầu này, đương nhiên chỉ có gây họa, mình kỳ vọng bất quá là bình an mà thôi, nhưng dường như rất khó có những ngày ấy.

Hai ngày sau, Tiểu Nguyệt theo sự xắp xếp của Tư Mã Chu cùng Vân Tử Xung vào kinh, Đến kinh thành, Tư Mã Chu liền bị Hách Liên Du vội vàng túm vào cung, Vân Tử Xung dắt Tiểu Nguyệt trực tiếp đến phủ Thế tử, phủ Thế tử cùng phủ Thái phó là láng giềng gần, Tiểu Nguyệt đứng ở ngoài cửa lớn, bất giác cảm thấy cao không thể với tới, so với Tư Mã Phủ ở góc Nguyệt thành còn cao lớn hơn nhiều. Tương lai Vân Tử Xung cũng chính là Thái tử điện hạ, đoán chừng phủ Thế tử khí khái thế này, hắn cũng không ở được mấy ngày.

Bước lên bậc thang thật cao, một hàng thị vệ đứng san sát, thấy Vân Tử Xung về thì bước lên trước hành lễ, Vân Tử Xung ngay cả chân mày cũng không động một cái, vẫn dắt tay Tiểu Nguyệt vào cửa phủ. Bên trong có hòn non bộ, đình đài các tạ, hành lang quanh co dài đăng đẳng, nghiễm nhiên theo phong cách Giang Nam, qua hành lang dài, trước mặt hồ là hai tòa lầu liền nhau. Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, từ mặt ngoài nhìn vào, trông giống hệt biệt viện ở Nguyệt thành, thậm chí hành lanh nối liền hai tòa lầu cũng là ngói lưu ly trên nóc lòe lòe.

Mà hai tòa lầu cũng là tên Cúc Nguyệt các và Lâm Phong uyển, Vân Tử Xung nhìn nha đầu sửng sốt, bất giác nở nụ cười cưng chiều nói: “Vào xem chút đi, đây là khoảng trời của hai chúng ta" 

Đẩy cửa vào, Tiểu Nguyệt càng cảm thấy không thể tin được, lầu các tương tự thì thôi, nhưng ngay cả từng ngọn cây cọng cỏ trong viện đều rất giống nhau, rất khó có được, dưới hành lang là cây thược dược, trong ao là hoa sen, thậm chí có cả vài dây hạnh hoa leo trên tường, khiến Tiểu Nguyệt cảm giác như mình vẫn chưa rời khỏi Nguyệt thành, đúng là rất ngạc nhiên.

Bước lên Cúc Nguyệt các, ngồi ở ghế mềm trong thư phòng, Tiểu Nguyệt lặng lẽ quan sát Vân Tử Xung bên cạnh. Đường xá xa xôi, sắc mặt có chút phong trần mà tinh thần lại dị thường hưng phấn, chợt Vân Tử Xung quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Nguyệt, ánh mắt ấy lấp lánh ánh sao, lưu chuyển ẩn chứa tấm thâm tình. Tiểu Nguyệt có chút bất giác không được tự nhiên, hai gò má nhất thời hồng lên, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cúi đầu nhìn chỗ khác, một tiếng cười trầm thấp vang lên từ khoé miệng của Vân Tử Xung, lưu động ở trong phòng lặng lẽ lan toả.

Tiểu Nguyệt đứng lên đi qua đi lại mấy lần, đến bên cửa sổ, mới quay đầu nói: “Rốt cuộc ta cũng tìm được điểm khác nhau rồi"

“A, là nơi nào?"

Tiểu Nguyệt cười híp mắt chỉ cửa sổ bên cạnh nói: “Nơi này của ta có một bồn trồng anh túc Bạch Sơn" 

Vân Tử Xung bất giác bật cười nói: “Thứ ấy rất khó tìm, ta ra lệnh thủ hạ tìm lâu rồi cũng không tìm được, nói cho ta biết, ban đầu ngươi tìm ở đâu, ta cũng sẽ đến lấy một chậu về"

Tiểu Nguyệt khoát tay nói: “Ta thấy như vậy rất được, có chút điểm không giống, sẽ không lúc nào cũng ảo tưởng." 

Vân Tử Xung mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt thấp giọng nói: “Không phải là ảo tưởng, ta chỉ muốn những ngày ở Nguyệt thành của chúng ta vẫn tiếp tục mãi mãi" 

Tiểu Nguyệt quay đầu gảy bức rèm trên cửa, một trận thanh âm leng keng vang lên, nguyện vọng ngày hôm nay dường như không dễ dàng thực hiện được.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại