Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 6: Đỗ Trọng Bình
Buổi trưa, mẹ Trần đến công ty, ba người tay trong tay bước đi dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người ra khỏi cao ốc, đến nhà hàng mà ba Trần đã đặt sẵn. Trong công ty không còn lời đồn đãi phu nhân chủ tịch bị thất sủng, hoặc Trần Viện là tân sủng, mà bắt đầu bát quái về chuyện khác. Họ rỉ tai nhau rằng ái nữ của chủ tịch là một tiểu mỹ nhân, chuẩn bị gia nhập giới giải trí, chủ tịch dự định đầu tư một bộ phim với kinh phí 3 triệu đô để cô thủ vai chính. Một số người lại không đồng ý, họ nói mình chính tai nghe thấy chủ tịch bàn với trợ lý Phan là sẽ cho cô thu âm một đĩa nhạc, chuẩn bị ra mắt công chúng, còn có một bài song ca với danh ca Bernardo Trịnh. Lại có người thực tế hơn, bảo là sẽ cố hết sức ôm chân Trần Viện, biết đâu sẽ thành con rể của chủ tịch.
Sau bữa trưa, Trần Viện cũng không theo mẹ về nhà mà cùng ba trở lại công ty, cô vẫn ngồi trên sô pha tra cứu những thông tin về thế giới hiện tại mình đang sống, xem qua vài mv ca nhạc của mấy ca sĩ trong giải trí Ban Mai và giải trí Thiên Thần. Ngồi trò chuyện câu được câu không với ba Trần một hồi, sau đó lấy bài tập ra làm. Hiện tại cô vẫn là học sinh, thi đại học chính là mục tiêu trước mắt, muốn bảo vệ gia đình, trước hết bản thân phải có năng lực nhất định mới được chứ. Ba Trần thấy biểu hiện cả ngày hôm nay của Trần Viện thì vô cùng ngạc nhiên và vui sướng. Làm một người cha, ai lại không mong muốn con mình chăm chỉ, giỏi giang.
Không gian tĩnh lặng hài hòa đột nhiên bị phá vỡ, tiếng chuông điện thoại nội bộ reo lên, Trần Bằng bắt máy, được biết là trưởng nhóm kinh doanh Đỗ Trọng Bình đến.
“Sao vậy, có người đến à? Có cần con tránh đi không?" Trần Viện đang giải bài tập, ngẩng đầu lên hỏi.
“Không cần, con cứ học đi."
Chốc lát sau, cửa phòng bị mở ra, một người thanh niên bước vào. Người này vóc dáng cao ráo, ngũ quan tuấn tú ôn hòa, khí chất không tầm thường, có thể nói là tinh anh trong tinh anh. Người đàn ông đi đến bàn ba Trần, mắt khẽ lướt qua Trần Viện, như có như không liếc nhìn cô một cái. Trần Viện lịch sự gật đầu chào, anh ta cũng chào lại.
Ba Trần cười ha hả, giới thiệu: “Đây là con gái tôi, Trần Viện, hôm nay nó đến đây tham quan một chút. Con gái, đây là trưởng nhóm kinh doanh của công ty, Đỗ Trọng Bình."
Ầm! Trần Viện cảm thấy đầu mình như bị một chiếc búa tạ dội xuống. Đây chính là người khiến cô ngày đêm lo lắng hay sao, là người lợi dụng Trần Bằng đang chìm đắm trong nổi đau mất vợ mất con, lừa ông ký vào hợp đồng chuyển nhượng, khiến giải trí Ban Mai rơi vào tay giặc. Đây chính là một con thú đội lốt người, bại hoại đội lốt tinh anh. Không nghĩ đến khí chất hắn không tầm thường như vậy, hèn gì ngay cả ba Trần cũng bị hắn thu phục.
Thấy Trần Viện luống cuống, ba Trần ho một tiếng. Trần Viện giật mình, hóa ra cô đang thất thần. Cô nhanh chóng đưa tay ra, bắt lấy bàn tay đang chìa tới: “Xin chào, em là Trần Viện."
Đỗ Trọng Bình cũng vui vẻ đáp lại: “Anh là Đỗ Trọng Bình, em gọi anh Trọng Bình là được."
“Được, anh Trọng Bình, anh có việc cứ bàn với ba, không cần để ý để ý đến em." Trần Viện âm thầm rút tay lại, trong lòng trăm ngàn lần phỉ nhổ tên mặt người dạ thú này. Trong đầu không ngừng suy tính, không biết rằng hiện tại hắn đã bắt đầu mưu tính chiếm đoạt công ty chưa.
Trần Viện ngồi một bên vờ đang chăm chú xem bài, thực chất lỗ tai đang vểnh lên, lắng nghe hai người kia nói chuyện.
“Chủ tịch, đây là hợp đồng của Thiên Tân và chúng ta, chủ tịch xem xét lại, họ sẽ hẹn gặp ngài sớm nhất có thể."
“Được, cậu cứ để đây đi, còn về phía công ty mỹ phẩm allan thế nào?"
“Thưa chủ tịch, vẫn còn đang tiếp tục đàm phán, chúng ta sẽ cố hết sức có thể để dành quyền lợi lớn nhất cho nghệ sĩ của mình."
“Làm tốt lắm, nếu không có chuyện gì nữa vậy cậu trở về đi, tôi xem kỹ rồi sẽ gọi cậu một lần nữa."
“Vâng, chủ tịch."
Như vậy thôi à, không nói thêm gì nữa à? Cứ tưởng là sẽ nghe ra được thêm một vài chuyện, thế nhưng họ chỉ nói mấy câu rồi thôi, Trần Viện cảm thấy thật bất mãn.
Trần Bằng thấy bộ dáng hóng chuyện của con gái liền cười toe toét, đi đến sô pha ngồi xuống.
“Con thấy thế nào?"
“Hả, thế nào là thế nào?" Trần Viện ngốc lăng, khó hiểu nhìn ba Trần.
“Ý ba là con thấy Đỗ Trọng Bình thế nào."
“Ba, sao lại hỏi con như vậy." Trần Viện cau mày, chẳng lẽ ba Trần đây là muốn làm ông mai? Không được đâu, có làm mai thì cũng phải kiếm một soái ca cỡ david Beckham chứ, tên đạo đức giả kia tuyệt đối không thể, là dẫn sói vào nhà đó ba à.
Hành động của Trần Viện trong mắt ba Trần chính là thẹn thùng không dám nói. Từ lúc Đỗ Trọng Bình bước vào, con gái ông liền ngẩn người, sau đó cũng liên tục thất thần, ông thầm nghĩ chẳng lẽ con gái ông thích cậu ta. Như vậy cũng không có gì không tốt. Chàng trai trẻ này từ lúc vào công ty ông đã một mực quan sát, làm việc ngăn nắp hiệu quả, rất có năng lực, hơn nữa bộ dáng lại không tầm thường, nếu bồi dưỡng thành con rể cũng không tồi. Ông nghĩ, nếu chồng của Trần Viện là người do ông tuyển chọn, ông cũng sẽ yên tâm hơn là để con tự tìm, phải biết bây giờ đám đàn ông lừa gạt tình cảm phụ nữ đầy rẫy ngoài kia.
Trần Viện trông thấy vẻ mặt xuân quang phơi phới của ba Trần, đột nhiên có một linh cảm không tốt. Liền vội vàng nói: “Trần Trọng Bình bộ dáng rất tốt, nhưng con lại có một cảm giác kỳ lạ, giống như người này rất khó lường, không thể tin tưởng được. Nói tóm lại con không thích anh ta cho mấy." Cô nhanh chóng đính chính lại lập trường, nếu không e là ba Trần sẽ cấp tốc đóng gói cô ném cho hắn.
Trần Bằng cau mày, chẳng lẽ ông nhìn lầm, hóa ra là con bé không thích Đỗ Trọng Bình. Nhưng người này rất đáng để cân nhắc, tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng mà: “Nhưng mà cậu ấy rất tài giỏi nha, con thật sự không thích sao?"
Trần Viện đỗ mồ hôi, chẳng lẽ cô là mặt hàng không ai thèm, cho nên ba Trần mới cấp tốc tìm người gả cô đi như vậy.
“Con thật không thích. Hơn nữa, biết đâu sau này con gái ba còn tài giỏi hơn anh ta thì sao. Ba đừng nói chuyện này nữa, con còn nhỏ mà."
Trần Bằng bừng tĩnh, con gái của ông bất quá chỉ mười bảy tuổi, ông lo xa như vậy để làm gì, nếu bây giờ có người đòi cưới con bé ông cũng sẽ luyến tiếc không gả.
“Ha ha ha, được, vậy ba chờ ngày con gái bảo bối trở nên lợi hại, lúc đó đi theo phụ giúp ba, thế nào?"
“Một lời đã định." Trần Viện vui vẻ đáp ứng.
Buổi tối hôm đó, Trần Bằng đưa Trần Viện trở về, cả nhà ba người quây quần bên mâm cơm nóng hổi. Không khí này thật ấm áp, nó khiến Trần Viện cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
“Bảo bối, hôm nay đến công ty chơi có vui không con, có ngoan không?"
Phải công nhận lực sát thương trong lời nói của mẹ Trần rất lớn. Trần Viện trong lòng thầm gào thét, cô đến công ty là để mưu tính tương lai của gia đình, không phải để chơi, hơn nữa cô không phải là con nít, lo lắng cô không ngoan là như thế nào!!! Thôi được rồi, nếu là Trần Viện trước kia thì vẫn nên lo lắng.
“Dạ…cũng được." Trần Viện cũng không biết trả lời thể nào, chẳng lẽ: Con chơi rất vui, rất ngoan ạ, không có tè dầm, không có giành đồ chơi của bạn.
Trần Bằng thấy vẻ mặt nan kham của Trần Viện thì ha ha cười, dời chú ý của Mai Bảo Phượng: “Em đã chuẩn bị tốt để tối mai đi dự tiệc chưa?"
“Rồi, anh yên tâm đi, ngày mai em sẽ là bông hoa rực rỡ nhất." Mai Bảo Phượng ngẩng cao đầu, làm bộ dáng kiêu ngạo.
Trần Bằng bị biểu tình khoa trương của vợ chọc, bật cười ha hả: “Được, anh rất trông đợi."
“Ba, mẹ, hai người ngày mai đi đâu vậy? Định bỏ con ở nhà một mình à?" Trầm Viện không hiểu hai người đang nói về chuyện gì, liền tò mò hỏi.
“Ba mẹ dự tiệc sinh nhật của ông chủ tập đoàn Tân Tạo, con có muốn đi cùng không. Bình thường thấy con không thích đi dự những buổi tiệc như thế này nên ba không có nói với con."
“Đi đi bảo bối, mẹ nói cho con một bí mật, bánh pudding caramel ở đó là ngon số một thế giới, mẹ đã nghiệm chứng rồi."
Trần Viện thầm đổ mồ hôi, đừng nói với cô mục đích đi dự tiệc của mẹ Trần chính là để ăn nha.
Trần Viện trầm ngâm một hồi, vẫn là nói ra suy nghĩ của bản thân: “Thực ra, con thích pudding dâu hơn."
“Cái này hình như không có, nhưng ngày mai mẹ sẽ góp ý với Nguyễn phu nhân. Nói vậy là con đã đồng ý rồi nha."
“Ba mẹ không chê con phiền thì cứ dắt con theo." Trần Viện hi ha cười híp mắt. Cô không phải chưa từng đến những buội tiệc thượng lưu, nhưng trước kia bất quá chỉ là một nhà báo theo chân, đến những nơi đó để lấy tin chứ chưa từng chân chính trãi nghiệm qua. Cho nên đối với buổi tiệc lần này, cô vô cùng có hứng thú.
“Tuyệt quá, vậy sáng mai dậy sớm, mẹ dắt con đi thiết kế hình tượng. Mẹ sẽ biến con thành một tiểu công chúa. Bảo bối, thấy lễ phục màu hồng phấn thế nào, sẽ rất hợp với con đó. A, hay là ngày mai chúng ta mặc đồng phục gia đình đi."
Ba Trần cùng Trần Viện đồng loạt cau màu: “Đồng phục gia đình?"
“Chính là mọi người mặc trang phục cùng màu đó, rất tuyệt nha, đi đến đâu người ta cũng biết mình là người một nhà."
Trần Viện khóe miệng đột nhiên có chút run rẩy: “Mẹ, có chắc là mẹ muốn ba mặc âu phục màu hồng phấn." Ba Trần nghe xong lời của Trần Viện, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm đỗ mồ hôi.
Mai Bảo Phượng ngẫm nghĩ, ảo tưởng một hồi, trong đầu xuất hiện hình ảnh một người đàn ông trung niên phong độ, nét mặt nghiêm túc cương nghị mặc lên người bộ lễ phục màu hồng phấn, thấy thế nào cũng có chút kỳ quái, liền nói: “Thôi bỏ đi, như vậy thì hơi khoa trương."
Trần Viện không cho là đúng: “Đây không phải là hơi khoa trương, mà là quá khoa trương."
Trần Bằng thở phào một hơi, sau đó ngồi im lặng nhìn hai mẹ con vừa ăn vừa líu ríu bàn luận về buổi tiệc ngày mai, cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hạnh phúc khó tả.
Sau bữa trưa, Trần Viện cũng không theo mẹ về nhà mà cùng ba trở lại công ty, cô vẫn ngồi trên sô pha tra cứu những thông tin về thế giới hiện tại mình đang sống, xem qua vài mv ca nhạc của mấy ca sĩ trong giải trí Ban Mai và giải trí Thiên Thần. Ngồi trò chuyện câu được câu không với ba Trần một hồi, sau đó lấy bài tập ra làm. Hiện tại cô vẫn là học sinh, thi đại học chính là mục tiêu trước mắt, muốn bảo vệ gia đình, trước hết bản thân phải có năng lực nhất định mới được chứ. Ba Trần thấy biểu hiện cả ngày hôm nay của Trần Viện thì vô cùng ngạc nhiên và vui sướng. Làm một người cha, ai lại không mong muốn con mình chăm chỉ, giỏi giang.
Không gian tĩnh lặng hài hòa đột nhiên bị phá vỡ, tiếng chuông điện thoại nội bộ reo lên, Trần Bằng bắt máy, được biết là trưởng nhóm kinh doanh Đỗ Trọng Bình đến.
“Sao vậy, có người đến à? Có cần con tránh đi không?" Trần Viện đang giải bài tập, ngẩng đầu lên hỏi.
“Không cần, con cứ học đi."
Chốc lát sau, cửa phòng bị mở ra, một người thanh niên bước vào. Người này vóc dáng cao ráo, ngũ quan tuấn tú ôn hòa, khí chất không tầm thường, có thể nói là tinh anh trong tinh anh. Người đàn ông đi đến bàn ba Trần, mắt khẽ lướt qua Trần Viện, như có như không liếc nhìn cô một cái. Trần Viện lịch sự gật đầu chào, anh ta cũng chào lại.
Ba Trần cười ha hả, giới thiệu: “Đây là con gái tôi, Trần Viện, hôm nay nó đến đây tham quan một chút. Con gái, đây là trưởng nhóm kinh doanh của công ty, Đỗ Trọng Bình."
Ầm! Trần Viện cảm thấy đầu mình như bị một chiếc búa tạ dội xuống. Đây chính là người khiến cô ngày đêm lo lắng hay sao, là người lợi dụng Trần Bằng đang chìm đắm trong nổi đau mất vợ mất con, lừa ông ký vào hợp đồng chuyển nhượng, khiến giải trí Ban Mai rơi vào tay giặc. Đây chính là một con thú đội lốt người, bại hoại đội lốt tinh anh. Không nghĩ đến khí chất hắn không tầm thường như vậy, hèn gì ngay cả ba Trần cũng bị hắn thu phục.
Thấy Trần Viện luống cuống, ba Trần ho một tiếng. Trần Viện giật mình, hóa ra cô đang thất thần. Cô nhanh chóng đưa tay ra, bắt lấy bàn tay đang chìa tới: “Xin chào, em là Trần Viện."
Đỗ Trọng Bình cũng vui vẻ đáp lại: “Anh là Đỗ Trọng Bình, em gọi anh Trọng Bình là được."
“Được, anh Trọng Bình, anh có việc cứ bàn với ba, không cần để ý để ý đến em." Trần Viện âm thầm rút tay lại, trong lòng trăm ngàn lần phỉ nhổ tên mặt người dạ thú này. Trong đầu không ngừng suy tính, không biết rằng hiện tại hắn đã bắt đầu mưu tính chiếm đoạt công ty chưa.
Trần Viện ngồi một bên vờ đang chăm chú xem bài, thực chất lỗ tai đang vểnh lên, lắng nghe hai người kia nói chuyện.
“Chủ tịch, đây là hợp đồng của Thiên Tân và chúng ta, chủ tịch xem xét lại, họ sẽ hẹn gặp ngài sớm nhất có thể."
“Được, cậu cứ để đây đi, còn về phía công ty mỹ phẩm allan thế nào?"
“Thưa chủ tịch, vẫn còn đang tiếp tục đàm phán, chúng ta sẽ cố hết sức có thể để dành quyền lợi lớn nhất cho nghệ sĩ của mình."
“Làm tốt lắm, nếu không có chuyện gì nữa vậy cậu trở về đi, tôi xem kỹ rồi sẽ gọi cậu một lần nữa."
“Vâng, chủ tịch."
Như vậy thôi à, không nói thêm gì nữa à? Cứ tưởng là sẽ nghe ra được thêm một vài chuyện, thế nhưng họ chỉ nói mấy câu rồi thôi, Trần Viện cảm thấy thật bất mãn.
Trần Bằng thấy bộ dáng hóng chuyện của con gái liền cười toe toét, đi đến sô pha ngồi xuống.
“Con thấy thế nào?"
“Hả, thế nào là thế nào?" Trần Viện ngốc lăng, khó hiểu nhìn ba Trần.
“Ý ba là con thấy Đỗ Trọng Bình thế nào."
“Ba, sao lại hỏi con như vậy." Trần Viện cau mày, chẳng lẽ ba Trần đây là muốn làm ông mai? Không được đâu, có làm mai thì cũng phải kiếm một soái ca cỡ david Beckham chứ, tên đạo đức giả kia tuyệt đối không thể, là dẫn sói vào nhà đó ba à.
Hành động của Trần Viện trong mắt ba Trần chính là thẹn thùng không dám nói. Từ lúc Đỗ Trọng Bình bước vào, con gái ông liền ngẩn người, sau đó cũng liên tục thất thần, ông thầm nghĩ chẳng lẽ con gái ông thích cậu ta. Như vậy cũng không có gì không tốt. Chàng trai trẻ này từ lúc vào công ty ông đã một mực quan sát, làm việc ngăn nắp hiệu quả, rất có năng lực, hơn nữa bộ dáng lại không tầm thường, nếu bồi dưỡng thành con rể cũng không tồi. Ông nghĩ, nếu chồng của Trần Viện là người do ông tuyển chọn, ông cũng sẽ yên tâm hơn là để con tự tìm, phải biết bây giờ đám đàn ông lừa gạt tình cảm phụ nữ đầy rẫy ngoài kia.
Trần Viện trông thấy vẻ mặt xuân quang phơi phới của ba Trần, đột nhiên có một linh cảm không tốt. Liền vội vàng nói: “Trần Trọng Bình bộ dáng rất tốt, nhưng con lại có một cảm giác kỳ lạ, giống như người này rất khó lường, không thể tin tưởng được. Nói tóm lại con không thích anh ta cho mấy." Cô nhanh chóng đính chính lại lập trường, nếu không e là ba Trần sẽ cấp tốc đóng gói cô ném cho hắn.
Trần Bằng cau mày, chẳng lẽ ông nhìn lầm, hóa ra là con bé không thích Đỗ Trọng Bình. Nhưng người này rất đáng để cân nhắc, tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng mà: “Nhưng mà cậu ấy rất tài giỏi nha, con thật sự không thích sao?"
Trần Viện đỗ mồ hôi, chẳng lẽ cô là mặt hàng không ai thèm, cho nên ba Trần mới cấp tốc tìm người gả cô đi như vậy.
“Con thật không thích. Hơn nữa, biết đâu sau này con gái ba còn tài giỏi hơn anh ta thì sao. Ba đừng nói chuyện này nữa, con còn nhỏ mà."
Trần Bằng bừng tĩnh, con gái của ông bất quá chỉ mười bảy tuổi, ông lo xa như vậy để làm gì, nếu bây giờ có người đòi cưới con bé ông cũng sẽ luyến tiếc không gả.
“Ha ha ha, được, vậy ba chờ ngày con gái bảo bối trở nên lợi hại, lúc đó đi theo phụ giúp ba, thế nào?"
“Một lời đã định." Trần Viện vui vẻ đáp ứng.
Buổi tối hôm đó, Trần Bằng đưa Trần Viện trở về, cả nhà ba người quây quần bên mâm cơm nóng hổi. Không khí này thật ấm áp, nó khiến Trần Viện cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
“Bảo bối, hôm nay đến công ty chơi có vui không con, có ngoan không?"
Phải công nhận lực sát thương trong lời nói của mẹ Trần rất lớn. Trần Viện trong lòng thầm gào thét, cô đến công ty là để mưu tính tương lai của gia đình, không phải để chơi, hơn nữa cô không phải là con nít, lo lắng cô không ngoan là như thế nào!!! Thôi được rồi, nếu là Trần Viện trước kia thì vẫn nên lo lắng.
“Dạ…cũng được." Trần Viện cũng không biết trả lời thể nào, chẳng lẽ: Con chơi rất vui, rất ngoan ạ, không có tè dầm, không có giành đồ chơi của bạn.
Trần Bằng thấy vẻ mặt nan kham của Trần Viện thì ha ha cười, dời chú ý của Mai Bảo Phượng: “Em đã chuẩn bị tốt để tối mai đi dự tiệc chưa?"
“Rồi, anh yên tâm đi, ngày mai em sẽ là bông hoa rực rỡ nhất." Mai Bảo Phượng ngẩng cao đầu, làm bộ dáng kiêu ngạo.
Trần Bằng bị biểu tình khoa trương của vợ chọc, bật cười ha hả: “Được, anh rất trông đợi."
“Ba, mẹ, hai người ngày mai đi đâu vậy? Định bỏ con ở nhà một mình à?" Trầm Viện không hiểu hai người đang nói về chuyện gì, liền tò mò hỏi.
“Ba mẹ dự tiệc sinh nhật của ông chủ tập đoàn Tân Tạo, con có muốn đi cùng không. Bình thường thấy con không thích đi dự những buổi tiệc như thế này nên ba không có nói với con."
“Đi đi bảo bối, mẹ nói cho con một bí mật, bánh pudding caramel ở đó là ngon số một thế giới, mẹ đã nghiệm chứng rồi."
Trần Viện thầm đổ mồ hôi, đừng nói với cô mục đích đi dự tiệc của mẹ Trần chính là để ăn nha.
Trần Viện trầm ngâm một hồi, vẫn là nói ra suy nghĩ của bản thân: “Thực ra, con thích pudding dâu hơn."
“Cái này hình như không có, nhưng ngày mai mẹ sẽ góp ý với Nguyễn phu nhân. Nói vậy là con đã đồng ý rồi nha."
“Ba mẹ không chê con phiền thì cứ dắt con theo." Trần Viện hi ha cười híp mắt. Cô không phải chưa từng đến những buội tiệc thượng lưu, nhưng trước kia bất quá chỉ là một nhà báo theo chân, đến những nơi đó để lấy tin chứ chưa từng chân chính trãi nghiệm qua. Cho nên đối với buổi tiệc lần này, cô vô cùng có hứng thú.
“Tuyệt quá, vậy sáng mai dậy sớm, mẹ dắt con đi thiết kế hình tượng. Mẹ sẽ biến con thành một tiểu công chúa. Bảo bối, thấy lễ phục màu hồng phấn thế nào, sẽ rất hợp với con đó. A, hay là ngày mai chúng ta mặc đồng phục gia đình đi."
Ba Trần cùng Trần Viện đồng loạt cau màu: “Đồng phục gia đình?"
“Chính là mọi người mặc trang phục cùng màu đó, rất tuyệt nha, đi đến đâu người ta cũng biết mình là người một nhà."
Trần Viện khóe miệng đột nhiên có chút run rẩy: “Mẹ, có chắc là mẹ muốn ba mặc âu phục màu hồng phấn." Ba Trần nghe xong lời của Trần Viện, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm đỗ mồ hôi.
Mai Bảo Phượng ngẫm nghĩ, ảo tưởng một hồi, trong đầu xuất hiện hình ảnh một người đàn ông trung niên phong độ, nét mặt nghiêm túc cương nghị mặc lên người bộ lễ phục màu hồng phấn, thấy thế nào cũng có chút kỳ quái, liền nói: “Thôi bỏ đi, như vậy thì hơi khoa trương."
Trần Viện không cho là đúng: “Đây không phải là hơi khoa trương, mà là quá khoa trương."
Trần Bằng thở phào một hơi, sau đó ngồi im lặng nhìn hai mẹ con vừa ăn vừa líu ríu bàn luận về buổi tiệc ngày mai, cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hạnh phúc khó tả.
Tác giả :
Hồ Như