Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 47: Phó đạo diễn Hồ Phong
“Ba xin lỗi, kịch bản của con…." Trần Bằng nói đến đây thì im lặng, vẻ mặt rầu rĩ và tự trách.
Sau khi thống nhất ý kiến, mặc dù vẫn có người đồng ý chọn kịch bản của Trần Viện, nhưng đa số đều phủ quyết. Bọn họ đều nhận thấy đây là một ý tưởng rất hay, nhưng cũng rất mạo hiểm, nếu chọn làm bộ phim chủ đạo cho mùa chiếu tết thì không nắm chắc được phần thắng khi so đấu với giải trí Thiên Thần. Kết quả cuối cùng dựa theo đa số, kịch bản được chọn có đề tài về bóng đá, mang tên ‘Trận cầu thế kỷ’ do một biên kịch khá có danh tiếng viết. Đây quả thật là một đề tài mới lạ đối với thị trường phim trong nước, hứa hẹn sẽ gặt hái được thành tích tốt.
Trần Viện vỗ vỗ bàn tay của ông an ủi: “Ba, không sao cả, con hiểu mà."
Chiều nay, khi cuộc họp vừa kết thúc, cô đã nhận tin kịch bản của mình không được chọn. Tuy nói không thất vọng là giả, nhưng dù sao cô cũng hiểu được lý do. Thứ nhất cô còn trẻ, không thể khiến người khác tin tưởng vào kịch bản của mình được. Thứ hai, đề tài của “Trận cầu thế kỷ’ rất mới lạ, rất đáng để đầu tư. Mặc dù cô cũng khá tự tin về kịch bản của mình, nhưng cô không phải là người tự phụ, tay mơ như cô quả thật không thể so sánh với những người chuyên nghiệp được. Hơn nữa, giải trí Ban Mai là sản nghiệp của nhà cô, cô ngu ngốc gì mà lại cản trở công ty kiếm tiền.
“Ban đầu ba đã nói là sẽ quay phim này cho con, nhưng cuối cùng lại không được, là ba đã thất hứa." Trần Bằng vẫn tiếp tục tự trách bản thân.
“Ba, đâu phải là lỗi của ba. Hơn nữa ‘Trận cầu thế kỷ’ lại là một kịch bản rất hay. Nếu như đầu tư chắc chắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Con cũng muốn công ty giành được nhiều lợi ích hơn mà." Trần Viện an ủi. Cô biết ba Trần hoàn toàn có quyền hạn để chọn kịch bản của cô. Sở dĩ ông không làm như thế là vì sợ để cô một lần nữa trở thành tâm điểm của dư luận, bị đưa lên đầu sóng ngọn gió. Tâm ý của ba làm sao cô không nhận ra được.
“Ba biết con rất kỳ vọng vào kịch bản này…."
Thấy ba Trần vẫn còn đang tự trách mình, Trần Viện cắt lời ông: “Thật sự không sao mà, ba đừng lo. Bây giờ không quay được thì sau này quay. Con có thể chờ."
Trần Bằng trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Thật ra nếu con muốn chế tác ngay cũng không phải không thể."
Trần Viện ngạc nhiên mở to mắt. Kịch bản lần này là tâm huyết của cô, hơn ai hết, cô thật sự mong muốn nó được trở thành một bộ phim thực thụ.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của Trần Viện, Trần bằng mỉm cười từ ái, chậm rãi giải thích: “Con có thể rút kịch bản lại, tự mình tìm đạo diễn và nhà đầu tư để chế tác. Đương nhiên như thế thì con sẽ vất vả hơn so bởi vì phải lo rất nhiều việc, nhưng nếu con thật sự muốn thực hiện bộ phim này, ba sẽ hỗ trợ hết sức có thể."
Với khả năng kinh tế của bản thân, Trần Bằng hoàn toàn có thể dùng tài sản cá nhân của mình để đầu tư cho bộ phim của Trần Viện. Nhưng ông lại không làm thế. Ông cảm thấy con gái mình là một người rất có năng lực, đã vậy thì cứ để cho con bé rèn luyện và mài dũa thêm. Nếu cứ tiếp tục trãi sẵn đường đi cho con gái mình, đối với sự phát triển trong tương lai của con bé hoàn toàn không có lợi. Gươm phải mài mới sáng, ông hiểu rõ đạo lý này.
Hai mắt Trần Viện sáng lên, cô mừng rỡ nói: “Phải ha, sao con không nghĩ đến điều này nhỉ. Ba quả nhiên sáng suốt."
“Ừm, nếu con muốn thì ba có thể giới thiệu con với một vài đạo diễn rất khá."
Trần Viện nghe ba Trần nói liền hớn hở đáp ứng, nhưng sau đó liền có chút ngập ngừng: “Nhưng lỡ mấy đạo diễn đó không để kịch bản của con vào mắt thì sao?"
“Sao lại tự ti như vậy, con phải tin tưởng vào bản thân mình chứ. Kịch bản của con rất tốt, điều này ba có thể khẳng định. Con không tin bản thân thì cũng phải tin tưởng vào con mắt của ba chứ." Quả thật khi xem lại kịch bản hoàn chỉnh của Trần Viện, ông có chút không tin nổi. Bởi nó được viết vô cùng hoàn hảo, logic và rất có chiều sâu, hoàn toàn không thể nhận ra đây là tác phẩm của một cô bé mười tám tuổi. Nếu không phải ông cùng đồng hành với Trần Viện suốt của quá trình cô viết thì không chừng đã nghi ngờ cô coppy kịch bản của người khác rồi. Đương nhiên nếu ông biết được bên trong thân xác con gái mình là một tâm hồn già nua thì sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Trần Viện trầm mặc trong giây lát, sau đó cô nắm chặt tay lại có vẻ như đã quyết tâm: “Vậy thì con sẽ thử sức một lần, ba phải ủng hộ con nha."
Trần Bằng cười sủng nịch: “Đó là đương nhiên. Ba sẽ giới thiệu một vài đạo diễn cho con, nhưng họ có chấp nhận chế tác kịch bản này hay không phải dựa vào sức của con đó."
Ngày hôm sau, ba Trần lấy ra danh sách các đạo diễn cho Trần Viện xem. Trong đó, đa phần là những người có số má tiếng tăm trong giới giải trí. Mà những đại nhân vật như thế này thường mắt cao hơn đầu, họ làm sao để mắt đến cái kịch bản nho nhỏ của cô, hơn nữa cô không muốn họ đồng ý hợp tác với cô là vì nể mặt ba Trần. Trần Viên rất tự tin nhưng không tự phụ, cô biết mình chỉ là một người tập tễnh mới vào nghề, nếu so với những biên kịch chuyên nghiệp thì mình chẳng là cái đinh gì. Ba Trần nói là muốn giới thiệu cô với những đạo diễn này, nhưng không có nghĩa là ông đảm bảo bọn họ chấp nhận chế tác kịch bản của cô. Vì vậy, cô phải chọn ra người có khả năng nhất đồng ý hợp tác với mình.
Trần Viện xem một lượt, ánh mắt chợt dừng lại trên một cái tên ‘Hồ Phong’, người này chỉ mới ba mươi mấy tuổi, vẫn còn là một phó đạo diễn, chưa có cơ hội lên làm đạo diễn chính lần nào. Nhưng còn một điểm đáng lưu ý là anh ta đã học đạo diễn ở Mỹ và từng làm việc trong những phim trường ở Holywood. Người này có nền tảng tốt, cái mà anh ta thiếu chính là một cơ hội để thể hiện bản thân mình. Nếu mình mời người này làm đạo diễn cho kịch bản của mình, hẳn là anh ta sẽ đáp ứng.
“Người này nha." Trần Viện vừa nói tay vừa chỉ vào cái tên ‘Hồ Phong’ trên giấy.
Trần Bằng nhìn theo ngón tay của cô, như có điều đang suy nghĩ: “Hồ Phong sao, người này cũng được, nhưng dù sao cậu ta vẫn chưa có kinh nghiệm làm đạo diễn chính, con xem, đạo diễn Huy Vũ, người này từng đạt rất nhiều giải thưởng, sao con không chọn." Trần Bằng theo thói quen, luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho Trần Viện.
“Điều này con đương nhiên biết, nhưng ba xem, đạo diễn nổi tiếng như vậy, liệu họ có chấp nhận mạo hiểm nhận chế tác kịch bản của một đứa nhóc như con sao. Thành phẩm tốt thì không nói, nếu không tốt danh tiếng liền bị kéo xuống. Con không chắc ông ấy sẽ đồng ý chế tác kịch bản của con. Ba xem, Hồ Phong làm phó đạo diễn đã lâu, kinh nghiệm chưa chắc gì thua kém những đạo diễn chính, bây giờ chỉ cần cho anh ta một cơ hội, anh ta chắc chắn sẽ đáp ứng con. Hơn nữa con tin tưởng vào trực giác của mình, người này sẽ không làm con thất vọng."
Trần Bằng thấy Trần Viện giải thích có đầu có đuôi, có vẻ cũng hợp lý nên không quản cô nữa. Dù sao con bé cũng là người có chủ kiến, ông không tiện xen vào. Lần này ông quyết định để con gái mình phát huy hết khả năng của nó.
Trần Viện ngay sáng hôm sau liền hẹn gặp mặt Hồ Phong tại nhà riêng của anh ta. Đó là một căn hộ chung cư không lớn lắm, khoảng 30 mét vuông. Tầng trệt là nhà bếp cùng phòng khách, phía trên còn có một căn gác lửng.
Trần Viện lần đầu tiên bước vào liền bị sự hỗn độn bên trong làm cho kinh ngạc, quần áo bẩn vắt lung tung trên sô pha, bàn ăn cùng quầy bếp chén bát chất ngổn ngang. Cô nuốt ực nước miếng, đây quả nhiên là hình mẫu điển hình của người đàn ông độc thân.
Hồ Phong đón Trần Viện vào trong, chợt ý thức được sự bề bộn của căn phòng liền ngượng ngùng, nhanh chóng gom quần áo bẩn trên sô pha, vò lại thành một cục rồi vứt lên một gái ghế còn lại.
Hai người ngồi xuống, Hồ Phong có ý hỏi Trần Viện muốn uống gì. Cô liếc nhìn vào căn bếp lộn xộn kia, sau đó lắc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi vừa uống nước xong, bây giờ chúng ta nói vào việc chính đi."
Hồ Phong gật đầu, không còn khách khí nữa. Trưa hôm qua anh nhận được một cuộc điện thoại của chủ tịch Trần công ty giải trí Ban Mai, ông ta có ý mời anh làm đạo diễn cho một bộ phim. Anh năm hai mươi ba tuổi đã tốt nghiệp khóa đạo diễn của một trường đại học tại Mỹ, sau đó vào Holywood để làm việc. Nhưng nơi đó cạnh tranh quá mức khốc liệt, hơn nữa mọi người lại có xu hướng bài xích người phương Đông. Bốn năm sau, anh rời holywood, về nước để tìm cơ hội phát triển. Quả thật khi trở về, con đường làm nghệ thuật của anh trở nên thuận lợi hơn nhiều. Hơn mười năm làm phó đạo diễn, giờ đây điều anh trông đợi nhất chính là một cơ hội để khẳng định bản thân mình. Cho nên lời mời của chủ tịch Trần quả thật là một miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống. Anh mừng rỡ muốn nhanh chóng đồng ý ngay. Nhưng khi nghe chủ tịch Trần nói kịch bản này là do một biên kịch trẻ tuổi viết, anh liền do dự không dám đáp ứng.
Thật ra vòng lẩn quẩn trong giới giải trí rất nhỏ hẹp, anh mấy hôm trước đã nghe phong phanh về việc ái nữ của chủ tịch Trần đột nhiên hứng trí liền viết một kịch bản muốn chế tác thành phim. Việc này đã gây tranh cãi khá ầm ĩ trong giải trí Ban Mai. Về cô gái trong truyền thuyết này anh đã nghe nói đến rất nhiều, tiếng tốt cũng có mà tiếng xấu cũng không kém. Hơn thế nữa, chủ tịch Trần lại yêu đứa con gái này hơn sinh mạng, cô muốn gì ông cũng chiều theo, cho nên lần này chủ tịch Trần muốn giúp cô ta quay phim cũng là chuyện có thể hiểu được.
Hồ Phong muốn trở thành đạo diễn là chuyện đương nhiên, nhưng không có nghĩa là anh ta chấp nhận mạo hiểm để chế tác một kịch bản không ra gì. Nếu phim anh làm ra không chất lượng, đồng nghĩa với việc con đường sự nghiệp của anh bị chấm dứt. Chủ tịch Trần dường như nhận ra sự do dự của Hồ Phong nên cũng không cưỡng ép, chỉ nói là sau hôm nay sẽ có người mang kịch bản đến cho anh xem, nếu anh chấp nhận thì tốt, không thì cũng chẳng sao. Hồ Phong nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đáp ứng. Tuy nói là xem kịch bản, nhưng anh cũng không dám trông đợi vào kịch bản này. Biên kịch mười tám tuổi thì viết được cái gì ra hồn. Đã thế thì sau khi xem xong kịch bản, anh sẽ khéo léo tìm cách từ chối vậy. Dù sao đây cũng là con gái cưng của chủ tịch giải trí Ban Mai, không chừng còn trở thành người thừa kế, là nhân vật không thể đắc tội được.
Trần Viện thấy Hồ Phong đưa mắt đánh giá mình, cũng không hề ngại ngùng đánh giá lại anh ta. Hồ Phong khoảng ba bốn ba lăm tuổi, gương mặt khá nam tính và dễ nhìn, nhưng ưu điểm của bản thân đã bị sự luộm thuộm của anh ta phá hủy không còn gì. Bây giờ cô mới hiểu nguyên nhân anh ta đến giờ vẫn chưa có vợ.
Nếu Hồ Phong nghe được tiếng lòng của Trần Viện hẳn là sẽ khóc vô cùng thương tâm. Anh đây là một lòng theo đuổi nghệ thuật, nghệ thuật chân chính, phụ nữ gì đó chỉ là phù du.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, Trần Viện mới ho nhẹ một cái, lên tiếng: “Phó đạo diễn Hồ, mục đích tôi đến hôm nay chắc có lẽ anh cũng biết. Đây là kịch bản của tôi." Trần Viện đẩy quyển kịch bản về hướng của Hồ Phong.
Hồ Phong nhận lấy. Kịch bản được mang tên ‘Khát vọng’, ừm, tên khá hay. Nghe nói đây là một kịch bản viết về hành trình phấn đấu trở thành nghệ sĩ của nhóm nhạc đình đám Nam nhi. Quả là một ý tưởng tốt, nhưng ý tưởng thôi vẫn chưa đủ, một kịch bản hay không chỉ dựa vào ý tưởng mà phải có bố cục và diễn biến hấp dẫn. Đây hiển nhiên không phải là một yêu cầu dễ dàng.
Hồ Phong giở kịch bản ra xem, càng xem càng chăm chú, càng kích động. Đây hoàn toàn không phải là một kịch bản rác rưỡi trong lời đồn đại, trái lại nó rất hấp dẫn và được viết vô cùng logic. Anh thật sự không thể tin được đây là tác phẩm của một cô nhóc mười tám tuổi. Mặc dù vẫn có chút lỗi nhỏ, có lẽ nguyên nhân là do cô chưa có kinh nghiệm viết kịch bản, nhưng về phần nội dung, đây thật sự là một kịch bản đáng để đầu tư. Cộng thêm hiệu ứng người nổi tiếng, nếu Nam Nhi có thể diễn xuất tốt, anh đảm bảo sẽ khiến bộ phim này trở thành một cây rụng tiền cho nhà đầu tư. Nếu anh có thể làm đạo diễn cho bộ phim này, chắc chắn về sau sẽ tiền đồ vô lượng.
Trần Viện thấy Hồ Phong chăm chú xem kịch bản mà không còn để ý gì đến xung quanh, trong lòng âm thầm tán thưởng đây là một người chuyên nghiệp. Một tiếng sau, Hồ Phong vẫn chưa nhấc đầu ra khỏi kịch bản, Trần Viện có chút hồi hộp, liền lên tiếng gọi. Gọi mấy lần vẫn không thấy anh ta có phản ứng, giống như đang chìm vào thế giới riêng của mình vậy. Cô đành ngồi tiếp tục chờ. Thêm một giờ nữa, Hồ Phong mới nhấc đầu ra khỏi kịch bản, kích động nói: “Cô Trần, kịch bản rất tốt. Tôi đồng ý chế tác kịch bản này."
Trần Viện thấy vẻ mặt hưng phấn của Hồ Phong, trong lòng cũng khấp khởi mừng: “Tốt quá, vậy đạo diễn Hồ xem kịch bản này có điểm nào cần chỉnh lại không."
“Ừm…cũng có vài chỗ cần điều chỉnh. Để tôi xem lại một lần nữa rồi cùng thảo luận với cô."
“Vậy thì tốt, đạo diễn Hồ cứ gọi tên tôi là được rồi, đừng khách sáo."
“Được thôi, vậy Trần Viện cứ gọi anh là anh Hồ, đừng thêm chữ đạo diễn vào làm gì, nghe xa lạ quá. À đúng rồi, bộ phim này em đã tìm được nhà đầu tư chưa? Là giải trí Ban Mai sao?"
Trần Viện lắc lắc đầu: “Không phải là giải trí Ban Mai. Anh xem lại rồi dự báo kinh phí cho tôi, chuyện này tôi có thu xếp riêng."
Hồ Phong biết được điều này, trong lòng không khỏi cảm thấy bồn chồn. Chẳng lẽ Trần Viện vẫn chưa tìm được nhà đầu tư. Nếu vậy thì làm sao có đủ kinh phí chế tác phim. Hồ Phong càng nghĩ càng lo lắng, khó lắm mới có được một kịch bản ưng ý mời anh làm đạo diễn, anh thật không muốn kế hoạch này chết ngay từ khi còn là trứng nước.
Xoắn xuýt một hồi, Hồ Phong lại cảm thấy mình lo lắng chuyện không đâu. Trần Viện nói việc này để cho cô ấy thu xếp, vậy thì anh quan tâm để làm gì. Chỉ cần làm phim cho thật hay là được. Trần Viện tìm đến anh là đã được sự đồng ý của chủ tịch Trần, đương nhiên ông ta sẽ không để Trần Viện phải đau đầu chuyện kinh phí.
Sau khi thống nhất ý kiến, mặc dù vẫn có người đồng ý chọn kịch bản của Trần Viện, nhưng đa số đều phủ quyết. Bọn họ đều nhận thấy đây là một ý tưởng rất hay, nhưng cũng rất mạo hiểm, nếu chọn làm bộ phim chủ đạo cho mùa chiếu tết thì không nắm chắc được phần thắng khi so đấu với giải trí Thiên Thần. Kết quả cuối cùng dựa theo đa số, kịch bản được chọn có đề tài về bóng đá, mang tên ‘Trận cầu thế kỷ’ do một biên kịch khá có danh tiếng viết. Đây quả thật là một đề tài mới lạ đối với thị trường phim trong nước, hứa hẹn sẽ gặt hái được thành tích tốt.
Trần Viện vỗ vỗ bàn tay của ông an ủi: “Ba, không sao cả, con hiểu mà."
Chiều nay, khi cuộc họp vừa kết thúc, cô đã nhận tin kịch bản của mình không được chọn. Tuy nói không thất vọng là giả, nhưng dù sao cô cũng hiểu được lý do. Thứ nhất cô còn trẻ, không thể khiến người khác tin tưởng vào kịch bản của mình được. Thứ hai, đề tài của “Trận cầu thế kỷ’ rất mới lạ, rất đáng để đầu tư. Mặc dù cô cũng khá tự tin về kịch bản của mình, nhưng cô không phải là người tự phụ, tay mơ như cô quả thật không thể so sánh với những người chuyên nghiệp được. Hơn nữa, giải trí Ban Mai là sản nghiệp của nhà cô, cô ngu ngốc gì mà lại cản trở công ty kiếm tiền.
“Ban đầu ba đã nói là sẽ quay phim này cho con, nhưng cuối cùng lại không được, là ba đã thất hứa." Trần Bằng vẫn tiếp tục tự trách bản thân.
“Ba, đâu phải là lỗi của ba. Hơn nữa ‘Trận cầu thế kỷ’ lại là một kịch bản rất hay. Nếu như đầu tư chắc chắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Con cũng muốn công ty giành được nhiều lợi ích hơn mà." Trần Viện an ủi. Cô biết ba Trần hoàn toàn có quyền hạn để chọn kịch bản của cô. Sở dĩ ông không làm như thế là vì sợ để cô một lần nữa trở thành tâm điểm của dư luận, bị đưa lên đầu sóng ngọn gió. Tâm ý của ba làm sao cô không nhận ra được.
“Ba biết con rất kỳ vọng vào kịch bản này…."
Thấy ba Trần vẫn còn đang tự trách mình, Trần Viện cắt lời ông: “Thật sự không sao mà, ba đừng lo. Bây giờ không quay được thì sau này quay. Con có thể chờ."
Trần Bằng trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Thật ra nếu con muốn chế tác ngay cũng không phải không thể."
Trần Viện ngạc nhiên mở to mắt. Kịch bản lần này là tâm huyết của cô, hơn ai hết, cô thật sự mong muốn nó được trở thành một bộ phim thực thụ.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của Trần Viện, Trần bằng mỉm cười từ ái, chậm rãi giải thích: “Con có thể rút kịch bản lại, tự mình tìm đạo diễn và nhà đầu tư để chế tác. Đương nhiên như thế thì con sẽ vất vả hơn so bởi vì phải lo rất nhiều việc, nhưng nếu con thật sự muốn thực hiện bộ phim này, ba sẽ hỗ trợ hết sức có thể."
Với khả năng kinh tế của bản thân, Trần Bằng hoàn toàn có thể dùng tài sản cá nhân của mình để đầu tư cho bộ phim của Trần Viện. Nhưng ông lại không làm thế. Ông cảm thấy con gái mình là một người rất có năng lực, đã vậy thì cứ để cho con bé rèn luyện và mài dũa thêm. Nếu cứ tiếp tục trãi sẵn đường đi cho con gái mình, đối với sự phát triển trong tương lai của con bé hoàn toàn không có lợi. Gươm phải mài mới sáng, ông hiểu rõ đạo lý này.
Hai mắt Trần Viện sáng lên, cô mừng rỡ nói: “Phải ha, sao con không nghĩ đến điều này nhỉ. Ba quả nhiên sáng suốt."
“Ừm, nếu con muốn thì ba có thể giới thiệu con với một vài đạo diễn rất khá."
Trần Viện nghe ba Trần nói liền hớn hở đáp ứng, nhưng sau đó liền có chút ngập ngừng: “Nhưng lỡ mấy đạo diễn đó không để kịch bản của con vào mắt thì sao?"
“Sao lại tự ti như vậy, con phải tin tưởng vào bản thân mình chứ. Kịch bản của con rất tốt, điều này ba có thể khẳng định. Con không tin bản thân thì cũng phải tin tưởng vào con mắt của ba chứ." Quả thật khi xem lại kịch bản hoàn chỉnh của Trần Viện, ông có chút không tin nổi. Bởi nó được viết vô cùng hoàn hảo, logic và rất có chiều sâu, hoàn toàn không thể nhận ra đây là tác phẩm của một cô bé mười tám tuổi. Nếu không phải ông cùng đồng hành với Trần Viện suốt của quá trình cô viết thì không chừng đã nghi ngờ cô coppy kịch bản của người khác rồi. Đương nhiên nếu ông biết được bên trong thân xác con gái mình là một tâm hồn già nua thì sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Trần Viện trầm mặc trong giây lát, sau đó cô nắm chặt tay lại có vẻ như đã quyết tâm: “Vậy thì con sẽ thử sức một lần, ba phải ủng hộ con nha."
Trần Bằng cười sủng nịch: “Đó là đương nhiên. Ba sẽ giới thiệu một vài đạo diễn cho con, nhưng họ có chấp nhận chế tác kịch bản này hay không phải dựa vào sức của con đó."
Ngày hôm sau, ba Trần lấy ra danh sách các đạo diễn cho Trần Viện xem. Trong đó, đa phần là những người có số má tiếng tăm trong giới giải trí. Mà những đại nhân vật như thế này thường mắt cao hơn đầu, họ làm sao để mắt đến cái kịch bản nho nhỏ của cô, hơn nữa cô không muốn họ đồng ý hợp tác với cô là vì nể mặt ba Trần. Trần Viên rất tự tin nhưng không tự phụ, cô biết mình chỉ là một người tập tễnh mới vào nghề, nếu so với những biên kịch chuyên nghiệp thì mình chẳng là cái đinh gì. Ba Trần nói là muốn giới thiệu cô với những đạo diễn này, nhưng không có nghĩa là ông đảm bảo bọn họ chấp nhận chế tác kịch bản của cô. Vì vậy, cô phải chọn ra người có khả năng nhất đồng ý hợp tác với mình.
Trần Viện xem một lượt, ánh mắt chợt dừng lại trên một cái tên ‘Hồ Phong’, người này chỉ mới ba mươi mấy tuổi, vẫn còn là một phó đạo diễn, chưa có cơ hội lên làm đạo diễn chính lần nào. Nhưng còn một điểm đáng lưu ý là anh ta đã học đạo diễn ở Mỹ và từng làm việc trong những phim trường ở Holywood. Người này có nền tảng tốt, cái mà anh ta thiếu chính là một cơ hội để thể hiện bản thân mình. Nếu mình mời người này làm đạo diễn cho kịch bản của mình, hẳn là anh ta sẽ đáp ứng.
“Người này nha." Trần Viện vừa nói tay vừa chỉ vào cái tên ‘Hồ Phong’ trên giấy.
Trần Bằng nhìn theo ngón tay của cô, như có điều đang suy nghĩ: “Hồ Phong sao, người này cũng được, nhưng dù sao cậu ta vẫn chưa có kinh nghiệm làm đạo diễn chính, con xem, đạo diễn Huy Vũ, người này từng đạt rất nhiều giải thưởng, sao con không chọn." Trần Bằng theo thói quen, luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho Trần Viện.
“Điều này con đương nhiên biết, nhưng ba xem, đạo diễn nổi tiếng như vậy, liệu họ có chấp nhận mạo hiểm nhận chế tác kịch bản của một đứa nhóc như con sao. Thành phẩm tốt thì không nói, nếu không tốt danh tiếng liền bị kéo xuống. Con không chắc ông ấy sẽ đồng ý chế tác kịch bản của con. Ba xem, Hồ Phong làm phó đạo diễn đã lâu, kinh nghiệm chưa chắc gì thua kém những đạo diễn chính, bây giờ chỉ cần cho anh ta một cơ hội, anh ta chắc chắn sẽ đáp ứng con. Hơn nữa con tin tưởng vào trực giác của mình, người này sẽ không làm con thất vọng."
Trần Bằng thấy Trần Viện giải thích có đầu có đuôi, có vẻ cũng hợp lý nên không quản cô nữa. Dù sao con bé cũng là người có chủ kiến, ông không tiện xen vào. Lần này ông quyết định để con gái mình phát huy hết khả năng của nó.
Trần Viện ngay sáng hôm sau liền hẹn gặp mặt Hồ Phong tại nhà riêng của anh ta. Đó là một căn hộ chung cư không lớn lắm, khoảng 30 mét vuông. Tầng trệt là nhà bếp cùng phòng khách, phía trên còn có một căn gác lửng.
Trần Viện lần đầu tiên bước vào liền bị sự hỗn độn bên trong làm cho kinh ngạc, quần áo bẩn vắt lung tung trên sô pha, bàn ăn cùng quầy bếp chén bát chất ngổn ngang. Cô nuốt ực nước miếng, đây quả nhiên là hình mẫu điển hình của người đàn ông độc thân.
Hồ Phong đón Trần Viện vào trong, chợt ý thức được sự bề bộn của căn phòng liền ngượng ngùng, nhanh chóng gom quần áo bẩn trên sô pha, vò lại thành một cục rồi vứt lên một gái ghế còn lại.
Hai người ngồi xuống, Hồ Phong có ý hỏi Trần Viện muốn uống gì. Cô liếc nhìn vào căn bếp lộn xộn kia, sau đó lắc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi vừa uống nước xong, bây giờ chúng ta nói vào việc chính đi."
Hồ Phong gật đầu, không còn khách khí nữa. Trưa hôm qua anh nhận được một cuộc điện thoại của chủ tịch Trần công ty giải trí Ban Mai, ông ta có ý mời anh làm đạo diễn cho một bộ phim. Anh năm hai mươi ba tuổi đã tốt nghiệp khóa đạo diễn của một trường đại học tại Mỹ, sau đó vào Holywood để làm việc. Nhưng nơi đó cạnh tranh quá mức khốc liệt, hơn nữa mọi người lại có xu hướng bài xích người phương Đông. Bốn năm sau, anh rời holywood, về nước để tìm cơ hội phát triển. Quả thật khi trở về, con đường làm nghệ thuật của anh trở nên thuận lợi hơn nhiều. Hơn mười năm làm phó đạo diễn, giờ đây điều anh trông đợi nhất chính là một cơ hội để khẳng định bản thân mình. Cho nên lời mời của chủ tịch Trần quả thật là một miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống. Anh mừng rỡ muốn nhanh chóng đồng ý ngay. Nhưng khi nghe chủ tịch Trần nói kịch bản này là do một biên kịch trẻ tuổi viết, anh liền do dự không dám đáp ứng.
Thật ra vòng lẩn quẩn trong giới giải trí rất nhỏ hẹp, anh mấy hôm trước đã nghe phong phanh về việc ái nữ của chủ tịch Trần đột nhiên hứng trí liền viết một kịch bản muốn chế tác thành phim. Việc này đã gây tranh cãi khá ầm ĩ trong giải trí Ban Mai. Về cô gái trong truyền thuyết này anh đã nghe nói đến rất nhiều, tiếng tốt cũng có mà tiếng xấu cũng không kém. Hơn thế nữa, chủ tịch Trần lại yêu đứa con gái này hơn sinh mạng, cô muốn gì ông cũng chiều theo, cho nên lần này chủ tịch Trần muốn giúp cô ta quay phim cũng là chuyện có thể hiểu được.
Hồ Phong muốn trở thành đạo diễn là chuyện đương nhiên, nhưng không có nghĩa là anh ta chấp nhận mạo hiểm để chế tác một kịch bản không ra gì. Nếu phim anh làm ra không chất lượng, đồng nghĩa với việc con đường sự nghiệp của anh bị chấm dứt. Chủ tịch Trần dường như nhận ra sự do dự của Hồ Phong nên cũng không cưỡng ép, chỉ nói là sau hôm nay sẽ có người mang kịch bản đến cho anh xem, nếu anh chấp nhận thì tốt, không thì cũng chẳng sao. Hồ Phong nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đáp ứng. Tuy nói là xem kịch bản, nhưng anh cũng không dám trông đợi vào kịch bản này. Biên kịch mười tám tuổi thì viết được cái gì ra hồn. Đã thế thì sau khi xem xong kịch bản, anh sẽ khéo léo tìm cách từ chối vậy. Dù sao đây cũng là con gái cưng của chủ tịch giải trí Ban Mai, không chừng còn trở thành người thừa kế, là nhân vật không thể đắc tội được.
Trần Viện thấy Hồ Phong đưa mắt đánh giá mình, cũng không hề ngại ngùng đánh giá lại anh ta. Hồ Phong khoảng ba bốn ba lăm tuổi, gương mặt khá nam tính và dễ nhìn, nhưng ưu điểm của bản thân đã bị sự luộm thuộm của anh ta phá hủy không còn gì. Bây giờ cô mới hiểu nguyên nhân anh ta đến giờ vẫn chưa có vợ.
Nếu Hồ Phong nghe được tiếng lòng của Trần Viện hẳn là sẽ khóc vô cùng thương tâm. Anh đây là một lòng theo đuổi nghệ thuật, nghệ thuật chân chính, phụ nữ gì đó chỉ là phù du.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, Trần Viện mới ho nhẹ một cái, lên tiếng: “Phó đạo diễn Hồ, mục đích tôi đến hôm nay chắc có lẽ anh cũng biết. Đây là kịch bản của tôi." Trần Viện đẩy quyển kịch bản về hướng của Hồ Phong.
Hồ Phong nhận lấy. Kịch bản được mang tên ‘Khát vọng’, ừm, tên khá hay. Nghe nói đây là một kịch bản viết về hành trình phấn đấu trở thành nghệ sĩ của nhóm nhạc đình đám Nam nhi. Quả là một ý tưởng tốt, nhưng ý tưởng thôi vẫn chưa đủ, một kịch bản hay không chỉ dựa vào ý tưởng mà phải có bố cục và diễn biến hấp dẫn. Đây hiển nhiên không phải là một yêu cầu dễ dàng.
Hồ Phong giở kịch bản ra xem, càng xem càng chăm chú, càng kích động. Đây hoàn toàn không phải là một kịch bản rác rưỡi trong lời đồn đại, trái lại nó rất hấp dẫn và được viết vô cùng logic. Anh thật sự không thể tin được đây là tác phẩm của một cô nhóc mười tám tuổi. Mặc dù vẫn có chút lỗi nhỏ, có lẽ nguyên nhân là do cô chưa có kinh nghiệm viết kịch bản, nhưng về phần nội dung, đây thật sự là một kịch bản đáng để đầu tư. Cộng thêm hiệu ứng người nổi tiếng, nếu Nam Nhi có thể diễn xuất tốt, anh đảm bảo sẽ khiến bộ phim này trở thành một cây rụng tiền cho nhà đầu tư. Nếu anh có thể làm đạo diễn cho bộ phim này, chắc chắn về sau sẽ tiền đồ vô lượng.
Trần Viện thấy Hồ Phong chăm chú xem kịch bản mà không còn để ý gì đến xung quanh, trong lòng âm thầm tán thưởng đây là một người chuyên nghiệp. Một tiếng sau, Hồ Phong vẫn chưa nhấc đầu ra khỏi kịch bản, Trần Viện có chút hồi hộp, liền lên tiếng gọi. Gọi mấy lần vẫn không thấy anh ta có phản ứng, giống như đang chìm vào thế giới riêng của mình vậy. Cô đành ngồi tiếp tục chờ. Thêm một giờ nữa, Hồ Phong mới nhấc đầu ra khỏi kịch bản, kích động nói: “Cô Trần, kịch bản rất tốt. Tôi đồng ý chế tác kịch bản này."
Trần Viện thấy vẻ mặt hưng phấn của Hồ Phong, trong lòng cũng khấp khởi mừng: “Tốt quá, vậy đạo diễn Hồ xem kịch bản này có điểm nào cần chỉnh lại không."
“Ừm…cũng có vài chỗ cần điều chỉnh. Để tôi xem lại một lần nữa rồi cùng thảo luận với cô."
“Vậy thì tốt, đạo diễn Hồ cứ gọi tên tôi là được rồi, đừng khách sáo."
“Được thôi, vậy Trần Viện cứ gọi anh là anh Hồ, đừng thêm chữ đạo diễn vào làm gì, nghe xa lạ quá. À đúng rồi, bộ phim này em đã tìm được nhà đầu tư chưa? Là giải trí Ban Mai sao?"
Trần Viện lắc lắc đầu: “Không phải là giải trí Ban Mai. Anh xem lại rồi dự báo kinh phí cho tôi, chuyện này tôi có thu xếp riêng."
Hồ Phong biết được điều này, trong lòng không khỏi cảm thấy bồn chồn. Chẳng lẽ Trần Viện vẫn chưa tìm được nhà đầu tư. Nếu vậy thì làm sao có đủ kinh phí chế tác phim. Hồ Phong càng nghĩ càng lo lắng, khó lắm mới có được một kịch bản ưng ý mời anh làm đạo diễn, anh thật không muốn kế hoạch này chết ngay từ khi còn là trứng nước.
Xoắn xuýt một hồi, Hồ Phong lại cảm thấy mình lo lắng chuyện không đâu. Trần Viện nói việc này để cho cô ấy thu xếp, vậy thì anh quan tâm để làm gì. Chỉ cần làm phim cho thật hay là được. Trần Viện tìm đến anh là đã được sự đồng ý của chủ tịch Trần, đương nhiên ông ta sẽ không để Trần Viện phải đau đầu chuyện kinh phí.
Tác giả :
Hồ Như