Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 30
Nhâm Thạch gương mặt đen thui cũng lao thân vun vút đi theo sát bước chân của bảy người phía trước, thầm gào trong lòng, đứng lại cho ta, chạy nữa ta cắn chết mấy người.
Nhờ vào dị năng bước chân chạy của con người cũng linh hoạt hơn, nhanh hơn, đoàn bảy người chạy khoảng 10km thì đột nhiên dừng lại, phía trước chính là gần trung tâm của thủ đô, trời đã tối thui một mảnh.
Thiệu Hác Nguyên ổn định nhịp thở, cấp tốc nhìn số lượng người thấy ai cũng mồ hôi đầm đìa như mới tắm xong, Uông Vũ Minh và Lưu Khải còn đỡ, bốn người còn lại khuôn mặt vì mệt mà trắng toát, hắn đưa mắt nhìn đằng sau nghiêm nghị nói: "Ổn trọng nhịp thở, nghĩ ngơi..."
Uông Vũ Minh cùng Lưu Khải chống tay dựa trên chiếc xe bán tải bỏ giữa đường liên tục thở dốc, bình thường 10km chỉ là luyện tập buổi sáng của bọn hắn nhưng bây vừa chạy trối chết như thế này còn mang tâm lý nữa chứ, bà nội nó ai cũng mệt dứt hơi, Uông Vũ Minh là người rất nóng tính, hắn chửi cuồng lên: "Người lão tử thối chết đi được"
Lưu Khải xem xét mấy người lính phía sau thấy không có đáng ngại gì mới tiếng lên nói với Trung tướng: "Trung tướng liệu đội cứu viện có thể tìm thấy chúng ta không?"
Thiệu Hác Nguyên không nhìn ra biểu tình gì đáp lời: "Không vội"
Nghe Thiệu Trung tướng nói như thế Lưu Khải cũng không nhiều lời.
Ầm ầm___ bỗng nhiên trên bầu trời xẹt xuống một tia sáng làm lóe sáng lên một khoảng trời, hai chiếc phi cơ đặc dụng bị màn đêm nuốt chửng từ từ lượn trên bầu trời với khoảng cánh gần, làm cây cối hai bên đường Vù Vù___ tạo ra gió lốc to, ngay tức khắc khuôn mặt ai cũng tươi sáng hẳn lên, đám lính còn dơ tay hô lên: "Ở đây!" mặt dù chẳng có mấy tác dụng.
Thiệu Hác Nguyên âm lãnh thuần thục từ ba lô lấy ra khẩu súng lục, chỉ lên trời phát tín hiệu "ĐOÀNG___"
Trên phi cơ một giọng nói khẩn trương trong bộ đàm phát ra: "Đã tìm thấy tín hiệu của Trung tướng lập tức hạ cánh"
Hai chiếc phi cơ chậm rãi hạ cánh, gió lốc xung quanh càng mãnh liệt hơn vù vù bay tứ phương, cơ hồ ai cũng miệng đầy bụi, người trong phi cơ bước ra, mang quân phục khuôn mặt tuấn dật, đưa tay chào theo nghi thức quân đội: "Trung tướng"
Thiệu Hác Nguyên khẽ gật đầu, cất súng vào ba lô, không làm theo động tác dư thừa nào khác, Uông Vũ Minh, Lưu Khải và đám lính mới cũng hô lên tay đưa cao: "Hà Đại Tá"
Sau chiếc xe hơi hết xăng bị vứt bỏ, Nhâm Thạch trề môi nhìn một màn hội ngộ đẫm nước này, cậu tự cho là thế, không lúc này thì lúc nào, ý nghĩ vừa chợt lóe Nhâm Thạch tự xé rách áo quần mình, lao ra, vừa lao vừa giả bộ té chổng vó, chấm nước mắt, cả khuôn mặt lem luốc đầy ủy khuất: "Giúp tôi với!"
Mấy người trong quân đội lâu năm làm lính khắc nghiệt cũng không hề đề phòng, còn có một người khác ở đây nữa, Uông Vũ Minh thói quen rút súng định nã một phát vào "sinh vật" lạ trên mặt đất, Lưu Khải sáng suốt kịp thời ngăn lại: "Là người, là người, đừng khẩn trương"
"Kì quái ở đây rất nguy hiểm tại sao lại có người một thân một mình ở đây?"
Uông Vũ Minh nghi thần nghi quỷ nhìn chầm chầm Nhâm Thạch nhưng không lại gần: "Coi chừng có trá, có khi nào cậu ta là tang thi giả bộ trà trộn vào đây?"
Lưu Khải cùng đám lính không giữ hình tượng phì cười: "Chưa xuất hiện tang thi thông minh như vậy đâu"
Hà Đại Tá nhìn Thiệu Trung tướng ý chỉ làm theo quy định của hắn.
Bây giờ Thiệu Hác Nguyên mới nhìn người ở dưới nền, áo T-shirt trắng bị rách nhiều chỗ, lộ cả bờ vai theo ánh sáng của phi cơ Thiệu Hác Nguyên nhìn làn da trắng toát còn ẩn xanh này, đột nhiên hỏi: "Cậu đã bị nhiễm virus?"
Nhâm Thạch ngẫn ngơ một lúc, vì tiếng nói trầm thấp đầy lưu luyến, Nhâm Thạch giật mình giả bộ khản giọng la lớn: "Tôi không có bị nhiễm, trên người không có vết thương nào, mọi người có thể kiểm tra"
Lưu Khải tự mình đi lại kiểm tra quả thật không có vết thương, thật ra cứu người là thuộc trong phạm vi của bọn họ, nên không thể bỏ Nhâm Thạch lại được, cái gì cũng có thể nhưng lương tâm thì không, Thiệu Hác Nguyên không bận tâm nữa, bước chân vững vàng lên phi cơ thứ nhất, Uông Vũ Minh và Lưu Khải tiếp nối theo sau.
Nhâm Thạch nhìn bóng dáng quen thuộc vô tình như lần đầu gặp gỡ này cả khuôn mặt đen lại như đáy nồi, bi thống gầm gừ chút nữa đã thả ra hơi thở tang thi hoàng, Nhâm Thạch đành phải thu liễm lại, mới vừa nãy là ai cứu mấy người chớ, đồ vong ơn bội nghĩa.
Nhâm Thạch bị nhét vào phi cơ thứ hai với mấy người lính mới, làm cậu rất bực bội, nên không khí âm u suốt cả đướng về căn cứ, ai cũng thấy không khí rất ngột ngạt.
Tới khu căn cứ, phi cơ đồng loạt hạ cánh, Nhâm Thạch quan sát nhìn thấy bờ thành cao tận khoảng 10 mét, dù xây gấp rút nhưng cũng đủ thấy sự đồ sộ của nó, ở đây là bãi tập huấn, lần lượt từng người đi ra, Lưu Khải nhìn thấy sắc mặt đám lính mới rất kém liền hỏi: "Các cậu bị sao thế?"
"Lưu Thượng tá không hiểu sao chúng em cảm thấy khó thở"
"Thể chất các cậu quá kém, về luyện tập thêm đi"
"Vâng" đám lính bị răn dạy lập tức đi ngay
Uông Vũ Minh nhìn cái người vừa cứu ban nãy nói: "Ở đây đã an toàn rồi, ngay ngày mai cậu phải lập tức đi khỏi, nhớ! Đừng có dại mà đi lung tung"
Nhâm Thạch bị thua lỗ nặng nhìn đoàn người đi khỏi, muốn dơ tay Nhĩ Khang, tinh hạch cấp cao của ta, người yêu của___ má nó nhớ tới là tức, hình tượng soái khí của cậu đã mất sạch không còn tăm hơi.
Không muốn cho Nhâm Thạch đi lung tung, vẫn có người được sai đến lôi Nhâm Thạch đi, cậu được đưa tới phòng lính mới, là giường hai tầng, hắn ta còn vứt cho cậu ổ bánh mì vừa nát vừa thiu làm Nhâm Thạch cứng ngắt thân hình, không có ai để ý Nhâm Thạch ném vào không gian, bây giờ tâm trạng của cậu rất không ổn, tùy thời có thể xúc động đánh người.
Nhâm Thạch nằm trên giường lăn qua lăn lại, được một lúc thì ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau Nhâm Thạch bị tiếng còi quân đội báo cũng theo thói quen cũ bật mình dậy, tự tiện giật đồ của đồng giường bên phải định mặt vào, nhìn người kia há hốc mồm Nhâm Thạch mới nhận ra hành động của mình ngu suẫn tới mức nào, Nhâm Thạch cười cười đáp lại, trả áo cho người ta, còn mình thì cũng ra sân luôn.
Trên sân Lưu Khải thỏi còi chỉ huy, bây giờ cũng tờ mờ sáng rồi, mọi người thi nhau chạy xong, Nhâm Thạch một bên đứng nhìn, trông cứ giống như cậu chính là chỉ huy, cổ không khí hoài niệm thả ra, biểu tình Nhâm Thạch rất nghiêm túc, chân tay đặt theo kiểu quân đội, đến Lưu Khải cũng giật mình phát giác, cảm thấy quen thuộc giống như cỗ khí tức bên cạnh Trung tướng vậy, Lưu Khải thật ra nghĩ gương mặt này cùng cỗ không khí ban nãy, phải dùng hiện thực tàn khốc như thế nào mới tôi luyện được, Lưu Khải nghĩ mình điên rồi, gạt bỏ ý niệm điên rồ, bước lại gần cái người này.
Nhâm Thạch cũng cảm thấy mình thất thố, ép hơi thở lại, từ xa một thân ảnh quen thuộc cũng hấp tấp chạy tới: "Thiên Lương?"
Nhâm Thạch quay phắc qua, đây chẳng phải là cái cậu Tiêu Trình sao? Thì ra cũng ở đây, Tiêu Trình rất kinh ngạc không thôi, chạy xong mệt quá Tiêu Trình vừa thở dốc vừa thổ vào vai Nhâm Thạch, một bên chào: "Lưu Thượng tá"
"Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?"
"Ơ dài dòng lắm cậu biết mà..." Nhâm Thạch rất lười giải thích
Tiêu Trình: "..."
Lưu Khải sáp tới hỏi: "Các cậu quen nhau?"
Tiêu Trình vội ba hoa: "Đúng vậy, mạng của cậu ta do chúng em cứu đó"
"Xem ra cậu nợ ân tình của nhiều người nhỉ?"
Tiêu Trình không hiểu lời Lưu Khải nói, cậu như nhớ đến cái gì la lớn: "Quên mất, không ngờ cậu chính là Nhị thiếu nhà họ Thẩm, Trung tướng ra lệnh cho chúng tôi hộ tống về thủ đô, lúc đó từ chối cậu thật thất lễ quá"
Tiêu Trình đã nghe đội trưởng kể lại.
Nhâm Thạch cũng nhớ tới cái hôm kì kèo kia, không để ý xua tay nói: "Không có gì"
Tới lượt Lưu Khải kinh ngạc, hắn vừa nghe cái gì, Nhị thiếu? Thẩm Thiên Lương? Chuyện này trùng hợp không khoa học chút nào đi? Lưu Khải nhớ tới một người nữa Thẩm Diệu Lăng, vị hôn thê truyền miệng của Trung tướng, mặc dù không có căn cứ gì, nhưng Lưu Khải thấy Trung tướng rất phền phức mấy chuyện tin đồn liên quan tới hắn, cái người Thẩm Diệu Lăng này Trung tướng cũng không nói lời nào, có thể tương lai Trung tướng sẽ lấy Thẩm Diệu Lăng.
Cho nên Lưu Khải nhìn cái người vừa mới cứu hôm qua này hòa hoãn hơn nhiều, vấn đề là hắn cũng nghe đứa con thứ hai của nhà họ Thẩm bị hất hủi rất khắc nghiệt đến người ngoài còn nhìn ra được, đứa trẻ này chắc chịu nhiều ủy khuất, có dị năng hay không có dị năng cũng chẳng quan trọng.
Lưu Khải một đường đi đến nơi của Trung tướng thì gặp Uông Vũ Minh, hắn kể lại cho Uông Vũ Minh nghe, Uông Vũ Minh cũng trợn tròn mắt: "Trùng hợp như vậy?
_______
Nhờ vào dị năng bước chân chạy của con người cũng linh hoạt hơn, nhanh hơn, đoàn bảy người chạy khoảng 10km thì đột nhiên dừng lại, phía trước chính là gần trung tâm của thủ đô, trời đã tối thui một mảnh.
Thiệu Hác Nguyên ổn định nhịp thở, cấp tốc nhìn số lượng người thấy ai cũng mồ hôi đầm đìa như mới tắm xong, Uông Vũ Minh và Lưu Khải còn đỡ, bốn người còn lại khuôn mặt vì mệt mà trắng toát, hắn đưa mắt nhìn đằng sau nghiêm nghị nói: "Ổn trọng nhịp thở, nghĩ ngơi..."
Uông Vũ Minh cùng Lưu Khải chống tay dựa trên chiếc xe bán tải bỏ giữa đường liên tục thở dốc, bình thường 10km chỉ là luyện tập buổi sáng của bọn hắn nhưng bây vừa chạy trối chết như thế này còn mang tâm lý nữa chứ, bà nội nó ai cũng mệt dứt hơi, Uông Vũ Minh là người rất nóng tính, hắn chửi cuồng lên: "Người lão tử thối chết đi được"
Lưu Khải xem xét mấy người lính phía sau thấy không có đáng ngại gì mới tiếng lên nói với Trung tướng: "Trung tướng liệu đội cứu viện có thể tìm thấy chúng ta không?"
Thiệu Hác Nguyên không nhìn ra biểu tình gì đáp lời: "Không vội"
Nghe Thiệu Trung tướng nói như thế Lưu Khải cũng không nhiều lời.
Ầm ầm___ bỗng nhiên trên bầu trời xẹt xuống một tia sáng làm lóe sáng lên một khoảng trời, hai chiếc phi cơ đặc dụng bị màn đêm nuốt chửng từ từ lượn trên bầu trời với khoảng cánh gần, làm cây cối hai bên đường Vù Vù___ tạo ra gió lốc to, ngay tức khắc khuôn mặt ai cũng tươi sáng hẳn lên, đám lính còn dơ tay hô lên: "Ở đây!" mặt dù chẳng có mấy tác dụng.
Thiệu Hác Nguyên âm lãnh thuần thục từ ba lô lấy ra khẩu súng lục, chỉ lên trời phát tín hiệu "ĐOÀNG___"
Trên phi cơ một giọng nói khẩn trương trong bộ đàm phát ra: "Đã tìm thấy tín hiệu của Trung tướng lập tức hạ cánh"
Hai chiếc phi cơ chậm rãi hạ cánh, gió lốc xung quanh càng mãnh liệt hơn vù vù bay tứ phương, cơ hồ ai cũng miệng đầy bụi, người trong phi cơ bước ra, mang quân phục khuôn mặt tuấn dật, đưa tay chào theo nghi thức quân đội: "Trung tướng"
Thiệu Hác Nguyên khẽ gật đầu, cất súng vào ba lô, không làm theo động tác dư thừa nào khác, Uông Vũ Minh, Lưu Khải và đám lính mới cũng hô lên tay đưa cao: "Hà Đại Tá"
Sau chiếc xe hơi hết xăng bị vứt bỏ, Nhâm Thạch trề môi nhìn một màn hội ngộ đẫm nước này, cậu tự cho là thế, không lúc này thì lúc nào, ý nghĩ vừa chợt lóe Nhâm Thạch tự xé rách áo quần mình, lao ra, vừa lao vừa giả bộ té chổng vó, chấm nước mắt, cả khuôn mặt lem luốc đầy ủy khuất: "Giúp tôi với!"
Mấy người trong quân đội lâu năm làm lính khắc nghiệt cũng không hề đề phòng, còn có một người khác ở đây nữa, Uông Vũ Minh thói quen rút súng định nã một phát vào "sinh vật" lạ trên mặt đất, Lưu Khải sáng suốt kịp thời ngăn lại: "Là người, là người, đừng khẩn trương"
"Kì quái ở đây rất nguy hiểm tại sao lại có người một thân một mình ở đây?"
Uông Vũ Minh nghi thần nghi quỷ nhìn chầm chầm Nhâm Thạch nhưng không lại gần: "Coi chừng có trá, có khi nào cậu ta là tang thi giả bộ trà trộn vào đây?"
Lưu Khải cùng đám lính không giữ hình tượng phì cười: "Chưa xuất hiện tang thi thông minh như vậy đâu"
Hà Đại Tá nhìn Thiệu Trung tướng ý chỉ làm theo quy định của hắn.
Bây giờ Thiệu Hác Nguyên mới nhìn người ở dưới nền, áo T-shirt trắng bị rách nhiều chỗ, lộ cả bờ vai theo ánh sáng của phi cơ Thiệu Hác Nguyên nhìn làn da trắng toát còn ẩn xanh này, đột nhiên hỏi: "Cậu đã bị nhiễm virus?"
Nhâm Thạch ngẫn ngơ một lúc, vì tiếng nói trầm thấp đầy lưu luyến, Nhâm Thạch giật mình giả bộ khản giọng la lớn: "Tôi không có bị nhiễm, trên người không có vết thương nào, mọi người có thể kiểm tra"
Lưu Khải tự mình đi lại kiểm tra quả thật không có vết thương, thật ra cứu người là thuộc trong phạm vi của bọn họ, nên không thể bỏ Nhâm Thạch lại được, cái gì cũng có thể nhưng lương tâm thì không, Thiệu Hác Nguyên không bận tâm nữa, bước chân vững vàng lên phi cơ thứ nhất, Uông Vũ Minh và Lưu Khải tiếp nối theo sau.
Nhâm Thạch nhìn bóng dáng quen thuộc vô tình như lần đầu gặp gỡ này cả khuôn mặt đen lại như đáy nồi, bi thống gầm gừ chút nữa đã thả ra hơi thở tang thi hoàng, Nhâm Thạch đành phải thu liễm lại, mới vừa nãy là ai cứu mấy người chớ, đồ vong ơn bội nghĩa.
Nhâm Thạch bị nhét vào phi cơ thứ hai với mấy người lính mới, làm cậu rất bực bội, nên không khí âm u suốt cả đướng về căn cứ, ai cũng thấy không khí rất ngột ngạt.
Tới khu căn cứ, phi cơ đồng loạt hạ cánh, Nhâm Thạch quan sát nhìn thấy bờ thành cao tận khoảng 10 mét, dù xây gấp rút nhưng cũng đủ thấy sự đồ sộ của nó, ở đây là bãi tập huấn, lần lượt từng người đi ra, Lưu Khải nhìn thấy sắc mặt đám lính mới rất kém liền hỏi: "Các cậu bị sao thế?"
"Lưu Thượng tá không hiểu sao chúng em cảm thấy khó thở"
"Thể chất các cậu quá kém, về luyện tập thêm đi"
"Vâng" đám lính bị răn dạy lập tức đi ngay
Uông Vũ Minh nhìn cái người vừa cứu ban nãy nói: "Ở đây đã an toàn rồi, ngay ngày mai cậu phải lập tức đi khỏi, nhớ! Đừng có dại mà đi lung tung"
Nhâm Thạch bị thua lỗ nặng nhìn đoàn người đi khỏi, muốn dơ tay Nhĩ Khang, tinh hạch cấp cao của ta, người yêu của___ má nó nhớ tới là tức, hình tượng soái khí của cậu đã mất sạch không còn tăm hơi.
Không muốn cho Nhâm Thạch đi lung tung, vẫn có người được sai đến lôi Nhâm Thạch đi, cậu được đưa tới phòng lính mới, là giường hai tầng, hắn ta còn vứt cho cậu ổ bánh mì vừa nát vừa thiu làm Nhâm Thạch cứng ngắt thân hình, không có ai để ý Nhâm Thạch ném vào không gian, bây giờ tâm trạng của cậu rất không ổn, tùy thời có thể xúc động đánh người.
Nhâm Thạch nằm trên giường lăn qua lăn lại, được một lúc thì ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau Nhâm Thạch bị tiếng còi quân đội báo cũng theo thói quen cũ bật mình dậy, tự tiện giật đồ của đồng giường bên phải định mặt vào, nhìn người kia há hốc mồm Nhâm Thạch mới nhận ra hành động của mình ngu suẫn tới mức nào, Nhâm Thạch cười cười đáp lại, trả áo cho người ta, còn mình thì cũng ra sân luôn.
Trên sân Lưu Khải thỏi còi chỉ huy, bây giờ cũng tờ mờ sáng rồi, mọi người thi nhau chạy xong, Nhâm Thạch một bên đứng nhìn, trông cứ giống như cậu chính là chỉ huy, cổ không khí hoài niệm thả ra, biểu tình Nhâm Thạch rất nghiêm túc, chân tay đặt theo kiểu quân đội, đến Lưu Khải cũng giật mình phát giác, cảm thấy quen thuộc giống như cỗ khí tức bên cạnh Trung tướng vậy, Lưu Khải thật ra nghĩ gương mặt này cùng cỗ không khí ban nãy, phải dùng hiện thực tàn khốc như thế nào mới tôi luyện được, Lưu Khải nghĩ mình điên rồi, gạt bỏ ý niệm điên rồ, bước lại gần cái người này.
Nhâm Thạch cũng cảm thấy mình thất thố, ép hơi thở lại, từ xa một thân ảnh quen thuộc cũng hấp tấp chạy tới: "Thiên Lương?"
Nhâm Thạch quay phắc qua, đây chẳng phải là cái cậu Tiêu Trình sao? Thì ra cũng ở đây, Tiêu Trình rất kinh ngạc không thôi, chạy xong mệt quá Tiêu Trình vừa thở dốc vừa thổ vào vai Nhâm Thạch, một bên chào: "Lưu Thượng tá"
"Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?"
"Ơ dài dòng lắm cậu biết mà..." Nhâm Thạch rất lười giải thích
Tiêu Trình: "..."
Lưu Khải sáp tới hỏi: "Các cậu quen nhau?"
Tiêu Trình vội ba hoa: "Đúng vậy, mạng của cậu ta do chúng em cứu đó"
"Xem ra cậu nợ ân tình của nhiều người nhỉ?"
Tiêu Trình không hiểu lời Lưu Khải nói, cậu như nhớ đến cái gì la lớn: "Quên mất, không ngờ cậu chính là Nhị thiếu nhà họ Thẩm, Trung tướng ra lệnh cho chúng tôi hộ tống về thủ đô, lúc đó từ chối cậu thật thất lễ quá"
Tiêu Trình đã nghe đội trưởng kể lại.
Nhâm Thạch cũng nhớ tới cái hôm kì kèo kia, không để ý xua tay nói: "Không có gì"
Tới lượt Lưu Khải kinh ngạc, hắn vừa nghe cái gì, Nhị thiếu? Thẩm Thiên Lương? Chuyện này trùng hợp không khoa học chút nào đi? Lưu Khải nhớ tới một người nữa Thẩm Diệu Lăng, vị hôn thê truyền miệng của Trung tướng, mặc dù không có căn cứ gì, nhưng Lưu Khải thấy Trung tướng rất phền phức mấy chuyện tin đồn liên quan tới hắn, cái người Thẩm Diệu Lăng này Trung tướng cũng không nói lời nào, có thể tương lai Trung tướng sẽ lấy Thẩm Diệu Lăng.
Cho nên Lưu Khải nhìn cái người vừa mới cứu hôm qua này hòa hoãn hơn nhiều, vấn đề là hắn cũng nghe đứa con thứ hai của nhà họ Thẩm bị hất hủi rất khắc nghiệt đến người ngoài còn nhìn ra được, đứa trẻ này chắc chịu nhiều ủy khuất, có dị năng hay không có dị năng cũng chẳng quan trọng.
Lưu Khải một đường đi đến nơi của Trung tướng thì gặp Uông Vũ Minh, hắn kể lại cho Uông Vũ Minh nghe, Uông Vũ Minh cũng trợn tròn mắt: "Trùng hợp như vậy?
_______
Tác giả :
Thanh Xuân