Hành Trình Của Cô
Chương 53
Editor: Tây An
Sáng sớm, tiếng dụng cụ bên trong gian phòng kêu tanh tách, đánh thức Cố Du.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ này, nhất thời có chút mê mang. Cô tỉnh một cái rõ biết, là Tiết Xán Đông ôm con cáo biệt cô. Sau đó xảy ra chuyện gì, thì có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng từng cơn đau đớn truyền đến từ cổ tay, và mặt nạ dưỡng khí cùng toàn thân che kín, khiến cô biết rõ mình không chết, chẳng những không chết, tinh thần hình như cũng khá hơn một chút.
Cô chậm rãi nâng tay trái không truyền nước biển, đang chuẩn bị đè nút xuống gọi người, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Tiết Xán Đông vừa thu điện thoại di động, vừa quay người giữ cửa nhẹ nhàng cài đóng.
Cố Du yên lặng nhìn bóng lưng của anh, chỉ cảm thấy một dòng huyết dịch vọt tới yết hầu, toàn bộ thân thể lập tức căng cứng.
Gọi cuộc điện thoại thương vụ xong, lần nữa trở lại phòng bệnh, Tiết Xán Đông tưởng Cố Du còn đang ngủ, nên vẫn ngồi xuống ghế sô pha một bên, nhìn các số liệu trên dụng cụ có bình thường không, mới dời ánh mắt đến trên mặt cô.
Vừa chuyển, hai người bốn mắt đối diện.
Trong lòng nhau đều chấn động, ngây ngốc mấy giây mới khôi phục bình thường.
“Tỉnh rồi." Anh thanh yết hầu, đến gần cô một chút.
Cố Du nhẹ nhàng ừ một tiếng, xuyên qua mặt nạ dưỡng khí truyền đến lỗ tai Tiết Xán Đông, lại khiến anh yết hầu hơi căng lên. Nếu như nói toàn thân cô có chỗ nào còn có thể tìm ra chút bộ dáng đã từng, chỉ sợ cũng chỉ có cuống họng này. Anh luôn thích giọng của cô, bất kỳ thời điểm nào phát ra bất kỳ âm thanh gì, đều khiến anh cảm thấy êm tai. Trước đó cô không thể nói, anh cũng không lo được những việc này, lúc này nghe thấy âm điệu cô quen thuộc, nhất thời ngũ vị tạp trần.
Cố Du cũng không có chú ý tới sự khác thường của anh, tất cả lực chú ý của cô đều dùng tại sự vờ vịt trấn an của mình. Mùi trên người anh, khiến cô rất không thoải mái. Từ khi hai người quyết liệt, mỗi lần anh tới gần, cô đều sẽ có phản ứng khó chịu trên sinh lý giống vậy, huyết dịch lăn lộn từ trên xuống dưới, trái tim đau đớn, cả hô hấp cũng không thông thuận.
Lần trước lúc hấp hối, không lo được những cảm xúc dư thừa trong lòng kia, lúc này cô tỉnh táo, thể lực cũng tốt hơn một chút, đại não đương nhiên linh hoạt. Anh sát gần như vậy, ngôn ngữ lại dịu dàng như vậy, thực sự khiến cô không biết làm sao, lông mày cũng bất giác nhíu lại.
“Chỗ nào đau à em?" Tiết Xán Đông thấy cô vậy, lập tức tiến lên nắm chặt tay của cô.
Cố Du lắc đầu, cảm thấy nơi bị anh nắm lửa bỏng nóng hổi, cực kì không thoải mái. Cô biết mình giờ thành cái dạng gì, dù cho không soi gương, cũng biết thân này da bọc xương, đã đến tình trạng kinh khủng, mùi trên người… Cũng không dễ ngửi, anh sát gần như vậy, cách túi nước tiểu của cô gần như vậy, khiến cô khó chịu khó xử đến vô cùng.
“Thật sự không có chỗ nào không thoải mái à?" Anh xác nhận.
Cố Du lắc đầu lần nữa, cứng ngắc thu tay mình.
Tay Tiết Xán Đông trống không, nhìn chăm chú ánh mắt cô né tránh mình, im lặng một hồi lâu.
Không khí mặc dù không đến mức ngưng kết thành băng, nhưng cũng không còn hài hòa ấm áp như vừa rồi, anh đầy ngập quan tâm lo lắng cô, chỉ nhận lại cái đinh mềm, làm sao cũng có phần không thoải mái. Nhưng nhìn bộ dáng cô thế này, giờ anh quả không đành lòng nói gì cô.
“Con đâu?" xuyên qua mặt nạ dưỡng khí, Cố Du suy yếu lại bất an hỏi anh.
Tiết Xán Đông yên lặng thở dài, trả lời: “Ở nhà, chờ lát sẽ lái xe đưa nó tới."
“… Cảm ơn." Cố Du nhỏ giọng nói, hốc mắt bất giác phiếm hồng.
Mặc dù đêm đó liên lạc với anh, là Cố Mặc trộm cô làm, nhưng thời khắc hấp hối khát vọng trong nội tâm của cô nhất, thật ra cũng là gặp họ một lần. Chỉ là không ngờ cô không dễ dàng chết như vậy. Anh… Lại còn nguyện ý cứu cô. Nguyên nhân trước sau, và lời đêm đó anh đã nói, cô không dám đụng vào. Tất cả mọi chuyện vào thời khắc đặc thù kia, là không thể làm đếm được. Cô không dám hỏi anh.
Chỉ là tưởng niệm với con, vẫn khiến cô mở miệng. Mà anh, lại còn thực sự nguyện ý để Bảo Bảo tiếp xúc cùng mình…
Áy náy bất an, cảm kích đau lòng, các kiểu cảm xúc lập tức phi nước đại, không ngừng mà đâm vào cô đau đớn, nước mắt đương nhiên rất mất tự chủ chảy xuống.
Trong lòng Tiết Xán Đông, không ngừng nhói đau. Mặc dù cô nghiêm mặt, nhưng anh vẫn nhìn thấy hai hàng nước mắt của cô. Anh muốn ôm cô, an ủi cô, nói với cô tất cả đều sẽ ổn, nhưng cũng biết giờ vẫn chưa phải lúc. Cô kháng cự thế này, không nguyện ý để anh trông thấy sự yếu ớt, anh không lạ lẫm chút nào.
“Anh chuẩn bị chút nước cho em." Sau một lúc lâu, anh đứng dậy đi lấy chén nước.
Nước ấm không nóng không lạnh, được anh cắm một cây ống hút, sau đó cầm tới một bên miệng cô, lấy mặt nạ dưỡng khí xuống, cho cô uống nước.
Cố Du không cảm thấy khát, nhưng vẫn là phối hợp hé miệng, hút ống hút. Cô sợ anh cách quá gần, nghe được mùi trên đầu mình. Cũng sợ đỉnh đầu thưa thớt tóc đến có thể thấy được da của cô, bị anh phát hiện. Chỉ có thể vội vàng uống vào mấy ngụm, thậm chí cũng bị nghẹn.
Tiết Xán Đông như không nhìn thấy sự khác thường của cô, nhẹ nói: “Uống chậm thôi." Thấy cô uống đủ rồi, mới dịch chén nước ra, cuối cùng không quên thay đậy mặt nạ dưỡng khí cho cô một lần nữa.
Cố Du cứng mình, cố gắng giả bộ không sao, chờ anh ngồi trở lại ghế sô pha, suy yếu hỏi mẹ và em trai.
“Anh bảo họ đi về nghỉ rồi." Tiết Xán Đông giải thích.
Cố Du ‘Ừm’ một tiếng, trong lòng vạn phần xoắn xuýt. Cô muốn tắm rửa, ít nhất phải gội đầu, mặc dù biết thân thể có thể không chống đỡ nổi, nhưng không tắm, cô hoàn toàn không thể nào đối mặt với anh. Cô có thể không cần quan tâm mình xấu, già, nhưng chí ít không thể bẩn, thối. Đây coi như là một chút tôn nghiêm sau cùng, một chút tôn nghiêm cuối trước mặt người đàn ông tỏa sáng này.
Cô không thể nào dùng ống tiểu, hôi thối vô cùng đứng trước mặt anh cẩn thận tỉ mỉ, trang phục tinh tế cao cấp.
Cô hiểu rõ anh, hiểu rõ hơn cả chính mình.
Trước kia, ngay cả khi cô dùng dây chà răng cũng phải tránh anh, càng không cần nhắc tới những hành động càng chướng tai gai mắt khác.
Nhiều khi, khó xử còn đáng sợ hơn cái chết.
“Hộ lý… có đây không?" Cô thấp giọng hỏi anh.
Tiết Xán Đông gật gật đầu, “Làm sao thế?"
Cố Du im lặng thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “… Gội đầu."
Tiết Xán Đông không ngờ cô sẽ muốn điều này, lặng im một lát, kiên nhẫn khuyên cô: “Chờ một thời gian nữa, bây giờ em không ổn định, dùng thuốc cũng rất mạnh, còn cần quan sát mấy ngày, em yếu quá, không thể tùy tiện động đậy."
Cố Du khẽ gật, xấu hổ trong nội tâm lại đến cực hạn, chỉ hi vọng anh mau rời khỏi nơi này.
“Anh… Không cần ở đây mãi đâu."
Tiết Xán Đông giống như là sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, thở dài nói: “Đừng nói vậy, nghỉ ngơi thật tốt."
Cố Du đỏ mắt, nhìn trần nhà, cảm thấy không còn gì nát hơn thời khắc này.
Chết thì tốt biết bao.
Không nhìn thấy gì, cũng không trải nghiệm được gì. Cô chưa từng giống bây giờ, không có chút cảm giác an toàn nào, tự tin quật cường, ẩn nhẫn thật mạnh vốn có, đã sớm bị tiêu diệt không chừa một mảnh giáp. Cố Du trẻ tuổi, xinh đẹp, cố chấp, thậm chí là tà ác kia, hoàn toàn tan biến.
Cũng chính đến giờ phút này cô mới phát hiện, cô đơn thuần thích anh đến bao nhiêu.
Thích đến mức, dù cho biết không có khả năng, cũng vẫn không muốn để anh nhìn thấy mình xấu xí không chịu nổi thế này.
Sáng sớm, tiếng dụng cụ bên trong gian phòng kêu tanh tách, đánh thức Cố Du.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ này, nhất thời có chút mê mang. Cô tỉnh một cái rõ biết, là Tiết Xán Đông ôm con cáo biệt cô. Sau đó xảy ra chuyện gì, thì có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng từng cơn đau đớn truyền đến từ cổ tay, và mặt nạ dưỡng khí cùng toàn thân che kín, khiến cô biết rõ mình không chết, chẳng những không chết, tinh thần hình như cũng khá hơn một chút.
Cô chậm rãi nâng tay trái không truyền nước biển, đang chuẩn bị đè nút xuống gọi người, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Tiết Xán Đông vừa thu điện thoại di động, vừa quay người giữ cửa nhẹ nhàng cài đóng.
Cố Du yên lặng nhìn bóng lưng của anh, chỉ cảm thấy một dòng huyết dịch vọt tới yết hầu, toàn bộ thân thể lập tức căng cứng.
Gọi cuộc điện thoại thương vụ xong, lần nữa trở lại phòng bệnh, Tiết Xán Đông tưởng Cố Du còn đang ngủ, nên vẫn ngồi xuống ghế sô pha một bên, nhìn các số liệu trên dụng cụ có bình thường không, mới dời ánh mắt đến trên mặt cô.
Vừa chuyển, hai người bốn mắt đối diện.
Trong lòng nhau đều chấn động, ngây ngốc mấy giây mới khôi phục bình thường.
“Tỉnh rồi." Anh thanh yết hầu, đến gần cô một chút.
Cố Du nhẹ nhàng ừ một tiếng, xuyên qua mặt nạ dưỡng khí truyền đến lỗ tai Tiết Xán Đông, lại khiến anh yết hầu hơi căng lên. Nếu như nói toàn thân cô có chỗ nào còn có thể tìm ra chút bộ dáng đã từng, chỉ sợ cũng chỉ có cuống họng này. Anh luôn thích giọng của cô, bất kỳ thời điểm nào phát ra bất kỳ âm thanh gì, đều khiến anh cảm thấy êm tai. Trước đó cô không thể nói, anh cũng không lo được những việc này, lúc này nghe thấy âm điệu cô quen thuộc, nhất thời ngũ vị tạp trần.
Cố Du cũng không có chú ý tới sự khác thường của anh, tất cả lực chú ý của cô đều dùng tại sự vờ vịt trấn an của mình. Mùi trên người anh, khiến cô rất không thoải mái. Từ khi hai người quyết liệt, mỗi lần anh tới gần, cô đều sẽ có phản ứng khó chịu trên sinh lý giống vậy, huyết dịch lăn lộn từ trên xuống dưới, trái tim đau đớn, cả hô hấp cũng không thông thuận.
Lần trước lúc hấp hối, không lo được những cảm xúc dư thừa trong lòng kia, lúc này cô tỉnh táo, thể lực cũng tốt hơn một chút, đại não đương nhiên linh hoạt. Anh sát gần như vậy, ngôn ngữ lại dịu dàng như vậy, thực sự khiến cô không biết làm sao, lông mày cũng bất giác nhíu lại.
“Chỗ nào đau à em?" Tiết Xán Đông thấy cô vậy, lập tức tiến lên nắm chặt tay của cô.
Cố Du lắc đầu, cảm thấy nơi bị anh nắm lửa bỏng nóng hổi, cực kì không thoải mái. Cô biết mình giờ thành cái dạng gì, dù cho không soi gương, cũng biết thân này da bọc xương, đã đến tình trạng kinh khủng, mùi trên người… Cũng không dễ ngửi, anh sát gần như vậy, cách túi nước tiểu của cô gần như vậy, khiến cô khó chịu khó xử đến vô cùng.
“Thật sự không có chỗ nào không thoải mái à?" Anh xác nhận.
Cố Du lắc đầu lần nữa, cứng ngắc thu tay mình.
Tay Tiết Xán Đông trống không, nhìn chăm chú ánh mắt cô né tránh mình, im lặng một hồi lâu.
Không khí mặc dù không đến mức ngưng kết thành băng, nhưng cũng không còn hài hòa ấm áp như vừa rồi, anh đầy ngập quan tâm lo lắng cô, chỉ nhận lại cái đinh mềm, làm sao cũng có phần không thoải mái. Nhưng nhìn bộ dáng cô thế này, giờ anh quả không đành lòng nói gì cô.
“Con đâu?" xuyên qua mặt nạ dưỡng khí, Cố Du suy yếu lại bất an hỏi anh.
Tiết Xán Đông yên lặng thở dài, trả lời: “Ở nhà, chờ lát sẽ lái xe đưa nó tới."
“… Cảm ơn." Cố Du nhỏ giọng nói, hốc mắt bất giác phiếm hồng.
Mặc dù đêm đó liên lạc với anh, là Cố Mặc trộm cô làm, nhưng thời khắc hấp hối khát vọng trong nội tâm của cô nhất, thật ra cũng là gặp họ một lần. Chỉ là không ngờ cô không dễ dàng chết như vậy. Anh… Lại còn nguyện ý cứu cô. Nguyên nhân trước sau, và lời đêm đó anh đã nói, cô không dám đụng vào. Tất cả mọi chuyện vào thời khắc đặc thù kia, là không thể làm đếm được. Cô không dám hỏi anh.
Chỉ là tưởng niệm với con, vẫn khiến cô mở miệng. Mà anh, lại còn thực sự nguyện ý để Bảo Bảo tiếp xúc cùng mình…
Áy náy bất an, cảm kích đau lòng, các kiểu cảm xúc lập tức phi nước đại, không ngừng mà đâm vào cô đau đớn, nước mắt đương nhiên rất mất tự chủ chảy xuống.
Trong lòng Tiết Xán Đông, không ngừng nhói đau. Mặc dù cô nghiêm mặt, nhưng anh vẫn nhìn thấy hai hàng nước mắt của cô. Anh muốn ôm cô, an ủi cô, nói với cô tất cả đều sẽ ổn, nhưng cũng biết giờ vẫn chưa phải lúc. Cô kháng cự thế này, không nguyện ý để anh trông thấy sự yếu ớt, anh không lạ lẫm chút nào.
“Anh chuẩn bị chút nước cho em." Sau một lúc lâu, anh đứng dậy đi lấy chén nước.
Nước ấm không nóng không lạnh, được anh cắm một cây ống hút, sau đó cầm tới một bên miệng cô, lấy mặt nạ dưỡng khí xuống, cho cô uống nước.
Cố Du không cảm thấy khát, nhưng vẫn là phối hợp hé miệng, hút ống hút. Cô sợ anh cách quá gần, nghe được mùi trên đầu mình. Cũng sợ đỉnh đầu thưa thớt tóc đến có thể thấy được da của cô, bị anh phát hiện. Chỉ có thể vội vàng uống vào mấy ngụm, thậm chí cũng bị nghẹn.
Tiết Xán Đông như không nhìn thấy sự khác thường của cô, nhẹ nói: “Uống chậm thôi." Thấy cô uống đủ rồi, mới dịch chén nước ra, cuối cùng không quên thay đậy mặt nạ dưỡng khí cho cô một lần nữa.
Cố Du cứng mình, cố gắng giả bộ không sao, chờ anh ngồi trở lại ghế sô pha, suy yếu hỏi mẹ và em trai.
“Anh bảo họ đi về nghỉ rồi." Tiết Xán Đông giải thích.
Cố Du ‘Ừm’ một tiếng, trong lòng vạn phần xoắn xuýt. Cô muốn tắm rửa, ít nhất phải gội đầu, mặc dù biết thân thể có thể không chống đỡ nổi, nhưng không tắm, cô hoàn toàn không thể nào đối mặt với anh. Cô có thể không cần quan tâm mình xấu, già, nhưng chí ít không thể bẩn, thối. Đây coi như là một chút tôn nghiêm sau cùng, một chút tôn nghiêm cuối trước mặt người đàn ông tỏa sáng này.
Cô không thể nào dùng ống tiểu, hôi thối vô cùng đứng trước mặt anh cẩn thận tỉ mỉ, trang phục tinh tế cao cấp.
Cô hiểu rõ anh, hiểu rõ hơn cả chính mình.
Trước kia, ngay cả khi cô dùng dây chà răng cũng phải tránh anh, càng không cần nhắc tới những hành động càng chướng tai gai mắt khác.
Nhiều khi, khó xử còn đáng sợ hơn cái chết.
“Hộ lý… có đây không?" Cô thấp giọng hỏi anh.
Tiết Xán Đông gật gật đầu, “Làm sao thế?"
Cố Du im lặng thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “… Gội đầu."
Tiết Xán Đông không ngờ cô sẽ muốn điều này, lặng im một lát, kiên nhẫn khuyên cô: “Chờ một thời gian nữa, bây giờ em không ổn định, dùng thuốc cũng rất mạnh, còn cần quan sát mấy ngày, em yếu quá, không thể tùy tiện động đậy."
Cố Du khẽ gật, xấu hổ trong nội tâm lại đến cực hạn, chỉ hi vọng anh mau rời khỏi nơi này.
“Anh… Không cần ở đây mãi đâu."
Tiết Xán Đông giống như là sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, thở dài nói: “Đừng nói vậy, nghỉ ngơi thật tốt."
Cố Du đỏ mắt, nhìn trần nhà, cảm thấy không còn gì nát hơn thời khắc này.
Chết thì tốt biết bao.
Không nhìn thấy gì, cũng không trải nghiệm được gì. Cô chưa từng giống bây giờ, không có chút cảm giác an toàn nào, tự tin quật cường, ẩn nhẫn thật mạnh vốn có, đã sớm bị tiêu diệt không chừa một mảnh giáp. Cố Du trẻ tuổi, xinh đẹp, cố chấp, thậm chí là tà ác kia, hoàn toàn tan biến.
Cũng chính đến giờ phút này cô mới phát hiện, cô đơn thuần thích anh đến bao nhiêu.
Thích đến mức, dù cho biết không có khả năng, cũng vẫn không muốn để anh nhìn thấy mình xấu xí không chịu nổi thế này.
Tác giả :
Vi Cảnh