Hành Trình Của Cô
Chương 45
Editor: Tây An
Sáng sớm ngày thứ tư, mưa dầm mịt mờ.
Tiết Xán Đông lặng yên trở về. Cửa phòng ngủ bị anh đẩy ra, đập vào mí mắt chính là bóng dáng Cố Du nằm ở trên giường. Cô không có kéo màn cửa, chăn mền cũng không có đắp, nằm đưa lưng về phía anh, giống như là ngủ, lại giống không nghe thấy tiếng anh mở cửa.
Tiết Xán Đông đứng tại cửa ra vào, yên lặng nhìn cô. Có vài giây đồng hồ hoảng hốt, giống như tất cả ngày đó đều là giả, cô vẫn là cô vợ đáng yêu của anh, đang mang thai đứa con đáng yêu của họ.
Quản gia nói mấy ngày nay cô vẫn bình thường, chỉ trừ việc không hề rời đi ra phòng.
Anh lắng lại nội tâm chập trùng, đóng cửa phòng làm ra mấy tiếng vang.
Người trên giường giật giật theo, trở mình, có xu thế tỉnh lại.
Tiết Xán Đông lẳng lặng nhìn, chờ cô mở to mắt.
Ba giờ sáng Cố Du mới gian nan chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mạch kín não có hơi chậm. Tiềm thức đi trước ý thức, trước khi thấy rõ khuôn mặt anh, dịu dàng trong mắt cưs bất giác lộ ra, cũng không kịp thu hồi.
Hai người cứ đối mặt hai ba giây như vậy, đến khi cô hoàn toàn thức tỉnh, ánh mắt bắt đầu cố ý lạnh lùng, anh mới quay người ngồi xuống ghế sa lon, yên lặng nhắc nhở mình đừng quên mục đích hôm nay đến.
Im ắng thinh lặng phiêu đãng trong phòng, hai người đều yên lặng.
Cố Du biết dụng ý anh xuất hiện, cho dù anh chẳng lạnh như băng mà nhìn mình, cô cũng rõ. Rửa mặt, lại đổi bộ quần áo, đi tới đối diện ghế sa lon anh ngồi xuống.
“Nói đi." Cô nhẹ giọng mở miệng.
Tiết Xán Đông đặt văn kiện trong tay tới trên bàn trà, giống như đàm phán một dự án hợp tác phổ thông, nhàn nhạt nhìn cô, “Con về bên tôi."
Cố Du lẳng lặng nhìn lại anh, không đưa tay lấy văn kiện, cũng không có cảm xúc dư thừa gì, chỉ chậm rãi nói với anh: “Con có thể về bên anh…"
Tiết Xán Đông chờ cô ‘Nhưng’, đồng thời cũng rõ ràng cảm thấy được, ngọn lửa nhỏ cuối cùng ẩn tàng trong đáy lòng đã tắt. Nếu như cô với con có lưu luyến, có lẽ… Cũng sẽ không hết thuốc nào cứu được như vậy.
Cố Du cảm thấy hơi lạnh anh tỏa ra, càng sâu hơn vừa rồi, cũng càng thêm trực tiếp. Cô yên lặng hít sâu dưới đáy lòng, âm thầm khuyên mình phải chịu đựng, không thể khóc.
“Nhưng sao?" Anh thúc giục cô, hoàn toàn mất mong muốn trò chuyện cùng với cô.
Cố Du tập trung ý chí, hơi mở mắt, không dám nhìn thẳng đôi mắt anh khiếp người, thấp giọng lại nhanh chóng nói với anh: “Không cần cho tôi tiền."
Tiết Xán Đông không phản ứng gì, lạnh lùng nhìn cô, chờ cô tiếp tục giải thích rõ ràng.
Cố Du nhìn thẳng anh, hít một hơi thật sâu, “Tôi muốn quyền thăm nom."
“Không thể." Tiết Xán Đông không cần suy nghĩ đã cự tuyệt. Mặc dù trong lòng anh từng có một thoáng mâu thuẫn, hi vọng cô ngoan ngoãn nghe mình an bài, đồng thời hi vọng cô còn có chút chân tình thực cảm, nhưng mâu thuẫn chỉ có thể là chuyện trong nháy mắt, sẽ không ảnh hưởng bất kỳ quyết định gì của anh.
Con không thể không có bất cứ quan hệ nào với cô được. Cô sau này cũng không thể xuất hiện trong cuộc đời của con. Loại người không kiện toàn như cô, xuất hiện trong cuộc đời của con chỉ có thể là một sự tổn thương.
Cố Du im lặng nhìn anh, gắng gượng chống đỡ và sự ngụy trang bị quyết tuyệt trong mắt của anh đánh cho vỡ nát. Khoảnh khắc xoang mũi cay cay, cô vội cụp mắt xuống, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
Đã sớm biết quyền giám hộ, anh không bao giờ cho cô, nên căn bản không chống lại. Chỉ là không ngờ quyền lui lại xin thăm nom, anh cũng không cho. Quyết tuyệt như thế, dứt khoát như vậy, so với trùm tư bản lạnh lùng vô tình lúc trước, thì không có khác chút nào. Quanh đi quẩn lại, anh vẫn là anh, cô lại đã sớm hoàn toàn thay đổi.
“Tôi là mẹ của con." Cô nhẹ giọng vùng vẫy vô vị.
Tiết Xán Đông nhìn cô, không đáp mảy may, biểu cảm ràng rành viết ‘Thì?’.
“Tôi có thể dùng pháp luật." Cô vô lực tiếp tục.
Tiết Xán Đông vẫn biểu cảm ‘Thì’, nhàn nhạt nhìn cô, giống như đang nhìn trò cười của cô, lại giống như đang thưởng thức bất lực của cô.
“Dưới gầm trời này chẳng phải ai cũng họ Tiết." Cô có hơi tức giận.
Tiết Xán Đông lần này mở miệng, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng cho cô một từ ‘Ừm’.
Cố Du nhìn anh thẳng tắp, vành mắt đỏ mấy lần, đều bị cô hung hăng ép xuống. Phẫn nộ, khó chịu tràn ngập lồng ngực, dần bị lý trí hấp thu. Có tư cách gì phẫn nộ, có tư cách gì khó chịu? Chẳng lẽ hết thảy không phải gieo gió gặt bão sao?
“Đọc thử đi." Tiết Xán Đông đẩy văn kiện lên trước mặt cô, làm như không thấy cảm xúc chập trùng mãnh liệt của cô. Mặc dù vừa rồi có một khoảnh khắc, hốc mắt cô phiếm hồng khiến trong lòng anh khẽ động. Nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ tới vô số lần cô đỏ mắt tựa vào trong ngực anh. Những thời khắc khiến anh đau lòng, nhịp tim ấm áp, ra đều là hư giả, làm vờ, tràn ngập toan tính. Trái tim băng giá đến tận đây, cũng không có gì cần nói.
Cố Du nhìn ‘Giấy thỏa thuận ly hôn’ đưa đến trước mắt, do dự hai giây, cầm lên. Đây là kết cục cô muốn, giờ còn kiểu cách nữa thì đúng là vô đạo đức. Mình trồng quả đắng, mình ăn.
Chữ đen thình lình, cô vừa đọc, trong lòng cảm thấy anh thực sự là tỉ mỉ cực kì. Ngay cả một phần vạn khả năng đều nghĩ đến, chỉ vì phòng ngừa cô xuất hiện trong cuộc đời của con.
Cô nhất định phải thừa nhận, đàn ông chính là lợi hại.
Cho dù cô là kẻ đầu têu cả sự kiện, hơn nữa còn là người bóp cò, nhưng cô cũng không thể nào giống như anh, nhanh chóng chặt đứt lại sạch sẽ như vậy. Từng chữ từng câu, thực sự là hung ác đến cực hạn, giống như là sáng đánh trả folder X của cô, mặc dù cô biết đây là si tâm vọng tưởng, bởi vì phần hiệp nghị nói với cô rất rõ ràng, căn bản cô không quan trọng, không đáng để anh làm ra bất kì hành động trả thù gì.
Cô là chỗ bẩn thỉu trong đời anh, mà anh đã làm xong hết thảy chuẩn bị, muốn thanh trừ cô hết. Sạch sẽ, sạch sẽ thanh trừ hết.
Lấy khoản tiền đủ tiêu mấy đời tiền anh cho, thì ngay cả tư cách nói cho người khác biết mình là ai cô cũng không còn. Càng đừng nói đến chuyện xuất hiện trong cuộc sống của con.
Cô nhìn mỗi chữ mỗi câu, cực kỳ nghiêm túc. Nặng nề mười hai trang giấy, khiến cô hoàn toàn nhận rõ chính mình. Cô bây giờ, giống như một cuộc làm ăn trong thế giới của anh, một cuộc trao đổi vật chất. Không phải duy nhất, thậm chí không có bất kỳ tính đặc thù gì.
Cô coi mình quá quan trọng. Bản thân siêu cấp khổng lồ, khiến cô cảm thấy hôn nhân, thậm chí giá trị quan vây quanh đời cô sụp đổ không tồn tại. Thật ra cô báo thù hay không, hồ đồ không, thì có quan hệ thế nào với anh chứ?
Cô không tốt, tôi lại tìm một người khác là được. Đạo lý đơn giản như thế, cô lại mãi như kẻ đui mù, vô thức từ chối nhận.
Hóa ra tất cả giãy dụa thống khổ của cô, trong mắt anh thật sự đều chỉ là ngu xuẩn. Anh không thể đồng cảm, càng không thể hiểu, bởi vì thực chất bên trong anh, căn bản là chướng mắt người như cô.
Tựa như người hiểu chuyện, bao giờ cũng chướng mắt kẻ hồ đồ.
Đọc đến cuối cùng, cô chậm rãi đóng văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Nội dung bên trong… Tôi có thể đáp ứng anh. Nhưng tiền, thật sự không cần thiết."
Tiết Xán Đông lẳng lặng nhìn cô, không nói tiếng nào.
Cố Du cười khổ một cái, thở dài nói: “Xem như một chút tôn nghiêm sau cùng cũng được, hãy thành toàn cho tôi đi."
Tiết Xán Đông im lặng, giống như đang suy tính.
Cố Du hơi mở mắt, nhìn về cây ngô đồng to lớn phía ngoài cửa sổ, thầm buông ra một câu: “Đừng để con cho là tôi bán nó…" Ngay sau đó cô lại cười khổ một cái, nói: “Mặc dù tỉ lệ anh cho nó biết tôi tồn tại không cao. Coi như tôi đang lừa mình dối người vậy. Thành toàn cho tôi, được không?"
Tiết Xán Đông yên lặng nhìn cô, thân thể không giải thích được tại sao bắt đầu cứng nhắc, trái tim cũng thầm đau. Bởi vì anh bỗng nhiên có ảo giác, cá thể đã từng tỏa ra hơi thở sinh mệnh trước mắt, đang dần dần mất đi tất cả linh tính của nó. Giống một đóa hoa hồng nát rữa nhụy, đang tàn lụi từng chút từng chút từ trong ra ngoài.
Lại trông mà giật mình.
Sáng sớm ngày thứ tư, mưa dầm mịt mờ.
Tiết Xán Đông lặng yên trở về. Cửa phòng ngủ bị anh đẩy ra, đập vào mí mắt chính là bóng dáng Cố Du nằm ở trên giường. Cô không có kéo màn cửa, chăn mền cũng không có đắp, nằm đưa lưng về phía anh, giống như là ngủ, lại giống không nghe thấy tiếng anh mở cửa.
Tiết Xán Đông đứng tại cửa ra vào, yên lặng nhìn cô. Có vài giây đồng hồ hoảng hốt, giống như tất cả ngày đó đều là giả, cô vẫn là cô vợ đáng yêu của anh, đang mang thai đứa con đáng yêu của họ.
Quản gia nói mấy ngày nay cô vẫn bình thường, chỉ trừ việc không hề rời đi ra phòng.
Anh lắng lại nội tâm chập trùng, đóng cửa phòng làm ra mấy tiếng vang.
Người trên giường giật giật theo, trở mình, có xu thế tỉnh lại.
Tiết Xán Đông lẳng lặng nhìn, chờ cô mở to mắt.
Ba giờ sáng Cố Du mới gian nan chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mạch kín não có hơi chậm. Tiềm thức đi trước ý thức, trước khi thấy rõ khuôn mặt anh, dịu dàng trong mắt cưs bất giác lộ ra, cũng không kịp thu hồi.
Hai người cứ đối mặt hai ba giây như vậy, đến khi cô hoàn toàn thức tỉnh, ánh mắt bắt đầu cố ý lạnh lùng, anh mới quay người ngồi xuống ghế sa lon, yên lặng nhắc nhở mình đừng quên mục đích hôm nay đến.
Im ắng thinh lặng phiêu đãng trong phòng, hai người đều yên lặng.
Cố Du biết dụng ý anh xuất hiện, cho dù anh chẳng lạnh như băng mà nhìn mình, cô cũng rõ. Rửa mặt, lại đổi bộ quần áo, đi tới đối diện ghế sa lon anh ngồi xuống.
“Nói đi." Cô nhẹ giọng mở miệng.
Tiết Xán Đông đặt văn kiện trong tay tới trên bàn trà, giống như đàm phán một dự án hợp tác phổ thông, nhàn nhạt nhìn cô, “Con về bên tôi."
Cố Du lẳng lặng nhìn lại anh, không đưa tay lấy văn kiện, cũng không có cảm xúc dư thừa gì, chỉ chậm rãi nói với anh: “Con có thể về bên anh…"
Tiết Xán Đông chờ cô ‘Nhưng’, đồng thời cũng rõ ràng cảm thấy được, ngọn lửa nhỏ cuối cùng ẩn tàng trong đáy lòng đã tắt. Nếu như cô với con có lưu luyến, có lẽ… Cũng sẽ không hết thuốc nào cứu được như vậy.
Cố Du cảm thấy hơi lạnh anh tỏa ra, càng sâu hơn vừa rồi, cũng càng thêm trực tiếp. Cô yên lặng hít sâu dưới đáy lòng, âm thầm khuyên mình phải chịu đựng, không thể khóc.
“Nhưng sao?" Anh thúc giục cô, hoàn toàn mất mong muốn trò chuyện cùng với cô.
Cố Du tập trung ý chí, hơi mở mắt, không dám nhìn thẳng đôi mắt anh khiếp người, thấp giọng lại nhanh chóng nói với anh: “Không cần cho tôi tiền."
Tiết Xán Đông không phản ứng gì, lạnh lùng nhìn cô, chờ cô tiếp tục giải thích rõ ràng.
Cố Du nhìn thẳng anh, hít một hơi thật sâu, “Tôi muốn quyền thăm nom."
“Không thể." Tiết Xán Đông không cần suy nghĩ đã cự tuyệt. Mặc dù trong lòng anh từng có một thoáng mâu thuẫn, hi vọng cô ngoan ngoãn nghe mình an bài, đồng thời hi vọng cô còn có chút chân tình thực cảm, nhưng mâu thuẫn chỉ có thể là chuyện trong nháy mắt, sẽ không ảnh hưởng bất kỳ quyết định gì của anh.
Con không thể không có bất cứ quan hệ nào với cô được. Cô sau này cũng không thể xuất hiện trong cuộc đời của con. Loại người không kiện toàn như cô, xuất hiện trong cuộc đời của con chỉ có thể là một sự tổn thương.
Cố Du im lặng nhìn anh, gắng gượng chống đỡ và sự ngụy trang bị quyết tuyệt trong mắt của anh đánh cho vỡ nát. Khoảnh khắc xoang mũi cay cay, cô vội cụp mắt xuống, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
Đã sớm biết quyền giám hộ, anh không bao giờ cho cô, nên căn bản không chống lại. Chỉ là không ngờ quyền lui lại xin thăm nom, anh cũng không cho. Quyết tuyệt như thế, dứt khoát như vậy, so với trùm tư bản lạnh lùng vô tình lúc trước, thì không có khác chút nào. Quanh đi quẩn lại, anh vẫn là anh, cô lại đã sớm hoàn toàn thay đổi.
“Tôi là mẹ của con." Cô nhẹ giọng vùng vẫy vô vị.
Tiết Xán Đông nhìn cô, không đáp mảy may, biểu cảm ràng rành viết ‘Thì?’.
“Tôi có thể dùng pháp luật." Cô vô lực tiếp tục.
Tiết Xán Đông vẫn biểu cảm ‘Thì’, nhàn nhạt nhìn cô, giống như đang nhìn trò cười của cô, lại giống như đang thưởng thức bất lực của cô.
“Dưới gầm trời này chẳng phải ai cũng họ Tiết." Cô có hơi tức giận.
Tiết Xán Đông lần này mở miệng, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng cho cô một từ ‘Ừm’.
Cố Du nhìn anh thẳng tắp, vành mắt đỏ mấy lần, đều bị cô hung hăng ép xuống. Phẫn nộ, khó chịu tràn ngập lồng ngực, dần bị lý trí hấp thu. Có tư cách gì phẫn nộ, có tư cách gì khó chịu? Chẳng lẽ hết thảy không phải gieo gió gặt bão sao?
“Đọc thử đi." Tiết Xán Đông đẩy văn kiện lên trước mặt cô, làm như không thấy cảm xúc chập trùng mãnh liệt của cô. Mặc dù vừa rồi có một khoảnh khắc, hốc mắt cô phiếm hồng khiến trong lòng anh khẽ động. Nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ tới vô số lần cô đỏ mắt tựa vào trong ngực anh. Những thời khắc khiến anh đau lòng, nhịp tim ấm áp, ra đều là hư giả, làm vờ, tràn ngập toan tính. Trái tim băng giá đến tận đây, cũng không có gì cần nói.
Cố Du nhìn ‘Giấy thỏa thuận ly hôn’ đưa đến trước mắt, do dự hai giây, cầm lên. Đây là kết cục cô muốn, giờ còn kiểu cách nữa thì đúng là vô đạo đức. Mình trồng quả đắng, mình ăn.
Chữ đen thình lình, cô vừa đọc, trong lòng cảm thấy anh thực sự là tỉ mỉ cực kì. Ngay cả một phần vạn khả năng đều nghĩ đến, chỉ vì phòng ngừa cô xuất hiện trong cuộc đời của con.
Cô nhất định phải thừa nhận, đàn ông chính là lợi hại.
Cho dù cô là kẻ đầu têu cả sự kiện, hơn nữa còn là người bóp cò, nhưng cô cũng không thể nào giống như anh, nhanh chóng chặt đứt lại sạch sẽ như vậy. Từng chữ từng câu, thực sự là hung ác đến cực hạn, giống như là sáng đánh trả folder X của cô, mặc dù cô biết đây là si tâm vọng tưởng, bởi vì phần hiệp nghị nói với cô rất rõ ràng, căn bản cô không quan trọng, không đáng để anh làm ra bất kì hành động trả thù gì.
Cô là chỗ bẩn thỉu trong đời anh, mà anh đã làm xong hết thảy chuẩn bị, muốn thanh trừ cô hết. Sạch sẽ, sạch sẽ thanh trừ hết.
Lấy khoản tiền đủ tiêu mấy đời tiền anh cho, thì ngay cả tư cách nói cho người khác biết mình là ai cô cũng không còn. Càng đừng nói đến chuyện xuất hiện trong cuộc sống của con.
Cô nhìn mỗi chữ mỗi câu, cực kỳ nghiêm túc. Nặng nề mười hai trang giấy, khiến cô hoàn toàn nhận rõ chính mình. Cô bây giờ, giống như một cuộc làm ăn trong thế giới của anh, một cuộc trao đổi vật chất. Không phải duy nhất, thậm chí không có bất kỳ tính đặc thù gì.
Cô coi mình quá quan trọng. Bản thân siêu cấp khổng lồ, khiến cô cảm thấy hôn nhân, thậm chí giá trị quan vây quanh đời cô sụp đổ không tồn tại. Thật ra cô báo thù hay không, hồ đồ không, thì có quan hệ thế nào với anh chứ?
Cô không tốt, tôi lại tìm một người khác là được. Đạo lý đơn giản như thế, cô lại mãi như kẻ đui mù, vô thức từ chối nhận.
Hóa ra tất cả giãy dụa thống khổ của cô, trong mắt anh thật sự đều chỉ là ngu xuẩn. Anh không thể đồng cảm, càng không thể hiểu, bởi vì thực chất bên trong anh, căn bản là chướng mắt người như cô.
Tựa như người hiểu chuyện, bao giờ cũng chướng mắt kẻ hồ đồ.
Đọc đến cuối cùng, cô chậm rãi đóng văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Nội dung bên trong… Tôi có thể đáp ứng anh. Nhưng tiền, thật sự không cần thiết."
Tiết Xán Đông lẳng lặng nhìn cô, không nói tiếng nào.
Cố Du cười khổ một cái, thở dài nói: “Xem như một chút tôn nghiêm sau cùng cũng được, hãy thành toàn cho tôi đi."
Tiết Xán Đông im lặng, giống như đang suy tính.
Cố Du hơi mở mắt, nhìn về cây ngô đồng to lớn phía ngoài cửa sổ, thầm buông ra một câu: “Đừng để con cho là tôi bán nó…" Ngay sau đó cô lại cười khổ một cái, nói: “Mặc dù tỉ lệ anh cho nó biết tôi tồn tại không cao. Coi như tôi đang lừa mình dối người vậy. Thành toàn cho tôi, được không?"
Tiết Xán Đông yên lặng nhìn cô, thân thể không giải thích được tại sao bắt đầu cứng nhắc, trái tim cũng thầm đau. Bởi vì anh bỗng nhiên có ảo giác, cá thể đã từng tỏa ra hơi thở sinh mệnh trước mắt, đang dần dần mất đi tất cả linh tính của nó. Giống một đóa hoa hồng nát rữa nhụy, đang tàn lụi từng chút từng chút từ trong ra ngoài.
Lại trông mà giật mình.
Tác giả :
Vi Cảnh