Hành Trình Của Cô
Chương 35
Editor: Tây An
Mười một năm trước, Giang Thành xảy ra chuyện lớn.
Cầu lớn vượt sông, sau khi được mấy tháng, một đêm đột nhiên đứt gãy đổ sụp gây oanh động cả nước. Việc này tạo thương vong cho 17 người, mấy chục chiếc xe hư hao, tổn thất kinh tế trực tiếp cao tới hơn hai trăm triệu nhân dân tệ, có thể nói tổn thất nặng nề. Mà đơn vị nhận xây cây cầu lớn này ngay lúc đó, chính là Hoa Khôn Kiến Thiết.
Vốn, công trình được bên truyền thông chính thống khoe khoang đã lâu, nếu như bất ngờ có chuyện, thì sẽ không được phép thông báo ra. Nhưng sơ suất của cầu lớn vượt sông quá lớn, che đậy cũng không che đậy che được, cho nên tất cả mọi người bắt đầu bàn bạc.
Lúc đó Hoa Khôn Kiến Thiết mặc dù có bộ phận công trình của mình, nhưng quy củ trong ngành đều là người có quyền trong giới chiếm tổng công trình, sau đó từng tầng nhận thầu, có nghĩa công việc bẩn thỉu mệt nhọc đều không làm, đơn thuần chỉ moi tiền.
Việc này mà cần vấn trách, đương nhiên cần đi tìm kẻ cầm đầu sản nghiệp khổng lồ này. Mà liên quan tới tiêu chuẩn lựa chọn tội nhân, thì là quá lớn không thể động, quá nhỏ lại không thể tin. Cho nên Cố Học Bân lúc đó được nhận thầu một hạng mục chất lượng, bèn vào mắt quý nhân một cách hợp logic.
Rất nhanh sau đó… Kết quả ra lò.
Qua điều tra lấy chứng cớ, sự cố quả thực vì chất lượng công trình có vấn đề, Cố Học Bân nhận thầu ở Giang Thành hôm qua đã bị bắt giữ. Tin tức nói như vậy.
Mà Hoa Khôn Kiến Thiết thực lực hùng hậu để biểu thành ý, cũng tiện thể khai trừ một đầu mục nhỏ ở bộ phận công trình phụ trách giám thị chất lượng, việc này cứ vậy lắng xuống. Một tuần lễ sau, tin tức mới sự kiện lớn ra mắt, sự cố lớn khiến người phẫn nộ này dần dần phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.
Cuộc sống sẽ không vì bất kì ai và chuyện gì mà dừng lại, huống chi là chuyện không liên quan tới mình.
Kẻ quản lý, chỉ mong bình an vượt qua. Kẻ hóng hớt, trừ chờ mong kết quả ra, càng lo lắng hơn chính là có gì tới vấn đề chất lượng công trình của họ. Về phần người tử thương trong trận tai nạn, có liên quan gì đến họ sao? Trừ khi người bị hại là người nhà của mình, thì có ai thực sự quan tâm đâu. Dù sao người xấu vào nhà giam, logic tất cả mọi người mong muốn đã được đến thỏa mãn.
Đương nhiên, ngoại trừ Cố Học Bân đã bị định thành người xấu. Ở tù chung thân, khiến logic của ông không thể thuyết phục chính mình. Vào tù rồi, tinh thần sụp đổ lải nhải. Chịu gần hai năm, lựa chọn một ngày ánh nắng sáng lạn, kết thúc sinh mệnh của mình.
Chỉ tiếc… Mạng ông không đến tuyệt lộ. Không chết, lại tàn tật nặng, toàn thân trên dưới chỉ có tròng mắt có thể tự do di chuyển. Tiền thuốc men khổng lồ nhà nước không thanh toán được, bắt ông đến chuộc tội, kết quả còn phải mời dăm ba người hầu hạ ông, việc này không có lời. Cho nên hai năm sau, ông bị ép phóng thích.
Nhà họ Cố, có tiền. Cố Học Bân mặc dù không có tên trong bảng xếp hạng giàu có toàn quốc, nhưng ở Giang Thành, cũng coi là người có tiền. Lúc đầu, làm vài thủ đoạn thì cũng có. Nhưng ai bảo núi cao có núi cao hơn, không chấp nhận cũng chỉ có thể kìm nén.
Có lẽ, cũng là cấp trên tương đối nhân từ, lúc phán quyết ông tài sản cũng không có bị tịch thu toàn bộ.
Nhưng cho dù là vậy, cuộc sống sau khi Cố Học Bân được phóng thích, cũng vẫn rất gian nan.
Không chết không cam lòng, còn sống thì sợ hãi, tiền thuốc men kếch xù, vơ than thở chỉ dâu mà mắng hòe, và con trai kiêu căng vô tri, nếu như nói thứ duy nhất có thể khiến ông cảm thấy một chút vui mừng, chính là cô con gái ngoan rảnh rỗi sẽ đến bệnh viện.
Năm đó Cố Du học học kỳ hai lớp mười hai, ngày ngày từ trường học đến bệnh viện thành một đường thẳng. So với việc cô ở nhà nhận hết sự trọng nam khinh nữ nhất quán của mẹ, thì chẳng bằng vào trong bệnh viện trò chuyện cùng bố.
Cố Học Bân khôi phục năng lực ngôn ngữ, cực kỳ có dục vọng được biểu đạt. Người đàn ông rộng rãi đôn hậu, tích cực tiến tới trong quá khứ… Thay đổi rồi. Ông trở nên vô cùng cố chấp, táo bạo dễ giận. Thường hai ba câu lại bắt đầu chửi ầm lên, mắng ông trời, mắng con trai và vợ, đương nhiên, mắng nhiều nhất vẫn là Tiết Quốc Lương của Hoa Khôn Kiến Thiết, và nhà họ Tiết cao quý của ông ta.
“Bố bị oan, con phải tin tưởng bố!"
“Nhà họ Tiết quá đáng ghét! Lạm dụng tư quyền xem mạng người như cỏ rác!"
“Công trình không có vấn đề, nhất định là bản vẽ thiết kế sai!"
“Con học kiến trúc đi, tương lai báo thù cho bố."
“Nhất định phải đến Hoa Khôn Kiến Thiết, bản vẽ của chúng tuyệt đối có vấn đề."
“Bố không được nữa, con phải nhớ bố nhé."
“Bố yêu con, bảo bối à."
Trong bốn năm, Cố Du thành công bị bố tẩy não. Tập đoàn Hoa Khôn và nhà họ Tiết, thành đại danh từ của tội ác. Cô từ bỏ giấc mộng của mình, học kiến trúc, bắt đầu chú ý nhà họ Tiết, thử tìm hiểu mỗi người trong đó. Trải qua mấy năm, cuối cùng thiết lập phương án kế tiếp có thể nhanh chóng thực hiện nhất.
Cô không biết mình rốt cuộc có được hay không, cũng không biết làm như thế có ý nghĩa gì, nhưng qua nhiều năm như vậy, trong đầu cô chỉ có một mục tiêu: Đó chính là báo thù cho bố. Dù quá trình này có bao nhiêu khó khăn, thời gian bao lâu, cô đều phải vượt mọi chông gai, vì nghĩ không quay đầu. Giống như đây mới là ý nghĩa cuộc đời.
Thế là… Cũng mới có tất cả của bây giờ.
Tối thứ sáu, Tiết Xán Đông về muộn.
Cố Du một mình ngồi trong thư phòng, nghiên cứu kĩ càng hồ sơ cầu lớn vượt sông bên trong ổ cứng.
Bắt đầu từ bản vẽ, từng giờ từng phút đọc cực kì tỉ mỉ. Sự cố lớn như vậy, họ đã dám tiết lộ ra bên ngoài, vậy nhất định làm phải thật hay. Mặc dù không hi vọng xa vời có thể tìm ra sai lầm rõ ràng gì, nhưng chí ít hiểu được thiết kế cấu tạo cây cầu này là bước đầu tiên rất quan trọng. Chỉ có hiểu rõ, mới có thể biết vấn đề ở đâu. Biết vấn đề ở đâu, cũng sẽ có cơ hội đâm một phát trí mạng lúc thích hợp.
Lúc này trời tối người yên, ánh đèn thư phòng nom rất sáng ngời. Patton đáng yêu ghé vào dưới chân Cố Du, chợp mắt ngon lành. Nó rất yêu nữ chủ nhân, gần như ngày nào cũng kề cận cô, dù cho buồn ngủ lắm rồi, giờ cũng vẫn không chịu về ổ đẹp của mình.
Cố Du hoàn hồn từ màn hình, véo cái cổ đau nhức, nâng chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt bất giác quét đến Patton, nháy mắt liền bị tướng ngủ ngốc nghếch của nó hấp dẫn. Cô vô thức cong khóe miệng lên, đột nhiên cảm thấy làm con chó cũng rất tốt.
Uống đủ nước, cô đặt lại chén trà, ánh mắt dừng lại ở thứ đồ bên cạnh, không thể động đậy.
Hai hộp thử thai chưa bóc, thình lình ở đó, lẳng lặng chờ người sử dụng nó.
Thời gian hành kinh của Cố Du đã qua bảy ngày, nhưng bạn tốt còn chưa tới, tám chín phần mười là trúng thưởng rồi. Chỉ là giờ cô không muốn kiểm tra, có khuynh hướng trốn tránh. Giống như biết đáp án xác thực trễ một giây, thì có thể ít đi một phần rầu rĩ, nhiều thêm một lát tự do.
Thật ra nếu như cô đủ ác, cho dù có, cũng có thể sinh non ngoài ý muốn, dù sao mục đích vốn là muốn lấy đổi lấy hôn nhân, còn đã đạt tới. Con, đương nhiên cũng không phải mấu chốt. Mà về sau, cô tốt nhất là nên xử lý, không để lại bất luận sự liên quan nào đến nhà họ Tiết. Thậm chí, mấy ngày trước cô còn có thể uống ít thuốc, trực tiếp tiêu diệt phôi thai chưa thành hình, sau đó nói với anh cô căn bản không trúng thưởng. Cách rất nhiều, đạo lý cũng vô cùng rõ ràng, nhưng cô cứ là chậm chạp không hạ quyết tâm nổi.
Ôi…
Nhịn không đặng mà yên lặng thở dài, cô dời ánh mắt, khi thử tập trung lực chú ý đến trên màn ảnh máy vi tính, Tiết Xán Đông đẩy cửa tiến đến.
Mười một năm trước, Giang Thành xảy ra chuyện lớn.
Cầu lớn vượt sông, sau khi được mấy tháng, một đêm đột nhiên đứt gãy đổ sụp gây oanh động cả nước. Việc này tạo thương vong cho 17 người, mấy chục chiếc xe hư hao, tổn thất kinh tế trực tiếp cao tới hơn hai trăm triệu nhân dân tệ, có thể nói tổn thất nặng nề. Mà đơn vị nhận xây cây cầu lớn này ngay lúc đó, chính là Hoa Khôn Kiến Thiết.
Vốn, công trình được bên truyền thông chính thống khoe khoang đã lâu, nếu như bất ngờ có chuyện, thì sẽ không được phép thông báo ra. Nhưng sơ suất của cầu lớn vượt sông quá lớn, che đậy cũng không che đậy che được, cho nên tất cả mọi người bắt đầu bàn bạc.
Lúc đó Hoa Khôn Kiến Thiết mặc dù có bộ phận công trình của mình, nhưng quy củ trong ngành đều là người có quyền trong giới chiếm tổng công trình, sau đó từng tầng nhận thầu, có nghĩa công việc bẩn thỉu mệt nhọc đều không làm, đơn thuần chỉ moi tiền.
Việc này mà cần vấn trách, đương nhiên cần đi tìm kẻ cầm đầu sản nghiệp khổng lồ này. Mà liên quan tới tiêu chuẩn lựa chọn tội nhân, thì là quá lớn không thể động, quá nhỏ lại không thể tin. Cho nên Cố Học Bân lúc đó được nhận thầu một hạng mục chất lượng, bèn vào mắt quý nhân một cách hợp logic.
Rất nhanh sau đó… Kết quả ra lò.
Qua điều tra lấy chứng cớ, sự cố quả thực vì chất lượng công trình có vấn đề, Cố Học Bân nhận thầu ở Giang Thành hôm qua đã bị bắt giữ. Tin tức nói như vậy.
Mà Hoa Khôn Kiến Thiết thực lực hùng hậu để biểu thành ý, cũng tiện thể khai trừ một đầu mục nhỏ ở bộ phận công trình phụ trách giám thị chất lượng, việc này cứ vậy lắng xuống. Một tuần lễ sau, tin tức mới sự kiện lớn ra mắt, sự cố lớn khiến người phẫn nộ này dần dần phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.
Cuộc sống sẽ không vì bất kì ai và chuyện gì mà dừng lại, huống chi là chuyện không liên quan tới mình.
Kẻ quản lý, chỉ mong bình an vượt qua. Kẻ hóng hớt, trừ chờ mong kết quả ra, càng lo lắng hơn chính là có gì tới vấn đề chất lượng công trình của họ. Về phần người tử thương trong trận tai nạn, có liên quan gì đến họ sao? Trừ khi người bị hại là người nhà của mình, thì có ai thực sự quan tâm đâu. Dù sao người xấu vào nhà giam, logic tất cả mọi người mong muốn đã được đến thỏa mãn.
Đương nhiên, ngoại trừ Cố Học Bân đã bị định thành người xấu. Ở tù chung thân, khiến logic của ông không thể thuyết phục chính mình. Vào tù rồi, tinh thần sụp đổ lải nhải. Chịu gần hai năm, lựa chọn một ngày ánh nắng sáng lạn, kết thúc sinh mệnh của mình.
Chỉ tiếc… Mạng ông không đến tuyệt lộ. Không chết, lại tàn tật nặng, toàn thân trên dưới chỉ có tròng mắt có thể tự do di chuyển. Tiền thuốc men khổng lồ nhà nước không thanh toán được, bắt ông đến chuộc tội, kết quả còn phải mời dăm ba người hầu hạ ông, việc này không có lời. Cho nên hai năm sau, ông bị ép phóng thích.
Nhà họ Cố, có tiền. Cố Học Bân mặc dù không có tên trong bảng xếp hạng giàu có toàn quốc, nhưng ở Giang Thành, cũng coi là người có tiền. Lúc đầu, làm vài thủ đoạn thì cũng có. Nhưng ai bảo núi cao có núi cao hơn, không chấp nhận cũng chỉ có thể kìm nén.
Có lẽ, cũng là cấp trên tương đối nhân từ, lúc phán quyết ông tài sản cũng không có bị tịch thu toàn bộ.
Nhưng cho dù là vậy, cuộc sống sau khi Cố Học Bân được phóng thích, cũng vẫn rất gian nan.
Không chết không cam lòng, còn sống thì sợ hãi, tiền thuốc men kếch xù, vơ than thở chỉ dâu mà mắng hòe, và con trai kiêu căng vô tri, nếu như nói thứ duy nhất có thể khiến ông cảm thấy một chút vui mừng, chính là cô con gái ngoan rảnh rỗi sẽ đến bệnh viện.
Năm đó Cố Du học học kỳ hai lớp mười hai, ngày ngày từ trường học đến bệnh viện thành một đường thẳng. So với việc cô ở nhà nhận hết sự trọng nam khinh nữ nhất quán của mẹ, thì chẳng bằng vào trong bệnh viện trò chuyện cùng bố.
Cố Học Bân khôi phục năng lực ngôn ngữ, cực kỳ có dục vọng được biểu đạt. Người đàn ông rộng rãi đôn hậu, tích cực tiến tới trong quá khứ… Thay đổi rồi. Ông trở nên vô cùng cố chấp, táo bạo dễ giận. Thường hai ba câu lại bắt đầu chửi ầm lên, mắng ông trời, mắng con trai và vợ, đương nhiên, mắng nhiều nhất vẫn là Tiết Quốc Lương của Hoa Khôn Kiến Thiết, và nhà họ Tiết cao quý của ông ta.
“Bố bị oan, con phải tin tưởng bố!"
“Nhà họ Tiết quá đáng ghét! Lạm dụng tư quyền xem mạng người như cỏ rác!"
“Công trình không có vấn đề, nhất định là bản vẽ thiết kế sai!"
“Con học kiến trúc đi, tương lai báo thù cho bố."
“Nhất định phải đến Hoa Khôn Kiến Thiết, bản vẽ của chúng tuyệt đối có vấn đề."
“Bố không được nữa, con phải nhớ bố nhé."
“Bố yêu con, bảo bối à."
Trong bốn năm, Cố Du thành công bị bố tẩy não. Tập đoàn Hoa Khôn và nhà họ Tiết, thành đại danh từ của tội ác. Cô từ bỏ giấc mộng của mình, học kiến trúc, bắt đầu chú ý nhà họ Tiết, thử tìm hiểu mỗi người trong đó. Trải qua mấy năm, cuối cùng thiết lập phương án kế tiếp có thể nhanh chóng thực hiện nhất.
Cô không biết mình rốt cuộc có được hay không, cũng không biết làm như thế có ý nghĩa gì, nhưng qua nhiều năm như vậy, trong đầu cô chỉ có một mục tiêu: Đó chính là báo thù cho bố. Dù quá trình này có bao nhiêu khó khăn, thời gian bao lâu, cô đều phải vượt mọi chông gai, vì nghĩ không quay đầu. Giống như đây mới là ý nghĩa cuộc đời.
Thế là… Cũng mới có tất cả của bây giờ.
Tối thứ sáu, Tiết Xán Đông về muộn.
Cố Du một mình ngồi trong thư phòng, nghiên cứu kĩ càng hồ sơ cầu lớn vượt sông bên trong ổ cứng.
Bắt đầu từ bản vẽ, từng giờ từng phút đọc cực kì tỉ mỉ. Sự cố lớn như vậy, họ đã dám tiết lộ ra bên ngoài, vậy nhất định làm phải thật hay. Mặc dù không hi vọng xa vời có thể tìm ra sai lầm rõ ràng gì, nhưng chí ít hiểu được thiết kế cấu tạo cây cầu này là bước đầu tiên rất quan trọng. Chỉ có hiểu rõ, mới có thể biết vấn đề ở đâu. Biết vấn đề ở đâu, cũng sẽ có cơ hội đâm một phát trí mạng lúc thích hợp.
Lúc này trời tối người yên, ánh đèn thư phòng nom rất sáng ngời. Patton đáng yêu ghé vào dưới chân Cố Du, chợp mắt ngon lành. Nó rất yêu nữ chủ nhân, gần như ngày nào cũng kề cận cô, dù cho buồn ngủ lắm rồi, giờ cũng vẫn không chịu về ổ đẹp của mình.
Cố Du hoàn hồn từ màn hình, véo cái cổ đau nhức, nâng chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt bất giác quét đến Patton, nháy mắt liền bị tướng ngủ ngốc nghếch của nó hấp dẫn. Cô vô thức cong khóe miệng lên, đột nhiên cảm thấy làm con chó cũng rất tốt.
Uống đủ nước, cô đặt lại chén trà, ánh mắt dừng lại ở thứ đồ bên cạnh, không thể động đậy.
Hai hộp thử thai chưa bóc, thình lình ở đó, lẳng lặng chờ người sử dụng nó.
Thời gian hành kinh của Cố Du đã qua bảy ngày, nhưng bạn tốt còn chưa tới, tám chín phần mười là trúng thưởng rồi. Chỉ là giờ cô không muốn kiểm tra, có khuynh hướng trốn tránh. Giống như biết đáp án xác thực trễ một giây, thì có thể ít đi một phần rầu rĩ, nhiều thêm một lát tự do.
Thật ra nếu như cô đủ ác, cho dù có, cũng có thể sinh non ngoài ý muốn, dù sao mục đích vốn là muốn lấy đổi lấy hôn nhân, còn đã đạt tới. Con, đương nhiên cũng không phải mấu chốt. Mà về sau, cô tốt nhất là nên xử lý, không để lại bất luận sự liên quan nào đến nhà họ Tiết. Thậm chí, mấy ngày trước cô còn có thể uống ít thuốc, trực tiếp tiêu diệt phôi thai chưa thành hình, sau đó nói với anh cô căn bản không trúng thưởng. Cách rất nhiều, đạo lý cũng vô cùng rõ ràng, nhưng cô cứ là chậm chạp không hạ quyết tâm nổi.
Ôi…
Nhịn không đặng mà yên lặng thở dài, cô dời ánh mắt, khi thử tập trung lực chú ý đến trên màn ảnh máy vi tính, Tiết Xán Đông đẩy cửa tiến đến.
Tác giả :
Vi Cảnh