Hạnh Phúc Tiểu Khu Thất Hào Lâu
Chương 9: “Lão động vật” ra khỏi cửa
Lý Ninh Hạ quyết định dẫn Niếp Thịnh Lâm đi cho bạn bè mình nhìn một lần, sau đó có thể thương lượng với lão Niếp có muốn ở chung với nhau hay không a.
Trong quán bar, vài chục người bạn của Lý Ninh Hạ nhìn thấy Niếp Thịnh Lâm.
Một người đàn ông cười thật ấm áp, có loại cảm giác nhu hòa. Từ khí chất đến hơi thở, Lý Ninh Hạ cũng cảm thấy được anh so với tất cả nam nhân trong quán bar này tốt hơn nhiều.
Giới thiệu qua lẫn nhau, lại hàn huyên thêm một chút, Lý Ninh Hạ tìm cớ đem Niếp Thịnh Lâm rời đi, các người bạn của Lý Ninh Hạ bỗng nhiên vây quanh cậu mà bắt đầu bát quái hỏi thăm.
“Anh ta đang làm gì?"
“Viên chức công ty." Lý Ninh Hạ không giấu diếm hay khuếch đại thông tin về Niếp Thịnh Lâm với bạn bè mình.
“Vậy mà cậu cũng muốn?" Có người hỏi.
“Viên chức nhỏ thì làm sao, người tốt là được."
“Bộ dáng lớn lên quả thật không tệ nha."
“Này này, đó là của tôi! Của tôi đó!" Lý Ninh Hạ lóe lên nắm tay, bảo vệ “chủ quyền" của chính mình.
“Tôi có nói là muốn cùng cậu tranh đoạt hay sao a?"
“Cho cậu mượn thêm lá gan này!" Lý Ninh Hạ hướng bạn mình bày ra biểu tình uy hiếp.
Mọi người đối với ngoại hình cùng khí chất Niếp Thịnh Lâm tỏ vẻ vừa lòng.
“Trên giường thế nào?" từ đánh giá bắt đầu chuyển tới đề tài nóng rồi.
“Còn chưa thử qua." Lý Ninh Hạ vò đầu.
“Bạn thân giúp ngươi thử trước xem." Có người biểu đạt thèm thuồng đối với Niếp Thịnh Lâm.
“Ở một bên nằm mơ đi."
Muốn gọi Niếp Thịnh Lâm trở lại bên người, Lý Ninh Hạ nhìn về phía của anh. Lúc này, Niếp Thịnh Lâm một mình đang tùy ý ngồi dựa vào một bên quầy bar, trong tay nâng ly rượu. Dưới ánh đèn, ngón tay thon dài cùng hàng lông mi khẽ hạ xuống đặc biệt đẹp mắt.
“Lão Niếp nhà cậu rất được rất được a." có một người bạn nói với Lý Ninh Hạ.
“Tôi biết."
“Cậu là sợ người khác cũng coi trọng anh ta, cho nên mới không gọi người ta bằng anh đi."
“Ai cần cậu lo."
Lý Ninh Hạ vẫy gọi:“Uy, lão Niếp, lại đây bên này."
Niếp Thịnh Lâm nghe tiếng lập tức đồng ý đi tới.
Bạn bè Lý Ninh Hạ thấy được, nhịn không được thở dài, “Chậc, tính tình thật tốt, nghe lời cậu như vậy."
“Đó là tính cách lão Niếp tốt." Lý Ninh Hạ rất là đắc ý.
Lúc này, có một người bạn tinh tế quan sát tỉ mỉ Niếp Thịnh Lâm, sau đó nói: “Tôi nhìn thế nào cũng thấy anh nhìn có chút quen mắt a."
Lý Ninh Hạ không lưu tình mà ồn ào nói: “Tự Lai Thục cậu bớt nói giỡn cho tôi đi. Lão Niếp của tôi mới không quen cậu."
Sau khi gặp qua bạn bè, trên đường từ quán bar trở về tiểu khu Vui Vẻ, Niếp Thịnh Lâm trêu đùa: “Bọn họ cho anh mấy điểm?"
Mi mắt Lý Ninh Hạ khẽ nhíu, nhìn về phía Niếp Thịnh Lâm. Nguyên lai anh cũng biết ý tứ dẫn anh đi gặp bạn bè.
“Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."
“Nói như vậy anh qua cửa rồi."
“Hắc, lão Niếp, anh từ lúc nào học được cách nói hùa theo rồi." Lý Ninh Hạ nhịn không được ngẩng đầu nhìn Niếp Thịnh Lâm,tự tiếu phi tiếu nói.
“Anh nên biết chứ a." Niếp Thịnh Lâm thẳng thắng nói.
“Em thích là được rồi."Lý Ninh Hạ nhỏ giọng nói, cậu lại thẹn thùng rồi.
Bàn tay Niếp Thịnh Lâm xoa xoa phía sau cổ Lý Ninh Hạ, giống như đang vuốt ve một con mèo nhỏ.
“Đúng vậy, chỉ cần em không chê bỏ anh a."
Nguyên bản Lý Ninh Hạ dự định chính thức thương lượng cùng Niếp Thịnh Lâm muốn ở cùng nhau hay không, Niếp Thịnh Lâm lại nói với cậu, anh phải đi công tác.
“Anh chỉ là một viên chức nhỏ, đi công tác cái gì a." Lý Ninh Hạ rất không vui. Cậu đã có thói quen có Niếp Thịnh Lâm trong cuộc sống,đột nhiên nghe được anh phải đi, hai người phải tách ra, Lý Ninh Hạ không tiếp thu được.
“Anh cũng không có biện pháp, cái này cũng quá gấp a."
“Đi bao lâu?"
“Ít nhất cũng hơn nửa tháng."
“Cái gì! Thời gian dài như vậy!"
Lý Ninh Hạ thay Niếp Thịnh Lâm thu thập hành lý, thuận tiện lôi kéo Niếp Thịnh Lâm đi mua một đống quần áo.
“Anh nhìn anh xem, chỉ có mấy cái áo lót cũ, quần vải bố, áo mặc tròng đầu. Cũng không phải là ông già, mặc áo lót bên trong làm gì." Lý Ninh Hạ quở trách,“Em phải chiếu cố anh, anh thiệt khiến người ta lo lắng!"
Niếp Thịnh Lâm vâng dạ cười gật đầu.
Mua áo somi mới cùng quần dài, Lý Ninh Hạ còn thay Niếp Thịnh Lâm chọn lựa tây trang có giá tiền nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, chuẩn bị cho anh khi đi họp thì sẽ mặc.
Nhìn thấy Niếp Thịnh Lâm mặc tây trang, Lý Ninh Hạ ở trong lòng âm thầm sợ hãi, quả nhiên là thiết kế riêng dành cho nam nhân, Niếp Thịnh Lâm mặc như vậy, thoạt nhìn vô cùng đáng chú ý. Đeo mắt kính màu bạc, ôn hòa cười đứng nơi đó, cảm giác ôn nhu mềm mại, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm anh.
Tiền đi công tác đều dùng hết để mua quần áo vào buổi tối đó, Niếp Thịnh Lâm ở trên bàn sửa sang lại tư liệu cần phải đi công tác, Lý Ninh Hạ tựa trên lưng anh, trong tay gặm một quả táo.
Lúc này, Lý Ninh Hạ trong lòng tính toán một sự việc khác. Cậu cảm thấy cậu phảiuy hiếp chặn đường lão Niếp trước,tiêm cho anh một mũi tiêm phòng ngự.Nói với anh khi ra ra ngoài, ăn nhiều đồ ăn uống ít rượu, còn nữa, không cần trêu chọc các hoa đào*. (các cô gái)
“Này, em nói a, anh đi công tác thì công tác, không cần phải đi làm công việc hoa hoa gì đó. Buổi tối có người gọi tới điện thoại của khách sạn, không cho tiếp!"
“Thế nếu em gọi thì sao?" Niếp Thịnh Lâm bồi cười hỏi
“Em sẽ gọi di động của anh! Em sao có thể gọi vào số điện thoại của khách sạn được, hừ."
“Phải, phải."
“Nhớ kỹ?" Lý Ninh Hạ nói xong vươn tay đến,ý bảo Niếp Thịnh Lâm cùng cậu ngoắc ngón tay làm cam đoan.
Niếp Thịnh Lâm cười cùng Lý Ninh Hạ ngoắc ngón tay,“Nhớ kỹ."
Nhìn thấy biểu hiện ngoan ngoãn của Niếp Thịnh Lâm, Lý Ninh Hạ cũng thả lỏng được nửa tâm, sau đó, Lý Ninh Hạ nói: “Anh đi công tác, em muốn ở lại nhà anh."
“Được."
“Em là nói, sau này em sẽ không sống trong ký túc xá nữa."
Niếp Thịnh Lâm xoay người lại,cùng Lý Ninh Hạ mặt đối mặt, nhìn cậu thật sâu, bàn tay khẽ vuốt hai má Lý Ninh Hạ,“Anh hiểu."
“Anh hiểu được cái gì hả, con người anh a……" Ánh mắt Niếp Thịnh Lâm làm cho Lý Ninh Hạ đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
“Anh như thế nào không rõ. Em chờ anh đi công tác trở về."
Anh là thật sự hiểu được? Hẳn là hiểu được đi.
Lúc này, Niếp Thịnh Lâm lấy ra một bộ chìa khóa mới,“Đã sớm muốn giao cho em."
“Đã sớm nghĩ mà anh hiện tại mới đưa em, hừ." Lý Ninh Hạ một phen đoạt lấy chìa khóa, gắt gao giữ chặt trong lòng bàn tay không buông, trái tim vì kích động mà đập thình thịch.
Nhìn biểu tình lúc này của Lý Ninh Hạ, Niếp Thịnh Lâm nhẹ nhàng kéo cậu lại gần một chút, sau đó tiếp tục bắt tay vào sửa tư liệu. Lý Ninh Hạ tựa vào trên lưng Niếp Thịnh Lâm, chơi đùa với chìa khóa trong tay.
Không khí thật yên tình trầm lặng, cũng như tâm trạng hiện tại của cả hai người lúc này.
Niếp Thịnh Lâm đi công tác rồi, Lý Ninh Hạ thu nhập hành lý của mình, nói chuyện với công ty chuyển phát nhanh, chính thức dọn vào nhà Niếp gia. Đáng tiếc lão Niếp không có ở đây, không có cách nào mở tiệc chúc mừng, đành phải đợi đến khi anh trở về.
Niếp Thịnh Lâm vừa đi chính là một tháng, Lý Ninh Hạ cảm thấy thời gian — thực dài.
Sau đó, Lý Ninh Hạ ở trong điện thoại phát giận, “Anh là một viên chức nhỏ, công ty anh cũng dùng người quá chặt chẽ đi. Thời gian lâu như vậy! Rốt cuộc muốn mở bao nhiêu cuộc họp, có bao nhiêu việc muốn anh làm a."
Niếp Thịnh Lâm một mặt trấn an, “Xử lý xong sẽ trở lại, anh sẽ nhanh, anh sẽ nhanh a."
Mỗi ngày, hai người đều gọi điện thoại nói chuyện, tuy rằng bị ngăn cách, Lý Ninh Hạ thế nhưng vẫn biết được Niếp Thịnh Lâm đang làm cái gì,cậu cảm thấy an tâm. Lý Ninh Hạ cho rằng, lần công tác này coi như là một khảo nghiệm đối với lão Niếp, xem biểu hiện lúc anh làm việc bên ngoài như thế nào. Đương nhiên, kết quả Lý Ninh Hạ thực vừa lòng. lão Niếp quả nhiên là một người thành thật.
Trong quán bar, vài chục người bạn của Lý Ninh Hạ nhìn thấy Niếp Thịnh Lâm.
Một người đàn ông cười thật ấm áp, có loại cảm giác nhu hòa. Từ khí chất đến hơi thở, Lý Ninh Hạ cũng cảm thấy được anh so với tất cả nam nhân trong quán bar này tốt hơn nhiều.
Giới thiệu qua lẫn nhau, lại hàn huyên thêm một chút, Lý Ninh Hạ tìm cớ đem Niếp Thịnh Lâm rời đi, các người bạn của Lý Ninh Hạ bỗng nhiên vây quanh cậu mà bắt đầu bát quái hỏi thăm.
“Anh ta đang làm gì?"
“Viên chức công ty." Lý Ninh Hạ không giấu diếm hay khuếch đại thông tin về Niếp Thịnh Lâm với bạn bè mình.
“Vậy mà cậu cũng muốn?" Có người hỏi.
“Viên chức nhỏ thì làm sao, người tốt là được."
“Bộ dáng lớn lên quả thật không tệ nha."
“Này này, đó là của tôi! Của tôi đó!" Lý Ninh Hạ lóe lên nắm tay, bảo vệ “chủ quyền" của chính mình.
“Tôi có nói là muốn cùng cậu tranh đoạt hay sao a?"
“Cho cậu mượn thêm lá gan này!" Lý Ninh Hạ hướng bạn mình bày ra biểu tình uy hiếp.
Mọi người đối với ngoại hình cùng khí chất Niếp Thịnh Lâm tỏ vẻ vừa lòng.
“Trên giường thế nào?" từ đánh giá bắt đầu chuyển tới đề tài nóng rồi.
“Còn chưa thử qua." Lý Ninh Hạ vò đầu.
“Bạn thân giúp ngươi thử trước xem." Có người biểu đạt thèm thuồng đối với Niếp Thịnh Lâm.
“Ở một bên nằm mơ đi."
Muốn gọi Niếp Thịnh Lâm trở lại bên người, Lý Ninh Hạ nhìn về phía của anh. Lúc này, Niếp Thịnh Lâm một mình đang tùy ý ngồi dựa vào một bên quầy bar, trong tay nâng ly rượu. Dưới ánh đèn, ngón tay thon dài cùng hàng lông mi khẽ hạ xuống đặc biệt đẹp mắt.
“Lão Niếp nhà cậu rất được rất được a." có một người bạn nói với Lý Ninh Hạ.
“Tôi biết."
“Cậu là sợ người khác cũng coi trọng anh ta, cho nên mới không gọi người ta bằng anh đi."
“Ai cần cậu lo."
Lý Ninh Hạ vẫy gọi:“Uy, lão Niếp, lại đây bên này."
Niếp Thịnh Lâm nghe tiếng lập tức đồng ý đi tới.
Bạn bè Lý Ninh Hạ thấy được, nhịn không được thở dài, “Chậc, tính tình thật tốt, nghe lời cậu như vậy."
“Đó là tính cách lão Niếp tốt." Lý Ninh Hạ rất là đắc ý.
Lúc này, có một người bạn tinh tế quan sát tỉ mỉ Niếp Thịnh Lâm, sau đó nói: “Tôi nhìn thế nào cũng thấy anh nhìn có chút quen mắt a."
Lý Ninh Hạ không lưu tình mà ồn ào nói: “Tự Lai Thục cậu bớt nói giỡn cho tôi đi. Lão Niếp của tôi mới không quen cậu."
Sau khi gặp qua bạn bè, trên đường từ quán bar trở về tiểu khu Vui Vẻ, Niếp Thịnh Lâm trêu đùa: “Bọn họ cho anh mấy điểm?"
Mi mắt Lý Ninh Hạ khẽ nhíu, nhìn về phía Niếp Thịnh Lâm. Nguyên lai anh cũng biết ý tứ dẫn anh đi gặp bạn bè.
“Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."
“Nói như vậy anh qua cửa rồi."
“Hắc, lão Niếp, anh từ lúc nào học được cách nói hùa theo rồi." Lý Ninh Hạ nhịn không được ngẩng đầu nhìn Niếp Thịnh Lâm,tự tiếu phi tiếu nói.
“Anh nên biết chứ a." Niếp Thịnh Lâm thẳng thắng nói.
“Em thích là được rồi."Lý Ninh Hạ nhỏ giọng nói, cậu lại thẹn thùng rồi.
Bàn tay Niếp Thịnh Lâm xoa xoa phía sau cổ Lý Ninh Hạ, giống như đang vuốt ve một con mèo nhỏ.
“Đúng vậy, chỉ cần em không chê bỏ anh a."
Nguyên bản Lý Ninh Hạ dự định chính thức thương lượng cùng Niếp Thịnh Lâm muốn ở cùng nhau hay không, Niếp Thịnh Lâm lại nói với cậu, anh phải đi công tác.
“Anh chỉ là một viên chức nhỏ, đi công tác cái gì a." Lý Ninh Hạ rất không vui. Cậu đã có thói quen có Niếp Thịnh Lâm trong cuộc sống,đột nhiên nghe được anh phải đi, hai người phải tách ra, Lý Ninh Hạ không tiếp thu được.
“Anh cũng không có biện pháp, cái này cũng quá gấp a."
“Đi bao lâu?"
“Ít nhất cũng hơn nửa tháng."
“Cái gì! Thời gian dài như vậy!"
Lý Ninh Hạ thay Niếp Thịnh Lâm thu thập hành lý, thuận tiện lôi kéo Niếp Thịnh Lâm đi mua một đống quần áo.
“Anh nhìn anh xem, chỉ có mấy cái áo lót cũ, quần vải bố, áo mặc tròng đầu. Cũng không phải là ông già, mặc áo lót bên trong làm gì." Lý Ninh Hạ quở trách,“Em phải chiếu cố anh, anh thiệt khiến người ta lo lắng!"
Niếp Thịnh Lâm vâng dạ cười gật đầu.
Mua áo somi mới cùng quần dài, Lý Ninh Hạ còn thay Niếp Thịnh Lâm chọn lựa tây trang có giá tiền nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, chuẩn bị cho anh khi đi họp thì sẽ mặc.
Nhìn thấy Niếp Thịnh Lâm mặc tây trang, Lý Ninh Hạ ở trong lòng âm thầm sợ hãi, quả nhiên là thiết kế riêng dành cho nam nhân, Niếp Thịnh Lâm mặc như vậy, thoạt nhìn vô cùng đáng chú ý. Đeo mắt kính màu bạc, ôn hòa cười đứng nơi đó, cảm giác ôn nhu mềm mại, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm anh.
Tiền đi công tác đều dùng hết để mua quần áo vào buổi tối đó, Niếp Thịnh Lâm ở trên bàn sửa sang lại tư liệu cần phải đi công tác, Lý Ninh Hạ tựa trên lưng anh, trong tay gặm một quả táo.
Lúc này, Lý Ninh Hạ trong lòng tính toán một sự việc khác. Cậu cảm thấy cậu phảiuy hiếp chặn đường lão Niếp trước,tiêm cho anh một mũi tiêm phòng ngự.Nói với anh khi ra ra ngoài, ăn nhiều đồ ăn uống ít rượu, còn nữa, không cần trêu chọc các hoa đào*. (các cô gái)
“Này, em nói a, anh đi công tác thì công tác, không cần phải đi làm công việc hoa hoa gì đó. Buổi tối có người gọi tới điện thoại của khách sạn, không cho tiếp!"
“Thế nếu em gọi thì sao?" Niếp Thịnh Lâm bồi cười hỏi
“Em sẽ gọi di động của anh! Em sao có thể gọi vào số điện thoại của khách sạn được, hừ."
“Phải, phải."
“Nhớ kỹ?" Lý Ninh Hạ nói xong vươn tay đến,ý bảo Niếp Thịnh Lâm cùng cậu ngoắc ngón tay làm cam đoan.
Niếp Thịnh Lâm cười cùng Lý Ninh Hạ ngoắc ngón tay,“Nhớ kỹ."
Nhìn thấy biểu hiện ngoan ngoãn của Niếp Thịnh Lâm, Lý Ninh Hạ cũng thả lỏng được nửa tâm, sau đó, Lý Ninh Hạ nói: “Anh đi công tác, em muốn ở lại nhà anh."
“Được."
“Em là nói, sau này em sẽ không sống trong ký túc xá nữa."
Niếp Thịnh Lâm xoay người lại,cùng Lý Ninh Hạ mặt đối mặt, nhìn cậu thật sâu, bàn tay khẽ vuốt hai má Lý Ninh Hạ,“Anh hiểu."
“Anh hiểu được cái gì hả, con người anh a……" Ánh mắt Niếp Thịnh Lâm làm cho Lý Ninh Hạ đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
“Anh như thế nào không rõ. Em chờ anh đi công tác trở về."
Anh là thật sự hiểu được? Hẳn là hiểu được đi.
Lúc này, Niếp Thịnh Lâm lấy ra một bộ chìa khóa mới,“Đã sớm muốn giao cho em."
“Đã sớm nghĩ mà anh hiện tại mới đưa em, hừ." Lý Ninh Hạ một phen đoạt lấy chìa khóa, gắt gao giữ chặt trong lòng bàn tay không buông, trái tim vì kích động mà đập thình thịch.
Nhìn biểu tình lúc này của Lý Ninh Hạ, Niếp Thịnh Lâm nhẹ nhàng kéo cậu lại gần một chút, sau đó tiếp tục bắt tay vào sửa tư liệu. Lý Ninh Hạ tựa vào trên lưng Niếp Thịnh Lâm, chơi đùa với chìa khóa trong tay.
Không khí thật yên tình trầm lặng, cũng như tâm trạng hiện tại của cả hai người lúc này.
Niếp Thịnh Lâm đi công tác rồi, Lý Ninh Hạ thu nhập hành lý của mình, nói chuyện với công ty chuyển phát nhanh, chính thức dọn vào nhà Niếp gia. Đáng tiếc lão Niếp không có ở đây, không có cách nào mở tiệc chúc mừng, đành phải đợi đến khi anh trở về.
Niếp Thịnh Lâm vừa đi chính là một tháng, Lý Ninh Hạ cảm thấy thời gian — thực dài.
Sau đó, Lý Ninh Hạ ở trong điện thoại phát giận, “Anh là một viên chức nhỏ, công ty anh cũng dùng người quá chặt chẽ đi. Thời gian lâu như vậy! Rốt cuộc muốn mở bao nhiêu cuộc họp, có bao nhiêu việc muốn anh làm a."
Niếp Thịnh Lâm một mặt trấn an, “Xử lý xong sẽ trở lại, anh sẽ nhanh, anh sẽ nhanh a."
Mỗi ngày, hai người đều gọi điện thoại nói chuyện, tuy rằng bị ngăn cách, Lý Ninh Hạ thế nhưng vẫn biết được Niếp Thịnh Lâm đang làm cái gì,cậu cảm thấy an tâm. Lý Ninh Hạ cho rằng, lần công tác này coi như là một khảo nghiệm đối với lão Niếp, xem biểu hiện lúc anh làm việc bên ngoài như thế nào. Đương nhiên, kết quả Lý Ninh Hạ thực vừa lòng. lão Niếp quả nhiên là một người thành thật.
Tác giả :
Lâm Tử Tự