Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
Chương 22 Chương 22
Tôi không biết đã đi bao lâu vì hình như tôi không thấy trời tối, cũng không biết bản thân muốn tìm kiếm điều gì phía trước, chỉ biết là cứ nên tiến về phía trước . Tôi nghe có ai gọi mình nhưng tôi không thể nào nhớ được giọng nói thân quen ấy, rất quen nhưng sao tôi không thể nhớ được.
-Đồng …, Đồng à….. – là ai đó lại đang gọi tôi rất tha thiết
Tôi đi đi mãi đến một cánh đồng hoa rất đẹp, những cánh hoa nhỏ xinh vàng ươm hoà cùng màu xanh của cỏ và cây lá đàn bướm trắng dập dền như điểm tô cho bức tranh tuyệt mỹ này; bên cạnh còn có dòng suối nhỏ uốn quanh nữa. Có tiếng của gió rồi tiếng của phong linh reo vang có cả những chú chim ríu rít nữa. Nơi đây thật đẹp thật thanh bình và thoải mái, có khi nào tôi giống như cô bé Alice lạc vào xứ sở thần tiên không? sẽ có chàng thỏ nào nhảy ra không nhỉ?
“xoạt xoạt.." một vài tiếng động nhỏ thu hút sự chú ý của tôi, tôi rón rén đi về phía đó, thật kì lạ nha bước chân của tôi rất nhẹ nhàng
-Woa … là một chú thỏ trắng – tôi thích thú reo lên cũng đồng thời đánh động tới chú thỏ đáng yêu ấy,
Ấy vậy mà chú ta chả thèm sợ tôi gì cả cứ hiên ngang nhấm nháp bữa sáng ( tôi buổi sáng vì tôi thấy ánh nắng ở đây rất dịu không gắt) không lẽ chú thỏ này không phải thỏ bình thường ? (biết giới tính của người… à thỏ chưa mà cứ chú chú miết thế nhỉ? )
Ăn xong nó đưa hai mắt “ long lanh" nhìn tôi rồi nhảy một cái rồi lại nhìn rồi lại nhảy sau đó nhìn tiếp, là sao nhỉ? Hình như nó muốn tôi đi theo thì phải….?
Dù sao tôi cũng đang rảnh, cứ theo nó xem sao. Thỏ đưa tôi đến một căn nhà nhỏ khá xinh màu trắng, phía trước có giàn hoa giấy hồng hồng đỏ đỏ, bên ngoài là một hàng rào gỗ khá đơn sơ.
Ở giữa sân có một cô gái ngồi trên xích đu cũng màu trắng nốt đang cầm mấy bông hoa làm gì đó, dáng người rất quen, tôi đứng nhìn một lúc đánh bạo bước vào. Cô ấy ngẩn mặt nhìn tôi cười dịu dàng, còn tôi thì lòng muốn nói mà sao không phát thành tiếng miệng cứ ú ớ, người trước mặt tôi là Nhã…Nhã Phương người chị thân yêu của tôi
-Bé ngốc sao cứ nhìn chị mãi thế? - chị lại cười sao đó cầm vòng hoa vừa tết xong tiến về phía tôi, đội lên đầu tôi y như hồi bé – xinh quá!
Chị quay vào trong nhà gọi to hớn hở, mặc ặt tôi thộn ra ngu ngơ
-Mẹ ơi! mẹ ra xem này, bé Đồng nhà ta xinh chưa?
Mẹ sao? mẹ Chi cũng ở đây? Hihi vui thật lâu rồi không gặp chắc thể nào tôi cũng bị mẹ mắng cho xem.
-Mẹ ra đây…
Theo sao tiếng nói thì người phụ nữ cũng bước ra, nhưng tiếng nói này không phải của mẹ Chi, và chắc chắn một điều người trước mặt tôi hiện giờ không phải là bà dù rất giống nhưng không phải vì người này… người này.. là mẹ tôi. Người mẹ hiền từ xinh đẹp nhưng bạc mệnh của tôi, mẹ vẫn như trong trí nhớ của tôi vẫn rất xinh đẹp không hề già đi nếu nói mẹ là chị tôi người khác cũng sẽ tin mà không do dự suy nghĩ
-M..ẹ… mẹ là ..là mẹ thật sao? Là mẹ phải không huhuhu con nhớ mẹ lắm rất nhớ
Tôi như đứa trẻ chạy tới ôm chầm lấy mẹ khóc ngon lành mặc cho chị kế bên cứ tủm tỉm cười, mẹ thì ra sức dỗ dành
-Thôi nào con gái, lớn rồi sắp lấy chồng được rồi mà còn nhõng nhẽo thế
-Hức … hu.. người ..hức người ..ta nhớ mẹ mà,- tôi được thế càng tức tưởi
Nói xong tôi choàng tay ôm lấy cả chị luôn hai người thân yêu nhất của tôi đã ở đây, tôi sẽ không đi đâu nữa cả, sẽ không để họ rời xa tôi.
Được ăn cơm mẹ nấu đúng là tuyệt nhất, tôi ăn rất nhiều suốt bữa cơm chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Khi đi ngủ tôi dành nằm giữ hai người, ôm chặt cả hai, tôi sợ nếu lơi tay họ sẽ bỏ tôi đi mất.
Uhm ! mấy chú chim cứ tranh nhau “bà tám" làm tôi thức giấc luôn tôi đã ngủ rất ngon, nhìn sang hai bên đều trống trãi sự sợ hãi ùa đến trong lòng tôi tung chăn, chạy khỏi giường
-Mẹ mẹ ơi? …chị… chị đâu rồi – tôi hét toáng lên
-Sao thế con gái/ bé Đồng – hai người đang làm thức ăn đồng loạt quay lại nhìn tôi cười
-Híc con tưởng hai người bỏ rơi con nữa – tôi ôm cả hai rồi phụng phịu
Hai người nhìn tôi lắc đầu cười, ăn xong tôi với chị ra con suối gần cánh đồng hoa vàng bắt cá. Nhưng cả buổi chẳng được con nào, thế là rủ nhau ra cánh đồng hoa nằm ngắm mây bay. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều rất vui vẻ nếu thời gian đừng trôi nữa thì tốt quá.
-Đồng này, em phải về thôi
-Hả? sao chỉ em? chị đi đâu à? về chung đi không mẹ mắng đấy
-Không phải về nhà của chị và mẹ, mà về nơi vốn thuộc về em, nơi có người con trai em yêu, và người yêu em tha thiết..
-Không… không có em không có yêu hắn ta hắn là người xấu là người làm chị khổ, em không có yêu…. – tôi cúi gầm mặt không dám nhìn chị
Chị cười hiền nhìn tôi,nụ cười của chị vẫn là đẹp nhất chị bảo mình chưa từng trách anh ấy, chưa từng hối hận nếu thời gian quay lại chị vẫn chọn anh ấy, dù cho anh ta không nhớ gì về chị. Càng không trách vì tôi đã yêu anh ấy; Chị bảo anh xứng đáng được yêu và tôi cũng thế. Chị muốn tôi trân trọng những gì mình đang có sống thật với lòng mình, lệu tôi có làm được?. Nhưng chị không biết sao tôi càng muốn trân trong thời gian bên mẹ và chị
-Mẹ của em bây giờ là mẹ Chi mẹ đang gọi em, còn mẹ của chị hiện tại đang ở trong ngôi nhà đó chờ chị, con trai em cũng đang chờ em, người đó cũng mong ngóng em, em nỡ để họ đau khổ sao? đừng trốn tránh nữa em
Tôi không biết nói gì hơn, chỉ biết lắc đầu , mẹ không biết đến lúc nào cũng ngồi xuống ôm tôi vào lòng
-Về đi con… mẹ và Nhã Phương luôn ở bên con, những người ấy cần con hơn chúng ta
-Mẹ… hu huhu…con không muốn xa mẹ
-Ngoan nào con..
-Mẹ có thể hát cho con nghe một lần nữa không?
Mẹ mỉm cười nhìn tôi mã nguyện mẹ biết tôi đã quyết định, ôm tôi vào lòng mẹ cất tiếng hát, chị cũng vùi đầu bên mẹ. Tôi bước đi thật chậm, để nghe được mẹ hát thêm, cố đi thụt lùi để có thể nhìn thấy hai người thêm một chút cả hai vẫn đứng im mỉm cười vẫy tay với tôi,nhưng mắt tôi thì nhạt nhoà..