Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 298: Ơ hay nhỉ? Đem ba hiến xác thế mà coi được!
Chiều ngày hôm đó, trong lúc cả nhà đang ăn cơm Uông Nguyệt Hoa dừng đũa bắt chuyện với Cố Chính Khanh:
" Ông xã à! Em và các con có chuyện này rất rất quan trọng muốn bàn bạc với anh a. Nó ảnh hưởng đến tương lai của bé Gấu sau này đó. "
Ông từ tốn ăn cơm, gật gật đầu:
" Ừm, chuyện đó để lát ăn cơm rồi bàn. Giờ cứ thoải mái đánh chén cho xong cái bụng đã. Người ta nói có thực mới vực được đạo mà. "
Bà tằng hắng giọng, liếc liếc mấy thằng con trai rồi nhìn ông, nói câu không thể phản bác được.
" Đúng là có thực mới vực được đạo nhưng người xưa cũng có câu trời đánh tránh bữa ăn. Em mà nói chuyện đó ra anh không tán em vỡ mồm mới là lạ. Thời điểm để đưa ra kế hoạch hy sinh không bị đánh chính là canh lúc đang ăn cơm. Hì hì, đúng không các con trai cưng của mẹ? Cho cái hiệu ứng nào. "
Bốn chàng thiếu gia đứng bậc dậy, đồng thanh hô:
" Dạ đúng! Dạ đúng! Ba hãy giữ cho mình một tâm trạng thật bình tĩnh, gương mặt phúc hậu khi nghe kế sách cực hay của chúng con. Chúng ta là con người với nhau thì không nên dùng bạo lực, phải dùng mưu mẹo để chiến thắng. Chiến thắng! ✌ ✌. "
Bé Gấu không hiểu chuyện gì nhưng thấy mấy chú khí thế ngút trời cũng đứng lên ghế hô theo.
" Chiến thắng! Yea yea. Ha ha. "
Ông bó tay với hành động điên còn hơn chữ điên của vợ và các con trai yêu quý. Cảm giác bồn chồn trong người, ông lần đầu tiên thấy cả bốn thằng con đều đứng về phía vợ mình a. Bình thường không chửi lộn thì nói móc nói méo, ăn cắp kinh kiện nào là áo ngực, bộ trang điểm,... Cuối cùng thì sao? Ông lãnh hết hậu quả chứ sao. Làm trụ cột của Cố gia đâu phải chuyện đùa. Nhiều khi bị vợ con cuộc tức muốn tăng xông ngỏm tỏi tại chỗ. Ôm bé Gấu ngồi lại vị trí cũ trên ghế, ông lườm cả năm người, lạnh nhạt hỏi:
" Rốt cuộc mẹ con mấy người có âm mưu gì? Nói lẹ lẹ để tôi còn ăn cơm. Suốt ngày giờ chiêu trò quỷ yêu gì đâu không còn việc thì không lo làm cho tốt. Hừ, mấy người chẳng siêng năng bằng một góc của tôi hồi còn thanh niên trai tráng gì cả. "
Cười hề hề, Cố Ngạo từ tốn phản bác lại lời trách móc của ông. Anh là anh không thể chịu bất kì oan ức nào đâu.
" Ba so sánh thế thì có hơi khập khiễng nha. Ba coi lại đi, cả bốn anh em tụi con đều là nhân tài kiệt suất, làm ít nhưng thu lại lợi nhuận nhiều. Còn ba thế hệ trước, già cỗ lỗ sĩ rồi cái thời ba cỡ tuổi tụi con ba còn chật vật lắm. Không so về độ thiên tài, chỉ so về cái vẻ đẹp trai, mẫu mã ' huynh đệ ' là biết ai hơn ai rồi. Hắc hắc! Ba giờ muốn ' huynh đệ ' vừa đẹp vừa chất lượng như tụi con thì có mà mơ kiếp sau. "
" E hèm! Phải tích đức... tích tức cho vợ con nhen. "
Uông Nguyệt Hoa ra hiệu để anh ngậm lại cái mồm chuyên khẩu nghiệp của mình lại. Anh làm dấu
" Ông xã à! Em và các con có chuyện này rất rất quan trọng muốn bàn bạc với anh a. Nó ảnh hưởng đến tương lai của bé Gấu sau này đó. "
Ông từ tốn ăn cơm, gật gật đầu:
" Ừm, chuyện đó để lát ăn cơm rồi bàn. Giờ cứ thoải mái đánh chén cho xong cái bụng đã. Người ta nói có thực mới vực được đạo mà. "
Bà tằng hắng giọng, liếc liếc mấy thằng con trai rồi nhìn ông, nói câu không thể phản bác được.
" Đúng là có thực mới vực được đạo nhưng người xưa cũng có câu trời đánh tránh bữa ăn. Em mà nói chuyện đó ra anh không tán em vỡ mồm mới là lạ. Thời điểm để đưa ra kế hoạch hy sinh không bị đánh chính là canh lúc đang ăn cơm. Hì hì, đúng không các con trai cưng của mẹ? Cho cái hiệu ứng nào. "
Bốn chàng thiếu gia đứng bậc dậy, đồng thanh hô:
" Dạ đúng! Dạ đúng! Ba hãy giữ cho mình một tâm trạng thật bình tĩnh, gương mặt phúc hậu khi nghe kế sách cực hay của chúng con. Chúng ta là con người với nhau thì không nên dùng bạo lực, phải dùng mưu mẹo để chiến thắng. Chiến thắng! ✌ ✌. "
Bé Gấu không hiểu chuyện gì nhưng thấy mấy chú khí thế ngút trời cũng đứng lên ghế hô theo.
" Chiến thắng! Yea yea. Ha ha. "
Ông bó tay với hành động điên còn hơn chữ điên của vợ và các con trai yêu quý. Cảm giác bồn chồn trong người, ông lần đầu tiên thấy cả bốn thằng con đều đứng về phía vợ mình a. Bình thường không chửi lộn thì nói móc nói méo, ăn cắp kinh kiện nào là áo ngực, bộ trang điểm,... Cuối cùng thì sao? Ông lãnh hết hậu quả chứ sao. Làm trụ cột của Cố gia đâu phải chuyện đùa. Nhiều khi bị vợ con cuộc tức muốn tăng xông ngỏm tỏi tại chỗ. Ôm bé Gấu ngồi lại vị trí cũ trên ghế, ông lườm cả năm người, lạnh nhạt hỏi:
" Rốt cuộc mẹ con mấy người có âm mưu gì? Nói lẹ lẹ để tôi còn ăn cơm. Suốt ngày giờ chiêu trò quỷ yêu gì đâu không còn việc thì không lo làm cho tốt. Hừ, mấy người chẳng siêng năng bằng một góc của tôi hồi còn thanh niên trai tráng gì cả. "
Cười hề hề, Cố Ngạo từ tốn phản bác lại lời trách móc của ông. Anh là anh không thể chịu bất kì oan ức nào đâu.
" Ba so sánh thế thì có hơi khập khiễng nha. Ba coi lại đi, cả bốn anh em tụi con đều là nhân tài kiệt suất, làm ít nhưng thu lại lợi nhuận nhiều. Còn ba thế hệ trước, già cỗ lỗ sĩ rồi cái thời ba cỡ tuổi tụi con ba còn chật vật lắm. Không so về độ thiên tài, chỉ so về cái vẻ đẹp trai, mẫu mã ' huynh đệ ' là biết ai hơn ai rồi. Hắc hắc! Ba giờ muốn ' huynh đệ ' vừa đẹp vừa chất lượng như tụi con thì có mà mơ kiếp sau. "
" E hèm! Phải tích đức... tích tức cho vợ con nhen. "
Uông Nguyệt Hoa ra hiệu để anh ngậm lại cái mồm chuyên khẩu nghiệp của mình lại. Anh làm dấu
Tác giả :
Hoa Lan Trắng