Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 275: Anh đừng có nhắc tới chồng nữa!
Cũng buồn ngủ dữ lắm nhưng lần này Trang Bảo lại bị đói bụng làm thức tỉnh. Xoa xoa bụng, Trang Bảo ngồi dậy ngó qua ngó lại ai cũng chưa tỉnh hết. Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, Trang Bảo vội lay lay Trang Dụ dậy:
" Tiểu Dụ ơi, em thức dậy nhanh nhanh đi. Anh vừa đói vừa sợ ma quá trời luôn. Tiểu Dụ ơi! "
Cửa sổ không đóng gió thổi cửa đập mạnh vào cái rầm, Trang Bảo hoảng hồn la oai oái lên:
" Á á á! Cứu anh với, có ma, có ma. Tiểu Dụ ơi cứu anh. Hu hu! "
Không riêng gì Trang Dụ mà cả nhà cũng bị Trang Bảo kêu đến tỉnh. Cậu vội vàng ngồi dậy, ôm Trang Bảo vào lòng vỗ về.
" Anh Bảo sao vậy? Đừng khóc nữa, có gì nói cho em nghe đi. "
Trang Bảo run lẩy bẩy, tay chỉ chỉ ngoài cửa sổ:
" Nãy có con ma nó đập cửa hù anh á. Hu hu! Anh sợ quá đi. Con ma này chơi kì ghê, canh lúc ai cũng ngủ hết hù anh vậy đó. Ma gì mà dễ ghét quá đi. Hu hu, Hàm Hàm có ở đây là con ma đó bị dọa sợ hồn phi phách tán luôn. "
Cố Ngạo đi vén màn cửa sổ ra coi, ngó qua ngó lại. Anh có thấy cái con ma nào đâu, gió thổi mát muốn chớt. Thôi thì sạo sự cho anh Bảo hết sợ vậy. Cố Ngạo gọi:
" Ê, cái con ma hù anh Bảo đâu mau ra đây quyết chiến với Ngạo gia ta đây đi. Ta sẽ cho mi biết thế nào là mùi vị cay đắng vì ăn hiếp anh Bảo. "
Anh bịt mũi, giả giọng cười ghê còn hơn con ma.
" hé hé hé! Ta là ma đây, ngươi là Ngạo thiếu gia thì ta sợ hả? Mơ đi, ta đánh chết ngươi. "
" A, con ma xấu xí này à. Cho mày hồn phi phách tán luôn. À chó... oó à chó... oó. "
" Đau quá, ta hồn phi phách tán đây. "
Đóng cửa sổ lại, Cố Ngạo phủi phủi tay, mặt nghênh ngang sau màng diễn sâu.
" Anh Bảo đừng sợ nữa, con ma nó hồn phi phẫu tán rồi. Em dùng một chiêu bóp tiểu huynh đệ teo héo của hắn. Đã mặt trắng rồi em bóp xong mặt hắn có màu đỏ xanh vàng tím luôn, chéo nát, bể trứng. Chết! "
Trang Bảo hé mắt ra nhìn, gật gật đầu khen Cố Ngạo:
" Em giỏi lắm tiểu Ngạo. Nhưng mà em không hay bằng Hàm Hàm của anh. Hi hi! Hàm Hàm ủa anh nắm cổ con ma đưa mũi hắn vào mông mình, thả bom một cái
" Tiểu Dụ ơi, em thức dậy nhanh nhanh đi. Anh vừa đói vừa sợ ma quá trời luôn. Tiểu Dụ ơi! "
Cửa sổ không đóng gió thổi cửa đập mạnh vào cái rầm, Trang Bảo hoảng hồn la oai oái lên:
" Á á á! Cứu anh với, có ma, có ma. Tiểu Dụ ơi cứu anh. Hu hu! "
Không riêng gì Trang Dụ mà cả nhà cũng bị Trang Bảo kêu đến tỉnh. Cậu vội vàng ngồi dậy, ôm Trang Bảo vào lòng vỗ về.
" Anh Bảo sao vậy? Đừng khóc nữa, có gì nói cho em nghe đi. "
Trang Bảo run lẩy bẩy, tay chỉ chỉ ngoài cửa sổ:
" Nãy có con ma nó đập cửa hù anh á. Hu hu! Anh sợ quá đi. Con ma này chơi kì ghê, canh lúc ai cũng ngủ hết hù anh vậy đó. Ma gì mà dễ ghét quá đi. Hu hu, Hàm Hàm có ở đây là con ma đó bị dọa sợ hồn phi phách tán luôn. "
Cố Ngạo đi vén màn cửa sổ ra coi, ngó qua ngó lại. Anh có thấy cái con ma nào đâu, gió thổi mát muốn chớt. Thôi thì sạo sự cho anh Bảo hết sợ vậy. Cố Ngạo gọi:
" Ê, cái con ma hù anh Bảo đâu mau ra đây quyết chiến với Ngạo gia ta đây đi. Ta sẽ cho mi biết thế nào là mùi vị cay đắng vì ăn hiếp anh Bảo. "
Anh bịt mũi, giả giọng cười ghê còn hơn con ma.
" hé hé hé! Ta là ma đây, ngươi là Ngạo thiếu gia thì ta sợ hả? Mơ đi, ta đánh chết ngươi. "
" A, con ma xấu xí này à. Cho mày hồn phi phách tán luôn. À chó... oó à chó... oó. "
" Đau quá, ta hồn phi phách tán đây. "
Đóng cửa sổ lại, Cố Ngạo phủi phủi tay, mặt nghênh ngang sau màng diễn sâu.
" Anh Bảo đừng sợ nữa, con ma nó hồn phi phẫu tán rồi. Em dùng một chiêu bóp tiểu huynh đệ teo héo của hắn. Đã mặt trắng rồi em bóp xong mặt hắn có màu đỏ xanh vàng tím luôn, chéo nát, bể trứng. Chết! "
Trang Bảo hé mắt ra nhìn, gật gật đầu khen Cố Ngạo:
" Em giỏi lắm tiểu Ngạo. Nhưng mà em không hay bằng Hàm Hàm của anh. Hi hi! Hàm Hàm ủa anh nắm cổ con ma đưa mũi hắn vào mông mình, thả bom một cái
Tác giả :
Hoa Lan Trắng