Hạnh Phúc Nông Nữ
Chương 17
Lúc đầu chỉ đồng tình Lâm Mặc và Tô Lê, mang theo thiện ý trợ giúp một chút việc trong khả năng của mình, không nghĩ tới hai hài tử thiện lương này có cơ hội kiếm tiền lại không giấu, ngược lại mang theo mọi người làm giàu.
Cho nên lúc đầu chỉ thích hai đứa nhỏ này, hiện tại là mang theo ý kính trọng.
Cho nên thời điểm Tô Lê đi vào quảng trường, phát hiện các thôn dân đều dùng ánh mắt nhiệt tình, tràn ngập cảm kích nhìn nàng, nàng lập tức cảm thấy chút xấu hổ, nhưng lại vui vẻ nhiều hơn.
Đơn giản đem vài loại thảo dược bày ra trước mặt mọi người, giới thiệu một chút đặc điểm của nó, chỉ dẫn hái như thế nào mới không tổn hại thảo dược dẫn tới giảm hiệu quả dược tính, sau đó liền mang theo các thôn dân vào núi tìm dược thảo.
Vừa đến địa phương, Tô Lê liền kêu mỗi nhà cử ra một người đại diện học, mỗi khi tìm được một loại, Tô Lê đều tận tâm tận lực cho xem quá trình ngắt lấy thảo dược, chỉ dẫn mỗi người nghe hiểu, học được ngắt lấy như thế nào, sau đó lại cho mọi người cơ hội thực hành, chờ mọi người đều hăng hái bắt đầu tìm thảo dược, Tô Lê mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi xuống núi.
Thảo dược hái mấy hôm trước còn chưa xử lý tốt hoàn toàn, nàng phải chạy nhanh trở về chuẩn bị cho tốt mới được, toàn thôn cùng làm, tin tưởng tốc độ hái thảo dược sẽ nhanh hơn rất nhiều, nàng cũng cố lên mới được.
Mới vừa trở lại sân Lê gia, liền nhìn thấy Lê thúc Lê thẩm, Lâm Mặc cùng Lê Nguyệt đang nhiệt tình xử lí thảo dược.
Ngay cả Tiểu Bút Tiểu Chỉ cũng đặc biệt tích cực, ngồi trên ghế nhỏ ở một bên hỗ trợ xử lý thảo dược, tốc độ không có nhanh như người lớn, nhưng rốt cuộc từ nhỏ đến giờ đều làm việc, tay chân còn rất lanh lợi.
"Tiểu Lê đã trở lại? Vất vả rồi, vào trong phòng uống nước đi.
" Lê thẩm đầu tiên chú ý tới Tô Lê, nhiệt tình mà hô.
"Ai, được, cảm ơn Lê thẩm.
"
Uống qua nước trà, Tô Lê lại ra tới hỗ trợ.
"Lâm Mặc.
" Tô Lê vừa thu thập thảo dược vừa nói: "Thu thảo dược giao cho Lí chính thúc, nhưng nhân thủ của chúng ta vẫn có chút không đủ, ngươi có tin được người nào hay không?"
Tô Lê cùng Lê Nguyệt còn phải hái nấm, nấm là yêu cầu phân chia, không thể cung cấp cho tửu lầu nấm có độc, cho nên chuyện này phải cần Tô Lê đích thân làm.
Các thôn dân đồng thời cùng nhau hái thảo dược nhất định không ít, nhưng xử lý thảo dược chỉ có Lâm Mặc cùng Lê thúc Lê thẩm, căn bản không đủ.
"Nghiêm Lập Hạ.
" Lâm Mặc ít nói trước sau như một.
"Nghiêm Lập Hạ?" Tô Lê có chút ngốc, người kia là ai?
Lê thẩm ở một bên nhiệt tình bổ sung: "Chính là phu quân của Lạc Hoa, Nghiêm gia lão nhị, người khá tốt.
"
Lạc Hoa tỷ? Tô Lê nhớ tới lúc trước giặt quần áo kết bạn Thẩm Lạc Hoa, thật là người không tồi, nàng cũng tin tưởng phán đoán của Lâm Mặc và Lê thẩm.
"Ta nhớ rõ còn có Trình thị, khuê danh Quyên Quyên, lúc ấy gặp qua một lần, rất đanh đá, nhưng người không tồi, nàng có thể chứ?" Nghĩ đến Thẩm Lạc Hoa, Tô Lê tự nhiên mà nghĩ đến lần đó nhìn thấy Trình Quyên Quyên.
"Cũng có thể a, Trình thị người tuy rằng đanh đá, nhưng thiện lương, phu quân nàng cũng thành thật.
" Lê thẩm cười nói.
Đã ở lâu trong thôn, ai đáng tin ai lắm lời trong lòng đều biết.
"Chúng ta có thể tìm hai nhà này hỗ trợ a.
" ánh mắt Tô Lê sáng lên.
"Được, buổi tối ta đi tìm bọn họ.
" Lâm Mặc liền quyết định.
"Lâm Mặc ca đối Tiểu Lê tỷ thật tốt, trước sau như một nghe lời Tiểu Lê tỷ.
" Lê Nguyệt tiểu cô nương một bên trêu chọc.
Tô Lê căn bản còn lên kế hoạch hứng thú bừng bừng, kết quả nghe Lê Nguyệt trêu chọc như vậy, tức khắc mặt đỏ.
Nhìn bộ dáng Tô Lê thẹn thùng, mọi người nhất thời cười đến càng sung sướng.
Lê thẩm ở một bên nói tiếp: "Cho nên a, nữ nhân phải gả cho nam nhân biết săn sóc mình, mới hạnh phúc được!"
Nàng cùng Lê thúc thành hôn nhiều năm, chưa từng ngại ngùng, phu thê làm việc gì cũng thương lượng với nhau, cuộc sống cũng vô cùng hạnh phúc.
Tô Lê thân là một người hiện đại, bị trêu chọc một chút, xác thật có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không đến mức giống tiểu tức phụ ở đây, quay đầu liền chỉa khẩu súng hướng đến Lê Nguyệt: "Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, về sau kêu Lê thẩm cho ngươi tìm một người như vậy.
"
Lê Nguyệt không nghĩ tới Tô Lê sẽ đem lời nói dẫn tới trên người nàng, tức khắc đỏ bừng mặt, dậm chân một cái cúi đầu, không dám trêu chọc lại Tô Lê.
Đêm đó, Lâm Mặc liền đi tìm Nghiêm Lập Hạ cùng Tào Chính, hai người nghe xong kế hoạch của Lâm Mặc, cảm nhận được thành ý Lâm Mặc mời họ gia nhập, vui vẻ đồng ý.
Đó giờ bọn họ đều thực kính nể cách làm người của Lâm Mặc, một là vì việc mang theo người trong thôn làm giàu, hai là vì Lâm Mặc có thể tín nhiệm đối với mình như vậy, kéo mình nhập bọn, ba người ăn nhịp với nhau.
Có Nghiêm Lập Hạ cùng Tào Chính gia nhập, ngày hôm sau mang theo tức phụ, quả nhiên làm việc nhẹ nhàng hơn nhiều.
Việc bọn họ bán rau dại cũng không gạt hai người Nghiêm Tào, hai người bọn họ cũng không để ý, mọi người hợp tác ở chỗ sinh ý thảo dược, không ảnh hưởng đến việc khác.
Bởi vì phương pháp xử lý thảo dược là Tô Lê cung cấp, sinh ý là Lâm Mặc bàn được, cho nên Lê gia, Nghiêm gia cùng Tào gia đều kiên quyết yêu cầu hai người chiếm bảy phần, còn lại ba nhà mỗi nhà một phần, Tô Lê nói hết lời, cũng không thay đổi được ý kiến của ba nhà, đành phải đồng ý, nhưng càng tín nhiệm nhân phẩm của ba nhà, cảm tình với nhau càng tốt.
Chạng vạng, Lâm Mặc và Nghiêm Tào cùng nhau đến trên quảng trường thu thảo được hái ngày hôm nay.
Vừa vặn, khi bọn họ đến quảng trường liền thấy Phương Hoa cùng Hứa thị ở đại sảnh làm loạn, Lâm Mặc nhíu mày, thật đúng là lúc nào cũng có hai kỳ ba này.
Dù sao cũng là việc buôn bán của nhà mình, Lâm Mặc không kiên nhẫn vẫn tiến lên xử lý.
Mới vừa đi lên liền nghe Hứa thị lớn tiếng ồn ào: "Lí chính thúc, ngươi đây không phải là nhắm vào chúng ta sao? Dựa vào cái gì người khác đều thu, tới nhà chúng ta lại không thu a?"
Lí chính tuy rằng không kiên nhẫn với người đàn bà đanh đá Hứa thị này, nhưng vẫn kiên trì giải thích: "Hứa thị, ta đã nói qua, ngắt lấy thảo dược nhất thiết phải dựa theo phương pháp Tô thị dạy, ngoài ra ta sẽ không thu.
"
Hứa thị không thuận theo không buông tha: "Như thế nào không hợp lệ? Chúng ta cũng là cực cực khổ khổ hái trở về, ngươi dựa vào cái gì nói không hợp lệ liền không thu a!"
Phương Hoa ở một bên cười lạnh: "Hừ, không phải là tiện nhân Tô Lê kia căn bản không nghĩ thu thảo dược của chúng ta, cố ý chơi chúng ta đi?"
Hứa thị bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: "Nga, khẳng định là như thế, tiểu tiện nhân Tô thị kia vẫn luôn nhằm vào chúng ta, nói cái gì thảo dược không hợp lệ, lừa ai nha? Hôm nay thảo dược này không thu cũng phải thu!"
Lí chính chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, vợ chồng này thật làm người ta muốn đánh, một lần nữa lạnh giọng: "Phương Hoa, Hứa thị, các ngươi ở chỗ này nói năng xằng bậy, các ngươi nhìn xem thảo dược mình hái, lại nhìn của người khác, có tư cách gì nói như vậy? Thảo dược lẫn lộn, hái thảo dược như vậy tổn hại dược tính không nói, nhổ tận gốc, nhọc công các ngươi làm, là muốn chặt đứt con đường kiếm tiền của người thôn này sao?"
Các thôn dân biết rõ ân oán của Lâm Mặc và Lâm gia, ngay từ đầu nghe Hứa thị nói như vậy xác thật có hoài nghi, nhưng vừa nghe Lí chính nói, nhìn cái sọt dưới chân Phương Hoa, tức khắc tiếng phỉ nhổ nổi lên bốn phía.
"Hứa thị ngươi hái như thế nào nha? Nhổ tận gốc như vậy? Về sau còn sinh trưởng như thế nào a! Đây không phải quấy rối sao?"
"Đúng vậy, cỏ dại còn nhiều hơn thảo dược, ngươi còn không biết xấu hổ lấy tới bán.
"
"Không hái được liền tránh ra, đừng ảnh hưởng chúng ta cân thảo dược.
"
Các thôn dân mỗi người một câu, đầu Phương Hoa và Hứa thị rối loạn, bị nói đến mặt vừa xanh vừa trắng, rốt cuộc vẫn da mặt dày, kiên trì nói: "Ta chính là hái dựa theo Tô thị nói a, như thế nào không đúng rồi? Các ngươi ở kia nói bừa cái gì, cũng không phải các ngươi thu!"
Nói đến câu sau đã có chút càn quấy.
Lâm Mặc đại khái nhìn lướt qua cái sọt, trực tiếp đứng trước mặt Phương Hoa và Hứa thị, lạnh lùng nói: "Hoặc là chính mình lăn, hoặc là ta đem các ngươi quăng ra ngoài, các ngươi tự mình chọn đi!"
Phương Hoa và Hứa thị căn bản còn hùng hổ, kết quả vừa thấy Lâm Mặc liền giống như chuột thấy mèo, xám xịt mà đi.
.