Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh
Chương 23
Nhìn vé xe lửa trong tay Lâm Lam biết tất cả đã kết thúc, tất cả lại bắt đầu lần nữa.
Mấy ngày trước cô trở lại, trở lại nơi mà cô có thời gian hạnh phúc, nhưng cũng là thành phố chôn giấu tất cả mọi thứ của cô.
Mấy ngày nay ở cùng Thư Á, cô cố ý buông thả bản thân, nhưng bất kể có buông thả như thế nào luôn sẽ có điểm cuối, nên tới, nên đối mặt, luôn luôn có thể tới, luôn luôn còn phải đối mặt.
Sờ sờ bụng của mình, Lâm Lam châm chọc nhếch khóe miệng lên, thật đúng là buồn cười! Thế nhưng cô lại bị hai người bạn tốt một lần rồi lại một lần vứt bỏ, mà buồn cười nhất chính là đến cuối cùng cô lại có con của bọn họ.
Ngày biết mình mang thai Lâm Lam cả đêm không ngủ, cô suy nghĩ chuyện của mình cả một buổi tối, cũng hiểu rõ những gì mình đã trải qua. Cô hiểu cho dù cô mang thai con của cô và Bạch Nham thì cũng không thể quay về. Mà cho dù Vệ Tương Lan buông tha việc để Bạch Nham cưới đại tiểu thư nhà giàu đó thì giữa cô và Bạch Nham đã tồn tại sự lừa gạt, tin tưởng tối thiểu nhất giữa hai người cũng không có, sao sống chung được đây? Cho nên sau khi biết mình mang thai thì ngày hôm sau cô liền rời khỏi, cô không nói tạm biệt Thư Á, cũng không nói chuyện của cô với Thư Á, thậm chí cô quyết tuyệt vô tình xé đi tờ giấy có số điện thoại của Bạch Nham trong sổ ghi chép của Thư Á. Lâm Lam nghĩ có đôi khi cô cũng rất vô tình, đi cũng không nói một tiếng gặp lại.
Cầm hành lý trong tay, Lâm Lam buồn bã đi vào phòng đợi, từ khi Tô Ngọ Dương rời khỏi cô chưa từng về nhà, cô sợ vừa về tới nhà ông nội sẽ hỏi cô chuyện của cô và Tô Ngọ Dương, cô không biết nên trả lời như thế nào. Cô là đứa cháu gái bất hiếu, hai năm rồi vẫn núp trong sự hẹp hòi, trong hạnh phúc của mình, lại quên đi người thân thiết quan trọng nhất của mình. Bây giờ cô phải đi, sao có thể không về thăm ông bà chứ? Phải biết rằng cô đi lần này không biết lúc nào mới có thể trở về nữa.
Ở phòng đợi Lâm Lam tìm một chỗ khá xa chỗ kiểm vé ngồi xuống, cô luôn không thích cảm giác chen lấn để kiểm vé với người khác. Nhìn đồng hồ điện tử trên tường, thì ra cô đến sớm hai tiếng, vì vậy lấy mp3 trong túi xách ra để giết thời gian, nghe nhạc, hai mắt Lâm Lam vô hồn nhìn chằm chằm phía trước.
Thỉnh thoảng yếu ớt thỉnh thoảng im lặng
Thỉnh thoảng mất mác đã sớm không phải là em có thể thừa nhận
Trong trí nhớ kìm lại tiếng khóc
Hô hấp rối loạn
Vì sao khó buông tha
Chấp nhận say mê chấp nhận để lỡ mất
Thừa nhận yếu đuối rồi lựa chọn cuối cùng không phải là em
Mà em phải làm sao mới có thể hiểu rõ để trong nháy mắt sẽ không còn khổ sở nữa
Làm sao có thể trốn tránh
Mãnh liệt đến mức cô đơn lạnh lẽo
Hạnh phúc đã từng tới rồi lại lặng lẽ trôi mất
Thì ra chúng ta ngang ngược
Tuy nhiên lại không thể ngừng yêu
Hạnh phúc đã từng tới lại tùy hứng mà để lỡ mất
Không nỡ buông tha những gì đẹp nhất
Vẫn cố chấp nắm trong lòng bàn tay
Bên tai là âm thanh gợi tình, Lâm Lam cảm giác trước mắt mình có gì đó rất mơ hồ, hạnh phúc đã từng tới rồi lại lặng lẽ trôi mất, trong phút chốc khi xoay người cô cảm thấy trái tim mình đã bị đánh mất lần nữa, hạnh phúc đã từng tới nhưng cô lại bỏ lỡ.
Thì ra Lâm Lam cô đã từng do dự ở thành phố xa lạ này, Lâm Lam cô đã từng hạnh phúc nắm tay hai người, thì ra Lâm Lam cô đã từng hạnh phúc, nhưng bây giờ cô đã không còn.
Người tới người lui trước mặt, nguyên nhân gì khiến bọn họ rời khỏi nhau? Lâm Lam cười cười, từ khi nào mà cô có thói quen như vậy, từ khi nào mà có thói quen nhìn đám người xa lạ trước mắt rồi suy đoán đủ mọi chuyện của bọn họ, từ khi nào mà có thói quen nghĩ, ở trong thành phố này, có bao nhiêu người phân li, có bao nhiêu người nắm tay đi cùng nhau.
Tiếng phát thanh tiêu chuẩn không có tình cảm ở trạm xe lửa truyền vào tai, Lâm Lam phát hiện ra những người ngồi ở bên cạnh mình đang vội vàng xách hành lý lên đi về cùng một hướng, mờ mịt nhìn theo hướng đám người đi tới mới biết là đến lúc kiểm vé, thì ra cô bất tri bất giác ngồi đây đã hai tiếng. Là ai nói chỉ có thời gian hạnh phúc là trôi qua thật nhanh, nhưng vì sao cô cảm thấy một người đang mất mác, mê mang thì thời gian cũng trôi qua nhanh như vậy.
Ngồi trên xe, bên tai là tiếng xe lửa chậm rãi khởi động, tiếng bánh xe chuyển động chậm chậm rồi dần dần nhanh hơn, đây là một quá trình tăng tốc độ khiến Lâm Lam nghĩ tới mình.
Như bi thương cũng có tốc độ, vậy hẳn là một quá trình chậm lại, nhưng vì sao lúc này bi thương trong lòng cô lại chuyển động tăng tốc? Thì ra cuối cùng có một số việc không tới theo lẽ thường, tựa như có một số người có liên quan với nhau nhưng vẫn xa nhau.
Vận mệnh vào hai năm sau lại bắt đầu lần nữa, nhưng Lâm Lam cô đã mệt mỏi, hãy để tất cả kết thúc theo khoảnh khắc cô lên xe lửa đi.
Trên đường về nhà, xa xa Lâm Lam đã nhìn thấy bóng dáng lưng gù của Lâm Quốc Vinh đang ngồi hút thuốc trước cửa, trong phút chốc kia, Lâm Lam rất muốn khóc. Bất tri bất giác năm tháng đã thay đổi quá nhiều người quá nhiều chuyện, khiến cô cảm thấy chỉ cần có ông thì tất cả sẽ không có chuyện gì nữa, ông nội đã già rồi.
"Ông nội, cháu đã về." Đi tới trước mặt Lâm Quốc Vinh, Lâm Lam để hành lý xuống, nghẹn ngào nói.
Vẫn đang im lặng suy nghĩ, yên lặng hút thuốc, Lâm Quốc Vinh nghe thấy giọng nói của Lâm Lam, giật mình rồi lại vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn cháu gái trước mắt mình, hai mắt đã rưng rưng, kích động đến mức môi run rẩy, đứng lên, tay cầm điếu thuốc run rẩy đặt lên vai Lâm Lam, nói không nên lời.
"Ông nội. . . những năm gần đây ông khỏe không? Lam Lam về thăm ông bà đây." Lâm Lam nhắm mắt lại rồi lại mở ra nhìn Lâm Quốc Vinh, nói, cuối cùng nước mắt cũng không chảy ra.
"Được, tốt! Ông nội rất khỏe! Lam Lam, cháu về một mình sao? Ngọ Dương không về cùng cháu à?" Tay Lâm Quốc Vinh đặt trên vai Lâm Lam, luôn luôn run rẩy, không ngừng cười gật đầu, nói với Lâm Lam.
"À, Ngọ Dương, anh ấy. . . anh ấy bận việc nên không thể tới, vốn muốn mấy ngày nữa cùng đi nhưng chúng cháu không có cùng thời gian nên cháu tới trước!" Ánh mắt Lâm Lam lóe lên, nói.
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Bà nội cũng rất nhớ cháu, bà ấy ở trong phòng đó!"
"Dạ, dạ." Lâm Lam nghẹn ngào nói, gật đầu, đỡ Lâm Quốc Vinh đi vào nhà.
"Lam Lam, gả cho người ta rồi thì không thể giống như ở nhà, bà nội biết Ngọ Dương là một đứa bé tốt, nhưng suy cho cùng thì mẹ chồng không giống như bà nội. Có cái gì thì cháu cũng phải để lại cho mẹ chồng, thường nói gia hòa vạn sự hưng. Đời này của bà nội cũng trải qua như vậy, già rồi cũng không còn nguyện vọng gì nữa, chỉ cần cháu tốt thì cái gì cũng tốt. Nếu cháu về đây mà phiền phức, vậy sau này ít về đi, bên kia vẫn quan trọng hơn." Sau khi ăn xong, bà nội Lâm Lam, Thiện Ngọc Lan vừa rửa chén vừa ý vị sâu xa nói.
Lâm Lam im lặng gật đầu một cái, lặng lẽ rửa chén trong tay. Vừa rồi lúc ăn cơm cô cũng đã nghe Lâm Quốc Vinh nói tới Bạch Nham, cô không ngờ Bạch Nham lại tới đây. Khi Lâm Quốc Vinh nhắc tới chuyện cô và Tô Ngọ Dương đã kết hôn thì Lâm Lam chỉ có thể cúi đầu im lặng không nói ăn cơm, có khoảnh khắc cô rất hận Bạch Nham nhưng cũng cảm ơn Bạch Nham. Cô không có cách nào cũng không đành lòng lừa gạt hai ông bà già, Bạch Nham lại làm nó thay cô, mặc kệ có phải là lời nói dối không, ít nhất, lúc nghe được lời nói dối này thì hai ông bà già rất vui mừng, nếu lời nói dối có ý tốt, vậy hãy để cho nó tiếp tục tốt đi.
"Bà nội, cháu đều biết những chuyện này. Bà cứ yên tâm đi, mẹ Ngọ Dương đối xử rất tốt với cháu!" Lâm Lam nói đến đây, động tác trong tay nhanh hơn.
"Cuộc đời của phụ nữ chúng ta không dễ dàng gả cho một người đàn ông tốt, bà thấy được Ngọ Dương đối xử rất tốt với cháu, sau này cháu phải sống hòa hợp với nó đó!"
Lâm Lam chà rửa chén, trên mặt nước nổi lên một tầng bọt, không trôi khỏi bàn tay cô, Lâm Lam vươn tay hốt lên một nắm bọt, nắm chặt tay thành quả đấm, bọt biến thành nước trong lòng bàn tay cô.
"Bà nội đi nghỉ ngơi đi, chén này, một mình cháu rửa là được rồi!" Lâm Lam đột nhiên thả giẻ lau trong tay xuống, cầm tay Thiện Ngọc Lan trong nước lên, rửa sạch rồi lau khô, nói.
Thiện Ngọc Lan cười nhìn Lâm Lam: "Được, được."
"Bà nội sống cùng với ông nội cả đời, bà cảm thấy hạnh phúc sao?" Buổi tối Lâm Lam quấn quýt Thiện Ngọc Lan ngủ chung, lúc này đang ngồi đầu giường nói chuyện với bà.
"Đứa nhỏ ngốc, sao lại hỏi như vậy? Người sống hạnh phúc cả đời vẫn luôn có một người cùng với mình đó thôi!" Thiện Ngọc Lan nghiêng người nhìn Lâm Lam, vén tóc rơi trước trán lên vành tai cho cô, nói.
"Cả đời sao? Bà nội cảm thấy cả đời có dài không?" Trong lòng Lâm Lam đang lẩm nhẩm từ "Cả đời" này, trước kia Tô Ngọ Dương nói với cô sẽ sống cùng cô cả đời, mà cô lại thích anh nói mãi mãi với cô; trước kia Bạch Nham luôn sẽ nói với Lâm Lam, chúng ta sẽ mãi mãi sống cùng nhau, ngay cả một đời cô cũng không có được. Cả đời, cuối cùng là xa bao nhiêu? Mãi mãi là xa như vậy sao? Có lẽ, với Lâm Lam cô mà nói, là xa như vậy!
"Cả đời à —— cháu và Ngọ Dương đến tuổi này của bà và ông nội rồi sẽ biết, bà nội không có văn hóa gì, không biết phải nói gì! Dù sao thì cả đời của bà nội cứ trôi qua như vậy, bà nội giao cả đời cho ông nội cháu, ông nội cháu cũng giao cả đời cho bà, cháu và Ngọ Dương cũng sẽ như vậy."
"Dạ." Lâm Lam cúi đầu dạ một tiếng.
"Lam Lam?"
"Dạ?"
"Sau này ở bên kia không cần nhớ ông bà, phải phụng dưỡng mẹ chồng cho thật tốt, nếu cháu nhớ ông bà thì gọi điện thoại là được rồi, bà và ông nội cháu chỉ cần biết rằng cháu sống tốt, chúng ta cũng sẽ tốt."
"Bà nội, cháu không ở đây, bà và ông nội nhất định phải tự chăm sóc cho mình thật tốt, muốn ăn cái gì thì mua, không nên tiếc tiền, ông bà tốt thì cháu mới có thể tốt!"
Đầu giường, ánh đèn màu vàng chiếu sáng nửa căn phòng, cũng không hẳn là nửa căn phòng. Lâm Lam nhớ khi còn bé, cô cũng thường xuyên ngồi dựa vào Thiện Ngọc Lan, ngồi ở đầu giường, khi đó cô luôn thích nói một vài chuyện thú vị xảy ra ở trường học với bà, sau khi nói xong thì cùng Thiện Ngọc Lan cong người cười, sau đó Thiện Ngọc Lan sẽ vuốt mặt cô, cười nói: "Lam Lam của chúng ta giỏi nhất là làm người ta vui vẻ!"
"Bà nội, chúng ta ngủ đi."
"Ừ, ngủ thôi."
Tắt đèn ở đầu giường, trong nháy mắt đèn tắt đi, Lâm Lam cảm thấy trước mắt là một vùng tối tăm, không có một tia sáng.
"Bà nội, ngủ ngon." Đắp kín chăn bông cho Thiện Ngọc Lan xong, Lâm Lam nhỏ giọng nói.
"Ừ."
Lâm Lam nghiêng người rúc vào trong lòng Thiện Ngọc Lan, nghe tiếng hít thở vững chãi của bà giống như khi cô còn bé.
Chung quanh bắt đầu yên tĩnh lại, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng kêu của con dế, con dế vào mùa thu.
Mấy ngày trước cô trở lại, trở lại nơi mà cô có thời gian hạnh phúc, nhưng cũng là thành phố chôn giấu tất cả mọi thứ của cô.
Mấy ngày nay ở cùng Thư Á, cô cố ý buông thả bản thân, nhưng bất kể có buông thả như thế nào luôn sẽ có điểm cuối, nên tới, nên đối mặt, luôn luôn có thể tới, luôn luôn còn phải đối mặt.
Sờ sờ bụng của mình, Lâm Lam châm chọc nhếch khóe miệng lên, thật đúng là buồn cười! Thế nhưng cô lại bị hai người bạn tốt một lần rồi lại một lần vứt bỏ, mà buồn cười nhất chính là đến cuối cùng cô lại có con của bọn họ.
Ngày biết mình mang thai Lâm Lam cả đêm không ngủ, cô suy nghĩ chuyện của mình cả một buổi tối, cũng hiểu rõ những gì mình đã trải qua. Cô hiểu cho dù cô mang thai con của cô và Bạch Nham thì cũng không thể quay về. Mà cho dù Vệ Tương Lan buông tha việc để Bạch Nham cưới đại tiểu thư nhà giàu đó thì giữa cô và Bạch Nham đã tồn tại sự lừa gạt, tin tưởng tối thiểu nhất giữa hai người cũng không có, sao sống chung được đây? Cho nên sau khi biết mình mang thai thì ngày hôm sau cô liền rời khỏi, cô không nói tạm biệt Thư Á, cũng không nói chuyện của cô với Thư Á, thậm chí cô quyết tuyệt vô tình xé đi tờ giấy có số điện thoại của Bạch Nham trong sổ ghi chép của Thư Á. Lâm Lam nghĩ có đôi khi cô cũng rất vô tình, đi cũng không nói một tiếng gặp lại.
Cầm hành lý trong tay, Lâm Lam buồn bã đi vào phòng đợi, từ khi Tô Ngọ Dương rời khỏi cô chưa từng về nhà, cô sợ vừa về tới nhà ông nội sẽ hỏi cô chuyện của cô và Tô Ngọ Dương, cô không biết nên trả lời như thế nào. Cô là đứa cháu gái bất hiếu, hai năm rồi vẫn núp trong sự hẹp hòi, trong hạnh phúc của mình, lại quên đi người thân thiết quan trọng nhất của mình. Bây giờ cô phải đi, sao có thể không về thăm ông bà chứ? Phải biết rằng cô đi lần này không biết lúc nào mới có thể trở về nữa.
Ở phòng đợi Lâm Lam tìm một chỗ khá xa chỗ kiểm vé ngồi xuống, cô luôn không thích cảm giác chen lấn để kiểm vé với người khác. Nhìn đồng hồ điện tử trên tường, thì ra cô đến sớm hai tiếng, vì vậy lấy mp3 trong túi xách ra để giết thời gian, nghe nhạc, hai mắt Lâm Lam vô hồn nhìn chằm chằm phía trước.
Thỉnh thoảng yếu ớt thỉnh thoảng im lặng
Thỉnh thoảng mất mác đã sớm không phải là em có thể thừa nhận
Trong trí nhớ kìm lại tiếng khóc
Hô hấp rối loạn
Vì sao khó buông tha
Chấp nhận say mê chấp nhận để lỡ mất
Thừa nhận yếu đuối rồi lựa chọn cuối cùng không phải là em
Mà em phải làm sao mới có thể hiểu rõ để trong nháy mắt sẽ không còn khổ sở nữa
Làm sao có thể trốn tránh
Mãnh liệt đến mức cô đơn lạnh lẽo
Hạnh phúc đã từng tới rồi lại lặng lẽ trôi mất
Thì ra chúng ta ngang ngược
Tuy nhiên lại không thể ngừng yêu
Hạnh phúc đã từng tới lại tùy hứng mà để lỡ mất
Không nỡ buông tha những gì đẹp nhất
Vẫn cố chấp nắm trong lòng bàn tay
Bên tai là âm thanh gợi tình, Lâm Lam cảm giác trước mắt mình có gì đó rất mơ hồ, hạnh phúc đã từng tới rồi lại lặng lẽ trôi mất, trong phút chốc khi xoay người cô cảm thấy trái tim mình đã bị đánh mất lần nữa, hạnh phúc đã từng tới nhưng cô lại bỏ lỡ.
Thì ra Lâm Lam cô đã từng do dự ở thành phố xa lạ này, Lâm Lam cô đã từng hạnh phúc nắm tay hai người, thì ra Lâm Lam cô đã từng hạnh phúc, nhưng bây giờ cô đã không còn.
Người tới người lui trước mặt, nguyên nhân gì khiến bọn họ rời khỏi nhau? Lâm Lam cười cười, từ khi nào mà cô có thói quen như vậy, từ khi nào mà có thói quen nhìn đám người xa lạ trước mắt rồi suy đoán đủ mọi chuyện của bọn họ, từ khi nào mà có thói quen nghĩ, ở trong thành phố này, có bao nhiêu người phân li, có bao nhiêu người nắm tay đi cùng nhau.
Tiếng phát thanh tiêu chuẩn không có tình cảm ở trạm xe lửa truyền vào tai, Lâm Lam phát hiện ra những người ngồi ở bên cạnh mình đang vội vàng xách hành lý lên đi về cùng một hướng, mờ mịt nhìn theo hướng đám người đi tới mới biết là đến lúc kiểm vé, thì ra cô bất tri bất giác ngồi đây đã hai tiếng. Là ai nói chỉ có thời gian hạnh phúc là trôi qua thật nhanh, nhưng vì sao cô cảm thấy một người đang mất mác, mê mang thì thời gian cũng trôi qua nhanh như vậy.
Ngồi trên xe, bên tai là tiếng xe lửa chậm rãi khởi động, tiếng bánh xe chuyển động chậm chậm rồi dần dần nhanh hơn, đây là một quá trình tăng tốc độ khiến Lâm Lam nghĩ tới mình.
Như bi thương cũng có tốc độ, vậy hẳn là một quá trình chậm lại, nhưng vì sao lúc này bi thương trong lòng cô lại chuyển động tăng tốc? Thì ra cuối cùng có một số việc không tới theo lẽ thường, tựa như có một số người có liên quan với nhau nhưng vẫn xa nhau.
Vận mệnh vào hai năm sau lại bắt đầu lần nữa, nhưng Lâm Lam cô đã mệt mỏi, hãy để tất cả kết thúc theo khoảnh khắc cô lên xe lửa đi.
Trên đường về nhà, xa xa Lâm Lam đã nhìn thấy bóng dáng lưng gù của Lâm Quốc Vinh đang ngồi hút thuốc trước cửa, trong phút chốc kia, Lâm Lam rất muốn khóc. Bất tri bất giác năm tháng đã thay đổi quá nhiều người quá nhiều chuyện, khiến cô cảm thấy chỉ cần có ông thì tất cả sẽ không có chuyện gì nữa, ông nội đã già rồi.
"Ông nội, cháu đã về." Đi tới trước mặt Lâm Quốc Vinh, Lâm Lam để hành lý xuống, nghẹn ngào nói.
Vẫn đang im lặng suy nghĩ, yên lặng hút thuốc, Lâm Quốc Vinh nghe thấy giọng nói của Lâm Lam, giật mình rồi lại vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn cháu gái trước mắt mình, hai mắt đã rưng rưng, kích động đến mức môi run rẩy, đứng lên, tay cầm điếu thuốc run rẩy đặt lên vai Lâm Lam, nói không nên lời.
"Ông nội. . . những năm gần đây ông khỏe không? Lam Lam về thăm ông bà đây." Lâm Lam nhắm mắt lại rồi lại mở ra nhìn Lâm Quốc Vinh, nói, cuối cùng nước mắt cũng không chảy ra.
"Được, tốt! Ông nội rất khỏe! Lam Lam, cháu về một mình sao? Ngọ Dương không về cùng cháu à?" Tay Lâm Quốc Vinh đặt trên vai Lâm Lam, luôn luôn run rẩy, không ngừng cười gật đầu, nói với Lâm Lam.
"À, Ngọ Dương, anh ấy. . . anh ấy bận việc nên không thể tới, vốn muốn mấy ngày nữa cùng đi nhưng chúng cháu không có cùng thời gian nên cháu tới trước!" Ánh mắt Lâm Lam lóe lên, nói.
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Bà nội cũng rất nhớ cháu, bà ấy ở trong phòng đó!"
"Dạ, dạ." Lâm Lam nghẹn ngào nói, gật đầu, đỡ Lâm Quốc Vinh đi vào nhà.
"Lam Lam, gả cho người ta rồi thì không thể giống như ở nhà, bà nội biết Ngọ Dương là một đứa bé tốt, nhưng suy cho cùng thì mẹ chồng không giống như bà nội. Có cái gì thì cháu cũng phải để lại cho mẹ chồng, thường nói gia hòa vạn sự hưng. Đời này của bà nội cũng trải qua như vậy, già rồi cũng không còn nguyện vọng gì nữa, chỉ cần cháu tốt thì cái gì cũng tốt. Nếu cháu về đây mà phiền phức, vậy sau này ít về đi, bên kia vẫn quan trọng hơn." Sau khi ăn xong, bà nội Lâm Lam, Thiện Ngọc Lan vừa rửa chén vừa ý vị sâu xa nói.
Lâm Lam im lặng gật đầu một cái, lặng lẽ rửa chén trong tay. Vừa rồi lúc ăn cơm cô cũng đã nghe Lâm Quốc Vinh nói tới Bạch Nham, cô không ngờ Bạch Nham lại tới đây. Khi Lâm Quốc Vinh nhắc tới chuyện cô và Tô Ngọ Dương đã kết hôn thì Lâm Lam chỉ có thể cúi đầu im lặng không nói ăn cơm, có khoảnh khắc cô rất hận Bạch Nham nhưng cũng cảm ơn Bạch Nham. Cô không có cách nào cũng không đành lòng lừa gạt hai ông bà già, Bạch Nham lại làm nó thay cô, mặc kệ có phải là lời nói dối không, ít nhất, lúc nghe được lời nói dối này thì hai ông bà già rất vui mừng, nếu lời nói dối có ý tốt, vậy hãy để cho nó tiếp tục tốt đi.
"Bà nội, cháu đều biết những chuyện này. Bà cứ yên tâm đi, mẹ Ngọ Dương đối xử rất tốt với cháu!" Lâm Lam nói đến đây, động tác trong tay nhanh hơn.
"Cuộc đời của phụ nữ chúng ta không dễ dàng gả cho một người đàn ông tốt, bà thấy được Ngọ Dương đối xử rất tốt với cháu, sau này cháu phải sống hòa hợp với nó đó!"
Lâm Lam chà rửa chén, trên mặt nước nổi lên một tầng bọt, không trôi khỏi bàn tay cô, Lâm Lam vươn tay hốt lên một nắm bọt, nắm chặt tay thành quả đấm, bọt biến thành nước trong lòng bàn tay cô.
"Bà nội đi nghỉ ngơi đi, chén này, một mình cháu rửa là được rồi!" Lâm Lam đột nhiên thả giẻ lau trong tay xuống, cầm tay Thiện Ngọc Lan trong nước lên, rửa sạch rồi lau khô, nói.
Thiện Ngọc Lan cười nhìn Lâm Lam: "Được, được."
"Bà nội sống cùng với ông nội cả đời, bà cảm thấy hạnh phúc sao?" Buổi tối Lâm Lam quấn quýt Thiện Ngọc Lan ngủ chung, lúc này đang ngồi đầu giường nói chuyện với bà.
"Đứa nhỏ ngốc, sao lại hỏi như vậy? Người sống hạnh phúc cả đời vẫn luôn có một người cùng với mình đó thôi!" Thiện Ngọc Lan nghiêng người nhìn Lâm Lam, vén tóc rơi trước trán lên vành tai cho cô, nói.
"Cả đời sao? Bà nội cảm thấy cả đời có dài không?" Trong lòng Lâm Lam đang lẩm nhẩm từ "Cả đời" này, trước kia Tô Ngọ Dương nói với cô sẽ sống cùng cô cả đời, mà cô lại thích anh nói mãi mãi với cô; trước kia Bạch Nham luôn sẽ nói với Lâm Lam, chúng ta sẽ mãi mãi sống cùng nhau, ngay cả một đời cô cũng không có được. Cả đời, cuối cùng là xa bao nhiêu? Mãi mãi là xa như vậy sao? Có lẽ, với Lâm Lam cô mà nói, là xa như vậy!
"Cả đời à —— cháu và Ngọ Dương đến tuổi này của bà và ông nội rồi sẽ biết, bà nội không có văn hóa gì, không biết phải nói gì! Dù sao thì cả đời của bà nội cứ trôi qua như vậy, bà nội giao cả đời cho ông nội cháu, ông nội cháu cũng giao cả đời cho bà, cháu và Ngọ Dương cũng sẽ như vậy."
"Dạ." Lâm Lam cúi đầu dạ một tiếng.
"Lam Lam?"
"Dạ?"
"Sau này ở bên kia không cần nhớ ông bà, phải phụng dưỡng mẹ chồng cho thật tốt, nếu cháu nhớ ông bà thì gọi điện thoại là được rồi, bà và ông nội cháu chỉ cần biết rằng cháu sống tốt, chúng ta cũng sẽ tốt."
"Bà nội, cháu không ở đây, bà và ông nội nhất định phải tự chăm sóc cho mình thật tốt, muốn ăn cái gì thì mua, không nên tiếc tiền, ông bà tốt thì cháu mới có thể tốt!"
Đầu giường, ánh đèn màu vàng chiếu sáng nửa căn phòng, cũng không hẳn là nửa căn phòng. Lâm Lam nhớ khi còn bé, cô cũng thường xuyên ngồi dựa vào Thiện Ngọc Lan, ngồi ở đầu giường, khi đó cô luôn thích nói một vài chuyện thú vị xảy ra ở trường học với bà, sau khi nói xong thì cùng Thiện Ngọc Lan cong người cười, sau đó Thiện Ngọc Lan sẽ vuốt mặt cô, cười nói: "Lam Lam của chúng ta giỏi nhất là làm người ta vui vẻ!"
"Bà nội, chúng ta ngủ đi."
"Ừ, ngủ thôi."
Tắt đèn ở đầu giường, trong nháy mắt đèn tắt đi, Lâm Lam cảm thấy trước mắt là một vùng tối tăm, không có một tia sáng.
"Bà nội, ngủ ngon." Đắp kín chăn bông cho Thiện Ngọc Lan xong, Lâm Lam nhỏ giọng nói.
"Ừ."
Lâm Lam nghiêng người rúc vào trong lòng Thiện Ngọc Lan, nghe tiếng hít thở vững chãi của bà giống như khi cô còn bé.
Chung quanh bắt đầu yên tĩnh lại, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng kêu của con dế, con dế vào mùa thu.
Tác giả :
Thanh Đăng & Mộc Ngư