Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 16: Bọn họ PK?
* PK là một thuật ngữ trong game online: Player Killer hay Player Killing – chỉ những người hoặc hành động đi “giết" người chơi khác
Nhiều khi chúng ta không phát hiện, thật ra thì đàn ông có một loại thuộc tính sinh lý đặc biệt, nhất là trước mặt người mình thích, dù là người đứng đắn, cũng sẽ biến thành người không nghiêm túc. Lý do của sự chuyển biến đó là anh ta có động tình hay không thôi.
Sau khi quan hệ với Mục Khả được thăng cấp, loại thuộc tính này của Hạ Hoằng Huân bắt đầu tự động ‘tỉnh giấc’.
Về vấn đề phần cứng này, đối với một cô bé đơn thuần lần đầu tiên biết yêu đương, vả lại thời gian chưa vượt qua ba mươi ngày mà nói, thật sự là vô cùng ‘sâu sắc’. Đổi lại là người khác, đoán chừng chắc chắn mặt sẽ nóng đến đỏ bừng, thẹn thùng khó mở miệng. Nhưng mà, đồng chí nhỏ Mục Khả lại là chiến sĩ sắt thép, tố chất tổng hợp vô cùng vững vàng, thậm chí cứng rắn trước nay chưa từng có. Bốn năm trước thì có bản lãnh khiến Doanh trưởng Hạ giận đến á khẩu không trả lời được, cô làm sao có thể dễ dàng thua anh trên lĩnh vực “Đùa giỡn" được.
Tim chỉ đập mạnh và loạn nhịp trong mấy giây, sau đó cô thật bình tĩnh quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh nhạt bóp méo một câu quảng cáo, Hạ Hoằng Huân nghe được cô hỏi ngược lại: “Sự vừa lòng của em, là những gì anh theo đuổi."
Nếu như nói thành tích bắn bia lúc trước của Mục Khả khiến Hạ Hoằng Huân khiếp sợ, đến giờ vẫn còn sống dưới bóng ma cô vô tình tạo ra, vậy thì, câu trả lời của Mục Khả lúc này, quả thật có thể khiến cho nửa đời sau của anh cũng sống trong phiền muộn.
Lại lãnh giáo thực lực hơn người của cô một lần nữa, Hạ Hoằng Huân cảm thấy tiềm lực của bạn gái nhỏ dường như vô cùng lớn, lúc nào cũng có thể bị kích thích mà bộc phát.
Thấy anh đen mặt không nói lời nào, cảm giác khẩn trương không hiểu trong lòng liền biến mất, Mục Khả hơi đỏ mặt cười cong cong đôi mắt. Lưu loát lấy lại súng ngắm trong tay anh sau đó lắp lại, nằm bò lên chiếu, khi Khang Bác cùng Tô Điềm Âm vẫn còn đang tìm cò súng dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên thì cô đã vào vị trí, ngón tay bé nhỏ đặt trên cò súng.
Thời gian dừng lại một lát, Mục Khả nghiêng đầu hỏi anh: “Tại sao không có kính ngắm?"
“Vấn đề này quả là có trình độ chuyên nghiệp." Cơn tức của Hạ Hoằng Huân còn chưa tan, anh xê dịch vị trí, làm bộ giúp cô đỡ cán súng, không chút để ý nói: “Kính nhắm là trang bị cho súng bắn tỉa, em cứ vậy mà bắn đi."
Mặc dù Mục Khả không phải dân chuyên nghiệp, nhưng có đôi lúc cô rất tích cực, cho rằng nếu đã làm thì phải làm cho thật chuyên nghiệp, bằng không rất không có trình độ. Cho nên cô không hài lòng lắm với câu trả lời của Hạ Hoằng Huân, liền gọi anh: “Doanh trưởng Hạ."
“Ừ." Anh thuận miệng đáp một tiếng.
Ngoài dự tính của mọi người, cô nói: “Chúng ta PK đi?"
“Hả?" Hạ Hoằng Huân hoài nghi mình nghe lầm.
Nhìn ánh mắt anh từ kinh ngạc đến chất vấn, Mục Khả nhắc lại từng chữ từng câu: “Em nói chúng ta PK." Tiếp còn dung chùa một câu nói của Viên Soái, cô nói: “Chơi cùng bọn họ, không phát huy được trình độ của em." Dáng vẻ tựa như cô là siêu cao thủ, thật ra thì chiều cao chỉ là 163.
Thật sự là phản rồi, lại muốn thi bắn với anh?! Năng lực tác chiến đơn độc của anh tuyệt đối không thua năng lực chỉ huy toàn quân, người dám khiêu chiến với anh trên lĩnh vực quân sự ít đến đáng thương.
Anh chắc chắn mười phần cô không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, nhưng cô không phải quân địch, là cô gái anh đang cố gắng mang về nhà, anh nên lấy trình độ nào so với cô đây? Thắng thua đều không phải ổn. Quả thực là liều lĩnh.
Mặt Hạ Hoằng Huân đen lại vài phần, nhìn thẳng vào mắt cô mấy giây, anh để mũ trên bả vai, ánh mắt trầm trầm nhìn cô nói: “Cho em một phút nghĩ lại lần nữa."
Tức giận bất bình khi anh lấy phần cứng ra khoe khoang giễu cợt cô, trong lòng Mục Khả sớm có dự định, cô cười giống như con hồ li nhỏ, cố ý khích anh nói: “Anh chỉ cần nói có dám so hay không thôi?"
Biết rõ cô áp dụng phép khích tướng, nhìn ánh mắt kiên định của cô, Hạ Hoằng Huân bất đắc dĩ, thật lâu nói ra ba chữ: “Đừng làm loạn!" Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng giọng nói đã là mười phần thỏa hiệp, giống như đang nói: “Bà cô nhỏ à, em yên tĩnh chút đi, hai ta ai hơn ai, hoàn toàn không cần so."
Mục Khả không cam lòng: “Ai náo loạn, em cũng chỉ nói ra ý tưởng mang tính xây dựng thôi, nếu anh không đồng ý, em cũng đổi ý."
Hạ Hoằng Huân yên lặng nhìn cô mấy giây, Mục Khả không yếu thế nhìn thẳng anh, cuối cùng anh chỉ phải đứng dậy, quẳng xuống câu: “Vậy làm đi!" rồi đi tới huấn luyện viên phụ trách bãi bắn bên kia, đi hai bước lại vòng trở lại, dáng vẻ giống như muốn khuyên cô đừng so, lời đến miệng lại biến thành dặn dò, anh nói: “Nhớ nhất định phải nắm chặt, nếu không bắn mấy phát bả vai của em cũng hỏng luôn đấy." Dù súng cô đang dùng là loại súng bắn tỉa, loại có hỏa lực yếu nhất trong súng ngắm, nhưng anh vẫn lo lắng cô nhỏ gầy như vậy không chịu được phản lực của súng bắn tỉa.
Cô hiểu sự quan tâm của anh, trong lòng Mục Khả ấm áp, nhìn anh khẽ nói: “Không được nhường em, đó là không tôn trọng đối thủ. Em cũng sẽ đổi ý."
Còn uy hiếp anh! Hỏng rồi. Hạ Hoằng Huân đưa lưng về phía cô thở dài, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng phải chỉnh đốn nha đầu này, nếu không động một chút là đổi ý, sao anh chịu được.
Viên Soái nghe nói lão đại muốn tự mình ra trận bắn súng, lại nhìn Mục Khả tư thế không chút chuyên nghiệp đang đứng cách đó không xa, anh kích động, bỏ rơi Tô Điềm Âm, phản bội Doanh trưởng, vọt tới bên cạnh Mục Khả, như tên trộm nói: “Chết chắc, bây giờ cô nhất định phải chết."
Mục Khả không hiểu: “Cái gì mà chết chắc?"
“Lão đại của chúng tôi là Thần Súng, đừng nói ở trong điều kiện này, dù kém gấp mười lần, lần đánh cược này cô sẽ chết rất thảm."
Mục Khả không quan tâm: “Cùng lắm thì chính là mãn quan chứ sao. Tôi không tin anh ta có thể bắn ra pháp hoa."
“Anh ấy thật sự có thể bắn ra pháo hoa đấy." Nhắc tới sự tích chói lọi của lão đại, Viên Soái dường như hưng phấn, anh nói: “Anh ấy có thể đạt thành tích bắn tuyệt đối trong thời tiết mưa gió sương mù tầm nhìn cực thấp, hơn nữa còn là bắn trúng hai cái bia cự ly một trăm mét."
“Đừng đùa chứ?" Mục Khả có chút kinh ngạc, nhận ra sự chênh lệch giữa hai người quả thật hơi lớn, nhưng cô không thật sự muốn so tài với anh, chỉ muốn mở mang kiến thức thôi.
Lúc này, Hạ Hoằng Huân hô: “Viên Soái!"
“Đến!"
“Lui bia về mức xa nhất."
“Dạ!" Viên Soái trả lời một tiếng rất lớn, trước khi chạy đi lại nói với Mục Khả: “Nhìn đi, đến rồi, xem cô làm thế nào."
Điều chỉnh xong bia, Viên Soái lại chạy về, anh ở phía sau giúp Mục Khả nâng súng, ngoài miệng giải thích nói: “Doanh trưởng hạ tử lệnh rồi, nếu cô bị phản lực làm bị thương, sẽ phạt tôi buổi tối chạy vòng. Đồng chí, cô kiềm chế một chút."
Mục Khả hé miệng cười, chạm phải ánh mắt Hạ Hoằng Huân nhìn sang, cô nâng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng vẫy vẫy với anh.
Nụ cười vô tâm của cô luôn có thể dễ dàng làm anh hết giận, Hạ Hoằng Huân nhắm mắt, bất đắc dĩ đáy mắt lại dâng lên ý cười, trong nháy mắt đường cong khuôn mặt cương nghị trở nên rất nhẹ nhàng, khiến cả người anh có vẻ vô cùng dịu dàng.
Ánh mắt tất cả thầy trò trên bãi bắn không hẹn mà cùng tập trung vào hai người, trong lòng bọn họ hiểu rõ, dù kĩ thật bắn súng của cô giáo Mục dù có chuẩn xác đến mức nào cũng sẽ trở thành thủ hạ bại tướng dưới tay Hạ Hoằng Huân, nhưng có thể nhìn thấy huấn luyện viên thể hiện bản lĩnh vẫn rất kích động, thậm chí rất cảm tạ Mục Khả cho bọn họ cơ hội này. Cho nên, lớn tiếng hô lên.
“Cô giáo Mục, cố gắng lên...... Cố lên, Cô giáo Mục......"
Nghe vậy, Hạ Hoằng Huân nhíu nhíu mày, Mục Khả lúng túng.
Viên Soái hì hì một tiếng vui vẻ, anh nói: “Tôi giống như đang ở trong hội trường đại hội thể dục thể thao."
Trong tiếng reo hò của thầy trò, bãi bắn bia vang lên tiếng súng “pằng pằng". Hạ Hoằng Huân bắn ra phát súng đầu tiên trước, ngay sau đó Mục Khả cũng bóp cò. Trong nháy mắt, hai người trước sau bắn xong năm phát đạn, sau đó trong lúc mọi người chờ mong, Hạ Hoằng Huân chợt dừng tay, chau mày lại vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Mục Khả.
Nhóm học sinh bình thường không rõ chân tướng, Viên Soái cũng có chút buồn bực, anh trợn tròn đôi mắt nhìn về cái bia phía xa, sau khi người báo bia khoa tay múa chân nói rõ chân tướng, anh phải nén cười đỏ bừng cả mặt.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, dưới sự chỉ huy của Viên Soái Mục Khả cùng những học viên khác tiếp tục luyện tập bắn bia. Buổi trưa đến phòng ăn ăn cơm, Hạ Hoằng Huân cũng ở đây. Lúc lướt qua nhau, Mục Khả nghe được anh nói: “Em cũng thật biết cho tôi thể diện!" Cô nháy đôi mắt to sáng, cười dí dỏm.
Huấn luyện buổi chiều vẫn tiến hành ở bãi bắn bia, Mục Khả không thấy Hạ Hoằng Huân, chỉ nghe phụ trách huấn luyện viên nói Doanh trưởng dẫn mười huấn luyện viên trẻ tuổi chạy 5km. Buổi tối cô đang nằm lỳ ở trên giường đọc sách, nhận được một tin nhắn.
“Đến phòng làm việc của tôi."
Vốn không muốn đi. Mục Khả nhắn lại: “Ngủ rồi."
Qua một phút, lại nhận được một cái tin nhắn: “Động tác nhanh lên một chút!"
Còn ra lệnh cho cô! Mục Khả chậm rì rì nhắn lại: “Bả vai hơi đau, không muốn động đậy."
Tin nhắn thứ ba nhanh chóng chuyển tới, giọng điệu ai đó trở nên rất ôn hòa: “Tới đây tôi xem một chút, cẩn thận sưng to lên."
Mặt liền đỏ lên, Mục Khả bịt kín chăn cười khúc khích.
Tô Điềm Âm rón rén đi tới, phật một tiếng tung chăn lên, hỏi Mục Khả: “Làm gì đó, đấu thu nên muốn tự sát à?"
“Ghét, dọa chết người á." Mục Khả sợ hết hồn, sau khi phản ứng lại nhảy xuống giường cù Tô Điềm Âm: “Cho cậu dọa người này, phải trả giá...... Một cái giá lớn bằng máu......"
Tô Điềm Âm không tránh thoát được ma trảo của Mục Khả, liên tục xin tha: “Ha ha...... Mình sai rồi...... Đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ...... Không được, mình nghẹt thở rồi...... Ha ha......"
Cười đùa xong rồi, Mục Khả đẩy cửa ra lộ ra cái đầu nhỏ nhìn chung quanh, xác định không có ai mới cầm dép lên, chân không chạy ra ngoài.
Đồng chí nhỏ rửa chân xong giống như người không có việc gì tiếp tục vùi ở trên giường đọc sách, dường như đã quên người khác “Thịnh tình mời".
Cho đến khi còi báo tắt đèn vang lên, Tô Điềm Âm ngủ thiếp đi, Mục Khả lặng lẽ xuống giường, nằm trên bệ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, quả nhiên trông thấy Hạ Hoằng Huân đứng trong sân huấn luyện, nhàm chán cào tóc.
Cô khom lưng nhẹ tay nhẹ chân chạy về bên giường cầm giấy bút, mượn ánh trăng viết một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, bỏ vào bình nước khoáng, nhắm mục tiêu ném ra bên ngoài.
Nghe được tiếng vang nhỏ, Hạ Hoằng Huân ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng cô, lại thấy Mục Khả dùng ngón tay chỉ về phía bên phải mặt đất. Tuân theo chỉ thị của “Thủ trưởng" nhặt bình lấy tờ giấy ra, cô hỏi: “Doanh trưởng Hạ, anh ở đây làm gì đó?"
Cũng may mình không có nội thương, bằng không có thể sẽ hộc máu. Hạ Hoằng Huân cảm thấy bản lãnh giận anh của quỷ nhỏ này quá cao, nếu cô tiếp tục gây khó dễ, thế nào cũng giảm thọ.
Anh hít sâu, ngửa đầu nhìn cô ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô xuống.
Mục Khả nằm trên bệ cửa sổ nhìn anh, sau đó lắc đầu.
Anh hít sâu lần nữa, lại vẫy vẫy tay với cô, gương mặt kiên nhẫn.
Mục Khả chống cằm làm vẻ suy tư, sau đó ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Buổi tối ánh trăng sáng rõ, làm buổi hẹn hò có chút mùi vị lãng mạng. Chỉ là nhìn Hạ Hoằng Huân cố ý nghiêm mặt, lãng mạn ít ỏi suýt nữa thì mất hết.
Mục Khả chạy đến trước mặt anh, nhìn anh “Giận" trừng mắt nhìn cô, cô đỡ đầu gối cười không ngừng.
“Còn cười." Hạ Hoằng Huân sờ sờ mái tóc ngắn bị gió thổi tung của cô, trong giọng nói nghiêm nghị có ôn hòa người ngoài khó thể biết được, anh nói: “Dám dùng thành tích chín vòng khiêu chiến với tôi, em là người đầu tiên."
Mục Khả trời sanh chính là thích làm việc ngoài dự đoán. Cô chủ động muốn PK cùng Doanh trưởng Hạ, sau đó cố tình lặp lại, một phát một vòng, lấy chín phát đạn tạo ra thành tích chín vòng “nổi trội xuất sắc", sau không biết tại sao sống chết không chịu bắn ra phát thứ mười, làm cho Hạ Hoằng Huân cũng không cách nào bắn ra phát đạn cuối cùng, kết quả lấy thành tích chín phát 90 vòng kết thúc, làm cho anh không biết được thực lực thật của cô.
Mục Khả mạnh miệng: “Ai bảo anh cười nhạo em, còn luôn tắt máy, em ghi thù." Thì ra là tức giận nên mới dùng thủ đoạn nhỏ để đùa bỡn.
Hạ Hoằng Huân biết sai liền sửa, rất thành tâm xin lỗi: “Xin lỗi, bận bịu nên quên mở máy." Lại cố ý mềm giọng dụ dỗ cô: “Đừng nóng giận."
Mục Khả chu miệng: “Em đã tức giận xong rồi." Nhớ tới tin đồn, cô hỏi anh: “Buổi chiều anh cùng bọn Viên Soái chạy 5km thật à? Sao không nghe anh ấy nói sắp có kiểm tra?"
Hạ Hoằng Huân gật đầu một cái, không đầu không đuôi nói một câu: “Ăn mừng." Thấy cô cau mày không hiểu, anh đưa tay phải ra ôm eo nhỏ của, nhẹ trách nói: “Hôm nay là sinh nhật, em còn giận tôi." Cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, anh cười như không cười hỏi: “Hôm nay cũng sắp qua, em nói, chúng ta dùng chút thời gian cuối cùng làm chút gì đó tương đối có ý nghĩa, được không?"
Nhiều khi chúng ta không phát hiện, thật ra thì đàn ông có một loại thuộc tính sinh lý đặc biệt, nhất là trước mặt người mình thích, dù là người đứng đắn, cũng sẽ biến thành người không nghiêm túc. Lý do của sự chuyển biến đó là anh ta có động tình hay không thôi.
Sau khi quan hệ với Mục Khả được thăng cấp, loại thuộc tính này của Hạ Hoằng Huân bắt đầu tự động ‘tỉnh giấc’.
Về vấn đề phần cứng này, đối với một cô bé đơn thuần lần đầu tiên biết yêu đương, vả lại thời gian chưa vượt qua ba mươi ngày mà nói, thật sự là vô cùng ‘sâu sắc’. Đổi lại là người khác, đoán chừng chắc chắn mặt sẽ nóng đến đỏ bừng, thẹn thùng khó mở miệng. Nhưng mà, đồng chí nhỏ Mục Khả lại là chiến sĩ sắt thép, tố chất tổng hợp vô cùng vững vàng, thậm chí cứng rắn trước nay chưa từng có. Bốn năm trước thì có bản lãnh khiến Doanh trưởng Hạ giận đến á khẩu không trả lời được, cô làm sao có thể dễ dàng thua anh trên lĩnh vực “Đùa giỡn" được.
Tim chỉ đập mạnh và loạn nhịp trong mấy giây, sau đó cô thật bình tĩnh quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh nhạt bóp méo một câu quảng cáo, Hạ Hoằng Huân nghe được cô hỏi ngược lại: “Sự vừa lòng của em, là những gì anh theo đuổi."
Nếu như nói thành tích bắn bia lúc trước của Mục Khả khiến Hạ Hoằng Huân khiếp sợ, đến giờ vẫn còn sống dưới bóng ma cô vô tình tạo ra, vậy thì, câu trả lời của Mục Khả lúc này, quả thật có thể khiến cho nửa đời sau của anh cũng sống trong phiền muộn.
Lại lãnh giáo thực lực hơn người của cô một lần nữa, Hạ Hoằng Huân cảm thấy tiềm lực của bạn gái nhỏ dường như vô cùng lớn, lúc nào cũng có thể bị kích thích mà bộc phát.
Thấy anh đen mặt không nói lời nào, cảm giác khẩn trương không hiểu trong lòng liền biến mất, Mục Khả hơi đỏ mặt cười cong cong đôi mắt. Lưu loát lấy lại súng ngắm trong tay anh sau đó lắp lại, nằm bò lên chiếu, khi Khang Bác cùng Tô Điềm Âm vẫn còn đang tìm cò súng dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên thì cô đã vào vị trí, ngón tay bé nhỏ đặt trên cò súng.
Thời gian dừng lại một lát, Mục Khả nghiêng đầu hỏi anh: “Tại sao không có kính ngắm?"
“Vấn đề này quả là có trình độ chuyên nghiệp." Cơn tức của Hạ Hoằng Huân còn chưa tan, anh xê dịch vị trí, làm bộ giúp cô đỡ cán súng, không chút để ý nói: “Kính nhắm là trang bị cho súng bắn tỉa, em cứ vậy mà bắn đi."
Mặc dù Mục Khả không phải dân chuyên nghiệp, nhưng có đôi lúc cô rất tích cực, cho rằng nếu đã làm thì phải làm cho thật chuyên nghiệp, bằng không rất không có trình độ. Cho nên cô không hài lòng lắm với câu trả lời của Hạ Hoằng Huân, liền gọi anh: “Doanh trưởng Hạ."
“Ừ." Anh thuận miệng đáp một tiếng.
Ngoài dự tính của mọi người, cô nói: “Chúng ta PK đi?"
“Hả?" Hạ Hoằng Huân hoài nghi mình nghe lầm.
Nhìn ánh mắt anh từ kinh ngạc đến chất vấn, Mục Khả nhắc lại từng chữ từng câu: “Em nói chúng ta PK." Tiếp còn dung chùa một câu nói của Viên Soái, cô nói: “Chơi cùng bọn họ, không phát huy được trình độ của em." Dáng vẻ tựa như cô là siêu cao thủ, thật ra thì chiều cao chỉ là 163.
Thật sự là phản rồi, lại muốn thi bắn với anh?! Năng lực tác chiến đơn độc của anh tuyệt đối không thua năng lực chỉ huy toàn quân, người dám khiêu chiến với anh trên lĩnh vực quân sự ít đến đáng thương.
Anh chắc chắn mười phần cô không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, nhưng cô không phải quân địch, là cô gái anh đang cố gắng mang về nhà, anh nên lấy trình độ nào so với cô đây? Thắng thua đều không phải ổn. Quả thực là liều lĩnh.
Mặt Hạ Hoằng Huân đen lại vài phần, nhìn thẳng vào mắt cô mấy giây, anh để mũ trên bả vai, ánh mắt trầm trầm nhìn cô nói: “Cho em một phút nghĩ lại lần nữa."
Tức giận bất bình khi anh lấy phần cứng ra khoe khoang giễu cợt cô, trong lòng Mục Khả sớm có dự định, cô cười giống như con hồ li nhỏ, cố ý khích anh nói: “Anh chỉ cần nói có dám so hay không thôi?"
Biết rõ cô áp dụng phép khích tướng, nhìn ánh mắt kiên định của cô, Hạ Hoằng Huân bất đắc dĩ, thật lâu nói ra ba chữ: “Đừng làm loạn!" Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng giọng nói đã là mười phần thỏa hiệp, giống như đang nói: “Bà cô nhỏ à, em yên tĩnh chút đi, hai ta ai hơn ai, hoàn toàn không cần so."
Mục Khả không cam lòng: “Ai náo loạn, em cũng chỉ nói ra ý tưởng mang tính xây dựng thôi, nếu anh không đồng ý, em cũng đổi ý."
Hạ Hoằng Huân yên lặng nhìn cô mấy giây, Mục Khả không yếu thế nhìn thẳng anh, cuối cùng anh chỉ phải đứng dậy, quẳng xuống câu: “Vậy làm đi!" rồi đi tới huấn luyện viên phụ trách bãi bắn bên kia, đi hai bước lại vòng trở lại, dáng vẻ giống như muốn khuyên cô đừng so, lời đến miệng lại biến thành dặn dò, anh nói: “Nhớ nhất định phải nắm chặt, nếu không bắn mấy phát bả vai của em cũng hỏng luôn đấy." Dù súng cô đang dùng là loại súng bắn tỉa, loại có hỏa lực yếu nhất trong súng ngắm, nhưng anh vẫn lo lắng cô nhỏ gầy như vậy không chịu được phản lực của súng bắn tỉa.
Cô hiểu sự quan tâm của anh, trong lòng Mục Khả ấm áp, nhìn anh khẽ nói: “Không được nhường em, đó là không tôn trọng đối thủ. Em cũng sẽ đổi ý."
Còn uy hiếp anh! Hỏng rồi. Hạ Hoằng Huân đưa lưng về phía cô thở dài, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng phải chỉnh đốn nha đầu này, nếu không động một chút là đổi ý, sao anh chịu được.
Viên Soái nghe nói lão đại muốn tự mình ra trận bắn súng, lại nhìn Mục Khả tư thế không chút chuyên nghiệp đang đứng cách đó không xa, anh kích động, bỏ rơi Tô Điềm Âm, phản bội Doanh trưởng, vọt tới bên cạnh Mục Khả, như tên trộm nói: “Chết chắc, bây giờ cô nhất định phải chết."
Mục Khả không hiểu: “Cái gì mà chết chắc?"
“Lão đại của chúng tôi là Thần Súng, đừng nói ở trong điều kiện này, dù kém gấp mười lần, lần đánh cược này cô sẽ chết rất thảm."
Mục Khả không quan tâm: “Cùng lắm thì chính là mãn quan chứ sao. Tôi không tin anh ta có thể bắn ra pháp hoa."
“Anh ấy thật sự có thể bắn ra pháo hoa đấy." Nhắc tới sự tích chói lọi của lão đại, Viên Soái dường như hưng phấn, anh nói: “Anh ấy có thể đạt thành tích bắn tuyệt đối trong thời tiết mưa gió sương mù tầm nhìn cực thấp, hơn nữa còn là bắn trúng hai cái bia cự ly một trăm mét."
“Đừng đùa chứ?" Mục Khả có chút kinh ngạc, nhận ra sự chênh lệch giữa hai người quả thật hơi lớn, nhưng cô không thật sự muốn so tài với anh, chỉ muốn mở mang kiến thức thôi.
Lúc này, Hạ Hoằng Huân hô: “Viên Soái!"
“Đến!"
“Lui bia về mức xa nhất."
“Dạ!" Viên Soái trả lời một tiếng rất lớn, trước khi chạy đi lại nói với Mục Khả: “Nhìn đi, đến rồi, xem cô làm thế nào."
Điều chỉnh xong bia, Viên Soái lại chạy về, anh ở phía sau giúp Mục Khả nâng súng, ngoài miệng giải thích nói: “Doanh trưởng hạ tử lệnh rồi, nếu cô bị phản lực làm bị thương, sẽ phạt tôi buổi tối chạy vòng. Đồng chí, cô kiềm chế một chút."
Mục Khả hé miệng cười, chạm phải ánh mắt Hạ Hoằng Huân nhìn sang, cô nâng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng vẫy vẫy với anh.
Nụ cười vô tâm của cô luôn có thể dễ dàng làm anh hết giận, Hạ Hoằng Huân nhắm mắt, bất đắc dĩ đáy mắt lại dâng lên ý cười, trong nháy mắt đường cong khuôn mặt cương nghị trở nên rất nhẹ nhàng, khiến cả người anh có vẻ vô cùng dịu dàng.
Ánh mắt tất cả thầy trò trên bãi bắn không hẹn mà cùng tập trung vào hai người, trong lòng bọn họ hiểu rõ, dù kĩ thật bắn súng của cô giáo Mục dù có chuẩn xác đến mức nào cũng sẽ trở thành thủ hạ bại tướng dưới tay Hạ Hoằng Huân, nhưng có thể nhìn thấy huấn luyện viên thể hiện bản lĩnh vẫn rất kích động, thậm chí rất cảm tạ Mục Khả cho bọn họ cơ hội này. Cho nên, lớn tiếng hô lên.
“Cô giáo Mục, cố gắng lên...... Cố lên, Cô giáo Mục......"
Nghe vậy, Hạ Hoằng Huân nhíu nhíu mày, Mục Khả lúng túng.
Viên Soái hì hì một tiếng vui vẻ, anh nói: “Tôi giống như đang ở trong hội trường đại hội thể dục thể thao."
Trong tiếng reo hò của thầy trò, bãi bắn bia vang lên tiếng súng “pằng pằng". Hạ Hoằng Huân bắn ra phát súng đầu tiên trước, ngay sau đó Mục Khả cũng bóp cò. Trong nháy mắt, hai người trước sau bắn xong năm phát đạn, sau đó trong lúc mọi người chờ mong, Hạ Hoằng Huân chợt dừng tay, chau mày lại vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Mục Khả.
Nhóm học sinh bình thường không rõ chân tướng, Viên Soái cũng có chút buồn bực, anh trợn tròn đôi mắt nhìn về cái bia phía xa, sau khi người báo bia khoa tay múa chân nói rõ chân tướng, anh phải nén cười đỏ bừng cả mặt.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, dưới sự chỉ huy của Viên Soái Mục Khả cùng những học viên khác tiếp tục luyện tập bắn bia. Buổi trưa đến phòng ăn ăn cơm, Hạ Hoằng Huân cũng ở đây. Lúc lướt qua nhau, Mục Khả nghe được anh nói: “Em cũng thật biết cho tôi thể diện!" Cô nháy đôi mắt to sáng, cười dí dỏm.
Huấn luyện buổi chiều vẫn tiến hành ở bãi bắn bia, Mục Khả không thấy Hạ Hoằng Huân, chỉ nghe phụ trách huấn luyện viên nói Doanh trưởng dẫn mười huấn luyện viên trẻ tuổi chạy 5km. Buổi tối cô đang nằm lỳ ở trên giường đọc sách, nhận được một tin nhắn.
“Đến phòng làm việc của tôi."
Vốn không muốn đi. Mục Khả nhắn lại: “Ngủ rồi."
Qua một phút, lại nhận được một cái tin nhắn: “Động tác nhanh lên một chút!"
Còn ra lệnh cho cô! Mục Khả chậm rì rì nhắn lại: “Bả vai hơi đau, không muốn động đậy."
Tin nhắn thứ ba nhanh chóng chuyển tới, giọng điệu ai đó trở nên rất ôn hòa: “Tới đây tôi xem một chút, cẩn thận sưng to lên."
Mặt liền đỏ lên, Mục Khả bịt kín chăn cười khúc khích.
Tô Điềm Âm rón rén đi tới, phật một tiếng tung chăn lên, hỏi Mục Khả: “Làm gì đó, đấu thu nên muốn tự sát à?"
“Ghét, dọa chết người á." Mục Khả sợ hết hồn, sau khi phản ứng lại nhảy xuống giường cù Tô Điềm Âm: “Cho cậu dọa người này, phải trả giá...... Một cái giá lớn bằng máu......"
Tô Điềm Âm không tránh thoát được ma trảo của Mục Khả, liên tục xin tha: “Ha ha...... Mình sai rồi...... Đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ...... Không được, mình nghẹt thở rồi...... Ha ha......"
Cười đùa xong rồi, Mục Khả đẩy cửa ra lộ ra cái đầu nhỏ nhìn chung quanh, xác định không có ai mới cầm dép lên, chân không chạy ra ngoài.
Đồng chí nhỏ rửa chân xong giống như người không có việc gì tiếp tục vùi ở trên giường đọc sách, dường như đã quên người khác “Thịnh tình mời".
Cho đến khi còi báo tắt đèn vang lên, Tô Điềm Âm ngủ thiếp đi, Mục Khả lặng lẽ xuống giường, nằm trên bệ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, quả nhiên trông thấy Hạ Hoằng Huân đứng trong sân huấn luyện, nhàm chán cào tóc.
Cô khom lưng nhẹ tay nhẹ chân chạy về bên giường cầm giấy bút, mượn ánh trăng viết một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, bỏ vào bình nước khoáng, nhắm mục tiêu ném ra bên ngoài.
Nghe được tiếng vang nhỏ, Hạ Hoằng Huân ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng cô, lại thấy Mục Khả dùng ngón tay chỉ về phía bên phải mặt đất. Tuân theo chỉ thị của “Thủ trưởng" nhặt bình lấy tờ giấy ra, cô hỏi: “Doanh trưởng Hạ, anh ở đây làm gì đó?"
Cũng may mình không có nội thương, bằng không có thể sẽ hộc máu. Hạ Hoằng Huân cảm thấy bản lãnh giận anh của quỷ nhỏ này quá cao, nếu cô tiếp tục gây khó dễ, thế nào cũng giảm thọ.
Anh hít sâu, ngửa đầu nhìn cô ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô xuống.
Mục Khả nằm trên bệ cửa sổ nhìn anh, sau đó lắc đầu.
Anh hít sâu lần nữa, lại vẫy vẫy tay với cô, gương mặt kiên nhẫn.
Mục Khả chống cằm làm vẻ suy tư, sau đó ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Buổi tối ánh trăng sáng rõ, làm buổi hẹn hò có chút mùi vị lãng mạng. Chỉ là nhìn Hạ Hoằng Huân cố ý nghiêm mặt, lãng mạn ít ỏi suýt nữa thì mất hết.
Mục Khả chạy đến trước mặt anh, nhìn anh “Giận" trừng mắt nhìn cô, cô đỡ đầu gối cười không ngừng.
“Còn cười." Hạ Hoằng Huân sờ sờ mái tóc ngắn bị gió thổi tung của cô, trong giọng nói nghiêm nghị có ôn hòa người ngoài khó thể biết được, anh nói: “Dám dùng thành tích chín vòng khiêu chiến với tôi, em là người đầu tiên."
Mục Khả trời sanh chính là thích làm việc ngoài dự đoán. Cô chủ động muốn PK cùng Doanh trưởng Hạ, sau đó cố tình lặp lại, một phát một vòng, lấy chín phát đạn tạo ra thành tích chín vòng “nổi trội xuất sắc", sau không biết tại sao sống chết không chịu bắn ra phát thứ mười, làm cho Hạ Hoằng Huân cũng không cách nào bắn ra phát đạn cuối cùng, kết quả lấy thành tích chín phát 90 vòng kết thúc, làm cho anh không biết được thực lực thật của cô.
Mục Khả mạnh miệng: “Ai bảo anh cười nhạo em, còn luôn tắt máy, em ghi thù." Thì ra là tức giận nên mới dùng thủ đoạn nhỏ để đùa bỡn.
Hạ Hoằng Huân biết sai liền sửa, rất thành tâm xin lỗi: “Xin lỗi, bận bịu nên quên mở máy." Lại cố ý mềm giọng dụ dỗ cô: “Đừng nóng giận."
Mục Khả chu miệng: “Em đã tức giận xong rồi." Nhớ tới tin đồn, cô hỏi anh: “Buổi chiều anh cùng bọn Viên Soái chạy 5km thật à? Sao không nghe anh ấy nói sắp có kiểm tra?"
Hạ Hoằng Huân gật đầu một cái, không đầu không đuôi nói một câu: “Ăn mừng." Thấy cô cau mày không hiểu, anh đưa tay phải ra ôm eo nhỏ của, nhẹ trách nói: “Hôm nay là sinh nhật, em còn giận tôi." Cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, anh cười như không cười hỏi: “Hôm nay cũng sắp qua, em nói, chúng ta dùng chút thời gian cuối cùng làm chút gì đó tương đối có ý nghĩa, được không?"
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ