Hành Lá
Chương 25
Học viện quản lý kinh tế này là học viện không đặc biệt nhất trong trường, số người lại nhiều nhất.
Khoa tài chính của Đường Nguyên có bốn lớp, hơn một trăm hai mươi sinh viên. Dù bình thường cùng lên lớp, thỉnh thoảng cùng ra ngoài xã hội thực tế vẫn không cách nào nhận ra tất cả bạn học.
Nhưng chính khoa tài chính không có chút đặc sắc như vậy, ngược lại tập trung đám sinh viên khá người nhất trong trường.
Có sinh viên sở trường thể dục dựa vào quyền anh được tuyển, có sinh viên siêu giỏi nguyện vọng một điền Bắc đại nhưng vì chuyên ngành chỉ điền một mà bị trượt, có hoàng tử số học thi đạt điểm tối đa nhưng tự ý sửa lại mà bị trượt, có người gây dựng sự nghiệp bán bánh trứng trước cổng trường kiếm được nhiều tiền, có người đẹp bạo lực được người tìm kiếm ngôi sao nhìn trúng lại đi đánh người đến nhập viện bị kiện lên tòa v.v… Trong tập hợp đoàn thể toàn kẻ người người thế này, cuộc sống đại học luôn vô cùng đặc sắc.
Ví như Lô Giai Tư hôm nay bị người kỳ quái dây dưa ngoài cổng trường, sinh viên quyền anh đi cùng y lập tức đánh qua, người gây dựng sự nghiệp đang bán bán trứng bên cạnh muốn đi qua giúp đồng bọn, phán người ta đưa mình tiền giả…
Đường Nguyên rõ ràng đứng cạnh xe đẩy ăn bánh trứng không làm gì lại cứ thế bị dính vào.
May là trước khi bị túm lúc đang quần ẩu, mọi người đã chạy tán loạn. Đường Nguyên nhìn quần áo bị bánh trứng dính đầy của mình, căm tức xách cổ áo Lô Giai Tư:
-Có liên quan gì đến tớ! Sao lại gọi! – Hại mình thoáng cái bị tưởng lầm là đồng bọn, liên lụy bị coi là mục tiêu ẩu đả.
Lô Giai Tư cười hì hì vuốt đuôi cậu:
-Đây mới gọi là có nạn cùng chịu!
-Ai cùng chịu với cậu! – Đường Nguyên đẩy bàn tay y đang sờ trên đầu mình.
-Ô, thế thì lạ thật, sao tớ lại nghe nói cậu là một thanh niên tốt thấy việc nghĩa là làm nhỉ? – Lô Giai Tư chống cằm giả vờ trầm tư.
Đường Nguyên trừng y:
-Cậu nghe ai nói?
-Bạn cấp ba của cậu. Hắc hắc, học sinh trường cậu thi đỗ trường này đúng là không ít, muốn nghe chuyện về cậu không khó… – Lô Giai Tư chưa nói xong đã bị ngắt lời.
-Cậu điều tra tôi?! – Đường Nguyên cất cao giọng.
Lô Giai Tư nửa người Mỹ này cuối cùng phát hiện mình không cẩn thận làm lộ chuyện, vội nói sang chuyện khác:
-Thôi đến nhà tớ thuê đi, tớ cho cậu mượn quần áo thay.
-Cậu lại dám điều tra tôi? – Đường Nguyên bám chặt không tha.
-Ai da cậu đừng coi là thật mà! – Mẹ nó, người này lúc không cần thông minh thì luôn thông minh như vậy!
-… Thấy việc nghĩa là làm là chuyện lúc trước, bây giờ già rồi, không còn dũng khí này nữa. – Đường Nguyên quay đầu, không muốn nhắc lại chuyện này.
Lô Giai Tư nháy mắt, thứ nhất không hiểu vì sao cậu lại bỏ qua chuyện này như vậy, thứ hai tò mò một thanh niên tốt thoáng cái lại như đưa đám như vậy.
Nhưng y không biết là, hôm qua Đường Nguyên vì thấy việc nghĩa hăng hái làm mà bị cắn ngược một cái – bởi vì bắt trộm trên giao thông công cộng, lại bị người mất của chửi mình lắm chuyện, rất sợ tương lai bị tên móc túi trả thù.
Đường Nguyên ấm ức cả đêm, nhớ từ trước lúc xen vào chuyện người khác đều có Lâm Cảnh ở bên cạnh im lặng ủng hộ. Nhưng bây giờ hai người chia cách hai nơi, kể với cậu ấy chỉ sợ cậu ấy không chỉ tức giận mà còn có thể lo lắng, vì vậy cả ngày hôm nay tinh thần đều rất uể oải.
Bỏ lại Lô Giai Tư đang vẫy đuôi mời mình về thay quần áo Đường Nguyên trở về ký túc xá. Nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gửi cho người đang trong tình trạng offline trên MSN một tin: Tớ nhớ cậu.
Cậu nhớ Lâm Cảnh thật.
Gần đây ngày càng nhiều cảm giác khủng hoảng và hoài niệm khiến cậu thường muốn lật album mình cùng mang đến Bắc Kinh. Trong đó có các loại ảnh chụp của Lâm Cảnh và cậu, gồm cả bức ảnh hai người đứng trước trạm xe lửa, tay đan chặt chụp ngày chia tay.
Có một loại tình cảm, sau rất nhiều ngày tích lũy, đến một ngày nào đó đột nhiên ngoái đầu mới phát hiện nó đã thành rượu ngon thơm ngọt từ lâu.
-Cảm ơn hướng dẫn!
Lâm Cảnh cởi đồ bảo hộ, nói tiếng tạm biệt với huấn luyện viên rồi đi về phía phòng thay quần áo.
-Đi sớm vậy à? – Trình Vũ Dương mới từ bên trường chạy tới, vốn tưởng có thể đánh với hắn một trận.
-Hôm nay muốn đi Thâm Quyến. – Lâm Cảnh lấy quần áo cùng đồ dùng trong tủ quần áo, đang định vào phòng tắm đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái:
-Hai ngày nay Vinh Châu phát điên, tôi tạm thời không qua Cửu Long đường.
Trình Vũ Dương than thở:
-Cậu ta thích cậu, cậu biết nhưng lại không nói gì, để cậu ta mỗi lần đều phải giả điên dể bày tỏ bất mãn của mình.
-Nói thẳng ra làm gì? – Quần áo bẩn được treo trên ván cửa, người bên trong đang tắm, -Nói thẳng ra cậu ta sẽ có lý do theo đuổi càng trắng trợn.
Đây là thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn bị từ chối.
Nhưng Lâm Cảnh cũng không thấy áy náy. Số tình cảm tên ‘quý trọng’ không nhiều lắm của hắn, tất cả đều để lại cho người kia.
Trình Vũ Dương bĩu môi, cũng bắt đầu thay quần áo.
Lúc hắn thay quần áo xong Lâm Cảnh để trần thân trên cũng bước ra phòng tắm.
Dù Trình Vũ Dương không có cảm giác với đàn ông có đôi khi cũng sẽ kinh thán vì khuôn mặt đẹp của hắn. Đôi mắt vốn sắc bén bị mái tóc còn ướt hóa mềm mại hơn, mà khuôn mặt xinh đẹp phối với vóc người đường cong hoàn mỹ vì trường kỳ luyện quyền thuật, không nói đồng tính luyến ái, ngay cả dị tính luyến cũng thấy chói mắt.
Trình Vũ Dương cố gắng làm mình dời đường nhìn, lơ đãng hỏi:
-Đi Thâm Quyến gặp luật sư?
-Ừ. – Chỉ ở trước mặt Trình Vũ Dương Lâm Cảnh mới để lộ lồng ngực mình, nhưng hắn cũng nhanh chóng mặc áo vào. –Tiền đã đến tay rồi, lần này qua để ký tên lấy tiền.
-Ô, từ ngày mai cậu chính là người có tiền đấy. – Trình Vũ Dương cười nói.
-Tổng cộng năm mươi vạn cũng không coi là nhiều, hơn nữa tiền bảo hiểm lúc trước bảy mươi vạn, còn chưa đủ mua một gác xép ở Thẩm Quyến. – Lâm Cảnh lạnh nhạt nói.
Đó là phòng lớn ở trung tâm thành phố, xa hơn chút thì không vấn đề. – Hắn cũng không nhịn được thổ tào.
Giá phòng ở trung tâm Thẩm Quyến lúc này cùng lắm chỉ hơn một vạn một mét vuông, kỳ thực mua một phòng nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Lâm Cảnh còn trẻ, lẽ nào muốn đầu tư bất động sản ở Thẩm Quyến thật?
Lâm Cảnh chỉ cười không đáp.
Từ Cửu Long ngồi xe đến Thẩm Quyến, luật sư Tôn Văn Viễn đã chờ dưới tầng công ty Quảng Lệ Hoa từ sớm. Hai người vừa thấy mặt Tôn Văn Viễn liền cười vỗ vai hắn:
-Chiến đấu rốt cuộc cũng lấy được thắng lợi cuối cùng.
Anh cảm khái nhìn đứa trẻ làm việc cùng hai năm này. Là một thanh niên còn chưa bước khỏi cổng trường, có dũng khí có đầu óc, suy nghĩ kín đáo mà thủ đoạn tàn nhẫn, dù là một người trưởng thành như anh cũng thấy thẹn thùng.
Công ty này của Lâm Quốc Đống quả thực không đơn giản, trên sổ sách hàng năm lợi nhuận nhiều nhất chỉ hơn mười vạn, nhưng lại có thể cho Lâm Quốc Đống và đối tác của lão nhanh chóng mua xe mua nhà có sinh hoạt thậm chí còn cao hơn tầng lớp giữa. Đây không phải chỉ đơn giản là một công ty mậu dịch.
Cuối cùng lúc tìm ra chân tướng, quả nhiên bọn họ phát hiện sau lưng công ty này buôn lậu hàng cao cấp cùng linh kiện ô tô số lượng lớn.
Nhưng chân tướng này, cũng do Lâm Cảnh tìm ra.
Một thiếu niên mới thành niên không lâu dùng các loại thủ đoạn sưu tập lượng lớn thông tin, cuối cùng ném chứng cứ buôn lậu cho Quảng Lệ Hoa, làm người đàn bà giống phu nhân kia cuối cùng biến thành chó điên. Tôn Văn Viễn đứng bên cạnh bội phục sát đất.
Làm luật sư, bản lĩnh miệng của anh rất cao, nhưng tên kia, lại làm người ta kinh sợ trên tâm lý chiến.
Anh không rõ rốt cuộc Lâm Cảnh lớn lên trong một gia đình thế nào, nhưng lớn như vậy cũng làm anh vô cùng chờ mong thời gian tới của đứa bé này.
Dù tốt hay xấu, người này cũng nhất định sẽ tạo ra thành tựu khiến người ta liếc nhìn.
Quảng Lệ Hoa không hề chào đón Lâm Cảnh đến, nhưng Lâm Cảnh chỉ bình thản lấy ảnh chụp con trai bà ta ở tiểu học, bà ta lập tức nhượng bộ.
Người này vô thân vô cố, có thể ác hơn nhiều so với Quảng Lệ Hoa có ràng buộc.
Cầm tấm chi phiếu năm mươi vạn, bấy giờ Lâm Cảnh đi ngân hàng chuyển năm vạn phí luật sư vào tài khoản trong công ty của Tôn Văn Viễn.
-Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm. – Tôn Văn Viễn có lòng muốn làm bạn với hùng ưng tương lai này.
-Không cần, cảm ơn. – Lâm Cảnh hiếm khi nở nụ cười, -Tôi còn phải ra sân bay, lần tới đến Thẩm Quyến mua nhà còn cần giúp đỡ của anh, đến lúc đó tôi mời anh.
Tôn Văn Viễn sửng sốt:
-Cậu muốn đi đâu vậy?
Lâm Cảnh hơi nghiêng đầu nhìn lên bầu trời.
-Bắc Kinh.
Khoa tài chính của Đường Nguyên có bốn lớp, hơn một trăm hai mươi sinh viên. Dù bình thường cùng lên lớp, thỉnh thoảng cùng ra ngoài xã hội thực tế vẫn không cách nào nhận ra tất cả bạn học.
Nhưng chính khoa tài chính không có chút đặc sắc như vậy, ngược lại tập trung đám sinh viên khá người nhất trong trường.
Có sinh viên sở trường thể dục dựa vào quyền anh được tuyển, có sinh viên siêu giỏi nguyện vọng một điền Bắc đại nhưng vì chuyên ngành chỉ điền một mà bị trượt, có hoàng tử số học thi đạt điểm tối đa nhưng tự ý sửa lại mà bị trượt, có người gây dựng sự nghiệp bán bánh trứng trước cổng trường kiếm được nhiều tiền, có người đẹp bạo lực được người tìm kiếm ngôi sao nhìn trúng lại đi đánh người đến nhập viện bị kiện lên tòa v.v… Trong tập hợp đoàn thể toàn kẻ người người thế này, cuộc sống đại học luôn vô cùng đặc sắc.
Ví như Lô Giai Tư hôm nay bị người kỳ quái dây dưa ngoài cổng trường, sinh viên quyền anh đi cùng y lập tức đánh qua, người gây dựng sự nghiệp đang bán bán trứng bên cạnh muốn đi qua giúp đồng bọn, phán người ta đưa mình tiền giả…
Đường Nguyên rõ ràng đứng cạnh xe đẩy ăn bánh trứng không làm gì lại cứ thế bị dính vào.
May là trước khi bị túm lúc đang quần ẩu, mọi người đã chạy tán loạn. Đường Nguyên nhìn quần áo bị bánh trứng dính đầy của mình, căm tức xách cổ áo Lô Giai Tư:
-Có liên quan gì đến tớ! Sao lại gọi! – Hại mình thoáng cái bị tưởng lầm là đồng bọn, liên lụy bị coi là mục tiêu ẩu đả.
Lô Giai Tư cười hì hì vuốt đuôi cậu:
-Đây mới gọi là có nạn cùng chịu!
-Ai cùng chịu với cậu! – Đường Nguyên đẩy bàn tay y đang sờ trên đầu mình.
-Ô, thế thì lạ thật, sao tớ lại nghe nói cậu là một thanh niên tốt thấy việc nghĩa là làm nhỉ? – Lô Giai Tư chống cằm giả vờ trầm tư.
Đường Nguyên trừng y:
-Cậu nghe ai nói?
-Bạn cấp ba của cậu. Hắc hắc, học sinh trường cậu thi đỗ trường này đúng là không ít, muốn nghe chuyện về cậu không khó… – Lô Giai Tư chưa nói xong đã bị ngắt lời.
-Cậu điều tra tôi?! – Đường Nguyên cất cao giọng.
Lô Giai Tư nửa người Mỹ này cuối cùng phát hiện mình không cẩn thận làm lộ chuyện, vội nói sang chuyện khác:
-Thôi đến nhà tớ thuê đi, tớ cho cậu mượn quần áo thay.
-Cậu lại dám điều tra tôi? – Đường Nguyên bám chặt không tha.
-Ai da cậu đừng coi là thật mà! – Mẹ nó, người này lúc không cần thông minh thì luôn thông minh như vậy!
-… Thấy việc nghĩa là làm là chuyện lúc trước, bây giờ già rồi, không còn dũng khí này nữa. – Đường Nguyên quay đầu, không muốn nhắc lại chuyện này.
Lô Giai Tư nháy mắt, thứ nhất không hiểu vì sao cậu lại bỏ qua chuyện này như vậy, thứ hai tò mò một thanh niên tốt thoáng cái lại như đưa đám như vậy.
Nhưng y không biết là, hôm qua Đường Nguyên vì thấy việc nghĩa hăng hái làm mà bị cắn ngược một cái – bởi vì bắt trộm trên giao thông công cộng, lại bị người mất của chửi mình lắm chuyện, rất sợ tương lai bị tên móc túi trả thù.
Đường Nguyên ấm ức cả đêm, nhớ từ trước lúc xen vào chuyện người khác đều có Lâm Cảnh ở bên cạnh im lặng ủng hộ. Nhưng bây giờ hai người chia cách hai nơi, kể với cậu ấy chỉ sợ cậu ấy không chỉ tức giận mà còn có thể lo lắng, vì vậy cả ngày hôm nay tinh thần đều rất uể oải.
Bỏ lại Lô Giai Tư đang vẫy đuôi mời mình về thay quần áo Đường Nguyên trở về ký túc xá. Nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gửi cho người đang trong tình trạng offline trên MSN một tin: Tớ nhớ cậu.
Cậu nhớ Lâm Cảnh thật.
Gần đây ngày càng nhiều cảm giác khủng hoảng và hoài niệm khiến cậu thường muốn lật album mình cùng mang đến Bắc Kinh. Trong đó có các loại ảnh chụp của Lâm Cảnh và cậu, gồm cả bức ảnh hai người đứng trước trạm xe lửa, tay đan chặt chụp ngày chia tay.
Có một loại tình cảm, sau rất nhiều ngày tích lũy, đến một ngày nào đó đột nhiên ngoái đầu mới phát hiện nó đã thành rượu ngon thơm ngọt từ lâu.
-Cảm ơn hướng dẫn!
Lâm Cảnh cởi đồ bảo hộ, nói tiếng tạm biệt với huấn luyện viên rồi đi về phía phòng thay quần áo.
-Đi sớm vậy à? – Trình Vũ Dương mới từ bên trường chạy tới, vốn tưởng có thể đánh với hắn một trận.
-Hôm nay muốn đi Thâm Quyến. – Lâm Cảnh lấy quần áo cùng đồ dùng trong tủ quần áo, đang định vào phòng tắm đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái:
-Hai ngày nay Vinh Châu phát điên, tôi tạm thời không qua Cửu Long đường.
Trình Vũ Dương than thở:
-Cậu ta thích cậu, cậu biết nhưng lại không nói gì, để cậu ta mỗi lần đều phải giả điên dể bày tỏ bất mãn của mình.
-Nói thẳng ra làm gì? – Quần áo bẩn được treo trên ván cửa, người bên trong đang tắm, -Nói thẳng ra cậu ta sẽ có lý do theo đuổi càng trắng trợn.
Đây là thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn bị từ chối.
Nhưng Lâm Cảnh cũng không thấy áy náy. Số tình cảm tên ‘quý trọng’ không nhiều lắm của hắn, tất cả đều để lại cho người kia.
Trình Vũ Dương bĩu môi, cũng bắt đầu thay quần áo.
Lúc hắn thay quần áo xong Lâm Cảnh để trần thân trên cũng bước ra phòng tắm.
Dù Trình Vũ Dương không có cảm giác với đàn ông có đôi khi cũng sẽ kinh thán vì khuôn mặt đẹp của hắn. Đôi mắt vốn sắc bén bị mái tóc còn ướt hóa mềm mại hơn, mà khuôn mặt xinh đẹp phối với vóc người đường cong hoàn mỹ vì trường kỳ luyện quyền thuật, không nói đồng tính luyến ái, ngay cả dị tính luyến cũng thấy chói mắt.
Trình Vũ Dương cố gắng làm mình dời đường nhìn, lơ đãng hỏi:
-Đi Thâm Quyến gặp luật sư?
-Ừ. – Chỉ ở trước mặt Trình Vũ Dương Lâm Cảnh mới để lộ lồng ngực mình, nhưng hắn cũng nhanh chóng mặc áo vào. –Tiền đã đến tay rồi, lần này qua để ký tên lấy tiền.
-Ô, từ ngày mai cậu chính là người có tiền đấy. – Trình Vũ Dương cười nói.
-Tổng cộng năm mươi vạn cũng không coi là nhiều, hơn nữa tiền bảo hiểm lúc trước bảy mươi vạn, còn chưa đủ mua một gác xép ở Thẩm Quyến. – Lâm Cảnh lạnh nhạt nói.
Đó là phòng lớn ở trung tâm thành phố, xa hơn chút thì không vấn đề. – Hắn cũng không nhịn được thổ tào.
Giá phòng ở trung tâm Thẩm Quyến lúc này cùng lắm chỉ hơn một vạn một mét vuông, kỳ thực mua một phòng nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Lâm Cảnh còn trẻ, lẽ nào muốn đầu tư bất động sản ở Thẩm Quyến thật?
Lâm Cảnh chỉ cười không đáp.
Từ Cửu Long ngồi xe đến Thẩm Quyến, luật sư Tôn Văn Viễn đã chờ dưới tầng công ty Quảng Lệ Hoa từ sớm. Hai người vừa thấy mặt Tôn Văn Viễn liền cười vỗ vai hắn:
-Chiến đấu rốt cuộc cũng lấy được thắng lợi cuối cùng.
Anh cảm khái nhìn đứa trẻ làm việc cùng hai năm này. Là một thanh niên còn chưa bước khỏi cổng trường, có dũng khí có đầu óc, suy nghĩ kín đáo mà thủ đoạn tàn nhẫn, dù là một người trưởng thành như anh cũng thấy thẹn thùng.
Công ty này của Lâm Quốc Đống quả thực không đơn giản, trên sổ sách hàng năm lợi nhuận nhiều nhất chỉ hơn mười vạn, nhưng lại có thể cho Lâm Quốc Đống và đối tác của lão nhanh chóng mua xe mua nhà có sinh hoạt thậm chí còn cao hơn tầng lớp giữa. Đây không phải chỉ đơn giản là một công ty mậu dịch.
Cuối cùng lúc tìm ra chân tướng, quả nhiên bọn họ phát hiện sau lưng công ty này buôn lậu hàng cao cấp cùng linh kiện ô tô số lượng lớn.
Nhưng chân tướng này, cũng do Lâm Cảnh tìm ra.
Một thiếu niên mới thành niên không lâu dùng các loại thủ đoạn sưu tập lượng lớn thông tin, cuối cùng ném chứng cứ buôn lậu cho Quảng Lệ Hoa, làm người đàn bà giống phu nhân kia cuối cùng biến thành chó điên. Tôn Văn Viễn đứng bên cạnh bội phục sát đất.
Làm luật sư, bản lĩnh miệng của anh rất cao, nhưng tên kia, lại làm người ta kinh sợ trên tâm lý chiến.
Anh không rõ rốt cuộc Lâm Cảnh lớn lên trong một gia đình thế nào, nhưng lớn như vậy cũng làm anh vô cùng chờ mong thời gian tới của đứa bé này.
Dù tốt hay xấu, người này cũng nhất định sẽ tạo ra thành tựu khiến người ta liếc nhìn.
Quảng Lệ Hoa không hề chào đón Lâm Cảnh đến, nhưng Lâm Cảnh chỉ bình thản lấy ảnh chụp con trai bà ta ở tiểu học, bà ta lập tức nhượng bộ.
Người này vô thân vô cố, có thể ác hơn nhiều so với Quảng Lệ Hoa có ràng buộc.
Cầm tấm chi phiếu năm mươi vạn, bấy giờ Lâm Cảnh đi ngân hàng chuyển năm vạn phí luật sư vào tài khoản trong công ty của Tôn Văn Viễn.
-Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm. – Tôn Văn Viễn có lòng muốn làm bạn với hùng ưng tương lai này.
-Không cần, cảm ơn. – Lâm Cảnh hiếm khi nở nụ cười, -Tôi còn phải ra sân bay, lần tới đến Thẩm Quyến mua nhà còn cần giúp đỡ của anh, đến lúc đó tôi mời anh.
Tôn Văn Viễn sửng sốt:
-Cậu muốn đi đâu vậy?
Lâm Cảnh hơi nghiêng đầu nhìn lên bầu trời.
-Bắc Kinh.
Tác giả :
Thanh Thông