Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần
Chương 48
Tiêu Thần được đưa vào khu nội trú trước khi người của 110 đến dẫn người đi. Tiêu Thần mắt sưng vù bị đẩy vào phòng bệnh, xe lăn mới đi được một nửa anh mới nhớ đã để quên điện thoại ở văn phòng đành phải nhờ người mang tới dùm.
Mỗi lần anh trực ca đêm thì đúng chín giờ sáng hôm sau Tư Kiêu Kỳ sẽ gọi điện cho anh, điều này đã trở thành thói quen.
Tiêu Thần được cho nằm ở khoa ngoại để quan sát một đêm nếu như không có chuyện gì có thể lập tức về nhà. Tiêu Thần tìm vui trong đau khổ nói: “Đây chắc là lần đầu tiên mình trực ca đêm mà được ngủ đi." Cánh tay phải của anh bị gã đàn ông say rượu làm cho bị thương, vẫn chưa thể động đậy, liền phí sức lực hết nửa ngày mới điều chỉnh được tư thế nằm coi như là thoải mái.
Chín giờ sáng chuông điện thoại đúng giờ reo lên đánh thức Tiêu Thần.
“Tiêu Thần a," Giọng điệu vui vẻ của Tư Kiêu Kỳ truyền tới: “Tan ca chưa?"
“Tan rồi." Tiêu Thần cố gắng lắm mới coi như hé mắt được một chút, phỏng chừng giờ đầu mình cũng không khác gì đầu heo.
“Chút nữa có về nhà không?"
“Về." Tiêu Thần cố gắng trả lời ngắn gọn hết mức có thể, nói nhiều mặt sẽ đau.
“Chiều tôi về, nếu không kẹt xe chắc khoảng bốn giờ là về tới nhà. Chờ tôi về làm cơm tối cho cậu ăn, mấy hôm nay tôi không có ở nhà chắc cậu chỉ ăn ngoài với căng tin thôi hả."
“Được."
“À quên nữa, chờ xíu để tôi gởi tin nhắn weixin cho cậu." Tư Kiêu Kỳ nói xong, thẳng thắn cúp điện thoại.
*Weixin: còn gọi là Wechat, một phần mềm gọi điện nhắn tin của Trung Quốc, tương tự như Zalo.
Tiêu Thần cười dùng tay trái giơ điện thoại lên trước mắt, cố gắng nhìn rõ bức ảnh mà Tư Kiêu Kỳ gởi tới.
Mặt trời mọc, đằng xa là chân trời xanh thẳm, ánh mặt trời chói mắt bao phủ hết cả khung cảnh, hoặc là nói bao phủ lên hết khuôn mặt của Tư Kiêu Kỳ. Tiêu Thần không nhịn được nở nụ cười, bởi vì bức ảnh đa phần chỉ có khuôn mặt của Tư Kiêu Kỳ, chỉ có phía trên bức ảnh lộ ra khung cảnh mờ nhạt cùng mấy ngọn núi đằng xa, theo đó là kiến trúc hoàng gia vàng son lộng lẫy dọc theo sườn núi, núi lưu ly tường đỏ ngói vàng, dưới ánh mặt trời rực rỡ tới chói mắt.
Con mắt Tiêu Thần chỉ có thể lộ ra một khe hỡ rất nhỏ, thế nhưng bức ảnh này của Tư Kiêu Kỳ lại có thể chen qua khe hở nho nhỏ này để đi vào tâm trí anh. Hàm răng trắng sáng, ánh mắt đen láy, vừa nhìn là biết tự cầm điện thoại seo phì, kết quả biến một gương mặt chuẩn soái ca thành cái bánh mì. Tiêu Thần ấn nút gọi: “Cười ngốc cái gì đó?"
Chỉ một lát sau, Tư Kiêu Kỳ hồi phục lại nói: “Nhà quê kia, nhìn đi đây là cái vòng tròn cậu nói đó, đây mới thật sự là phong độ của hoàng gia nha."
“Chỉ thấy mỗi cái mặt bánh mì của anh thôi."
Một lát sau, Tư Kiêu Kỳ lại gởi tới một bức ảnh khác, trong hình không có anh, chỉ có dãy núi non trùng điệp sừng sững cùng kiến trúc hoa lệ uy nghiêm, dọc theo dãy núi còn có thể thấy ánh mặt trời bao phủ khắp mọi nơi.
“Đẹp không?"
“Đẹp, tương lai khi tôi chết anh cũng làm cho tôi một cái nhé?"
“Nằm mơ đi, có cho cũng cho cậu cái hố nửa mét vuông thôi."
“Nửa mét vuông? Tốt xấu gì cũng phải được một mét vuông chứ."
“Cho cậu một mét? Một huyệt còn chưa tới một mét vuông, cho cậu hết vậy tôi nằm ở đâu đây?" Tư Kiêu Kỳ ở đầu bên kia la lên quang quác.
Tiêu Thần đeo tai nghe vào, nghe đi nghe lại câu nói này của Tư Kiêu Kỳ.
***
Buổi chiều, bác sĩ bên khoa ngoại tới làm kiểm tra cho Tiêu Thần, xác định chỉ là vết thương ngoài da, cho dù nhìn có chút nghiêm trọng nhưng cũng không có gì đáng ngại. Cứ thế dưới sức ép của Tiêu Thần đành phải thả người về. Vừa vặn Thẩm Bằng tan ca đêm đang rảnh rỗi, xung phong nhận việc đưa Tiêu Thần về nhà, Tiêu Thần cũng không từ chối, trực tiếp ném chìa khóa xe cho hắn.
Dọc đường, Thẩm Bằng luôn miệng cằn nhằn nói: “Trong nhà của cậu giờ không có ai, cậu có dọn dẹp đồ đạc kĩ hết chưa, không có mấy thứ làm mù mắt người ta đó chứ?"
Tiêu Thần mặc kệ hắn, tay anh vẫn còn cầm túi chườm đá đắp lên mắt mình, chườm hết nửa ngày cuối cùng mắt cũng đỡ sưng được một chút, lúc này miễn cưỡng có thể mở mắt ra, tuy vẫn là một mảng xanh tím như cũ, được cái là không tới nỗi quá dọa người, anh không muốn làm Tư Kiêu Kỳ lo lắng.
Thẩm Bằng vừa mở cửa phòng thì sửng sốt không ít.
Trong phòng tràn ngập hơi thở của người khác, nhưng đều là phong cách của Tiêu Thần.
Thật ra, lúc Triệu Khải còn ở đây anh đã tới nơi này rồi. Khi đó trong phòng có rất nhiều đồ đạc linh tinh, Triệu Khải rất thích sưu tầm mấy thứ đồ vật kì quái, có khi là lon coca có in ảnh chân dung ngôi sao nào đó, mấy bức tượng nho nhỏ hay là chén có hình Avatar. Triệu Khải chính là như vậy, đi tới rạp xem Avatar, phải mua vé 350 tệ, hơn vé phổ thông tới 60 tệ chỉ vì muốn có được cái chén nhựa Avatar in hình. Cái chén đó là dùng loại nhựa kém chất lượng làm ra, có mùi rất khó chịu, lúc đó Tiêu Thần đã tức giận rất lâu, Thẩm Bằng từ trước đến giờ đều vô cùng nghi ngờ giá trị quan của Triệu Khải.
Mấy món đồ linh tinh lại vừa chiếm diện tích lại còn vô dụng, khổ nỗi Triệu Khải còn không chịu dọn dẹp, Tiêu Thần thấy thế chịu không nổi liền đi siêu thị nội thất mua cái kệ hình vuông treo trên tường cho hết mấy món đồ của Triệu Khải vào đó, chính giữa sẽ đặt vào hai quyển sách hoặc một khung hình, bức tường được bố trí lại nhìn vô cùng khác biệt, chỉ là phải chịu khó mà dọn dẹp. Đương nhiên, Triệu Khải không hề muốn đảm nhiệm mấy việc này.
Lúc Triệu Khải đi rồi Thẩm Bằng cũng có tới nơi này. Hồi đó tâm trạng Tiêu Thần không được tốt, Thẩm Bằng rất hay ghé thăm, mà cứ mỗi lần ghé qua là lại thấy trong nhà mất đi vài món đồ. Kết quả chưa tới một tháng, cả căn phòng bị Tiêu Thần làm cho không còn có vật dụng nào dư thừa, Triệu Khải giống như đã rời khỏi cuộc sống của anh mà không lưu lại bất kỳ vết tích gì. Lần cuối cùng Thẩm Bằng tới đây phát hiện gần như cách bố trí trong nhà đã được thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Bằng đương nhiên sẽ có chút lo lắng, nói: “Tiêu Thần, cậu vẫn còn để tâm tới Triệu Khải như vậy sao?"
Tiêu Thần liếc mắt nhìn hắn một cái không lên tiếng.
“Cậu rõ ràng vẫn còn để ý anh ta," Thẩm Bằng thẳng thắn nói, “Nếu như không còn để ý cũng sẽ không biến cái phòng thành ra bộ dạng như bây giờ, có vài thứ chỉ có thể xóa từ trong lòng thôi."
Tiêu Thần nói: “Không, trước đây chỉ là tôi nhân nhượng anh ta thôi, giờ đây không cần nữa."
“Cậu quên được anh ta sao?"
“Tôi tại sao phải quên anh ta?" Tiêu Thần kì quái hỏi, “Một đoạn tình yêu như thế đâu phải nói quên là có thể quên được? Nếu tôi có thể dễ dàng quên đi như vậy bản thân tôi cũng thấy mình quá tệ, tôi không cần phải quên anh ta, tôi chỉ cần nhớ rằng người đó không yêu tôi, cũng không đáng để tôi yêu, vậy là đủ rồi. Sau này nếu như gặp được một người yêu tôi, cũng đáng để tôi yêu, thì tự nhiên tôi sẽ vứt Triệu Khải qua một bên thôi, đến một lúc nào đó nghĩ lại, tất cả cũng đều là chuyện cũ."
“Người nào mới được cậu yêu đây?" Thẩm Bằng thở dài hỏi.
“Đơn giản ngay thẳng, là người có thể chịu trách nhiệm với những việc mình làm, vậy thôi. Nếu như lại nói chuyện yêu đương, tôi hy vọng thứ quyết định chúng tôi có thể ở cạnh nhau hay không là tình yêu của hai người chứ không phải là gia đình, xã hội."
Thẩm Bằng vô cùng âu sầu nói: “Nói thế nào thì cậu cũng không thể thoát ly được gia đình và xã hội a."
“Ừ," Tiêu Thần nhún nhún vai, “Chắc tôi phải sống một mình tới già thôi."
…
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, Thẩm Bằng rất khó để tưởng tượng chuyện này mới qua chưa được bao lâu mà Tiêu Thần đã có dũng khí bắt đầu một đoạn tình cảm mới.
Bây giờ nhìn kĩ lại gian phòng này, từ những chi tiết nhỏ đã có thể nhìn ra ở đây còn có một người chủ nhân khác: trong phòng vệ sinh có hai bộ dụng cụ rửa mặt, trên khay trà có hai cái chén, trên kệ giày còn có một đôi giày da và một đôi khác không phải của Tiêu Thần, ngay lối vào còn có treo một cái T-shirt màu đen, size đó rõ ràng không phải size của Tiêu Thần.
Còn lại thì cách trang trí vẫn mang phong cách của Tiêu Thần, không có gì khác biệt so với lúc trước. Thế nhưng kì quái là, Thẩm Bằng vẫn cứ có một loại cảm giác mãnh liệt, không giống với hơi thở đàn ông trên người Tiêu Thần, mà người này mang đến cho anh một cảm giác rất khác. Không thể nói rõ cảm giác này đến từ chỗ nào, chính là vô cùng mãnh liệt khiến người ta không thể không để ý.
Thẩm Bằng dìu Tiêu Thần ngồi xuống ghế sa lông, mở máy điều hòa rồi tự giác đi vào nhà bếp rót nước. Phía trên tủ bát bày một đống lọ to nhỏ các kiểu, bên trong có đậu có gạo, dầu, muối, tương, giấm đều có đủ, càng làm cho Thẩm Bằng kinh hãi tới biến sắc chính là, nước tương còn được phân ra làm hai loại, loại “tươi" và loại “để lâu"…
Thẩm Bằng nhìn đông nhìn tây đánh giá hết căn bếp nhà người ta, rồi mở tủ lạnh mới phát hiện một cái bình to chứa chất lỏng màu nâu nhạt.
“Tiêu Thần, cái bình trong tủ lạnh là gì vậy?"
“Nước ô mai."
Thẩm Bằng rót cho mình một chén, chất lỏng dưới ánh nắng mặt trời hiện lên màu hổ phách, uống vào vị chua ngọt rất vừa miệng. Đây tuyệt đối không phải loại nước ô mai bình thường có thể mua ở siêu thị mà là phải pha với nước sôi, rõ ràng là được làm tại nhà. Thẩm Bằng trợn mắt ngoác mồm trừng mắt nhìn chén nước, cảm thấy người Tiêu Thần tìm được ắt hẳn phải là “Nàng tiên Ốc", à không phải là “Chàng tiên Ốc" mới đúng.
“Vị đó nhà cậu còn có thể làm cái này?" Thẩm Bằng đưa cho Tiêu Thần một chén, tự mình cầm một chén uống tới vô cùng vui vẻ.
“Tại sao cậu không nghĩ là tôi làm?"
“Đùa, cậu giỏi lắm cũng chỉ có thể pha được ấm trà, cái này làm sao mà do cậu làm được."
Tiêu Thần nhún nhún vai không nói lời nào, nước ô mai thật sự là do Tư Kiêu Kỳ làm, còn tự mình đi mua ô mai, sơn trà, trần bì, đường phèn, về nhà đun lửa nhỏ nấu hết một buổi trưa, xong còn phải lược qua vải bố hai lần. Tiêu Thần cũng cảm thấy không thể hiểu nổi tại sao người như Tư Kiêu Kỳ lại có thể tốn công sức ở mấy chuyện ăn uống tới như vậy.
Kỳ thực Tư Kiêu Kỳ là một người rất đơn giản, anh chắc chắn sẽ không vì một cái chén mà bỏ tiền ra mua một cái vé vip, ngược lại anh sẽ đặt vé trên mạng, hoặc đơn giản hơn chính là download về xem. Hai người ngồi trên sô pha câu được câu không xem phim, rồi cứ thế cùng nhau lăn đùng ra ngủ lúc nào không hay.
Tiêu Thần rất thích cuộc sống đơn giản như vậy, bình thường cái phải nhịn chỉ có việc Tư Kiêu Kỳ bày bừa lung tung, thế nhưng chỉ cần mình dọn dẹp một chút là xong thôi, dù sao việc nấu cơm cũng do Tư Kiêu Kỳ phụ trách, coi như cũng công bằng rồi.
Tiêu Thần cảm thấy cuộc sống như thế này rất tốt, anh uống xong chén nước, chậm rãi đứng lên nói: “Tôi đi thay đồ cái, cậu ngồi đây chơi đi."
“Chậc, để tôi giúp cậu tắm, nằm viện hết một đêm, trên người còn bị thương, cậu coi người cậu dơ chưa kìa. Tay cậu còn bị thương, cử động không tiện, với giờ cũng không được để dính nước đâu." Thẩm Bằng nói rất thản nhiên.
Tiêu Thần cúi đầu nhìn mình, có chút do dự.
“Cậu không phải chứ," Thẩm Bằng bất mãn nói, “Tôi là thẳng, rất rất thẳng ok, tôi không có ý đồ không an phận gì với cậu đâu, vợ tôi còn đang mang thai kìa."
Tiêu Thần giật giật khóe miệng, không lên tiếng.
“Hơn nữa lúc trước còn ở chung kí túc xá với cậu, tắm chung bao nhiêu lần có cái gì mà tôi chưa thấy đâu! Chưa kể lúc làm kiểm tra hậu môn, tôi với cậu còn làm chung, hoa cúc cũng đã thấy hết rồi…"
“Được rồi được rồi," Tiêu Thần đứng dậy, đầu hàng giơ hai tay lên nói: “Tôi đã nói gì đâu, cậu chuẩn bị nước đi, tôi đi lấy đồ."
Nhà Tiêu Thần không có bồn tắm lớn, chỉ đặt một cái gian phòng có vòi sen vào trong đó, Tư Kiêu Kỳ thích nhất là đứng tắm trong gian phòng này cũng một phần vì nó “nhỏ". Hai người tắm chung, ai tới gần ai, ai chạm phải ai, thuận tiện chiếm chút tiện nghi…Kết quả như thế nào thì khỏi cần phải nói.
Nhưng tới lượt Tiêu Thần và Thẩm Bằng cùng vào bên trong thì lại vô cùng chật vật, Thẩm Bằng vì để tránh bị ướt nên đã cởi hết áo T-shirt với quần ngoài ra, mặc đỡ quần thể thao của Tiêu Thần vào rồi giúp Tiêu Thần cởi áo T-shirt ra, sau đó cầm vòi sen giúp anh tắm rửa.
“Bà xã cậu mà về giờ này là xác định." Thẩm Bằng cười ha ha nói.
“Anh ấy đi công tác rồi." Tiêu Thần rất hài lòng với hai tiếng “bà xã" này.
“Hả tài xế lái xe buýt mà cũng phải đi công tác?" Thẩm Bằng kinh ngạc há to miệng.
Tiêu Thần cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, không tiện nói trong phòng tắm, bây giờ anh chỉ muốn mau tắm cho xong để đi ra ngoài. Anh và Thẩm Bằng thật sự rất thân, thời còn đi học cả hai cùng nhau đi nhà tắm công cộng với đi bơi như cơm bữa, trên người đối phương còn cái gì mà không thấy đâu. Hơn nữa cả hai còn là dân học Y, đối với việc nhìn người khác khỏa thân chẳng khác gì nhìn một tổ hợp có bắp thịt, da dẻ, xương cốt với mạch máu ở chung với nhau – – Suy nghĩ duy nhất chính là “Vô nghĩa".
Thế nhưng từ cái ngày đứng trên hành lang Tư Kiêu Kỳ nói một câu “Nhưng anh để ý", sau này mỗi lần thay quần áo trong bệnh viện Tiêu Thần cũng theo bản năng mà nhìn trước nhìn sau một chút.
“Anh ấy bây giờ không làm tài xế lái xe buýt nữa…Haizz cậu tắm xong chưa vậy?" Tiêu Thần không nhịn được thúc giục.
“Xong rồi xong rồi," Thẩm Bằng lầm bầm nói, “Còn giội chỗ này nữa thôi, ráng một chút…"
Mắt Tiêu Thần còn đang bị sưng đứng trong phòng tắm mông lung hơi nước tầm nhìn càng trở nên mơ hồ, bên tai đều là tiếng nước chảy và tiếng nói của Thẩm Bằng, đang muốn giục Thẩm Bằng thì nghe thấy một tiếng “Ầm" vang lên.
Tiếng nước im bặt.
Thẩm Bằng giơ vòi sen lên, trừng hai mắt nhếch miệng, mặt lúc đỏ lúc tím nói: “Tôi, tôi, tôi…"
“Cậu cái gì cậu?" Tiêu Thần nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi, “Giội nước xong chưa?"
Thẩm Bằng vội vàng gật đầu, ngẫm lại sợ Tiêu Thần nghe không rõ lại ừ thêm một tiếng.
Mới đó thôi mà trước cửa phòng tắm đã vang lên tiếng bước chân, một âm thanh trầm thấp mang theo chút do dự vọng tới: “Tiêu Thần cậu đâu rồi?"
“Ở đây!" Tiêu Thần lên tiếng trả lời một câu, thản nhiên nói: “Anh lại đây đỡ tôi với."
Tư Kiêu Kỳ ầm một cái mở cửa phòng tắm ra, Thẩm Bằng tay cầm khăn bông đứng nép dưới vòi hoa sen, mặt lúc này đã tím ngắt không còn giọt máu.
Ngoài gian phòng tắm vòi sen không có hơi nước, nửa thân trần của Thẩm Bằng vừa vặn lọt vào mắt của Tư Kiêu Kỳ.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Tư Kiêu Kỳ, hình tượng “Chàng tiên Ốc" trong lòng ầm ầm sụp đổ! Tư Kiêu Kỳ mặc áo T-shirt bó sát để lộ rõ tới từng bắp thịt trên người, cơ bắp căng tràn đầy sức sống, cặp chân dài bên dưới cái quần bò, đứng đó mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng mạnh mẽ. Lông mày rậm rạp tung bay, ánh mắt thâm thúy, hormone nam tính quả thật bay đầy trời!
Mình nhất định đánh không lại hắn, Thẩm Bằng tuyệt vọng nghĩ.
Tư Kiêu Kỳ lạnh lùng quét mắt nhìn Thẩm Bằng một chút, xong lại tập trung trên người Tiêu Thần lúc này đang từ nhà tắm bước ra. Thẩm Bằng theo bản năng muốn đưa tay ra dìu bạn mình, có điều còn chưa kịp làm gì đã có người phi qua như cơn gió, Tiêu Thần lập tức ngả người vào trong lồng ngực người nọ.
Động tác vô cùng linh hoạt, mình không có cách nào đánh lại hắn! Lại càng tuyệt vọng.
“Tiêu Thần, cậu tại sao lại bị như vầy!" Tư Kiêu Kỳ kinh ngạc lên giọng hỏi: “Từ từ, từ từ, cậu tự đi được không, hay là để tôi ôm cậu ra ngoài?"
Nói xong, Tư Kiêu Kỳ thuận lợi lấy cái khăn tắm trên giá trùm kín người Tiêu Thần, còn nghiêng người sang một bên ôm lấy người vào lòng, sẵn tiện chắn lại tầm mắt của Thẩm Bằng nhìn qua bên này.
Thẩm Bằng nghĩ thầm, ông đây nhìn chán rồi có được không.
“Không cần đâu," Tiêu Thần bình tĩnh nói, “Đi đứng vẫn bình thường, chỉ bị thương một chút trên đầu thôi. À, cậu ấy là bạn học thời đại học của tôi, tên là Thẩm Bằng, giờ đang làm cùng bệnh viện."
Tư Kiêu Kỳ theo ngón tay Tiêu Thần chỉ mà nhìn qua, Thẩm Bằng thành công núp dưới bồn cầu trong phòng tắm.
“Chào anh." Thẩm Bằng lúng túng gật gù, “Cái đó…vì tay Tiêu Thần bị thương nên tôi mới…"
“Cảm ơn cậu," Tư Kiêu Kỳ để lộ ra nụ cười nhã nhặn, “Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Tiêu Thần, cậu ra đây đi, ở trong đó ẩm với nóng lắm…Quần áo cậu ướt hết rồi kìa."
Thẩm Bằng nghe vậy cúi đầu nhìn xuống người mình, toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần rộng thùng thình, ẩm cái đầu anh. Anh ý muốn nói tôi ở trần trong nhà anh chứ gì, làm như ông đây muốn ở trần lắm chắc, nếu không phải người yêu bé nhỏ của anh bị đánh tới sưng như cái đầu lợn như vầy thì ông đây cũng không thèm quản đâu nhá!
Thẩm Bằng trong đầu suy nghĩ lung tung, đi theo phía sau hai người ra khỏi phòng tắm. Quần áo của anh đều để hết trên ghế sa lông, mà lúc này Tư Kiêu Kỳ đang đỡ Tiêu Thần đi tới đó, Thẩm Bằng cảm giác mình không còn thiết sống nữa.
Tư Kiêu Kỳ vừa đi vừa hỏi: “Ai dám đánh cậu? Tại sao lại đánh? Tên đó bây giờ đang ở đâu?"
Âm thanh tuy rằng nhẹ nhàng thế nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn, Thẩm Bằng nghe được cảm thấy cả người đều run rẩy. Tiêu Thần vỗ vỗ tay anh an ủi: “Không có gì, tối hôm qua có bệnh nhân say rượu loạn tính đi vào bệnh viện. Người cũng đã bị 110 dẫn đi rồi, không có gì đâu, mọi việc bệnh viện sẽ xử lý."
“Còn bảo vệ đâu?"
“Bảo vệ cũng đâu thể theo sát tôi 24/24 được," Tiêu Thần nói, “Chuyện xảy ra nhanh quá, đợi bảo vệ tới thì tôi cũng đánh nhau được hai lượt rồi."
Tư Kiêu Kỳ đỡ Tiêu Thần ngồi xuống, đau lòng mà nhìn khuôn mặt bị sưng húp của người thương, cảm nhận được một cảm giác đau lòng chậm rãi từ tim lan ra, đau tới nỗi anh phải cố gắng hô hấp để bình tĩnh lại. Anh chạm nhẹ vào con mắt bị sưng của Tiêu Thần, nói, “Cái này không phải là ‘đánh được hai lượt’ mà là ‘bị đánh tới hai lượt’."
“Không, sau đó tôi có cầm cái ghế phang hắn ta."
“Ném qua hả?"
“Ừ…"
Thẩm Bằng cả người không một mảnh vải đứng phía sau sô pha, trong lòng âm thầm nhìn trời kêu khổ: “Ở đây còn có một anh chàng đẹp trai đang đứng này, hai người mau trả đồ cho ông về!"
Đồ của anh còn để bên đầu kia sô pha, mà cái đôi cẩu nam nam này còn đứng chắn giữa sô pha với bàn trà, cũng không phải không đi qua được, chỉ có điều giờ cả người trần truồng đi qua mặt hai người kia cũng có chút không ổn…Ngại quá đi mà!
Trên người Thẩm Bằng lúc này còn dính bọt nước, đứng một hồi gió thổi qua không khỏi hắt xì một cái.
Tư Kiêu Kỳ liếc hắn một cái như muốn nói: “Đờ mờ, tên kia còn không mau đi đi, muốn chết hả!"
Thẩm Bằng cũng dùng ánh mắt đáp lại, lấy được đồ ông đây đi liền.
Tư Kiêu Kỳ không nói hai lời lấy đồ của Thẩm Bằng từ ghế sa lông lên đưa cho hắn. Thẩm Bằng lần nữa bị ép đối diện với ánh mắt ác liệt của Tư Kiêu Kỳ, cảm giác cả người mình chỗ nào cũng khó chịu, lập tức lấy đồ về rồi mặc vào, thầm nghĩ phải đi nhanh nhanh một chút.
“Thẩm Bằng," Tiêu Thần gọi hắn lại, “Ở lại ăn cơm rồi về."
“Không được không được," Thẩm Bằng liều mạng xua tay, giỡn hả, cái này rõ ràng là Hồng Môn Yến, ông đây chính là Lưu Bị, mà bên mình nào có Phàn Khoái với Trương Lương a.
“Tôi nói thật đó," Tiêu Thần lạnh nhạt nói, “Trong lòng tôi cậu chính là người bạn thân nhất, Tư Kiêu Kỳ anh ấy là người yêu của tôi, trước đây vẫn muốn tìm cơ hội giới thiệu hai người với nhau rồi, giờ đã tới đây thì cùng ăn bữa cơm đi."
Ngón tay Tư Kiêu Kỳ trở nên căng thẳng, vững vàng nắm lấy bắp tay Tiêu Thần, kỳ thật anh cũng không có nghi ngờ gì, giờ nghe được hai chữ người yêu này trong lòng liền cảm thấy rạo rực không thôi. Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần dùng chữ “yêu" này để nói về quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng là lần đầu trước mặt người khác thừa nhận mình, nghe được hai chữ “người yêu" này, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy cái gì cũng đều đáng giá, điều gì cũng có thể chấp nhận được, từ nay trở đi, con mèo này nói cái gì thì là cái đó, mình sẽ lập tức tin tưởng không một chút nghi ngờ.
Tiêu Thần lúc này cảm thấy trên cánh tay truyền tới một trận đau đớn, anh ngẩng đầu lên, híp mắt lại nhìn Tư Kiêu Kỳ, người kia đúng lúc này cũng đang cúi đầu nhìn anh. Tiêu Thần nhẹ nhàng nở nụ cười với Tư Kiêu Kỳ, cái tên ngốc này chắc lại bị mình làm cho cảm động tới phát khóc rồi…
Haha! Tư Kiêu Kỳ cười phụt, đưa tay xoa xoa mặt Tiêu Thần, nhịn cười nói: “Cái khuôn mặt này của cậu bây giờ, tốt nhất là đừng có cười, tôi chịu không nổi."
Tiêu Thần trừng mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, lại phát hiện so với cười còn khó khăn hơn, thế nên không thể làm gì khác ngoài tiếp tục cười, mà nụ cười lúc này còn mang thêm một chút khí lạnh.
“Cậu đi ngủ một chút đi," Tư Kiêu Kỳ đưa tay qua vuốt tóc Tiêu Thần, “Cậu xem cậu sắp không mở mắt nổi nữa rồi kìa."
Tiêu Thần muốn nói: “Mắt tôi mở không nổi cũng không phải vì buồn ngủ có được không." Nhưng khi nhìn thấy hai hàng lông mày của người kia đang vì lo lắng mà nhíu chặt vào nhau, nghe được giọng nói của hắn vì đau lòng mà run run, anh lại không nỡ, chỉ có thể khuất phục.
“Đừng đừng!" Thẩm Bằng trong lòng kêu lên, “Cậu đi ngủ thì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi muốn về nhà!"
“Nhưng mà còn Thẩm Bằng…" Tiêu Thần hiển nhiên còn chưa quên mất Thẩm Bằng.
“Không sao, để tôi thay cậu tiếp chuyện với cậu ấy," Tư Kiêu Kỳ nói, “Giờ cậu như vậy chúng ta cứ ăn cơm ở nhà đi, tôi đi làm ít món, để Thẩm Bằng ngồi đó xem TV, cậu tranh thủ ngủ xíu đi."
Tư Kiêu Kỳ nói rất dứt khoát, không cho người ta từ chối, anh đỡ Tiêu Thần nói: “Để tôi dìu cậu vào phòng ngủ." Sau đó xoay đầu lại nói với Thẩm Bằng, “Thẩm Bằng cậu ngồi đó xem TV đỡ nha, điều khiển TV để dưới bàn trà ấy."
“Không không," Thẩm Bằng liều mạng xua tay, “Chắc tôi về nhà luôn."
“Đừng đi," Tư Kiêu Kỳ nói, “Cậu xem cũng sắp năm giờ rồi, tôi làm mấy món đơn giản thôi, cậu nể mặt ở lại ăn đi. Tiêu Thần cũng lâu rồi không cùng bạn bè ăn cơm, coi như ở lại chơi với Tiêu Thần đi."
Lời này nói ra chính là vừa có tình vừa có nghĩa, lễ độ còn rộng lượng. Hai mắt Thẩm Bằng trừng lớn, coi như là người này trước mặt người yêu hắn tỏ vẻ đi, thì cũng diễn sâu quá rồi.
Nhưng mà trong lòng Tiêu Thần vô cùng rõ ràng, Tư Kiêu Kỳ căn bản không hề muốn giữ Thẩm Bằng ở lại, người này chẳng qua là cũng chỉ chiều theo mình thôi. Có điều nếu hắn đã mở miệng giữ người, thì hẳn là không phải chỉ để Thẩm Bằng ăn bữa cơm. Nhưng mà mặc kệ Tư Kiêu Kỳ muốn làm gì, Tiêu Thần cũng không muốn cản. Dù sao Tư Kiêu Kỳ cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống Thẩm Bằng được, nhiều lắm cũng chỉ nói này nói nọ thôi để chỉnh tên kia chút thôi.
Vì lẽ đó Tiêu Thần vô cùng không có tiết tháo bỏ mặc Thẩm Bằng một mình ở đó, hoàn toàn bỏ qua tình nghĩa bạn bè.
Tiêu Thần nói: “Thẩm Bằng, ở lại ăn cơm đi, cậu không phải hay hỏi tôi Tư Kiêu Kỳ là người như thế nào sao, sẵn tiện thì ở lại ăn cơm rồi làm quen luôn."
Thẩm Bà Bà bình thường đều là mang theo tâm tình thích hóng chuyện lúc này không nhịn được máu nóng chảy khắp người.
***
Tư Kiêu Kỳ để Tiêu Thần nằm xuống xong rồi kéo rèm cửa sổ lại, Tiêu Thần mới nói: “Tôi không có mệt mà."
“Không mệt cũng phải nằm nghỉ một chút," Tư Kiêu Kỳ ngồi trên giường, nhẹ nhàng xoa xoa mặt Tiêu Thần, mặt người này như vầy làm sao mà tiếp khách được.
“Vì sao muốn giữ cậu ta lại?" Tư Kiêu Kỳ hỏi.
“Mới đầu thực sự là muốn giới thiệu hai người với nhau, với lại…tôi sợ anh hiểu lầm, có một số việc vẫn là nói ngay trước mặt vẫn tốt hơn."
“Đồ ngốc!" Tư Kiêu Kỳ cúi đầu hôn đối phương một hồi, môi dán vào liền không muốn buông ra, xong phải dùng lưỡi lướt trên môi đối phương một vòng mới miễn cưỡng dừng lại, “Tôi làm sao có gì mà nghi ngờ chứ? Hai người làm chung bệnh viện, nếu có gì thì đã có từ sớm rồi, chưa kể hẹn hò lúc nào chẳng được, ngốc sao mà đợi tới lúc tôi sắp về mới tới đây hẹn hò?"
Tiêu Thần cười một hồi mới hỏi ngược lại, “Vậy anh giữ cậu ấy lại để làm gì?"
Tư Kiêu Kỳ híp híp mắt, im lặng mấy giây rồi nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là không muốn để cậu ta đi dễ dàng như vậy."
Tiêu Thần cười kéo kéo góc áo Tư Kiêu Kỳ.
“Sao vậy?"
“Cúi đầu, Tiêu gia muốn hôn anh a."
Chờ tới lúc Tư Kiêu Kỳ từ phòng ngủ đi ra, Thẩm Bằng chắc cũng ngồi hết một vòng xung quanh bàn. Vừa nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ đi ra liền đứng lên theo bản năng.
“Cậu ngồi đi," Tư Kiêu Kỳ khách sáo nói, “Tôi đi làm cơm, cậu xem TV chút đi."
Tảng đá trong lòng Thẩm Bằng lúc này rốt cuộc cũng rơi xuống, cầm điều khiển bật kênh thể thao coi đá banh. Chưa tới mười phút sau, Tư Kiêu Kỳ đeo tạp dề từ nhà bếp đi ra: “Thẩm Bằng làm phiền cậu xuống siêu thị dưới lầu mua dùm tôi chút xương sườn được không? Tôi đang đun đồ nên không đi được."
Thẩm Bằng như bị thôi miên, nghe xong lập tức chạy ra khỏi cửa đi mua đồ, nửa giờ sau mang hai cân xương sườn về.
Lại qua hai mươi phút, Tư Kiêu Kỳ mặt đầy áy náy nói: “Ngại quá, trong nhà hết đại hồi rồi, cậu…"
“Tôi đi tôi đi," Thẩm Bằng lại lần nữa lao ra ngoài. Lúc trở về áo thun đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.
Lại qua mười phút: “Thẩm Bằng…nhà hết gừng rồi. Tôi không ở nhà Tiêu Thần cũng ít khi nấu cơm…"
Thẩm Bằng rốt cuộc cũng đối mặt với hiện thực, bình tĩnh nói: “Không thì anh lên danh sách một lần luôn đi."
Mỗi lần anh trực ca đêm thì đúng chín giờ sáng hôm sau Tư Kiêu Kỳ sẽ gọi điện cho anh, điều này đã trở thành thói quen.
Tiêu Thần được cho nằm ở khoa ngoại để quan sát một đêm nếu như không có chuyện gì có thể lập tức về nhà. Tiêu Thần tìm vui trong đau khổ nói: “Đây chắc là lần đầu tiên mình trực ca đêm mà được ngủ đi." Cánh tay phải của anh bị gã đàn ông say rượu làm cho bị thương, vẫn chưa thể động đậy, liền phí sức lực hết nửa ngày mới điều chỉnh được tư thế nằm coi như là thoải mái.
Chín giờ sáng chuông điện thoại đúng giờ reo lên đánh thức Tiêu Thần.
“Tiêu Thần a," Giọng điệu vui vẻ của Tư Kiêu Kỳ truyền tới: “Tan ca chưa?"
“Tan rồi." Tiêu Thần cố gắng lắm mới coi như hé mắt được một chút, phỏng chừng giờ đầu mình cũng không khác gì đầu heo.
“Chút nữa có về nhà không?"
“Về." Tiêu Thần cố gắng trả lời ngắn gọn hết mức có thể, nói nhiều mặt sẽ đau.
“Chiều tôi về, nếu không kẹt xe chắc khoảng bốn giờ là về tới nhà. Chờ tôi về làm cơm tối cho cậu ăn, mấy hôm nay tôi không có ở nhà chắc cậu chỉ ăn ngoài với căng tin thôi hả."
“Được."
“À quên nữa, chờ xíu để tôi gởi tin nhắn weixin cho cậu." Tư Kiêu Kỳ nói xong, thẳng thắn cúp điện thoại.
*Weixin: còn gọi là Wechat, một phần mềm gọi điện nhắn tin của Trung Quốc, tương tự như Zalo.
Tiêu Thần cười dùng tay trái giơ điện thoại lên trước mắt, cố gắng nhìn rõ bức ảnh mà Tư Kiêu Kỳ gởi tới.
Mặt trời mọc, đằng xa là chân trời xanh thẳm, ánh mặt trời chói mắt bao phủ hết cả khung cảnh, hoặc là nói bao phủ lên hết khuôn mặt của Tư Kiêu Kỳ. Tiêu Thần không nhịn được nở nụ cười, bởi vì bức ảnh đa phần chỉ có khuôn mặt của Tư Kiêu Kỳ, chỉ có phía trên bức ảnh lộ ra khung cảnh mờ nhạt cùng mấy ngọn núi đằng xa, theo đó là kiến trúc hoàng gia vàng son lộng lẫy dọc theo sườn núi, núi lưu ly tường đỏ ngói vàng, dưới ánh mặt trời rực rỡ tới chói mắt.
Con mắt Tiêu Thần chỉ có thể lộ ra một khe hỡ rất nhỏ, thế nhưng bức ảnh này của Tư Kiêu Kỳ lại có thể chen qua khe hở nho nhỏ này để đi vào tâm trí anh. Hàm răng trắng sáng, ánh mắt đen láy, vừa nhìn là biết tự cầm điện thoại seo phì, kết quả biến một gương mặt chuẩn soái ca thành cái bánh mì. Tiêu Thần ấn nút gọi: “Cười ngốc cái gì đó?"
Chỉ một lát sau, Tư Kiêu Kỳ hồi phục lại nói: “Nhà quê kia, nhìn đi đây là cái vòng tròn cậu nói đó, đây mới thật sự là phong độ của hoàng gia nha."
“Chỉ thấy mỗi cái mặt bánh mì của anh thôi."
Một lát sau, Tư Kiêu Kỳ lại gởi tới một bức ảnh khác, trong hình không có anh, chỉ có dãy núi non trùng điệp sừng sững cùng kiến trúc hoa lệ uy nghiêm, dọc theo dãy núi còn có thể thấy ánh mặt trời bao phủ khắp mọi nơi.
“Đẹp không?"
“Đẹp, tương lai khi tôi chết anh cũng làm cho tôi một cái nhé?"
“Nằm mơ đi, có cho cũng cho cậu cái hố nửa mét vuông thôi."
“Nửa mét vuông? Tốt xấu gì cũng phải được một mét vuông chứ."
“Cho cậu một mét? Một huyệt còn chưa tới một mét vuông, cho cậu hết vậy tôi nằm ở đâu đây?" Tư Kiêu Kỳ ở đầu bên kia la lên quang quác.
Tiêu Thần đeo tai nghe vào, nghe đi nghe lại câu nói này của Tư Kiêu Kỳ.
***
Buổi chiều, bác sĩ bên khoa ngoại tới làm kiểm tra cho Tiêu Thần, xác định chỉ là vết thương ngoài da, cho dù nhìn có chút nghiêm trọng nhưng cũng không có gì đáng ngại. Cứ thế dưới sức ép của Tiêu Thần đành phải thả người về. Vừa vặn Thẩm Bằng tan ca đêm đang rảnh rỗi, xung phong nhận việc đưa Tiêu Thần về nhà, Tiêu Thần cũng không từ chối, trực tiếp ném chìa khóa xe cho hắn.
Dọc đường, Thẩm Bằng luôn miệng cằn nhằn nói: “Trong nhà của cậu giờ không có ai, cậu có dọn dẹp đồ đạc kĩ hết chưa, không có mấy thứ làm mù mắt người ta đó chứ?"
Tiêu Thần mặc kệ hắn, tay anh vẫn còn cầm túi chườm đá đắp lên mắt mình, chườm hết nửa ngày cuối cùng mắt cũng đỡ sưng được một chút, lúc này miễn cưỡng có thể mở mắt ra, tuy vẫn là một mảng xanh tím như cũ, được cái là không tới nỗi quá dọa người, anh không muốn làm Tư Kiêu Kỳ lo lắng.
Thẩm Bằng vừa mở cửa phòng thì sửng sốt không ít.
Trong phòng tràn ngập hơi thở của người khác, nhưng đều là phong cách của Tiêu Thần.
Thật ra, lúc Triệu Khải còn ở đây anh đã tới nơi này rồi. Khi đó trong phòng có rất nhiều đồ đạc linh tinh, Triệu Khải rất thích sưu tầm mấy thứ đồ vật kì quái, có khi là lon coca có in ảnh chân dung ngôi sao nào đó, mấy bức tượng nho nhỏ hay là chén có hình Avatar. Triệu Khải chính là như vậy, đi tới rạp xem Avatar, phải mua vé 350 tệ, hơn vé phổ thông tới 60 tệ chỉ vì muốn có được cái chén nhựa Avatar in hình. Cái chén đó là dùng loại nhựa kém chất lượng làm ra, có mùi rất khó chịu, lúc đó Tiêu Thần đã tức giận rất lâu, Thẩm Bằng từ trước đến giờ đều vô cùng nghi ngờ giá trị quan của Triệu Khải.
Mấy món đồ linh tinh lại vừa chiếm diện tích lại còn vô dụng, khổ nỗi Triệu Khải còn không chịu dọn dẹp, Tiêu Thần thấy thế chịu không nổi liền đi siêu thị nội thất mua cái kệ hình vuông treo trên tường cho hết mấy món đồ của Triệu Khải vào đó, chính giữa sẽ đặt vào hai quyển sách hoặc một khung hình, bức tường được bố trí lại nhìn vô cùng khác biệt, chỉ là phải chịu khó mà dọn dẹp. Đương nhiên, Triệu Khải không hề muốn đảm nhiệm mấy việc này.
Lúc Triệu Khải đi rồi Thẩm Bằng cũng có tới nơi này. Hồi đó tâm trạng Tiêu Thần không được tốt, Thẩm Bằng rất hay ghé thăm, mà cứ mỗi lần ghé qua là lại thấy trong nhà mất đi vài món đồ. Kết quả chưa tới một tháng, cả căn phòng bị Tiêu Thần làm cho không còn có vật dụng nào dư thừa, Triệu Khải giống như đã rời khỏi cuộc sống của anh mà không lưu lại bất kỳ vết tích gì. Lần cuối cùng Thẩm Bằng tới đây phát hiện gần như cách bố trí trong nhà đã được thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Bằng đương nhiên sẽ có chút lo lắng, nói: “Tiêu Thần, cậu vẫn còn để tâm tới Triệu Khải như vậy sao?"
Tiêu Thần liếc mắt nhìn hắn một cái không lên tiếng.
“Cậu rõ ràng vẫn còn để ý anh ta," Thẩm Bằng thẳng thắn nói, “Nếu như không còn để ý cũng sẽ không biến cái phòng thành ra bộ dạng như bây giờ, có vài thứ chỉ có thể xóa từ trong lòng thôi."
Tiêu Thần nói: “Không, trước đây chỉ là tôi nhân nhượng anh ta thôi, giờ đây không cần nữa."
“Cậu quên được anh ta sao?"
“Tôi tại sao phải quên anh ta?" Tiêu Thần kì quái hỏi, “Một đoạn tình yêu như thế đâu phải nói quên là có thể quên được? Nếu tôi có thể dễ dàng quên đi như vậy bản thân tôi cũng thấy mình quá tệ, tôi không cần phải quên anh ta, tôi chỉ cần nhớ rằng người đó không yêu tôi, cũng không đáng để tôi yêu, vậy là đủ rồi. Sau này nếu như gặp được một người yêu tôi, cũng đáng để tôi yêu, thì tự nhiên tôi sẽ vứt Triệu Khải qua một bên thôi, đến một lúc nào đó nghĩ lại, tất cả cũng đều là chuyện cũ."
“Người nào mới được cậu yêu đây?" Thẩm Bằng thở dài hỏi.
“Đơn giản ngay thẳng, là người có thể chịu trách nhiệm với những việc mình làm, vậy thôi. Nếu như lại nói chuyện yêu đương, tôi hy vọng thứ quyết định chúng tôi có thể ở cạnh nhau hay không là tình yêu của hai người chứ không phải là gia đình, xã hội."
Thẩm Bằng vô cùng âu sầu nói: “Nói thế nào thì cậu cũng không thể thoát ly được gia đình và xã hội a."
“Ừ," Tiêu Thần nhún nhún vai, “Chắc tôi phải sống một mình tới già thôi."
…
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, Thẩm Bằng rất khó để tưởng tượng chuyện này mới qua chưa được bao lâu mà Tiêu Thần đã có dũng khí bắt đầu một đoạn tình cảm mới.
Bây giờ nhìn kĩ lại gian phòng này, từ những chi tiết nhỏ đã có thể nhìn ra ở đây còn có một người chủ nhân khác: trong phòng vệ sinh có hai bộ dụng cụ rửa mặt, trên khay trà có hai cái chén, trên kệ giày còn có một đôi giày da và một đôi khác không phải của Tiêu Thần, ngay lối vào còn có treo một cái T-shirt màu đen, size đó rõ ràng không phải size của Tiêu Thần.
Còn lại thì cách trang trí vẫn mang phong cách của Tiêu Thần, không có gì khác biệt so với lúc trước. Thế nhưng kì quái là, Thẩm Bằng vẫn cứ có một loại cảm giác mãnh liệt, không giống với hơi thở đàn ông trên người Tiêu Thần, mà người này mang đến cho anh một cảm giác rất khác. Không thể nói rõ cảm giác này đến từ chỗ nào, chính là vô cùng mãnh liệt khiến người ta không thể không để ý.
Thẩm Bằng dìu Tiêu Thần ngồi xuống ghế sa lông, mở máy điều hòa rồi tự giác đi vào nhà bếp rót nước. Phía trên tủ bát bày một đống lọ to nhỏ các kiểu, bên trong có đậu có gạo, dầu, muối, tương, giấm đều có đủ, càng làm cho Thẩm Bằng kinh hãi tới biến sắc chính là, nước tương còn được phân ra làm hai loại, loại “tươi" và loại “để lâu"…
Thẩm Bằng nhìn đông nhìn tây đánh giá hết căn bếp nhà người ta, rồi mở tủ lạnh mới phát hiện một cái bình to chứa chất lỏng màu nâu nhạt.
“Tiêu Thần, cái bình trong tủ lạnh là gì vậy?"
“Nước ô mai."
Thẩm Bằng rót cho mình một chén, chất lỏng dưới ánh nắng mặt trời hiện lên màu hổ phách, uống vào vị chua ngọt rất vừa miệng. Đây tuyệt đối không phải loại nước ô mai bình thường có thể mua ở siêu thị mà là phải pha với nước sôi, rõ ràng là được làm tại nhà. Thẩm Bằng trợn mắt ngoác mồm trừng mắt nhìn chén nước, cảm thấy người Tiêu Thần tìm được ắt hẳn phải là “Nàng tiên Ốc", à không phải là “Chàng tiên Ốc" mới đúng.
“Vị đó nhà cậu còn có thể làm cái này?" Thẩm Bằng đưa cho Tiêu Thần một chén, tự mình cầm một chén uống tới vô cùng vui vẻ.
“Tại sao cậu không nghĩ là tôi làm?"
“Đùa, cậu giỏi lắm cũng chỉ có thể pha được ấm trà, cái này làm sao mà do cậu làm được."
Tiêu Thần nhún nhún vai không nói lời nào, nước ô mai thật sự là do Tư Kiêu Kỳ làm, còn tự mình đi mua ô mai, sơn trà, trần bì, đường phèn, về nhà đun lửa nhỏ nấu hết một buổi trưa, xong còn phải lược qua vải bố hai lần. Tiêu Thần cũng cảm thấy không thể hiểu nổi tại sao người như Tư Kiêu Kỳ lại có thể tốn công sức ở mấy chuyện ăn uống tới như vậy.
Kỳ thực Tư Kiêu Kỳ là một người rất đơn giản, anh chắc chắn sẽ không vì một cái chén mà bỏ tiền ra mua một cái vé vip, ngược lại anh sẽ đặt vé trên mạng, hoặc đơn giản hơn chính là download về xem. Hai người ngồi trên sô pha câu được câu không xem phim, rồi cứ thế cùng nhau lăn đùng ra ngủ lúc nào không hay.
Tiêu Thần rất thích cuộc sống đơn giản như vậy, bình thường cái phải nhịn chỉ có việc Tư Kiêu Kỳ bày bừa lung tung, thế nhưng chỉ cần mình dọn dẹp một chút là xong thôi, dù sao việc nấu cơm cũng do Tư Kiêu Kỳ phụ trách, coi như cũng công bằng rồi.
Tiêu Thần cảm thấy cuộc sống như thế này rất tốt, anh uống xong chén nước, chậm rãi đứng lên nói: “Tôi đi thay đồ cái, cậu ngồi đây chơi đi."
“Chậc, để tôi giúp cậu tắm, nằm viện hết một đêm, trên người còn bị thương, cậu coi người cậu dơ chưa kìa. Tay cậu còn bị thương, cử động không tiện, với giờ cũng không được để dính nước đâu." Thẩm Bằng nói rất thản nhiên.
Tiêu Thần cúi đầu nhìn mình, có chút do dự.
“Cậu không phải chứ," Thẩm Bằng bất mãn nói, “Tôi là thẳng, rất rất thẳng ok, tôi không có ý đồ không an phận gì với cậu đâu, vợ tôi còn đang mang thai kìa."
Tiêu Thần giật giật khóe miệng, không lên tiếng.
“Hơn nữa lúc trước còn ở chung kí túc xá với cậu, tắm chung bao nhiêu lần có cái gì mà tôi chưa thấy đâu! Chưa kể lúc làm kiểm tra hậu môn, tôi với cậu còn làm chung, hoa cúc cũng đã thấy hết rồi…"
“Được rồi được rồi," Tiêu Thần đứng dậy, đầu hàng giơ hai tay lên nói: “Tôi đã nói gì đâu, cậu chuẩn bị nước đi, tôi đi lấy đồ."
Nhà Tiêu Thần không có bồn tắm lớn, chỉ đặt một cái gian phòng có vòi sen vào trong đó, Tư Kiêu Kỳ thích nhất là đứng tắm trong gian phòng này cũng một phần vì nó “nhỏ". Hai người tắm chung, ai tới gần ai, ai chạm phải ai, thuận tiện chiếm chút tiện nghi…Kết quả như thế nào thì khỏi cần phải nói.
Nhưng tới lượt Tiêu Thần và Thẩm Bằng cùng vào bên trong thì lại vô cùng chật vật, Thẩm Bằng vì để tránh bị ướt nên đã cởi hết áo T-shirt với quần ngoài ra, mặc đỡ quần thể thao của Tiêu Thần vào rồi giúp Tiêu Thần cởi áo T-shirt ra, sau đó cầm vòi sen giúp anh tắm rửa.
“Bà xã cậu mà về giờ này là xác định." Thẩm Bằng cười ha ha nói.
“Anh ấy đi công tác rồi." Tiêu Thần rất hài lòng với hai tiếng “bà xã" này.
“Hả tài xế lái xe buýt mà cũng phải đi công tác?" Thẩm Bằng kinh ngạc há to miệng.
Tiêu Thần cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, không tiện nói trong phòng tắm, bây giờ anh chỉ muốn mau tắm cho xong để đi ra ngoài. Anh và Thẩm Bằng thật sự rất thân, thời còn đi học cả hai cùng nhau đi nhà tắm công cộng với đi bơi như cơm bữa, trên người đối phương còn cái gì mà không thấy đâu. Hơn nữa cả hai còn là dân học Y, đối với việc nhìn người khác khỏa thân chẳng khác gì nhìn một tổ hợp có bắp thịt, da dẻ, xương cốt với mạch máu ở chung với nhau – – Suy nghĩ duy nhất chính là “Vô nghĩa".
Thế nhưng từ cái ngày đứng trên hành lang Tư Kiêu Kỳ nói một câu “Nhưng anh để ý", sau này mỗi lần thay quần áo trong bệnh viện Tiêu Thần cũng theo bản năng mà nhìn trước nhìn sau một chút.
“Anh ấy bây giờ không làm tài xế lái xe buýt nữa…Haizz cậu tắm xong chưa vậy?" Tiêu Thần không nhịn được thúc giục.
“Xong rồi xong rồi," Thẩm Bằng lầm bầm nói, “Còn giội chỗ này nữa thôi, ráng một chút…"
Mắt Tiêu Thần còn đang bị sưng đứng trong phòng tắm mông lung hơi nước tầm nhìn càng trở nên mơ hồ, bên tai đều là tiếng nước chảy và tiếng nói của Thẩm Bằng, đang muốn giục Thẩm Bằng thì nghe thấy một tiếng “Ầm" vang lên.
Tiếng nước im bặt.
Thẩm Bằng giơ vòi sen lên, trừng hai mắt nhếch miệng, mặt lúc đỏ lúc tím nói: “Tôi, tôi, tôi…"
“Cậu cái gì cậu?" Tiêu Thần nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi, “Giội nước xong chưa?"
Thẩm Bằng vội vàng gật đầu, ngẫm lại sợ Tiêu Thần nghe không rõ lại ừ thêm một tiếng.
Mới đó thôi mà trước cửa phòng tắm đã vang lên tiếng bước chân, một âm thanh trầm thấp mang theo chút do dự vọng tới: “Tiêu Thần cậu đâu rồi?"
“Ở đây!" Tiêu Thần lên tiếng trả lời một câu, thản nhiên nói: “Anh lại đây đỡ tôi với."
Tư Kiêu Kỳ ầm một cái mở cửa phòng tắm ra, Thẩm Bằng tay cầm khăn bông đứng nép dưới vòi hoa sen, mặt lúc này đã tím ngắt không còn giọt máu.
Ngoài gian phòng tắm vòi sen không có hơi nước, nửa thân trần của Thẩm Bằng vừa vặn lọt vào mắt của Tư Kiêu Kỳ.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Tư Kiêu Kỳ, hình tượng “Chàng tiên Ốc" trong lòng ầm ầm sụp đổ! Tư Kiêu Kỳ mặc áo T-shirt bó sát để lộ rõ tới từng bắp thịt trên người, cơ bắp căng tràn đầy sức sống, cặp chân dài bên dưới cái quần bò, đứng đó mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng mạnh mẽ. Lông mày rậm rạp tung bay, ánh mắt thâm thúy, hormone nam tính quả thật bay đầy trời!
Mình nhất định đánh không lại hắn, Thẩm Bằng tuyệt vọng nghĩ.
Tư Kiêu Kỳ lạnh lùng quét mắt nhìn Thẩm Bằng một chút, xong lại tập trung trên người Tiêu Thần lúc này đang từ nhà tắm bước ra. Thẩm Bằng theo bản năng muốn đưa tay ra dìu bạn mình, có điều còn chưa kịp làm gì đã có người phi qua như cơn gió, Tiêu Thần lập tức ngả người vào trong lồng ngực người nọ.
Động tác vô cùng linh hoạt, mình không có cách nào đánh lại hắn! Lại càng tuyệt vọng.
“Tiêu Thần, cậu tại sao lại bị như vầy!" Tư Kiêu Kỳ kinh ngạc lên giọng hỏi: “Từ từ, từ từ, cậu tự đi được không, hay là để tôi ôm cậu ra ngoài?"
Nói xong, Tư Kiêu Kỳ thuận lợi lấy cái khăn tắm trên giá trùm kín người Tiêu Thần, còn nghiêng người sang một bên ôm lấy người vào lòng, sẵn tiện chắn lại tầm mắt của Thẩm Bằng nhìn qua bên này.
Thẩm Bằng nghĩ thầm, ông đây nhìn chán rồi có được không.
“Không cần đâu," Tiêu Thần bình tĩnh nói, “Đi đứng vẫn bình thường, chỉ bị thương một chút trên đầu thôi. À, cậu ấy là bạn học thời đại học của tôi, tên là Thẩm Bằng, giờ đang làm cùng bệnh viện."
Tư Kiêu Kỳ theo ngón tay Tiêu Thần chỉ mà nhìn qua, Thẩm Bằng thành công núp dưới bồn cầu trong phòng tắm.
“Chào anh." Thẩm Bằng lúng túng gật gù, “Cái đó…vì tay Tiêu Thần bị thương nên tôi mới…"
“Cảm ơn cậu," Tư Kiêu Kỳ để lộ ra nụ cười nhã nhặn, “Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Tiêu Thần, cậu ra đây đi, ở trong đó ẩm với nóng lắm…Quần áo cậu ướt hết rồi kìa."
Thẩm Bằng nghe vậy cúi đầu nhìn xuống người mình, toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần rộng thùng thình, ẩm cái đầu anh. Anh ý muốn nói tôi ở trần trong nhà anh chứ gì, làm như ông đây muốn ở trần lắm chắc, nếu không phải người yêu bé nhỏ của anh bị đánh tới sưng như cái đầu lợn như vầy thì ông đây cũng không thèm quản đâu nhá!
Thẩm Bằng trong đầu suy nghĩ lung tung, đi theo phía sau hai người ra khỏi phòng tắm. Quần áo của anh đều để hết trên ghế sa lông, mà lúc này Tư Kiêu Kỳ đang đỡ Tiêu Thần đi tới đó, Thẩm Bằng cảm giác mình không còn thiết sống nữa.
Tư Kiêu Kỳ vừa đi vừa hỏi: “Ai dám đánh cậu? Tại sao lại đánh? Tên đó bây giờ đang ở đâu?"
Âm thanh tuy rằng nhẹ nhàng thế nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn, Thẩm Bằng nghe được cảm thấy cả người đều run rẩy. Tiêu Thần vỗ vỗ tay anh an ủi: “Không có gì, tối hôm qua có bệnh nhân say rượu loạn tính đi vào bệnh viện. Người cũng đã bị 110 dẫn đi rồi, không có gì đâu, mọi việc bệnh viện sẽ xử lý."
“Còn bảo vệ đâu?"
“Bảo vệ cũng đâu thể theo sát tôi 24/24 được," Tiêu Thần nói, “Chuyện xảy ra nhanh quá, đợi bảo vệ tới thì tôi cũng đánh nhau được hai lượt rồi."
Tư Kiêu Kỳ đỡ Tiêu Thần ngồi xuống, đau lòng mà nhìn khuôn mặt bị sưng húp của người thương, cảm nhận được một cảm giác đau lòng chậm rãi từ tim lan ra, đau tới nỗi anh phải cố gắng hô hấp để bình tĩnh lại. Anh chạm nhẹ vào con mắt bị sưng của Tiêu Thần, nói, “Cái này không phải là ‘đánh được hai lượt’ mà là ‘bị đánh tới hai lượt’."
“Không, sau đó tôi có cầm cái ghế phang hắn ta."
“Ném qua hả?"
“Ừ…"
Thẩm Bằng cả người không một mảnh vải đứng phía sau sô pha, trong lòng âm thầm nhìn trời kêu khổ: “Ở đây còn có một anh chàng đẹp trai đang đứng này, hai người mau trả đồ cho ông về!"
Đồ của anh còn để bên đầu kia sô pha, mà cái đôi cẩu nam nam này còn đứng chắn giữa sô pha với bàn trà, cũng không phải không đi qua được, chỉ có điều giờ cả người trần truồng đi qua mặt hai người kia cũng có chút không ổn…Ngại quá đi mà!
Trên người Thẩm Bằng lúc này còn dính bọt nước, đứng một hồi gió thổi qua không khỏi hắt xì một cái.
Tư Kiêu Kỳ liếc hắn một cái như muốn nói: “Đờ mờ, tên kia còn không mau đi đi, muốn chết hả!"
Thẩm Bằng cũng dùng ánh mắt đáp lại, lấy được đồ ông đây đi liền.
Tư Kiêu Kỳ không nói hai lời lấy đồ của Thẩm Bằng từ ghế sa lông lên đưa cho hắn. Thẩm Bằng lần nữa bị ép đối diện với ánh mắt ác liệt của Tư Kiêu Kỳ, cảm giác cả người mình chỗ nào cũng khó chịu, lập tức lấy đồ về rồi mặc vào, thầm nghĩ phải đi nhanh nhanh một chút.
“Thẩm Bằng," Tiêu Thần gọi hắn lại, “Ở lại ăn cơm rồi về."
“Không được không được," Thẩm Bằng liều mạng xua tay, giỡn hả, cái này rõ ràng là Hồng Môn Yến, ông đây chính là Lưu Bị, mà bên mình nào có Phàn Khoái với Trương Lương a.
“Tôi nói thật đó," Tiêu Thần lạnh nhạt nói, “Trong lòng tôi cậu chính là người bạn thân nhất, Tư Kiêu Kỳ anh ấy là người yêu của tôi, trước đây vẫn muốn tìm cơ hội giới thiệu hai người với nhau rồi, giờ đã tới đây thì cùng ăn bữa cơm đi."
Ngón tay Tư Kiêu Kỳ trở nên căng thẳng, vững vàng nắm lấy bắp tay Tiêu Thần, kỳ thật anh cũng không có nghi ngờ gì, giờ nghe được hai chữ người yêu này trong lòng liền cảm thấy rạo rực không thôi. Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần dùng chữ “yêu" này để nói về quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng là lần đầu trước mặt người khác thừa nhận mình, nghe được hai chữ “người yêu" này, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy cái gì cũng đều đáng giá, điều gì cũng có thể chấp nhận được, từ nay trở đi, con mèo này nói cái gì thì là cái đó, mình sẽ lập tức tin tưởng không một chút nghi ngờ.
Tiêu Thần lúc này cảm thấy trên cánh tay truyền tới một trận đau đớn, anh ngẩng đầu lên, híp mắt lại nhìn Tư Kiêu Kỳ, người kia đúng lúc này cũng đang cúi đầu nhìn anh. Tiêu Thần nhẹ nhàng nở nụ cười với Tư Kiêu Kỳ, cái tên ngốc này chắc lại bị mình làm cho cảm động tới phát khóc rồi…
Haha! Tư Kiêu Kỳ cười phụt, đưa tay xoa xoa mặt Tiêu Thần, nhịn cười nói: “Cái khuôn mặt này của cậu bây giờ, tốt nhất là đừng có cười, tôi chịu không nổi."
Tiêu Thần trừng mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, lại phát hiện so với cười còn khó khăn hơn, thế nên không thể làm gì khác ngoài tiếp tục cười, mà nụ cười lúc này còn mang thêm một chút khí lạnh.
“Cậu đi ngủ một chút đi," Tư Kiêu Kỳ đưa tay qua vuốt tóc Tiêu Thần, “Cậu xem cậu sắp không mở mắt nổi nữa rồi kìa."
Tiêu Thần muốn nói: “Mắt tôi mở không nổi cũng không phải vì buồn ngủ có được không." Nhưng khi nhìn thấy hai hàng lông mày của người kia đang vì lo lắng mà nhíu chặt vào nhau, nghe được giọng nói của hắn vì đau lòng mà run run, anh lại không nỡ, chỉ có thể khuất phục.
“Đừng đừng!" Thẩm Bằng trong lòng kêu lên, “Cậu đi ngủ thì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi muốn về nhà!"
“Nhưng mà còn Thẩm Bằng…" Tiêu Thần hiển nhiên còn chưa quên mất Thẩm Bằng.
“Không sao, để tôi thay cậu tiếp chuyện với cậu ấy," Tư Kiêu Kỳ nói, “Giờ cậu như vậy chúng ta cứ ăn cơm ở nhà đi, tôi đi làm ít món, để Thẩm Bằng ngồi đó xem TV, cậu tranh thủ ngủ xíu đi."
Tư Kiêu Kỳ nói rất dứt khoát, không cho người ta từ chối, anh đỡ Tiêu Thần nói: “Để tôi dìu cậu vào phòng ngủ." Sau đó xoay đầu lại nói với Thẩm Bằng, “Thẩm Bằng cậu ngồi đó xem TV đỡ nha, điều khiển TV để dưới bàn trà ấy."
“Không không," Thẩm Bằng liều mạng xua tay, “Chắc tôi về nhà luôn."
“Đừng đi," Tư Kiêu Kỳ nói, “Cậu xem cũng sắp năm giờ rồi, tôi làm mấy món đơn giản thôi, cậu nể mặt ở lại ăn đi. Tiêu Thần cũng lâu rồi không cùng bạn bè ăn cơm, coi như ở lại chơi với Tiêu Thần đi."
Lời này nói ra chính là vừa có tình vừa có nghĩa, lễ độ còn rộng lượng. Hai mắt Thẩm Bằng trừng lớn, coi như là người này trước mặt người yêu hắn tỏ vẻ đi, thì cũng diễn sâu quá rồi.
Nhưng mà trong lòng Tiêu Thần vô cùng rõ ràng, Tư Kiêu Kỳ căn bản không hề muốn giữ Thẩm Bằng ở lại, người này chẳng qua là cũng chỉ chiều theo mình thôi. Có điều nếu hắn đã mở miệng giữ người, thì hẳn là không phải chỉ để Thẩm Bằng ăn bữa cơm. Nhưng mà mặc kệ Tư Kiêu Kỳ muốn làm gì, Tiêu Thần cũng không muốn cản. Dù sao Tư Kiêu Kỳ cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống Thẩm Bằng được, nhiều lắm cũng chỉ nói này nói nọ thôi để chỉnh tên kia chút thôi.
Vì lẽ đó Tiêu Thần vô cùng không có tiết tháo bỏ mặc Thẩm Bằng một mình ở đó, hoàn toàn bỏ qua tình nghĩa bạn bè.
Tiêu Thần nói: “Thẩm Bằng, ở lại ăn cơm đi, cậu không phải hay hỏi tôi Tư Kiêu Kỳ là người như thế nào sao, sẵn tiện thì ở lại ăn cơm rồi làm quen luôn."
Thẩm Bà Bà bình thường đều là mang theo tâm tình thích hóng chuyện lúc này không nhịn được máu nóng chảy khắp người.
***
Tư Kiêu Kỳ để Tiêu Thần nằm xuống xong rồi kéo rèm cửa sổ lại, Tiêu Thần mới nói: “Tôi không có mệt mà."
“Không mệt cũng phải nằm nghỉ một chút," Tư Kiêu Kỳ ngồi trên giường, nhẹ nhàng xoa xoa mặt Tiêu Thần, mặt người này như vầy làm sao mà tiếp khách được.
“Vì sao muốn giữ cậu ta lại?" Tư Kiêu Kỳ hỏi.
“Mới đầu thực sự là muốn giới thiệu hai người với nhau, với lại…tôi sợ anh hiểu lầm, có một số việc vẫn là nói ngay trước mặt vẫn tốt hơn."
“Đồ ngốc!" Tư Kiêu Kỳ cúi đầu hôn đối phương một hồi, môi dán vào liền không muốn buông ra, xong phải dùng lưỡi lướt trên môi đối phương một vòng mới miễn cưỡng dừng lại, “Tôi làm sao có gì mà nghi ngờ chứ? Hai người làm chung bệnh viện, nếu có gì thì đã có từ sớm rồi, chưa kể hẹn hò lúc nào chẳng được, ngốc sao mà đợi tới lúc tôi sắp về mới tới đây hẹn hò?"
Tiêu Thần cười một hồi mới hỏi ngược lại, “Vậy anh giữ cậu ấy lại để làm gì?"
Tư Kiêu Kỳ híp híp mắt, im lặng mấy giây rồi nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là không muốn để cậu ta đi dễ dàng như vậy."
Tiêu Thần cười kéo kéo góc áo Tư Kiêu Kỳ.
“Sao vậy?"
“Cúi đầu, Tiêu gia muốn hôn anh a."
Chờ tới lúc Tư Kiêu Kỳ từ phòng ngủ đi ra, Thẩm Bằng chắc cũng ngồi hết một vòng xung quanh bàn. Vừa nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ đi ra liền đứng lên theo bản năng.
“Cậu ngồi đi," Tư Kiêu Kỳ khách sáo nói, “Tôi đi làm cơm, cậu xem TV chút đi."
Tảng đá trong lòng Thẩm Bằng lúc này rốt cuộc cũng rơi xuống, cầm điều khiển bật kênh thể thao coi đá banh. Chưa tới mười phút sau, Tư Kiêu Kỳ đeo tạp dề từ nhà bếp đi ra: “Thẩm Bằng làm phiền cậu xuống siêu thị dưới lầu mua dùm tôi chút xương sườn được không? Tôi đang đun đồ nên không đi được."
Thẩm Bằng như bị thôi miên, nghe xong lập tức chạy ra khỏi cửa đi mua đồ, nửa giờ sau mang hai cân xương sườn về.
Lại qua hai mươi phút, Tư Kiêu Kỳ mặt đầy áy náy nói: “Ngại quá, trong nhà hết đại hồi rồi, cậu…"
“Tôi đi tôi đi," Thẩm Bằng lại lần nữa lao ra ngoài. Lúc trở về áo thun đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.
Lại qua mười phút: “Thẩm Bằng…nhà hết gừng rồi. Tôi không ở nhà Tiêu Thần cũng ít khi nấu cơm…"
Thẩm Bằng rốt cuộc cũng đối mặt với hiện thực, bình tĩnh nói: “Không thì anh lên danh sách một lần luôn đi."
Tác giả :
Vũ Quá Bích Sắc