[Hạnh Hoa Thôn Hệ Liệt] – Bộ 2 – Tiểu Trần Nhi Dữ Thiết Đại Tướng Quân
Chương 6
“Không……. Phải!" Tiểu Trần Nhi bịt tai lại, trừng mắt nhìn Thiết đại tướng quân.
“Tiểu Trần Nhi, ngươi xem qua hắn ngươi sẽ hiểu. Hắn thật sự là thân sinh nhi tử của ngươi, ta sẽ không lừa gạt ngươi." Thiết đại tướng quân khổ sở khuyên.
“Không cần." Tiểu Trần Nhi kiên trì.
“Chỉ cần ra ngoài thôi, sẽ không sao cả." Thiết đại tướng quân vội vàng tiếp “ngươi xem, hay là chúng ta cùng ra ngoài, đem hắn về đây, trước sau cũng không quá một canh giờ a."
“Vậy ngươi ra ngoài mang hắn tới là được rồi, ta mới không cần rời đi." Tiểu Trần Nhi bĩu môi.
“Ta…… Ta chính là ngay cả một canh giờ cũng không muốn cùng ngươi tách ra a…….." Thiết Đại tướng quân nhu tình như nước nói.
Vừa nghe xong, Tiểu Trần Nhi cũng ngây người. Thấy Tiểu Trần Nhi sững sờ, Thiết đại tướng quân chớp lấy cơ hội đánh móc vào sau gáy người kia, nhưng Tiểu Trần Nhi cũng kêu lên sợ hãi mà tránh đi.
Thiết Đại tướng quân sách một tiếng, liền tìm cơ hội phác một lần nữa, lần này Tiểu Trần Nhi cũng khôn hơn, chính là cười hắc hắc mà tránh thoát.
“Tiểu Trần Nhi……." Thiết Đại tướng quân thật sự đối hắn không có biện pháp.
Tiểu Trần Nhi còn hướng hắn làm mặt quỷ.
“Tiểu Trần Nhi, ta là thật lòng a……….!" không chờ nói xong, Thiết đại tướng qiân liền phác tới, nhưng Tiểu Trần Nhi lập tức trốn.
“Không bắt được ngươi, ta liền đổi họ với ngươi!" Thiết đại tướng quân rống lên một tiếng đuổi theo.
“Bắt được ta, ta liền đổi họ với ngươi!" Tiểu Trần Nhi cũng quay đầu hướng hắn làm mặt quỷ.
Thiết Đại tướng quân trong lòng chấn động, lập tức quyết định cho dù chạy đến chết cũng phải bắt được hắn.
“Ha ha!……. Ha ha ha!" Tiểu Trần Nhi chạy ở phía trước cao hứng cực kỳ, mà Thiết Đại tướng quân đằng sau cũng đánh cược tính mạng, bằng mọi giá phải đem lão bà nhà mình trở về.
“Bắt không được, bắt không được!" Tiểu Trần Nhi lạc lạc cười, làm Thiết đại tướng quân chạy theo cũng là vừa chạy vừa cười.
“Tiểu Trần Nhi, đừng náo loạn." Thiết đại tướng quân cười đến thật ôn nhu.
Tiểu Trần Nhi vẫn vừa chạy, vừa quay đầu lại cười, mặc Thiết đại tướng quân truy đuổi.
Mà trước một mỹ nhân sôi nổi như vậy, Thiết Đại tướng quân cũng mặc kệ tất cả.
Lịch sử lại tái diễn, Tiểu Trần Nhi cậy quái lực kinh người, mà Thiết đại tướng quân cũng không phải vừa. Chạy từ hửng đông tới sau giờ ngọ, Thiết Đại tướng quân cũng bắt được Tiểu Trần Nhi.
“Cáp……. cáp…….. Ta bắt được ngươi……. cáp…….. Ngươi đã nói…….. cáp……. phải theo họ ta………"
Nhưng mà, Tiểu Trần Nhi chạy đến mệt mỏi, chính là còn đang cố thở, còn muốn cười nói đó chỉ là đùa thôi cũng không nói nên lời.
Mà nhìn Tiểu Trần Nhi suyễn thành như vậy, Thiết đại tướng quân vội vàng giúp hắn thuận khí, một bên ảo não mình vì cái gì không dưỡng hảo Tiểu Trần Nhi.
Tiểu Trần Nhi nằm trên cỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Thiết Đại tướng quân cũng không ép nữa, vội vàng nằm bên hắn, đau lòng giúp hắn xoa.
Đợi cho hai người trở lại bình thường, Tiểu Trần Nhi mới mị ánh mắt, thân tửu sờ lên ngực Thiết đại tướng quân, làm hắn thiếu chút nữa ngừng thở.
“Tiểu…… Tiểu Trần Nhi……."Thiết Đại tướng quân nhỏ giọng gọi, trái tim đập so với khi nãy chạy còn muốn lợi hại hơn.
“Ngô…….. Ngươi vì sao muốn ta đổi thành họ ngươi na…….."
“Bởi vì……… Bởi vì ta thích ngươi……… Ngươi………."
Mắt thấy Tiểu Trần Nhi muốn sờ vào bên trong quần áo, Thiết đại tướng quân ngay cả nói cũng không rõ ràng.
“Ta nghe không được………." Tiểu Trần Nhi một bên ngọt ngào nói, ánh mắt kiều mị làm Thiết Đại tướng quân nín thở. Hắn thở vừa nặng vừa gấp, cũng không phát hiện ra trong ánh mắt kia có ẩn dấu sát khí. Tiểu Trần Nhi thua, càng chán ghét có người quấn lấy mình như vậy, hắn chính là đang tìm vị trí của trái tim.
Nhưng mà, ngay sau đó Tiểu Trần Nhi lại bị hấp dẫn bởi một vết sẹo lớn.
“Đây là cái gì!" Tiểu Trần Nhi vừa sờ phải liền vội vàng rụt tay về, nghi hoặc hỏi.
Thiết đại tướng quân còn không biết mình vừa thoát chết, vội vàng cởi quần áo ra cho hắn xem.
“Đây là…….. lúc trước……." Thiết Đại tướng quân nhỏ giọng giải thích.
“Lúc trước cái gì?" Tiểu Trần Nhi thanh âm có chút không kiên nhẫn.
“…….. Lúc trước khi ngươi sinh Tĩnh nhi, vì mất máu quá nhiều mà chết. Thôn trưởng nói phải lấy huyết của ta làm dược dẫn mới có cơ hội sống, cho nên ta liền……."
Tiểu Trần Nhi nhìn vết sẹo chạy thẳng tới tim kia, chính là sửng sốt.
Hắn thân thủ sờ nó, quả thực sâu tới doạ người.
“Tiểu ………. Tiểu Trần Nhi……… Ta có thể thân ngươi một chút được không……."
Tiểu Trần Nhi bộ dạng thất thần cũng làm Thiết đại tướng quân hơi hoảng, hắn thấp giọng hỏi.
Mà Tiểu Trần Nhi lại chỉ lo nhìn vết sẹo kia, có khi nhíu mày, có khi hốt hoảng, căn bản không có tâm tư để ý hắn.
Thiết Đại tướng quân nghĩ Tiểu Trần Nhi cho phép, liền thật cẩn thận hôn lên đôi môi hắn.
Đột nhiên bị hôn trộm, Tiểu Trần Nhi hoảng sợ, hai tay đang đặt trên ngực hắn vốn định đẩy ra lại bởi vì hương vị ngọt ngào mà ngây người.
“Ngươi vừa ăn đường sao?" Bị hôn nhưng lại ngoài ý muốn thoải mái, Tiểu Trần Nhi chẳng những không giãy dụa, còn nỉ non nói.
“Tiểu Trần Nhi, môi ngươi hương vị cũng thật tốt a…….."
****
“đau……." ghé vào trên cỏ, Tiểu Trần Nhi nhíu mi, nhỏ giọng kiến nghị.
“Thực xin lỗi……… Thực xin lỗi, Tiểu Trần Nhi…….. Thực xin lỗi…….." Thiết Đại tướng quân vội vàng vỗ về hắn, vừa đau lòng vừa áy náy.
Một Tiểu Trần Nhi ưa thoải mái, một Thiết đại tướng quân không thể kiềm chế trước ái nhân, một khi đã bước vào dục hoả, thì đến tận đêm khuya vẫn còn nhiệt tình, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mà khi Thiết đại tướng quân dừng lại, tiểu Trần Nhi chính là khóc đến Thiết Đại tướng quân tâm cũng hoảng.
Thiết Đại tướng quân cùng hắn ân ái vô số lần, tự nhiên biết được thế nào mới không làm hắn bị thương, thế nào hắn mới có thể tối thoải mái. Cũng không phải vì hắn đã trải qua sinh sản mà có chút nhanh khi sát nhập, vô cùng kiên nhẫn khiến kẻ khác phải sợ hãi mà nhu tình làm hắn chậm rãi tiếp nhận mình. Nhưng thấy Tiểu Trần Nhi vẫn là đau đến khóc như vậy, Thiết Đại tướng quân áy náy a……
“Ta giúp ngươi nhìn xem?" Thiết Đại tướng quân thấp giọng nói, mà ngay khi Tiểu Trần Nhi vùa nói hảo lập tức cúi người xem xét địa phương hai người vừa mập hợp.
Tiểu Trần Nhi bên trong vẫn còn chứa vết tích *** của mình, nếu xem kĩ, phát hiện nơi yếu ớt kia có chút sưng đỏ, nhưng cũng không bị thương, Thiết đại tướng quân yên tâm, chính là hôn lên địa phương đó.
“Ngươi làm cái gì vậy!" Tiểu Trần Nhi một trận kinh hách, vội vàng thu chân về, đỏ mặt mắng hắn.
Lúc này, da mặt Thiết đại tướng quân so với tường thành còn muốn dày hơn, lại thấy hắn bộ dáng thẹn thùng như vậy, đầu óc lập tức hoá hồ ly.
“Tiểu Trần Nhi, ta giúp ngươi thân thân được không? Ngươi trước kia đều nói làm vậy thực thoải mái…….."
“……… Thật vậy chăng?" Tiểu Trần Nhi vẫn đỏ mặt, chính là nhỏ giọng hỏi.
“Ân……. Thực thoải mái…….. Ta cam đoan……."
**
Cũng chỉ vì một cái thoải mái thôi, Tiểu Trần Nhi bị `thân` đến suyễn khí rên rỉ không thôi, cuối cùng nằm ở trên cỏ, không có hình tượng giương hai chân, làm cho Thiết Đại tướng quân liếm hắn.
Người kia ở nơi riêng tư không ngừng liếm lộng, đến cuối cùng, tiểu Trần Nhi cũng không hiểu chính mình làm sao lại ngồi trên người Thiết đại tướng quân, loạng choạng, nũng nịu thở hổn hển.
Sau này, Tiểu Trần Nhi nhất định cho rằng đó là Thiết đại tuớng quân thừa dịp hắn chưa phòng bị mới đắc thủ. Nhưng Thiết đại tướng quân rõ ràng là bị người ta áp bách mới phạm phải, trong lòng uỷ khuất cũng không biết nói cùng ai đi?
Nhưng mà, hai người trải qua một đêm xuân là thật, mà Tiểu Trần Nhi ban đêm thoải mái, ban ngày kêu đau cũng là sự thật. Thiết đại tướng quân một bên đau lòng giúp hắn xoa, một cái mưu kế cũng dần thành hình……..
***
Tiểu Trần Nhi chỉ có hai bộ quần áo, một bộ `đại bộ phận` đều ở trên người hắn, một bộ được Thiết Đại tướng quân giặt hảo thu ở một bên.
Tiểu Trần Nhi trong phòng cũng không có đồ vật gì.
Lại một đêm kích tình qua đi, thừa dịp nguyệt hắc phong cao(trăng bị mây che khuất, tối trời, là thời điểm làm việc xấu a~), Thiết đại tướng quân đã ôm lấy Tiểu Trần Nhi ngủ tới thiên hôn địa ám mà chạy trốn khỏi cốc.
**
Trời đã sáng, ngay khi Tiểu Trần Nhi còn đang mơ mơ hồ hồ, Thiết đại tướng quân cũng đã đem Thiết Tĩnh đặt trong lòng ngực hắn.
“Ngô? Đây là cái gì a……."
Mông mông lung lung, một cái tiểu động vật liền được cấp đến trong ***g ngực, Tiểu Trần Nhi còn đang phát ngốc, đồ vật kia thế nhưng lại nắm tóc hắn mà cười.
Ngô!
Tiểu Trần Nhi bị đau, vội vàng mở to mắt, trước mặt chính là một khuôn mặt hài tử nhỏ nhỏ đối hắn cười.
Tiểu Trần Nhi ngẩn người a, người ta nói mẫu tử tình thâm, đứa nhỏ kia do ai sinh ra, hắn là người đầu tiên hiểu rõ.
“Ta cùng Thanh Văn rốt cục ngay cả đứa nhỏ cũng đã sinh………" Tiểu Trần Nhi ngơ ngác nói.
“Đứa nhỏ này vô luận từ lông mi ánh mắt tới miệng nơi nào không giống ta!" vốn đang cẩn thận bồi ở một bên, Thiết đại tướng quân vừa nghe lời này liền sinh khí “mười điểm đều giống cả mười, ngươi thử tìm một điểm không giống xem, ta cùng hắn so sánh!"
Tiểu Trần Nhi vội vàng đem đứa nhỏ ôm lại gần đối chiếu…….. Sách, thật đúng là giống.
“ngươi trên mặt biểu tình thất vọng là sao?" Thiết Đại tướng quân trong lòng tràn đầy ngờ vực, lập tức hỏi.
“Không……." Tiểu Trần Nhi hữu khí vô lực trả lời.
“…… Thanh Văn đã muốn là người của thôn trưởng rồi, ngươi theo thôn trưởng lâu như vậy, lẽ nào còn không hiểu sao?" Thiết đại tướng quân vuốt đầu hắn, nhẹ nhàng nói “Ngươi tranh với thôn trưởng sao, Tiểu Trần Nhi……… Ngươi liền quên Thanh Văn đi, ta đối với ngươi không tốt sao?"
Nói thật, nếu hắn đối mình không tốt thì trên đời hẳn chẳng còn ai đối mình tốt cả…….. Tiểu Trần Nhi thật tâm thừa nhận, trầm mặc.
“Ta không nhớ rõ." Tiểu Trần Nhi ảo não.
“Không nhớ rõ cũng không sao, ta nhớ là được rồi…….." Thiết Đại tướng quân quỳ gối bên người hắn, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, nhìn thẳng và hắn bằng ánh mắt nhu tình như nước mà nói.
“Ta căn bản là không thích ngươi." Tiểu Trần Nhi sinh khí.
“Ta thích là được rồi." Thiết đại tướng quân vẫn như trước ôn nhu “chuyện đau đau kia, có phải hay không thực thoải mái? Ngươi cũng thích ta giúp ngươi `nhìn xem` đúng không?"
“………Đúng…….." Tiểu Trần Nhi cúi đầu, không thể không thừa nhận. “Ta còn có thể làm rất nhiều, lấy rất nhiều đồ ăn ngon cho ngươi ăn. Quan trọng nhất chính là, mẫu tử các ngươi không phải tách ra, ân? Được không?"
Tiểu Trần Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
***
“Lạc lạc lạc…… Lạc lạc lạc……"
Một đứa trẻ tám tuần tuổi, liền như vậy ngồi trên lưng Thiết đại tướng quân cười đến cực kỳ vui vẻ.
Mà Tiểu Trần Nhi lại mang vẻ mặt nghi hoặc ngồi chống tay ở một bên nhìn hai cha con chơi trò đánh giặc.
Thân bị cưỡi Thiết đại tướng quân cười còn muốn sáng lạn hơn cả Thiết Tĩnh.
Thiết Đại tướng quân anh tuấn, cao lớn, ôn hoà, lịch thiệp, chính xác là loại mà tất cả nữ nhân từ mười bảy tới bảy mươi tuổi đều yêu thích.
Nhưng mà, đối với Tiểu Trần Nhi mà nói, đột nhiên có một trượng phu như vậy, cùng với một đứa con tên Thiết Tĩnh, vẫn là có điểm ngoài ý muốn.
“Nghĩ gì vậy? Ân?" Thiết đại đem đứa nhỏ đã ngoạn mệt ôm tới bên Tiểu Trần Nhi, thuận tiện đem mẫu tử bọn họ ôm lấy, thấp giọng hỏi.
“Ta vẫn muốn ở tại Hạnh Hoa cốc hơn." Tiểu Trần Nhi nói thực.
“Hảo a, chúng ta hồi kinh liền nói với Hoàng Thượng đi, để hắn tìm người thay thế ta, ta liền mang ngươi trở về Hạnh Hoa thôn, được không?" Thiết đại tướng quân sủng nịnh nói.
“Ân!" Nghe được có thể trở về nơi thân thuộc, Tiểu Trần Nhi chính là mặt mày hớn hở, cũng ôm Thiết Đại tướng quân.
Bị kẹt ở giữa hai người, Thiết Tĩnh không động đậy, lại bắt chước phụ thân mình ngây ngốc cười.
***
Đại thắng hồi hương, năm vạn quân uy phong lẫm liệt.
Thiết đại tướng quân theo lẽ thường kỵ mã đi trước, một thân áo giáp đen khiến mọi người nín hở.
Nhưng mà, Thiết Đại tướng quân đi đầu, `gia quyến` lại không thể. Phía sau tuy còn nhiều binh sĩ nhưng vẫn để mất dấu Tiểu Trần Nhi.
Đêm đến, vừa nhìn thấy kiệu trống rỗng, Thiết đại tướng quân hàn ý đã muốn phá hư toàn bộ quân doanh.
Không biết có còn lương tâm hay không, Tiểu Trần Nhi ngay cả Thiết Tĩnh cũng ôm đi.
“Đem…… Tướng quân…… Có lẽ ở Cảnh Văn trấn a…….." kiệu phu nói “khi đó Tiểu Trần Nhi chủ tử thấy trấn náo nhiệt, liền nói muốn ngoạn. Nhưng tiểu nhân mới khuyên một câu, Tiểu Trần Nhi đã không đòi nữa."
Kiệu phu kia vừa nói vừa toát mồ hôi. Theo lý thuyết kiệu thiếu người phải nhẹ hơn nhiều a, nhưng bọn họ ngay cả một chút cảm giác đều không có? Hơn nữa, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Tiểu Trần Nhi chủ tử làm thế nào lại ôm được Thiết Tĩnh tiểu chủ tử đi, bọn hắn muốn nói chính mình oan uổng, ngay cả bọn hắn còn không tin chính mình.
“……..Oan uổng a! Tướng quân!"
Đang nghĩ muốn nói, Thiết đại tướng quân vừa mới mở miệng, mười người ở đây đã kêu oan đến rung trời.
Lời còn chưa ra khỏi miệng, Thiết Đại tướng quân đành phải buồn buồn nuốt trở về.
“Các ngươi ở nơi này chờ, ta chính mình đi tìm." Cuối cùng, Thiết đại tướng quân quyết định.
***
Đổi qua thường phục, Thiết đại tuớng quân tiến bước lên đường tìm ái thê cùng ấu tử. Thị trấn nho nhỏ hôm nay phá lệ đông vui náo nhiệt, đợi khi Thiết đại tưóng quân đến gần mới hay, nguyên lai là đón đại tướng.
Không chỉ như vậy, ngay cả ban đêm, trên đường cũng đầy hàng quán.
Thật đông người, nhưng Thiết đại tuớng quân chỉ cần liếc mắt liền thấy ngay Tiểu Trần Nhi.
Tiểu Trần Nhi mặc một bộ quần áo bình thường, chẳng qua tẩy có chút trắng.
Nhưng dù vậy, Tiểu Trần Nhĩ vẫn đẹp làm cho tim Thiết đại tưóng quân đập loạn. dù sao vẻ mặt kia, tư thái kia, kièu nhược như một đoá hoa nho nhỏ cần bảo hộ vậy. Thiết đại tướng quân vội vàng hướng ái thê đi tới, mà hắn thân mình cao lớn, rất nhanh đã trở thành tiêu điểm.
“Tiểu Trần Nhi." Thiết đại tướng quân đi tới trước mặt hai người, cẩn thận tiếp đón. Tiểu Trần Nhi thấy hắn, cũng ngọt ngào cười.
Nụ cười này a, làm Thiết đại tưóng quân suýt nữa mất hồn. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Thiết Đại tướng quân mới phát hiện, Tiểu Trần Nhi tay trái ôm đứa nhỏ, tay phải cầm một xuyến dài……… Phi thường dài……. hồ lô đường.
Thiết Đại tướng quân bán tín bán nghi, Tiểu Trần Nhi chính là liếm hồ lô đường, khờ dại vô tà mà ngửa đầu nhìn Thiết đại tướng quân.
Đôi môi hồng diễm ít nhiều thêm bởi nước đường, lại càng làm Tiểu Trần Nhi thêm xinh đẹp.
Thiết đại tướng quân có chút mê man, vội vàng chuyển hướng.
“Tiểu Trần Nhi, ngươi thích ăn hồ lô đường a……."
“Đúng a, ta là lần đầu tiên ăn, hảo ăn……." Tiểu Trần Nhi lạc lạc cười “Còn có đạu hủ, đường thanh tử……."
Nhưng vào lúc này, tiệc rước đại tướng đã muốn đến gần.
“Đợi lát nữa ta mua thật nhiều đồ mang về đi, được không?" Thiết đại tướng quân thấy Tiểu Trần Nhi cười, trong lòng đều nhuyễn.
“Hảo a." Tiểu Trần Nhi vẫn ngọt ngào cười.
Thiết đại tướng quân thừa dịp đám đông mãnh liệt, bất động thanh sắc đem Tiểu Trần Nhi ôm trong ngực che chở. mà ngay khi tiếng chiêng trống vang trời, Thiết đại tướng quân mới nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng.
“Tiểu Trần Nhi, ngươi có biết mua đồ phải trả bạc không?"
Tiểu Trần Nhi vội vàng gật đầu.
Nguy hiểm thật, ít ra Tiểu Trần Nhi nhà hắn còn không giống Hoàng phủ Thiếu Hoa cùng Thanh Văn hình dung Tiểu Nguyệt Nhi……
Tiểu Trần Nhi tiếp tục xem náo nhiệt, Thiết đại tướng quân tiếp tục an ủi nghĩ. Nhưng không bao lâu sau, một chưởng quầy liền mang theo ba lung thanh bao (Hàm trúc lung) chạy tới bên người Tiểu Trần Nhi.
“Tiểu cô nương, đây là của ngươi. Ngươi vừa mới nói cái này hảo ăn đúng không?"
“Ngô……" Tiểu Trần Nhi miệng còn cắn hồ lô đường, nhưng vừa nhìn thấy vật này, lập tức sáng mắt lên, chỉ cần không phải người mù đều biết là hắn thích.
Thiết đại tuớng quân nghĩ muốn lấy bạc ra trả, lão bản kia liền đem thang bao nhét vào ngực hắn.
Tiếp theo, ngay khi Thiết đại tướng quân còn đang khó xử, dùng ánh mắt vô cùng hiền lành cùng thanh âm run rẩy quỷ dị mà nói.
“Không…….. Không có bạc cũng không sao, lão bà phải hảo hảo giữ a……. Chỉ nháy mắt thôi, đã nhiều ánh mắt tặc tử phiêu tới đây rồi a…….."
Chính nguơi có cảm tình đi? Thiết đại tướng quân thần tình lạnh như băng liếc chưởng quầy kia, làm hắn vội vàng mà chạy.
“Sao lại không thu bạc?" Thiết đại tướng quân nhíu mi.
“Ta cũng không hiểu, ta theo chân bọn họ nói ta không có bạc không có biện pháp mua, nhưng bọn họ nói không cần bạc, người thật tốt……" Tiểu Trần Nhi đem Thiết Tĩnh cho Thiết đại tướng quân, chính mình mở ra một lung thang bao. Hương khí bay ra, Tiểu Trần Nhi vội vàng tấn công.
“…….." Mắt thấy ái thê của mình trong mắt người khác trở thành một tiểu mẫu thân khổ sở, Thiết đại tướng quân trong lòng chính là tức giận a……..
“Người Trung Nguyên các ngươi thật phiền toái, cái gì cũng phải bạc, có khi lại không thu bạc. Đều làm ta hồ đồ……." có lẽ vì cái miệng nhỏ chứa đầy thang bao, Tiểu Trần Nhi nói có chút không rõ ràng.
“…….. Chúng ta đến tửu lâu tốt nhất đi." Thiết đại tướng quân lôi kéo Tiểu Trần Nhi, cũng bởi vì tôn nghiêm của mình mà kiên trì.
“ta muốn xem biểu diễn." Tiểu Trần Nhi lập tức cự tuyệt.
“ta mua quần áo mới cho ngươi."
“Ác, chờ chút nữa nói sau."
“………."
“Đến đây đến đây! Đem ta ôm lên! Đem ta ôm lên!" Mắt thấy Thiết đại tướng quân đi ra, Tiểu Trần Nhi hưng phấn lôi kéo quần áo hắn, mà Thiết Đại tưóng quân cũng chỉ cười khổ, đem Thiết Tĩnh chuyển qua một bên, một tay ôm lấy Tiểu Trần Nhi đặt trên vai.
Tầm nhìn thực tốt, Tiểu Trần Nhi mừng rỡ lạc lạc cười. Mà một Tiểu Trần Nhi bắt mắt như vậy cũng làm các Đại tướng một phen giật mình.
**
Xem qua du hành, dù sao Tiểu Trần Nhi cũng thích, Thiết đại tướng quân liền đem hắn đến một tiểu lâu tốt nhất trấn. Gọi một bàn đồ ăn hảo, Thiết đại tướng quân hàm chứa ý cười nhìn Tiểu trần Nhi hưởng thụ mĩ thực.
“hảo ăn không?" Thiết đại tuớng quân ôn nhu hỏi.
“Ân." Tiểu Trần Nhi cắn đồ ăn, cười đến vui vẻ. Nhưng mà, chờ hắn đem đồ ăn nuốt hết, mới nói ra một câu làm Thiết đại tướng quân suýt nữa xúc động tới quên cả thở.
“Nhưng không bằng trứng ngươi làm."
Tiểu Trần Nhi……… Thiết đai tướng quân rên rỉ một tiếng, chính là cười khổ nhìn hắn.
Trong chốc lát nhìn Thiết đại tướng quân, Tiểu Trần Nhi cũng ngoài ý muốn mà mị ánh mắt.
Màn đêm buông xuống khách *** có thêm một đôi vợ chồng ân ái, mà Thiết đại tướng quân ngay sau đó liền vội vàng ôm Tiểu Trần Nhi cùng Thiết Tĩnh trở về doanh trại, mà Tiểu Trần Nhi ngủ đến thiên hôn địa ám còn cười như con mèo nhỏ đựơc uy no.
Tiểu Trần Nhi ngủ thẳng đến khi khởi hành, ngoài trướng người tới báo khởi kiệu cũng chưa mở mắt.
Thiết đại tướng quân dẫn đầu phá lệ vui vẻ, trong kiệu Tiểu Trần Nhi vẫn ngủ, nỉ non trong mộng tuy nghe không rõ ràng lắm, nhưng thanh âm mềm nhũn kia cũng phải làm cho kiệu phu giả câm giả điếc.
Hoàn hảo Thiết Đại tướng quân đã nắm bắt được tính tình Tiểu Trần Nhi, thừa dịp ban đêm không hành quân, có thị trấn ngoạn thị trấn, không có thị trấn thì ngoạn thân thân, chính là có biện pháp làm Tiểu Trần Nhi tinh lực dồi dào ban ngày phải ngoan ngoãn mà ngồi kiệu.
Tiểu Trần Nhi không trốn, mà đoàn người cũng an tâm về đến kinh thành.
***
Thiết đại tướng quân trước mặt văn võ bá quan xin quy ẩn, thật không biết nên phản đối hay nên chuẩn đây!
Trước một đại tướng tráng kiện uy vũ lập đầy chiến công, chưa già đã hồi hương, nếu không phải cùng hắn tình thâm, chỉ sợ cũng không tin được.
“Trẫm có thể hỏi ngươi lý do không?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa đau đầu, ái thê hôm qua vừa mới rời cung tới Hà Phủ, không nói cũng biết là vì ai, nhưng Hoàng Phủ Thiếu Hoa vẫn là phải hỏi cho có lệ…….
“Muôn tâu Hoàng Thượng, bởi vì ái thê của vi thần đã trở về, vi thần tâm đều đặt trên người ái thê, chỉ sợ sau ngày không có lòng dạ ra chiến trường, ………"
“đầu gỗ, ngươi thực vì Tiểu Trần Nhi mà làm vậy, không phải chặt đứt cánh tay phải của trẫm sao?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa hít sâu, cảm nhận được Tiểu Trần Nhi quả là tai hoạ.
“……….Hoàng Thượng……….."
“Ngươi không cần nói ngươi vì nữ…….. Nam nhân, liền quên lời thề truớc đây của chúng ta." Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghĩ muốn đem biểu ca giáo huấn một chút “khi đó chúng ta nói thế nào? Ta là Hoàng Thượng trị vì thiên hạ, ngươi làm đại tướng quân giúp ta giữ yên biên giới, bình thiên hạ, Thanh Văn cũng đáp ứng không náo loạn, ngoan ngoãn ngồi yên. Ngươi mà đi, ta biết tìm ai cầm quân? Mất đi danh tướng, chẳng phải bảo ta trắng trợn đối mặt với ngoại tộc? Nếu dị tộc thừa dịp xâm lấn, giang sơn rơi vào tay giặc, chẳng lẽ mình trẫm có thể chống đỡ……."
Hoàng Phủ Thiếu Hoa thao thao bất tuyệt, làm Thiết đại tướng quân có vài phần xấu hổ.
Đến khi trà đổi qua ba lượt, Hoàng Phủ Thiếu Hoa rốt cuộc cũng để cho Thiết đại tướng quân nói.
“…….. Thần, sẽ tiếp tục tận sức…….. đến khi tìm được người thay thế."
“………." nói thì dễ………….
“…….. Ân điển của Thánh hượng, thần xin ghi tạc trong lòng. Nhung thần đối Tiểu Trần Nhi là thật tâm, trời đất làm chứng. Thần hứa đưa Tiểu Trần Nhi về Hạnh Hoa thôn, mong thánh thượng thành toàn."
……… Nhớ tới ngày đó Tiẻu Trần Nhi khó sinh mà chết, tuy nói thôn trưởng đáp ứng cứu giúp, nhưng Tiểu Trần Nhi lại đi mất. Đoạn thời gian ấy, Thiết đại tướng quân gầy yếu tiều tuỵ thế nào, hắn đều thấy, Hoàng Phủ Thiếu Hoa hiểu đối Thiết đại tướng quân mà nói, có lẽ Tiểu Trần Nhi vĩnh viễn cao hơn hết thảy.
“Tướng quân nói lời này thật hữu lý, trẫm liền chuẩn." Hoàng Phủ Thiếu Hoa chậm rãi nói “chỉ cần ngươi tìm được người thay thế mình, ái khanh có thể hồi hương, trẫm cũng không phải khó xử."
“Tạ Hoàng Thượng!" Thiết đại tướng quân kinh hỉ hô.
***
“Hoàng Phủ Thiếu Hoa làm sao hảo tâm như vậy."
Ba người ngồi nghe Thiết đại tướng quân đem chuyện diện thánh kẻ lại, Tiểu Trần Nhi hừ mũi.
Ngay lúc ba người nói chuyện, Thiết Tĩnh ngồi phía sau, kỳ quái nhìn. Mà bên cạnh hắn, một đứa trẻ cùng tuổi cũng đang trát trát ánh mắt nhìn Thiết Tĩnh.
“Nhưng cũng hợp tình hợp lý a, Tiểu Trần Nhi." Thiết đại tướng quân vội vàng vì biểu đệ mình biện giải “Nếu cứ vậy ra đi, kêu thiết kỵ binh đội như thế nào phục? Thiết kỵ binh đội là quân đội chủ lực, nếu họ không phục, thật sự rất nguy."
Tiểu Nguyệt Nhi ở một bên nghe, vội vàng gật đầu đồng ý.
“Các ngươi một hội, ta làm sao nói lại được." Tiểu Trần Nhi trừng mắt Thiết đại tướng quân một cái, lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi “chúng ta nói tiếp, ngươi nói các ngươi một buổi tối có thể chín…….’
“Từ từ." Thiết đại tướng quân vội vàng cắt ngang câu hỏi Tiểu Trần Nhi.
“để làm chi a."
“……. Khụ…….. Không có gì không có gì, bất quá Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử đã muốn ở nhà chúng ta hai ngày, Hoàng Thượng hẳn đã nhớ rồi……
“…….. Ác, ta cùng hắn hồi cung là được……." Tiểu Trần Nhi hướng phía sau kêu “Người tới a, đem bánh mỳ cùng Thiết Tĩnh chuẩn bị hảo cho ta, còn cả lung thang bao……."
“……… Ở lại vài ngày đều hảo……" Thiết đại tướng quan vội vàng cười “Tiểu Trần Nhi muốn có người nói chuyện, ta mấy ngày nay rảnh rỗi, có thể bồi hai vị đi xem náo nhiệt. Ở kinh thành có lôi đài, mọi người đấu kế luận võ với binh sĩ, người thắng có thể thay ta thống lĩnh kỵ binh đội, cam đoan náo nhiệt a!"
“Thật sự náo nhiệt?" Tiểu Trần Nhi hồ nghi hỏi.
Thiết Đại tướng quân vội vàng gật đầu.
“Hảo! Có náo nhiệt để xem rồi!" Tiểu Nguyệt Nhi mừng rỡ.
“Tiểu Trần Nhi, ngươi xem qua hắn ngươi sẽ hiểu. Hắn thật sự là thân sinh nhi tử của ngươi, ta sẽ không lừa gạt ngươi." Thiết đại tướng quân khổ sở khuyên.
“Không cần." Tiểu Trần Nhi kiên trì.
“Chỉ cần ra ngoài thôi, sẽ không sao cả." Thiết đại tướng quân vội vàng tiếp “ngươi xem, hay là chúng ta cùng ra ngoài, đem hắn về đây, trước sau cũng không quá một canh giờ a."
“Vậy ngươi ra ngoài mang hắn tới là được rồi, ta mới không cần rời đi." Tiểu Trần Nhi bĩu môi.
“Ta…… Ta chính là ngay cả một canh giờ cũng không muốn cùng ngươi tách ra a…….." Thiết Đại tướng quân nhu tình như nước nói.
Vừa nghe xong, Tiểu Trần Nhi cũng ngây người. Thấy Tiểu Trần Nhi sững sờ, Thiết đại tướng quân chớp lấy cơ hội đánh móc vào sau gáy người kia, nhưng Tiểu Trần Nhi cũng kêu lên sợ hãi mà tránh đi.
Thiết Đại tướng quân sách một tiếng, liền tìm cơ hội phác một lần nữa, lần này Tiểu Trần Nhi cũng khôn hơn, chính là cười hắc hắc mà tránh thoát.
“Tiểu Trần Nhi……." Thiết Đại tướng quân thật sự đối hắn không có biện pháp.
Tiểu Trần Nhi còn hướng hắn làm mặt quỷ.
“Tiểu Trần Nhi, ta là thật lòng a……….!" không chờ nói xong, Thiết đại tướng qiân liền phác tới, nhưng Tiểu Trần Nhi lập tức trốn.
“Không bắt được ngươi, ta liền đổi họ với ngươi!" Thiết đại tướng quân rống lên một tiếng đuổi theo.
“Bắt được ta, ta liền đổi họ với ngươi!" Tiểu Trần Nhi cũng quay đầu hướng hắn làm mặt quỷ.
Thiết Đại tướng quân trong lòng chấn động, lập tức quyết định cho dù chạy đến chết cũng phải bắt được hắn.
“Ha ha!……. Ha ha ha!" Tiểu Trần Nhi chạy ở phía trước cao hứng cực kỳ, mà Thiết Đại tướng quân đằng sau cũng đánh cược tính mạng, bằng mọi giá phải đem lão bà nhà mình trở về.
“Bắt không được, bắt không được!" Tiểu Trần Nhi lạc lạc cười, làm Thiết đại tướng quân chạy theo cũng là vừa chạy vừa cười.
“Tiểu Trần Nhi, đừng náo loạn." Thiết đại tướng quân cười đến thật ôn nhu.
Tiểu Trần Nhi vẫn vừa chạy, vừa quay đầu lại cười, mặc Thiết đại tướng quân truy đuổi.
Mà trước một mỹ nhân sôi nổi như vậy, Thiết Đại tướng quân cũng mặc kệ tất cả.
Lịch sử lại tái diễn, Tiểu Trần Nhi cậy quái lực kinh người, mà Thiết đại tướng quân cũng không phải vừa. Chạy từ hửng đông tới sau giờ ngọ, Thiết Đại tướng quân cũng bắt được Tiểu Trần Nhi.
“Cáp……. cáp…….. Ta bắt được ngươi……. cáp…….. Ngươi đã nói…….. cáp……. phải theo họ ta………"
Nhưng mà, Tiểu Trần Nhi chạy đến mệt mỏi, chính là còn đang cố thở, còn muốn cười nói đó chỉ là đùa thôi cũng không nói nên lời.
Mà nhìn Tiểu Trần Nhi suyễn thành như vậy, Thiết đại tướng quân vội vàng giúp hắn thuận khí, một bên ảo não mình vì cái gì không dưỡng hảo Tiểu Trần Nhi.
Tiểu Trần Nhi nằm trên cỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Thiết Đại tướng quân cũng không ép nữa, vội vàng nằm bên hắn, đau lòng giúp hắn xoa.
Đợi cho hai người trở lại bình thường, Tiểu Trần Nhi mới mị ánh mắt, thân tửu sờ lên ngực Thiết đại tướng quân, làm hắn thiếu chút nữa ngừng thở.
“Tiểu…… Tiểu Trần Nhi……."Thiết Đại tướng quân nhỏ giọng gọi, trái tim đập so với khi nãy chạy còn muốn lợi hại hơn.
“Ngô…….. Ngươi vì sao muốn ta đổi thành họ ngươi na…….."
“Bởi vì……… Bởi vì ta thích ngươi……… Ngươi………."
Mắt thấy Tiểu Trần Nhi muốn sờ vào bên trong quần áo, Thiết đại tướng quân ngay cả nói cũng không rõ ràng.
“Ta nghe không được………." Tiểu Trần Nhi một bên ngọt ngào nói, ánh mắt kiều mị làm Thiết Đại tướng quân nín thở. Hắn thở vừa nặng vừa gấp, cũng không phát hiện ra trong ánh mắt kia có ẩn dấu sát khí. Tiểu Trần Nhi thua, càng chán ghét có người quấn lấy mình như vậy, hắn chính là đang tìm vị trí của trái tim.
Nhưng mà, ngay sau đó Tiểu Trần Nhi lại bị hấp dẫn bởi một vết sẹo lớn.
“Đây là cái gì!" Tiểu Trần Nhi vừa sờ phải liền vội vàng rụt tay về, nghi hoặc hỏi.
Thiết đại tướng quân còn không biết mình vừa thoát chết, vội vàng cởi quần áo ra cho hắn xem.
“Đây là…….. lúc trước……." Thiết Đại tướng quân nhỏ giọng giải thích.
“Lúc trước cái gì?" Tiểu Trần Nhi thanh âm có chút không kiên nhẫn.
“…….. Lúc trước khi ngươi sinh Tĩnh nhi, vì mất máu quá nhiều mà chết. Thôn trưởng nói phải lấy huyết của ta làm dược dẫn mới có cơ hội sống, cho nên ta liền……."
Tiểu Trần Nhi nhìn vết sẹo chạy thẳng tới tim kia, chính là sửng sốt.
Hắn thân thủ sờ nó, quả thực sâu tới doạ người.
“Tiểu ………. Tiểu Trần Nhi……… Ta có thể thân ngươi một chút được không……."
Tiểu Trần Nhi bộ dạng thất thần cũng làm Thiết đại tướng quân hơi hoảng, hắn thấp giọng hỏi.
Mà Tiểu Trần Nhi lại chỉ lo nhìn vết sẹo kia, có khi nhíu mày, có khi hốt hoảng, căn bản không có tâm tư để ý hắn.
Thiết Đại tướng quân nghĩ Tiểu Trần Nhi cho phép, liền thật cẩn thận hôn lên đôi môi hắn.
Đột nhiên bị hôn trộm, Tiểu Trần Nhi hoảng sợ, hai tay đang đặt trên ngực hắn vốn định đẩy ra lại bởi vì hương vị ngọt ngào mà ngây người.
“Ngươi vừa ăn đường sao?" Bị hôn nhưng lại ngoài ý muốn thoải mái, Tiểu Trần Nhi chẳng những không giãy dụa, còn nỉ non nói.
“Tiểu Trần Nhi, môi ngươi hương vị cũng thật tốt a…….."
****
“đau……." ghé vào trên cỏ, Tiểu Trần Nhi nhíu mi, nhỏ giọng kiến nghị.
“Thực xin lỗi……… Thực xin lỗi, Tiểu Trần Nhi…….. Thực xin lỗi…….." Thiết Đại tướng quân vội vàng vỗ về hắn, vừa đau lòng vừa áy náy.
Một Tiểu Trần Nhi ưa thoải mái, một Thiết đại tướng quân không thể kiềm chế trước ái nhân, một khi đã bước vào dục hoả, thì đến tận đêm khuya vẫn còn nhiệt tình, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mà khi Thiết đại tướng quân dừng lại, tiểu Trần Nhi chính là khóc đến Thiết Đại tướng quân tâm cũng hoảng.
Thiết Đại tướng quân cùng hắn ân ái vô số lần, tự nhiên biết được thế nào mới không làm hắn bị thương, thế nào hắn mới có thể tối thoải mái. Cũng không phải vì hắn đã trải qua sinh sản mà có chút nhanh khi sát nhập, vô cùng kiên nhẫn khiến kẻ khác phải sợ hãi mà nhu tình làm hắn chậm rãi tiếp nhận mình. Nhưng thấy Tiểu Trần Nhi vẫn là đau đến khóc như vậy, Thiết Đại tướng quân áy náy a……
“Ta giúp ngươi nhìn xem?" Thiết Đại tướng quân thấp giọng nói, mà ngay khi Tiểu Trần Nhi vùa nói hảo lập tức cúi người xem xét địa phương hai người vừa mập hợp.
Tiểu Trần Nhi bên trong vẫn còn chứa vết tích *** của mình, nếu xem kĩ, phát hiện nơi yếu ớt kia có chút sưng đỏ, nhưng cũng không bị thương, Thiết đại tướng quân yên tâm, chính là hôn lên địa phương đó.
“Ngươi làm cái gì vậy!" Tiểu Trần Nhi một trận kinh hách, vội vàng thu chân về, đỏ mặt mắng hắn.
Lúc này, da mặt Thiết đại tướng quân so với tường thành còn muốn dày hơn, lại thấy hắn bộ dáng thẹn thùng như vậy, đầu óc lập tức hoá hồ ly.
“Tiểu Trần Nhi, ta giúp ngươi thân thân được không? Ngươi trước kia đều nói làm vậy thực thoải mái…….."
“……… Thật vậy chăng?" Tiểu Trần Nhi vẫn đỏ mặt, chính là nhỏ giọng hỏi.
“Ân……. Thực thoải mái…….. Ta cam đoan……."
**
Cũng chỉ vì một cái thoải mái thôi, Tiểu Trần Nhi bị `thân` đến suyễn khí rên rỉ không thôi, cuối cùng nằm ở trên cỏ, không có hình tượng giương hai chân, làm cho Thiết Đại tướng quân liếm hắn.
Người kia ở nơi riêng tư không ngừng liếm lộng, đến cuối cùng, tiểu Trần Nhi cũng không hiểu chính mình làm sao lại ngồi trên người Thiết đại tướng quân, loạng choạng, nũng nịu thở hổn hển.
Sau này, Tiểu Trần Nhi nhất định cho rằng đó là Thiết đại tuớng quân thừa dịp hắn chưa phòng bị mới đắc thủ. Nhưng Thiết đại tướng quân rõ ràng là bị người ta áp bách mới phạm phải, trong lòng uỷ khuất cũng không biết nói cùng ai đi?
Nhưng mà, hai người trải qua một đêm xuân là thật, mà Tiểu Trần Nhi ban đêm thoải mái, ban ngày kêu đau cũng là sự thật. Thiết đại tướng quân một bên đau lòng giúp hắn xoa, một cái mưu kế cũng dần thành hình……..
***
Tiểu Trần Nhi chỉ có hai bộ quần áo, một bộ `đại bộ phận` đều ở trên người hắn, một bộ được Thiết Đại tướng quân giặt hảo thu ở một bên.
Tiểu Trần Nhi trong phòng cũng không có đồ vật gì.
Lại một đêm kích tình qua đi, thừa dịp nguyệt hắc phong cao(trăng bị mây che khuất, tối trời, là thời điểm làm việc xấu a~), Thiết đại tướng quân đã ôm lấy Tiểu Trần Nhi ngủ tới thiên hôn địa ám mà chạy trốn khỏi cốc.
**
Trời đã sáng, ngay khi Tiểu Trần Nhi còn đang mơ mơ hồ hồ, Thiết đại tướng quân cũng đã đem Thiết Tĩnh đặt trong lòng ngực hắn.
“Ngô? Đây là cái gì a……."
Mông mông lung lung, một cái tiểu động vật liền được cấp đến trong ***g ngực, Tiểu Trần Nhi còn đang phát ngốc, đồ vật kia thế nhưng lại nắm tóc hắn mà cười.
Ngô!
Tiểu Trần Nhi bị đau, vội vàng mở to mắt, trước mặt chính là một khuôn mặt hài tử nhỏ nhỏ đối hắn cười.
Tiểu Trần Nhi ngẩn người a, người ta nói mẫu tử tình thâm, đứa nhỏ kia do ai sinh ra, hắn là người đầu tiên hiểu rõ.
“Ta cùng Thanh Văn rốt cục ngay cả đứa nhỏ cũng đã sinh………" Tiểu Trần Nhi ngơ ngác nói.
“Đứa nhỏ này vô luận từ lông mi ánh mắt tới miệng nơi nào không giống ta!" vốn đang cẩn thận bồi ở một bên, Thiết đại tướng quân vừa nghe lời này liền sinh khí “mười điểm đều giống cả mười, ngươi thử tìm một điểm không giống xem, ta cùng hắn so sánh!"
Tiểu Trần Nhi vội vàng đem đứa nhỏ ôm lại gần đối chiếu…….. Sách, thật đúng là giống.
“ngươi trên mặt biểu tình thất vọng là sao?" Thiết Đại tướng quân trong lòng tràn đầy ngờ vực, lập tức hỏi.
“Không……." Tiểu Trần Nhi hữu khí vô lực trả lời.
“…… Thanh Văn đã muốn là người của thôn trưởng rồi, ngươi theo thôn trưởng lâu như vậy, lẽ nào còn không hiểu sao?" Thiết đại tướng quân vuốt đầu hắn, nhẹ nhàng nói “Ngươi tranh với thôn trưởng sao, Tiểu Trần Nhi……… Ngươi liền quên Thanh Văn đi, ta đối với ngươi không tốt sao?"
Nói thật, nếu hắn đối mình không tốt thì trên đời hẳn chẳng còn ai đối mình tốt cả…….. Tiểu Trần Nhi thật tâm thừa nhận, trầm mặc.
“Ta không nhớ rõ." Tiểu Trần Nhi ảo não.
“Không nhớ rõ cũng không sao, ta nhớ là được rồi…….." Thiết Đại tướng quân quỳ gối bên người hắn, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, nhìn thẳng và hắn bằng ánh mắt nhu tình như nước mà nói.
“Ta căn bản là không thích ngươi." Tiểu Trần Nhi sinh khí.
“Ta thích là được rồi." Thiết đại tướng quân vẫn như trước ôn nhu “chuyện đau đau kia, có phải hay không thực thoải mái? Ngươi cũng thích ta giúp ngươi `nhìn xem` đúng không?"
“………Đúng…….." Tiểu Trần Nhi cúi đầu, không thể không thừa nhận. “Ta còn có thể làm rất nhiều, lấy rất nhiều đồ ăn ngon cho ngươi ăn. Quan trọng nhất chính là, mẫu tử các ngươi không phải tách ra, ân? Được không?"
Tiểu Trần Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
***
“Lạc lạc lạc…… Lạc lạc lạc……"
Một đứa trẻ tám tuần tuổi, liền như vậy ngồi trên lưng Thiết đại tướng quân cười đến cực kỳ vui vẻ.
Mà Tiểu Trần Nhi lại mang vẻ mặt nghi hoặc ngồi chống tay ở một bên nhìn hai cha con chơi trò đánh giặc.
Thân bị cưỡi Thiết đại tướng quân cười còn muốn sáng lạn hơn cả Thiết Tĩnh.
Thiết Đại tướng quân anh tuấn, cao lớn, ôn hoà, lịch thiệp, chính xác là loại mà tất cả nữ nhân từ mười bảy tới bảy mươi tuổi đều yêu thích.
Nhưng mà, đối với Tiểu Trần Nhi mà nói, đột nhiên có một trượng phu như vậy, cùng với một đứa con tên Thiết Tĩnh, vẫn là có điểm ngoài ý muốn.
“Nghĩ gì vậy? Ân?" Thiết đại đem đứa nhỏ đã ngoạn mệt ôm tới bên Tiểu Trần Nhi, thuận tiện đem mẫu tử bọn họ ôm lấy, thấp giọng hỏi.
“Ta vẫn muốn ở tại Hạnh Hoa cốc hơn." Tiểu Trần Nhi nói thực.
“Hảo a, chúng ta hồi kinh liền nói với Hoàng Thượng đi, để hắn tìm người thay thế ta, ta liền mang ngươi trở về Hạnh Hoa thôn, được không?" Thiết đại tướng quân sủng nịnh nói.
“Ân!" Nghe được có thể trở về nơi thân thuộc, Tiểu Trần Nhi chính là mặt mày hớn hở, cũng ôm Thiết Đại tướng quân.
Bị kẹt ở giữa hai người, Thiết Tĩnh không động đậy, lại bắt chước phụ thân mình ngây ngốc cười.
***
Đại thắng hồi hương, năm vạn quân uy phong lẫm liệt.
Thiết đại tướng quân theo lẽ thường kỵ mã đi trước, một thân áo giáp đen khiến mọi người nín hở.
Nhưng mà, Thiết Đại tướng quân đi đầu, `gia quyến` lại không thể. Phía sau tuy còn nhiều binh sĩ nhưng vẫn để mất dấu Tiểu Trần Nhi.
Đêm đến, vừa nhìn thấy kiệu trống rỗng, Thiết đại tướng quân hàn ý đã muốn phá hư toàn bộ quân doanh.
Không biết có còn lương tâm hay không, Tiểu Trần Nhi ngay cả Thiết Tĩnh cũng ôm đi.
“Đem…… Tướng quân…… Có lẽ ở Cảnh Văn trấn a…….." kiệu phu nói “khi đó Tiểu Trần Nhi chủ tử thấy trấn náo nhiệt, liền nói muốn ngoạn. Nhưng tiểu nhân mới khuyên một câu, Tiểu Trần Nhi đã không đòi nữa."
Kiệu phu kia vừa nói vừa toát mồ hôi. Theo lý thuyết kiệu thiếu người phải nhẹ hơn nhiều a, nhưng bọn họ ngay cả một chút cảm giác đều không có? Hơn nữa, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Tiểu Trần Nhi chủ tử làm thế nào lại ôm được Thiết Tĩnh tiểu chủ tử đi, bọn hắn muốn nói chính mình oan uổng, ngay cả bọn hắn còn không tin chính mình.
“……..Oan uổng a! Tướng quân!"
Đang nghĩ muốn nói, Thiết đại tướng quân vừa mới mở miệng, mười người ở đây đã kêu oan đến rung trời.
Lời còn chưa ra khỏi miệng, Thiết Đại tướng quân đành phải buồn buồn nuốt trở về.
“Các ngươi ở nơi này chờ, ta chính mình đi tìm." Cuối cùng, Thiết đại tướng quân quyết định.
***
Đổi qua thường phục, Thiết đại tuớng quân tiến bước lên đường tìm ái thê cùng ấu tử. Thị trấn nho nhỏ hôm nay phá lệ đông vui náo nhiệt, đợi khi Thiết đại tưóng quân đến gần mới hay, nguyên lai là đón đại tướng.
Không chỉ như vậy, ngay cả ban đêm, trên đường cũng đầy hàng quán.
Thật đông người, nhưng Thiết đại tuớng quân chỉ cần liếc mắt liền thấy ngay Tiểu Trần Nhi.
Tiểu Trần Nhi mặc một bộ quần áo bình thường, chẳng qua tẩy có chút trắng.
Nhưng dù vậy, Tiểu Trần Nhĩ vẫn đẹp làm cho tim Thiết đại tưóng quân đập loạn. dù sao vẻ mặt kia, tư thái kia, kièu nhược như một đoá hoa nho nhỏ cần bảo hộ vậy. Thiết đại tướng quân vội vàng hướng ái thê đi tới, mà hắn thân mình cao lớn, rất nhanh đã trở thành tiêu điểm.
“Tiểu Trần Nhi." Thiết đại tướng quân đi tới trước mặt hai người, cẩn thận tiếp đón. Tiểu Trần Nhi thấy hắn, cũng ngọt ngào cười.
Nụ cười này a, làm Thiết đại tưóng quân suýt nữa mất hồn. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Thiết Đại tướng quân mới phát hiện, Tiểu Trần Nhi tay trái ôm đứa nhỏ, tay phải cầm một xuyến dài……… Phi thường dài……. hồ lô đường.
Thiết Đại tướng quân bán tín bán nghi, Tiểu Trần Nhi chính là liếm hồ lô đường, khờ dại vô tà mà ngửa đầu nhìn Thiết đại tướng quân.
Đôi môi hồng diễm ít nhiều thêm bởi nước đường, lại càng làm Tiểu Trần Nhi thêm xinh đẹp.
Thiết đại tướng quân có chút mê man, vội vàng chuyển hướng.
“Tiểu Trần Nhi, ngươi thích ăn hồ lô đường a……."
“Đúng a, ta là lần đầu tiên ăn, hảo ăn……." Tiểu Trần Nhi lạc lạc cười “Còn có đạu hủ, đường thanh tử……."
Nhưng vào lúc này, tiệc rước đại tướng đã muốn đến gần.
“Đợi lát nữa ta mua thật nhiều đồ mang về đi, được không?" Thiết đại tướng quân thấy Tiểu Trần Nhi cười, trong lòng đều nhuyễn.
“Hảo a." Tiểu Trần Nhi vẫn ngọt ngào cười.
Thiết đại tướng quân thừa dịp đám đông mãnh liệt, bất động thanh sắc đem Tiểu Trần Nhi ôm trong ngực che chở. mà ngay khi tiếng chiêng trống vang trời, Thiết đại tướng quân mới nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng.
“Tiểu Trần Nhi, ngươi có biết mua đồ phải trả bạc không?"
Tiểu Trần Nhi vội vàng gật đầu.
Nguy hiểm thật, ít ra Tiểu Trần Nhi nhà hắn còn không giống Hoàng phủ Thiếu Hoa cùng Thanh Văn hình dung Tiểu Nguyệt Nhi……
Tiểu Trần Nhi tiếp tục xem náo nhiệt, Thiết đại tướng quân tiếp tục an ủi nghĩ. Nhưng không bao lâu sau, một chưởng quầy liền mang theo ba lung thanh bao (Hàm trúc lung) chạy tới bên người Tiểu Trần Nhi.
“Tiểu cô nương, đây là của ngươi. Ngươi vừa mới nói cái này hảo ăn đúng không?"
“Ngô……" Tiểu Trần Nhi miệng còn cắn hồ lô đường, nhưng vừa nhìn thấy vật này, lập tức sáng mắt lên, chỉ cần không phải người mù đều biết là hắn thích.
Thiết đại tuớng quân nghĩ muốn lấy bạc ra trả, lão bản kia liền đem thang bao nhét vào ngực hắn.
Tiếp theo, ngay khi Thiết đại tướng quân còn đang khó xử, dùng ánh mắt vô cùng hiền lành cùng thanh âm run rẩy quỷ dị mà nói.
“Không…….. Không có bạc cũng không sao, lão bà phải hảo hảo giữ a……. Chỉ nháy mắt thôi, đã nhiều ánh mắt tặc tử phiêu tới đây rồi a…….."
Chính nguơi có cảm tình đi? Thiết đại tướng quân thần tình lạnh như băng liếc chưởng quầy kia, làm hắn vội vàng mà chạy.
“Sao lại không thu bạc?" Thiết đại tướng quân nhíu mi.
“Ta cũng không hiểu, ta theo chân bọn họ nói ta không có bạc không có biện pháp mua, nhưng bọn họ nói không cần bạc, người thật tốt……" Tiểu Trần Nhi đem Thiết Tĩnh cho Thiết đại tướng quân, chính mình mở ra một lung thang bao. Hương khí bay ra, Tiểu Trần Nhi vội vàng tấn công.
“…….." Mắt thấy ái thê của mình trong mắt người khác trở thành một tiểu mẫu thân khổ sở, Thiết đại tướng quân trong lòng chính là tức giận a……..
“Người Trung Nguyên các ngươi thật phiền toái, cái gì cũng phải bạc, có khi lại không thu bạc. Đều làm ta hồ đồ……." có lẽ vì cái miệng nhỏ chứa đầy thang bao, Tiểu Trần Nhi nói có chút không rõ ràng.
“…….. Chúng ta đến tửu lâu tốt nhất đi." Thiết đại tướng quân lôi kéo Tiểu Trần Nhi, cũng bởi vì tôn nghiêm của mình mà kiên trì.
“ta muốn xem biểu diễn." Tiểu Trần Nhi lập tức cự tuyệt.
“ta mua quần áo mới cho ngươi."
“Ác, chờ chút nữa nói sau."
“………."
“Đến đây đến đây! Đem ta ôm lên! Đem ta ôm lên!" Mắt thấy Thiết đại tướng quân đi ra, Tiểu Trần Nhi hưng phấn lôi kéo quần áo hắn, mà Thiết Đại tưóng quân cũng chỉ cười khổ, đem Thiết Tĩnh chuyển qua một bên, một tay ôm lấy Tiểu Trần Nhi đặt trên vai.
Tầm nhìn thực tốt, Tiểu Trần Nhi mừng rỡ lạc lạc cười. Mà một Tiểu Trần Nhi bắt mắt như vậy cũng làm các Đại tướng một phen giật mình.
**
Xem qua du hành, dù sao Tiểu Trần Nhi cũng thích, Thiết đại tướng quân liền đem hắn đến một tiểu lâu tốt nhất trấn. Gọi một bàn đồ ăn hảo, Thiết đại tướng quân hàm chứa ý cười nhìn Tiểu trần Nhi hưởng thụ mĩ thực.
“hảo ăn không?" Thiết đại tuớng quân ôn nhu hỏi.
“Ân." Tiểu Trần Nhi cắn đồ ăn, cười đến vui vẻ. Nhưng mà, chờ hắn đem đồ ăn nuốt hết, mới nói ra một câu làm Thiết đại tướng quân suýt nữa xúc động tới quên cả thở.
“Nhưng không bằng trứng ngươi làm."
Tiểu Trần Nhi……… Thiết đai tướng quân rên rỉ một tiếng, chính là cười khổ nhìn hắn.
Trong chốc lát nhìn Thiết đại tướng quân, Tiểu Trần Nhi cũng ngoài ý muốn mà mị ánh mắt.
Màn đêm buông xuống khách *** có thêm một đôi vợ chồng ân ái, mà Thiết đại tướng quân ngay sau đó liền vội vàng ôm Tiểu Trần Nhi cùng Thiết Tĩnh trở về doanh trại, mà Tiểu Trần Nhi ngủ đến thiên hôn địa ám còn cười như con mèo nhỏ đựơc uy no.
Tiểu Trần Nhi ngủ thẳng đến khi khởi hành, ngoài trướng người tới báo khởi kiệu cũng chưa mở mắt.
Thiết đại tướng quân dẫn đầu phá lệ vui vẻ, trong kiệu Tiểu Trần Nhi vẫn ngủ, nỉ non trong mộng tuy nghe không rõ ràng lắm, nhưng thanh âm mềm nhũn kia cũng phải làm cho kiệu phu giả câm giả điếc.
Hoàn hảo Thiết Đại tướng quân đã nắm bắt được tính tình Tiểu Trần Nhi, thừa dịp ban đêm không hành quân, có thị trấn ngoạn thị trấn, không có thị trấn thì ngoạn thân thân, chính là có biện pháp làm Tiểu Trần Nhi tinh lực dồi dào ban ngày phải ngoan ngoãn mà ngồi kiệu.
Tiểu Trần Nhi không trốn, mà đoàn người cũng an tâm về đến kinh thành.
***
Thiết đại tướng quân trước mặt văn võ bá quan xin quy ẩn, thật không biết nên phản đối hay nên chuẩn đây!
Trước một đại tướng tráng kiện uy vũ lập đầy chiến công, chưa già đã hồi hương, nếu không phải cùng hắn tình thâm, chỉ sợ cũng không tin được.
“Trẫm có thể hỏi ngươi lý do không?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa đau đầu, ái thê hôm qua vừa mới rời cung tới Hà Phủ, không nói cũng biết là vì ai, nhưng Hoàng Phủ Thiếu Hoa vẫn là phải hỏi cho có lệ…….
“Muôn tâu Hoàng Thượng, bởi vì ái thê của vi thần đã trở về, vi thần tâm đều đặt trên người ái thê, chỉ sợ sau ngày không có lòng dạ ra chiến trường, ………"
“đầu gỗ, ngươi thực vì Tiểu Trần Nhi mà làm vậy, không phải chặt đứt cánh tay phải của trẫm sao?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa hít sâu, cảm nhận được Tiểu Trần Nhi quả là tai hoạ.
“……….Hoàng Thượng……….."
“Ngươi không cần nói ngươi vì nữ…….. Nam nhân, liền quên lời thề truớc đây của chúng ta." Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghĩ muốn đem biểu ca giáo huấn một chút “khi đó chúng ta nói thế nào? Ta là Hoàng Thượng trị vì thiên hạ, ngươi làm đại tướng quân giúp ta giữ yên biên giới, bình thiên hạ, Thanh Văn cũng đáp ứng không náo loạn, ngoan ngoãn ngồi yên. Ngươi mà đi, ta biết tìm ai cầm quân? Mất đi danh tướng, chẳng phải bảo ta trắng trợn đối mặt với ngoại tộc? Nếu dị tộc thừa dịp xâm lấn, giang sơn rơi vào tay giặc, chẳng lẽ mình trẫm có thể chống đỡ……."
Hoàng Phủ Thiếu Hoa thao thao bất tuyệt, làm Thiết đại tướng quân có vài phần xấu hổ.
Đến khi trà đổi qua ba lượt, Hoàng Phủ Thiếu Hoa rốt cuộc cũng để cho Thiết đại tướng quân nói.
“…….. Thần, sẽ tiếp tục tận sức…….. đến khi tìm được người thay thế."
“………." nói thì dễ………….
“…….. Ân điển của Thánh hượng, thần xin ghi tạc trong lòng. Nhung thần đối Tiểu Trần Nhi là thật tâm, trời đất làm chứng. Thần hứa đưa Tiểu Trần Nhi về Hạnh Hoa thôn, mong thánh thượng thành toàn."
……… Nhớ tới ngày đó Tiẻu Trần Nhi khó sinh mà chết, tuy nói thôn trưởng đáp ứng cứu giúp, nhưng Tiểu Trần Nhi lại đi mất. Đoạn thời gian ấy, Thiết đại tướng quân gầy yếu tiều tuỵ thế nào, hắn đều thấy, Hoàng Phủ Thiếu Hoa hiểu đối Thiết đại tướng quân mà nói, có lẽ Tiểu Trần Nhi vĩnh viễn cao hơn hết thảy.
“Tướng quân nói lời này thật hữu lý, trẫm liền chuẩn." Hoàng Phủ Thiếu Hoa chậm rãi nói “chỉ cần ngươi tìm được người thay thế mình, ái khanh có thể hồi hương, trẫm cũng không phải khó xử."
“Tạ Hoàng Thượng!" Thiết đại tướng quân kinh hỉ hô.
***
“Hoàng Phủ Thiếu Hoa làm sao hảo tâm như vậy."
Ba người ngồi nghe Thiết đại tướng quân đem chuyện diện thánh kẻ lại, Tiểu Trần Nhi hừ mũi.
Ngay lúc ba người nói chuyện, Thiết Tĩnh ngồi phía sau, kỳ quái nhìn. Mà bên cạnh hắn, một đứa trẻ cùng tuổi cũng đang trát trát ánh mắt nhìn Thiết Tĩnh.
“Nhưng cũng hợp tình hợp lý a, Tiểu Trần Nhi." Thiết đại tướng quân vội vàng vì biểu đệ mình biện giải “Nếu cứ vậy ra đi, kêu thiết kỵ binh đội như thế nào phục? Thiết kỵ binh đội là quân đội chủ lực, nếu họ không phục, thật sự rất nguy."
Tiểu Nguyệt Nhi ở một bên nghe, vội vàng gật đầu đồng ý.
“Các ngươi một hội, ta làm sao nói lại được." Tiểu Trần Nhi trừng mắt Thiết đại tướng quân một cái, lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi “chúng ta nói tiếp, ngươi nói các ngươi một buổi tối có thể chín…….’
“Từ từ." Thiết đại tướng quân vội vàng cắt ngang câu hỏi Tiểu Trần Nhi.
“để làm chi a."
“……. Khụ…….. Không có gì không có gì, bất quá Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử đã muốn ở nhà chúng ta hai ngày, Hoàng Thượng hẳn đã nhớ rồi……
“…….. Ác, ta cùng hắn hồi cung là được……." Tiểu Trần Nhi hướng phía sau kêu “Người tới a, đem bánh mỳ cùng Thiết Tĩnh chuẩn bị hảo cho ta, còn cả lung thang bao……."
“……… Ở lại vài ngày đều hảo……" Thiết đại tướng quan vội vàng cười “Tiểu Trần Nhi muốn có người nói chuyện, ta mấy ngày nay rảnh rỗi, có thể bồi hai vị đi xem náo nhiệt. Ở kinh thành có lôi đài, mọi người đấu kế luận võ với binh sĩ, người thắng có thể thay ta thống lĩnh kỵ binh đội, cam đoan náo nhiệt a!"
“Thật sự náo nhiệt?" Tiểu Trần Nhi hồ nghi hỏi.
Thiết Đại tướng quân vội vàng gật đầu.
“Hảo! Có náo nhiệt để xem rồi!" Tiểu Nguyệt Nhi mừng rỡ.
Tác giả :
Tiểu Lâm Tử